← Quay lại trang sách

Quyển 2 - Chương 21 Thấy sắc khởi nghĩa

Ra khỏi đông môn, ngửi bốn phía mùi thơm mười phần, Dịch Thiên Hành bắt đầu chảy nước miếng, vào một tiệm ăn nhỏ gọi một chén mỳ, rắc lên thịt vụn, sau đó quán bánh bao bên cạnh mang tới một lồng bánh bao. Bánh bao là mô phỏng long nhãn bao nổi tiếng ở tỉnh thành, đáng tiếc bộ dáng có giống, mùi vị lại kém quá xa. Chén mỳ cũng không nói, tỉnh thành dù sao lệch về phía nam, không đạt được khí khái hào phóng nơi phương bắc. Nhưng Dịch Thiên Hành không kén ăn, chỉ cần trong chén có dầu cay, lòng đã tràn đầy vui mừng.

Hắn chờ mấy thứ cũng đã tới, ở bên cạnh bàn bắt đầu ăn liên tục, ăn uống no nê, cầm mấy mảnh giấy lau miệng, đi ra ngoài liền nhìn thấy một buồng điện thoại công cộng.

Hắn suy nghĩ một chút, vẫn cầm lên điện thoại, gọi cho Cổ lão thái gia tại huyện thành phía xa.

"Lão đầu nhi, ta đã gặp người này." Dịch Thiên Hành cố gắng nói bình thản chút ít.

Cổ lão thái gia trầm mặc một trận, một hồi lâu sau nói: "Đã làm phiền ngươi rồi."

Cổ lão thái gia không biết ý tứ trong lời này của hắn, hỏi: "Vị lão nhân gia kia sợ đã chừng trăm tuổi sao? Thể cốt còn khoẻ mạnh? Ngươi có thể có khấu đầu tạ ơn không?"

Cổ lão thái gia ở đầu bên kia điện thoại thở dài một hơi, tựa như có chút thất vọng: "Cực khổ cho ngươi."

Cổ lão thái gia cười ha ha một tiếng nói: "Không nhớ rõ có ngại gì? Chỉ cần ta đã tận tâm là được. Những năm trước đây còn ở tỉnh thành, tháng nào ta cũng đi Quy Nguyên tự dâng hương hỏa, tiền nhan đèn không biết đã bỏ bao nhiêu, Bân Khổ lão lừa trọc không để cho ta vào sơn môn. Hôm nay ngươi có thể đi, đã là có duyên hơn so với ta rồi."

Dịch Thiên Hành cười một tiếng, cũng không nói cho hắn biết duyên phận này là đánh ra mà có.

"Vị lão nhân gia kia là người thế nào?" Cổ lão thái gia hỏi.

Dịch Thiên Hành cầm ống nghe, nhíu mày suy nghĩ một lát, thật tình trả lời:

"Cao nhân."

Qua một lát lại tăng thêm một câu.

"Nhưng hắn cao đến mức biến thái, cũng chính là cao nhân biến thái."

...

...

Trong tiếng cười, hai người hàn huyên mấy câu, Cổ lão thái gia rốt cục nói: "Viên Dã gọi điện thoại cho ta, nói ngươi gần đây rất ít tới công ty."

Cổ lão thái gia vừa thở dài khuyên nhủ: "Thời điểm cần phấn đấu, đừng mãi nằm lì trên đất."

Cổ lão thái gia ha ha cười một tiếng, hơi trầm mặc sau lại nói: "Chuyện này cũng không thể miễn cưỡng ngươi. Ngươi nói cũng đúng, dựa vào bản lãnh học thức của ngươi, tùy tùy tiện tiện sống tốt cũng không khó khăn. Bất quá ta hy vọng trong một năm này ngươi giúp ta nhìn Cổ gia nhiều hơn chút ít, ngày sau có cơ hội, tự nhiên sẽ có hồi báo."

"Làm sao giúp đây? Chẳng lẽ muốn ta dẫn Viên Dã ở phố lớn ngõ nhỏ đả đả sát sát ư?" Dịch Thiên Hành tức giận nói.

