← Quay lại trang sách

- 10 -

Tôi thức dậy sớm chuẩn bị bữa điểm tâm cuối cùng cho anh. Cả đêm tôi hầu như không chợp mắt. Ý nghĩa phải xa anh khiến cõi lòng tôi tan nát. Tôi vừa nấu món mỳ vừa khóc nức nở. Tôi không thể hình dung cuộc gặp gỡ với anh lại gieo vào lòng tôi những nỗi buồn sâu đậm đến thế. Tôi đã yêu anh. Nhiều lần tôi cố gạt ý nghĩ này ra khỏi đầu nhưng rốt cuộc tôi đành bất lực. Anh vụt qua đời tôi như một áng mây nhưng đã gieo vào lòng tôi niềm hạnh phúc vô bờ và nỗi đau truyền kiếp mà suốt đời tôi không thể nào quên được. Tôi yêu anh và cũng căm ghét sự lạnh lùng đến tàn nhẫn của anh.

Tiếng chuông gọi cửa vang lên, tôi vặn nhỏ lửa rồi bước ra mở cửa. Người đàn bà bán hoa xuất hiện với gương mặt mệt mỏi vì thiếu ngủ do phải thức đêm để chăm sóc chồng bị bệnh. Tôi ao ước được như chị ta. Hạnh phúc lớn nhất của người đàn bà là được lo lắng chăm sóc người mình yêu.

“ Chào chị, “ người đàn bà nói. “ Đây là bó hoa cuối cùng tôi mang đến cho chị. Chừng nào chị rời khỏi chỗ này? “

“ Sáng mai, “ tôi nghẹn ngào.

“ Thật tiếc, “ người đàn bà lấy tay che miệng ngáp vặt. “ Tôi muốn hai người ở đây mãi để được mang hoa đến mỗi ngày. Dù sao công việc vẫn là quan trọng. Vợ chồng chị sẽ đến đây nữa chứ? “

“ Tôi không biết, “ tôi lắc đầu buồn bã. “ Rất có thể, đây là lần cuối cùng. Mời chị vào nhà. “

“ Không. Tôi đứng bên ngoài được rồi. Chị bảo lần cuối cùng à? Tại sao thế nhỉ? Thành phố biển này cũng đẹp đấy chứ. Tôi biết rồi, chồng chị bận rộn không đi được phải không. “

Tôi im lặng đón bó hoa từ tay chị. Người đàn bà đưa tay gạt mái tóc che kín mặt.

“ Chị đã nói với chồng chị chưa? “

“ Chuyện gì? “

Chuyện chúng tôi nên có một đứa con. Chị khuyên, dù bận rộn như thế nào chúng tôi cũng nên sớm có một đứa con kẻo sau này trở tay không kịp . Chị kể, chị có quen người bạn đã lấy chồng cách đây hơn mười năm. Thời gian đầu đôi vợ chồng trẻ mải mê đeo đuổi theo sự nghiệp riêng mà không chịu có con. Đến nay thì họ đã trở thành cặp vợ chồng thành đạt nhưng lại không thể sinh con, hậu quả của những lần nạo thai. Cô bạn của chị bây giờ rất đau khổ và vô cùng ân hận. Nhưng tất cả đã quá muộn. Phụ nữ mà bị tước đoạt mất quyền làm mẹ thì không có cực hình nào khủng khiếp hơn.

Ngừng một lúc, người đàn bà tiếp tục câu chuyện:

“ Chị hãy cố thuyết phục chồng. Nếu chồng chị không đồng ý thì chị hãy tự quyết định lấy. Đàn ông bao giờ cũng xem sự nghiệp là quan trọng. Đôi với họ, đấy là niềm vui, niềm hạnh phúc. Còn phụ nữ chúng ta, con là tất cả. Thôi, tôi phải đi đây. Chào chị. Chúc vợ chồng chị có cuộc sống hạnh phúc. Nếu có dịp đến Vũng Tàu, rất mong anh chị ghé thăm gian hàng hoa của tôi. “

Người đàn bà đi khỏi, tôi gieo người xuống ghế, ôm mặt khóc nức nở. Chị ta đâu biết rằng tôi chị là cô vợ hờ. Tôi chẳng có vị trí nào trong cuộc đời của anh.

Tôi xuống bếp tiếp tục chuẩn bị bữa sáng. Trong lúc ăn điểm tâm, anh thông báo sẽ nghỉ trọn ngày để ở bên tôi. Anh hỏi tôi, hôm nay muốn đi đâu, anh sẽ đưa tôi đi. Tôi lắc đầu, bảo không muốn đi đâu cả, tôi chỉ muốn ở nhà. Những nơi cần đến chúng tôi đều đã đến, vả lại, lúc này tôi muốn được yên tĩnh để gặm nhấm nỗi đau của mình.

Cuối cùng anh quyết định, chúng tôi sẽ ở nhà cả ngày. Anh có ý định đưa tôi lên thành phố vào sáng ngày mai. Tôi lắc đầu từ chối bảo, không cần phải như thế. Anh hãy lo công việc của mình. Tôi tự đi được và không muốn làm phiền đến anh. Anh bảo, đã thu xếp công việc đâu vào đấy rồi. Anh sẽ đưa tôi đi. Vả lại, anh còn phải thăm vài người bạn đang công tác ở thành phố Hồ Chí Minh. Xem như một công đôi việc. Tôi im lặng, không phản đối và cũng không đồng ý. Thật tình tôi rất sợ một cuộc chia tay ngập chìm trong nước mắt.

“ Sao mắt em sưng húp như thế kia? Em khóc à? Chuyện gì khiến em phải khóc? “

“ Không, “ tôi đáp. “ Bị mất ngủ nên mắt em sưng như thế. Anh đừng bận tâm đến em. “

Tôi muốn gào lên tại sao anh cứ giả vờ đóng kịch như thế? Tại sao anh cứ nhẫn tâm trước nỗi đau của em. Anh có biết rằng em sẽ đau khổ như thế nào khi phải xa anh.

Ăn xong, tôi rửa bát rồi pha cà phê. Anh uống một ngụm nhỏ rồi lấy thuốc lá châm lửa rít vài hơi.

“ Thật sự là em sẽ không trở lại nhà lão Phiệt nữa phải không? “

“ Không, “ tôi nói “ em đã dứt khoát với lão. “

“ Em sẽ ở đâu? “

Ở thành phố thiếu gì chỗ trọ. Thời gian đầu tôi sẽ ở cùng với Khánh Ly. Sau đó sẽ tìm một chỗ trọ thích hợp. Tôi hình dung những khó khăn mà tôi sẽ gặp phải sau khi rời khỏi nhà lão Phiệt.

“ Khánh Ly là ai? Có phải cô bạn thỉnh thoảng gọi cho em phải không? “

“ Vâng, “ tôi gật đầu. “ Em với Khánh Ly chơi với nhau rất thân do hai đứa có cùng cảnh ngộ. Cô ấy mồ côi cha mẹ từ bé phải sống với bà thím vô cùng khắc nghiệt. Mười bảy tuổi, Khánh Ly bỏ lên thành phố và trở thành gái mãi dâm chuyên nghiệp. Cuộc đời của Khánh Ly là cả chuỗi dài bi kịch. “

Anh nhìn tôi một lúc rồi nói ngập ngừng:

“ Em có ý định thay đổi công việc không? “

Tôi im lặng nhìn anh lúng túng.

“ Thật tình, anh rất ngại khi nói đến chuyện này. Nhưng theo anh, em nên suy nghĩ kỹ vấn đề anh vừa nói. Tuổi em còn trẻ và tương lai còn dài...”

Tôi bỗng ôm mặt khóc. Anh bước đến ôm tôi vào lòng. Tôi áp mặt vào ngực anh. Nước mắt tuôn ra như xối.

“ Anh xin lỗi! Em đừng khóc nữa. “

Tôi vẫn khóc. Nước mắt như mạch nước ngầm chảy hoài không dứt.

“ Tại sao anh vô tình một cách nhẫn tâm như thế? “ tôi nói qua làn nước mắt “ Anh có biết rằng em đã yêu anh. Tại sao anh cứ làm như vô tình giẫm lên nỗi đau của em? Anh thật đáng ghét! Em căm thù anh! “

Tôi liên tục đấm vào ngực anh. Anh đứng im và nhìn tôi bằng ánh mắt đau buồn, đôi môi khẽ mấp máy như muốn nói điều gì đó nhưng anh lại im lặng. Lúc này đây tôi muốn nghe những lời chân thành của anh, mặc dù những lời nói ấy có thể làm tôi bị tổn thương ghê gớm.

