Chương 16
“Thầy Ngụy, có phải trong mắt thầy, nam nữ không thể có tình cảm thuần khiết không?” Ngụy Tri Ngộ mỉm cười: “Nhưng hai người không thuần khiết.” Trần Tửu cảm thấy mặt hơi nóng lên, cô chưa kịp mở miệng thì Ngụy Tri Ngộ đã nói tiếp: “Ít ra cậu ta không có tình cảm thuần khiết với em.” Trần Tửu ngập ngừng, “Sao lại nói vậy?” “Em hỏi vì sao à?” Ngụy Tri Ngộ lại châm thuốc, gò má hiện vẻ tang thương trong làn khói. Anh ta cười mai mỉa: “Phản ứng đầu tiên của em không phải là phủ nhận.” Anh ta duỗi tay chỉ vào nơi ngực Trần Tửu, nói chắc nịch: “Trần Tửu, nơi này của em có quỷ.”
Yêu là gì?
Yêu thương có tính là yêu không?
Tính. Nó càng nồng đậm gấp trăm lần yêu, tình yêu của cô dành cho Trần Quần trộn lẫn quá nhiều thứ, có áy náy, có biết ơn, mà dẫu có cả thương hại hay đau lòng cũng không sao cả.
Cô thương hại anh, đồng thời cũng yêu anh sâu sắc.
So với tình yêu sét đánh hay mưa dầm thấm đất giữa nam nữ, tình cảm của bọn họ khác hẳn, không thể dùng bất cứ lời lẽ nào để hình dung.
Trần Tửu biết cô tiêu đời rồi, ở khoảnh khắc như vậy, sau khi Ngụy Tri Ngộ mỉa mai nhắc nhở, cô đột nhiên vỡ lẽ ra rằng, hình như mình đã yêu Trần Quần.
Đây là một cơn sóng thần nghiêng trời lệch đất nhấn chìm cô.
Nhưng xung quanh im ắng không một ai biết.
May mắn quá, không một ai biết cô là kẻ b.iến thái.
Khó chịu quá, cũng không một ai biết tình yêu mới nảy mầm mạnh mẽ trong cô.