Chương 5 .
Một sáng nọ, Mix cảm thấy bàn tay Max ve vuốt sống lưng mình. Nó nghe thấy cậu bảo rằng cậu phải tới một thành phố khá xa, rằng cậu đã đổ đầy thức ăn vào bát của nó và rằng đến hôm sau cậu mới về nhà.
Mix gừ gừ thay cho câu trả lời. Nó biết là Max đi phỏng vấn xin việc. Đêm hôm trước, trong lúc ve vuốt bụng nó, cậu đã bảo nó rằng cậu nhận được rất nhiều đề nghị và cậu sẽ chọn đề nghị tốt nhất.
- Nếu mọi việc như ý, thì Mix ạ, chúng ta sẽ sớm thuê được một căn hộ rộng rãi hơn và mày sẽ có nhiều không gian hơn để nhúc nhích chân cẳng. Mày thấy sao về chuyện đó, Mix? Mày thích có thêm không gian chứ?
Mix vươn mình đáp lại. Bạn bè thật sự là cùng chia sẻ ước mơ và hy vọng.
Khi Max khoá cửa lại, cả căn nhà chìm trong bầu im lặng thăm thẳm, một bầu im lặng dày như màn sương mù mùa thu mà Mix hãy còn nhớ, một màn sương dày mà, nhìn từ trên mái nhà, nó che mất hút cả các con phố, các ngọn dẻ khi ấy trông không khác gì những hòn đảo nhấp nhô trên đại dương màu xám.
Mix đến bên dưới máy sưởi, duỗi dài bốn cái chân, chọn tư thế thoải mái nhất rồi nhắm mắt lại. Mỗi lần nó làm như thế, màn sương mù lại tan biến khỏi hai con ngươi và, bằng hai con mắt khoẻ mạnh đong đầy kỷ niệm, nó nhìn thấy rõ rành rành tất thảy mọi thứ mà nó vẫn lưu giữ trong trí nhớ như một kho báu.
Mix chưa từng vồ chim bao giờ nhưng nó vẫn nhớ cái cảm giác mới thích thú làm sao mỗi khi nhìn theo lũ chim ác là từ xa bay về tổ, trong mỏ lúc nào cũng cắp theo cả đống thứ nho nhỏ sáng lấp lánh. Trong lòng nó cũng sao mà bồi hồi khi nhớ lại cảnh lũ sáo đá bay tít tận trên cao kia thành từng đàn không biết bao nhiêu con mà mỗi đàn lại tựa như chỉ là một cơ thể duy nhất được tạo thành từ hàng nghìn chấm nhỏ li ti sẫm màu.
Và làn hơi ấm áp toả ra từ chiếc máy sưởi giúp tái hiện trong đôi mắt đầy kỷ niệm của nó hình ảnh sải cánh oai vệ, mạnh mẽ của đàn ngỗng trời, loài chim di cư có lệ bay từ những miền lạnh giá nhất về phương Nam nắng ấm, báo hiệu mùa đông sắp tới.
Nó đang cảm thấy dễ chịu, cực kỳ dễ chịu, bên chiếc máy sưởi cùng những ký ức thì nghe thấy có tiếng chân khe khẽ, rất khẽ nhưng cũng rất nhanh, tiến lại gần, ngập ngừng dừng bước rồi lại tiến lên.
Vẫn không thay đổi tư thế, nó căng hết các cơ lên. Hai mắt nhắm nghiền, nó nhúc nhích đôi tai và mấy sợi râu. Cái thứ đang tiến lại gần bốc ra mùi giấy và mùi những quyển sách mà ở đó Max đã khám phá ra các bí mật của khoa học.
Đột nhiên, bằng sự nhanh nhạy y như trong những năm tháng tươi đẹp nhất đời, Mix tung một chân về phía trước và cảm thấy một cơ thể nhỏ bé đang run rẩy dưới lớp thịt đệm ở bàn chân nó. Cái thứ đó cứ giãy giụa hòng thoát thân nhưng Mix vẫn ấn chặt cho đến khi nó hết động đậy mới thôi.
- Khá đấy. Mi là cái thứ sinh vật quái quỷ gì thế? Nó nói bằng tiếng của mèo, chuột và những sinh vật sống trên mái nhà.
Dưới chân nó, một con chuột nhắt đang cố gắng trong vô vọng hòng thoát khỏi sức nặng đang ấn chặt lên mình, nhưng dù rất nhỏ, yếu ớt và mỏng manh, chuột ta lại rất láu cá, và trước khi đáp lời, chuột ta nhanh như chớp điểm lại tất tật những gì mình biết về loài mèo. Chuột ta nghĩ tới mọi thứ có thề khiến mèo phát ngấy.
- Tôi là một con sên, anh mèo ạ. Phải, tôi là một con sên trần, với dung mạo đáng ghê tởm, khiến người ta muốn lộn mửa và tôi bé tẹo, xấu xí đến mức tôi còn chẳng dám nhìn mình trong gương vì tôi thấy sợ và chán ngấy bản thân. Vâng, tôi xấu lắm, thậm chí còn phải nói là xấu nhất quả đất nữa cơ. Thế nên là, tôi cầu xin anh đừng có mở mắt, vì nhìn thấy một sinh vật xấu xí nhường ấy có thể khiến anh bị tổn thương, khiến anh ăn uống chẳng ngon miệng nữa, rồi đêm ngủ lại mơ thấy toàn ác mộng thì khổ. Sao tôi lại xấu xí đến thế cơ chứ?
