Chương VI TRẬN CHIẾN TRÊN ĐỒNG PELENNOR
Nhưng chỉ huy cuộc tấn công Gondor chẳng phải là tên thủ lĩnh Orc hay kẻ cướp tầm thường. Bóng tối tan đi quá sớm, trước ngày Chủ Nhân nó dự định: hiện thời vận may đã phản bội hắn, thế giới đã chuyển mình chống lại hắn; chiến thắng trượt khỏi tay ngay giữa khi hắn vươn tay ra bắt lấy. Nhưng tay hắn dài. Hắn vẫn còn thống lĩnh, vẫn sử dụng những quyền năng vĩ đại. Là Vua, là Ma Nhẫn, là Thủ Lĩnh Nazgûl, hắn có nhiều loại vũ khí. Hắn rời khỏi Đại Môn và biến mất.
Théoden Vua đất Mark đã tới con đường từ Đại Môn đến Sông Cả, và quay về phía Kinh Thành, giờ đây còn cách chưa đầy một dặm đường. Ông hơi giảm bớt tốc độ, tìm kiếm kẻ thù mới, và đội quân kỵ đến bao quanh ông, Dernhelm cũng ở trong số họ. Phía trước, gần tường thành hơn, người của Elfhelm đang xông xáo giữa những cỗ máy công thành, chặt chém, giết chóc, xua kẻ thù xuống những hố lửa. Gần như toàn bộ nửa phía Bắc đồng Pelennor đã về tay đoàn quân tấn công, ở đó quân trại bốc cháy, lũ Orc chạy về phía Sông Cả như đàn thú trước thợ săn; và người Rohirrim đi hết nơi này sang nơi khác tùy ý. Nhưng họ vẫn chưa phá vỡ đợt công thành, hay chiếm được Đại Môn. Có rất nhiều kẻ thù trước cổng, và trên nửa cánh đồng xa hơn là những đám quân khác vẫn còn chưa đối đầu. Phía Nam bên kia đường cái là lực lượng chính của người Haradrim, và những kỵ sĩ bên chúng đang tụ tập quanh cờ hiệu viên thủ lĩnh. Hắn nhìn ra xa, và trong ánh sáng đang lên, hắn thấy cờ của nhà vua, ngọn cờ đã tiến sâu vào trận chiến mà không có bao nhiêu người bảo vệ. Thế rồi trong hắn tràn ngập cơn thịnh nộ đỏ sẫm và hắn thét to; và giương cao ngọn cờ, con rắn đen trên nền đỏ thắm, hắn lao tới lá cờ ngựa bạch trên nền xanh kéo theo quân lực khổng lồ; và những lưỡi đao cong miền Nam rút ra sáng như sao lấp lánh.
Rồi Théoden phát hiện ra hắn, và không chờ đợi hắn tấn công mà hô lớn giục Snawmana, ông lao thẳng tới đối đầu. Họ xung đột mới mạnh làm sao. Nhưng cơn điên giận trắng toát của người miền Bắc cháy bỏng hơn, và nghề chinh chiến của họ lão luyện hơn với ngọn giáo dài và chết chóc. Họ ít ỏi hơn, nhưng họ xẻ qua đám người Nam như mũi tên lửa băng rừng. Xuyên thẳng qua đám người là Théoden con trai Thengel, và giáo ông rung lên khi hất ngã viên thủ lĩnh. Kiếm tuốt trần, ông tế ngựa tới bên cờ hiệu, chém cả cột cờ lẫn kẻ mang cờ; và con rắn đen sụp xuống. Và rồi đám kỵ binh còn chưa bị giết quay đầu bỏ chạy.
Nhưng kìa! đột nhiên giữa phút vinh quang của nhà vua, tấm khiên vàng chợt tối. Buổi bình minh mới đến bị che phủ khỏi bầu trời. Bóng tối trùm lên ông. Ngựa chồm lên hí vang. Quân lính bị hất khỏi lưng ngựa nằm phục xuống mặt đất.
“Tới với ta! Tới với ta!” Théoden thét lên. “Tới đây Eorlingas! Đừng sợ bóng tối!” Nhưng Snawmana phát cuồng vì sợ hãi, chồm lên cao, chiến đấu với không trung, và rồi với một tiếng rống vang, nó đổ ngã nghiêng: một mũi tên đen đã xuyên vào nó. Nhà vua ngã xuống dưới thân ngựa.
Cái bóng lớn nhào xuống như một đám mây đang rơi. Và kìa! đó là một sinh vật có cánh: nếu là chim, thì lớn hơn hết thảy mọi loại chim, và trần trụi, lông đuôi hay lông cánh đều không có, đôi cánh khổng lồ căng ra như mạng da giữa những ngón tay đội sừng; và nó bốc mùi hôi thối. Một sinh vật có lẽ thuộc về thế giới cổ xưa hơn, tổ tiên nó lay lắt trong những ngọn núi lạnh lẽo bị lãng quên bên dưới Mặt Trăng, đã sống quá thời đại của mình, và trong cái tổ kinh khiếp đã sản sinh ra lứa cuối cùng lạc thời này, giỏi gieo việc ác. Và Chúa Tể Hắc Ám đã bắt lấy nó, nuôi dưỡng nó bằng thịt thối rữa, cho tới khi nó sinh trưởng vượt qua kích cỡ mọi vật bay; và hắn trao cho bề tôi mình làm vật cưỡi. Xuống mãi, nó lao xuống mãi, rồi gập đôi mạng da giữa những khớp xương, nó rít quàng quạc và đậu lên thi thể Snawmana, cắm móng vuốt ngập vào, khom cái cổ dài trần trụi.
