Chương 8 .
Mùa đông đã qua, ngày bắt đầu dài hơn, Max cũng tìm được công việc cần tìm. Ngày đầu đi làm, cậu rời nhà với vẻ rất đỗi hài lòng và, trước khi đóng cánh cửa lại, cậu vuốt ve lưng Mix rồi xoa xoa cái đầu nhỏ xíu của Mex.
- Chúc tao may mắn đi chứ. Hôm nay tao sẽ bắt đầu thể hiện mọi điều mình biết và mọi thứ mình có thể làm, cậu nói trước khi rời nhà.
Con chuột nhỏ leo phắt lên bậu cửa sổ và, từ trên đó, nó kể cho anh bạn mèo những gì trông thấy.
- Tuyệt, cậu ấy vừa thả túi rác vào thùng rác và giờ thì đang mở khoá xe đạp, chiếc xe đẹp nhất, đúng là siêu xe, rồi bắt đầu đạp xe. Cậu ấy đạp xe mới mạnh mẽ làm sao! Max của chúng ta có khác! Mex vui sướng reo lên.
Mix muốn biết hôm nay bầu trời, con phố và bãi cỏ trong vườn trông như thế nào.
- Bầu trời sáng sủa, trong veo, không một bóng mây. Trên phố thì có nhiều ô tô và xe đạp, nhiều người chào hỏi nhau và, trên bãi cỏ, có nhiều bông hoa trắng nhỏ xinh trông như những mẩu ngũ cốc tuyệt hảo đang bắt đầu nhú lên.
Chuột cũng kể với mèo rằng chồi non đã nhú lên khắp các cành dẻ, những mầm chồi ấy chẳng mấy chốc sẽ hoá thành tán lá xanh rì và rằng, trong tổ chim ác là, có thể nhận ra cái đầu nhỏ xíu của ba chú chim non, rồi vài tuần nữa lũ này sẽ lần đầu tiên dang rộng đôi cánh chinh phục khoảng không.
Từng giờ buổi sáng trôi qua trong tĩnh lặng, Mix thì nằm dài ở vị trí ưa thích, còn Mex, đứng trên bậu cửa sổ, miêu tả cho bạn mèo mọi sự bên ngoài.
Đến gần giữa trưa, có tiếng chân dừng bước gần cửa ra vào khiến đôi bạn giật nẩy mình. Chắc là Max để quên gì đó, ban đầu chúng tự nhủ, nhưng Mix bảo đó không phải tiếng bước chân dứt khoát và tươi vui của Max. Những bước chân này rất khác, chúng dè dặt, đầy cảnh giác, và mối ngờ vực trong chúng càng tăng thêm khi nghe tiếng lách cách từ một chùm chìa khoá.
- Tớ sợ chết mất đi thôi! Tớ là con chuột rất nhát chết, nhát chết nhất trong họ hàng nhà chuột, tớ đã bảo cậu rồi mà, Mex vừa kêu ré lên vừa lẩn ngay vào giữa chân bạn để trốn.
- Có là ai thì người này cũng đang cố mở cửa. Bọn mình phải làm gì đó, Mex ạ. Có lần, tớ nghe người ta nói về những người lẻn vào các ngôi nhà rồi mang hết đồ đạc đi. Người ta gọi đó là kẻ trộm, Mix bảo.
- Đúng rồi, đó là tên trộm muốn đánh cắp bọn mình! Tớ sợ chết mất đi thôi! Bọn mình thì làm được gì chứ, hai bọn mình, một con mèo mù và một tên chuột nhát! Mex bảo thế nhưng nó vẫn theo bạn đi ra tận chỗ cánh cửa trong khi tiếng chìa khoá lách cách cố tra vào ổ vẫn cứ vang lên khiến chúng cảm thấy một cái lạnh rất khác với cái lạnh của mùa đông.
- Bọn mình phải làm gì đó, Mex ạ! Mix kêu lên, rồi cả hai ra sức ấn cật lực lên cánh cửa tới tận khi Mex, vẫn không thôi rên rỉ rằng mình sợ chết mất đi thôi, sợ chết mất đi thôi, chạy tới bàn phòng khách, đẩy đẩy cái điều khiển ti vi để nó rơi xuống đất và, vẫn không ngừng bày tỏ nỗi sợ của mình, nó lấy đà nhảy lên phím điều khiển.
Đúng vào giây phút có tiếng "cạch" cho thấy tên trộm đã tìm được đúng chìa khoá, thì giọng nói du dương của một phụ nữ cất lời chào những ngày đầu xuân vang vọng khắp nhà.
Mix thôi không ấn giữ cửa nữa khi nghe tiếng bước chân vội vã rời đi bèn cất tiếng gọi bạn
- Hay lắm, Mex! Ý tưởng rất tuyệt! Bọn mình làm được rồi.
Bạn bè mà đã đoàn kết lại thì không ai có thể đánh bại.