Tôi đã yêu anh ngay từ những ngày đầu chúng tôi chung sống với nhau. Tại sao anh lại đối xử tốt với tôi. Tại sao anh chiều chuộng vuốt ve và thì thầm bên tai tôi những lời yêu thương say đắm. Giá như anh cư xử với tôi như những người đàn ông khác, giá như anh hành hạ, lăng nhục tôi, giá như anh xem tôi như món hàng giải trí và kinh tởm tôi như người mang mầm bệnh chó dại thì tôi đã không yêu anh, thậm chí tôi sẽ căm ghét anh như đã từng căm ghét những người đàn ông khác. Và lúc đó tôi sẽ không phải khổ sở, đau đớn vì anh. Anh đã gieo vào lòng tôi biết bao hy vọng, biết bao cảm xúc hạnh phúc dâng trào mà từ lâu tôi không bao giờ có được và chính anh là người đã gieo vào lòng tôi nỗi tuyệt vọng khôn nguôi. Anh đâu biết rằng từ lâu tôi luôn nhìn đời bằng ánh mắt hoài nghi, xa lạ và đầy đố kỵ. Tôi căm ghét tất cả loài người trên thế gian này, bởi vì, họ đã xô đẩy tôi vào vũng bùn tội lỗi. Và tôi luôn tâm niệm là phải trả thù đời. Tôi phải cho họ nếm mùi đau khổ như cách họ đã làm với tôi. Tôi sống dửng dưng trước nỗi đau người khác và xem sự bất hạnh của đồng loại làm thú vui. Tôi đã khiến bao gia đình tan nát, bao nhiêu gã đàn ông đã vì tôi mà thân bại danh liệt, thậm chí có người phải sa vào vòng lao lý. Tôi không bận tâm, không đoái hoài đến họ, chưa bao giờ tôi nhỏ một giọt nước mắt thương xót họ. Trong suy nghĩ của tôi, họ đáng phải bị trừng phạt như thế. Tôi đã cười vang đắc thắng. Khạc nhổ vào bất hạnh của nhân sinh. Có đôi lúc nghĩ lại tôi thấy kinh tởm chính bản thân mình nhưng ý nghĩ ấy chỉ vụt qua như cơn mưa bóng mây ào một chốc rồi lại tạnh. Và chắc chắn tôi sẽ tiếp tục sống như thế nếu không tình cờ gặp được anh. Anh là nguồn suối mát rửa sạch tội tình. Anh đã mang đến cho tôi ý nghĩa đích thực của cuộc sống. Anh đã thắp sáng ngọn lửa tình yêu trong tôi từ lâu đã tàn lụi. Anh đã làm thay đổi cuộc đời tôi. Và anh cũng là người mang đến cho tôi biết bao đau khổ. Đã nhiều lần tôi tự hỏi, phải chăng đấy duyên phận hay là nỗi bất hạnh khiến xui tôi gặp anh. Tại sao lại là tôi mà không là người đàn bà khác? Phải chăng, Tạo hóa muốn tôi phải trả giá cho những hành động nông nổi của mình? Phải chăng, đây là lúc tôi phải nếm mùi đau khổ đau khi gieo đau khổ cho bao người khác. Tôi muốn anh trả lời cho tôi biết, tại sao anh lại chọn một người phụ nữ làm vợ và nhẫn tâm bỏ rơi cô ta sau khi đã gieo vào lòng cô gái ấy một tình yêu mãnh liệt với biết bao hy vọng và tuyệt vọng? Anh căm thù phụ nữ hay vì một lý do nào khác? Phải chăng lúc này anh đang vui sướng hả hê vì đã gieo trồng hạt giống đau thương tuyệt vọng vào tâm hồn một cô gái như tôi?

Anh nhìn tôi hồi lâu rồi gieo người xuống ghế, hai tay ô

m lấy đầu. Tôi đọc được nỗi đau giằng xé trong đôi mắt anh. Hồi lâu anh nói rằng anh không phải là kẻ lừa tình phụ nữ. Những tình cảm anh dành cho tôi là rất thật. Anh không có ý nghĩ gây đau khổ cho tôi. Anh chỉ muốn có cuộc sống gia đình trong một thời gian ngăn. Anh không biết giải thích như thế nào để tôi hiểu.

Nếu muốn có cuộc sống gia đình tại sao anh không chọn một cô gái xinh đẹp, đoan trang và hiền thục làm vợ? Tại sao anh lại chọn một người như tôi làm vợ trong thời gian ngắn ngủi? Phải chăng anh đang mang chặt điều gì trong lòng không thể nói ra? Anh căm ghét phụ nữ và muốn họ phải đau khổ vì anh?

Anh im lặng. Tôi vẫn khóc.

Những ngày ngắn ngủi sống bên anh, tôi thật sự tìm thấy hạnh phúc và ý nghĩa đích thực của cuộc sống. Tôi yêu anh bằng trái tim chân thành và cuồng nhiệt. Cám ơn anh đã mang đến cho tôi những khoảnh khắc tuyệt vời như thế và tôi sẽ lưu giữ mãi những kỷ niệm đẹp này đến hết cuộc đời. Và tôi cũng căm ghét anh, người đàn ông đã gieo vào lòng tôi vết thương không bao giờ liền sẹo.

Chúng tôi nhìn nhau đớn đau và tuyệy vọng. Qua cơn xúc động tôi phần nào đã trấn tĩnh lại. Tôi nhìn sâu vào đôi đồng tử của anh hy vọng sẽ đọc được những ý nghĩ thầm kín trong đó. Và tôi đã hoàn toàn thất vọng, đôi mắt ấy bị che lấp bởi lớp sương mù dày đặc.

“ Em yêu anh! “

“ Anh yêu em! “

Đấy có phải là những lời nói xuất phát từ đáy lòng của anh hay anh cố tình đóng vai yêu thương đến giờ phút cuối? Tôi không cần những lời yêu thương giả dối của anh. Tôi cần một người đàn ông yêu tôi thật sự. Nếu yêu tôi, tại sao chúng ta không đến với nhau? Tôi biết, tôi không có quyền đòi hỏi gì ở anh. Một cô gái mạt hạng như tôi không có quyền đòi hỏi bất kỳ điều gì. Tôi không xứng đáng với tình yêu của anh. Và chẳng ai trên đời này chấp nhận một cô gái điếm làm vợ cả. Với điều kiện sẵn có, anh dễ dàng chọn một người phụ nữ theo ý muốn của mình. Dù sao thì tôi cũng yêu anh bằng mối tình đơn phương tuyệt vọng. Tôi không biết mình sẽ sống ra sao trong những ngày còn lại. Ý nghĩ, sống mà không có anh bên cạnh khiến tôi đau đớn.

“ Anh có nỗi đau không thể giãi bày, “ anh nói “ Và em đừng nói những lời đau lòng như thế với anh. Anh lúc nào cũng tôn trọng em. Anh không bận tâm đến quá khứ của em. Em là người phụ nữ chu toàn mọi lẽ. Thật hạnh phúc cho người đàn ông nào có được tình yêu của em. “

Nếu không bận tâm đến quá khứ của tôi, tại sao anh không sẵn sàng mở lòng ra với tôi? Tôi sẽ làm tất cả những gì anh muốn miễn sao được sống cạnh anh.

Anh nắm lấy tay tôi.

“ Đây là một việc quan trọng, “ anh nói. “ Và anh chưa sẵn sàng cho một sự thay đỗi. Nếu yêu anh em hãy kiên nhẫn chờ đợi...”

Tôi òa khóc vì hạnh phúc.

“ Anh nói thật chứ? “ tôi thốt lên run rẩy “ Anh sẽ lấy em chứ? Anh đừng gieo vào lòng em niềm hy vọng hão huyền nhé? Em yêu anh. Và sẽ chờ anh đến khi nào anh thay đổi quyết định. Bây giờ em sẽ làm gì? “

Anh lẩn tránh cái nhìn của tôi.

“ Em hãy tìm một công việc lương thiện. Anh sẽ gửi cho em một số tiền, em sẽ dùng nó học một nghề để kiếm sống. “ Anh suy nghĩ một lúc, “ có thể là nghề may. Anh thích phụ nữ làm nghề này. “

“ Vâng, em sẽ học may. Em sẽ trở thành thợ may giỏi. Anh sẽ tìm em chứ? “

“ Nhất định là như thế, “ anh gật đầu, “ anh sẽ tìm em. “

“ Nhưng anh biết em ở đâu mà tìm? “ tôi lo lắng không yên “ Anh cho em địa chỉ của anh nhé? “

“ Anh không ở một nơi cố định vì thế không thể đưa cho em địa chỉ được. “ Anh nhìn tôi tỏ vẻ lúng túng, “ em không phải lo lắng vì điều này. Tình yêu sẽ dẫn lối cho chúng ta. “

“ Em sẽ chờ anh như người vợ chờ chồng, “ tôi nói. “ Buồn cười quá phải không, anh. Anh đừng để em phải chờ lâu quá nhé. Và lúc nào anh cũng phải nhớ rằng ở một nơi nào đó có người đàn bà đang mong ngóng anh từng ngày. Thật hạnh phúc và vui sướng biết bao khi bên đời có anh. “

Tôi ngả vào lòng anh. Những giọt nước mắt hạnh phúc tuôn ra như xối. Anh nhìn tôi xúc động rồi anh cúi xuống hôn tôi. Hạnh phúc quá bất ngờ khiến tôi cứ nghĩ đó chỉ là một giấc mơ.