Một chân vẫn ấn chặt xuống, Mix giơ bên chân trước còn lại lên, sờ nắn cái đầu, hai cái tai nhỏ xíu, sống lưng và đuôi của con chuột.
- Một con sên trần có hai cái tai, mấy sợi râu và một cái đuôi. Ta chưa từng nghĩ một con sên trần lại có thể giống một con chuột đến vậy đấy, mà lại còn chẳng kém phần ba hoa nữa chứ.
Con chuột đã ngờ mình thế là xong, nhưng rồi nó chợt nhớ ra có lần từ chỗ nấp trên nóc tủ sách, nó từng thấy cậu thanh niên Max giơ hai tay lên trời thất vọng khi thấy đống giấy tờ cùng bút viết tung toé trên sàn. Khi ấy Max đã to tiếng hỏi xem ai đã leo lên bàn của cậu và Mix, con mèo có khuôn mặt nhìn nghiêng kiểu Hy Lạp, tới nằm duỗi ngửa ra sàn sát bên chân Max, miệng kêu gừ gừ, như một kiểu thú nhận không lời khiến cậu thanh niên phải mỉm cười nói: "Giỏi lắm, Mix, bạn bè là phải luôn thành thật với nhau." Sau đó, cậu vuốt ve mèo rồi đổ thêm cho mèo một phần thức ăn.
- Phải, thưa anh mèo, anh đã đúng rồi đấy, tôi là một con chuột và là một trong những con chuột hay ho nhất quả đất, tôi đảm bảo đấy, dù một số con khác ăn vào thì chắc là có vị ngon hơn. Nếu tôi nói cho anh biết sự thật, toàn bộ sự thật, không giữ lại một bí mật nào... liệu tôi có thể được thưởng không?
Trước khi đáp lời, Mix nhấc chân lên, thả con chuột ra.
- Ta biết mi là một con chuột, còn hơn thế, ta biết mi là con chuột sống trên nóc tủ sách. Ngày nào ta chẳng nghe thấy tiếng mi trèo xuống, chạy ra chỗ tủ bếp ăn mót những miếng ngũ cốc rớt xuống sàn. Mi biết ta không nhìn thấy gì nhưng mà này, hai tai và mũi ta vẫn giúp ta biết được chuyện gì đang diễn ra đấy nhé. Nói ta nghe xem, mi không sợ ta à?
- Có, tôi sợ lắm chứ, thưa anh mèo, tôi vốn là một con chuột cả sợ mà, tôi sợ run lên ấy chứ, nhưng đói quá hoá liều anh ạ. Tôi muốn biết chắc là anh không nhìn thấy gì vì trên bàn bếp vẫn còn vương vài mẩu ngũ cốc trộn quả khô trông có vẻ mgon, cực kỳ ngon, tuyệt ngon, mà tôi thì vốn có niềm đam mê bất tận với mọi thứ ngon lành. Sự thật là như thế đấy, hoàn toàn là sự thật, không gì khác ngoài sự thật... Có phần thưởng nào cho sự thành thật đó chứ?
- Có, nhưng trước tiên, hãy nói ta biết trông mi thế nào.
Thế là chuột ta bắt đầu tự tả mình, nó bảo nó có bộ lông màu nâu nhạt với một sọc trắng chạy từ cổ xuống tận dưới mông; rồi nó bảo thêm nó có mấy sợi râu ngắn, một cái đuôi nhỏ xíu và cái mũi hồng.
- Phải, anh mèo ạ, tôi thuộc típ mà người ta gọi là một con chuột xinh đẹp, rất ư xinh đẹp, dịu dàng và ấm áp. Tôi là con chuột đến từ Mexico và tôi sống cùng các anh em mình ở nhà tầng dưới, đó là cuộc đời buồn tẻ của đàn thú nuôi bị nhốt trong một chiếc lồng kính khoá kín, nhưng một hôm, anh em tôi đã thoát ra được. Các anh em tôi quyết định ra đường phố sinh sống, còn tôi, tôi quyết định lên nhà anh, tôi chẳng có ý muốn phiền hà gì đâu. Tôi khá là khôn ngoan đấy nhé, con chuột khôn ngoan nhất anh có thể quen biết đấy, tôi biết nhiều thứ lắm nhé, biết đâu tôi sẽ có nhã hứng chia sẻ những thứ tôi biết với anh nếu anh cho tôi ăn mấy mẩu ngũ cốc ngon lành kia, thật là quá ngon ấy chứ, siêu siêu ngon...
- Đồng ý đấy chuột. Cứ thoải mái ăn mấy mẩu ngũ cốc vụn đó đi nhưng chỉ được dùng miệng để ăn thôi đấy, Mix bảo, và nó nghe thấy tiếng con chuột cuống cuồng lao thẳng vào bếp.