Chương 14 Hội Đồng Elrond
Ngày hôm sau Frodo dậy sớm, cảm thấy hồi phục và khoẻ mạnh. Ông đi bộ dọc theo nền đấy cao phía trên con sông Bruinen đang chảy ầm ì và quan sát mặt trời mờ nhạt và lạnh lẽo hiện lên ở rặng núi xa đang toả sáng xuống. Chiếu xiên qua màn sương bạc mờ ảo; làn sương phía trên những chiếc lá vàng đang lấp lánh, và những lưới tơ mỏng long lanh đang lung linh trên mỗi bụi cây. Sam đi sau ông, không nói gì, anh chỉ hít ngửi không khí, thỉnh thoảng lại nhìn với vẻ kinh ngạc trước sự hùng vĩ của dãy núi phía Đông. Tuyết đang phủ trắng đỉnh của chúng.
Trên một chỗ ngồi nằm trên đá bên ngoài một ngã rẽ trên con đường họ gặp Gandalf và Bilbo đang nói chuyện riêng. "Hullo! Xin chào!" Bilbo nói. "Đã sẵn sàng cho đại hội đồng chưa?"
"Cháu đã sẵn sàng cho mọi thứ," Frodo nói. "Nhưng cháu thích nhất vào hôm nay là đi dạo và thăm thú thung lũng. Cháu muốn đi vào rừng thông trên kia." Ông chỉ về phía xa trên bờ Rivendell về phía bắc.
"Sau này cậu sẽ có cơ hội," Gandalf nói. "Nhưng chúng ta vẫn chưa thể ra một kế hoạch nào thế. Có nhiều chuyện để nghe và để quyết định vào hôm nay."
Thình lình khi họ đang nói thì một tiếng chuông lớn vang lê. "Đó là chuông báo hiệu cho Hội Đồng Elrond.," Gandalf nói. "Đi ngay nào! Cả hai cậu và Bilbo đều được mong đợi đấy."
Frodo và Bilbo nhanh chóng đi theo thầy phù thuỷ qua con đường ngoằn ngoèo ngược trở về nhà; phía sau họ, không được mời và bị quên béng đi vào lúc ấy, là Sam đang lúc túc theo sau.
Gandalf dẫn họ trở về cái cổng vòm nơi Frodo đã thấy các bạn của ông vào chiều hôm trước. Ánh sáng của buổi sáng mùa thu trong vắt đang toả lan rực rỡ trong thung lũng. Tiếng nước sủi bọt đang mọng lên từ lòng sông gợn sóng. Chim chóc đang hót vang, và một vẻ thanh bình đang toả trên thung lũng. Với Frodo thì cuộc trốn chạy nguy hiểm của ông, những lời đồn đại về thế lực hắc ám đang lớn mạnh trên thế giới bên ngoài, có vẻ như chỉ còn đọng lại trong trí nhớ của ông như một giấc mơ khó chịu; nhưng mọi khuôn mặt quay lại để nhìn họ khi họ đi vào đều có vẻ nghiêm trọng.
Elrond đang ở đó, và nhiều người khác đang ngồi lặng im bên ông. Frodo thấy Glorfindel và Gluin; và ở trong một góc là Người Sải Bước đang ngồi cô độc, ông đã mặc lại bộ quần áo du hành cũ của ông. Elrond dẫn Frodo ngồi bên cạnh ông, và giới thiệu ông với mọi người, ông nói:
"Đây, người bạn của tôi là một hobbit, Frodo con trai của Drogo. Rất ít người đã đến đây với với những mối nguy hiểm lớn lao hoặc với một mục đích cấp bách hơn."
Rồi ông chỉ và gọi tên những người mà Frodo chưa gặp. Có một người lùn trẻ ngồi bên cạnh Gluin: con trai Gimli của ông. Bên cạnh Glorfindel là nhiều cố vấn trong gia đình Elrond, Erestor là thủ lĩnh của họ; cùng với ông là Galdor, một người Elf từ Thiên Đường Xám đã đến với theo mục đích của Conrdan Shipwright. Ngoài ra còn có một người Elf lạ mặc quần áo xanh và nâu, Legolas Ông mặc áo khoác và đi giàu ống như thể đã có một cuộc du hành trên mình ngựa và thật sự cho dù y phục của ông có vẻ đắt tiền, áo khoác của ông lót lông thú, chúng vẫn vấy bẩn bởi đường xa. Ông có một cái cổ áo bạc trên đó có gắn một hòn đá trắng, tóc của ông xoã loà xoà xuống vai. Trên sợi dâu đeo gươm ông gắn một cái tù và lớn bằng bạc, bây giờ đang nằm trên gối ông. Ông nhìn chằm chằm Frodo và Bilbo với một vẻ kinh ngạc đột ngột. "Đây," Elrond nói, quay sang Gandalf, "là Boromir, người đàn ông của miền Nam. Anh ta đã đến vào một buổi sáng xám xịt để tìm lời khuyên. Tôi đã yêu cầu anh ta có mặt, vì các câu hỏi của anh ta sẽ được trả lời ở đây." Không phải tất cả mọi chuyện được nói và thảo luận ở Hội đồng cần phải được nói vào lúc này. Phần lớn những gì được nói là những sự kiện ở thế giới bên ngoài, đặc biệt là ở phương Nam, và trong những vùng đất rộng lớn ở phía đông của Rặng Núi. Frodo đã được nghe nhiều lời đồn về những chuyện này; nhưng câu chuyện của Gluin khá mới đối với ông, và khi người lùn nói thì ông lắng nghe khá chăm chú.Có vẻ như những công trình tráng lệ được làm ở trái tim của Khu Người Lùn ở Ngọn Núi Cô Độc đang gặp rắc rối. "Đã nhiều nằm về trước," Gluin nói, "có một bóng tối của sự bất an đã phủ xuống người của chúng tôi. Lúc đầu chúng tôi không nhận thức được nó đến từ đâu. Mọi lời bắt đầu được thì thầm bí mật: nó được nói rằng chúng tôi đang bị bao vây trong một nơi hẹp, và có nhiều sự giàu có và tráng lệ nguy nga khác có thể tìm được ở một thế giới rông lớn hơn. Một số nói đến Moria: một công trình vĩ đại của cha ông chúng tôi mà ngôn ngữ của chúng tôi gọi là Khazad-dym; và họ cho rằng bây giờ ít nhất chúng tôi đã có quyền lực và đủ người để quay lại." Gluin thở dài. "Moria! Moria! Một kỳ quan của thế giới phương Bắc! Chúng tôi đã đào xới thật sâu ở nơi đấy, và đã đánh thức một nỗi sợ không tên. Những toàn lâu đài rộng lớn tại đấy đã trở nên hoang vắng từ lâu kể từ khi những đứa trẻ ở Durin bỏ đi. Nhưng bây giờ chúng tôi lại nói về nó với niềm mơ ước, nhưng với sự kinh hãi; vì không một người lùn nào dám băng qua những cánh cửa của Khazad-dum từ suốt nhiều đời vua, chỉ trừ Thrur, và ông ta đã thiệt mạng. Tuy nhiên, cuối cùng thì Balin cũng nghe thấy những lời thì thầm này, và quyết định đi; và cho dù Dbin không thật sự muốn rời đi, ông đã lấy Orin và Uin và nhiều người của chúng tôi đi cùng, và họ rời đi xuống phương nam. "Điều này xảy ra vào lúc gần ba mươi năm trước. Trong một thời gian đầu chúng tôi có được tin tức của họ và đó là những tin tốt: những thông điệp gửi về cho biết rằng họ đã vào Moria và bắt đầu những công trình vĩ đại ở đấy. Rồi sau đó là sự im lặng, và chẳng còn lời nào được gửi về từ Moria kể từ đó. "Thế rồi khoảng một năm trước thì một người truyền tin đến gặp Dbin, nhưng không phải từ Moria - mà từ Mordor: một người cưỡi ngựa trong bóng đêm, cất tiếng gọi Dbin tại cổng nhà ông. Anh ta nói rằng Chúa Tể Sauron vĩ đại muốn có tình bằng hữu với chúng tôi. Ông ta sẽ cho những chiếc Nhẫn vì việc này như ông ta đã từng làm vào ngày xưa. Và anh ta gấp rút hỏi han về các hobbit, về việc họ là loại người như thế nào, họ đang sống ở đâu. "Bởi vì ngài