Cổ lão thái gia mỉm cười một cái, nói: "Ta muốn ngươi làm người làm ăn, cũng không phải muốn ngươi đi đánh nhau."

Cổ lão thái gia ở trong điện thoại giọng nói nghiêm túc nói: "Cổ gia ở tỉnh thành kinh doanh nhiều năm, buôn bán đúng đắn mới là chính đạo, Viên Dã cũng không phải là ngoại tộc... Chẳng qua là năm đó khởi nghiệp không sạch sẽ lắm, cho nên danh tiếng mới không được tốt. Ai, hiện tại cũng không thể đem huynh đệ thủ túc năm đó cùng nhau lưu lạc giang hồ không để ý tới, cho nên hôm nay mới có đuôi to khó vẫy, muốn rửa cũng rửa không sạch sẽ."

Dịch Thiên Hành đang cầm ống nghe, nghe trong loa truyền đến thanh âm thương lão, nghĩ thầm đây là tự nhiên chi lý, nếu như tài phú kiếm bằng tội nghiệt có thể dễ dàng nhìn thấy ánh mặt trời, cõi đời này mới thật không có đạo lý. Hắn thở dài, quay đầu nhìn đám người trên đường, nhìn thấy có mấy nam học sinh câu kiên đáp bối hướng khu trò chơi mà đi, một cặp thanh niên nam nữ vẫn duy trì nửa thước cự ly, lấy tốc độ năm giây một mét bước đi, cửa quán café có đứng mấy nữ sinh xinh đẹp.

Hắn nhìn mọi người cùng mình ngang tuổi tự tại vui mừng, bỗng nhiên trên mặt lộ ra nụ cười, nhẹ giọng nói: "Ta có thể giúp Cổ gia một chút bề bộn, nhưng chính mình sẽ không liên lụy quá sâu."

Hắn dùng ống nghe gãi gãi da đầu có chút ngứa, ha ha cười nói: "Mới vừa rồi chợt phát hiện, ta đến tỉnh thành một tháng, tựa như dạng gì cuộc sống cũng đụng phải, lại chưa làm học sinh được mấy ngày."

Đầu kia lâm vào trầm mặc, sau đó hai người chúc bình an lẫn nhau, liền cúp điện thoại.

................................................

Khi đi tới lầu dưới rạp chiếu phim, nhìn vài chữ to trên bảng thông báo dùng sơn hồng vẽ giương nanh múa vuốt: "Lời nói dối chân thật", Dịch Thiên Hành vội vàng chuẩn bị bỏ tiền mua vé, lại không ngờ dưới bóng cây bên đường đi tới hai thân ảnh quen thuộc, không khỏi cười nghênh đón.

Người đến là đồng học trung học đệ nhị cấp của Dịch Thiên Hành, Hà Vĩ cùng Hồ Vân. Tốt nghiệp trung học, Hồ Vân vào học viện cảnh sát, Hà Vĩ vào tỉnh tài chuyên.

"Không ngờ hai người các ngươi lại đến xem." Dịch Thiên Hành bỏ tiền vào túi, nhẹ nhàng cùng hai người đánh quyền.

Hà Vĩ cười hắc hắc nói: "Tiểu tử này hôm nay tìm tới trường ta muốn đi ăn, ta vừa nghĩ, tới tỉnh thành còn chưa từng thấy ngươi, dứt khoát chạy trường ngươi."

Hồ Vân ở bên đáp: "Đúng vậy, tìm không được người, cho nên hai người chúng ta ở trong vườn đi dạo một vòng."

"Sao có thể?" Hà Vĩ lên đại học nói năng cũng thu liễm không ít, chẳng qua hai hàng lông mày có dáng vẻ lưu manh còn không hoàn toàn biến mất: "Đồng chí cảnh sát tương lai của chúng ta hôm nay mời khách."

"Trường học các ngươi thật nhiều mỹ nữ." Hà Vĩ một mặt đi tới một mặt than thở.

Hà Vĩ vẻ mặt đau khổ cười một tiếng.

