← Quay lại trang sách

Chương 4 - Hoa Hồng Nhung Và Hoa Hồng Bạch.

Trong đời Chấn Bảo có hai người phụ nữ. Chàng bảo một người là hoa hồng bạch của chàng, một người là hoa hồng nhung của chàng. Một người là vợ hiền tiết tháo nền nã, một người là tình nhân mãnh liệt nồng nàn, thường xưa nay người ta vẫn chia tách hai chữ “tiết liệt” thành ra như vậy.

Cũng có thể mỗi người đàn ông đều có hai người đàn bà như thế, ít nhất là hai người. Nếu anh lấy được đóa hồng nhung, lâu dần, sắc đó sẽ biến thành vệt máu muỗi trên tường, sắc trắng vẫn mãi là “đầu giường ánh trăng sáng”[10]; lấy được đóa hồng bạch, màu trắng sẽ thành hạt cơm dính trên quần áo, màu đỏ lại là vết dấu yêu thương thắm đỏ trong tim. Riêng với Chấn Bảo thì lại không như vậy. Chàng là người có thủy có chung, có nguyên tắc rành mạch. Trên tổng thể chàng là mẫu người Trung Quốc hiện đại phù hợp lý tưởng nhất, cho dù chàng có gặp phải những chuyện không thực sự lý tưởng lắm, cứ để chàng tự vấn lòng, bụng bảo dạ, điều chỉnh chút ít, thì rồi cũng lại trở nên có vẻ lý tưởng, vạn vật lại được đặt về đúng vị trí của chúng.

Chấn Bảo là người xuất thân đàng hoàng, đi Tây du học giành được học vị, lại đã từng thực tập dưới nhà máy, không những có chân tài thực học, lại xây dựng sự nghiệp bằng con đường vừa học vừa làm. Chàng nay đã làm đến vị trí cao trong một nhà máy dệt nhuộm cổ thương hiệu lâu năm. Vợ chàng cũng tốt nghiệp đại học, gia thế thanh bạch, mặt mũi xinh xắn, tính nết dịu dàng, xưa nay không bao giờ ra ngoài giao thiệp. Con gái chàng mới chín tuổi, chi phí học đại học đã chuẩn bị sẵn sàng. Việc phụng dưỡng mẹ già chẳng ai chu đáo bằng chàng; giúp đỡ anh em, cũng chẳng ai tận tâm bằng chàng; làm việc, chẳng ai nhiệt huyết nghiêm túc bằng chàng; đối đãi với bạn bè, không người nào nhiệt tình, nghĩa khí, nghiêm khắc với bản thân bằng chàng. Chàng sống vô cùng vui vẻ, chàng vốn chẳng tin có kiếp sau, chứ nếu không, có bắt thay tên đổi họ chàng cũng phải sống thêm kiếp nữa. Đám người nhàn nhã thuộc tầng lớp phú quý giàu sang hay bọn thanh niên tiên tiến cùng lũ thanh niên văn nghệ sĩ dù cười chàng không phong nhã, song cũng đâu chê bai chàng, bởi vì cái tầm thường của chàng là cái tầm thường kiểu nước ngoài. Chàng không cao, nhưng tác phong nhanh nhẹn, sắc mặt vàng vọt u tối, đeo cặp kính viền đen, đường nét ngũ quan cụ thể cũng không có gì nổi bật. Nhưng vẻ mặt đó trông lại nghiêm nghị; khi nói chuyện, nếu không phải là chuyện cười, chàng rất nghiêm trang. Lúc thoải mái nhất, dường như con người chàng hoàn toàn có thể nhìn thấu suốt, cứ cho là không nhìn rõ được sự chân thành trong mắt chàng, thì ngay chiếc kính chàng đeo cũng có thể làm vật đảm bảo.

Chấn Bảo xuất thân hàn vi, nếu chàng không đấu tranh giành lấy tự do cho mình, e rằng chàng đã phải học nghề buôn bán, cả đời phải làm việc, sống chết trong một nhúm người ngu muội chẳng biết gì. Như bây giờ, chàng từ nước ngoài về nước làm việc, là đứng ngay nơi cửa ngõ mở ra thế giới, quả là một người tự do hiếm hoi, bất kể xét trên phương diện môi trường hay tư tưởng. Đời một người bình thường may mắn tí chút thì cũng chỉ đến mức chơi “quạt hoa đào”[11], cũng là đụng vỡ cả đầu ra, máu thấm trên chiếc quạt, rồi chính những vết máu lấm tấm ấy trông lại giống cánh hoa đào. Nhưng chiếc quạt của Chấn Bảo thì vẫn còn trắng tinh, hơn nữa bút mực lại đã sẵn sàng, ghế bàn sáng sủa ngay ngắn, chỉ chờ chàng hạ bút.

Kỳ thực, trên nền trắng ấy cũng đã thấp thoáng bóng hình mờ nhạt, chẳng khác nào loại giấy viết thư giả cổ được làm tinh xảo, có in nổi hình người mặc đồ cổ trang màu tím nhạt trên nền giấy trắng, trước vợ và người tình, chàng cũng đã từng có hai người phụ nữ không mấy quan trọng.

Người đầu tiên là một cô gái điếm ở Paris.

Chấn Bảo học ngành công nghệ dệt ở trường Edinburgh. Học trò nghèo sống ở nước ngoài thì cũng chẳng thấy được gì nhiều. Ký ức của Chấn Bảo về nước Anh chỉ giới hạn với những tàu điện ngầm, bắp cải luộc, sương mù, đói khát, thèm ăn. Những thứ như nhạc kịch, cũng phải sau khi về nước chàng mới có dịp xem đoàn ballet của Nga biểu diễn ở Thượng Hải. Chỉ có một kỳ nghỉ hè năm đó, chàng bỏ ra chút tiền, dành ra chút thời gian đi châu Âu đại lục du lịch một chuyến. Đường đi có qua Paris. Nào phải đâu chàng không muốn thử xem người Paris hư hỏng đến mức nào, ngặt một điều chẳng có bạn bè lọc lõi để nhờ dẫn dắt, những loại bạn bè như thế chàng không kết giao nổi, lại cũng không muốn kết giao, mà nếu tự mình đi chơi, lại sợ bị bắt chẹt, tiêu vượt ra ngoài định mức.

Một buổi chiều muộn ở Paris, chàng chẳng có việc gì để làm, nên đã ăn cơm từ sớm. Chỗ trọ của chàng nằm trên một con đường vắng lặng, chàng đi bộ về, lòng thầm nghĩ: “Người ta ai cũng cho rằng mình đã đến Paris rồi cơ đấy,” không khỏi cảm thấy có chút thất vọng. Đèn đường đã bật sáng, nhưng mặt trời vẫn ở trên đầu, đang dần dần lặn xuống, lặn xuống đến mái những ngồi nhà hộp diêm xây bằng xi măng, rồi lại lặn xuống nữa, lặn xuống nữa! Mái nhà trông như bị gặm mất đi một miếng trắng toát. Chấn Bảo đi suốt quãng đường, chỉ thấy lòng lạnh giá. Không biết nhà ai bên trong có người đánh đàn dương cầm bằng một ngón tay, từng phím từng phím ấn xuống, chậm rãi, đánh lên điệu nhạc mừng lễ Giáng sinh, hết điệu này đến điệu khác. Những điệu nhạc Giáng sinh vang lên vào đêm Giáng sinh vốn có không khí vui tươi riêng của nó, nhưng vào một buổi chiều mùa hạ, trên con đường dài vắng lặng ngập ánh hoàng hôn, lại chẳng đúng lúc chút nào, tựa như một cơn mộng mị lẫn lộn, vô vị đến mức tức cười. Không hiểu sao Chấn Bảo bỗng không thể chịu nổi tiếng dương cầm phát ra từ ngón tay ấy.