Sauron biết," anh ta nói, "rằng các vị đã từng biết đến một trong số những hobbit này." "Lúc ấy chúng tôi rất bối rối, và chúng tôi không trả lời gì. Và rồi giọng của anh nhỏ xuống, và anh ta nói rất ngọt ngào. "Ngài Sauron đòi hỏi điều này chỉ như một dấu hiệu nhỏ của tình bằng hữu," ông nói: "rằng các ông nên tìm tên trộm này," đó là lời của ông ta, "và lấy đi khỏi hắn, dù hắn có sẵn lòng hay không, một chiếc nhẫn nhỏ, một chiếc nhẫn vặt vãnh nhất, mà hắn đã từng lấy trộm một lần. Đó chỉ là một món đồ vặt vãnh mà ngài Sauron muốn, và là một ý muốn nghiêm chỉnh cho các ông. Hãy tìm nó, và ba chiếc nhẫn mà những Người Lùn nguyên thuỷ đã từng sở hữu vào thời xưa sẽ được trả lại cho các ông, và vương quốc Moria sẽ thuộc về các ông mãi mãi. Chỉ cần tìm tin tức về tên trộm, xem hắn vẫn còn sống không và hắn đang ở đâu, và các ông sẽ có được phần thưởng vĩ đại và có được tình bằng hữu vĩnh viễn với Chúa Tể. Từ chối thì mọi chuyện sẽ trở nên không tốt đẹp tí nào. Các vị có từ chối không?" "Ngay lúc đó thì tiếng thở của anh ta trở nên giống như tiếng rít của rắn, và tất cả mọi người đứng đấy đều rùng mình: "Tôi sẽ chưa nói vâng hay không ngay. Tôi phải suy nghĩ về thông điệp này xem nó có nghĩa gì dưới lớp áo khoác đẹp đẽ." "Hãy suy nghĩ cho chính chắn vào, nhưng đừng lâu quá," anh ta nói. "Khoảng thời gian để suy nghĩ thuộc về riêng tôi," Dbin trả lời. "Vào lúc này" anh ta trả lời, rồi phóng ngựa vào bóng tối. Tim của thủ lĩnh chúng tôi trở nên nặng trĩu vào lúc đó. Chúng tôi không cần đến sự xuống giọng của người truyền tin để cảnh cáo chúng tôi rằng lời lẽ của hắn vừa đe doạ vừa giả dối; vì chúng tôi đã biết rằng quyền lực vừa trở lại Mordor chẳng hề thay đổi, và nó đã từng lừa dối chúng tôi vào thời xa xưa. Tên truyền tin trở lại hai lần, và rồi lại đi mà chẳng có lời trả lời. Lần thứ ba và là lần cuối cùng, hắn nói thế, sẽ sớm đến, trước khi hết năm. "Và thế là cuối cùng tôi được Dbin cử đi để cảnh báo Bilbo rằng anh ta đang bị Kẻ Thù săn lùng, và để tìm hiểu, nếu có thể được, vì sao hắn muốn chiếc nhẫn ấy, chiếc nhẫn vặt vãnh nhất. Và chúng tôi cũng khẩn nài lời xin của Elrond. Bởi vì Bóng Tối đang lớn mạnh và tiến gần những người lùn. Chúng tôi phát hiện ra rằng những người truyền tin cũng đã đến gặp Vua Brand ở Dale, và ông ta đang run sợ. Chúng tôi sợ rằng ông ta sẽ tuân lệnh. Cuộc chiến đang được chuẩn bị ở biên giới phía đông của ông. Nếu chúng tôi không trả lời, Kẻ Thù có thể ra lệnh cho Con Người dưới quyền hắn tấn công Vua Brand, và cả Dbin nữa." "Việc các anh đến đây là rất tốt," Elrond nói. "Hôm nay các anh sẽ nghe tất cả những gì các anh cần để hiểu được mục đích của Kẻ Thù. Các anh không thể làm gì hơn là kháng cự, dù có hy vọng hay không. Nhưng các anh không đơn độc. Các anh sẽ hiểu rằng sự lo lắng của các anh chỉ là một phần của sự lo lắng của toàn thể thế giới phía tây. Chiếc Nhẫn! Chúng ta sẽ làm gì với chiếc Nhẫn, chiếc nhẫn vặt vãnh nhất, món đồ vặt vãnh mà Sauron muốn? Đó là điều kinh khủng mà chúng ta phải nghĩ đến. "Đấy cũng chính là mục đích mà các anh được gọi đến đây. Được gọi, tôi khẳng định thế, cho dù tôi đã không gọi các anh đến với, những người xa lạ từ những miền đất xa. Các anh đã đến và đã gặp nhau ở đây, đúng vào lúc này, có vẻ như là tình cờ. Nhưng không phải như thế. Hãy tin rằng đã có một sự sắp đặt để cho chúng ta, những người đang ngồi ở đây, và không ai khác nữa, phải bàn bạc cùng nhau vào lúc này vì sự an nguy của thế giới. "Do đó, vào lúc này, những việc đã được dấu kín cho đến ngày nay với tất cả chỉ trừ một vài người sẽ được thảo luận công khai. Và trước tiên, để cho tất cả có thể hiểu điều nguy hiểm ấy là gì, Câu chuyện Chiếc Nhẫn sẽ là sự kiện đầu tiên được kể trong buổi nói chuyện này. Và tôi sẽ bắt đầu câu chuyện này, cho dù những người khác sẽ kết thúc nó." Rồi tất cả mọi người đều lắng nghe trong khi Elrond kể lại câu chuyện về Sauron và Những Chiếc Nhẫn Quyền Lực bằng một giọng nói rõ ràng, và việc chúng được rèn và Thời kỳ Thứ Hai của một thế giới xa xưa. Một số người ở đấy đã biết một phần trong câu chuyện của ông, nhưng không ai biết được toàn bộ câu chuyện, và nhiều đôi mắt nhìn Elrond đã chuyển sang sợ hãi và lo ngại khi ông kể với họ về xưởng rèn Elves của Eregion và tình bạn của họ với Moria, và về sự hăm hở của họ với kiến thức mà Sauron đã nhử họ. Vào lúc đó hắn ta vẫn chưa lộ rõ sự ma quái của mình, họ đã chấp nhận sự giúp đỡ của hắn và trở nên tiến bộ vượt bậc trong các ngành nghề thủ công, nhưng hắn đã học hết các bí mật của họ, và rồi phản bội họ, và hắn đã bí mật rèn tại Ngọn Núi Lửa Chiếc Nhẫn Số Một để trở thành chủ nhân của họ. Nhưng Celebrimbor đã cảnh giác hắn, và đã giấu đi bộ Ba mà hắn đã làm; và khi chiến tranh xảy ra thì cả vùng đất trở nên bỏ hoang, và cánh cổng đến Moria bị đóng lại. Thế rồi trong những năm tháng tiếp theo hắn đã săn lùng chiếc Nhẫn; nhưng kể từ đấy lịch sử đã được thuật lại ở một nơi nào khác, thậm chí khi chính bản thân Elrond ghi lại chúng trong những cuốn sách tri thức của ông, nó đã không được nhắc lại ở đây. Vì đấy là một câu chuyện dài, đầy những kỳ công vĩ đại và khủng khiếp, cho dù Elrond đã nói rất ngắn, mặt trời đã lên cao, và buổi sáng đã trôi qua trước khi ông ngừng lại. Ông kể về Numenor, về sự chói lọi và sụp đổ của nó, và về sự trở lại của những Vị Vua của Con Người ở Trung Giới, vượt ra khỏi những vùng sâu của Biển Cả, vượt trên những cơn bão lớn. Rồi Elendil Cao Lớn và những người con trai vĩ đại của ông, Isildur và Anbrion đã trở thành những lãnh chúa vĩ đại; và họ đã dựng lên vương quốc phương Bắc ở Arnor, và vương quốc phương Nam ở Gondor phía trên những cửa vào Anduin. Nhưng Sauron vùng Mordor đã tấnc ông họ, và họ đã thành lập Liên Minh Cuối Cùng giữa Elves và Con Người, và chủ nhân của Gil-galad và Elendil đã tập trung ở Arnor. Đến đấy thì Elrond ngừng một lúc và thở dài. "Ta còn nhớ rõ những ngọn cờ chói lọi của họ," ông nói, "Nó gợi cho ta đến sự vinh quang của Những Ngày Xưa và những chủ nhân ở Beleriand, với nhiều hoàng tử và và người chỉ huy vĩ đại đã tập trung lại đấy. Nhưng