Ngồi trên lưng nó là một bóng hình khoác áo choàng đen, to lớn và đe dọa. Hắn đội vương miện sắt, nhưng giữa vành sắt và cổ áo choàng không nhìn thấy gì cả, chỉ trừ đôi mắt lóe lên chết chóc: Thủ Lĩnh Nazgûl. Hắn đã quay trở lại không trung, triệu hồi vật cưỡi trước khi bóng tối lùi đi, và giờ lại tới, mang theo tàn phá, biến hy vọng thành tuyệt vọng, chiến thắng thành cái chết. Hắn mang theo một cây chùy lớn đen tuyền.
Nhưng Théoden còn chưa hoàn toàn bị bỏ rơi. Những kỵ sĩ đội gia binh bị giết nằm khắp quanh ông, hoặc chịu thua cơn điên dại của ngựa cưỡi mà bị kéo đi xa. Nhưng vẫn còn một người đứng vững: Dernhelm trẻ tuổi, trung thành đến quên sợ hãi; và chàng khóc, bởi chàng đã yêu vị chúa của mình như một người cha. Suốt trong lúc quân xông lên Merry vẫn được chở an toàn sau lưng chàng, cho tới khi Bóng Ma đến; rồi con Windfola đã hất họ xuống trong kinh hoàng, và giờ chạy trốn điên cuồng trên đồng bằng. Merry bò bằng cả chân tay như con thú đang choáng váng, và nỗi kinh hoàng ập tới lớn đến nỗi khiến cậu mờ mắt và buồn nôn.
“Người của Đức Vua! Người của Đức Vua!” trái tim kêu lên trong cậu. “Mi phải ở bên cạnh ngài. Tôi sẽ coi người như cha mình, mi đã nói vậy.” Nhưng ý chí cậu không trả lời, và thân thể cậu run rẩy. Cậu không dám mở mắt hay ngước lên nữa.
Rồi qua màn tối lấp đầy tâm trí, cậu nghĩ mình nghe thấy Dernhelm nói; dù giờ đây giọng chàng có vẻ lạ lùng, phảng phất giống một giọng nói khác cậu từng quen.
“Biến đi, con Dwimmerlaik kinh tởm, chúa của lũ kền kền! Hãy để người chết được yên!”
Một giọng nói lạnh lẽo trả lời: “Đừng chắn giữa Nazgûl với con mồi của hắn! Nếu không hắn sẽ giết mày thay thế. Hắn sẽ đưa mày tới ngôi nhà than khóc, bên kia mọi bóng tối, nơi xác thịt mày sẽ bị nghiến ngấu, và tâm trí teo quắt của mày bị bỏ lại trần trụi trước Con Mắt Không Mí.”
Tiếng thanh kiếm kêu vang khi rút khỏi bao. “Cứ làm điều ngươi muốn; nhưng ta sẽ ngăn cản, nếu ta có thể.”
“Ngăn cản ta? Đồ ngu xuẩn. Không người đàn ông đang sống nào có thể ngăn cản ta!”
Rồi Merry nghe thấy âm thanh lạ lùng nhất trong mọi âm thanh vào thời khắc ấy. Dường như Dernhelm phá lên cười, giọng cười trong trẻo như tiếng reo của thép. “Nhưng ta chẳng phải là người đàn ông còn sống nào! Ngươi đang nhìn một người phụ nữ. Ta là Éowyn, con gái Éomund. Ngươi đang chắn giữa ta với chúa của ta, người thân của ta. Biến đi, nếu ngươi không bất tử! Bởi cho dù ngươi còn sống hay là cái xác không chết, ta sẽ đánh ngươi, nếu ngươi chạm vào người!”
Sinh vật có cánh rít lên trước nàng, nhưng tên Ma Nhẫn không trả lời và im lặng, như thể đột nhiên ngờ vực. Thoáng kinh ngạc tột độ chế ngự nỗi sợ hãi của Merry. Cậu mở mắt và bóng tối rời khỏi đôi mắt cậu. Cách cậu vài bước là con quái vật, và tất cả dường như tối đi quanh nó; cưỡi trên lưng nó là Chúa tể Nazgûl giống như bóng tối tuyệt vọng. Cách một chút về bên trái đối diện với chúng là nàng, người cậu đã gọi là Dernhelm. Nhưng mũ trụ che giấu bí mật của nàng đã rơi xuống, và mái tóc sáng ngời không còn trói buộc, lấp lánh ánh vàng nhạt trên vai. Mặt nàng xám như biển, cứng rắn và quyết liệt, thế nhưng nước mắt ướt trên má nàng. Một thanh kiếm nắm trong tay nàng, và nàng giơ khiên ngăn lại nỗi kinh hoàng từ đôi mắt kẻ thù.
Đó là Éowyn, và cũng là Dernhelm. Bởi trong tâm trí Merry chợt lướt qua ký ức về gương mặt cậu đã thấy xuất phát từ Dunharg: gương mặt của người đi tìm kiếm cái chết không còn hy vọng. Niềm thương xót tràn ngập trong trái tim cậu và cả sự kinh ngạc vô bờ, và đột nhiên lòng can đảm chậm nhen của chủng tộc mình thức dậy trong người cậu. Cậu siết chặt tay. Nàng không thể chết, đẹp đẽ nhường kia, tuyệt vọng nhường kia! Ít nhất nàng không thể chết cô độc, không ai trợ giúp.