Chàng đưa nhanh bước chân về phía trước, mồ hôi đang toát ra từ gan bàn tay đút trong túi quần. Chàng bước nhanh, một người phụ nữ mặc đồ đen đi phía trước chợt bước chậm lại, hơi ngoảnh đầu liếc nhìn chàng. Sau lớp đầm ren màu đen cô ta mặc một chiếc váy lót màu đỏ bên trong. Chàng thích đồ lót màu đỏ. Không ngờ chỗ này cũng có loại đàn bà như vậy, cũng có nhà nghỉ mini.

Nhiều năm sau, Chấn Bảo kể lại với bạn bè câu chuyện này, bao giờ cũng tự giễu bản thân bằng một giọng điệu thương tâm giả vờ: “Trước khi đến Paris vẫn còn là trai tân cơ đấy! Phải đi viếng một chuyến mới được.” Đã là hồi tưởng lại thì chắc phải thành một câu chuyện lãng mạn, nhưng chẳng hiểu vì sao, cái phần lãng mạn chàng lại chẳng còn nhớ rõ, cứ toàn chọn cái phần rầu lòng mà nhớ. Người nước ngoài bao giờ cũng nặng mùi hơn người Trung Quốc, người đàn bà này lúc nào cũng không yên tâm, chàng nhìn thấy cô ta lúc vô tình khi cố ý giơ cánh tay lên, đều nghiêng đầu sang ngửi một cái. Trên váy áo và ở nách đều xịt nước hoa, mùi nước hoa rẻ tiền trộn lẫn với mùi chua của mồ hôi, tạo thành một mùi lạ khiến người ta không quên nổi. Nhưng điều khiến chàng ghét nhất vẫn là cái sự không yên tâm của cô ta. Cởi quần áo xong, lúc chỉ còn mặc mỗi chiếc váy lót từ nhà tắm đi ra, cô ta giơ cao một cánh tay chống lên cánh cửa, nghiêng đầu nhìn chàng cười, chàng biết cô ta lại đang tự ngửi mình một cách vô thức.

Một người đàn bà như thế, đến ngay cả một người đàn bà như thế, đã bỏ tiền ra mua cô ta, mà chàng vẫn không thể trở thành chủ nhân cơ thể cô ta. Ba mươi phút với cô ta là trải nghiệm xấu hổ nhất.

Còn một chi tiết nhỏ nữa chàng cũng không thể quên. Lúc mặc lại quần áo, chui vào được một nửa, xống áo còn đang xộc xệch trên vai, dường như nhớ ra điều gì, cô ta hơi ngừng lại. Đúng giây phút ấy chàng nhìn thấy cô ta qua gương. Cô có mái tóc vàng bồng bềnh, lúc này mái tóc bị ép chặt trong lớp áo váy, làm lộ ra một gương mặt dài và gầy, mắt xanh thì đã đành, nhưng cái màu xanh đó ánh vào cả lòng trắng, con ngươi liền biến thành một quả cầu trong suốt. Đó là một gương mặt lạnh lẽo, gương mặt của đàn ông, gương mặt của những chiến binh thời cổ đại. Thần kinh Chấn Bảo bị một phen chấn động lớn.

Lúc đi ra, ngoài đường vẫn còn ánh mặt trời, bóng cây nghiêng nghiêng đổ rạp trên bóng mặt trời. Đến cả điều này cũng không hợp lý, không hợp lý đến mức đáng sợ.

Chơi gái, không sợ chơi một cách hạ lưu, tùy tiện, bẩn thỉu, càng là những chốn hạ đẳng càng có mùi vị nguyên sơ. Nhưng không phải theo cách này. Sau này, mỗi lần chơi gái một cách chuyên nghiệp lọc lõi, bao giờ Chấn Bảo cũng nhớ đến lần ở Paris, lần đầu tiên ấy, ngốc nghếch biết bao. Bây giờ chàng đã là chủ nhân trong thế giới của mình.

Từ hôm đó Chấn Bảo đã hạ quyết tâm sáng tạo ra một thế giới “hợp lý”, luôn mang theo bên mình, ở cái thế giới trong túi áo ấy, chàng là chủ nhân tuyệt đối.

Sống lâu ở Anh quốc, Chấn Bảo cũng chạy đông chạy tây tìm được vài công việc làm thêm ngoài giờ học, thực tập dưới nhà máy còn có thể kiếm được chút thù lao, tiêu pha rộng rãi hơn chút ít, nhờ đó mà quen được vài cô nhân tình. Chàng là người đứng đắn, phân biệt rất rõ ràng hạng con gái đàng hoàng với hạng gái bán hoa. Nhưng đồng thời chàng cũng là người bận rộn, thời gian dành cho việc yêu đương có hạn, do vậy tự nhiên cũng thích những đối tượng thoáng tính một chút. Con gái Trung Quốc ở Edinburgh chỉ đếm trên đầu ngón tay, hai cô bạn học từ trong nước sang, chàng chê là cầu kỳ kiểu cách, mấy cô bên Công giáo lại có vẻ Công giáo quá. Giáo hội bây giờ dù sao cũng có vẻ đời thường hơn rồi, có không ít nhân vật xinh tươi điểm xuyết trong đó, cơ mà trong Giáo hội thời mười năm về trước, những tín đồ đầy tình bác ái thường lại không mấy dễ thương, vẫn cứ là mấy cô Hoa kiều có vẻ hoạt bát. Mấy cô Hoa kiều đó nếu lại là con lai thì càng thoáng tính hơn nhiều.

Chấn Bảo quen với một nàng tên là Hồng Hoa[12], vì là tình đầu, nên tất cả những người phụ nữ sau này chàng đều đem ra ví với hoa hồng. Phụ thân nàng Hồng Hoa này là một thương nhân người Anh danh giá, sống lâu năm ở miền Nam Trung Quốc, vì chút cảm xúc của một tình cảm nhất thời, đã lấy một cô gái Quảng Đông làm vợ, đem theo về nước. Hiện giờ bà phu nhân này vẫn còn đó, nhưng có cũng như không, hầu như không bao giờ ra ngoài giao thiệp. Hồng Hoa học trường học Anh quốc, vì nàng không hoàn toàn là người Anh quốc, nên nàng càng phải Anh quốc hóa hơn bất kỳ ai. Học sinh Anh quốc luôn có một phong cách thờ ơ, tưng tửng. Đối với những chuyện càng quan trọng lại càng tưng tửng, càng thờ ơ. Việc Hồng Hoa có yêu mình không, Chấn Bảo không thấy rõ lắm, bản thân chàng thì đã có chút say đắm rồi. Hai người đều là những người thích vui vẻ, tối thứ Bảy đi một lượt mấy vũ trường. Lúc không ra nhảy, ngồi nói chuyện, nàng dường như luôn lơ đãng, dùng mấy que diêm chống một cái ly thủy tinh lên, bắt chàng giúp chống chống đỡ đỡ. Hồng Hoa là thế, lúc nghịch ngợm, trên mặt luôn có một vẻ nghiêm trang. Nhà nàng nuôi một con vẹt, mỗi khi nó kêu, nàng luôn cho rằng nó gọi mình, liền vội vàng đáp: “Ơi, chim nhỏ?” rồi chắp tay sau đít kiễng chân nghển đầu về phía lồng chim. Gương mặt ngăm ngăm của nàng vì có hình trái xoan nên vốn trông rất giống người lớn, nhưng lúc này lại đầy vẻ trẻ con. Đôi mắt to nhìn con chim trong lồng, nhìn chăm chăm, lòng trắng xanh cả đi, phảng phất như đang nhìn vào tận nơi sâu thẳm của trời xanh vậy.

Có thể nàng cũng chỉ là một cô gái rất bình thường, nhưng bởi vì trẻ tuổi nên có điểm nào đó khiến người ta không thể hiểu thấu. Cũng như con chim đó, chỉ hót lên một tiếng, chẳng phải là gọi ai, cũng chẳng hót ra được chút ý nghĩa nào.