rồi không còn nhiều, không còn tươi đẹp nữa, khi mà Thangorodim bị bẻ gãy, và những người Elves cảm thấy rằng ma quỷ đã bị chế ngự vĩnh viễn, nhưng mọi sự lại không như thế." "Ông nhớ ư?" Frodo nói, nói to suy nghĩ của mình trong kinh ngạc. "Nhưng tôi nghĩ rằng," ông lắp bắp khi Elrond quay về phía ông, "tôi nghĩ rằng sự sụp đổ của Gil-galad đã diễn ra cách đây khá lâu rồi." "Thật sự là như thế," Elrond trịnh trọng trả lời. "Nhưng trí nhớ của ta thậm chí đã quay trở lại với Những Ngày Xưa. Edrendil là hoàng thượng của ta, là người đã sinh ra ở Gondolin trước khi nó sụp đổ; và mẹ của ta là Elwing, con gái của Dior, con trai của Luthien vùng Doriath. Ta đã thấy ba thế hệ ở phía Tây của thế giới, và đã thấy nhiều thất bại, và nhiều chiến thắng vô ích." "Ta là sứ giảcủa Gol-galad và đã hành quân cùng chủ nhân của nó. Ta đã có mặt tại Trận Chiến Dagorlad trước Cánh Cổng Đen Tối của Mordor, nơi mà chúng ta đã có ưu thế: với Ngọn Kích của Gil-galad và Thanh Gươm của Elendil, Aiglos và Narsil, thì không gì có thể cưỡng nổi. Ta đã có mặt ở trận chiến cuối cùng trên những bờ dốc ở Orodruin, nơi mà Gil-galad đã tử trận và Elendil ngã gục, và Narshil gãy vụn dưới tay ông; nhưng chính Sauron đã bị đánh bại, và Isildur đã cắt chiếc Nhẫn khỏi tay hắn với mẫu chuôi gươm từ thanh gươm của cha ông, và chiếm nó làm của mình." Đến lúc đó thì một người lạ, Boromir, cắt ngang. "Thế ra đó là những gì đã xảy ra với chiếc Nhẫn!" ông kêu lên. "Nếu như mà một câu chuyện như vậy đã được kể ở miền Nam, thì nó đã bị quên đi từ lâu rồi. Tôi đã nghe về Chiếc Nhẫn Vĩ Đại của người mà chúng tôi không gọi tên, nhưng chúng tôi tin rằng nó đã huỷ hoại thế giới trong sự hoang tàn của vương quốc đầu tiên của hắn. Isildur đã lấy nó! Đó là điều đã thật sự xảy ra." "Than ôi! Chính vậy," Elrond nói. "Isildur đã lấy nó, điều mà đáng lý không nên xảy ra. Nó đáng ra phải được némvào ngọn lửa Orodruin ngay tại nơi mà nó được làm ra. Nhưng hãy điểm lại vài việc mà Isildur đã làm. Chỉ còn một mình ông ta còn lại bên phe cha ông ta trong trận giao tranh khốc liệt sau cùng; và phe Gil-galad chỉ còn Cnrdan và ta còn lại. Nhưng Isildur đã không nghe lời khuyên của chúng ta." "Tôi sẽ giữ nó để tưởng nhớ đến cha tôi, và anh tôi," ông ta nói, và thế là dù chúng tôi có nói gì chăng nữa, ông ta vẫn giữ nó như một báu vật.Nhưng rồi ông sớm bị nó phản bội bởi cái chết của mình; và do vậy ở phương Bắc nó được đặt tên là Tai Ương của Isildur. Nhưng cái chết có thể sẽ là điều tốt hơn là những điều khác có thể đổ ập xuống đầu ông. "Chỉ có ở phương Bắc mới biết những chuyện này, và chỉ có ít người biết. Chẳng ngạc nhiên gì khi anh chưa nghe đến chúng, Boromir ạ. Từ sự hoang toàn của Những Cánh Đồng Sung Sướng, nơi mà Isildur lìa đời, chỉ còn có ba người là có thể trở về những ngọn núi đằng sau những lối đi dài. Một trong số những người này là Ohtar, người hầu của Isildur, ngà mang theo những mảnh gươm của Elendil; và ông đã mang chúng đến cho Valandil, người thừa kế của Isildur, người chỉ là hãy chỉ còn là một đứa trẻ ở lại chốn Rivendell này. Nhưng Narsil đã vỡ tan và ánh sáng của nó tàn lụi, và nó đã không được rèn trở lại nữa." "Tôi đã nói rằng chiến thắng của Liên Minh Cuối Cùng là vô ích ư? Không hoàn toàn thế, nhưng nó đã không đạt được đến mục đích sau cùng của mình. Sauron đã bị đánh tan, nhưng không bị tiêu diệt "Ở phương Bắc, sau chiến tranh và cuộc tàn sát ở Những Cánh Đồng Sung Sướng thì Con Người ở phía Tây bị tan rã, và thành phố Annuminas của họ bên cạnh Hồ Evendim đổ sập hoang tàn; những người thừa kế của Valandil rời đi và cự ngụ tại Fornost ở trên Con Nguyên Phương Bắc cao ngất, và họ không dám đi đến đấy. những người ở Arnor cũng ngày càng suy thoái, và kẻ thù của họ đã diệt họ, và quyền lực của họ mất đi, chỉ còn lại những nấm mồ xanh trên đồi cỏ thăm thẳm. "Ở miền Nam, vương quốc Gondor tồn tại khá lâu, và nó đã trở nên lớn mạnh rực rỡ trong một thời gian, phần nào gợi lại quyền uy của Numenor, trước khi nó sụp đổ. Người ta đã dựng lên những ngọn tháp cao, và những vùng đất hùng mạnh với những bến đầy tàu; và những chiếc vương miện có cánh của những Vị Vua Con Người vẫn còn được giữ lại trong nỗi kính sợ trong ngôn ngữ của nhiều giống người. Thành phố chính của họ là Osgiliath, Pháo Đài Của Những Vì Sao, qua màn sương mờ của dòng chảy của Con Sông. Và họ đã dựng lên Minas Ithil, Ngọn Tháp Mặt Trăng Lên, nằm ở phía đông trên Rặng Núi Bóng Đen; và ở phía tây dưới chân của Rặng Núi Trắng Minas Anor họ đã dựng lên Ngọn Tháp Mặt Trời Lặn. Một cái cây trắng đã mọc lên trong những lâu của đài của Vị Vua nơi ấy, từ hạt giống của cái cây mà Isildur đã mang qua những con nước sâu, và hạt giống của cái cây ấy trước đấy đã đến từ Eressla, và trước đấy nó đã ra khỏi Tận Cùng Phía Tây trong những Tháng Ngày trước những ngày mà thế giới này vẫn còn non trẻ. "Nhưng trong những năm tháng vùn vụt của Trung Giới thì dòng giống của Meneldil con trai của Anbrion đã suy tàn, và cái Cây đã trở nên quắt queo, và rồi dòng máu của những người Numenorean đã bắt đầu pha trộn với những người thấp kém hơn. Sự canh gác trên những bức tường Mordor đã ngủ quên, và những con vật hắc ám đã luồn trở lại Gorgoroth. Và đến một lúc thì những con vật ma quái đã tiến bước, chúng chiếm giữ Minas Ithil và lưu lại đấy, và rồi tại một vùng đất kinh hoàng mà chúng gọi là Minas Morgul, chúng đã xây lên Ngọn Tháp Phù Thuỷ. Rồi Minas Anor được gọi với cái tên mới là Minas Tirish, Ngọn Tháp Bảo Vệ; và hai thành phố này luôn có chiến tranh, nhưng Osgiliath, nằm giữa chúng, đã bị bỏ hoang, và bóng đen kéo đến trên sự hoang tàn của chúng. "Ở đấy đã từng có nhiều con người sinh sống. Nhưng Lãnh Chúa của Minas Tirith vẫn tiếp tục chiến đấu, bất chấp những kẻ thù của chúng ta, ông đã giữ vững con đường từ Sông Argonath về Biển. Và bây giờ thì tôi sẽ kể phần chuyện dẫn đến sự chấm dứt của nó. Trong những ngày mà Isildur còn sống, Chiếc Nhẫn Chỉ Huy đã biến mất khỏi mọi kiến thức, và bộ Ba được giải phóng khỏi quyền lực của nó. Nhưng bây giờ, trong những ngày sau này, chúng lại gặp