“ Có phải em đang mơ? “

“ Không. Đó là sự thật. Chúng ta đang ở bên nhau. Giá như có một điều ước, em sẽ ước những gì? “

Tôi sẽ ước thời gian dừng trôi để chúng tôi mãi mãi bên nhau như thế này. Và nếu có một điều ước anh sẽ ước những gì?

Anh đưa tay véo nhẹ lên mũi tôi.

“ Thì em đã ước hộ anh rồi còn gì. “ Anh bỗng trầm tư, “ anh sẽ ước nhân loại không còn khổ đau nữa. Mọi người sẽ sống yêu thương, chan hòa với nhau. “

Tôi phì cười.

Ước mong to tát như thế đến thần linh cũng bó tay thôi. Triết lý nhà Phật từng thốt lên Đời là bể khổ. Thế nhưng bao giờ bể đời cũng chật chội và đông đúc hơn bể Như Lai . Con người luôn tự dấn thân vào đau khổ triền miên.

Anh im lặng rít thuốc lá. Trán nhăn lại suy tư.

Đau khổ luôn gắn liền với cuộc hiện sinh. Nếu không còn bất hạnh và đau khổ thì con người sẽ không còn tồn tại nữa. Lúc ấy con người sẽ đi ngược lại quá trình tiến hóa, trở về loài động vật cấp thấp như thời cộng sản nguyên thủy.

Im lặng một lúc tôi nói:

“ Những gì anh vừa nói với em là thật phải không? “

“ Tất nhiên rồi. Em không tin anh à? “

Tôi tin anh nhưng tôi lo sợ. Một nỗi sợ mơ hồ không sao lý giải được. Lời nói như gió thoảng mây bay, tôi sợ anh sẽ quên tôi. Nếu chuyện này xảy ra tôi sẽ vô cùng đau khổ và tuyệt vọng. Dù sao tôi cũng sẽ chờ đến khi nào anh tìm đến tôi cho dù đau đớn và tuyệt vọng thì tôi vẫn cứ chờ.

Anh nhìn tôi cảm động.

“ Nếu vì một nghịch cảnh nào đó, “ anh nói, “ anh không tìm em thì em vẫn chờ anh sao? “

Tôi đưa tay bịt miệng anh lại:

“ Anh đừng nói những lời xui xẻo như thế! Anh phải hứa dù hoàn cảnh nào xô đẩy thì anh nhất định phải đi tìm em nhé. “ Im lặng một lúc, tôi nói, ” em sẽ chờ anh đến chết. Kể từ lúc này trong trái tim em chỉ có mỗi hình bóng của anh. Và không ai có thể thay thế những hình ảnh đó. Em sẽ chờ cho dù anh không đến. Nếu yêu em, xin anh đừng để em tuyệt vọng. “

Anh cúi xuống hôn tôi. Tôi vòng tay qua cổ anh ghì xuống. Anh áp mặt vào ngực tôi. Tôi muốn giữ nguyên tư thế này mãi mãi, tôi sợ buông ra anh sẽ biến mất khỏi cuộc đời tôi.

Tôi bắt tay vào chuẩn bị bữa trưa. Anh cũng tham gia làm bếp với tôi. Việc bếp núc gần xong thì điện thoại cầm tay của tôi bỗng vang lên. Chắc là Khánh Ly gọi đến, tôi nói với anh rồi lấy giẻ lau tay và cầm điện thoại lên. Nhìn những con số hiển thị trên màn hình tôi mới biết chị Kim Loan gọi cho tôi.

“ Chào em, chị, Kim loan đây. Em đang làm gì thế? “

“ Em đang thổi cơm. Có chuyện gì mà chị gọi cho em? “

“ Khánh Ly chết rồi! “ chị Kim loan buồn rầu nói.

“ Cái gì? “ tôi kêu lên thảng thốt “ Khánh Ly chết rồi sao? Chị không nói đùa đấy chứ. Cách đây vài hôm chúng em còn trò chuyện vui vẻ với nhau. Hai đứa còn hẹn khi nào em về thành phố sẽ ghé quán bánh xèo A Phủ ăn một bữa no căng bụng mới thôi. Chị không đùa em phải không? “

“ Chuyện hệ trọng như thế chị đùa với em làm gì. “ Kim Loan thở dài não ruột, “ Khánh Ly chết lúc chín giờ sáng hôm nay. Thi thể đang được lưu tại nhà xác bệnh viện Chợ Rẫy. “

“ Chuyện gì đã xảy ra với nó? Tai nạn giao thông à? “ toàn thân tôi run bắn lên.

“ Chẳng tai nạn nào cả. Nó bị người ta đâm chết. Em có biết gã sinh viên đại học Bách khoa tên Ngạn không? Chính hắn là thủ phạm. “

“ Trời ơi! “ tôi bật khóc.

Tối hôm qua, Khánh Ly và Ngạn dắt nhau vào vũ trường uống rượu và khiêu vũ. Khánh Ly được một ông khách người Ý mời nhảy bản tango. Gã sinh viên đùng đùng nổi cơn ghen, hắn đã cầm vỏ chai rượu đập vào đầu ông khách ngoại quốc đến vỡ đầu. Sau đó, hai người cãi nhau ầm ĩ. Mọi việc chỉ tạm lắng xuống khi công an phường xuống can thiệp. Ngạn phải đóng phạt và phải xin lỗi cũng như bồi thường thuốc men cho ông khách người Ý. Rồi cả hai về nhà trọ tiếp tục uống rượu và lại cãi nhau. Trong lúc nóng giận, Khánh Ly đã tát Ngạn một cái đau điếng và đuổi anh ta ra khỏi nhà. Ngạn đi khỏi chừng vài phút sau thì quay lại với con dao chọc tiết heo, chẳng nói chẳng rằng hắn câm dao đâm thẳng vào giữa ngực Khánh Ly. Sau đó, Ngạn tự đâm vào người tự sát. Mọi người sống gần đấy vội đưa hai đứa vào bệnh viện cấp cứu. Tuy nhiên chỉ có mỗi Ngạn ấy được cứu sống còn Khánh Ly thì không qua khỏi.

Chị Kim Loan chép miệng than:

“ Tội nghiệp con bé xinh đẹp như thế mà sớm đoản mệnh. “

“ Ngạn bây giờ ra sao? “ tôi nói.

Chị Kim Loan khuyên tôi không nên bận tâm đến anh chàng sinh viên đó làm gì cho nhọc xác. Hắn đã qua cơn nguy kịch và đang được công an giám sát chặt chẽ. Ngạn thoát chết nhưng phải đối mặt với án tù rất nặng vì tội giết người. Xem như phần đời còn lại hắn sẽ phải giam mình trong bốn bức tường nhà giam. Khánh Ly cũng có lỗi trong chuyện này, thiên hạ thiếu gì người sao lại dan díu với một người hời hợt và nông nổi như Ngạn. Ngay từ đầu mọi người đã cảnh báo nhưng Khánh Ly không thèm nghe để bây giờ phải trả giá bằng mạng sống của mình. Chẳng có cái dại nào như cái dại này.

Ngừng một lúc chị Kim Loan nói tiếp:

“ Em đừng khóc nữa. Nước mắt không thể giúp người chết sống lại. Bây giờ em phải thật tỉnh táo để bàn tính chuyện ma chay cho nó. Ngày mai em về Sài Gòn phải không? “

“ Vâng. “

“ Mấy giờ em có mặt ở thành phố? “

“ Em sẽ tranh thủ về sớm, “ tôi nói. “ Chuyện chôn cất Khánh Ly, mình tính như thế nào hả chị? “

Lúc đầu chị Kim Loan định tổ chức đám tang ở chỗ Khánh Ly thuê trọ cho tiện nhưng chủ ngôi nhà không đồng ý. Họ sợ bị xui xẻo, sợ bị ma ám... Lòng dạ con người chó má đến thế. Hàng tháng họ chỉ biết ngửa tay lấy tiền nhà đến khi tang ma bối rối thì họ thẳng tay xua đuổi như đuổi tà.

“ Chủ nhà không đồng ý thì chúng ta sẽ tổ chức ở đâu hả, chị? “

Chị Kim Loan bảo, có ý định tổ chức mai táng cho Khánh Ly tại nhà tang lễ ở bệnh viện.

“ Đành phải vậy thôi, “ tôi gật đầu, nói “ chúng ta chẳng còn lựa chọn nào khác. Tội nghiệp Khánh Ly, lúc sống không có một chỗ ở đàng hoàng đến khi chết không có chỗ đặt quan tài. Cuộc đời của nó toàn gặp những điều bất hạnh. “

“ Hồng nhan bạc mệnh em ạ, “ chị Kim Loan nói “ Chúng ta sẽ quàn linh cữu ở nhà quàn một ngày, sau đó sẽ đưa đi hỏa táng. Thật ra, nếu có điều kiện thì chôn cất vẫn tốt hơn. Nhưng Khánh Ly không có ai là người thân thích chăm sóc mộ phần sau này nên hỏa táng là cách vẹn toàn nhất...”