Chiếc váy ngắn của nàng chỉ chớm đến đầu gối, lộ ra một đôi chân nhỏ nhắn, thon thả như chấn song gỗ trên cửa sổ nhà bếp, nước da cũng như màu gỗ mới đánh véc ni. Tóc cắt rất ngắn, sau gáy còn tỉa thành một cái đuôi dế. Không có tóc che cổ, không có tay áo che cánh tay, nàng là một người không che đậy, ai cũng có thể hớt được chút gì đó từ nàng. Nàng dễ dãi với Chấn Bảo, Chấn Bảo cho rằng nàng thơ ngây. Với ai nàng cũng dễ dãi thì Chấn Bảo liền thấy nàng có chút cuồng dại. Đàn bà như vậy, ở ngoại quốc có thể là rất bình thường, về Trung Quốc thì không ổn. Cưới nàng về sống ở xã hội quê nhà là chuyện tốn tiền mua thêm phiền não, không phải kế hoạch hay ho.

Một tối nọ chàng lái xe đưa nàng về nhà. Chàng vẫn thường đưa nàng về nhà như vậy, nhưng lần này dường như có chút khác biệt, bởi vì chàng sắp phải rời xa Anh quốc. Nếu có lời để nói chàng đã nói từ lâu rồi, nhưng chàng không có. Nhà nàng ở một vùng ngoại ô khá xa. Xe đi trên đường khuya thanh vắng, gió nhẹ sương đêm đập vào mặt êm êm như lớp lông của một chiếc chổi phấn. Cuộc trò chuyện trong xe cũng khẽ khàng nhẹ nhõm, đúng kiểu Anh quốc, không ra đầu ra đũa gì. Hồng Hoa biết nàng đã mất chàng rồi. Nàng cảm thấy nóng bừng từ tim nóng ra bởi một niềm cố chấp tuyệt vọng. Lúc gần về đến nhà, nàng nói: “Dừng xe ở đây đi, em không muốn người nhà nhìn thấy chúng mình nói lời tạm biệt.” Chấn Bảo cười, nói: “Cho dù trước mặt bọn họ, anh cũng nhất định phải hôn em.” Vừa nói, chàng vừa vươn tay quàng lấy vai nàng, nàng úp mặt vào người chàng, xe cứ chạy một mạch, chạy quá nhà nàng đến mấy chục dặm mới dừng lại. Chấn Bảo thò tay vào bên trong áo khoác nhung ôm lấy nàng. Cách một lớp những hạt kim sa lạnh lẽo, những bông đỗ quyên vải trang trí và rất nhiều thứ phụ kiện lỉnh kỉnh khác, thân thể trẻ trung của nàng dường như muốn bung ra khỏi đám quần áo. Chấn Bảo hôn nàng, mặt nàng đầm đìa nước mắt, là chàng khóc hay nàng khóc, cả hai người đều không rõ. Ngoài cửa xe vẫn là sương mù gió nhẹ mịt mùng lãng đãng, khiến cho sức lực khắp toàn thân chẳng biết dùng vào đâu, đành gửi trọn vào cái ôm. Hồng Hoa bíu chặt lấy cổ chàng, cứ thấy không hợp lý lắm, bèn đổi một tư thế khác, rồi lại đổi một tư thế khác nữa, không biết làm thế nào để áp chặt thêm chút nữa, chỉ tiếc là không được sinh ra ngay trên thân thể chàng, gắn chặt trên thân thể chàng. Chấn Bảo cũng hoang mang cả lên. Có nằm mơ chàng cũng không ngờ Hồng Hoa yêu chàng đến mức ấy. Chàng muốn làm gì thì làm, nhưng mà... chuyện này tuyệt đối không được. Hồng Hoa dù gì cũng là người đàng hoàng. Chuyện này chàng không làm được.

Cơ thể Hồng Hoa bung ra khỏi đám áo xống, bung vào người chàng, nhưng chàng là chủ nhân của chính mình.

Sự việc qua rồi, đến chàng cũng thấy kinh ngạc về khả năng kiềm chế bản thân của mình. Chàng lại có thể dằn lòng đưa Hồng Hoa về nhà. Lúc chia tay, chàng nâng gương mặt ướt đẫm của nàng, nâng niu cánh mũi phập phồng, hàng mi long lanh nước mắt, hàng mi chớp chớp trong lòng bàn tay chàng như một con côn trùng nhỏ đập cánh. Sau này chàng thường đem chuyện đó ra để khuyến khích bản thân: “Trong tình huống như vậy mà còn kiềm chế được bản thân, chẳng lẽ bây giờ lại không kiềm chế nổi sao?”

Chàng vô cùng kinh ngạc tán thưởng hành vi của bản thân đêm hôm đó, nhưng trong lòng chàng thì tiếc nuối. Phải làm ngược lại với lòng mình như vậy, chàng không thể không tiếc nuối.

Chuyện này chàng không kể với ai mấy, nhưng trong đám bạn bè không ai không biết chàng là một Liễu Hạ Huệ[13] kiên định trước nữ sắc. Tiếng tốt này của chàng cũng đã lan truyền.

Vì thành tích xuất sắc, trước khi tốt nghiệp chàng đã nhận được thư tuyển dụng từ nhà máy dệt nhuộm Hồng Ích của một thương gia Anh Quốc, vừa về đến Thượng Hải là đến nhận việc ngay. Nhà chàng ở Giang Loan, cách nơi làm việc quá xa, ban đầu chàng ở nhờ trong nhà người quen, sau đó khi Đồng Đốc Bảo em trai chàng học xong cấp II, Chấn Bảo nghĩ cách đón em đến ở cùng để kèm thêm, định cho cậu thi vào trường trung học chuyên nghiệp do nhà máy dệt nhuộm Hồng Ích mở, cả hai anh em cùng làm phiền nhà bạn, dường như không tiện. Vừa may Chấn Bảo có một người bạn học cũ tên là Vương Sĩ Hồng, đã về nước trước chàng hai năm, sống trong một tòa chung cư trên đường Phúc Khai Sâm, có một phòng thừa. Chấn Bảo bàn với anh ta xin thuê cả căn phòng lẫn đồ đạc. Hôm dọn nhà đến đó, khi Chấn Bảo tan làm đã là lúc hoàng hôn, chàng vội vội vàng vàng cùng em trai hì hục khuân va li đồ đạc vào nhà. Vương Sĩ Hồng đứng chống nạnh trước cửa xem xét, từ phòng trong một người phụ nữ bước ra, nàng ta đang gội đầu, trên đầu đầy bọt xà phòng, khiến đám tóc vén cao bồng bềnh trắng muốt trông như những đám mây được tạc bằng đá. Nàng giơ hai tay đỡ lấy tóc, nói với Vương Sĩ Hồng: “Nhân tiện có phu khuân vác ở đây, bảo bọn họ sắp xếp đồ đạc đâu vào đấy luôn đi. Chờ người quản lý khu nhà giúp còn khó hơn lên trời, toàn phải chờ lúc họ vui vẻ nữa.” Vương Sĩ Hồng nói: “Để tôi giới thiệu, đây là Chấn Bảo, đây là Đốc Bảo, đây là bà xã tôi. Chắc mọi người còn chưa gặp mặt đâu nhỉ?” Người phụ nữ rút tay phải ra khỏi đám tóc, định bắt tay khách, nhìn thấy đám xà phòng trên tay, lại không tiện giơ ra, chỉ mỉm cười gật đầu, chùi tay vào chiếc áo tắm. Làm bắn một ít bọt xà phòng lên tay Chấn Bảo. Chàng không chịu lau đi, để mặc kệ nó tự khô, chỗ da đó cảm giác hơi sun lại, như có một đôi môi đang nhẹ nhàng hút lấy vậy.