nguy hiểm một lần nữa, và Số Một đã được tìm thấy trước sự buồn lo của chúng ta. Những người khác sẽ kể về việc tìm thấy nó, việc mà ta đóng vai trò rất ít." Ông ngừng lại một lúc, nhưng ngay lúc đó Boromir đã đứng lên, cao lớn và kiêu hãnh trước họ. "Cho phép tôi, thưa Chủ Nhân Elrond, ông nói, trước tiên là nói thêm vài lời về Gondor; vì đích xác ra tôi đã đến từ miền đất Gondor ấy. Và nên để cho tất cả mọi người biết rõ về những gì đã diễn ra tại nơi ấy. Tôi nghĩ rằng có vài người biết được về những chiến công của chúng tôi, và vì thế họ sẽ không quá đoan chắc về sự tàn lụi của chúng, nếu như cuối cùng chúng tôi sẽ thất bại." "Người ta đã không tin rằng dòng máu của Numenor vẫn tiếp tục tuôn chảy trên vùng đất Gondor, hoặc những niềm kiêu hãnh và chân giá trị của nó sẽ bị quên lãng. Những kẻ man dã miền đông vẫn tiếp tục chối bỏ giá trị của chúng tôi, và sự khủng khiếp của Morgul sẽ bị giữ ở góc kẻ chân tường; và do đó chỉ có hoà bình và tự do còn lại trong những vùng đất đằng sau chúng ta, bức tường thành của phía Tây. Nhưng nếu những nẻo đường của Dòng Sông chiến thắng, thì điều gì sẽ xảy ra? "Nhưng giờ phút ấy có thể sẽ không còn xa nữa. Kẻ Thù Không Tên đã trỗi dậy. Khói lại bốc lên từ Orodrruin, nơi mà chúng ta gọi là Ngọn Núi Tận Thế. Sức mạnh của Bóng Tối Hắc Ám đang trỗi dậy và chúng ta đang bị bao vây. Khi Kẻ Thù trở lại thì người của chúng ta bị đẩy khỏi Ithilien, vùng đất yên bình phía đông của chúng ta bên Dòng Sông, cho dù chúng ta đã thiết lập một cơ sở ở đất với một lực lượng mạnh mẽ.Nhưng chính trong năm nay, trong những ngày tháng Sáu, một cuộc chiến tranh bất ngờ đã ập xuống chúng ta từ Mordor, và chúng ta đã bị quét đi. Chúng ta bị áơ đảo về số lượng, vì Mordor đã thiết lập đồng minh với Easterling và bọn Haradrim độc ác; nhưng chúng ta bị đánh bại không phải bởi chỉ số lượng. Ở đấy chúng ta gặp một quyền lực mà trước đây chúng ta chưa từnng cảm thấy. "Một số người nói rằng có thể thấy được nó, nhìn giống như một người cưỡi ngựa đen khổng lồ, một bóng đen hiện ra dưới ánh trăng. Khi hắn xuất hiện thì một cơn điên khùng tràn ngập kẻ thù của chúng ta, còn những người dũng cảm nhất của chúng ta thì cũng cảm thấy sợ hãi, thế rồi người và ngựa quay đầu bỏ chạy. Chỉ còn lực lượng còn lại của chúng ta ở phía đông là quay lại, phá huỷ cây cầu cuối cùng vẫn còn nằm giữa những đống hoang tàn đổ nát ở Osgiliath. "Tôi đã trở trong đội quân canh giữ chiếc cầu ấy, cho đến khi nó bị kéo đổ sập sau lưng chúng tôi. Chỉ có bốn người sống sót nhờ bơi trở về: anh tôi, tôi và hai người khác. Nhưng chúng tôi vẫn chiến đấu, canh giữ toàn bộ bờ phía tây của Anduin; và những ai ẩn náu phía sau chúng tôi cỗ vũ chúng tôi, nếu như họ đã nghe đến tên chúng tôi: rất nhiều cỗ vũ nhưng rất ít sự giúp đỡ. Chỉ có vài người từ Rohan đến với chúng tôi khi chúng tôi kêu gọi." "Trong giờ phút kinh khủng ấy tôi đã đến Elrond vượt qua trăm ngàn nguy hiểm: tôi đã cô độc đăng trình suốt một trăm mười ngày. Nhưng tôi không tìm kiếm đồng minh cho chiến tranh. Sức mạnh trong sự khôn ngoan của Elrond không nằm trong vũ khí như người ta nói. Tôi đến để hỏi về những lời khuyên và chỉ dẫn cho những công việc khó khăn. Vào đêm trước cuộc tấn công bất ngờ một giấc mơ đã đến với anh với anh tôi trong một giấc ngủ đầy lo âu; và sau đó nó lại đến với anh ấy như một giấc mộng, và nó lại đến với tôi." "Trong giấc mơ, tôi thấy bầy trời phía tây đang tối dần, và tiếng sấm đang vang vọng, nhưng ở phía Tây vẫn còn một luồng sáng, và tôi nghe một giọng nói vang lên từ nó, xa vắng, nhưng rõ ràng, gào thét: Tìm lấy Thanh Gươm đã gãy Đang ở tận Imladris Hãy tìm lời khuyên ở đấy Mạnh mẽ hơn thần chú Morgil Ở đấy sẽ có một dấu hiệu Rằng Địa Ngục đã đến gần Vì Tai Ương của Isildurr sẽ thức dậy Và Halfing sẽ lộ ra Chúng tôi không thể hiểu gì nhiều về những lời này, và chúng tôi nói chuyện với cha chúng tôi, Denethorr, Lãnh chúa của Minas Tirith, người nắm giữ những kiến thức thông thái của Gondor. Điều duy nhất mà ông nói là Imladris là một cái tên cổ xưa được người Elves gọi một thung lũng xa xôi ở phương bắc, nơi mà Elrond Halfelven cư ngụ, người thông thái nhất trong những bậc thầy truyền thuyết. Thế là anh tôi, thấy tình cảnh tuyệt vọng của chúng tôi, đã hăm hở tin vào giấc mộng và tìm về Imladris; nhưng do việc này đầy khả nghi và nguy hiểm, tôi đã tự mình thực hiện cuộc hành trình này. Cha tôi bất đắc dĩ phải cho tôi đi, và tôi đã lang thang khá lâu trên những con đường quên lãng, tìm kiếm ngôi nhà của Elrond, cái mà nhiều người đã nghe thấy, nhưng rất ít người biết nó nằm ở đâu." "Và ở đây, tại ngôi nhà của Elrond, anh sẽ được làm rõ nhiều chuyện hơn," Aragorn nói, đứng dậy. Ông rút thanh gươm đặt trên chiếc bàn trước mặt Elrond, lưỡi gươm đã gãy thành hai mảnh. "Đây là Thanh Gươm đã Gãy!" ông nói. "Thế ông là ai, và ông đã làm gì ở Minas Tirith" Boromir nói, nhìn với vẻ kinh ngạc khuôn mặt gầy gò của người Ranger và cái áo khoác bạc màu của ông. "Ông ta là Aragorn con trai của Arathorn," Elrond nói; "và ông ta là hậu duệ nhiều đời của Isildur Elendil con trai của Minas Ithil. Ông ta thủ lĩnh của Dunedain phương Bắc, và những người này ngày nay còn rất ít." "Thế ra nó thuộc về ông, chứ hoàn toàn không phải của tôi!" Frodo la lên kinh hãi, đứng dựng dậy, như thể ông chờ đợi chiếc Nhẫn sẽ được yêu cầu đưa ra ngay tức khắc. "Nó không thuộc về ai trong số hai chúng ta," Aragorn nói; "nhưng theo quy định thì ông nên giữ nó một thời gian." "Hãy đưa chiếc Nhẫn ra, Frodo!" Gandalf trịnh trọng nói. "Đã đến lúc. Đưa nó lên, và rồi Boromir sẽ hiểu được phần còn lại trong câu đố của ông ta." Aragorn mỉm cười với ông; rồi ông quay lại với Boromir. "Về phần mình thì tôi tha thứ cho sự nghi ngờ của ông," ông nói. "Tôi không giống nhiều với dáng vẻ của Elendil và Isildur khi họ được khắc đầy uy nghi trên những sảnh đường ở Denethor. Tôi chỉ là một người thừa kế của Isildur, chứ không phải là chính Isildur. Nếu như tôi đã có một cuộc đời dài và gian khổ; và những dặm đường nằm giữa nơi đây và Gondor chỉ là một phần nhỏ trong những cuộc du hành