Tôi bật khóc. Khánh Ly vốn là đứa sợ lửa, vậy mà, đến lúc chết lại hóa thân vào lửa đỏ. Tôi thương nó quá. Tôi hỏi chị Kim Loan, chúng ta sẽ làm gì với tro cốt của Khánh Ly?

Chị Kim Loan im lặng một lúc như đang suy tính điều gì.

“ Lúc đầu chị định rải xuống sông Đồng Nai nhưng sau khi suy nghĩ lại chị thay đổi ý định. Lúc còn sống, Khánh Ly gây ra nhiều nghiệp chướng nên chị định mang tro cốt của nó gửi vào chùa sớm hôm nghe tiếng kệ lời kinh để mau siêu thoát. Hy vọng kiếp sau nó thành người tử tế chứ không phải làm nghề mạt hạng như chị em mình nữa. Còn chuyện của em thế nào rồi? Anh chồng hờ của em đối xử với em có tốt không? “

Tôi kể vắn tắt câu chuyện. Nghe xong, chị Kim Loan lập tức phản ứng dữ dội.

“ Anh ta nói như thế mà em cũng tin à? Sao em ngốc đến thế. Là một người từng trải trong trường đời, chị hiểu rằng anh ta làm như thế để cốt để xoa dịu em mà thôi. Anh ta hoàn toàn không yêu em và chẳng bao giờ chấp nhận một người như em làm vợ. Em quá ngây thơ và mơ mộng viễn vông. Em đã sai lầm khi yêu anh ta và đang tiếp tục sai lầm khi nghĩ anh ta yêu em và sẽ lấy em làm vợ. “

Tôi nghĩ tình cảm của anh ấy dành cho tôi là rất thật. Tôi không nhận thấy sự giả dối nào từ anh. Anh rất chân thành. Và tôi tin những gì anh ấy đã hứa với tôi.

“ Đồ ngốc! “ chị Kim Loan nói. “ Anh ta đang cố đóng vai một người đàn ông hào hiệp đấy. Tại sao em không suy nghĩ vấn đề một cách thấu đáo? Nói thật em đừng giận, một người đàn ông thành đạt và có những phẩm chất như thế sẽ không bao giờ chọn một cô gái điếm làm vợ. Tốt nhất em hãy từ bỏ ảo tưởng đó và nhanh chóng tống khứ hình ảnh của anh ta trong suy nghĩ của mình, nếu em muốn tâm hồn trở nên thanh thản. “

Nhưng anh ấy làm như thế để làm gì?

Chị Kim Loan thở dài. Có Trời mới biết anh đang rắp tâm những gì. Có thể anh muốn tôi vui và không muốn nhìn thấy tôi đang tuyệt vọng. Lỗi lầm này thuộc về tôi, nếu tôi không bày tỏ tình cảm với anh thì chuyện này nhất định sẽ không xảy ra. Chị Kim Loan thật sự ngạc nhiên trước sự yếu đuối của tôi. Đã từng tiếp xúc với bao nhiêu loại người tại sao tôi lại có thể ngờ nghệch đến thế. Nếu tôi có ý định thay đổi sô phận chị ấy hoàn toàn ủng hộ. Tôi có thể chọn một công việc lương thiện rồi lấy chồng rồi sinh con như bao người phụ nữ khác. Cuôi cùng chị khuyên tôi hãy từ bỏ ảo tưởng một ngày nào đó anh sẽ đến tìm tôi như trong chuyện cổ tích. Chị không muốn tôi phải trả giá cho những hành động xốc nổi của mình.

Tôi tắt điện thoại và ngồi thừ một lúc lâu. Nỗi lo sợ như bàn tay bóp chặt tim tôi. Anh nhìn tôi lo lắng:

“ Có chuyện gì mà em ngồi thừ ra như thế? “ anh nói.

“ Khánh Ly chết rồi! “ tôi bật khóc.

Buổi chiều anh rủ tôi ra biển để ngắm hoàng hôn nhưng tôi từ chối. Lúc này tôi chẳng hứng thú gì cả. Cái chết của Khánh Ly và cuộc trò chuyện với chị Kim Loan về anh khiến tôi bị ám ảnh đến tuyệt vọng. Làm sao anh có thể chấp nhận một người như tôi. Tôi đã quá ngây thơ và ảo tưởng khi xây một lâu đài hạnh phúc trên cát.

“ Anh sẽ tìm em chứ? “ tôi suýt khóc “ Anh không dối gạt em phải không? “

“ Anh sẽ tìm em, “ anh nói. “ Em đừng lo lắng như thế. Nhất định anh sẽ tìm em. Tất nhiên rồi. “

“ Anh sợ em buồn, em khóc nên mới nói như thế phải không? “

“ Em phải tin anh, tin vào tình yêu của chúng ta chứ. “ Anh hôn tôi, “ chẵng lẽ những ngày sống bên nhau anh không gieo được niềm tin nơi em sao? “

“ Em tin anh nhưng em lo sợ, “ tôi nói.

Anh khuyên tôi hãy gạt nỗi lo ấy sang một bên để tiếp tục vui sống. Anh yêu tôi. Và sẽ tìm tôi. Và chúng tôi sẽ sống bên nhau hạnh phúc.

Tôi nhìn xoáy vào mắt anh.

“ Thật chứ? “

“ Thật. “

Anh kéo tôi vào lòng và nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên môi. Phút chốc bao nhiêu lo toan canh cánh bỗng nhiên vụt đi mất. Tôi tin anh. Tin những gì anh nói.

Tôi không cần gì ngoài anh bên cạnh. Tôi chỉ ước mơ có ngôi nhà nhỏ bên cạnh người chồng và những đứa con. Tôi sẽ phấn đấu để trở thành người vợ, người mẹ thật tốt. Thật tình tôi vụng lắm và chưa làm được việc gì cho ra hồn cả nhưng tôi sẽ hết sức cố gắng.

“ Em đã có một quá khứ tội lỗi. Em sống buông thả, trác táng và bất cần đời. Cuộc đời em như cỗ xe không phanh vùn vụt lao xuống dốc, em sống hôm nay không cần biết đến ngày mai. Em là một cô gái hư hỏng. Cuộc đời em đã dần thay đổi từ khi có anh. Cám ơn cuộc đời đã có anh để em nhớ em thương và đau khổ. Nhờ có anh mà em biết thế nào là tình yêu. Em đã qua tay với bao người đàn ông nhưng họ không để lại ấn tượng nào trong em. Tất cả chỉ là ảo ảnh nhạt nhòa. Anh là ánh sáng soi thấu những góc tối trong tâm hồn em. Em yêu anh và vô cùng biết ơn anh. Xin anh đừng để em tuyệt vọng. “

“ Cám ơn em đã nghĩ tốt về anh, “ anh nói. “ Thật ra, anh chỉ sống như đã từng sống. Những ngày vừa qua là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của anh. Và anh sẽ luôn mang theo nó bên mình. Nó sẽ giúp anh vượt qua bao khó khăn sóng gió cuộc đời. Cám ơn em yêu! “

Cả đêm hôm đó chúng tôi hoàn toàn không ngủ. Chúng tôi làm tình và cùng say sưa vẽ lên những viễn cảnh xa xôi. Anh ước mơ đứa con đầu lòng là con gái giống mẹ như tạc. Rồi anh than công việc quá bận rộn không sao thoát ra được.

“ Con người thời hiện đại đang dần đánh mất bản ngã của mình em ạ, “ anh thở dài, nói, “ họ bị trói buộc bởi quy tắc chuẩn mực, những định kiến hẹp hòi và những rào cản xã hội... Tất cả biến thành chiếc vòng kim cô quái ác buộc con người phải khuất phục vô điều kiện. Họ nghiễm nhiên biến thành những con robot biết khóc, biết cười. “

Càng gần sáng tôi càng lo sợ mất anh. Tôi vừa ôm chặt anh khóc sướt mướt vừa đếm từng nhịp thời gian trôi đi một cách hững hờ tàn ác.

“ Em muốn giữ chặt anh mãi mãi, “ tôi thổn thức “ Em sợ buông anh ra là sẽ mất anh vĩnh viễn. “

Anh ngồi dậy hút thuốc lá. Gương mặt anh đăm chiêu đang suy nghĩ điều gì đó. Tôi yêu anh, yêu cả những cử chỉ, dáng ngồi và cả cách nhả khói của anh.

“ Chúng ta sẽ ở bên nhau thêm một ngày nữa được không anh, “ tôi van lơn “ Một ngày thôi, em sẽ không đòi hỏi nhiều hơn thế. “

Anh khẽ lắc đầu và nhìn tôi trìu mến. Anh có nhiều việc phải làm. Thời hạn thuê nhà cũng đã hết. Vả lại, tôi còn phải về thành phố để chuẩn bị đám tang của Khánh Ly.