Vương phu nhân thoắt một cái đã biến mất vào phòng trong, Chấn Bảo chỉ huy đám công nhân chuyển dịch giường tủ, trong lòng chỉ thấy bất an, cứ cảm giác có một đôi môi nhỏ nhắn đang ngậm lấy tay chàng. Chàng lân la đi vào nhà vệ sinh rửa tay, nhớ ra người vợ này của Vương Sĩ Hồng nghe nói là Hoa kiều Singapore, hồi còn học ở Luân Đôn cũng là một hoa khôi. Khi đó nàng kết hôn với Vương Sĩ Hồng ở Luân Đôn, Chấn Bảo vì bận nên không đến dự hôn lễ được. Nghe danh không bằng gặp mặt. Dưới mái tóc được đám bọt xà phòng tô điểm thành mây trắng là một gương mặt màu nâu sáng, da thịt săn chắc, căng tràn nhựa sống, khiến đôi mắt xếch lên như kép hát. Chiếc áo bông tắm in hình hoa không buộc đai, khoác hờ hững trên người, dưới những hình hoa văn nhạt màu, có thể tưởng tượng được phần nào hình dáng cơ thể, đường nào nét ấy, từng centimet đều vô cùng sinh động. Người đời thường bảo quần áo cổ trang quá rộng rãi khó làm nổi bật nét đẹp cơ thể, bây giờ Chấn Bảo mới biết câu nói này đúng mà cũng không đúng. Chàng mở vòi nước, nước không nóng lắm, nhưng chắc chắn là cái lò tầng dưới đang đun, dường như có một cái lõi nóng bỏng trong làn nước âm ấm. Dòng nước uốn éo chảy ra từ vòi nước, trông vô cùng sinh động. Chấn Bảo cũng không biết mình đã tưởng tượng đến tận đâu rồi.

Vương Sĩ Hồng nghe thấy chàng để nước chảy mãi trong nhà tắm, liền bước vào hỏi: “Cậu muốn tắm à? Chỗ này có mở mãi cũng không có nước nóng đâu, vòi nước nóng lắp không đúng cách mà, cái chung cư này chỉ có điểm ấy là không tốt. Cậu muốn tắm thì sang bên phòng chúng tôi mà tắm.” Chấn Bảo vội vàng nói: “Không cần đâu, không cần đâu. Chị nhà anh đang gội đầu mà.” Sĩ Hồng nói: “Chắc giờ cũng gội xong rồi, để tôi đi xem xem.” Chấn Bảo nói: “Không cần đâu, không cần đâu.” Sĩ Hồng đi ra bảo với vợ, vợ anh ta nói: “Em xong rồi đây, anh gọi bà giúp việc đi pha nước cho anh ấy.” Một lát, Sĩ Hồng gọi Chấn Bảo mang khăn tắm, xà phòng và quần áo sang phòng tắm bên này, Vương phu nhân vẫn đang đứng chải tóc trước gương, tóc uốn xoăn tít, chải rất mất công, từng đám tóc rụng xuống sàn. Hơi nước mù mịt khắp phòng, nên phải mở toang cửa sổ ra, gió đêm thổi vào, làm đám róc rụng dưới sàn bay thành từng búi, trông như bóng ma.

Chấn Bảo ôm khăn tắm đứng ngoài cửa, nhìn đám tóc rụng bay khắp sàn dưới ánh đèn sáng trưng của phòng tắm, trong lòng phiền muộn. Chàng thích những phụ nữ nóng bỏng, hơi buông tuồng, những người mà chàng không lấy được. Người ở chỗ này đã là vợ người ta, vả lại còn là vợ bạn mình, ít nhất cũng không còn nguy hiểm gì mới phải, thế mà... xem tóc của nàng đây! Khắp nơi đều là nàng, vương vãi vấn vít.

Hai vợ chồng Sĩ Hồng đứng trong phòng tắm nói chuyện, tiếng nước chảy rào rào vào bồn tắm, nghe không rõ. Chờ nước đầy bồn hai người bước ra để Chấn Bảo vào tắm. Tắm xong, Chấn Bảo quỳ xuống sàn, nhặt từng đám tóc rối trên nền gạch, vo thành một búi. Tóc đã uốn xoăn, đuôi tóc chuyển sang màu vàng, hơi cứng, như những sợi dây thép dẫn điện mảnh. Chàng nhét chúng vào túi quần, tay dừng lại ở miệng túi, chỉ thấy toàn thân nóng giãy. Hành động này dù sao cũng quá buồn cười, chàng lại lấy đám tóc đó ra, nhẹ nhàng vứt vào cái ống nhỏ.

Chàng ôm xà phòng khăn tắm về phòng mình, Đốc Bảo em trai chàng đang mở va li ra xếp đồ, bảo chàng: “Không biết khách trọ phòng này trước đây là ai, anh xem, trên vải bọc ghế, thảm trải sàn khắp nơi là vết cháy tàn thuốc! Anh xem vết ố trên bàn lau không sạch. Sau này Vương tiên sinh không trách chúng ta chứ?” Chấn Bảo nói: “Đương nhiên không đâu, họ tự biết chứ. Hơn nữa bọn anh là bạn học lâu năm, ai lại xét nét như em?” Nói rồi cười thành tiếng. Đốc Bảo trầm ngâm một lúc, lại nói: “Người khách thuê phòng trước anh có quen không?” Chấn Bảo nói: “Hình như họ Tôn, cũng ở Mỹ về, dạy ở trường đại học, em hỏi anh ta làm gì?” Đốc Bảo chưa nói gì đã cười cười, bảo: “Lúc nãy anh không có ở đây, người quản lý khu nhà và bà giúp việc nhà họ vào giúp mình treo rèm, em nghe họ thì thầm nói những gì ‘không biết ở được bao lâu’, còn nói cái anh thuê nhà trước, Vương tiên sinh nhất định đẩy anh ta đi. Vốn dĩ Vương tiên sinh có việc làm ăn phải đi Singapore, đáng lẽ đi lâu rồi, chỉ vì chuyện này mà không yên tâm, phải chờ anh ta đi rồi mới đi, hai người dằng dai đến hai tháng.” Chấn Bảo vội ngắt lời, nói: “Em lại tin họ nói bậy! Sống trong nhà người ta, điều tiên quyết là không được nói chuyện với người làm về chủ nhà, không thì lắm chuyện thị phi lắm đó!” Đốc Bảo không nói nữa.

Một lát, bà giúp việc vào mời ra ăn cơm, anh em Chấn Bảo cùng đi ra. Cơm canh nhà họ Vương có mang chút khẩu vị Nam Dương, món Trung Quốc ăn theo kiểu Tây, món chính là thịt dê nấu cà ri. Trước mặt Vương phu nhân lại chỉ có một lát bánh mì nướng rất mỏng, một lát xúc xích, lại còn cắt đi phần mỡ chia cho chồng. Chấn Bảo cười nói: “Sao Vương phu nhân ăn ít vậy?” Sĩ Hồng nói: “Cô ấy sợ béo.” Chấn Bảo lộ vẻ ngạc nhiên, nói: “Vương phu nhân thế này là vừa khéo, có béo chút nào đâu.” Vương phu nhân đáp: “Gần đây giảm được năm pounds, gầy đi nhiều rồi.” Sĩ Hồng giơ tay sang véo véo má nàng nói: “Gầy đi nhiều rồi, thế đây là cái gì?” Vợ anh ta nguýt một cái, nói: “Đây là chỗ thịt dê em ăn từ năm ngoái.” Câu nói khiến mọi người đều cười ồ lên.

Anh em Chấn Bảo gặp nàng lần đầu, nàng là chủ nhà mà cũng chẳng thay bộ quần áo ngồi vào bàn ăn cơm, vẫn mặc nguyên bộ áo bông tắm khi nãy, tóc trên đầu còn chưa khô hết, quấn tạm bằng một chiếc khăn bông trắng, thỉnh thoảng lại có giọt nước nhỏ ra từ chiếc khăn, lóng lánh đậu giữa lông mày. Sự bất chấp phép tắc của nàng không chỉ khiến người xưa nay sống ở thôn quê như Đốc Bảo cảm thấy vô cùng lạ lẫm, đến cả Chấn Bảo cũng thấy lạ lùng. Bên bàn ăn nàng hỏi hết chuyện này đến chuyện khác, vô cùng chu đáo, dù có thể thấy nàng không phải là người đảm đang việc nhà, nhưng kỹ năng giao tiếp thì rất khá.