"Có người chẳng biết xấu hổ dò thăm tư ẩn về chị dâu như ngươi ư?" Hà Vĩ ra vẻ kinh ngạc.

Hồ Vân cùng Dịch Thiên Hành không chịu, tiếp tục bức cung.

Hà Vĩ nhịn không được hai người làm phiền, sờ sờ đầu rất ngượng ngùng: "Gọi Trương Cẩn, người ở tỉnh thành, năm nay mười tám, ba vòng không biết, điện thoại không thể nói, địa chỉ gia đình, không liên quan tới hai người các ngươi."

Hà Vĩ đâu chịu để cho hai người này đùa cợt chính mình, giả vờ thở dài nói: "Dù thế nào bên cạnh ta cũng có người, không giống ngươi Hồ Vân, ngày ngày sống ở trong miếu hòa thượng. Mùa hè không phải là nói có cảnh hoa sao? Hiện tại nói, trong cảnh giáo có cánh hoa không?"

Hồ Vân thống khổ không chịu nổi, lòng tràn đầy hối hận: "Còn không phải là bị cha ta lừa gạt lên phải thuyền giặc ư."

Hà Vĩ cùng Dịch Thiên Hành ánh mắt chạm nhau, cười lên ha hả.

Hồ Vân sửng sờ một chút, mới hiểu được hai người này nói ý gì, nhảy dựng lên làm bộ muốn đánh. Hà Vĩ cùng Dịch Thiên Hành cười tránh ra, hướng trên đường văn hóa người đến người đi đi tới.

"Ánh mặt trời bắn thẳng đến mặt của ta, mà ta lại không thể làm gì..."

Trên đường v ăn hóa, tam tam lưỡng lưỡng nữ học sinh thanh xuân bức người đi lại, Hà Vĩ giả trang ra hại nụ cười vô, nhưng không hấp dẫn được một tia ánh mắt chú ý. Hắn không thể làm gì khác là vẻ mặt đau khổ, ngâm nga bài hát trẻ em. Hồ Vân vẻ mặt nghiêm nghị, cũng không quên đem y phục kéo kéo, để cho trang phục của mình càng thêm thẳng.

Dịch Thiên Hành ở phía sau, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời, cảm giác vô cùng thư thích.

............................................................

Cơm nước xong ba người chia tay, Dịch Thiên Hành ở ngoài cựu lục xá lại xa xa nhìn thấy Viên Dã và Tiểu Tiếu, còn có chiếc xe hơi kia, không khỏi ôm trán ai thán, nghĩ đến nhất định là Cổ lão đầu nghe điện thoại xong đã an bài. Cùng hai người này gặp gỡ, mới biết được hôm nay là bữa tiệc liên hoan công ty, nghe thế, Dịch Thiên Hành lại ai thán thành lời, nghĩ thầm sớm biết như thế, lúc trước cần gì cùng Hà Vĩ Hồ Vân hai tên tiểu tử tranh giành thức ăn mãnh liệt đến vậy.

Thủy Tinh cung không phải là địa phương Đông Hải Long Vương dùng để ngủ, mà là một gian tửu lâu hải sản lớn nhất tỉnh thành, tửu lâu này thật ra chính là một chiếc thuyền lớn, vẫn an tĩnh dừng ở bờ sông. Ăn hải sản tươi ngon, cảm thụ được ngoài thuyền làn gió man mát, đúng là vô cùng hưởng thụ.

"Rẻ tiền có, đắt tiền cũng có, chủ yếu xem ngươi ăn thế nào thôi." Tiểu Tiếu hồi đáp: "Có bữa chừng trăm đồng tiền, cũng có bữa hơn vạn."

Tiểu Tiếu cười một tiếng nói: "Cần gì quan tâm bao nhiêu tiền, ngài cũng không phải khách khí, cửa tiệm này thu chúng ta vô cùng tiện nghi, hơn nữa so với cửa tiệm chính tông khác, không dám gạt chúng ta."

................................................

