21. Vì sao thần cứu mệnh đâm đơn về hưu
Ngày xửa ngày xưa có thần cứu mệnh thật là linh thiêng. Người đi cứu giúp tất cả những người đau khổ, gặp lúc rủi ro trên cạn, ngoài khơi hoặc giữa lưng trời, tất cả những ai ra tòa án binh, đi thuyền mắc cạn, tất cả những người thiếu thốn tiền nong, chịu đau, chịu khổ, trong đó có những cô gái muốn yên số phận, những phụ nữ đau đớn vô sinh. Thần cứu mệnh đem hy vọng đến cho kẻ nào tuyệt vọng, giải thoát cho người mắc cạn, đem thuốc tới cho người bệnh, mở đường cứu nguy cho kẻ nợ nần. Khi một cô gái chẳng may gặp phận bà cô, và tự đáy lòng cô lên tiếng gọi: hỡi thần cứu mệnh muôn ân ngàn đức, xin người cứu vớt lấy con!'' - Thì ngay giây phút ấy thần liền đến cứu, sắp xếp cho cuộc đời cô, và cô gái tìm ngay được tấm chồng xứng đáng. Có khi một phụ nữ ước mơ có kẻ kế thừa, nhưng không thể mang bầu với chồng mình được, người đàn bà đã cầu xin thần cứu mệnh oai linh hiển hách ra tay cứu giúp, và tất nhiên với tất cả lòng thiện đạo của mình người đến giúp liền và người phụ nữ thấy ngay nở nang phần bụng. Có trường hợp có kẻ ốm đau liệt giường liệt chiếu, chịu đau không nổi, thốt lên: ''Xin cứu lấy con, hỡi đấng thần linh lòng như trời biển!...'' và thần tự trời cao đáp xuống, chữa lành mọi bệnh, cho dù con bệnh đã lâm chung. Cũng có kẻ bất hạnh đến kỳ trả những khoản nợ nần chồng chất, người đó ngửa mặt nhìn trời cầu nguyện ''Giải thoát cho con đi, hỡi đấng siêu phàm'' và thần cứu mệnh, không chậm một giây, đã hiện tới cứu nguy, làm cho tiền ít hóa nhiều, túi con hóa hớn, biến lối hẻm gồ ghề thành đường cái thênh thang.
Thuở ấy thần cứu mệnh là một người tốt bụng, nhưng cái thuở ấy là cái thuở xa lơ xa lắc, còn bây giờ tai người đã trở nên nghễnh ngãng, mắt người đã lóa, không còn nhìn thấy bất công và áp bức đối với dân thường trên hạ giới, miệng người đã câm, không đáp lại được những tiếng van xin của người bất hạnh khốn cùng. Vì sao đột nhiên lại xảy ra như thế? Ấy là vì thiên thần cứu mệnh của chúng ta nộp đơn lên đấng tối cao xin được về hưu.
Trong câu chuyện đầy tính giáo huấn này người ta sẽ kể rằng vì sao có chuyện lạ kỳ và vì sao thần cứu mệnh toàn năng lại phải về hưu.
Câu chuyện như sau:
Trên đời này trong số triệu triệu cô gái có một nàng kia Thượng đế không cho gì cả ngoài cái hình hài xấu điên xấu dại. Cái mũi nàng to như quả bí trùm lấp cả miệng, mỗi tiếng nàng nói ra thì nó lại theo đường mũi chạy vòng lên khiến không ai hiểu được cô nàng bất hạnh nói gì. Mặt nàng méo mó, giống như tấm bản đồ phù điêu, đôi chân nàng đã ngắn lại cong, vì thế nàng đi xiêu vẹo như chị vịt bầu, ngực nàng phẳng lì như tấm gỗ, nhưng mông nàng lại nở như chum. Mắt nàng lác xệch đến nỗi chẳng biết là nàng nhìn ai: nhìn tôi hay nhìn bạn, ngắm xuống đất hay ngước lên trần. Từ lâu nàng đã qua tuổi ba mươi, lấy chồng thì tất nhiên là không thể được, tuy nhiên nàng vẫn chưa mất đi hy vọng có một lễ thành hôn hạnh phúc, bởi vì trong cơ thể vẫn có tâm hồn, trong huyết quản vẫn còn máu chảy và hy vọng vẫn luôn luôn nồng ấm trong tim. Cô nàng ngốc nghếch của chúng ta không hề rời báo chí, nơi ẩn hình các ngôi sao điện ảnh, các người mẫu siêu sao; nàng quan tâm theo dõi các kỳ thi hoa hậu và thuộc tên đủ mọi nữ hoàng trúng giải, nàng biết hết những chi tiết riêng tư nhất trong cuộc đời của mọi ngôi sao, người mẫu, các hoa hậu lừng danh, các “cô nàng'' của mọi quốc gia và lục địa.