của tôi. Tôi đã băng qua nhiều ngọn núi và nhiều dòng sông, đã đi trên nhiều đồng bằng, thậm chí đã đi vào những đất nước xa xôi ở Rhyn và Harad nơi có những vì sao lạ. "Nhưng nhà của tôi, như tôi đã nói, nằm ở phương Bắc. Những người thừa kế của Valandil đã từng sống ở đấy từ rất lâu suốt bao thế hệ cha truyền con nối. Những ngày tháng của chúng tôi đã đen tối hơn; và chúng tôi đã suy tàn đi; nhưng Thanh Gươm vẫn được truyền lại cho một người giữ mới. Và tôi sẽ nói điều này với anh, Boromir ạ, trước khi tôi kết thúc. Chúng tôi là những người hoang dã, những Ranger miền hoang dã, những người thợ săn - nhưng là những người thợ săn luôn săn lùng những tên phục vụ của Kẻ Thù; vì chúng đã được tìm thấy ở rất nhiều nơi, chứ không phải chỉ Mordor. "Nếu ở Gondor, Boromir ạ, đã từng có một ngọn tháp hùng cường, thì chúng tôi đóng một vai trò khác. Có nhiều ma quỷ ở những nơi không có những bức tường vững chắc và những thanh gươm sáng chói của các anh. Anh biết rất ít về những vùng đất nằm sau biên giới của các ông. Hoà bình và tự do, anh sẽ nói gì về nó? Với chúng tôi, phương Bắc biết rất ít về chúng. Nỗi sợ hãi đã tiêu diệt họ. Nhưng khi những sinh vật hắc ám đến từ những ngọn đồi vô gia cư, hoặc trườn đến từ những rừng cây không ánh mặt trời, thì họ đã bay khỏi chúng tôi. Còn con đường nào mà người ta dám dạo bước, còn nơi nào an toàn trên những vùng đất tĩnh lặng, còn những ngôi nhà nào cho những con người thật thà, nếu như Dunedain say ngủ, hay tất cả đều đã đi vào những ngôi mộ xanh rêu? "Nhưng chúng tôi cũng chẳng hạnh phúc gì hơn các anh. Những kẻ lữ hành ác cảm với chúng tôi, và những người dân quê đã gán cho chúng tôi những cái tên đầy khinh miệt. Tôi là "Người Sải Bước" đối với một gã béo sống cách kẻ thù một ngày đường, điều sẽ khiến cho tim gã đóng băng lại hoặc khiến cho cái thị trấn nhỏ của gã tan tành, nếu như nó không được canh gác thường xuyên. Nhưng nếu không thì chúng tôi đã không cái tên ấy. Nếu như những người thật thà được giải phóng khỏi sự canh phòng và sợ hãi, họ sẽ trở nên thật thà, và vì thế chúng tôi cứ phải bí mật đối với họ. Đó là nhiệm vụ của nòi giống chúng tôi, trong khi năm tháng vẫn chảy tuôn và cỏ vẫn không ngừng mọc. "Nhưng bây giờ thì thế giới đã lại thay đổi. Một giờ mới đã đến. Nỗi Tai Ương của Isildur đã lại được tìm thấy. Chiến trận đã đến rất gần rồi. Thanh Gươm sẽ được rèn lại. Tôi sẽ đến Minas Tirith." "Ông nói là Tai Ương của Isildur đã được tìm thấy," Boromir nói. "Tôi đã thấy một cái nhẫn sáng chói trên tay của Hafling; nhưng Isidur đã chết trước khi thời kỳ ấy của thế giới bắt đầu, họ nói vậy. Làm sao mà Hội Đồng Thông Thái biết rằng chiếc nhẫn ấy là của ông ta? Và làm sao mà nó vẫn còn lại sau bao năm tháng, cho đến khi nó được mang đến đây một cách lạ kỳ bởi một người truyền tin?" "Điều này sẽ được giải thích," Elrond nói. "Nhưng đến lúc này thì vẫn chưa, tôi van ngài, Chủ Nhân!" Bilbo nói. "Mặt trời đã lên đến ngọ rồi, và tôi cảm thấy cần có một cái gì đó để tôi trở nên mạnh hơn." "Tôi đã không nhắc đến tên anh," Elrond mỉm cười. "Nhưng bây giờ thì tôi đã biết. Đến đây nào! Hãy kể với chúng tôi câu chuyện của anh. Và nếu anh vẫn chưa chuyển câu chuyện của anh thành một bài thơ, thì anh có thể nói nó bằng ngôn ngữ bình thường. Anh nói càng ngắn thì sẽ càng hồi phục nhanh." "Tốt lắm," Bilbo nói. "Tôi sẽ làm như ngài nói. Nhưng bây giờ tôi sẽ kể lại câu chuyện thật, và nếu có những ai từng nghe tôi kể thì nó sẽ khác," - ông nhìn sang Gluin - "tôi muốn họ hãy quên đi và tha thứ cho tôi. Vào những ngày đó tôi chỉ muốn tuyên bố rằng món châu báu ấy chính là của tôi, để dứt nó khỏi cái tên của tên trộm đã đặt nó vào tôi. Nhưng có thể là đến lúc này tôi đã hiểu mọi chuyện rõ hơn. Dù sao đi nữa, thì đây vẫn là những gì đã xảy ra." Với một số người ở đấy thì câu chuyện của Bilbo là hoàn toàn mới, và họ lắng nghe đầy kinh ngạc trong khi ông hobbit già, thật sự hoàn toàn không bất mãn, thuật lại câu chuyện phiêu lưu của ông với Gollum, đầy đủ chi tiết. Ông không bỏ qua một câu đố nhỏ nào. Ông cũng sẽ kể tiếp về bữa tiệc của ông và việc ông biến mất khỏi Quận, nếu như ông được cho phép; nhưng Elrond đã giơ tay lên. "Kể hay lắm, anh bạn," ông nói, "nhưng vào lúc này thì thế là đủ rồi. Vào lúc này thì biết rằng chiếc Nhẫn đã được chuyển cho Frodo, người thừa kế của ông, thế là đủ rồi. Bây giờ hãy để anh ta nói tiếp!" Rồi, ít sẵn lòng hơn Bilbo, Frodo kể lại tất cả những gì ông đã làm với chiếc Nhẫn kể từ ngày nó được chuyển cho ông cất giữ. Mỗi chặng trong chuyến hành trình của ông từ Hobbiton sang Khúc Cạn Bruinen đều được hỏi và quan tâm kỹ càng, và tất cả những gì ông có thể nhớ được về các Kỵ Sĩ Đen đều được kiểm trả lại. Cuối cùng ông ngồi xuống trở lại. "Không tệ," Bilbo nói với ông. "Cháu có thể kể được một câu chuyện hay, nếu như họ cứ không luôn ngắt lời cháu. Bác đã cố ghi chú lại vài điều, nhưng chúng ta sẽ cùng trở lại tất cả việc này lần nữa khi có dịp, nếu như bác phải viết lại nó. Đó là những chương hoàn chỉnh về những việc xảy ra trước khi cháu từng đến đây!" "Phải, đó sẽ là một câu chuyện khá dài," Frodo trả lời. "Nhưng với cháu câu chuyện có vẻ như vẫn chưa hoàn chỉnh. Cháu vẫn muốn biết nhiều thứ lắm, đặc biệt là về ông Gandalf." Galdor vùng Havens, người đang ngồi sát bên, lắng nghe ông. "Anh cũng nói luôn phần tôi rồi," ông kêu lên, và quay sang Elrond, ông nói: "Hội Đồng Thông Thái có lý do để tin rằng cái mà Halfling tìm ra chính thực là Chiếc Nhẫn Vĩ Đại đã được thảo luận từ lâu, cho dù nó có vẻ khó tin đối với những ai không biết nhiều. "Nhưng chẳng lẽ chúng ta không thể nghe thấy những bằng chứng sao? Và tôi cũng sẽ hỏi về điều này. Saruman là gì? Ông ta đã nghiên cứu truyền thuyết về chiếc Nhẫn, nhưng ông ấy không có ở đây giữa chúng ta. Lời khuyên của ông ta là gì - nếu như ông ta biết được những chuyện mà chúng ta vừa nghe?" "Những câu hỏi mà anh hỏi, Galdor ạ, có liên quan đến mọi thứ," Elrond nói. "Tôi sẽ không bỏ qua chúng, và chúng sẽ được trả lời. Nhưng những chuyện này là phần mà Gandalf sẽ làm rõ; và tôi sẽ mời ông ta sau