Đi vào đại sảnh lầu ba tráng lệ, mọi người đã sớm chờ chực ở chỗ này rối rít đứng lên, hướng Dịch Thiên Hành vấn an. Dịch Thiên Hành vẫn còn không thích ứng loại tràng diện này, vẻ mặt cứng ngắc gật đầu, sau đó ngồi xuống ở vị trí thủ tịch.

Viên Dã cũng không chú ý hắn bối rối, cầm qua thực đơn hướng nhân viên phục vụ nói: "Muốn ăn mấy món tiết kiệm một chút.... Ngũ hương huân ngư, lương phan kim châm cô, hà kiền song tố, nạm nhục sao quản ngư, lương phan chập đầu, lương phan bồng thái, lương phan hải loa, lạt sao mao tiên, cửu thái sao hải tràng, du bát bảo ngư, tương bạo hải tiên tạp bàn, du bát phiến bối, hà nhân la bặc hoàn tử oa, băng thủy khổ qua, hương tô thỏ thối, toán dong thiên nga đản, diêm thủy hương loa, hải lệ tử đậu hủ oa..."

Viên Dã suy nghĩ một chút cũng ngừng gọi, phân phó phục vụ đi chuẩn bị, sau đó nói các bàn tửu thủy cũng để chính bọn hắn rót, xoay người lại kính cẩn hỏi: "Thiếu gia món chính ăn chút gì?"

"Cơm." Dịch Thiên Hành không chút suy nghĩ trả lời nói.

"Có thưởng thức." Viên Dã nghĩ thầm quả nhiên là hài tử xuất thân đại gia đình, điểm món chính đều chỉ điểm cơm trắng, tựa như ở trong quán rượu uống nước lọc vậy, gật đầu khen.

...

...

Quả nhiên là tửu lâu nhà mình mở, cái gì cũng rất nhanh. Đầy năm bàn, chỉ chốc lát sau c, món ăn lên một lượt đã đủ. Dịch Thiên Hành bưng rượu đỏ trong ly hướng mọi người kính một chén, bắt đầu gắp đồ ăn, đem trong mâm gắp xong, phát hiện cũng không có đặc biệt gì tốt, chính là rau trộn chập đầu cùng hải lệ tử đậu hủ oa câu dẫn nước miếng của hắn nhất. Chập đầu giòn muốn chết, hoàng qua, dấm, tỏi thoải mái một chữ, mà nước canh hải lệ tử đậu hủ oa nồng nặc, rất hợp ăn với cơm.

Hắn vùi đầu ăn, mấy vị tai to mặt lớn lại chân mày nhăn lại, lẫn nhau nháy mắt, chuẩn bị tới mời rượu. Hôm đó Dịch Thiên Hành ở trong phòng họp đem mọi người làm cho nghẹn họng không dám nói gì, mà dù sao Cổ gia sinh ý nhuộm màu đen nồng đậm, giai tầng sâm nghiêm, mọi người có hận ý cũng không dám đối với Dịch gia thiếu gia như thế nào. Mắt thấy tiệc rượu đã mở, ở trên trận rượu báo thù là chủ ý vô cùng tốt, cho nên cũng bưng cao cao chén, rót đầy rượu trắng, hướng chỗ ngồi Dịch Thiên Hành giết tới.

Dịch Thiên Hành còn chưa kịp nói chuyện, Viên Dã đã bưng chén đứng lên, lấy địa vị của hắn ở Cổ gia trong tỉnh thành, hắn uống thay cho Dịch Thiên Hành, ai còn dám nói hai lời? Cho nên một cuộc chém giết lúc đó triển khai, mọi người trên mặt hồng quang tiệm hiện, tiếng lớn dần, câu văn dần thô...

Qua một lát, Tiểu Tiếu nhưng dẫn quản lý tửu lâu đi tới bên người Dịch Thiên Hành, nhẹ nói mấy câu.

Người tới chính là Cổ Đại đại tôn tử của Cổ lão thái gia, vẫn không chịu tới tỉnh thành.