Nhắc đến Khánh Ly tôi chợt ứa nước mắt. Tôi không ngờ Khánh Ly lại có kết cục bi thảm như thế. Tôi không hiểu có phải do linh cảm hay không mà thời gian gần đây Khánh Ly thường nhắc đến cái chết. Khánh Ly là người phụ nữ chán đời nhất trong số những người chán đời. Phải chăng đấy cũng là một sự giải thoát?

“ Cố ấy đã hoàn thành một tồn tại nghiệt ngã của mình, em ạ. “ anh thở dài.

Khánh Ly là bạn thân nhất của tôi. Dạo tôi mới chân ướt chân ráo lên thành phố, Khánh Ly là người đã cưu mang tôi. Nó luôn hết lòng vì bạn bè. Nếu trong nhà có mỗi một ổ bánh mỳ nhưng thấy bạn bè đói, cô ấy sẵn sàng những khẩu phần của mình cho bạn. Tính Khánh Ly có phần nóng nảy và cực đoan nên giữa chúng tôi thường xảy ra những trận cãi nhau tóe lửa. Sau đó, hai đứa lại nhanh chóng làm lành và tiếp tục chơi thân với nhau như chưa có chuyện gì xảy ra. Trước kia, Khánh Ly có yêu một người đàn ông, là cán bộ ngân hàng nông nghiệp, hai người đã chung sống với nhau như vợ chồng. Sau khi phát hiện người đàn ông ấy đã có gia đình và có hai đứa con, Khánh Ly choáng váng và vô cùng tuyệt vọng. Nó lập tức bỏ lên thành phố và trở thành gái mãi dâm. Người đàn ông ấy đã vài lần tìm đến chỗ ở và thuyết phục Khánh Ly quay về sống với ông ta. Nhưng nó dứt khoát từ chối. Khánh Ly bảo rằng chẳng thà làm vợ khắp thiên hạ chứ nhất quyết không chịu làm nhân tình cho một kẻ lừa tình như ông ta. Cuối cùng tôi hỏi anh, có nên báo tin này cho người đàn ông đó biết không?

Anh bảo là không cần. Mọi chuyện đã qua rồi hãy để nó kết thúc đừng khơi lại làm gì. Vả lại, chắc gì người đàn ông đó chịu nhọc xác đến thắp vài nén hương. Cái mà ông ta cần là thân xác của Khánh Ly, bây giờ thân xác ấy không còn nữa.

Anh ngừng nói đưa tay xem giờ:

“ Sáng rồi, mình dậy thôi. “

Tôi ghì chặt người anh:

“ Hãy ở lại với em thêm ít phút nữa. Mong anh đừng cự tuyệt lời thỉnh cầu tha thiết của em. “

Anh nằm xuống. Tôi gối đầu lên ngực anh. Trước khi đến đây, tôi chưa từng nghĩ sẽ yêu một người đàn ông nào, vậy mà bây giờ tôi đã biết yêu rồi đấy.

“ Cảm giác của em như thế nào? “

“ Vô cùng thú vị, “ tôi nói. “ Nó tựa như nguồn vui hòa lẫn với nỗi đau bất tận chảy hoài chảy mãi lên tít non cao và xuống tận thác ghềnh. Em có lãng mạn quá không, anh? Lãng mạn đâu chỉ dành cho những nhà thơ. Không biết, anh có cảm giác giống em không nhỉ? “

Chúng tôi nằm bên nhau im lặng hồi lâu. Anh bảo, chốc nữa sẽ đưa tôi đi ăn điểm tâm rồi đưa tôi về thành phố. Anh tỏ vẻ tiếc vì không có đủ thời gian để dự đám tang Khánh Ly. Đoạn anh giục tôi ngồi dậy chuẩn bị đồ đạc. Từ đây về đến thành phố phải mất vài giờ đồng hồ.

Tôi miễn cưỡng ngồi dậy thu xếp đồ đạc cho vào va li. Anh chải răng, cạo râu, thay quần áo rồi ngồi uống trà đợi tôi. Tôi muốn đi tắm nhưng không kịp thời gian nên rửa ráy qua loa rồi ngồi vào bàn trang điểm. Sau đó chúng tôi mang hành lý ra xe. Anh vứt mẩu thuốc lá đang hút dở rồi cho xe lao đi. Vòng vèo một lúc chiếc ô tô dừng trước quán ăn sang trọng. Chúng tôi vào quán chọn chỗ ngồi và gọi hai bát phở. Mặc dù bụng đói nhưng tôi không muốn ăn.

“ Em ăn đi kẻo nguội mất. “

Tôi cố ăn được lưng bát thì buông đũa. Vài người khách từ ngoài bước vào. Họ vừa ăn uống vừa chuyện trò ầm ĩ. Thanh toán xong bát phở, anh uống cà phê và hút thuốc lá. Anh bảo, sẽ đưa tôi đến thẳng bệnh viện.

Tôi gật đầu đồng ý:

“ Vâng, anh cứ đưa em đến đấy. Em đang lo không biết thủ tục nhận xác như thế nào có phức tạp lắm không. “

“ Chắc cũng đơn giản thôi, “ anh nói “ Họ chẳng giữ cái xác để làm gì. Tất nhiên em phải hoàn tất một số thủ tục theo quy định nhưng sẽ không rắc rối lắm đâu. Nếu cảm thấy khó khăn em nên tìm thêm người giúp sức. “

“ Ừ, đúng đấy. Có thế mà em nghĩ không ra. Mình đi thôi, anh. “

Anh cho xe hướng vê thành phố. Tôi gọi điện cho chị Kim Loan, dặn chị chờ tôi ở nhà xác bệnh viện. Chị đồng ý ngay lập tức.

“ Chúng ta sẽ không nghỉ dọc đường để kịp thời gian, “ anh nói. “ Nếu lúc nào em thấy khát thì bảo anh dừng xe lại mua vài chai nước lọc. “

Xe lao nhanh trên con đường quốc lộ. Càng đến gần thành phố, cảm giác mất anh càng gần. Tôi khóc. Tôi căn dặn anh nên giữ gìn sức khỏe, ăn uống và nghỉ ngơi điều độ. Anh hứa sẽ thực hiện những lời khuyên của tôi.

“ Anh sẽ không có người phụ nữ khác phải không? “

“ Nhất định là như thế, “ anh đáp. “ Sẽ không có người phụ nữ nào ngoài em. “

“ Anh sẽ đi tìm em nhé? “

Anh im lặng gật đầu và cho xe lao nhanh. Khoảng mười giờ sáng chúng tôi đã có mặt trước cổng bệnh viện Chợ Rẫy. Anh xuống xe mở cửa. Tôi run rẩy bước xuống, mắt nhòa lệ. Tôi linh cảm kể từ lúc này tôi vĩnh viễn mất anh.

“ Em sợ, “ tôi nói.

“ Em sợ gì? “

“ Sợ mất anh. Sợ anh sẽ bỏ rơi em. “

“ Hãy cứng rắn lên, em yêu. Anh sẽ tìm em. Anh xin hứa. Em hãy tin anh, tin vào tình yêu của chúng ta. “

Anh mở cửa xe lấy ra một xấp tiền khá dày đưa cho tôi:

“ Em hãy cầm lấy và xoay xở tạm trong thời gian đầu. Hãy hứa với anh là em sẽ từ bỏ công việc mà em đang làm. “

“ Em hứa. “

“ Vậy anh yên tâm rồi. Em hãy chọn một công việc nghiêm túc. Và hãy nghĩ rằng lúc nào cũng có anh bên cạnh. “

Làm sao tôi có thể quên được anh. Tôi sẽ nhớ anh trong từng miếng ăn giấc ngủ, cả những lúc vui sướng và những lúc buồn phiền.

“ Anh sẽ nhớ em chứ? “ mắt tôi ngân ngấn nước.

Anh khẽ gật đầu:

“ Nỗi nhớ sẽ là chiếc cầu nối liền hai chúng ta. Nó sẽ giúp chúng ta vượt qua bao khó khăn thử thách. Em hãy yên lòng và đừng lo lắng cho anh. Thôi, anh đi đây. Tạm biệt em. Tạm biệt tình yêu của anh. “

Anh siết chặt tay tôi rồi bước nhanh ra xe. Tôi nhìn theo đến khi khuất dạng rồi ôm mặt khóc thảm thiết.