Sĩ Hồng nói với Chấn Bảo: “Mấy hôm trước chưa kịp nói với các anh, mai tôi phải đi rồi, có chút việc phải đi Singapore một chuyến. May mà bây giờ các anh chuyển đến rồi. Có chuyện gì cũng còn có người chăm lo giúp.” Chấn Bảo cười nói: “Vương phu nhân đây tháo vát thế, chị ấy chăm lo chúng tôi còn chưa hết, đâu đến lượt chúng tôi chăm lo cho chị ấy?” Sĩ Hồng cười nói: “Anh đừng thấy cô ấy liến thoắng mà tưởng, thực ra chuyện gì cũng không hiểu, đến Trung Quốc đã ba năm rồi mà vẫn chưa quen, đến nói năng cũng chẳng ra hồn.” Vương phu nhân cười mỉm, không hề phản bác lại anh ta, chỉ để tâm gọi bà giúp việc lấy bình thuốc trên tủ bếp ra, rót ra một thìa uống. Chấn Bảo nhìn thấy thứ chất lỏng sền sệt màu trắng đục trong thìa, bất giác nhíu mày nói: “Đây là can xi à? Trước tôi cũng uống rồi, khó uống lắm.” Vương phu nhân nuốt ực một thìa, một hồi lâu không nói được gì, sau nuốt nước bọt rồi mới nói: “Cứ như ăn vữa í!” Chấn Bảo lại bật cười to, nói: “Vương phu nhân nói năng câu nào ra câu ấy, thật thú vị!”

Vương phu nhân nói: “Anh Đồng đừng gọi tôi là Vương phu nhân mãi thế.” Nói rồi đứng lên, bước đến bên chiếc bàn đọc sách gần cửa sổ. Chấn Bảo nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Đúng là ba chữ Vương phu nhân này dường như hơi thiếu cá tính.” Vương phu nhân ngồi trước bàn đọc sách, về như đang bận viết gì đó, Sĩ Hồng cũng bước theo đến, đặt tay lên vai nàng, hơi cúi người hỏi: “Đang yên đang lành lại uống thuốc gì thế?” Vương phu nhân chăm chú viết, không ngẩng đầu lên, trả lời: “Lại bị nhiệt rồi, mặt nổi mấy cái mụn.” Sĩ Hồng cúi mặt xuống nhìn: “Ở đâu?” Vương phu nhân khẽ nghiêng người sang một bên, vừa nhíu mày vừa cười, cảnh cáo: “Này này này.” Đốc Bảo lớn lên trong gia đinh kiểu cũ, xưa nay chưa thấy vợ chồng kiểu đó bao giờ, ngồi không đặng, đành chỉ chăm chú ngắm phong cảnh, mở cửa kính bước ra ban công. Chấn Bảo tương đối bình tĩnh ngồi gọt táo. Vương phu nhân lại đã bước tới, đưa một mảnh giấy ra trước mặt chàng, cười nói: “Này, tôi cũng có cái tên đây.” Sĩ Hồng cười bảo: “Chữ Hán của em, không khoe ra thì thôi, khoe ra người ta lại cười cho.” Chấn Bảo liếc nhìn, trên giấy nguệch ngoạc ba chữ “Vương Kiều Nhụy”, chữ càng viết càng to, chữ Nhụy cuối cùng rời rời rạc rạc, một chữ mà nhìn như ba chữ[14]. Chấn Bảo bất giác cười hì hì. Sĩ Hồng vỗ tay nói: “Anh đã bảo người ta sẽ cười em mà, em thấy chưa!” Chấn Bảo không nhịn nổi cười nói: “Không, không, tên đẹp thật đấy!” Sĩ Hồng nói: “Hoa kiều bọn họ, đặt tên quả thực đều thiếu sự phóng khoáng.”

Kiều Nhụy dẩu mỏ lên, vung tay nắm lấy mảnh giấy, vo viên lại, quay người bỏ đi, trông như có vẻ dằn dỗi. Nhưng cô ra ngoài chưa đến nửa phút đã lại đi vào, tay bê một lọ thủy tinh mở nắp, trong đựng hạt hồ đào tẩm đường, vừa đi vừa ăn, lại mời Chấn Bảo, Đốc Bảo ăn. Sĩ Hồng cười nói: “Lại không sợ béo nữa rồi hả!” Chấn Bảo cười nói: “Đúng đấy, ăn nhiều đường là dễ béo nhất.” Sĩ Hồng cười nói: “Anh không biết Hoa kiều bọn họ đâu...” mới nói được một nửa, bị Kiều Nhụy đánh cho một cái nói: “Lại ‘Hoa kiều bọn họ!’, không cho phép anh gọi em là ‘bọn họ’!” Sĩ Hồng nói tiếp: “Hoa kiều bọn họ, cái xấu của người Trung Quốc cũng có, cái xấu của người ngoại quốc cũng có. Học theo người ngoại quốc sợ béo, cái này không ăn cái kia không ăn, động một chút là uống thuốc xổ, nhưng vẫn không nhịn được ăn đường. Anh hỏi cô ấy xem, anh hỏi cô ấy xem tại sao lại ăn cái này, nhất định cô ấy sẽ bảo, mấy hôm nay hơi ho, hạt hồ đào tẩm đường trị ho là linh nghiệm nhất.” Chấn Bảo cười nói: “Đúng là tính cách của người Trung Quốc, thích ăn cái gì là y rằng thứ đó tốt nhất.” Kiều Nhụy nhón lấy một hạt hồ đào đặt vào giữa hai hàm răng, đưa ngón tay út lên giữ, nói: “Anh đừng tưởng... câu nói đó cũng đúng đấy.”

Đứng trước nàng Chấn Bảo đã say rồi, như thể say rượu, chỉ e sẽ làm gì thất thố, đành xã giao vài câu rồi bước ra ngoài lan can. Gió lạnh thổi tới, càng làm chàng ngờ rằng ban nãy phải chăng mình có hơi đỏ mặt tía tai. Lòng chàng vô cùng buồn bã, vừa chia biệt với Hồng Hoa, nàng đã nhập hồn vào người khác, lại còn làm vợ người ta. Mà người phụ nữ này còn đẳng cấp hơn Hồng Hoa, nàng ngồi trong căn phòng đó, khiến cả căn phòng dường như treo đầy tranh xuân nữ, bên trái một bức bên phải một bức, toàn hình bán khỏa thân của nàng. Sao cứ toàn gặp phải những hạng phụ nữ thế này cơ chứ? Lẽ nào phải trách bản thân chàng, đến đâu cũng hơi một chút là bị kích động? Chắc không đâu? Trong những người Trung Quốc thuần túy, kiểu người như thế này hiếm lắm. Chỉ vì chàng vừa mới về nước, nên cứ toàn rơi vào những mối giao đãi nửa Đông nửa Tây đó thôi. Khi còn ở ngoại quốc, cứ hễ gặp người Trung Quốc là có cảm giác “tha hương gặp được cố tri”, về đến quê hương rồi mà gặp lại cố tri ở nơi tha hương đó, một phần thân hai phần sơ, dần dần lại thành ra xa cách. Nhưng nàng Vương Kiều Nhụy này, Sĩ Hồng lấy được nàng chẳng phải cũng là giỏi quá sao? Đương nhiên cái anh Vương Sĩ Hồng này cũng là kẻ có tiền, không như chàng chỉ trông vào sự cố gắng của bản thân. Người phụ nữ như thế này cũng là một mối phiền phức. Hơn nữa, chàng cũng không tốt tính như Vương Sĩ Hồng, mặc kệ cho đàn bà bất kể phép tắc. Giả sử cứ suốt ngày cãi vã với nàng thì sao đây, cũng chẳng phải chuyện hay, nó sẽ mài mòn hết chí khí nam nhi. Đương nhiên... cũng do Vương Sĩ Hồng không quản được nàng. Nếu không nàng cũng chẳng đến mức như thế này... Chấn Bảo khoanh tay tì trên thành lan can, dưới lầu một chiếc xe điện nhấp nháy đèn dừng lại trước cửa, rất nhiều người lên xuống xe, chiếc xe sáng đèn lại chạy tiếp. Con đường vắng lặng chỉ còn lại ánh đèn của cửa hàng thịt bò khô tầng dưới. Gió thổi mấy chiếc lá rụng xào xạc như có những đôi giày rách không người đi, tự đi đi lại lại trên đường... Thế giới này nhiều người thế, nhưng họ không thể về nhà với bạn. Đến khi đêm khuya tĩnh mịch, hay bất cứ khi nào, miễn là lúc khó khăn sinh tử, tăm tối mịt mùng, lúc đó chỉ có thể có một người vợ thật lòng yêu mình, hoặc chỉ là sự cô tịch. Chấn Bảo cứ suy nghĩ miên man như thế, chỉ cảm thấy một niềm hãi sợ thê lương.