Cổ Đại sờ sờ cái trán tỏa sáng, hướng quản lý tửu lâu vẫn một mực cung kính ra hiệu, quản lý thức thời gọi mọi người ra, đem gian phòng thanh tĩnh này để lại cho hai người.

"Thôi đi." Dịch Thiên Hành không có hảo ý đem hai tay dính đầy nước dưa hấu vỗ trên vai hắn, thuận thế lau khô sạch sẽ, "Nếu không phải ngươi không chịu tới tỉnh thành làm chủ sự, ta sao phải luân lạc tới mức như hôm nay?"

"Hiện tại ngươi đang ở tỉnh thành có thể hô phong hoán vũ, nhất ngôn cửu đỉnh, có gì không tốt?" Cổ Đại mỉm cười nói.

"Tốt như vậy, làm sao ngươi không đến?" Dịch Thiên Hành mỉm cười hỏi ngược lại.

Cổ Đại suy nghĩ một chút, bỗng nhiên cau mày nói: "Nhớ lần đầu tiên ta ở trong huyện thành gặp ngươi cũng đã nói, ngươi là người thông minh." Dừng một chút lại nói: "Ngươi là người thông minh, mà bây giờ nhà chúng ta cùng ngươi có quan hệ, mặc dù gia gia chịu buông tay để cho ngươi làm việc đúng là ta không hiểu được, cho dù hiện tại ta biết ngươi là một nhân vật rất giỏi. Nhưng ta tôn kính kinh nghiệm cùng trí tuệ của lão nhân gia, đồng thời cũng rất cảm kích ngươi tới giúp nhà chúng ta khiêng cái gian hàng này, cho nên hôm nay ta sẽ nói rõ ràng cho ngươi."

"Ta sẽ không tham gia vào làm ăn của gia tộc." Cổ Đại nhìn Dịch Thiên Hành chân thành nói, "Ta muốn đi chính là một con đường khác, con đường không thể dính dáng tới những chuyện này. Cho nên hi vọng ngươi có thể yên tâm, ta cùng Cổ Nhị sẽ ủng hộ ngươi tuyệt đối, tuyệt đối không có ý gì khác."

Cổ Đại cười to: "Một câu cuối cùng mới là nói thật, mặc dù ta không biết tình huống cụ thể, nhưng gia gia cũng đã nói, ngài cùng chúng ta không phải cùng một đẳng cấp, quả thật chúng ta cũng không có biện pháp cho ngươi ích lợi gì." Ánh mắt của hắn lóe lên quang mang thật tình chấp nhất, "Chúng ta chỉ có thể cho ngươi một cái theo chúng ta là rất trọng yếu, nhưng theo ý của ngươi có lẽ có chút viển vông, đó chính là: Tín nhiệm."

"Chúng ta đem mấy ngàn nhân mạng của Cổ gia giao cho ngươi."

"Chúng ta chuẩn bị rời khỏi hắc đạo, nhưng mấy ngàn huynh đệ này còn muốn ăn cơm còn muốn sống. Lợi ích là hy vọng sau khi ngươi tiếp nhận, có thể giữ được bát ăn cơm cho những huynh đệ này." Cổ Đại nói: "Ngươi là người thông minh, đọc sách cũng nhiều, tự nhiên biết tại sao người thành công trong lịch sử, thường thường sau đó không cách nào quy ẩn? Washington làm được, cho nên có thể trở về trồng trọt nhân giống cây anh đào khi còn bé hắn đã chặt; mà Trương Cư Chính có thể áo gấm về nhà, lại không giữ được để tử tôn của mình chết mất ba phần. Nguyên nhân là bởi vì Washington không có ai muốn giành bát cơm của hắn, mà Trương Cư Chính vừa lui, những người bên cạnh hắn lập tức sẽ chẳng còn đường thoát."

Cổ Đại cười to.

Cổ Đại thấy không thuyết phục hắn được, cũng không tiếp tục, dù sao trong lòng hắn đối với gia gia đem chuyện làm ăn ở tỉnh thành giao cho một thanh niên quen biết chưa đầy ba tháng, vẫn còn có chút nghi vấn.