Suốt ngày đêm nàng cầu khẩn: ''Hỡi Thượng đế tối cao, tối thượng, Người vĩ đại và toàn năng, người làm được tất cả những gì người muốn. Xin Người hãy cho con một điều mong ước - cho con thành đệ nhất hoa khôi cả thế giới này, ngoài ra con chẳng cần gì hết!”
Trên trần gian còn một chàng lùn, chàng không giống mọi anh lùn tầm thường khác cùng vóc dáng như chàng. Chàng gây ra nỗi khiếp hãi cho ai chót được thấy chàng, bởi vì chàng giống như một con ếch, nhưng dầu như đầu ngựa, chân tựa lạc đà. Chàng chẳng có mối quan tâm nào khác là được đứng vào vị trí của nhà vô địch điền kinh trẻ tuổi có thân hình lý tưởng. Suốt ngày đêm chàng phàn nàn, khóc lóc, cầu xin Đấng tối cao: ''Lậy trời, người là vĩ đại nhất trong tất cả những gì vĩ đại, còn con lả kẻ thấp lùn dị dạng nhất trong mọi kẻ thấp lùn dị dạng trên thế gian này. Người là hùng mạnh nhất trong những gì là hùng mạnh, và con chỉ xin người làm một việc cỏn con bé bỏng là đặt con vào vị trí của kẻ vô địch điền kinh có thân hình đẹp nhất thế gian!..''
Ở trên đời này lại còn một thằng đại ngu đại ngốc - đi đường thẳng cũng suốt đời vấp ngã vì hai chân cứ đan vào nhau, cầm cái gì tuột tay cái đó miệng thì không sao ngậm lại được vì môi dài trễ xuống suýt nữa chân đất. Kẻ hậu đậu này không hề có một ước mơ nào khác là được trở thành Tổng thống, vì thế mà hắn kêu van Thượng đế: ''Muôn tâu Thượng đế vĩ đại và quyền uy! Người muốn làm gì cũng được, vậy con chỉ xin người đặt con vào chỗ ngôi Tổng thống mà thôi!...''
Trên trái đất lại còn tồn tại một người phụ nữ lầm đường lạc lối. Chị ta lang thang khắp phố nhà buôn bán thân xác của mình, trong số những người như chị thì chẳng còn ai thô bỉ và kệch cỡm hơn. Chị bắt đầu cuộc đời trong các dạ điếm, quán đêm, từ đó chị lại rơi vào nhà hẹn rồi ra nhà thổ cho đến khi ra thẳng vỉa hè. Chị là nơi hội tụ đủ mọi thứ tội lỗi và bệnh tật, nhưng chị lại có một ước mơ duy nhất và một nguyện vọng đối với Chúa Trời: sắp xếp cho chị được vào chỗ phu nhân Thủ tướng, để rồi, cũng giống như miếng thịt bơi trên lớp dầu, chị không còn phải làm việc, không phải lo buồn tất bật, chị nói gì cũng có người đi thực hiện ngay. Và thế là cô gái điếm ngày cầu đêm nguyện, xin Đức tối cao: ''Thượng đế của con, xin Người cho con được đứng vào vị trí của phu nhân Thủ tướng, còn những chỗ khác, con không cần đâu!...''