Gương mặt kẻ thù không quay về phía cậu, nhưng cậu hầu như chẳng dám cử động, sợ đôi mắt chết chóc có thể rơi lên mình. Chậm rãi, thật chậm rãi, cậu bắt đầu bò sang bên; nhưng Thủ Lĩnh Đen, trong cơn nghi ngờ và thù hằn đang dồn hết tâm trí vào người phụ nữ trước mặt hắn, để ý tới cậu không nhiều hơn để ý một con giun trong bùn.
Đột nhiên con thú lớn đập đôi cánh xấu xí, luồng gió phả ra từ đó thật kinh tởm. Nó lại lao bổng lên không và thoăn thoắt bổ xuống Éowyn, vừa rít, vừa tấn công bằng mỏ và móng vuốt.
Nhưng nàng vẫn không chùn bước: người thiếu nữ Rohirrim, dòng dõi đế vương, mảnh mai như lưỡi kiếm thép, đẹp đẽ nhưng khủng khiếp. Chớp nhoáng nàng tung ra cú đánh lão luyện và chí tử. Cái cổ vươn ra bị nàng chém rời, và cái đầu bị chặt rơi xuống như hòn đá. Nàng bật lùi về sau khi thân thể khổng lồ đổ xuống chết, đôi cánh rộng xòe ra, sụp xuống mặt đất; và với cái chết của nó bóng tối tan đi. Ánh sáng rơi quanh nàng, tóc nàng bừng lên trong bình minh.
Từ đống xác Kỵ Sĩ Đen đứng lên, cao và đe dọa, lừng lững phía trên nàng. Với một tiếng thét căm hận làm chói mọi đôi tai như nọc độc hắn vung cây chùy xuống. Khiên nàng vỡ thành nhiều mảnh, tay nàng gãy; nàng lảo đảo khuỵu xuống. Hắn cúi xuống nàng như một đám mây, mắt hắn lóe lên; hắn nâng chùy toan giáng đòn kết liễu.
Nhưng đột nhiên chính hắn cũng loạng choạng lao về phía trước với tiếng kêu đau đớn, và đòn đánh hụt đà, bổ xuống mặt đất. Kiếm của Merry đã đâm hắn từ đằng sau, xuyên qua lớp áo choàng đen và cắt lên dưới áo giáp, chọc thủng gân sau đầu gối lực lưỡng.
“Éowyn! Éowyn!” Merry kêu lên. Và rồi lảo đảo, gắng gượng vùng dậy, dùng chút sức lực cuối cùng nàng thọc kiếm vào khoảng giữa mũ miện và áo choàng, khi bờ vai to lớn sụm xuống trước mặt nàng. Thanh kiếm vỡ thành nhiều mảnh lấp lánh. Mũ miện lăn đi với một tiếng keng. Éowyn ngã tới trước trên mình kẻ thù đã ngã. Nhưng kìa! áo choàng và áo giáp trống rỗng. Chúng nằm trên mặt đất thành một đống không hình thù, rách và lộn xộn; và một tiếng thét cất cao trong bầu không khí sởn gai ốc, chìm dần thành tiếng rền rĩ chói tai, cuốn đi theo cơn gió, tiếng nói mỏng manh vô thân thể đã tắt, và bị nuốt trọn, không bao giờ còn nghe thấy trong kỷ nguyên đó của thế giới này.
Và Meriadoc người Hobbit đứng đó giữa những tử thi, chớp mắt như con cú dưới ánh sáng ban ngày, vì nước mắt làm cậu không nhìn được; và qua màn sương cậu nhìn xuống mái đầu tóc sáng của Éowyn, trong khi nàng nằm bất động; và cậu nhìn gương mặt của nhà vua, ngã xuống giữa phút vinh quang. Trong cơn đau đớn, con Snawmana đã lại lăn đi khỏi ông, nhưng nó đúng là tai ương cho chủ nhân mình.
Rồi Merry khom mình nâng tay ông lên hôn, và kìa! Théoden mở mắt, đôi mắt ông sáng rõ, và ông nói khẽ khàng dù phải gắng sức.
“Vĩnh biệt, cậu Holbytla!” ông nói. “Thân thể ta quỵ ngã. Ta sẽ tới gặp cha ông ta. Và dù ở cùng những con người vĩ đại đó, ta cũng không còn phải xấu hổ. Ta đã hạ gục con rắn đen. Một ban mai tàn khốc, rồi một ngày tươi đẹp, rồi hoàng hôn ánh vàng!”
Merry không nói được gì, mà chỉ khóc thêm. “Chúa công, hãy tha thứ cho tôi,” cuối cùng cậu nói, “vì tôi đã bất tuân người, nhưng lại chẳng làm được gì hơn để phụng sự người, ngoài rỏ nước mắt khi tiễn biệt.”