°

Tôi và chị Kim Loan vào bệnh viện làm thủ tục nhận xác. Do không phải là thân nhân của nạn nhân nên chúng tôi phải chờ ý kiến của ông giám đốc bệnh viện. Cuối cùng thì thủ tục cũng đã hoàn tất. Nhân viên nhà xác đưa chúng tôi vào bên trong. Vừa nhìn thấy Khánh Ly tôi đã òa lên nức nở. Chị Kim Loan cũng không cầm được nước mắt. Sau đó chúng tôi liên hệ với trại hòm nằm cách nhà xác chừng vài chục mét để lo việc mai táng. Ông chủ trại hòm hứa sẽ lo tất cả thủ tục từ khâm liệm, động quan và lo cả chi phí hỏa táng. Ông ta hỏi tôi muốn hỏa táng bằng ga hay bằng củi. Nếu bằng ga thì chi phí sẽ cao hơn. Tôi trao đổi với chị Kim loan rồi quyết định hỏa táng bằng ga.

Khoảng hai giờ sau, Khánh Ly đã được đặt vào quan tài. Lúc này ở nhà quàn có thêm một đám tang nữa. Một thanh niên nhập cư trong lúc làm việc đã rơi từ giàn giáo xuống đất chết ngay tại chỗ. Đám tang của anh không có người thân mà chỉ có vài người bạn đồng nghiệp cùng dàn nhạc tang trỗi khúc nhạc buồn ai oán gây nên không khí thê lương và ảm đạm vô cùng.

Đưa tang Khánh Ly chỉ có tôi, chị Kim Loan cùng vài người bạn. Người khiêng hòm bảo với tôi, đây là đám tang buồn nhất mà anh ta từng thấy. Tám giờ sáng bắt đầu làm lễ động quan. Sáu đô tùy khỏe mạnh khiêng chiếc quan tài đặt lên xe nhà đòn. Chiếc xe uể oải bò đi trên những con phố chật hẹp rồi rẽ vào nghĩa trang Bình Hưng Hòa, nơi có lò thiêu xác. Đến nơi, người ta khiêng quan tài đặt xuống một chiếc bàn. Các nhà sư tụng kinh, gõ mõ một lúc quan tài được đưa vào lò thiêu. Nhìn chiếc quan tài bốc cháy rừng rực tôi òa lên nức nở. Khánh Ly ơi, cầu cho linh hồn mày được siêu thoát về với đức Chúa vĩnh hằng. Đấy là chốn bình yên, không còn khổ đau và đày đọa nữa.

°

Sau khi đưa tro cốt Khánh Ly vào chùa, tôi âm thầm bắt tay vào kế hoạch của mình. Ban đầu, tôi mang tất cả quần áo thời trang đem tặng hết cho bè bạn và chỉ giữ lại những bộ quần áo mà Ba Thưởng đã may cho tôi. Sau đó, tôi tìm một chỗ trọ khá xa và kín đáo để mọi người không tìm ra tôi. Tôi muốn từ bỏ quá khứ của mình. Chỗ ở mới của tôi là khu nhà xập xệ, đa phần là dân nhập cư từ nơi khác đến, làm việc ở những khu chế xuất, một số ít làm nghề tự do. Tôi ở cùng năm cô gái làm việc ở công ty giày da. Sáu người phải sống chui rúc trong căn phòng rộng không đến mười sáu mét vuông. Những ngày đầu sống trong cảnh chật chội, ẩm thấp khiến tôi khó chịu vô cùng, tôi đã quen sống trong nhà cao cửa rộng với nệm ấm chăn êm. Nhưng rồi, tôi cũng quen dần. Sau khi ổn định chỗ ở, tôi đi xin học nghề may. Tôi đến vài địa chỉ quảng cáo trên báo nhưng chẳng nơi nào khiến tôi vừa ý. Chỉ trong một thời gian ngắn mà có thể cắt may thuần thục các loại y phục là điều không tưởng. Sau nhờ cô bạn cùng phòng với thiệu đến tiệm may nằm trong con hẻm ngoằn ngoèo ở gần Xóm Chợ. Chủ tiệm may là người đàn bà trạc bốn mươi tuổi, tên Thanh, mặc dù nhan sắc khá mặn mà nhưng chị vẫn chưa có gia đình. Khi tôi đến chị đang may áo bà ba cho khách.

“ Em muốn theo chị học nghề à? “ chị Thanh dừng chân dậm mô tơ, mở to cặp mắt hai mí nhìn tôi “ Trước đây chị chưa từng nhận ai học nghề cả, chị ngại ồn ào và phiền phức. “

Tôi phải năn nỉ cả buổi chị mới xiêu lòng.

“ Thôi được, chị sẽ nhận em, “ chị Thanh suy nghĩ một lúc rồi nói. “ Nhưng chị nói trước, chị chỉ có khả năng dạy em các loại y phục phụ nữ thôi, đặc biệt là áo bà ba, áo dài. Nếu em muốn học các loại Âu phục thì nên tìm địa chỉ khác. “

Chị im lặng quan sát tôi hồi lâu rồi tiếp tục câu chuyện. Chị bảo, kinh nghiệm cho thấy, chỉ cần thành thạo vài kiểu quần áo là thành công rồi. Biết nhiều thứ mà không thạo thứ nào thì cũng xem như vứt. Thời gian làm việc của chị là từ tám giờ sáng đến năm giờ chiều. Và cho dù bất kỳ nguyên do nào tôi cũng không được đến muộn về sớm. Riêng những ngày cận lễ hay giáp tết thì phải có mặt sớm và về muộn hơn. Nếu tôi đồng ý thì sáng may đến đây bắt đầu công việc.

Tám giờ sáng hôm sau, tôi có mặt. Do quá bận rộn để kịp giao hàng cho khách đúng hẹn nên suốt cả tuần liền chị hầu như chẳng dạy gì cho tôi, ngoài chuyện đơm nút, là quần áo và những việc linh tinh khác. Chị Thanh là người tốt bụng và rất dễ gần. Tôi cứ thắc mắc mãi, tại sao chị không kiếm một tấm chồng để hoàn thành thiên chức phụ nữ? Chị quá khắt khe hay vì một nguyên nhân nào khác?

“ Chị có người yêu rồi. “

“ Vậy tại sao anh chị không đi đến hôn nhân? “ tôi ngạc nhiên kêu lên. “ Từng tuổi này mà chưa lập gia đình là quá muộn rồi, chị ạ. Phải chăng giữa hai người đã xảy ra chuyện gì đó? “

Chị Thanh có mối tình đầu với người bạn học cùng lớp. Hai người đã yêu nhau say đắm và từng thề non hẹn biển là nếu không lấy được nhau thì sẽ ở vậy suốt đời. Năm một nghìn, chín trăm, tám mươi sáu, lúc ấy người yêu của chị vừa tròn mười tám tuổi thì có lệnh gọi nhập ngũ. Và đúng một năm sau anh đã hy sinh khi làm nghĩa vụ quốc tê trên đất bạn. Kể từ đó chị sống một mình và giữ mãi trong tim hình bóng người chồng chưa cưới.

Tôi bảo, dù sao thì anh ấy cũng đã chết. Đáng lẽ chị phải lấy chồng chứ. Tôi nghĩ người đang nằm dưới mồ cũng sẽ thông cảm cho chị thôi. Chẳng lẽ chị không thấy buồn chán khi phải sống một mình hay sao?

Chị dõi mắt nhìn về nơi xa xăm rồi buông tiếng thở dài. Chị đã từng có ý định đó nhưng trái tim bướng bỉnh không nghe theo mệnh lệnh của chị. Quả tim ấy chỉ chứa mỗi hình ảnh duy nhất là anh ấy. Vả lại, bây giờ chị cũng đã có tuổi rồi không còn thích hợp để tính chuyện chồng con nữa. Chị đã chấp nhận số phận an bài.

Tôi kể chuyện của tôi cho chị nghe. Chị nhìn tôi ngơ ngác hồi lâu rồi cười một tràng dài:

“ Chị em ta là hai con điên! Là những người còn sót lại từ thời cộng sản nguyên thủy đáng lẽ phải được đưa vào triển lãm ở viện bảo tàng! “

Bỗng chị nín cười nghiêm mặt nhìn tôi:

“ Em yêu anh ấy nhiều lắm phải không? “

Tôi yêu anh ấy hơn tất cả những gì quý báu nhất trên thế gian này. Mỗi khi nghĩ đến anh ấy là tôi tìm được hạnh phúc và sự bình yên trong tâm hồn.

“ Em tin anh ấy không? “

Tôi gật đầu.

Chị khuyên tôi hãy giữ mãi niềm tin đó. Và đừng đê niềm tin đó phai mờ theo năm tháng. Anh ấy sẽ tìm tôi.

Tôi nhìn chị bằng ánh mắt cảm động và biết ơn. Ít ra tôi cũng đã tìm được người cảm thông, chia sẻ.

Tôi ra hiệu thuốc Tây mua que thử thai. Trong lúc chờ kết quả tim tôi run lên vì hồi hộp. Que thai xuất hiện hai vạch màu hồng thật đậm. Tôi đã có thai, tôi reo lên trong ngập tràn hạnh phúc. Cuối cùng tôi đã có được giọt máu của anh ấy. Tôi đem việc này kể lại cho chị Thanh. Và chị tỏ ra rất vui mừng.