"Dĩ nhiên không phải." Cổ Đại bưng chén rượu lên nhấp một miếng, có chút hưng phấn nói: "Lần này trong tỉnh đồn đại, nghe nói Đài Loan Lâm bá sẽ về đại lục, ta được chính phủ ủy thác, tới nghĩ biện pháp, xem có thể để cho Lâm bá tài trợ tiền cho thành phố hay không."

Dịch Thiên Hành không biết Lâm bá là ai, nhưng nhìn ánh mắt bùng cháy của hắn nghĩ tới, đoán chừng là một người rất nhiều tiền.

"Lâm bá là một người Đài Loan."

"Nổi danh ở địa phương nào?"

Cổ Đại nghiêm mặt nói: "Hành thiện. Nghe nói chứng nghiêm pháp sư rất nhiều thiện cử đều có ủng hộ của Lâm bá."

"Đúng vậy." Cổ Đại mỉm cười nói: "Lần này về đại lục, cho nên muốn ta tới cùng trong tỉnh thương lượng xem làm sao tiếp đãi. Mặt khác cũng muốn tranh thủ để lão nhân gia ông ta đầu tư."

"Thành phố chúng ta chỉ có đối diện Cao Dương huyện thành có một cái Tuyên Hòa miếu, làm sao có thể." Dịch Thiên Hành cười nhạt, bỗng nhiên nghĩ đến hắn là một nhân vật hắc đạo lại làm việc cho chính phủ, không khỏi đem nghi ngờ trong lòng hỏi ra

Cổ Đại nghiêm mặt nói: "Ta nói rồi, ta đi chính là một con đường khác, ta cùng làm ăn trong nhà từ trước đến giờ không có liên quan."

"A? Đường gì?" Dịch Thiên Hành hứng thú, "Ngươi bây giờ có thân phận gì?"

"Ta là Phó chủ nhiệm thành phố." Cổ Đại nói xong từ trong túi tiền móc ra danh thiếp, động tác rất tiêu chuẩn, quả nhiên cực kỳ giống quan viên trên TV.

Dịch Thiên Hành buột miệng cười.

Xong xuôi chuyện này, Dịch Thiên Hành trở lại lầu dưới, hắn nhìn thấy Viên Dã đã bị những tên kia chuốc rượu sắc mặt đỏ lên, không khỏi hắc hắc cười gian một tiếng đi ra phía trước, nhận lấy chén rượu của Viên Dã, bắt đầu đại sát bốn phương.

Lấy thể chất yêu dị của Dịch Thiên Hành, ngươi cho dù cho rót rượu cồn công nghiệp cộng thêm khí hoá lỏng đoán chừng cũng không có chuyện, huống chi rượu trắng hơn sáu mươi độ. Cho nên Dịch Thiên Hành chén tới, trên mặt hồng nhuận dần nổi lên, ánh mắt lại là càng thêm sáng ngời, cũng không biết trải qua bao lâu, lúc trước đám người còn tự nhận là tiên tửu nhìn hắn uống rượu, mang theo vẻ mặt khiếp sợ cùng vô cùng bội phục, từ từ gục dưới mặt bàn rượu.

............................................................

Sau hôm đó, cuộc sống của Dịch Thiên Hành yên ổn lại.

Tiểu Chu tước tựa như cảm giác rất muốn khám phá, ngày ngày ở bên ngoài chơi, chẳng qua là đến ban đêm mới trở lại trên cây to ngoài cựu lục xá, hướng về phía Dịch Thiên Hành cô cô gọi mấy tiếng, sau đó ngủ say. Dịch Thiên Hành cũng là mỗi ngày chờ đợi, chờ tiểu tử trở lại, có đôi khi chờ thời điểm, khi rãnh rỗi sẽ nghĩ tới, chính mình mặc dù không biết cha mẹ là ai, nhưng hôm nay coi như là nhận thức gian khổ của việc làm cha mẹ, không khỏi sẽ nhớ gia gia được chon cất qua loa ở sau huyện thành.

Không khỏi cảm thấy sầu não.

