CHƯƠNG 12
Từ Đại sứ quán, hai người lên taxi về nhà mà không ghé vào một nơi nào khác. Trên xe không ai nói với ai một câu nào. Về đến nhà thì Thanh Vy nhanh chóng đi vào nhà còn Asaki thì dừng lại một lúc rồi vào sau. Trong khi cô vội tiến lại nơi mà cảnh sát Dương đã ngồi, thì Asaki lại chậm rãi đi lên lầu. Anh quan sát một hồi, đi lên phòng thờ rồi lại đi xuống và cuối cùng là đến lối thoát hiểm của tòa nhà. Chợt anh chú ý đến ổ khóa thì sợi tóc anh đánh dấu ở đó đã không còn. Như vậy chứng tỏ đã có người vào nhà bằng lối này. Cũng vì lối thoát hiểm này đây mà ông bà Vũ Hoàng đã bị kẻ gian sát hại. Và cũng chính từ lối này mà Trần Kiên đã kịp thời cứu đứa trẻ gái thoát khỏi sự truy lùng của kẻ thủ ác. Như vậy lúc anh và Thanh Vy đi ra ngoài thì hắn đã vào nhà, và cũng không dại gì mà hắn để lộ dấu vết lục soát. Theo kế hoạch thì cảnh sát Dương bị kiểm điểm về tội thất lạc giấy tờ. Trong thời gian đó ông Hải sẽ cho người điều tra về thân nhân giấy tờ mà ông bà Kim đã nộp tối qua... Vừa nhìn thấy Asaki từ trên lầu đi xuống, Thanh Vy vẫy tay gọi anh lại: - Anh lại đây xem nè... - Có gì khác lạ không? - Không có, mọi thứ vẫn còn nguyên chứng tỏ không có ai đến... - Có thể hắn biết đã bị lộ... Đúng lúc đó thì tiếng chuông cổng lại reo, Thanh Vy định đứng dậy nhưng anh vội ngăn lại: - Em cứ ngồi yên đó...có bà Kim ra mở rồi... Một chút ngạc nhiên nhưng cô cũng ngồi im. Một lát sau thì bà Kim cùng cảnh sát Dương đi vào. Khi cậu Dương vừa ngồi xuống ghế thì Asaki lên tiếng: - Sáng nay dì Kim có hỏi tôi về việc giấy tờ tùy thân, nhưng tôi trả lời bên công an hẹn trong ngày hôm nay sẽ giao lại, nhưng không ngờ các anh lại làm nhanh đến thế? Cảnh sát Dương ngập ngừng một hồi rồi nhận lỗi: - Thật sự sơ xuất quá, không hiểu sao mà thất lạc bộ hồ sơ hôm qua rồi... Trong khi Thanh Vy tỏ ra ngạc nhiên thì Asaki kín đáo quan sát sắc diện của bà Kim. Rõ ràng lúc sáng bà ấy tỏ ra sốt ruột, vậy mà bây giờ lại thấy tỉnh như không có gì thì lấy làm lạ. Im lặng không nói gì một hồi, Asaki lên tiếng: - Vấn đề hộ chiếu của chúng tôi bị thất lạc là vô cùng rắc rối. Giấy tờ tuỳ thân của công dân Việt nam thì quá đơn giản. Các anh phải chịu trách nhiệm về việc này... Lúc này Thanh Vy mới lên tiếng: - Hay mình cứ tìm thử xem có thấy không? Bà Kim lên tiếng: - Chú Dương cũng không cố ý, thôi thì đừng làm khó người ta nữa... Nói xong bà quay sang cảnh sát Dương rồi tỏ vẻ thông cảm: - Chú Dương cũng đừng áy náy làm gì? Đó chẳng qua cũng là tình huống không may thôi. Miễn sao chú làm cho tụi tui bộ giấy tờ khác cũng được mà... Cảnh sát Dương vẫn tỏ ra áy náy: - Con cảm ơn Dì, con lo nhất là hai hộ chiếu người nước ngoài... Nói xong anh ra về và người đưa tiễn cũng không ai khác mà chính là bà Kim. Suốt từ khi về đến giờ thì người ngạc nhiên và thắc mắc nhiều nhất vẫn là Thanh Vy. Rõ ràng anh và cô vừa mang bộ hồ sơ nộp cho Thiếu tá Hải, vậy mà tại sao cảnh sát Dương lại bị kỷ luật chứ? Còn Asaki, anh bị sao không khi nói lời gây khó dễ cho nguời ta thêm lo lắng. Trong khi bà Kim đang rất cần giấy tờ tùy thân cho chồng. Chợt cô nhớ lời Trần Kiên nói và việc kẻ lạ mặt quay lại lục tìm cái cặp da màu đen, thì cô biết rằng Asaki đang hoàn tất nốt vở kịch mà thôi. Vẫn biết rằng Thanh Vy đang thắc mắc và có nhiều điều muốn hỏi nhưng Asaki vẫn không nói gì mà lẳng lặng đi lên lầu. Anh nhắn tin báo cáo hết sức ngắn gọn cho Sếp Hải, và thật không ngờ việc điều tra đã có đáp án. Qua điều tra thì địa phương trả