“ Như vậy là em bắt đầu làm mẹ rồi đấy. Chúc mừng em! Có được một đứa con với người mình yêu là niềm hạnh phúc vô bờ. Chỗ ở của em phức tạp quá, em dọn về ở chung với chị nhé. Chị ở một mình cũng buồn. “

Thế là từ hôm ấy tôi về ở hẳn với chị. Chị quan tâm và chăm sóc tôi như đứa em gái. Tôi không ngờ mình lại may mắn đến thế gặp được người chị tốt cưu mang đùm bọc trong lúc khó khăn như thế này.

Tôi học nghề rất nhanh trước sự kinh ngạc lẫn thán phục của chị Thanh. Sau ba tháng, tôi đã có thể tự đo và cắt áo dài cho khách. Lần đầu tiên tôi may chiếc áo dài tay raglan cho một bà khách khó tính. Khi bà ta vào phòng thay quần áo mặc thử, tim tôi như ngừng đập. Lúc sau bà khách bước ra nhìn tôi bằng ánh mắt hài lòng. Cô may khéo lắm. Tôi rất vừa ý. Đêm ấy tôi đã khóc vì vui sướng. Anh ơi, em đang đi đúng con đường mà anh đã vạch.

Tôi đi khám thai. Bác sỹ bảo thai nhi phát triển rất tốt và khuyên tôi nên khám thai đều đặn hàng tháng và tăng dần lên vào tháng cuối của thai kỳ. Ông ta còn cẩn thận căn dặn tôi nên khám vào giờ nghỉ trưa hoặc sau giờ làm việc sẽ cho kết quả chính xác hơn. Và việc khám thai thường xuyên sẽ loại bỏ các nguy cơ cho đứa trẻ.

“ Cô há miệng ra cho tôi xem. “

Tôi làm theo lệnh của ông bác sỹ sản khoa và ngạc nhiên tự hỏi những vấn đề về răng miệng thì có ảnh hưởng gì đến đứa trẻ?

Ông bác sỹ bảo việc giữ vệ sinh răng miệng lúc mang thai là vô cùng quan trọng. Bởi vì, vệ sinh răng miệng kém sẽ liên quan đến nguy cơ sinh non. Tuy nhiên khi đi khám răng nên cho bác sỹ nha khoa biết mình đang có thai để tránh chụp X – quang. Khám xong, ông ta bảo, răng miệng của tôi rất tốt không có vấn đề gì. Và hỏi tôi ăn ngủ có được không.

Tôi ăn rất ít và chỉ ngủ vào ban đêm. Tôi thật sự lo lắng không hiểu những chuyện như thế có ảnh hưởng đến thai nhi hay không.

Ông bác sỹ khẽ gật đầu, tất nhiên là có. Tình trạng chán ăn thường xuất hiện vào ba tháng đầu của thai kỳ. Và khuyên tôi nên chia các bữa ăn thành nhiều bữa nhỏ trong ngày. Ăn đủ chất kết hợp uống vitamin bổ sung và nên tranh thủ chợp mắt vào buổi trưa sẽ giúp cơ thể loại bỏ sự mệt mỏi. Ông ta hỏi tôi có nghiện cà phê không?

“ Tôi không nghiện cà phê nhưng ngày nào cũng uống, “ tôi nói.

“ Như thế coi như đã nghiện rồi, “ ông bác sỹ sản khoa nói “ Cô nên giảm lượng caffein bởi nhiều quá có thể gây ra sảy thai. Cô không nên lo lắng thái quá. Cô không cần phải kiêng hoàn toàn nhưng nên hạn chế. Cô nên nhớ rằng caffein có cả trong sô đa và trà. “

Có thai đến tháng thứ tư thì một tai nạn nhỏ xảy đến với tôi. Tôi bị trượt chân ngã từ cầu thang xuống. Cú ngã khiến bụng tôi quặn đau. Tôi đã bật khóc vì lo lắng. Nếu đứa trẻ trong bụng có mệnh hệ nào, tôi sẽ không tha thứ cho mình. Chị Thanh vội lao đến đỡ tôi dậy:

“ Chết thật! Em có sao không? Có thai phải đi đứng cẩn thận chứ. Em có thấy lạ trong người không?“

Tôi kêu đau ở bụng. Chị rối rít gọi taxi đưa tôi đến bệnh viện. Phòng khám đông người, tôi phải chờ khá lâu. Trong thời gian đó tim tôi dường như ngừng đập. Tôi không ngớt sỉ vả bản thân. Mẹ thật đáng trách. Con hãy thứ lỗi cho mẹ. Mẹ sẽ không làm con đau nữa.

Đến lượt tôi vào khám. Tôi vừa khóc vừa kể lể. Ông bác sỹ bảo tôi leo lên giường và khám thật kỹ. Tôi dán chặt mắt vào gương mặt theo dõi từng phản ứng của ông ta. Hồi lâu gương mặt ông bác sỹ giãn ra:

“ Không sao, tất cả đều ổn. Rất may là cô không ra máu. Nếu điều đó xảy ra thì vô cùng tồi tệ. Trong thời gian mang thai cô nên đi lại cẩn thận. “

Tôi òa khóc vì vui sướng. Bác sỹ hỏi tôi, thời gian gần đây thấy trong ngưòi như thế nào? Có ổn không? Tôi bảo thường xuyên bị choáng đầu và cảm thấy mệt mỏi khi làm quá sức. Tôi cũng bị chứng mất ngủ về đêm.

Choáng đầu và mệt mỏi là do cơ thể tôi thiếu chất sắt. Bác sỹ khuyên tôi nên ăn nhiều thực phẩm chứa nhiều chất sắt và uống viên sắt mỗi ngày. Để điều trị chứng mất ngủ, trước tiên, vào bữa tối nên ăn nhẹ, không nhiều calo quá vì như thế sẽ gặp khó khăn trong tiêu hóa gây khó ngủ. Trước khi đi ngủ, không nên tranh luận mà nên thư giãn, có thể uống một ly sữa nóng. Nằm lâu trên giường mà vẫn không ngủ được, nên đứng dậy vận động nhẹ nhàng cho đến khi thấy buồn ngủ. Khi ngủ, nên chú ý nằm nghiêng về phía bên trái, chân trái duỗi, chân phải gấp lại, nếu cần thiết có thể để một chiếc gối ôm dưới đầu gối của chân gấp. Và tôi nên ngủ những giấc nhỏ để xóa đi mệt mỏi, lý tưởng nhất là vào buổi sáng và buổi trưa. Tôi nên thường xuyên thư giãn khi có thể. Nằm dài hoặc ngồi trên ghế, chân duỗi ra. Không nghĩ ngợi, tập trung thở từ từ và đều đặn. Đấy là cách chữa chứng mất ngủ tốt nhất.

Tiệm may của chị Thanh lúc nào cũng đông khách. Những ngày cận tết chúng tôi hầu như thức trắng đêm cặm cụi bên chiếc máy may để kịp giao hàng cho khách. Lo lắng cho sức khỏe của tôi, chị không cho tôi thức quá khuya và thường mua thức ăn bồi bổ cho tôi. Tôi đã học được những đức tính tốt của chị.

“ Em muốn đứa con là trai hay gái? “ chị nói.

Tôi thích con trai giống cha như tạc. Như thế, tôi sẽ tìm thấy anh qua hình bóng của con. Tuy nhiên anh lại thích một đứa con gái giống hệt mẹ.

Chị Thanh bảo, thích con gái hơn, vì con gái sống tình cảm và dễ dạy. Con trai thường nghịch phá và khó bảo.

Tôi đi siêu âm. Bác sỹ bảo con gái. Khỏi phải nói tôi hạnh phúc như thế nào. Cuối cùng mong ước của anh đã trở thành sự thật. Tuy nhiên tôi vẫn thầm mong con tôi sẽ giống cha.

“ Anh ấy có biết em mang thai không? “ chị Thanh nói.

“ Không, “ tôi nói. “ Anh ấy hoàn toàn không biết. Anh ấy không nghĩ em sẽ có thai. Chuyện này, do em hoàn toàn chủ đông. Anh ấy không biết gì cả. “

Ngừng một lúc tôi nói:

“ Giả sử anh ấy không đến tìm em, em cũng không vì thế mà tuyệt vọng. Em yêu anh ấy và có một đứa con với anh ấy chỉ bấy nhiêu là đủ rồi. Em bằng lòng với hiện tại và không đòi hỏi gì hơn thế nữa. “

Chị ngồi thừ một lúc rồi lẩm bẩm:

“ Tình yêu khiến người ta đau khổ và thăng hoa. “

Tôi may những bộ quần áo dành cho trẻ sơ sinh. Và ngắm nghía những thành tựu của mình bằng niềm vui khôn tả. Con của tôi sẽ được mặc những chiếc áo do chính tay mẹ nó may.