cùng, bởi vì đó là một vị trí danh dự, và trong tất cả những chuyện này ông ấy chính là người chỉ huy." "Có một số người, Galdor ạ," Gandalf nói, "sẽ nghĩ đến chuyến đi của Gluin, đến cuộc truy đuổi của Frodo, những bằng chứng quá đủ về những khám phá của Halfling về một vật vô cùng có giá trị đối với Kẻ Thù. Đấy chính là một chiếc nhẫn. Rồi sao nữa? Bộ Chín mà Nazgyl đang giữ. Bộ Bảy đã bị lấy đi hoặc bị phá huỷ." Gluin giật mình khi nghe điều này, nhưng không nói gì. "Chúng ta đã biết về Bộ Ba. Vậy chứ cái mà hắn đang vô cùng mong mỏi là gì? Đấy là một sự lãng phí thời gian khủng khiếp giữa Dòng Sông và Ngọn Núi, giữa lạc lối và tìm kiếm. Cuối cùng thì khoảng trống trong kiến thức của Hội Đồng Thông Thái đã được lấp đầy. Nhưng đã quá chậm. Bởi vì Kẻ Thù đã ở sát phía sau, gần hơn tôi sợ nhiều. Và rõ ràng rằng không phải chỉ đến năm này, đến tận mùa hè này, hình như thế, hắn mới biết được toàn bộ sự thật." "Một số người ở dây sẽ nhớ rằng vào nhiều năm trước chính bản thân ta đã dám băng qua những cánh cửa của Necromancerr ở tận miền Dol Guldur, và đã bí mật thám hiểm những nẻo đường của hắn, và nhờ đó đã phát hiện rằng những điều chúng ta sợ là đúng: hắn không phải ai khác hơn mà chính là Sauron, Kẻ Thù xa xưa của chúng ta, cuối cùng đã phục hồi lại toàn bộ hình dạng và quyền lực. Một số người khác cũng sẽ nhớ rằng Saruman đã khuyên can chúng ta đừng mở lại những văn bản với ông, và từ lâu nay chúng ta đã chỉ quan sát ông. Nhưng cuối cùng, khi bóng đen của ông lớn mạnh lên, Saruman đã báo động, và Hội Đồng đã dùng sức mạnh của mình để đẩy lùi ma quỷ ra khỏi Mirkwood và đấy chính là năm tìm thấy chiếc Nhẫn: một cơ hội kỳ lạ, nếu như đó là một cơ hội. "Nhưng chúng ta đã quá trễ, đúng như Elrond đã nói. Sauron cũng đã quan sát chúng ta, và đã chuẩn bị để chống lại cuộc tấn công của chúng ta từ lâu, hắn đang điều khiển Mordor từ xa qua Minas Morgul, nơi mà bộ Chín tên phục vụ của hắn đang cư ngụ, cho đến khi mọi thứ đã sẵn sàng. Rồi hắn chịu thua chúng ta, nhưng đó chỉ là giả vờ bỏ chạy, và sau đó hắn đã sớm trở lại Ngọn Tháp Hắc Ám, và công khai xưng danh tánh của mình. Thế rồi Hội Đồng đã họp lần cuối cùng; vì bây giờ chúng ta đã biết rằng hắn đang tìm kiếm Số Một điên cuồng hơn bao giờ hết. Chúng ta sợ rằng hắn đã biết một số tin mà chúng ta vẫn còn chưa biết gì. Nhưng Saruman không cho là như thế, và ông lặp lại cái mà ông đã nói với chúng ta trước đây: số Một đã chẳng hề được tìm thấy ở Trung Giới. "'Và tệ nhất là', ông nói, 'Kẻ Thù của chúng ta đã biết rằng chúng ta đã không có nó và nó vẫn đang còn bị thất lạc. Nhưng hắn nghĩ rằng cái gì đã bị thất lạc thì vẫn sẽ có thể tìm lại. Đừng lo sợ! Hy vọng của hắn sẽ đánh lừa hắn. Chẳng lẽ ta đã không nhiệt tình nghiên cứu vấn đề này ư? Nó đã rơi xuống Anduin Vĩ Đại; trước đây rất lâu, trong khi Sauron vẫn còn đang ngủ, nó đã lăn xuống Sông chảy ra Biểm. Và nó vẫn nằm đấy cho đến Tận Cùng." Gandalf im lặng trở lại, nhìn chằm chằm về phía đông từ phía cái cổng vòm nằm ở những cái đỉnh phía xa ở Rặng Núi Sương Mù, nơi mà nguồn gốc của nỗi nguy hiểm của thế giới đã ẩn bên trong nó trong một thời gian đến là lâu. Ông thở dài. "Và đó là lỗi của ta," ông nói, "ta đã bị ru ngủ bởi những lời của Saruman Thông Thái; nhưng đáng ra phải tìm thấy sự thật sớm hơn, và nỗi nguy hiểm của chúng ta sẽ giảm đi," "Tất cả chúng ta đều có lỗi," Elrond nói, "nhưng nhờ có sự thận trọng của anh nếu không thì có thể sự Hắc Ám đã thật sự ập xuống đầu chúng ta rồi. Nhưng hãy nói tiếp đi nào!" "Từ đó tim ta đã mang đến cho ta nỗi lo âu đầu tiên, chống lại tất cả những lý do mà ta đã biết," Gandalf nói, "và ta rất muốn biết điều gì đã xảy đến cho Gollum, và hắn đã giữ nó suốt bao lâu. Thế là ta đi tìm hắn, đoán rằng hắn đã ra khỏi bóng tối từ lâu để tìm kho báu của hắn. Hắn đã đến, nhưng hắn đã trốn mất và ta không tìm thấy hắn đâu. Rồi rồi, than ôi, ta đã để mọi việc ngủ yên, chỉ có quan sát và chờ đợi, nhưng chúng ta vẫn thường làm. "Thời gian vẫn trôi, và tôi vẫn rất cẩn thận quan sát, cho đến khi một nỗi sợ hãi thình lình trỗi dậy trở lại. Chiếc nhẫn của cậu hobbit ấy đến từ đâu? Nếu như nỗi sợ của tôi là đúng, thì nên làm gì với nó? Tôi phải quyết định những việc này. Nhưng tôi không nói nỗi sợ hãi của tôi với bất kỳ ai, vì tôi biết rõ sự nguy hiểm của một lời thì thầm không hợp lúc, nếu như tin này lan đi trong lạc lối. Trong suốt cả những cuộc chiến lâu dài với Ngọn Tháp Hắc Ám thì sự phản bội vẫn luôn là kẻ thù nguy hiểm nhất của chúng ta. "Lúc ấy là mười bảy năm về trước. Tôi đã sớm nhận ra rằng có nhiều loại gián điệp, thậm chí là thú vật và chim chóc, đang được tập trung lại quanh Quận, và nỗi sợ hãi của tôi lớn dần. Tôi gọi sự giúp đỡ của Đuneain, và họ càng gia tăng cẩn mật việc canh gácl và tôi mở rộng tim mình với Aragorn, người thừa kế của Isildur." "Và tôi," Aragorn nói, "đã góp ý rằng chúng tôi cũng nên săn đuổi Gollum, cho dù có vẻ như đã khá trễ rồi. Và từ đó có vẻ như rằng người thừa kế của Isildur nên làm việc để sửa lại lỗi lầm của Isildur, và tôi đã đi với Gandalf trên một chặng đường dài và tìm kiếm trong tuyệt vọng." Rồi Gandalf kể lại làm cách nào mà họ đã thám hiểm khắp cả Miền Đất Hoang Dã, thậm chí đi xuống tận Rặng Núi Bóng Đêm và đến những hàng rào của Mordor. "Đến đây thì chúng tôi nghe được những lời đồn về hắn ta, và chúng tôi đoán rằng hắn đã cư ngụ khá lâu trong những ngọn đồi hắc ám; nhưng chúng tôi chẳng hề tìm thấy hắn, và cuối cùng tôi đã tuyệt vọng. Và trong nỗi tuyệt vọng của mình tôi lại nghĩ đến việc kiểm tra lại xem việc tìm kiếm Gollum có cần thiết không. Bản thân Chiếc Nhẫn có thể nói xem nó có phải chính là Số Một hay không. Ký ức về những lời của Hội Đồng trở lại với tôi: những thanh gươm của Saruman, không được chú ý lắm vào lúc ấy. Tôi nghe chúng vang lên thật rõ trong tim mình. "'Bộ Chín, Bộ Bảy và Bộ Ba,' ông nói, "mỗi bộ đều có những viên ngọc riêng của chúng. Số Một thì không thế. Nó trơn nhẵn và để tự nhiên, như thế nó là một trong những chiếc nhẫn tầm thường nhất; nhưng người chế tạo ra nó đã khắc những dấu hiệu