Trên hành tinh này lại còn một con người hết sức giàu có, tiền nong không sao đếm xuể, báu vật không biết để đâu, thế nhưng bản thân ông lại mắc đủ các chứng bệnh mà người đời biết đến và chưa biết đến. Tốn bao nhiêu tiền ông cũng không sao ăn được ngon miệng, trong khi một anh phu khuân vác - ông đã có lần nhìn thấy anh ta trong nhà máy của mình - loáng một cái đã ăn xong một ổ bánh mì kèm theo một củ hành tươi. Từ ngày nhìn thấy anh phu kia, ông bắt đầu cầu nguyện Thượng đế: “Kính lạy Thiên hoàng vĩ đại, xin cho con được vào chỗ anh phu khuân vác, người chắc như một khối đá, thân thể khỏe mạnh, da đỏ hồng hào. Xin Người nới tay làm phúc cho con được vào vị trí anh ta...''
Vậy là bất kỳ người nào muốn vào vị trí của người khác và để cầu xin Đức Tối cao. Tiếng cầu xin của loài người cứ vang lên khắp nơi suốt ngày đến lỗi Thượng đế rời rã chân tay không còn muốn nghe những lời ai oán của bọn nô lệ bất hạnh của Người. Người bèn gọi Thiên thần cứu mệnh thần thông quảng đại vào chầu và bảo:
''Hãy nghe đây, thần thiêng của ta. Không phải một thế kỷ, cũng không phải một thiên niên kỷ qua đi, kể từ khi ta cho Adam và Eva xuống dưới trần gian để tạo dựng loài người, nhưng những kẻ nô lệ kia vẫn không ngừng kêu khóc cho vị trí của mình, lúc lào cũng đòi đứng vào chỗ người khác. Ai cũng như vậy, từ nghèo đến giàu, từ lành lặn đến điếc lác, từ khỏe mạnh đến ốm đau, tựa hồ như chúng sinh thống nhất với nhau cùng nói một điều, cùng xin đổi chỗ...''
- Muôn tâu Thánh thượng. Người là toàn năng, Người sinh ra muôn loài. Xin Người đồng cảm với họ! - Thiên thần cứu mệnh đáp.
- Ta rất thông cảm, xót thương bọn nô lệ kia, - Thượng đế nói tiếp. - Chính vì thế ta ra lệnh cho thần xuống giúp cho họ được sống hạnh phúc. Người hãy nghe đi. Đó! Những kê nô lệ hiện đang rên rỉ và những tiếng kêu đau đớn của họ đang vọng tới thiên cung...
- Không còn là những tiếng kên nữa, mà là những tiếng gào thét cầu khẩn. Đến người không có tai cũng nghe thấy. Bẩm Thiên vương, đến núi đá cũng còn nghe thấy, nữa là...! - Thiên thần Cứu mạng đáp.
Đấng toàn năng bèn ra lệnh:
Hiện nay chúng ta đau đầu nhức óc nhất là lời cầu khẩn của một cô gái muốn làm nữ hoàng sắc đẹp thế gian, của một anh hùng muốn giữ ngôi vị nam hoàng sắc đẹp, của một tên đại ngu đại ngốc muốn ngồi vào ngai Tổng thống, của một cô gái điếm cầu xin làm phu nhân Tể tướng, của một kẻ nhà giàu mong chỗ đứng của phu khuân vác miệng ăn ngon lành như chó sói. Vậy hỡi thần! Nguwơi hãy nghe đây! Ngươi hãy mau mau hạ thế và làm cho những kẻ nô lệ kia hạnh phúc! Hãy giúp chúng. Hãy cho chúng cái ngôi vị mà chúng mong muốn. Sắc chỉ của ta, mệnh lệnh của ta là thế đó! Phải làm đúng như chúng mong muốn: cô gái dị dạng phải thành hoa hậu, anh lùn phải thành nam khôi, kẻ giầu sang nứt đố đổ vách phải vào chỗ khuân vác vai u thịt bắp, kẻ đại ngu được thành Tổng thống, còn cô gái bán hoa phải vào chỗ Tể tướng phu nhân, các yêu cầu của chúng phải làm trước, mọi việc khác làm sau...