Vị vua già mỉm cười. “Đừng đau khổ! Ngươi đã được tha thứ. Trái tim vĩ đại sẽ không bị khước từ. Giờ hãy sống hạnh phúc; và khi ngươi yên bình ngồi bập tẩu thuốc của mình, hãy nghĩ đến ta! Bởi giờ sẽ không bao giờ ta còn có thể ngồi bên ngươi ở Meduseld, như ta đã hứa, hay lắng nghe kiến thức thảo mộc của ngươi.” Ông nhắm mắt, và Merry cúi đầu bên ông. Rồi đó ông lại cất tiếng. “Éomer đâu rồi? Mắt ta đang tối dần, và ta muốn thấy nó trước khi ra đi. Nó phải trở thành vua kế vị ta. Và ta muốn gửi lời cho Éowyn. Con bé, con bé không muốn ta bỏ nó lại, và giờ ta sẽ không bao giờ thấy nó nữa, đứa nhỏ ta yêu thương hơn con gái.”
“Chúa công, chúa công,” Merry bắt đầu thổn thức nói, “nàng là...”; nhưng lúc ấy có tiếng ầm ĩ lớn, và khắp xung quanh họ tù và cùng kèn đồng vang lên. Merry nhìn quanh: cậu đã quên mất cuộc chiến, quên đi cả thế giới, và hàng giờ tưởng chừng đã trôi qua từ khi nhà vua lao tới hồi kết của mình, dù thực ra mới chỉ có một lúc. Nhưng lúc này cậu thấy họ đang có nguy cơ bị mắc kẹt giữa trận chiến vĩ đại sẽ sớm siết chặt.
Quân lực mới của kẻ thù đang vội vã tiến trên con đường từ Sông Cả tới; từ dưới vòng thành đổ ra những quân đoàn Morgul; từ những cánh đồng phía Nam là quân bộ binh Harad có kỵ binh đằng trước, còn đằng sau nhô lên những cái lưng khổng lồ chở tháp chiến của lũ mûmakil. Nhưng phía Bắc, chỏm mũ trắng của Éomer đang dẫn đầu đội quân tiên phong người Rohirrim mạnh mẽ, đội quân chàng đã tập hợp lại và lãnh đạo; và toàn bộ lực lượng còn bên trong Kinh Thành trào ra, cờ thiên nga bạc của Dol Amroth giương cao phía trước, đẩy lùi kẻ thù khỏi Đại Môn.
Trong thoáng chốc, có ý nghĩ lướt qua đầu Merry; “Gandalf đâu rồi? Ông ấy không ở đây sao? Chẳng lẽ ông ấy không thể cứu đức vua và Éowyn?” Nhưng ngay sau đó Éomer vội vã phi đến, đi cùng với chàng là những ai trong đội gia binh còn sống sót và đã điều khiển được ngựa của mình. Họ kinh ngạc nhìn xác con thú dữ tợn đang nằm đó; và ngựa họ không chịu đến gần. Nhưng Éomer nhảy khỏi yên ngựa, và đau khổ phiền muộn ập tới chàng khi chàng đến bên nhà vua và im lặng đứng đó.
Rồi một kỵ sĩ cầm lấy cờ của nhà vua từ tay Guthláf, người lính cầm cờ đã chết, và giương lên cao. Chậm rãi, Théoden mở mắt. Thấy lá cờ, ông ra hiệu đưa cho Éomer.
“Kính mừng Vua đất Mark!” ông nói. “Hãy phi ngựa tới chiến thắng! Gửi lời vĩnh biệt của ta cho Éowyn!” Và tới đó đức vua băng hà, không hay biết Éowyn nằm ngay gần mình. Và những người đứng bên khóc lớn, kêu lên: “Théoden Vương! Théoden Vương!”
Nhưng Éomer nói với họ:
Quân sĩ chớ quá đà thương xót! Người là đấng oai hùng,
xứng thay hồi kết trời định đoạt. Gò mộ chừng đắp xong,
đàn bà con gái phần khan khóc. Phần ta là chiến tranh!
Nhưng chính chàng cũng khóc khi nói vậy. “Các kỵ sĩ của đức vua hãy ở lại đây,” chàng nói, “và đưa thi thể người rời khỏi chiến trường trong tôn kính, đừng để trận chiến giẫm đạp lên! Phải, cùng với tất cả những ai dưới trướng người đã ngã xuống ở đây.” Và chàng nhìn những người đã hy sinh, nhớ lại tên tuổi họ. Rồi đột ngột chàng thấy em gái Éowyn của mình nằm đó, và nhận ra nàng. Trong khoảnh khắc chàng đứng đó như một người bị tên bắn xuyên tim giữa tiếng thét gào; rồi gương mặt chàng trắng nhợt, và cơn thịnh nộ băng giá dâng lên trong chàng, tới mức chàng không sao cất nên lời một lúc lâu. Như có cơn mê choán lấy chàng.
“Éowyn, Éowyn,” cuối cùng chàng kêu lên. “Éowyn, tại sao em lại ở đây? Chuyện điên rồ nào, trò quỷ thuật nào thế này? Chết, chết, chết! Cái chết đón tất cả chúng ta!”
Và rồi không bàn bạc hay chờ đợi những người từ Kinh Thành tới nơi, chàng thúc ngựa phi thẳng về hàng đầu đội quân lớn, và thổi tù và, kêu to ra lệnh tấn công. Trên chiến trường vang vọng tiếng nói lanh lảnh của chàng kêu gọi: “Chết! Phi đi, phi tới hoang tàn và hồi kết của thế giới!”