Vợ chồng Sĩ Hồng cũng vừa đi vừa nói chuyện, bước ra ban công. Sĩ Hồng nói với vợ: “Tóc em khô chưa? Gió vào, lại càng ho thêm đấy.” Kiều Nhụy bỏ chiếc khăn tắm trên tóc ra, rũ rũ tóc nói: “Không sao đâu.” Chấn Bảo đoán vợ chồng họ sắp phải xa nhau, chắc thể nào cũng có mấy câu tâm tình muốn nói, bèn cố tình che miệng ngáp một cái, nói: “Chúng tôi đi ngủ trước đây, Đốc Bảo sáng mai phải dậy sớm đến trường nhận thời khóa biểu.” Sĩ Hồng nói: “Chiều mai tôi đi, chắc không gặp được anh nữa.” Hai người bắt tay chào tạm biệt. Chấn Bảo và Đốc Bảo về phòng mình.

Hôm sau Chấn Bảo tan làm về, vừa bấm chuông, Kiều Nhụy liền mở cửa cho anh, một tay vẫn cầm ống nghe điện thoại. Đèn ở lối vào rất tù mù, không nhìn rõ, chỉ thấy mũ và áo khoác của Sĩ Hồng không còn trên giá nữa, chiếc va li da để phía dưới cũng không còn, chắc anh đã đi rồi. Chấn Bảo cởi áo khoác mắc lên giá, nghe thấy bên kia Kiều Nhụy quay số điện thoại, nói: “Xin cho gặp Tôn tiên sinh.” Chấn Bảo liền để ý nghe. Lại thấy Kiều Nhụy hỏi: “Timmy đấy à?... Không, hôm nay em không ra ngoài, ở nhà chờ một người bạn trai.” Nói rồi bật cười khanh khách, lại nói tiếp: “Anh ta là ai à? Không nói cho anh biết. Sao phải nói với anh chứ?... Ồ, anh không vui à? Anh không có hứng thú với chính bản thân mình sao?... Dù sao thì 5 giờ em cũng chờ anh ấy đến uống trà, chỉ đợi anh ấy thôi, anh đừng có mà xông đến đấy.” Chấn Bảo không đợi nàng nói hết đã đi về phòng, em trai chàng không ở trong phòng, trong phòng tắm cũng không có. Chàng ra ban công tìm, Kiều Nhụy lại từ phòng khách bước ra nói: “Đốc Bảo nhắn lại, bảo tôi nói với anh, cậu ấy ra ngoài xem có mua được gì ở mấy tiệm sách cũ không.” Chấn Bảo cảm ơn nàng, liếc nhìn nàng một cái. Nàng mặc một chiếc áo dài màu xanh nõn chuối mướt mát nóng bỏng, như thể chạm vào cái gì mà bị nhuộm xanh vậy. Nàng hơi bước khẽ một bước, dường như tất cả không gian nàng đứng lúc nãy đều còn lưu giữ vết tích xanh non. Áo hình như may hơi chật, hai bên hông nứt ra một đường xẻ khoảng một phân rưỡi, dùng dây đai bằng đoạn xanh buộc lại, làm lộ ra chiếc váy lót màu hồng đậm bên trong. Cái màu sắc quá chói mắt ấy khiến người ta nhìn lâu có thể mắc bệnh mù màu. Cũng chỉ có nàng mới có thể an nhiên tự tại ăn mặc kiểu áo xống thế này. Nàng nói: “Vào uống chén trà nhé?” Vừa nói vừa quay người bước vào phòng khách, ngồi xuống bên bàn nước, nâng bình trà lên rót. Trên bàn đặt ngay ngắn hai bộ chén tách. Trên đĩa bày bánh bích quy và bánh mì nướng. Chấn Bảo đứng chỗ cửa kính cười nói: “Lát nữa có khách đến à?” Kiều Nhụy nói: “Chúng ta không chờ anh ta nữa, cứ dùng trước đi.” Chấn Bảo trù trừ một lúc, từ đầu chí cuối không đoán ra được nàng có ý gì, nên đành ngồi xuống cùng nàng.

Kiều Nhụy hỏi: “Có uống sữa không?” Chấn Bảo đáp: “Tôi thế nào cũng được.” Kiều Nhụy nói: “Ồ, đúng rồi, anh thích uống trà xanh, mấy năm nay ở ngoại quốc, lúc nào cũng thèm nhưng không có mà uống, hôm qua anh vừa nói.” Chấn Bảo cười nói: “Trí nhớ chị tốt thật đấy.” Kiều Nhụy đứng dậy bấm chuông, hơi liếc chàng một cái, nói: “Anh không biết đấy thôi, bình thường trí nhớ tôi kém lắm.” Tim Chấn Bảo đập mạnh một cái, không khỏi có chút hoảng hốt. Bà giúp việc bước vào, Kiều Nhụy dặn dò: “Pha hai chén trà xanh mang vào đây.” Chấn Bảo cười nói: “Nhân tiện bảo bác ấy đem một bộ chén tách vào luôn, không lát nữa có khách lại phải lấy thêm.” Kiều Nhụy nguýt chàng một cái, cười nói: “Khách nào mà khiến anh cứ nhắc luôn thế, bác lấy cho tôi một cái bút, một tờ giấy nữa.” Nàng sột soạt viết một mảnh giấy, đẩy sang cho Chấn Bảo xem, trên đó là hai câu ngắn gọn: “Timmy thân yêu, hôm nay rất xin lỗi, em có chút việc phải ra ngoài, Kiều Nhụy.” Nàng gấp mảnh giấy vào, đưa cho bà giúp việc, nói: “Lát nữa Tôn tiên sinh đến, bác đưa cái này cho anh ra, cứ nói tôi không có nhà.”

Bà giúp việc đi ra rồi, Chấn Bảo vừa ăn bánh quy vừa cười nói: “Tôi thật không hiểu chị tội tình gì mà làm thế, hẹn người ta đến, rồi lại khiến người ta đi một chuyến nhọc công vô ích.” Kiều Nhụy nhoài người về phía trước, tập trung tinh thần xem xét mấy cái bánh quy thập cẩm trong đĩa, chọn tới chọn lui không có cái nào vừa ý, đáp: “Lúc hẹn anh ta, cũng không hề có ý định để anh ta mất công toi,” Chấn Bảo nói: “Ồ, là quyết định nhất thời sao?” Kiều Nhụy cười đáp: “Anh chưa nghe câu nói này sao? Phụ nữ có quyền được thay đổi quyết định.”

Bà giúp việc bưng trà xanh đến, lá trà nổi bập bềnh trên mặt cốc, Chấn Bảo đưa hai tay đỡ lấy chiếc cốc thủy tinh, không nỡ uống. Hai mắt chàng nhìn cốc trà, lòng lại nghiệm ra được một nguyên do. Kiều Nhụy giấu giếm chồng vương vấn tơ lòng với cái người họ Tôn đó, rõ ràng trách chàng ở bên cạnh chướng mắt, nên hôm nay mới cố tình thể hiện thiện cảm với chàng, làm chàng mắc bẫy, cũng đồng thời chặn họng chàng luôn. Thực ra Chấn Bảo chẳng rỗi việc mà đi can thiệp vào chuyện của bọn họ, chưa nói đến việc chàng và Sĩ Hồng cũng chẳng đủ thân thiết gì, cho dù có là bạn chí cốt đi chăng nữa, cái việc đưa chuyện thị phi giữa vợ chồng người ta vốn cũng chẳng đáng làm. Nhưng bất kể thế nào, người đàn bà này cũng không phải hạng dễ dây vào. Chàng lại thêm vài phần đề phòng.

