Chương 22
Đây là mơ ư, hay anh sa vào cõi hỗn mang nhiều năm, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng?
Trần Quần thở g.ấp hơn, giữa cơn mơ màng chỉ nhìn thấy người con gái trước mặt, khuôn mặt cô đẹp nao lòng người, cười như rót độc vào tim anh.
Anh đã biết Trần Tửu đẹp từ xưa.
Phàm phụ nữ đẹp đều có độc.
“Chết thì chết…” Trần Quần nỉ non.
Anh không để bụng.
“… Xem như đáng kiếp mình.” Trần Quần ấn cô xuống, ngón tay bấu chặt bờ vai thon gầy của cô, để lại mấy dấu móng tay trên xương quai xanh. Anh dùng sức quá mạnh khiến Trần Tửu hơi khó chịu, thoáng cong người lên.
“Đừng nhúc nhích.” Trần Quần khàn giọng ra lệnh.
Cánh tay đàn ông sượt qua thân thể tr.ần tr.ụi trắng nõn của cô gái, giống như lưỡi dao bén ngót cạ vào thứ đồ sứ thượng hạng, là một trận đọ sức lặng thầm đỉnh cao.
Ngón tay anh cong lên, móc lấy viền q.uần l.ót, từ từ cởi ra. Lúc này, Trần Tửu nghe lời vô kể, ngoan ngoãn nâng chân lên, miếng vải nhỏ lướt qua hai chân, cọ vào phần má đùi trong, nhồn nhột, và lành lạnh.
Nhắm mắt lại, ký ức hỗn loạn trôi xa chợt ùa về, trong không khí có chút ẩ.m ư.ớt, Trần Tửu như nhìn thấy cặp mắt quái gở của Lý Đức Phú.
Cô sợ tới mức run rẩy, đột nhiên choàng mở mắt trông lên trần nhà.
Lý Đức Phú gì chứ, người giờ đang n.ằm trên cô là Trần Quần.
Người đàn ông của cô.
Đôi đ.ào t.iên bị anh nhào nặn đỏ ửng, anh dùng một tay xoa nắn, tay kia ôm lấy bắp chân cô, vẻ mặt đong đầy yêu thương, từ từ hôn cô.
Trần Quần cúi xuống hôn, đè càng ngày càng thấp.
Trong mắt Trần Tửu dần ngấn lệ, anh bị cô cắn mạnh, uất ức lên án: “Đau quá.” Người cô chẳng mấy dẻo dai, chưa từng luyện múa, cũng không thích yoga, lúc nhập học kiểm tra sức khỏe suýt nữa không đạt tiêu chuẩn bài gập bụng.
Trần Quần ép như vậy khiến cô đau muốn rút gân ngất xỉu.
Trần Tửu vừa kêu, Trần Quần đã ngừng lại ngay. Anh đặt chân cô lên vai mình rồi lại v.ùi đầu vào hai b.ầu ng.ực.
Chân Trần Tửu được tự do nhưng vẫn sợ đau nên ngoan ngoãn giạng rộng, toàn thân xụi lơ, nhịp thở hổn hển, mơ màng để mặc Trần Quần hôn khắp người.
Bên dưới cũng dần ư.ớt át, bắt đầu tiết d*ch nhờn, mắt cá chân cô không kìm được mà ma sát drap giường, phần đùi cọ vào eo Trần Quần như giục giã.
Trần Quần m.út đầu nhũ h.oa, không chờ nổi nữa mà chỉ kịp tụt quần l.ót xuống chứ không cởi hẳn ra. Vật th* cứng được ph.óng th.ích, qu.ật mạnh vào cửa h.oa mềm mại của cô.
“Nóng quá…” Trần Tửu nỉ non.
Trần Quần thò tay xuống dưới, chạm vào n.ụ h.oa của Trần Tửu. Anh đưa tay tách hai môi âm h* đã ư.ớt ra, đ.âm v/ật nọ vào, khẽ nói: “Em muốn vào.” Anh liếm liếm bờ môi mình, từ từ nhấn eo xuống, “Hãy để em vào…” Luồn vào từng chút một.
Từ từ, từ từ x.é rách.
“Thả lỏng… Chị thả lỏng chút.” Trần Quần bạnh chân Trần Tửu ra rộng nhất có thể. Cô thật sự không đủ ướt, động hoa lúc thít lúc buông trêu đùa quy đ*u, siết khiến anh muốn nổ tung nhưng mãi vẫn không vào được.
“Đau… Chị đau quá…” Môi Trần Tửu trắng bệch, có lẽ suýt bị h*m hi*p nên dù biết người nằm trên người mình là Trần Quần, cô vẫn không cách nào buông bỏ khúc mắc. Cô cố kìm lệ, ép mình phải thả lỏng, nhưng càng thế lại càng siết chặt cứng.
Hai người đều đẫm mồ hôi, Trần Quần vào được một nửa thì kẹt lại. Anh sợ làm cô đau đành nghiến răng r.út ra, áp lên người Trần Tửu há miệng th.ở dốc.
Nơi sâu nhất cơ thể bị nhét d.ục vọng nóng bỏng vào, rồi lại bị bứt rút ra khiến niềm trống vắng lan tràn cơ thể, bên dưới tê dại, kèm với đó là nỗi mất mát khó hiểu.
Trần Tửu ưm một tiếng, nép người trong ngực Trần Quần, chôn đầu vào lồng ngực tr.ần trụi của anh, làm nũng như có như không.
Trần Quần chậm chạp gật đầu, từ góc độ này có thể thấy anh đang nghiến chặt răng.
Anh máy móc nhặt quần áo dưới đất lên, máy móc đi ra ngoài, máy móc đóng cửa lại.
Trần Tửu nhìn anh đi, trùm chăn không nhúc nhích.
Giường Trần Quần rất mềm, chăn cũng thoải mái, cô cứ nằm thế một lúc lâu, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, từ từ cởi áo ra.
Tóc xõa tung, vai trần trụi, khắp người chi chít dấu vết mờ ám, trên xương quai xanh còn có mấy dấu răng sâu đến rách cả da.
Trần Tửu mân mê vết răng kia, đau đến hít hà.