Và với mệnh lệnh ấy, đội quân bắt đầu chuyển động. Nhưng người Rohirrim không hát nữa. Chết, họ thét lớn đồng thanh và khủng khiếp, và tăng tốc như cơn triều lớn, trận chiến của họ tràn qua quanh nhà vua tử nạn, gầm lên lao về phía Nam.
* * *
Và Meriadoc người Hobbit vẫn còn đứng đó chớp qua làn nước mắt, không ai nói gì với cậu, thực tế là không ai có vẻ để ý thấy cậu. Cậu lau nước mắt, và cúi xuống nhặt tấm khiên xanh Éowyn đã đưa cho cậu, khoác lên sau lưng. Rồi cậu tìm thanh kiếm mình để rơi; bởi ngay giữa cú đòn tay cậu đã tê dại, và giờ chỉ còn tay trái là dùng được. Và kia! vũ khí của cậu nằm đó, nhưng lưỡi kiếm bốc khói như một cành cây khô bị đút vào lửa; và đương khi cậu nhìn, nó co rúm và rúm mãi tới khi cháy tàn.
Vậy là đã mất thanh kiếm vệt đồi Mộ Đá, tác phẩm của người Tây Châu. Nhưng hẳn người đó sẽ vui mừng biết được số phận ấy, cái người đã chậm rãi rèn nên nó từ thuở xa xưa tại vương quốc Bắc khi người Dúnedain còn ở buổi ban đầu, chống kẻ thù chính là vương quốc Angmar đáng sợ và tên vua phù thủy. Không thanh kiếm nào khác, cho dù được nắm trong những bàn tay mạnh mẽ hơn, có thể gây ra cho tên cừu nhân ấy vết thương ác liệt đến thế, chém qua da thịt bất tử của hắn, phá vỡ phép thuật kết nối những gân cốt vô hình với ý chí hắn.
Lúc này ngươi ta nâng nhà vua lên, và phủ nhiều lớp áo choàng lên những cán giáo, họ luân phiên đưa ông về phía Kinh Thành, còn những người khác nhẹ nhàng nâng Éowyn lên đưa đi theo ông. Nhưng họ chưa thể đưa ngay những người lính trong đội gia binh khỏi chiến trường; vì bảy kỵ sĩ của nhà vua đã ngã xuống ở đó, kể cả thủ lĩnh Déorwine của họ. Vì vậy họ đặt những người đã hy sinh nằm cách xa kẻ thù cùng con quái thú kinh tởm rồi cắm giáo xung quanh. Và sau đó khi tất cả đã kết thúc, người ta trở lại đốt lửa thiêu xác con quái thú; nhưng với Snawmana, họ đào mộ và đặt lên phiến đá được khắc bằng tiếng của cả Gondor lẫn đất Mark:
Sống bề tôi trung tín, chết tai ương chủ nhân,
Con Leohtfol bước nhẹ, Snawmana nhanh chân.
Cỏ mọc xanh dài trên Nấm Snawmana, nhưng phần đất nơi con quái thú bị thiêu thì vĩnh viễn sạm đen và trọc lóc.
Chậm rãi và buồn bã, Merry giờ đây bước cạnh những người mang cáng, không để tâm tới cuộc chiến nữa. Câu mệt mỏi và đau nhức, chân tay run lên như nhiễm lạnh. Một cơn mưa lớn kéo đến từ Đại Dương, và dường như vạn vật đang khóc thương Théoden và Éowyn, dập tắt lửa trong Kinh Thành bằng những giọt lệ xám. Qua màn sương, lúc này cậu thấy hàng đầu tiên của những người Gondor tiến đến. Imrahil, Hoàng thân Dol Amroth phi tới và kéo cương dừng trước họ.
“Các anh đang mang gánh nặng nào, hỡi Người Rohan?” ông kêu lên.
“Théoden Vương,” họ trả lời. “Người đã hy sinh. Nhưng Éomer Vương giờ đang lao vào cuộc chiến: người với chỏm mũ trắng tung bay trong gió.”
Vậy là hoàng thân xuống ngựa, khuỵu gối quỳ bên cáng bày tỏ lòng tôn kính nhà vua vì cuộc tấn công vĩ đại của ông; và ông khóc. Rồi khi đứng lên, ông nhìn thấy Éowyn và kinh ngạc. “Rõ ràng đây là một người phụ nữ?” ông nói. “Chẳng lẽ ngay cả phụ nữ người Rohirrim cũng tới tham chiến giúp chúng ta?”
“Không! Chỉ một người thôi,” họ trả lời. “Nàng là Công Chúa Éowyn, em gái Éomer; và chúng tôi không biết nàng đi cùng đoàn cho tới lúc này, chúng tôi vô cùng hối hận vì điều đó.”
Rồi hoàng thân để ý thấy sắc đẹp của nàng, dù gương mặt nàng tái nhợt vì lạnh lẽo, ông chạm vào tay nàng và cúi xuống nhìn kỹ hơn. “Người Rohan!” ông kêu lên. “Chẳng lẽ các anh không mang theo thầy thuốc sao? Nàng bị thương, có lẽ đang hấp hối nhưng tôi cho rằng nàng vẫn sống.” Và ông đưa ống giáp bảo vệ tay sáng bóng trước đôi môi lạnh lẽo của nàng, và kia! một làn sương mỏng ám lên, rất khó thấy.
“Cần phải nhanh chóng,” ông nói, và cử một người phi nhanh về Kinh Thành tìm kiếm giúp đỡ. Còn ông cúi thấp trước vì vua tử trận, từ biệt họ, rồi lên ngựa phi vào cuộc chiến.
