← Quay lại trang sách

Những Cặp Mắt Khô

Trong phòng khám thai tư nhân, chị buông đầu gục lên vai anh khóc rấm rứt khi bác sĩ trưởng phòng khám cho biết thai nhi bị trục trặc. Tim thai ngưng đập cách đây một tuần. Bác sĩ lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối rồi nói vống ra, mời người tiếp theo. Rất nhanh chóng, chị và anh bị bỏ rơi giữa hàng ghế đợi kê sát bức tường vôi lạnh lùng trắng toát, không có một lời đả động nào nữa. Mắt đỏ hoen, chị cứ để cho nước mắt chảy ròng.

Anh úp mặt vào tóc vợ, tay xoa vai chị an ủi: “Để ra bệnh viện tỉnh khám lại. Nếu kết quả không có gì thay đổi, thì cũng đành chấp nhận thôi em”. Đi khám thêm một nơi khác để xác minh lại kết quả, đấy thực chất chỉ là một thủ tục mà anh làm cho trọn với giọt máu của mình, chứ anh biết thật khó mà khác cho được. Hy hữu lắm mới có chuyện phòng khám dám phán bừa một chuyện hệ trọng như vậy, nhất là lại liên quan đến vấn đề sống còn của một sinh linh. Nói ra bệnh viện tỉnh khám thêm lần nữa, cả chị và anh đều chỉ nhấp nhói một chút chút hy vọng mong manh. Anh nuốt xuống cổ họng từng ngụm nước cay đắng, như là nước mắt lặn vào trong. Một vài người ngồi ở ghế bên cạnh đánh mắt qua nhìn anh chị, rồi lập tức quay đầu ngó lơ ra phía ngoài, tảng lờ.

Anh dắt người vợ đi chậm ra ngoài, cho chị tựa vào cửa rồi quay lại bàn thanh toán tiền. “Bảy chục ngàn” – cô gái đáp vỏn vẹn như một cái máy đọc số. Có người ngồi ở hàng ghế đợi nói với qua: “Bớt cho người ta đi cô. Tội nghiệp”. Nhưng anh đã chìa tờ tiền một trăm ngàn ra và cô đã nắm chặt nó trong tay, trả lại cho anh ba chục tiền thừa. Không chút mảy may xao động. Chẳng hề bớt một đồng xu dù cái bầu mà vợ anh đang mang, đứa con đầu đời của anh gặp vấn đề không may. Anh cũng chả còn tâm trí nào để nghĩ đến tiền nong, chỉ muốn trả quách cho xong để ra với chị.

Chiếc taxi đáp ngay ở phía trước. Ở thị xã này, và nhất là mấy chỗ khám bệnh thì taxi lúc nào mà chả có. Anh tài xế ló đầu ra hỏi: “Đi không?” Anh gật đầu. Tài xế nhanh chóng mở cửa cho anh chị lên xe.

- Anh chở cho ra thành phố, tới bệnh viện tỉnh dùm.

Tài xế quay vô lăng một nửa vòng rất sành điệu, hướng mũi về phía Tây. Chạy chừng nửa cây số, tài xế mắt vẫn nhắm phía trước, tay vẫn ôm tròn cái vô lăng, nói:

- Chở bà bầu là xui lắm đó nghe. Phồng lông phồng la. Kiểu này chắc tới tối chả có ma nào đi xe tôi nữa.

Anh ngồi phía sau, đang cầm hộp sữa động viên vợ uống chút lấy sức, từ sáng giờ chưa kịp ăn uống gì. Anh định ném cái hộp sữa vào thằng cha tài xế vì cái câu nói kiểu vòi tiền ấy. Nhưng anh chẳng còn lòng dạ nào để oán giận người ta. Với lại, vợ chồng anh đang ngồi trên xe của hắn, gây sự nó bỏ cho xuống đường bắt lại xe khác cũng khổ. Bây giờ, anh chỉ muốn tới được bệnh viện tỉnh sớm chừng nào hay chừng nấy, dù biết đứa con đầu lòng của mình đã chẳng thể giữ được nữa rồi.

Từ thị xã ra đến bệnh viện mười cây số, bình thường người ta đi mất một trăm rưỡi ngàn tiền taxi. Nhưng gã tài xế vừa đạp phanh dừng trước cổng đã chỉ tay vào đồng hồ công tơ mét, nói: “Đồng hồ hỏng. Thông cảm nghe. Lấy hai trăm ngàn... cũng được”. Cái chữ “cũng được” đầy vẻ làm ơn đểu cáng. Anh rút tiền đập vào bàn tay đang chìa về phía sau của gã. Rồi anh dìu chị đi vào bệnh viện.