Thiên thần cứu mệnh của chúng ta, sứ giả của Thiên vương, kẻ chuyên đi cứu giúp những người chịu đau thương hoạn nạn, cất tiếng nói: ''Thần xin tuân Thánh ý!'' - và lập tức bay xuống trần gian.
Xuống đến trái đất, trước hết thần tìm đến những người đã được Thánh thượng Thiên triều điểm mặt, mặc dù có hàng tỉ người nô lệ khác cũng than vãn số phận của mình.
Thoạt kỳ thuỷ thần đến nhà cô gái xấu xí, mặt méo chân cong và bảo:
- Ta là thiên thần cứu mệnh đây, nhà chị muốn gì cứ nói!
- Ông là cứu mệnh hay là hộ mệnh, làm sao ta biết được. Nếu quả ông là thiên thần thì ông phải biết ta cầu xin gì chứ, - cô gái đáp.
- Ta biết hết rồi. Nhà chị muốn đứng vào ngôi hoa khôi sắc đẹp hoàn vũ. Nội nhật từ nay đến sáng mai nhà chị sẽ được như nguyện! - Thiên thần truyền bảo rồi lập tức biến đi.
Cô nàng sung sướng quá đầm đìa nước mắt, mỗi giọt lệ giống một hạt châu.
Trong khi đó thiên thần đã đến chỗ anh lùn và nói:
Tên lùn kia, nghe đây! Thánh thượng thiên triều đã nghe thấu lời nguyện của ngươi. Ta là Thiên thần cứu mệnh, ngươi hãy nói tất cả những gì nhà ngươi khát khao ta nghe!
- Ông là cứu mệnh hay bảo mệnh, làm sao ta biết được. Nếu quả ông là Thiên thần thì ông phải biết ta đang muốn gì chứ?
- Ta biết chắc ngươi đang muốn vị trí vô địch điền kinh, đệ nhất nam khôi thế giới. Chậm nhất là ngày mai ngươi sẽ được đứng vào chỗ đó!
Sau đó Thiên thần cứu mệnh lại bay đến nhà tên đại ngu, kẻ muốn vào ngôi Tổng thống, rồi lại đến nhà chị bán hoa lề đường, người mong được vào làm Thủ tướng phu nhân, rồi lại tìm đến nhà trọc phú ốm đau, đang mơ ước làm chân phu phen lực lưỡng; đối với ai thần cũng hứa thực hiện hết mọi yêu cầu.
Thiên thần còn thấy rằng trẻ con thì muốn vào chỗ người lớn, người già mong chỗ thanh niên, người nghèo được nơi giàu có, kẻ ngu thành ra người khôn, đứa dốt hóa ra hiền triết, chính khách mong làm nghệ thuật, trai tơ muốn vợ đẹp xinh. Thiên thần cứu mệnh cứ đi lang thang hết nơi này sang nơi khác, hết kẻ khẩn cầu này tới người van xin nọ, cho đến một hôm nghe thấy những tiếng ''ái”, tiếng “ối'', tiếng khóc, tiếng kêu. Thần không đành lòng, bèn bay về nơi xuất xứ và nhìn thấy một chàng trai bị gông, bị xích, có một đoàn lính vác súng xung quanh.
Chàng trai bò lết dưới đất, mồm cầu nguyện đấng Tối cao:
- Lạy Chúa trời, đấng vĩ đại trong các đấng vĩ đại! Con chỉ còn sống được mấy tiếng nữa thôi, nhưng xin người nghe thấu những lời con nguyện ước, xin người rủ lòng thương, cứu cho con thoát chết và cho con được làm Thị trưởng.
Thiên thần cứu mệnh liền đến gần tên toán trưởng đội quân hộ tống hỏi xem chàng trai tội lỗi ra sao và vì sao lại bị gông cùm.