Thiên áo cà sa được Quy Nguyên tự lão tổ tông hóa thành một dúm tuyết vũ, bám ở trên trán Tiểu Chu tước. Từ đó Tiểu Chu tước không còn vô duyên vô cớ phát nhiệt, ngoài cửa sổ đại thụ dần dần trở lại sinh khí, bất quá muỗi vẫn không dám tới gần kiến trúc này.

Dịch Thiên Hành tự nhiên cũng không tái phát sốt, mặc dù có chút tưởng niệm vị tiểu cô nương ở tiệm thuốc. Hộp nhôm cũng có thể chính mình dùng, không cần ngày ngày ăn man đầu cải bẹ nhào bột mì bao.

Hắn tự nhiên biết, hết thảy, cũng là ban thưởng của nhúm lông trắng kia, lại càng biết được diệu dụng của bảo bối này. Cũng không thoát sẽ có chút bận tâm, Cát Tường Thiên nếu muốn thiên áo cà sa này, mà hôm đó ở bờ Bắc Hà, mình cùng người mù ở Cát Tường Thiên đã đấu một lần, không có lý do bọn họ không tới tìm phiền toái cho mình.

Dịch Thiên Hành trong mấy ngày nay âm thầm cảnh giác, luôn lo lắng Cát Tường Thiên sẽ đến gây phiền toái. Hắn thậm chí còn động ý niệm trong đầu, có phải hẳn là để cho Viên Dã chuẩn bị súng tới phòng thân hay không, nhưng sau lại nghĩ, trên chiến trường tựa như uy lực của súng phun lửa so với súng lục lớn hơn chút, hôm nay đã có mình và tiểu hồng điểu hai hỏa long đầu kinh khủng phóng lửa, tựa như không cần thiết chuẩn bị súng để chơi, mới chặt đứt ý nghĩ này.

Mặc dù Quy Nguyên tự Bân Khổ đại sư, ở trong thiện phòng cũng giải thích cho hắn quá một chút quy củ tu hành giới đương thời, tỷ như không được quấy nhiễu chuyện thế tục, nghiêm cấm dính líu thế nhân vô tội các loại. Nhưng hắn vẫn còn có chút không yên lòng. Loại người tu hành tranh đấu này, đối với Dịch Thiên Hành mà nói, cực kỳ xa lạ. Hắn cũng là đến tỉnh thành, mới lần đầu phạm vào loại cảnh giới phân tranh, không khỏi có chút hoảng sợ, cộng thêm lo lắng chuyện của mình sẽ liên lụy đến một chút người vô tội, lại càng thời khắc khẩn trương.

Nhưng hắn sinh ra vốn chây lười, khẩn trương hai ba ngày, phát hiện cuộc sống trong trường học tất cả như thường, từ từ lòng cảnh giới cũng là phai nhạt, Viên Dã mấy ngày qua cũng không đi tìm hắn, Dịch Thiên Hành sống lại càng thích ý, nếu không phải trời tối con trai hắn sẽ trở về báo cáo, hắn quả thực hoài nghi mình có phải đã trở lại cuộc sống trung học đệ nhị cấp không buồn không lo hay không.

Cho nên Dịch Thiên Hành bắt đầu đi học bình thường, ở trong phòng ăn bán cơm chửi bậy, ở trên bãi tập xem bóng huýt gió, huýt sáo, ở trong túc xá chiêu kiêm nước mắt hoa hoa —— bọn họ hiện tại đã có một điều quy định, không cho phép Dịch Thiên Hành vào bàn bài, mặc dù chi chiêu, song keo kiệt một ván cũng không thể vượt qua ba chiêu, mạt chược một vòng không thể vượt qua năm chiêu —— thiếu niên đáng thương, không thể làm gì khác đành ngày ngày ngồi ở trên giường, trên cao nhìn xuống, thống mạ một đoàn đầu heo không biết chơi bài, sau đó đám đầu heo phía dưới, nhất tề hướng về phía trên giơ ngón giữa, có chút tráng quan.