lời nguời có tên trong giấy tờ tuỳ thân mà chồng bà Kim trình báo, đã bị tai nạn giao thông và qua đời cách đây mười lăm năm rồi. Vậy tại sao ông ta lại có và sử dụng giấy tờ đó, trong suốt một thời gian dài như vậy mà không ai biết. Ông ta là ai? Và thân nhân của ông ta như vậy thì bà Kim có biết không? Chuyên án hoa Hồng đen được trình bày cấp lãnh đạo và đã được phê duyệt. Việc đầu tiên là nhằm vào nguời có tên trong giấy tờ là Trần Huy Bình, hiện nay trong vỏ bọc mà mọi người vẫn gọi là ông Kim. Không những thế, bà Nguyễn Thị Kim hiện nay trong vỏ bọc là một nguời phụ nữ hiền lành cũng không đúng, mà bà ta tên thật là Nguyễn Thị Khiêm là con cùng cha khác mẹ với bà Kim. Hiện nay bà Kim đang sinh sống ở quê chồng ngoài miền trung. Với bộ giấy tờ tuỳ thân hợp pháp, bà ta về miền tây làm thuê và tình cờ làm cho cha má bà Vân... Nghe ông Hải nói sơ bộ mà sắc mặt võ sư Asaki thay đổi không ngừng, anh nêu thắc mắc về bà Kim: - Tôi quan tâm về nguời phụ nữ này. Rõ ràng bà ta biết võ công... - Việc điều tra về nhân thân của bà ta gặp trở ngại, do gia đình không còn ai ở địa phương. Còn hai chị em cũng xem như mất tích. Trong khoảng thời gian dài như vậy thì việc bà ta ở đâu và làm gì không ai biết... Im lặng một hồi, ông nói tiếp: - Việc cậu Dương báo mất hồ sơ cá nhân của dân và phải chịu kỷ luật là hợp lý, đó cũng là bước đầu thực hiện chuyên án. Khi đã mất giấy tờ thì bắt buộc phải làm hồ sơ mới, và rõ ràng qua dấu vân tay sẽ tìm ra tung tích, và không khó để có câu trả lời hắn là ai? - Tôi cũng đã nghĩ đến điều đó, nhưng hình như cậu Dương không biết? Nhìn cậu ấy có vẻ lo lắng lắm. Nhưng phải công nhận hắn đánh tráo rất nhanh... Cuộc nói chuyện giữa hai người bằng tin nhắn kết thúc rất nhanh. Ông Hải cũng cùng quan điểm với võ sư Asaki mạnh dạn để Thanh Vy xuất hiện. Nhưng cả hai đang suy nghĩ làm sao để cô gái không gặp nguy hiểm, bởi cho đến bây giờ vẫn chưa biết võ công của hắn thuộc môn phái nào? Nhưng rõ ràng nếu biết cô chủ đã trở về thì nhất định hắn sẽ không để yên, vì theo hắn chính cô gái đã nhìn thấy lúc hắn quay trở lại đi tìm. Vừa về đến nhà, ông Kim câu đầu tiên hỏi khi nhìn thấy vợ là giấy tờ. Ông ta gằn giọng tỏ vẻ khó chịu: - Bộ cái cậu cảnh sát khu vực đã trả giấy tờ cho tôi chưa? Bà Kim ấp úng: - Cậu ấy làm mất rồi...công an sẽ nhanh chóng làm cái mới cho mình... Một thoáng ánh mắt sắc như dao liếc nhanh về phía trước và hắn nhếch môi nở nụ cười. Chợt nhớ ra một điều gì đó khi nghe câu nói sau của bà Kim làm hắn giật mình. Giấy tờ cũ bị mất và bây giờ sẽ làm cái mới, có nghĩa là hắn phải chụp hình, lăn tay, dấu vết. Và rõ ràng như vậy chẳng khác nào thưa ông tôi ở bụi này. Việc làm mất giấy tờ hay bộ giấy tờ đó hiện nay đang ở đâu thì chính hắn cũng đang muốn biết. Việc kiểm tra hộ khẩu có cần phải chính thủ trưởng đi không? Việc ông Hải xuất hiện tối qua là hắn đã nghi ngờ rồi. Hắn bỗng có cảm giác mình có gì đó không ổn. Hắn quay sang bà Kim đang đứng bên cạnh, bất ngờ thẳng ta vung một cái tát như trời giáng vào mặt bà ta rồi rít lên: - Tại mày, tất cả là do mày dẫn thằng công an về để hại tao. Chắc mày thấy tao già rồi nên thích trai trẻ đúng không? Quá bất ngờ, bà Kim vô cùng hoảng sợ, run rẩy nói: - Tôi không có... Một cái tát tiếp theo khiến bà Kim loạng choạng suýt té, hắn rít lên: - Mày học thói cãi tao từ hồi nào? Ngay trước mắt tao mà mày còn chạy lại ôm lấy thằng người Nhật, mày sợ nó té đau hay sao? Ngay tao đứng đó mà mày còn như thế, huống