- Đây là tên hung thủ nhiều lần tái phạm, tội ác của hắn không sao kể xiết. Ban đêm hắn chui vào nhà một bà có chồng tại ngũ để hiếp dâm bằng được. Hắn lại lẻn sang nhà một chị khác, lao vào cưỡng đoạt, nhưng bị chống cự liền giết chết luôn, lại còn bóp cổ con thơ, giết thêm bốn gia nhân. Tòa án khép vào tội tử hình, sáng sớm mai hắn sẽ bị treo cổ, - toán trưởng đáp.
Thiên thần của chúng ta suy đi tính lại: chẳng lẽ thần lại đáp ứng nguyện vọng của kẻ sắp bị sử giảo không oan, và nếu hắn được vào ghế thị trưởng thì hắn sẽ thoát không bị trả thù!... Thế nhưng Thượng đế tiếp nhận!... Và nếu có kẻ nào trong đám nô lệ muốn sang vị trí người khác, thì nguyện vọng ấy phải được thi hành, - đó là lệnh thiên triều. Bấy giờ thần cứu mệnh hướng về phía kẻ có tội đồ mà rằng:
- Hãy nói đi, nhà người muốn gì, ta là thiên thần cứu mệnh!''
- Ông là hộ mệnh hay là hai mệnh, ta không cần biết. Nhưng nếu ông quả thật là thần thì ông tất phải biết nguyện vọng của ta, - chàng trai đáp.
- Nguyện ước của nhà ngươi sẽ thành sự thật: ngươi sẽ được làm thị trưởng!
Thần cứu mệnh đã hoàn thành sứ mệnh. Sau khi đã thoả mãn mọi yêu cầu của những ai hướng tâm về chúa, thần liền rời bỏ trái đất, chớp mắt trở về trời xanh, bởi thần có khả năng di chuyển nhanh hơn ánh sáng.
Khấu đầu trước đấng tối cao, thần báo cáo việc thực hiện mệnh lệnh thiên triều và tất nhiên, chờ một lời cám ơn của Đấng Thiên hoàng, nhưng bỗng nhiên Ngọc hoàng mắng thần sa sả trong cơn thịnh nộ ghê hồn:
- Làm sao vẫn còn những tiếng ''ối'' tiếng ''ái'' vọng từ trái đất? Vẫn còn tiếng khóc, tiếng than? Số lượng những lời thỉnh cầu; van xin tăng lên quá nhiều so với kỳ trước. Lẽ nào lệnh của ta không được thực hiện và mỗi người vẫn chưa có được chỗ đứng mà họ cầu xin? Vì sao những kẻ nô lệ của ta vẫn còn bất hạnh. Hỡi thần cứu mệnh? Ngươi phải mau mau xuống hạ giới thị sát, để báo cáo cho ta tình hình nô lệ của chúng ta!
Thần cứu mệnh lại bay về trái đất và thấy những tiếng kêu khóc, những cảnh nháo nhác nhiều chưa từng thấy kể từ ngày khai thiên lập địa. Việc đầu tiên là thần đến nhà cô nàng khuyết tật và thấy cô đã trở thành đệ nhất hoa khôi hoàn vũ: nét mặt nàng tuyệt xinh, mũi thẳng dọc dừa, mắt lác không còn nữa, chỉ còn ánh hiền dịu thu hồn mọi người, mặt nàng trước kia sần sùi mụn nhọt thì nay trán bóng, má hồng, ngực nàng trông thật mê li, cặp đùi nở nang cân đối, eo nàng thon, chân nàng trông tựa linh dương. Thế nhưng trên đôi mắt đẹp tuyệt trần vẫn thấy đôi dòng chan chứa. Cô gái nức nở, rền rĩ, luôn tay đấm ngực.
- Nhà ngươi còn thiếu gì nữa? Ngươi đã nhận đủ những gì ngươi muốn rồi còn gì. - Thiên thần không sao hiểu nổi.
- Tôi còn thiếu chính tôi?... Cô gái kêu lên. - Mặt tôi đâu, chân tôi đâu rồi?...