trên nó rất tinh xảo, vẫn có thể thấy và đọc được." "Ông ấy không nói chúng là những dấu hiệu gì. Thế lúc này thì ai sẽ biết về chúng? Chính là người chế tạo. Và Saruman thì sao? Nhưng cho dù những kiến thức của ông có thể thật là vĩ đại đi nữa, thì nó phải có một nguồn gốc chứ. Cánh tay nào đã đã từng đeo chiếc nhẫn đó từ tay Sauron, trước khi nó thất lạc? Chỉ có cánh tay của Isildur mà thôi. "Nghĩ như thế, tôi liền bỏ dở cuộc săn đuổi, và nhanh chóng băng đến Gondor. Trong những ngày xưa thì các mệnh lệnh của tôi đã được nhận ở đấy, phần lớn là từ Saruman. Ông ấy thường là khách của Những Lãnh Chúa của Thành phố trong một thời gian dài. Lãnh Chúa Denethor đón tiếp tôi kém nồng nhiệt hơn ngày xưa, và ông ta miễn cưỡng cho phép tôi tìm kiếm cái kho tích trữ những cuộn giấy và sách vở của ông ta. "'Nếu thật sự anh chỉ tìm kiếm những hồ sơ về những ngày cổ đại và về sự khởi động của Thành phố như anh nói, thì hãy đọc đi!" ông nói. "Đối với tôi thì những gì đã xảy ra còn ít đen tối hơn những gì đang đến, và đó là điều quan tâm của tôi. Nhưng trừ phi anh tài giỏi hơn thậm chỉ cả Saruman, người đã nghiên cứu ở đây suốt một thời gian dài, thì anh sẽ tìm thấy những điều vô tích sự chẳng đáng quan tâm đối với tôi, bậc thầy của những kiến thức về Thành phố này.'" "Derenor nói thế đấy. Và trong số những hồ sơ còn lại trong kho lưu trữ của ông ta thì chỉ còn rất ít thứ là có thể đọc được, thậm chí là với những bậc thầy - kiến thức, vì những văn bản và ngôn ngữ của họ đã trở nên tối tăm đối với những người sau này. Và Boromir ạ, tôi đoán là ở Minas Tirith vẫn còn, dưới bất kỳ sự bảo vệ nào của Saruman và của chính tôi từ khi những vị vua thất bại, một cuộn giấy do chính Isildur tạo ra. Bởi vì Isildur đã tiến thẳng đến cuộc chiến ở Mordor, nhưng một số người đã kể lại câu chuyện này." "Có thể một số vẫn còn ở phương Bắc," Boromir ngắt lời. "Ở Gondor tất cả đều biết rằng trước tiên ông ấy đã đến Minas Anor và cư ngụ ở đó một thời gian cùng với người cháu họ là Menedil, dạy dỗ anh ta, trước khi ông uỷ thác cho anh ta trị vì Vương Quốc Phía Nam. Vào thời gian đó ông có trồng lại tại đó cây con cuối cùng của loài Cây Trắng, theo như ký ức của anh tôi." "Nhưng cũng trong thời gian đó thì ông ta đã ghi lại cuộn giấy ấy," Gandalf nói; "và điều này đã không được ghi nhớ ở Gondor, có vẻ vậy. Bởi vì cuộn giấy này nói về chiếc Nhẫn, và do đó Isildur đã ghi lại bên trong như thế này: "Bây giờ thì Chiếc Nhẫn Vĩ Đại sẽ trở thành một vật gia truyền của Vương Quốc Phía Bắc; nhưng những hồ sơ về nó sẽ được để lại ở Gondor, nơi mà những người thừa tự của Elendil cũng sẽ cư ngụ lại, để cho ký ức về những sự kiện vĩ đại sẽ không bị lu mờ theo năm tháng." Và sau những lời đó Isildur đã mô tả lại chiếc Nhẫn, như khi ông tìm thấy nó. "Nó khá nóng khi tôi cầm lấy nó lần đầu tiên, nóng như một lưỡi cày nung, và tay tôi bị cháy xém, đến nỗi tôi lại nghi rằng có thể tôi sẽ không bao giờ khỏi hẳn cơn đau này. Nhưng thậm chí ngay khi tôi đang viết thì nó lại lạnh đi, và nó có vẻ như đang co rút lại, cho dù nó chẳng mất đi vẻ đẹp hay hình dạng của mình. Những gì được ghi trên nó, lúc đầu hiện rất rõ như một ngọn lửa đỏ, đang mờ đi và bây giờ chỉ còn vừa đủ đọc. Nó giống như một loại chữ viết của người Elves vùng Eregion, vì họ khó mà để lại chữ viết ở Mordor cho một công việc tinh tế như thế; nhưng tôi không biết ngôn ngữ này. Tôi nghĩ rằng đó là một ngôn ngữ ở Vùng Đất Đen, vì nó có vẻ thô lỗ và vụng về. Tôi không biết nó nói điều ma quỷ gì; nhưng tôi đã chép lại một bản sao của nó tại đây, để cho nó đừng biến đi vào quên lãng. Có thể là chiếc Nhẫn đang nhớ sức nóng trên cánh tay Sauron, cánh tay đen đúa và đã cháy bùng lên như một ngọn lửa, khiến cho Gil-galad bị tiêu diệt; và có thể là vàng đã làm cho nó nóng trở lại, những chữ viết trên nó lại phục hồi, nhưng về phần mình thì tôi sẽ không mạo hiểm làm hư hại vật này: đó là công việc tốt đẹp duy nhất trong số những việc mà Sauron đã làm. Nó rất quý giá đối với tôi, cho dù tôi đã mua nó với một nỗi đau khủng khiếp. Khi ta đọc đến những dòng này, thì câu đố của ta đã được giải đáp bằng cách dõi theo những dòng ghi chép, thật sự đúng như Isildur đã đoán, là một loại ngôn ngữ của Mordor và của những tên phục vụ của Ngọn Tháp. Những điều được ghi trên đó đều đã được biết rồi. Trong cái ngày mà Sauron đeo Số Một lần đầu tiên, thì Celebrrimbor, người đã chế tạo ra Số Ba, đã cảnh báo hắn, hắn đã nghe được những lời người này nó từ một khoảng cách rất xa, và thế là những mục đích ma quỷ của hắn đã hiện hình." "Ta rời khỏi Denethor ngay, nhưng thậm chí ngay khi ta đi về phương bắc, một thông điệp từ Lurien báo với ta rằng Aragorn đã đi qua đường này, và anh ta đang tìm một sinh vật được gọi là Gollum. Thế là đầu tiên ta đi để gặp anh ta và nghe câu chuyện của anh ta. Ta không dám đoán anh ta đã đơn độc dấn thân vào những nỗi hiểm nguy nào," "Không cần thiết lắm để nói về những chuyện đó," Aragorn nói. "Nếu một người đàn ông cần phải dạo bước công khai ở Cánh Cổng Đen, hoặc băng qua những bông hoa chết chóc ở Thung Lũng Morgul, thì anh ta sẽ gặp nguy hiểm. Tôi cuối cùng cũng đã tuỵet vọng, và tôi bắt đầu quay trở về nhà. Thế rồi, nhờ gặp may, tôi đã thình lình gặp phải cái mà tôi đang tìm: một dấu vết của một đôi chân mềm mại hiện ra bên cạnh mt cái ao tù lầy lội. Nhưng lúc này dấu vết còn rất mới và nhanh, và nó không phải dẫn tới Mordor mà dẫn ra ngoài. Tôi đi theo nó dọc theo theo bờ của Những Đầm Lầy Chết Chóc, và rồi tôi gặp hắn. Nấp trong một cái ao tù đọng nước, nhìn ra từ trong nước như một sinh vật hắc ám vừa rơi vào đó, tôi đã tóm được hắn, Gollum. Hắn phủ đày một chất sền sệt màu xanh. Tôi sợ là hắn sẽ chẳng bao giờ yêu tôi cả; bởi vì hắn cắn tôi, và tôi thì cũng chẳng dịu dàng gì. Tôi chẳng thu được điều gì từ miệng hắn ngoài những vết răng. Tôi cảm thấy đó là phần tệ hại nhất trong cả cuộc hành trình của tôi, phải quay trở về, trông chừng hắn cả ngày lẫn đêm, để cho hắn đi trước mặt mình với một sợi thòng lòng tròng vào cổ, bịt miệng, cho đến khi hắn trở nên thuần hơn vì thiếu