Chị cảm thấy nhói đau trong bụng. Một cơn đau vừa mới đổ ập đến lúc biết tin chẳng lành. Thai mới hai tháng, cái bụng của chị cũng mới chỉ đầy lên một ít như người ta ăn no thôi. Bình thường chị không đau, không cảm thấy khó chịu. Hai tháng nay chị cảm thấy sung sướng hạnh phúc và hồi hộp phấp phỏng đợi chờ. Chị nhìn anh đắm đuối và anh cũng yêu chị hơn. Chẳng phải như ai đó nói rằng hôn nhân là chấm dứt một tình yêu. Chị biết anh cũng rất sung sướng khi chỉ còn vài tháng nữa là lên chức bố. Và sáng hôm nay, anh muốn đưa chị đi khám để chẩn đoán xem đứa con đầu của mình sẽ là trai hay gái. Suốt con đường từ nhà lên phòng khám, anh và chị đã đưa ra một trò chơi dự đoán. Chị nói em nghĩ là con trai, mấy hôm trước em có nằm mơ thấy một cái búa nện ở trong mình, đoán chắc cái búa là ý nói đến sức mạnh, là đàn ông. Anh cười, bảo, thế mà anh lại cho rằng mình có bé gái, nó sẽ xinh và duyên như em.

Đùng một cái, phiếu siêu âm chụp phim màu với câu nói của bác sĩ đã làm cho niềm vui của đôi vợ chồng vỡ tan. Chị suy sụp, và nước mắt tràn như lũ mùa, băng qua những cánh đồng xanh tươi mơn mởn, nhấn chìm những búp chồi lây lẩy đầu mùa. Anh ngổn ngang, thương chị và day dứt. Hai tám tuổi, anh đã cứng cáp trong công việc, trong sự vun vén cho cuộc sống vợ chồng son, thế mà cơ sự xảy ra quá bất ngờ khiến anh vụng về lúng túng.

Anh cầm sổ bệnh án giấy bìa màu hồng như máu tái, rụt rè đặt trên bàn. Chị đã được đưa vào phòng khám của bệnh viện tỉnh. Một nhoáng là xong. Bác sĩ mặc áo trắng, cầm bút phê: “Thai lưu chín tuần”. Rồi ông rút một mảnh giấy nhỏ bằng bàn tay, viết ngúng ngoắng tên một loại thuốc gì đó mà anh không thể đọc ra. Chữ bác sĩ xưa nay vốn là một thứ mật mã mà chỉ người làm y dược mới đọc nổi. Tám viên uống hai lần, bảy giờ sáng bốn viên, bốn viên còn lại uống lúc mười ba giờ chiều. Ngoáy xong mấy chữ thì ông xỏ hai tay vào túi, ngoảy ra cửa bảo bận đi họp. Bốn người phụ nữ mang bầu ngồi ngoài hành lang đứng cả dậy, gọi với theo bác ơi khám cho cháu. Nhưng ông đã mất hút ở chỗ hẻm cuối bệnh viện.

Anh cầm tờ giấy đứng thần ra, chẳng hiểu việc tiếp theo sẽ làm gì đây. Thuốc này mua ở đâu. Vợ anh có được nhập viện không, sẽ nằm ở giường nào. Trong lúc đó chị như người mất hồn, mắt mọng đỏ hoen như không nhìn thấy gì nữa. Chị đi theo anh dắt. Mà anh cũng chả biết đi đâu, đành đưa chị ra lại hành lang ngồi đợi.

Nửa tiếng sau bác sĩ quay lại. Ông nện giày cồm cộp bước vào phòng. Rồi quay mặt ra trợn mắt lên khi có vài người muốn sấn vào khám ngay. Ông chỉ tay lên cái biển số điện tử ở trên cửa, ý nói ngồi đấy mà đợi, bao giờ tới số trong phiếu chờ thì vào khám. Anh đánh liều bước vào phòng lần nữa. Bác sĩ nói: “Ơ hay cái anh này, vợ anh khám rồi cơ mà”. Anh chồm người qua bàn, nhét cái phong bì thư có kẹp năm trăm ngàn vào túi dưới áo bờ lu của ông. “Bác thương vợ chồng cháu với. Ở quê lên chẳng biết đường nào mà lần”.

Ông bác sĩ đánh mắt phải nhìn xuống phía dưới, thấy cái viền xanh bì thư đã nằm gọn trong túi áo. Lúc này ông mới chịu hướng dẫn cụ thể cho anh: “Đưa vợ lên tầng hai, khoa sản, phòng số 6 hậu sản. Thuốc mua ở ngoài kia, cứ đem giấy tới họ lấy cho ngay. Đi đi. Tối tôi lên khám sau. Không có gì mà phải lo”.

Ông bác sĩ chỉ nói chừng đó thôi nhưng cũng đủ làm cho anh yên lòng. Đúng là có tiền có khác. Đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn. Thời buổi này đi đâu cũng tiền tiền, đấy là điệp khúc hát lên để mọi việc được suôn sẻ. Thời chiến, nhạc cổ động là để người ta băng đèo lội suối, vượt hiểm nguy đi qua bom đạn. Thời bình chỉ cần hát tiền tiền là đâu vào đấy. Đi xin việc thì nhất tiền tệ, nhì quan hệ, ba hậu duệ, bốn trí tuệ. Thanh tra ngành về cơ sở kiểm tra, lại xì tiền ra cho êm chuyện. Vào bệnh viện, người ta chết đến nơi rồi mà cũng vòi vĩnh đòi ăn. Đến thế là cùng.