- Thì chính nhà người mong được làm hoa hậu còn gì?
- Tôi có mong; có muốn! - Cô gái kêu lên. - Nhưng tôi muốn tôi vẫn là tôi. Còn bây giờ tôi không phải là tôi. Làm sao tôi lại đánh mất mình như thế?
Thần cứu mệnh ngạc nhiên cực độ: làm sao một người đui què mẻ sứt muốn thành hoa hậu thế gian mà lại không muốn thay đổi hình hài, thế thì chỉ có cách quay về mẻ sứt. Thiên thần cứu mệnh không hiểu gì hết, bèn giã biệt cô gái đang kêu van trời đất trả lại cho cô những khuyết tật dị hình, bởi vì trước kia cô mới chính là cô, ngay từ đầu cô đã quen thuộc và cảm thấy tự nhiên thế rồi. Thiên thần bay tới chỗ chàng lùn kinh khủng. Anh chàng đã chiếm được chỗ người đẹp và cân đối. Nhưng anh ta vẫn không hài lòng, vẫn cứ khổ đau, rền rĩ.
- Anh đã ngồi vào cái chỗ mà anh van xin Thượng đế. Anh còn mong muốn gì nữa, kêu gào gì nữa? - Thần lên tiếng hỏi.
- Tôi cần quái gì những thứ này, nếu như tôi tự đánh mất mình? Đúng là tôi muốn trở thành người đẹp điền kinh, nhưng tôi vẫn muốn được là chính mình!... - Chàng lùn đáp.
Thần cứu mệnh cười phá lên, không sao kìm lại được: loài người thật kỳ cục - vừa muốn là anh lùn dị hình như cũ, lại vừa muốn thành người đẹp có thân hình lực sĩ điền kinh! Làm sao có được sự kết hợp kỳ quặc đến như vậy?
Thần nhổ nước bọt, bay đến anh chàng ngốc, người đã chiếm được ghế Tổng thống Cộng hòa. Thần thấy anh ta khác hẳn, thôi ngờ nghệch, vụng về đã hết, thế nhưng anh ta lại không hài lòng với hoàn cảnh mới, anh ta cũng khóc lóc, cầu trời:
- Cái ghế tổng thống mà làm gì, khi tôi chẳng phải là tôi, mà là một con người khác... Tôi mong vẫn được là mình như trước!...
Thần cứu mệnh không nói gì, lẳng lặng đến nhà cô gái điếm, người yêu cầu được làm phu nhân thủ tướng. Thực là muốn gì được nấy: cô sống xênh xang như miếng pho mát trôi trên mặt bơ vậy. Ấy thế mà vẫn khóc, vẫn cầu.
- Nhà ngươi gào lên cái gì, trước kia ngươi chẳng đã là con gái điếm cùng đường hay sao?
- Thế nhưng chính cái tôi thì đâu? Tôi được gì khi làm vợ Thủ tướng, nhưng lại không phải là tôi?...
Thiên thần cứu mệnh lại đến nhà tên trọc phú ốm đau già khọm, giàu nứt đó đổ vách, của nả không sao đếm xuể. Bây giờ lão không còn già yếu, mà rắn chắc, khỏe mạnh như tảng đá hộc. Hắn đang ngồi nhai một ổ bánh mì to, vừa khóc vừa nói:
- Chao ôi còn đâu chứng đau nghẹn thắt lưng? Bệnh loét dạ dày đâu? Chứng hen bây giờ cũng không còn nữa... Xin Thượng đế cho con, con biết làm gì với cái sức khỏe này đây? Đời ơi là đời! Tôi chỉ muốn là chính tôi thôi!...
Thần cứu mệnh của chúng ta bắt đầu đi một vòng thứ tự để thăm nom tất cả những người đã cầu xin Thượng đế cho ngồi vào chỗ người khác. Hóa ra tất cả bọn họ không ai cảm thấy hạnh phúc, không ai muốn từ bỏ chính mình, từ những người què đui, đến bọn lang thang, trộm cắp. Mới đây thôi, tất cả bọn họ đều nguyện cầu được làm người khác, mà bây giờ tuy không từ chối vị trí mới có, nhưng thảy đều mong muốn được là chính mình.