nước uống và thức ăn, tôi giải hắn về hướng Mirkwood. Cuối cùng tôi cũng mang được hắn về đấy và giao hắn cho người Elves, vì chúng tôi đã đồng ý là sẽ làm như vậy; và tôi lấy làm vui sướng khi thoát được khỏi hắn, do hắn hôi thối kinh khủng. Về phần mình tôi hy vọng là sẽ chẳng bao giờ gặp lại hắn nữa; nhưng rồi Gandalf đến và ông ta đã chịu đựng một cuộc nói chuyện dài ngoằng với hắn." "Phải, dài và mệt mỏi," Gandalf nói, "nhưng không phải là không thu được lợi lộc gì. Vì một điều này, câu chuyện mà hắn nói không giống nhiều với chuyện mà Bilbo đã kể lại công khai lúc đầu; nhưng điều này không có ý nghĩa gì nhiều, vì ta đã đoán được điều này. Nhưng ta được biết rằng lúc đầu chiếc nhẫn của Gollum đã ra khỏi Dòng Sông Vĩ Đại gần với Những Cánh Đồng Sung Sướng. Và ta cũng biết được rằng hắn đã có được chiếc nhẫn ấy khá lâu rồi. Hắn đã sống dài bằng mấy cuộc đời thường của giống nòi bé nhỏ của hắn. Quyền lực của chiếc nhẫn đã kéo dài tuổi thọ của hắn vượt xa tuổi thọ thường của họ; nhưng chỉ có quyền lực của Chiếc Nhẫn Vĩ Đại là làm được thế. "Và nếu như điều đó chưa đủ để chứng minh, Galdor ạ, thì ta sẽ nói tiếp một bài kiểm tra khác. Trên chính chiếc nhẫn mà anh đã nhìn thấy ở trên, trơn và tự nhiên, những chữ cái mà Isildur ghi lại vẫn còn có thể đọc được, nếu như có ai đó có đủ ý chí để giữ cái vật vàng này trong lửa một lúc. Ta đã từng làm điều này, và đây là cái mà ta đã đọc được: Ash nazg durbatulyk, ush nazg gimbatul, ash nazg thrakatulyk agh burzum-ishi krimpatul.' Sự thay đổi trong giọng nói của thầy phù thuỷ thật bất ngờ. Nó thình lình trở nên đe dọa, đầy quyền lực và khắc nghiệt như đá tảng. Có vẻ như một bóng tối đang phủ qua mặt trời phía trên cao, và cổng vòm tối đi trong một thoáng. Tất cả rùng mình và những người Elves dừng tai cả lại. "Trước đây chưa từng có giọng nói nào dám thốt lên những lời bằng ngôn ngữ ấy trong Imladris cả, Gandalf Xám," Elrond nói, khi bóng tối qua đi và mọi người đã có thể thở trở lại. "Và chúng ta hãy hy vọng sẽ không có ai nói lại nó ở đây," Gandalf trả lời. "Tuy nhiên, tôi sẽ không xin lỗi ngài đâu, thưa Chủ Nhân Elrond. Vì nếu như cái ngôn ngữ ấy không sớm được nghe thấy ở mọi xó xỉnh miền Tây, thì hãy dẹp qua một bên tất cả mối nghi ngờ của cái mà chính Hội Đồng Thông Thái đã tuyên bố: kho báu của Kẻ Thù, được chứa đầy những hiểm độc của hắn; và một phần lớn sức mạnh xa xưa của hắn nằm trong đấy. Vượt ra khỏi Những Năm Tháng Đen Tối, Smith Eregion đã nghe thấy những lời này, và biết rằng họ đã bị phản bội: Một chiếc Nhẫn để điều khiển tất cả chúng, Một Chiếc Nhẫn để tìm chúng, Một Chiếc Nhẫn để để mang tất cả chúng lại và ràng buộc chúng trong Bóng Tối Hắc Ám. "Các bạn của ta ạ, các bạn cũng nên biết là ta còn biết được nhiều thứ nữa từ Gollum. Hắn bất đắc dĩ lắm mới chịu nói và câu chuyện của hắn chẳng rõ ràng gì, nhưng sau hết thì rõ ràng hắn đã đến Mordor, và ở đấy tất cả những gì mà hắn biết đã bị bắt buộc phải nói ra. Do đó Kẻ Thù đã biết rằng Số Một đã được tìm thấy, rằng nó đã ở lại Quận khá lâu; và từ đó các tên hầu cận của hắn đã săn đuổi nó gần như đến ngay cửa của chúng ta, bây giờ thì hắn sẽ sớm biết, có thể là hắn đã biết vào lúc này, thậm chí ngay khi ta đang nói, rằng chúng ta đang có nó ở đây." Tất cả im lặng trong một thoáng, cho đến khi cuối cùng Boromir cất tiếng. "Ông nói rằng hắn là một sinh vật nhỏ bé à, tên Gollum ấy? Nhỏ, nhưng vô cùng gian xảo. Hắn đã trở nên cái gì? Ông đã tống hắn vào địa ngục nào?" "Hắn đang ở trong ngục, nhưng không có gì tệ hơn nữa," Aragorn nói. "Hắn rất đau khổ. Không nghi ngờ gì nữa, hắn đang bị hành hạ, và nỗi sợ hãi Sauron đang nằm sâu trong tim hắn. Tôi thuỷ chung vẫn rất vui mừng rằng hắn đang bị canh giữ một cách an toàn bởi những người Elves đầy cảnh giác ở Mirkwood. Sự nham hiểm của hắn rất ghê gớm và điều này cho hắn một sức mạnh khó mà tin được với một kẻ gầy còm quắt queo đến thế. Hắn vẫn có thể làm được nhiều chuyện hiểm độc, nếu như hắn được tự do. Và tôi không nghi ngờ rằng hắn đã được phép rời Mordor theo một mục đích ma quái nào đó." "Than ôi! Than ôi!" Legolas kêu lên, và khuôn mặt elves xinh đẹp của chàng trở nên vô cùng đau buồn. "Tin tức mà tôi được cử mang đến đây bây giờ đã được nói rồi. Chúng không phải là tin tốt, nhưng chỉ tại đây tôi mới biết được là nó sẽ khủng khiếp như thế nào. Smjagol, kẻ mà bây giờ được gọi là Gollum, đã trốn thoát rồi." "Trốn thoát?" Aragorn kêu lên. "Thật là một tin rất xấu. Tôi sợ là tất cả chúng ta sẽ vô cùng ân hận vì việc này. Làm sao mà những người ở Thranduil lại làm mất lòng tin dến thế?" "Không phải là do thiếu canh phòng cẩn mật," Legolas nóil; "nhưng có thể do đã quá tốt bụng. Và chúng tôi sợ hắn người tù nhân ấy đã có được sự giúp đỡ từ những người lhác, và những gì mà chúng tôi làm đã bị biết được nhiều hơn là chúng tôi muốn. Chúng tôi canh giữ sinh vật ấy suốt cả ngày và đêm, như Gandalf đã yêu cầu, cho dù chúng tôi rất mệt mỏi với công việc này. Nhưng Gandalf đã mang đến cho chúng tôi hy vọng là có thể chữa trị cho hắn, và chúng tôi không nỡ lòng nào giam hắn mãi mãi dưới lòng đất, nơi mà hắn sẽ chìm đắm trở lại vào những ý nghĩ tối tăm ngày xưa của hắn." "Với ta thì các anh không đến nỗi mềm yếu thế" Gluin nói, mắt ông loé lên như thể những ký ức xa xưa về việc ông bị giam trong những nơi sâu thẳm trong những lâu đài của vị vua Elves lại sống lại. "Thôi nào!" Gandalf nói. "Xin đừng ngắt lời, hỡi ông Gollum tốt bụng của ta. Đó là một sự hiểu lầm đáng tiếc, và đã khá lâu rồi. Nếu như tất cả những mối bất bình vẫn còn giữa người Elves và Người Lùn sẽ được khơi lại tại đây, thì chúng ta có thể giải tán luôn cái Hội Đồng này cho rồi." Gluin đứng đậy và cúi mình, và Legolas lại nói tiếp. "Vào những ngày thời tiết tốt thì chúng tôi dẫn Gollum qua những cánh rừng; và ở đấy có một cái cây cao mọc đơn độc nằm xa khỏi những cây khác, hắn thích leo cái cây ấy lắm. Thông thường chúng tôi để cho hắn leo lên những cái cành cao nhất, cho đến khi hắn cảm thấy thoả mãn với những cơn gió tự dọl; nhưng chúng tôi luôn đặt người canh gác dưới gốc cây.