Và giờ cuộc chiến lan tỏa cuồng nộ trên khắp những cánh đồng Pelennor; tiếng vũ khí vang dậy om sòm, xen tiếng người thét và tiếng ngựa hí. Tù và thổi, kèn đồng inh tai, và lũ mûmakil rống lên khi bị xua vào cuộc chiến. Dưới phần tường phía Nam Kinh Thành, quân bộ binh Gondor giờ lao vào những quân đoàn Morgul vẫn còn tập hợp đông đúc ở đó. Nhưng quân kỵ phi về phía Đông tới chi viện Éomer: Húrin Cao Lớn, Quan Giữ Khóa, Lãnh chúa Lossarnach, và Hirluin vùng Đồi Xanh, và Hoàng thân Imrahil đẹp đẽ với các kỵ sĩ khắp quanh mình.
Họ đến trợ giúp người Rohirrim chẳng hề quá sớm, vì vận may đã quay lưng lại với Éomer, và cơn thịnh nộ đã phản bội chàng. Đợt tấn công giận dữ đã hoàn toàn bẻ gãy hàng quân tiền đạo của kẻ thù, và các mũi xung kích mạnh mẽ của đoàn Kỵ Sĩ đã chọc thủng hàng ngũ lũ người miền Nan, đánh bại kỵ binh và giẫm đạp lên bộ binh của chúng. Nhưng bất cứ nơi nào lũ mûmakil đến, ngựa không chịu đi mà chùn bước và quẹo hướng, và những con quái thú khổng lồ không bị tấn công, đứng đó như những tháp phòng thủ, bọn người Haradrim tập hợp xung quanh. Và nếu khi người Rohirrim tấn công chỉ lũ Haradrim thôi cũng đông quân số hơn họ tới ba lần, thì rất nhanh tình huống của họ còn trở nên tệ hơn: vì đã có thêm quân lực mới tràn vào chiến trường từ Osgiliath. Tại đó, chúng đã tụ quân đợi cướp bóc Kinh Thành và tàn phá Gondor, chỉ chờ mệnh lệnh của Thủ Lĩnh. Giờ hắn đã bị tiêu diệt; nhưng Gothmog phó tướng ở Morgul đã tung chúng vào cuộc chiến: người phương Đông vung rìu, người Variag vùng Khand, lũ miền Nam giáp đỏ, và từ Viễn Harad những người da đen gần như lai quỷ khổng lồ có mắt trắng và lưỡi đỏ. Một số nhanh chóng ập tới sau lưng người Rohirrim, những kẻ khác trấn giữ phía Tây để cản bước lực lượng Gondor ngăn phối hợp với Rohan.
Chính trong lúc tình thế chuyển sang bất lợi cho Gondor và hy vọng bắt đầu dao động thì một tiếng kêu khác vang lên trong Kinh Thành, vì giờ đã là giữa buổi sáng, một cơn gió mạnh vừa nổi lên, mưa đang trôi về phía Bắc, và mặt trời tỏa sáng. Trong bầu không khí trong trẻo đó, lính canh trên các tường thành thấy từ xa một hình ảnh kinh hoàng mới, và chút hy vọng cuối cùng rời bỏ họ.
Bởi từ Kinh Thành có thể nhìn theo đoạn sông Anduin xa vài lý từ khúc quanh ở cảng Harlond, những người tinh mắt có thể thấy bất cứ con tàu nào tiếp cận. Và nhìn về phía đó, họ kêu lên kinh sợ; vì đen đặc trên dòng chảy lấp lánh, họ thấy một hải đội đang đi theo hướng gió: những tàu lớn, mớn nước cao với rất nhiều mái chèo, và những cánh buồm đen căng phồng trong gió.
“Lũ Hải Tặc Umbar!” người ta thét. “Lũ Hải Tặc Umbar! Nhìn kìa! Lũ Hải Tặc Umbar đang tới! Vậy là Belfalas đã bị chiếm giữ rồi, cả Ethir, và Lebennin cũng mất rồi. Lũ Hải Tặc đang ập đến chúng ta! Đó là đòn định mệnh cuối cùng!”
Và một vài người không theo mệnh lệnh nào vì không thể tìm thấy ai chỉ huy trong Kinh Thành nữa, chạy tới bên chuông và rung báo hiệu; một vài người thổi tù và ra hiệu lệnh rút lui. “Quay lại tường thành!” họ kêu lên. “Quay lại tường thành! Quay lại Kinh Thành trước khi tất cả bị áp đảo!” Nhưng ngọn gió đang tăng tốc cho đội tàu cũng đồng thời cuốn bay đi tiếng thét của họ.
Người Rohirrim quả cũng không cần tin tức hay cảnh báo. Chính họ cũng nhìn thấy quá rõ những cánh buồm đen. Bởi lúc này Éomer chỉ cách Harlond chưa đầy một dặm, đội quân kẻ thù hùng mạnh đầu tiên đang chắn giữa chàng và bến cảng, trong khi những kẻ thù mới cuộn xoáy tới phía sau, cắt đứt chàng khỏi Hoàng thân. Giờ chàng nhìn về phía sông, hy vọng tắt lịm trong tim, và ngọn gió chàng từng cảm kích, thì nay chàng nguyền rủa. Nhưng quân đoàn Mordor thêm phần phấn chấn, và tràn ngập lửa tức giận lẫn thèm khát mới, chúng gầm lên lao tới tấn công.