Thế còn cái anh chàng cầu xin cho làm thị trưởng thì sao?
Thần cứu mệnh bay đến chỗ anh ta, và các bạn thử nghĩ xem, thần thấy anh ta cũng tràn trề nước mắt, những tiếng rên la của anh còn to hơn của mọi người. Thần ngạc nhiên quá đến líu cả lưỡi, mãi sau mới hỏi được:
- Chẳng phải anh là người xin tha chết đó sao?
- Tôi có xin, tôi có cầu trời chuyện đó, - chàng thanh niên đã xin tha tội chết và nay làm thị trưởng trả lời.
- Anh muốn cái gì thì được cái nấy. Vậy sao anh còn kêu gào làm kinh động mọi người xung quanh như vậy - Thần hỏi.
- Cái chức Thị trưởng còn có ý nghĩa gì nữa khi mà tôi đánh mất chính tôi rồi!
- Này anh chàng mất trí, hãy nghe đây, làm sao anh có thể ngồi vào chỗ người khác, mà không từ bỏ mình được, anh là kẻ giết người, làm hại bao nhiêu sinh mạng!...
- Nếu như không thể ngồi vào chỗ khác mà vẫn là mình thì tôi xin được là mình ở chỗ mình vậy!
- Anh ngốc lắm? - Thần cứu mệnh nổi giận. - Anh điên hay sao mà không hiểu rằng nếu về chỗ cũ, anh sẽ bị tóm cổ ngay, sẽ bị gông cùm và xử giảo.
- Cứ như thần nói cũng được, - chàng trai đáp. - Thà chết mà được là mình, còn hơn sống mất mình ở nơi người khác. Cứ để người ta chặt cổ tôi đi, nhưng tôi còn được một điều là sang kiếp khác tôi vẫn là tôi...
Thiên thần cứu mệnh bối rối vì không biết trả lời thế nào cho một con người không muốn sống chỉ vì đã đánh mất mình. Thần bèn bay tới Thiên đình gặp Đức Ngọc Hoàng mà rằng.
- Muôn tâu Thượng đế, kể từ ngày Thượng đế sinh ra hạ thần đến nay, thần thấy mình không hoàn thành được mệnh lệnh thiên triều. Vậy xin cho thần được…
- Vì sao lại không hoàn thành được? - Ngọc hoàng căn vặn.
- Muôn tâu Thượng đế, là bởi vì thần không tài nào hiểu được loài người nơi hạ giới muốn gì. Kẻ nào cũng tị hiềm, cũng mong muốn ngồi ghế người khác, nhưng đồng thời không muốn làm ai khác, ngoài chính mình ra. Cứ thế này thì xin thượng đế cho họ sống mãi trong cảnh lầm than, khó khăn, cực nhọc,…
- Chúng ta đã tạo ra họ đúng hệt như hiện nay! Thần hãy nhớ rằng: Kẻ nào gào lên to nhất, phàn nàn cuộc đời mình thay đổi – Đấng Tối thượng nói.
Và đúng lúc này Thần cứu mệnh của chúng ta trình lên Đấng tối cao lá đơn xin được về hưu, rồi đập đầu xuống đất mà rằng:
- Xin Đức Ngọc hoàng tha thứ cho con, cho con được từ quan, treo ấn,…
Thế là từ đó, từ cái ngày thần nộp đơn về hưu rời chức cứu mệnh, và Ngọc hoàng cũng không cử ai vào chức đó nữa, thì tất cả mọi lời cầu xin, khấn vái của con người đều không được thực hiện.
Có một điều đã trở thành chân lý: đừng nhòm ngó qua chỗ người khác, đừng xin xỏ chúa trời. Tất cả đều phụ thuộc vào bản thân mình – chẳng có ai lại đi từ bỏ chính bản thân mình cả.
ĐỨC MẪN dịch