Chị Thanh hỏi tôi định sinh con ở đâu, tôi bảo sẽ về quê sinh con. Chị bảo, bụng mang dạ chửa đi xa như thế không tốt cho sức khỏe, vả lại các bệnh viện phụ sản thành phố bao giờ cũng tốt hơn ở các tỉnh lẻ, chẳng thế mà các bà mẹ tương lai từ các tỉnh xa xôi cũng cất công lên thành phô để sinh con. Chị khuyên tôi nên sinh con tại thành phố. Chị sẽ chăm sóc tôi.

“ Em ngại làm phiền đến chị, “ tôi nói.

Chị nhìn tôi rôi phì cười. Chị em mình mà em còn nói những lời khách sáo như thế à? Chị bảo tôi cứ sinh con tại đây. Sau khi con cứng cáp hãy nghĩ đến chuyện về quê. Và, nếu tôi muốn có thể ở lại với chị. Ngôi nhà này đủ rộng để chứa ba người phụ nữ. Có tôi bên cạnh chị cũng khuây khỏa nỗi buồn.

Tôi nghe lời chị, sẽ ở lại đây đến lúc sinh con. Nhưng tôi sẽ về quê. Tôi muốn tự lập và mở một tiệm may như đã hứa với anh.

Tôi chuyển bụng vào buổi chiều. Chị Thanh vội thu xếp đồ đạc, đưa tôi đến bệnh viện phụ sản. Cơn đau co thắt tăng dần đến chảy nước mắt. Ông bác sỹ khoa sản khám tôi thật kỹ rồi nói tôi đã có dấu sinh và sẽ sinh con.

“ Bác sỹ có biết chính xác chừng nào tôi sẽ sinh con không? “ tôi vừa rên rỉ vừa nói. “ Đau quá, tôi không thể chịu được nữa. “

Bác sỹ bảo, thời gian đau đẻ trung bình ở lần vượt cạn đầu tiên thường là mười hai đến mười tám tiếng đồng hồ với rất nhiều đau đớn mà sản phụ phải trải qua. Ông ta khuyên tôi đừng quá lo lắng và bận tâm đến chuyện khi nào bé chào đời. Tất nhiên, đây là những câu hỏi chính đáng nhưng sẽ là không phù hợp nếu như chúng khiến tôi mất tập trung vào công việc chính. Vì thế, tôi đừng bận tâm đến cái đồng hồ. Quá trình đau đẻ diễn ra lâu thường đoi hỏi người phụ nữ cần bình tĩnh hơn. Đây cũng là cơ hội rất tốt để nghỉ ngơi, thậm chí là có một giấc ngủ ngắn.

“ Tôi không thể ngủ với cơn đau như thế này, “ tôi nói.

“ Lời khuyên tốt nhất là hãy lờ nó đi, “ ông bác sỹ nói. “ Cô hãy tự hỏi bản thân lí do tại sao cô chưa thể đau đẻ. Tôi không thể đau đẻ bây giờ vì tôi vẫn chưa chuẩn bị quần áo cho bé, vì chưa đến ngày sinh. Cô không cần vội vàng, hãy sẵn sàng và hưởng thụ những phút giây cuối cùng trước khi sinh. Chính vì vậy, khi sinh con, hãy nhớ tất cả phụ thuộc vào cách cô xử lý đau đẻ theo hướng tích cực, có lợi cho bản thân và con của cô nữa. “

“ Tại sao việc này lại ảnh hưởng đến con của tôi. “

Bác sỹ bảo, đau đẻ là nỗi sợ hãi của nhiều thai phụ, đặc biệt là những phụ nữ sinh con lần đầu như tôi. Điều này ảnh hưởng rất nhiều đến việc tiết sữa.Vì thế, bài học đầu tiên cho các bà mẹ trước khi sinh là phải biết chế ngự cơn đau.

Tôi biết sinh con là phải đau nhưng sao bây giờ tôi sợ đau quá. Khi bác sĩ thăm khám, tôi cố thả lỏng, thở đều như ông đã hướng dẫn, nhưng khi cảm giác nhói đau lan tỏa đến từng đầu dây thần kinh, tôi quên hết mọi thứ. Tôi co mình, gồng cứng khiến tay của bác sĩ không thể đưa vào sâu được. Ông ấy ôn tồn khuyên tôi bớt sợ, hít thở … nhưng tôi không làm sao kiểm soát được phản xạ tự nhiên của cơ thể mình. Rồi tôi mê đi. Khi mở mắt đã thấy mình nằm bất động trên băng ca, vết mổ dưới bụng đau nhói.

“ Con tôi đâu? “ tôi kêu lên. “ Tôi muốn nhìn mặt con tôi. “

Cô nữ hộ sinh mang con đến cho tôi. Nhìn thấy đứa con do mình rứt ruột sinh ra, đẹp như thiên thần tôi trào nước mắt hạnh phúc và tự nhiên những cơn đau bỗng trở nên vô nghĩa.

Chị Thanh từ ngoài bước vào. Chị bế đứa trẻ trên tay và ngắm nhìn nó như báu vật. Chị khen tôi khéo đẻ con. Con bé này xinh lắm, lớn lên nó sẽ trở thành hoa hậu cho mà xem. Này, nhìn kỹ chị thấy nó chẳng giống em chút nào cả. Nó giống ông hàng xóm thôi.

“ Nó giống cha, chị ạ, “ tôi nói trong hạnh phúc. “ Suốt thời gian mang thai em luôn nghĩ đến anh ấy. Người ta bảo, khi mang thai mà thường nghĩ đến ai thì khi sinh con nó sẽ giống người đó. “

Chị nheo mắt nhìn tôi , phì cười. Chuyện vớ vẩn như thế mà em cũng tin à? Chị bảo sẽ tạm đóng cửa tiệm vài ngày để chăm sóc cho tôi.

Tôi từ chối, bảo có thể tự chăm sóc mình được. Trong thâm tâm, tôi không muốn làm phiền chị. Chị đã quá vất vả vì tôi.

Chị bảo, chị em với nhau chẳng cần phải khách sáo như thế. Tôi mới sinh con sức khỏe còn yêu làm sao có thê tự chăm sóc bản thân được, vả lại, cũng cần có người chăm sóc đứa trẻ nữa chứ. Chị khuyên tôi không phải băn khoăn về chuyện này. Và chị đã quyết định rồi.

Bác sĩ bảo tôi phải ráng ngồi dậy cho bé bú, ráng tập đi lại sớm để không bị dính ruột… Tôi không nhấc nổi chân mình lên lấy gì ngồi mà cho con bú. Tôi bảo chị Thanh đặt bé nằm bên cạnh để cho bú. Chị lập tức phản đối rất gay gắt:

“ Be còn nhỏ quá cho bú nằm nó rủi sặc vào phổi chết biết làm sao, nếu không thì cũng bị viêm tai, bại não…Em lười vừa thôi chứ. Đã không biết cách chăm sóc con thì đừng có đẻ! “

Đoạn chị ra lệnh cho tôi phải ngồi dậy cho con bú.

Ngày đầu tiên sau mổ, tôi phải nhờ chị Thanh dìu để tập đi. Mỗi một bước đi là mỗi một lần vết mổ nhói đau, tôi phải ráng gồng người lại. Lúc này tôi mới thấy, sự có mặt của chị là rất cần thiết.

Tám ngày sau, tôi được xuất viện. Chị Thanh đón taxi đưa mẹ con tôi về nhà. Chị hỏi tôi đặt tên con là gì? Tôi ngẩn người suy nghĩ một lúc, tên Thảo My được không chị.

Chị Thanh bảo tên rất đẹp. Và hỏi tôi con sẽ mang họ mẹ hay họ cha, tôi bảo mang họ mẹ. Tôi không biết họ của anh là gì. Tôi tự giễu bản thân mình. Chung sống với một người đàn ông và có con với anh ấy, vậy mà, tôi còn không biết họ tên của anh là gì.

Tôi ở với chị Thanh thêm ba tháng, sau khi đã khá vững tay nghề và bé My đã cứng cáp. Tiễn mẹ con tôi ra bến xe Miền Tây chị đã khóc rất nhiều. Chị chúc tôi gặp nhiều may mắn. Khi nào có dịp lên thành phố nhớ ghé thăm chị. Chị lúc nào cũng mong gặp tôi và bé My.

“ Vâng, “ tôi gật đầu. “ Cám ơn chị nhiều lắm. Nếu không có sự giúp đỡ tận tình của chị, em không biết sẽ xoay xở như thế nào. Nhất định em sẽ ghé thăm chị mỗi khi có dịp lên thành phố. Chúc chị gặp nhiều may mắn. “

Chị ẵm bé My, hôn lên đôi má đỏ hồng của nó. Chị khóc, bảo sẽ nhớ con bé nhiều lắm. Nó thật đáng yêu. Chị ao ước giá như cũng có một đứa con như tôi để sớm hôm có người bầu bạn đỡ buồn.

“ Nó cũng là con của chị, “ tôi nói. “ Em sẽ bảo nó gọi chị là má Hai nhé? “

Chị