gì tao không có nhà... Bà Kim định thanh minh nhưng sợ lại ăn đòn, nên chỉ ú ớ ôm khuôn mặt xưng vù mà không dám nói câu nào. Đánh xong hắn quay vào lấy túi xách rồi ra xe. Trước khi rời đi, hắn quay lại đe dọa: - Liệu đó mà khai, mày coi chừng đừng để tao phải ra tay... Nói xong hắn chạy xe đi ngay, hắn hiểu rằng nếu chạy xe ban đêm sẽ rất dễ bị phát hiện. Hơn nữa với ai chứ hắn hiểu rằng với bà Kim thì rõ ràng bà ta sẽ không dám trình báo ngay. Chỉ cần vậy thôi là đủ để cho hắn thoát thân rồi... Trà trộn vào hành khách ở bến ga xe lửa, hắn mua vé tàu đi một tỉnh miền Trung. Nhưng mờ sáng hắn lại vẫy một xe hon đa ôm, kêu chở ra quốc lộ 1 để đón xe đò đi miền tây. Tất cả những việc đó hắn nhằm mục đích đánh lừa cơ quan chức năng mà thôi. Còn giờ đây, hắn đang nằm trong chòi vịt tại An giang, hắn cần nghỉ lấy sức và nghĩ đến chặng đường sắp tới. Nhớ lại mọi chuyện xảy ra vào cái đêm đó. Rõ ràng hắn không hề để lại dấu vết, còn với tên Trần Kiên, thì hắn nghĩ rằng anh ta không nhìn thấy hắn. Ngay cả việc anh ta xuất hiện lúc nào và cõng cô gái đi, thì hắn chỉ biết có người đang chạy ra cổng. Nhưng vì đêm tối nên không biết là ai, hắn vượt qua tường rào để đuổi theo, và khi quay lại thì cố tình tạo hiện trường giả để đánh lừa cơ quan chức năng. Cho đến sáng mai việc tên làm vườn Trần Kiên mất tích thì hắn mới biết rằng bóng đen cõng cô gái đêm đó chính là Trần Kiên. Suốt hơn 10 năm qua tưởng chừng mọi chuyện đã đi vào dĩ vãng. Chỉ cần 5 hoặc nhiều lắm là 10 năm nữa, là xem như hắn không bị truy cứu nếu chẳng may bị phát hiện. Lúc đó việc giải quyết nốt tên Hòa thì đối với hắn quá dễ. Như vậy tất cả tài sản này sẽ thuộc về hắn... Trong thời gian qua, hắn vẫn đi tìm con gái ông bà chủ. Nếu kẻ cõng cô gái chạy trốn trong đêm là Trần Kiên thì hắn trốn đi đâu? Hay có bao giờ cả hai không còn nữa? Cũng may sự mất tích đột ngột của Trần Kiên ngay trong đêm đó mà hắn thoát nạn. Bởi tất cả mọi mũi dùi đều nhằm vào tên Kiên mà không để ý đến vấn đề khác. Trước mắt vợ chồng hắn cãi nhau và hắn nóng lên rồi đánh vợ. Hắn buồn rồi ra đi cho thảnh thơi, khi nào hết giận thì về. Hơn nữa hắn cũng biết rằng nếu có ai hỏi thì bà Kim cũng sẽ trả lời như thế. Đúng như hắn dự đoán, sáng hôm sau khi tỉnh dậy thì Thanh Vy ngạc nhiên khi không thấy bà Kim quét sân như mọi ngày. Cô nói với Asaki: - Hình như đêm qua có chuyện gì đó đã xảy ra? - Em nói rõ hơn được không? - Anh không thấy khác lạ hay sao? Phòng bà Kim vẫn im lặng... Chỉ cần nghe đến thế thì Asaki đã chạy về phía phòng của vợ chồng bà Kim. Không nhìn thấy chiêc xe gắn máy của ông Kim dựng trước cửa, thì linh tính báo cho anh biết đã xảy ra chuyện gì? Anh nghĩ rất có thể cả hai vợ chồng bà ta thấy động nên bỏ trốn. Nhưng lại gần thì cửa phòng lại chốt bên trong. Điều đó có nghĩa bên trong vẫn có người, có bao giờ ông Kim đi làm sớm không? Nghĩ vậy nên anh nói với cô: - Chắc bà ấy ngủ quên thôi, còn ông Kim đi làm sớm rồi... Nhưng Thanh Vy vẫn đi lại phía cửa phòng vừa gõ cửa vừa gọi: - Dì Kim ơi dậy đi, trễ rồi... Không nghe tiếng trả lời, cô lại gõ tiếp và lần này thì có tiếng rên khe khẽ: - Tôi hơi mệt, chút xíu rồi tôi dậy... - Dì bệnh phải không? Dậy tập thể dục rồi ăn chút cháo là khỏe liền hà... Trong nhà lại im lặng, Thanh Vy nhìn anh như muốn hỏi ý kiến xem có nên gọi nữa không? Nhưng Asaki gật đầu rồi anh tiến sát lại gõ cửa. Cho dù có mất lịch sự một chút nhưng trong cuộc chiến này chỉ một thời gian ngắn cũng đủ để hắn chạy thoát.