Cứng rắn là tâm trạng Éomer lúc ấy, vì tâm trí chàng lại rành mạch. Chàng thổi tù và tập hợp lại tất cả số quân còn đến được quanh cờ mình; vì chàng muốn cuối cùng sẽ lập một bức tường khiên lớn, và đứng vững, chiến đấu trên đôi chân cho tới khi tất cả ngã xuống, lập những chiến công đáng đi vào thơ ca trên những cánh đồng Pelennor, dù sẽ không ai ở phương Tây còn sống mà nhớ về vị Vua đất Mark cuối cùng. Vậy là chàng phi ngựa tới một ụ đất xanh và cắm cờ xuống đó, và Ngựa Bạch phần phật trong gió.
Từ ngờ vực, từ đêm đen bước sang ban mai chớm rạng
Ta đã đến giữa tiếng ca, kiếm tuốt trần trong ánh nắng,
Đi vào chốn không còn hy vọng, đi vào nơi tan nát con tim:
Giờ là thịnh nộ và tàn phá, giờ là đêm buông đỏ bầm!
Chàng đọc những vần thơ này, nhưng chàng cười lớn khi đọc. Bởi lai một lần nữa khao khát chiến đấu bao trùm lấy chàng; và chàng vẫn chưa bị thương, chàng trẻ trung, chàng là vua: đức vua của một dân tộc đáng gờm. Và kìa! ngay giữa tràng cười tuyệt vọng, chàng lại nhìn về phía đội tàu đen, và chàng vung kiếm lên thách thức.
Nhưng rồi kinh ngạc ập đến, cả niềm vui sướng mãnh liệt; chàng giương kiếm lên dưới ánh mặt trời và hát vang khi chợt hiểu ra. Và tất cả mọi cặp mắt đều dõi theo hướng chàng nhìn, và kia! trên con tàu đi đầu một lá cờ lớn xổ tung, được gió phô bày khi tàu vòng về phía cảng Harlond. Trên đó Cây Trắng đang bừng nở hoa, chính là dấu hiệu của Gondor; nhưng Bảy Sao điểm quanh cây, và một vương miện cao ở bên trên, những dấu hiệu của Elendil không vị chúa tể nào từng mang trong vô số năm trời. Và bảy vì sao cháy rực trong ánh mặt trời, bởi chúng đính ngọc quý do chính Arwen con gái Elrond kết lại; và vương miện sáng bừng trong buổi sớm, vì nó thêu bằng mithril và vàng.
Vậy là Aragorn con trai Arathorn, Elessar người kế vị Isildur đã tới, bước ra khỏi Lối Người Chết, lướt đi trong gió Đại Dương tới vương quốc Gondor; và sự phấn chấn của người Rohirrim in dấu trong tiếng cười bùng nổ và loạt kiếm giơ lên, niềm vui và sự kinh ngạc của Kinh Thành trong tiếng nhạc kèn đồng và tiếng chuông reo vang. Còn quân đoàn Mordor chìm vào hoảng loạn, và trong mắt chúng, dường như chỉ có ma thuật vĩ đại mới khiến tàu của chính chúng lại chở đầy kẻ thù; và nỗi sợ hãi đen tối trùm lên chúng, biết rằng những đợt thủy triều vận mệnh đã chống lại chúng và định mệnh đã lại gần.
Ở phía Đông, những kỵ sĩ Dol Amroth dồn đánh những kẻ thù trước mặt: lũ người lai khổng lồ và Variag và bọn Orc ghét ánh mặt trời. Ở phía Nam Éomer tiến dài, và kẻ địch chạy trốn khi thấy mặt chàng, mắc kẹt trên đe dưới búa. Vì lúc này người người đang nhảy khỏi tàu lên bến cảng Harlond và tràn về phía Bắc như cơn bão. Đó là Legolas và Gimli đang vung rìu, là Halbarad cùng cờ hiệu, là Elladan cùng Elrohir sao sáng ngời trên trán, và người Dúnedain tay mạnh, đoàn Tuần Du phương Bắc, dẫn đầu những con người dũng cảm từ Lebennin và Lamedon và những thái ấp miền Nam. Nhưng tiến trước tất cả là Aragorn vung Lửa Phương Tây, Andúril như ngọn lửa mới vừa thắp, thanh Narsil rèn lại vẫn nguy hiểm như xưa; và trên trán chàng là Ngôi Sao Elendil.
Vậy là cuối cùng Éomer và Aragorn cũng gặp nhau giữa trận chiến, và họ dựa lên kiếm mà nhìn nhau vui mừng.
“Vậy là chúng ta đã gặp lại nhau, dẫu cho tất cả lũ quân Mordor bày ở giữa,” Aragorn nói. “Không phải tôi đã nói như vậy ở Lũy Tù Và ư?”
“Đúng là anh đã nói như vậy,” Éomer đáp, “nhưng hy vọng thường lừa gạt, và lúc đó tôi không biết anh giỏi nhìn xa. Dù sao đáng quý gấp đôi chính là trợ giúp bất ngờ, và chưa bao giờ gặp gỡ bạn bè lại vui vẻ hơn thế.” Và họ ôm chầm lấy tay nhau. “Và cũng không thể đúng lúc hơn,” Éomer nói. “Anh đến không quá sớm đâu, bạn của tôi. Chúng tôi đã phải chịu nhiều mất mát và đau khổ.”