Kiều Nhụy đặt cốc trà xuống, đứng dậy, lấy một lọ bơ lạc trong tủ bếp xuống, cười nói: “Tôi là người thô tục, thích ăn những thứ thô tục.” Chấn Bảo cười nói: “Ôi trời, thứ này nhiều chất béo, ăn dễ béo nhất đấy!” Kiều Nhụy mở nắp lọ, nói: “Tôi rất thích phạm tội, anh không tán thành việc phạm tội sao?” Chấn Bảo đưa tay chặn lấy nắp lọ thủy tinh, nói: “Không.” Kiều Nhụy trù trừ một lúc, cười nói: “Thế này đi, anh phết một chút lên miếng bánh mì cho tôi, anh sẽ không phết nhiều quá đâu.” Chấn Bảo thấy nàng làm bộ vô cùng đáng thương, không kìm được cười to, rồi cũng quết một ít bơ lạc lên bánh mì cho nàng thật. Kiều Nhụy chăm chú nhìn chàng qua miệng cốc trà, trề môi cười nói: “Anh biết vì sao tôi nhờ anh làm không? Nếu là tôi, có khi bỗng nhiên sẽ kiên quyết lên, lại quết quá ít đó. Còn anh, tôi biết anh không nỡ quết cho tôi quá ít!” Cả hai người cùng bật cười to. Không chống đỡ được vẻ quyến rũ trẻ con của nàng, Chấn Bảo dần dần mềm lòng.

Đang uống trà chuông cửa ngoài bỗng kêu, Chấn Bảo có chút đứng ngồi không yên, nói đi nói lại: “Chắc là khách chị mời đấy, chị không thấy áy náy sao?” Kiều Nhụy chỉ nhún vai. Chấn Bảo cầm chiếc cốc thủy tinh bước ra ban công nói: “Đợi anh ta đi ra, tôi muốn xem anh ta là người thế nào.” Kiều Nhụy đi theo sau chàng, nói: “Anh ta à, rất đẹp, quá đẹp.” Chấn Bảo tựa vào lan can cười nói: “Chị không thích đàn ông đẹp?” Kiều Nhụy nói: “Đàn ông không được đẹp, đàn ông còn kém chịu nuông chiều hơn phụ nữ.” Chấn Bảo hơi lim dim mắt nhìn nàng cười mỉm, nói: “Chị đừng nói người ta, bản thân chị cũng bị nuông chiều hư rồi đó.” Kiều Nhụy đáp: “Có lẽ. Anh thì hoàn toàn ngược lại, anh luôn kiềm chế bản thân, thực ra anh cũng là người ham ăn ham chơi như tôi thôi.” Chấn Bảo bật cười nói: “Ồ, thật sao? Hóa ra chị cũng biết sao?” Kiều Nhụy cúi đầu, khẽ gạt lá trà trong cốc, gạt một lúc, lại uống một ngụm. Chấn Bảo cũng im lặng uống trà. Không phải đợi lâu, trong chung cư đi ra một người đàn ông mặc Âu phục, từ tầng ba nhìn xuống trông không rõ lắm, chỉ thấy anh ta vội vã rẽ vào khúc quanh, dường như đang cố nén cơn tức đầy bụng vậy. Chấn Bảo không nín được, lại nói: “Đáng thương, mất công toi một chuyến!” Kiều Nhụy nói: “Dù gì anh ta cũng suốt ngày chẳng có việc gì làm. Tôi đây cũng là người chẳng có việc gì làm đâu, nhưng lại rất coi thường hạng người rỗi việc. Tôi thì chỉ thích như hổ như sói giành giật lấy chút thời gian từ tay những người bận rộn, anh bảo như vậy có phải là phạm tội không?”

Chấn Bảo tựa lan can, giơ một chân ra đá vào lan can, dần dần thành ra không biết vô tình hay cố ý đá vào cái ghế mây nàng đang ngồi, cái ghế đung đưa, làm đám da thịt trên vai nàng hơi rung rung, chỗ thịt đó không nhiều, chỉ vì xương nàng nhỏ, nên trông có vẻ hơi béo. Chấn Bảo hiểu ra: “Chị thích người bận rộn?” Kiều Nhụy đưa một tay lên che mắt, cười nói: “Thực ra thế nào cũng được, lòng tôi cũng như một căn nhà chung cư thôi.” Chấn Bảo cười nói: “Ồ, có phòng trống cho thuê không vậy?” Kiều Nhụy lờ đi không đáp lời. Chấn Bảo nói: “Nhưng tôi ở nhà chung cư không quen, tôi muốn ở nhà riêng cơ.” Kiều Nhụy hứ lên một tiếng, nói: “Xem anh có bản lĩnh dỡ ra xây lại không!” Chấn Bảo lại đá mạnh chiếc ghế của nàng một cái, nói: “Cứ chờ mà xem!” Kiều Nhụy bỏ bàn tay che mắt ra, mở to mắt nhìn chàng nói: “Anh mà cũng biết nói mấy câu hóm hỉnh cơ đấy!” Chấn Bảo cười nói: “Gặp chị, không hóm hỉnh cũng thành hóm hỉnh.”

Kiều Nhụy nói: “Nói thật nhé, anh kể lại vài chuyện ngày xưa của anh cho tôi nghe đi.” Chấn Bảo hỏi: “Chuyện gì?” Kiều Nhụy giơ một chân ra quét ngang, đá một cái khiến chàng suýt làm đổ cốc trà trong tay. Nàng cười nói: “Làm bộ làm tịch, tôi biết hết rồi!” Chấn Bảo nói: “Biết rồi còn hỏi? Chị mới phải kể chuyện của chị cho tôi nghe đó.” Kiều Nhụy nói: “Tôi à?” Nàng nghiêng đầu, dụi dụi cằm vào vai, mãi một lúc mới khẽ giọng nói: “Cả cuộc đời tôi chỉ kể một hai câu là hết.” Một lúc sau, Chấn Bảo giục: “Vậy, chị kể đi.” Kiều Nhụy lại im lặng, mắt đăm chiêu suy nghĩ. Chấn Bảo nói: “Chị quen Sĩ Hồng như thế nào?” Kiều Nhụy đáp: “Cũng rất bình thường. Hội sinh viên tổ chức họp mặt ở Luân Đôn, tôi là đại biểu, anh ấy cũng là đại biểu.” Chấn Bảo nói: “Chị học ở đại học Luân Đôn à?” Kiều Nhụy đáp: “Nhà tôi gửi tôi sang Anh quốc học, chẳng gì khác hơn là để lấy chồng, để dễ kiếm một anh chàng tử tế. Lúc đi tôi còn bé lắm, chẳng hề muốn kết hôn, chỉ là lấy cớ tìm chồng để ra ngoài ăn chơi. Chơi được vài năm, tiếng tăm dần trở nên không tốt, lúc này mới cuống quýt vớ lấy Sĩ Hồng.” Chấn Bảo đá vào ghế của nàng một cái: “Chị còn chưa chơi đủ sao?” Kiều Nhụy nói: “Không phải là chuyện đủ hay không. Một người khi đã học được một ngón gì, thường không nỡ bỏ đó không dùng.” Chấn Bảo cười nói: “Đừng quên chị đang ở Trung Quốc.” Kiều Nhụy uống một hơi cạn chỗ trà còn lại trong cốc, đứng dậy, nhổ lá trà trong miệng ra ngoài lan can, cười nói: “Trung Quốc cũng có tự do của Trung Quốc, có thể thoải mái nhổ ra ngoài đường.”