*

Chiều hôm sau, khi đã nuốt hết tám viên thuốc đề trong đơn, người chị nhẹ dần. Một thứ nước lạ tuồn chảy từ trong mình ra bên ngoài. Đến ba giờ chiều thì một tảng chất nhầy nhầy nhỏ bằng nửa bàn tay trôi tuột ra. Chị kêu đau. Anh tức tốc chạy xuống gọi bác sĩ. Ông bác sĩ bảo đưa vợ xuống phòng khám siêu âm. Kết luận: “Nó ra rồi. Xong chuyện. Đưa vợ về đi. Mười ngày sau tới khám lại”.

Anh lấy chiếc lu đất nung nhỏ bằng cái bát, đưa cho mẹ. Bà cụ lót giấy bổi đồ cúng vào chiếc lu, rồi trút cái tảng chất đó vào trong và đậy nắp lại. Chị nhìn cái lu, khóc toáng lên như người thân thảm thiết khóc bên cỗ quan tài. Con chị đấy, hình hài sơ nhi chưa kịp cất tiếng khóc chào đời đã nằm gọn trong lu đất nung. Anh cũng ngồi thừ ra lặng đi một chốc, mắt đăm đăm nhìn cái lu mà cồn cào gan ruột. Giọt máu của anh, đứa con xấu số của anh, chỉ ngần ấy, mới có hai tháng tuổi, chưa kịp mang một cái tên con người đã thành vong sút sảo.

Chiếc taxi chở vợ chồng anh cùng mẹ, và cái lu đất nung về làng. Từ bệnh viện tỉnh, xe chạy về làng bốn nhăm phút. Anh ngồi trong xe, đặt cái lu trên hai đùi, vòng tay ôm gọn lấy. Chị ngồi bên, một tay ôm bụng, tay kia đưa sang áp vào cái lu như muốn dỗ đừng khóc nghe con, đừng khóc.

Anh đã gọi điện báo với bố việc đưa cái lu về làng. Bây giờ thì ông cụ đã khăn đóng áo dài đen nghiêm ngắn ở trong nhà, đang thắp hương lên bàn thờ tổ tiên. Ông nói con cháu mình chứ ai mà lo, cứ đem về trong nhà cúng cáo với gia tiên rồi đưa xuống nghĩa địa làng.

Chỗ con đường làng dẫn vào nhà anh, có một tụm năm mụ đàn bà ngồi quây tròn xạo chuyện. Anh bưng cái lu đất đi qua họ, không cần chào hỏi, anh biết không nên chào hỏi bất cứ ai vào lúc này. Năm mụ đàn bà, năm cái nón lá cọ mục lót đít ngồi, mấy cái cuốc sắt và rổ tre đặt nghiêng ngả. Hình như họ đang đi làm đồng nhưng thấy taxi chạy về thì xúm lại ngồi buôn chuyện. Ngồi lê đôi mách là sở thích của mấy mụ đàn bà quê vào lúc rỗi rãi. Họ biết chuyện của vợ chồng anh từ hôm qua, và ai cũng tò mò, muốn lân la đến gần nhà anh để hóng chuyện, để chứng tỏ mình là người nắm rõ nhất về việc cái thai bị hư. Một mụ nói chắc con bé bị trượt chân mới ra thế. Mụ khác bảo có khi do vợ chồng xô xát cũng nên. Mụ khác nữa lại nói kiểu bà bói lên đồng, phán chắc như đinh đóng cột, mồ mả nhà ấy chôn không đúng hướng nên ông bà quở trách đó.

Cái lu đất được chôn vào khu mộ tập thể của họ tộc, bên cạnh phần mộ của những thai nhi bị hư, cùng số phận. Anh đắp đất ụ lên thành một cái nấm mồ nhỏ. Thầm khấn con hãy ở đây với anh em chú bác trong họ tộc, chẳng lạnh đâu mà lo.

Khi anh quay về, thấy phía đầu nghĩa địa một đám bốn người đàn ông đang ngồi dưới gốc cây bông gòn uống rượu. Một người gọi với sang: “Xong việc rồi thì tới đây uống chén rượu rồi về chú”. Anh giả vờ không nghe, cứ cắm đầu nhìn xuống bàn chân mình mà đi. Họ lại quay vào cuộc nhậu. Một người nói pha trò: “Ê, thử đoán xem mấy tháng nữa vợ nó lại mang bầu, chắc nhanh lắm cũng phải một năm sau”. Người khác cãi: “Không lâu thế đâu. Vài bữa nó lại thông cống, dính bầu ngay ấy mà”.

*

Buổi tối, chị nằm ngủ, mơ thấy đứa con. Nó là con trai, y như chị đoán. Thằng cu vạch chim ra tồng ngồng đái. Dòng nước đái cong vít hình cầu vồng. Sang phía bên kia là những cặp mắt khô khốc của gã tài xế taxi, của ông bác sĩ, của năm mụ đàn bà và bốn cha đàn ông. Từ những hốc lõm tròng ngươi ấy, những giọt nước mắt khô sánh lớt loảng choảng rơi xuống nền như những viên đá cứng đơ.