“Vậy thì chúng ta hãy phục thù cho điều đó, trước khi nói về nó!” Aragorn nói, và rồi họ cùng phi trở lại cuộc chiến bên nhau.
Họ vẫn còn phải chiến đấu vất vả và khổ cực; vì người miền Nam là những kẻ gan dạ và dữ tợn, ác liệt khi tuyệt vọng; và người phương Đông khỏe khoắn dày dạn chinh chiến chẳng quen cầu xin tha chết. Vây là ở nơi này hay nơi kia, bên mái nhà hay kho thóc cháy, trên đồi hay gò đất, dưới tường hay trên đồng, chúng vẫn tập hợp củng cố và chiến đấu cho tới cuối ngày.
Rồi cuối cùng Mặt Trời cũng lặn xuống đằng sau ngọn Mindolluin khiến bầu trời đựng đầy ánh cháy rực, khiến đồi núi nhuộm màu máu; lửa sáng trên sông và cỏ đồng Pelennor đỏ ửng khi đêm buông. Và trong thời khắc ấy, Trận Chiến vĩ đại trên cánh đồng Gondor chấm dứt; không kẻ thù nào còn sống trong phạm vi tường Rammas. Tất cả đều bị giết, trừ những kẻ chạy trốn rồi bỏ mạng hoặc chết đuổi dưới lớp bọt đỏ dòng Sông Cả. Hầu như chẳng kẻ nào chạy nổi về phía Đông tới Morgul hay Mordor; và ở miền đất của người Haradrim, chỉ nghe vang tới một truyền thuyết từ xa xôi: lời đồn về cơn thịnh nộ và sự khủng khiếp có tên Gondor.
Aragorn cùng Éomer và Imrahil phi ngựa trở lại Đại Môn, và lúc này họ mệt tới mức chẳng còn cảm thấy sướng vui hay buồn bã. Cả ba đều không bị thương, đấy là nhờ vận thế, tài nghệ, và sức mạnh của cánh tay họ, và ít kẻ dám chặn đường hay nhìn mặt họ đương khi tức giận. Nhưng rất nhiều người khác đã bị thương hay tàn tật hoặc bỏ mạng trên chiến trường. Rìu bổ ngã Forlong khi ông chiến đấu đơn độc vì mất ngựa; và cả Duilin thung lũng Morthond lẫn em trai đều bị giày xéo chết khi họ tấn công lũ mûmakil, dẫn các cung thủ lại gần bắn vào mắt những con quái vật. Hirluin tuấn tú sẽ không trở về Pinnath Gelin, và Grimbold sẽ không về lại Trảng Grim, cũng như Halbarad chàng Tuần Du tay mạnh sẽ không trở về phương Bắc. Không ít người ngã xuống, cả tiếng tăm lẫn vô danh, cả tướng lẫn binh, bởi đó là một trận chiến vĩ đại và không con tính nào cho biết số người hy sinh đầy đủ. Rất lâu về sau, một ca công cung đình Rohan đã kể về các Gò Mundburg trong bài ca của mình:
Chúng ta nghe kể tù và rúc vang lừng vùng đồi xanh,
sắc thép chói ngời trên thép buốt sáng lòa vương quốc Nam.
Sải chân tuấn mã dài bước vó về đây Stoningland
như ban mai nổi ào trận gió. Chiến tranh rừng rực lên.
Nơi ấy Théoden trút hơi cuối, Thengling bao oai hùng;
từ rày cung điện vàng chân núi cùng rờn xanh những đồng
mạn Bắc ngựa đàn bờm xoãi gió chớ còn mong người về,
chúa công chủ tướng ngàn kỵ sĩ. Déorwine cùng Dúnhere,
Harding nghe kể cùng Guthláf, cùng Grimbold kiên gan,
Herefara cùng với Herubrand, Fastred cùng với Horn,
nơi ấy xông lên rồi ngã xuống, bỏ mình chốn quê người:
xuân xanh tráng sĩ Gò Mundburg nay đất cao chôn vùi
bên đồng đội sánh ngang tôn quý, các vương hầu Gondor.
Từ rày Hirluin Tuấn Tú miền đồi xanh bờ xa,
Forlong lão tướng bao mùa trận miền hoa nở tràn thung
chữ xưa tên gọi rằng Arnach, lỗi hẹn ngày hồi hương,
giữa khúc khải hoàn người vắng bóng; anh em cung thủ cao
Derufin, Duilin bách trúng lỗi hẹn nguồn nước sâu
những hồ đầu Morthond tăm tối dưới bóng núi giăng giăng.
Cái chết viếng thăm khi ngày tới và khi đêm khép màn,
vương tôn hạ tiện đều tay bắt. Giờ đây trải tháng năm
Gondor chăn cỏ xanh họ đắp im lìm bên dòng sông.
Dòng sông sắc xám như dòng lệ, ngày nay loang ánh ngân,
ngày ấy đỏ ngầu cơn thịnh nộ, tế cuồng như ngựa hoang:
sóng sông bằng bọt nhuộm bằng máu, chiều phóng hỏa mặt trời
như đồi hiệu cháy lửa hiệu báo đêm truyền tin các nơi;
ban mai sương đỏ giọt sương rỏ Rammas Echor rơi.