Dĩ nhiên, hắn sẽ không quên mỗi tuần phát mấy phong thư nhiệt tình nghiêm túc hoạt bát cho Trâu Lôi Lôi đồng học.

Dịch Thiên Hành "Cuộc sống hạnh phúc" duy trì đến cuối tháng.

Hội học sinh can sự báo xuống, tháng sau toàn hệ muốn mở cuộc so tài thi đấu cờ. Dịch Thiên Hành lớp học toàn thể tập trung vào ban đầu 241 túc xá, mọi người vừa mới đụng đầu, chưa bàn bạc, đã nhất trí quyết định, cái nhiệm vụ vinh quang không chút gian khổ nào này, dĩ nhiên muốn giao cho được xưng Đông Phương Bất Bại trên bàn bài Dịch Thiên Hành đồng học.

Ban đầu là một người Tứ Xuyên, cao gầy, gầm hét lên: "Vì vinh dự tập thể, không đi cũng phải đi!"

Các nam sinh hai mặt nhìn nhau.

Ban đầu vừa nghe kết quả thảm như vậy, không khỏi choáng váng.

Chúng nam sinh vừa nghe cũng đúng, vội vàng rối rít nói: "Đúng đúng đúng, vinh dự tiểu tập thể a, chúng ta cũng đừng cùng lớp khác tranh giành."

Tiền bạc cùng thể diện giãy dụa hồi lâu, vẫn không có quyết định.

Đang lúc ấy, cửa ký túc xá 241 được mở, cán sự hội nữ sinh so với lớp trưởng thế lực lớn hơn nhiều lần thò đầu vào, vị nữ đồng học này sở dĩ quyền thế huân thiên, thứ nhất là tay nắm hội học sinh, nguyên nhân chủ yếu, đương nhiên bởi vì nàng là mỹ nữ.

"Uy, các ngươi còn thương lượng cái gì? Lớp chúng ta đương nhiên là Dịch Thiên Hành."

Cả lớp nhìn thấy nàng, giống như nhân dân cùng khổ thấy đại cứu tinh, vội vàng giải thích: "Tiểu tử kia dám cùng cả lớp nói điều kiện."

"Đánh hắn." Mỹ nữ cán sự mặc váy hoa, cười mị mị địa đi đến, toàn thể nam sinh cúi người hành lễ.

"Bổn hệ đệ nhất tài nữ, Tần Tử." Mỹ nữ cán sự từ trong bọc lấy ra danh sách ghi danh, chỉ vào một cái tên.

"Tần Tử? Ta còn Anh Mộc Hoa Đạo." Dịch Thiên Hành nhận lấy danh sách ghi danh, lại bị cái tên xinh đẹp kia chấn động một chút.

Chen chúc ở trong túc xá nam học sinh, bắt đầu châm biếm Dịch Thiên Hành cô lậu quả văn, thậm chí ngay cả trung văn hệ tài nữ Tần Tử cũng chưa nghe nói qua.

Dịch Thiên Hành nhìn bạch y thiếu nữ trong hình, không phí công phu, nhớ lại băng tuyết thiếu nữ hôm đó suýt nữa cỡi xe đạp đụng vào mình, hắn hồi tưởng ngày đó thiếu nữ này nhẹ nhàng cười một tiếng dưới ánh mặt trời, không khỏi có chút ngây người.

Cả lớp nam sinh ha ha nở nụ cười, có người đột nhiên hỏi: "Ngươi chỉ biết đánh bài chơi mạt chược, cờ tướng cờ vây những thứ này ngươi học qua sao?"

"Đi chết đi." Toàn thể nam sinh ồn ào.

"Đã sớm sáng tỏ rồi, chỉ cần xem lại thôi." Dịch Thiên Hành cười mị mị ở trên danh sách ghi chính mình đại danh, xoay người rời đi.

Lớp học nam sinh cũng cười hì hì tản mát, từ 241 túc xá đi ra ngoài, đi theo phía sau Dịch Thiên Hành vung cánh tay hô to khẩu hiệu, đầy khí thế.

"Đánh ngã đổ quỷ phản động sắc lang Dịch Thiên Hành!"