Chuông cửa lại reo, Chấn Bảo đoán là em trai chàng về, quả nhiên đúng là Đốc Bảo. Đốc Bảo vừa về, đương nhiên không khí khác ngay. Chuyện qua rồi Chấn Bảo cứ nghĩ mãi đến khung cảnh lúc nãy, trên ban công buổi hoàng hôn, nàng ngồi đó, nhìn không rõ, chỉ nghe thấy tiếng nói thầm thì, đầy vẻ bí ẩn, cứ như một cơn gió nhẹ thổi dưới dái tai, rất ngứa ngáy. Trong bóng tối, tạm thời có thể quên đi sự tồn tại của cơ thể mê hồn của nàng, do đó mới có cơ hội biết được nàng cũng còn có thứ khác. Nàng có vẻ là người thông minh thẳng thắn, mặc dù đã là vợ người ta, nhưng tinh thần vẫn còn ở giai đoạn chưa trưởng thành hết, đây là điểm Chấn Bảo cho là đáng yêu nhất. Chính điểm này khiến chàng cảm thấy một mối đe dọa mới, so với mối đe dọa mới này, sự cuốn hút nhục dục đơn thuần dường như chẳng đáng kể gì. Chàng tuyệt đối không được chân thành! Làm thế là tự chuốc lấy phiền phức. Có lẽ… có lẽ vẫn là cơ thể nàng đang bày trò. Khi đàn ông ham muốn cơ thể một người đàn bà, họ liền quan tâm đến tâm hồn cô ta, tự đánh lừa mình là họ phải lòng tâm hồn cô ta. Chỉ sau khi đã chiếm được cơ thể cô ta, họ mới có thể quên được tâm hồn cô ta. Có lẽ đây là cách lý giải duy nhất. Sao lại không chứ? Nàng có nhiều tình nhân thế, thêm một người bớt một người, nàng cũng chẳng để tâm. Còn Vương Sĩ Hồng, dù không thể nói là không để tâm, nhưng cũng chẳng vì thế mà bị tổn thương hơn.

Chấn Bảo bỗng tự cảnh tỉnh bản thân, chàng đang dốc hết tâm tư tìm cho ra một lý do, chứng minh vì sao chàng nên ngủ với người phụ nữ này. Chàng cảm thấy xấu hổ, quyết định sau này tìm cách tránh mặt nàng, đồng thời bắt tay vào tìm nhà, có chỗ nào phù hợp là lập tức chuyển đi. Chàng nhờ người quen liên hệ, chuyển em trai vào ký túc xá trường dạy nghề, chỉ còn một mình chàng, dù sao cũng dễ giải quyết hơn. Thường bữa trưa chàng vẫn ăn ở quán ăn gần văn phòng, bây giờ bữa tối chàng cũng ăn ở ngoài, chơi bời đến rất khuya mới về, cứ về đến nhà là lên giường ngủ.

Có một đêm nghe tiếng chuông điện thoại kêu, rất lâu không có ai nghe máy. Chàng vừa chạy ra, dường như nghe tiếng mở cửa từ phòng Kiều Nhụy, chàng e nhỡ đâu trong bóng tối lại va vào nhau ở lối đi, liền định quay vào phòng. Nhưng Kiều Nhụy hình như cuống quá không mò được điện thoại, chàng liền bước đến bật công tắc đèn. Vừa nhìn thấy Kiều Nhụy dưới ánh đèn, chàng ngây cả người ra ngắm. Nàng có lẽ vừa mới tắm xong, mặc bộ quần áo ngủ, là loại quần áo bằng vải soa mà Hoa kiều Nam Dương vốn hay mặc, trên nền vải có in hoa văn, màu đen thẫm, cũng không biết là hình chim muông hay cây cỏ, vấn vương xoắn xuýt, xen lẫn giữa gam vàng sậm đôi chỗ lại nổi bật lên chút màu xanh biếc, khiến màu của bóng đêm càng tối sẫm hơn. Dưới ánh đèn vàng vọt, cái hành lang này càng giống như một toa xe lửa, đi từ miền quê xa lạ này đến miền quê xa lạ khác. Người phụ nữ trên xe chỉ là vô tình gặp gỡ, nhưng lại là một cô gái dễ gần.

Một tay nàng nhấc điện choại, một tay thò vào dưới nách loay hoay cài chiếc cúc, cài mãi một lúc vẫn không cài được, thực ra ở đó cũng chẳng nhìn thấy gì, Chấn Bảo không tránh khỏi có chút thấp thỏm, chỉ cảm thấy quyến luyến không nỡ rời đi. Nàng nghiêng người đứng đó, tóc bồng bềnh đổ chéo xuống, nét mặt nâu vàng trông như một bức tượng mạ vàng, lông mi hạ thấp, bóng của hàng mi rợp đến nỗi trông như có một ngón tay đặt trên gò má. Lúc nãy vì chạy ra quá vội, đá văng mất cả một bên dép, bàn chân không đi dép liền giẫm lên mu bàn chân kia. Chấn Bảo chỉ kịp nhìn thấy gót chân nàng có bôi một lớp kem nẻ, lúc này nàng đã gác máy, đó là một cuộc gọi nhầm số. Kiều Nhụy đứng không vững, bèn nghiêng người ngồi xuống ghế, tay vẫn bám vào máy điện thoại. Về phía mình, Chấn Bảo cũng đặt tay lên tay nắm cửa, thể hiện không muốn nói nhiều, gật đầu cười với nàng, nói: “Sao dạo này không mấy khi thấy chị nhỉ? Tôi còn tưởng chị tan đi như một viên kẹo rồi cơ!” Chàng biết rõ chính mình đang trốn tránh nàng, chứ không phải nàng trốn tránh chàng, chưa đợi nàng mở miệng đã tranh nói trước, đó cũng là một kiểu tự vệ. Làm thế rất vớ vẩn, chàng biết, nhưng cứ nhìn thấy nàng là chàng lại không kìm được muốn nói lỡm một câu, có những kiểu phụ nữ như vậy. Kiều Nhụy cười nói: “Tôi có ngọt như kẹo không?” Nàng thuận miệng đáp lời, một tay mò xuống lần tìm chiếc dép. Chấn Bảo cả gan nói: “Không biết... chưa nếm thử.” Kiều Nhụy bật cười khanh khách. Nàng vẫn chưa tìm được chiếc dép kia, Chấn Bảo nhìn sốt ruột quá, bèn bước tới cúi người định nhặt đưa cho nàng, vừa kịp lúc nàng đã xỏ được vào rồi.

Chàng thành ra lại bắt đầu thấy ngại, tự nhiên có vẻ hơi ngượng ngập hỏi: “Hôm nay người làm nhà anh chị đi đâu hết rồi?” Kiều Nhụy đáp: “Ông quản lý và bà giúp việc đều có người đồng hương lên chơi, nên đưa đồng hương đi thăm Đại Thế Giới rồi”. Chấn Bảo nói: “Ồ,” rồi lại cười hỏi: “Ở nhà một mình không sợ sao?” Kiều Nhụy đứng dậy, loẹt quẹt đi vào phòng, cười hỏi: “Sợ gì?” Chấn Bảo cười đáp: “Không sợ tôi?” Kiều Nhụy không buồn ngoảnh đầu tại, cười nói: “Sao cơ?... Tôi không sợ ở một mình với một quý ông!” Lúc này Chấn Bảo lại ngả người ra sau, tựa lưng vào cánh tay đang vịn tay nắm cửa, vẻ như không muốn rời đi. Chàng nói: “Tôi không hề làm ra vẻ mình là một quý ông.” Kiều Nhụy cười nói: “Một quý ông chân chính thì không cần làm ra vẻ.” Nàng đã mở cửa bước vào phòng rồi, lại nhô người ra tắt đèn hành lang đánh tách một cái. Chấn Bảo đứng trong bóng tối vô cùng xao động, nhưng có cao hứng cũng vô ích, nàng đã không còn ở đó nữa.

Chấn Bảo trằn trọc suốt một đêm, thầm nhủ chuyện này không ảnh hưởng gì, Kiều Nhụy không như Hồng Hoa, một phụ nữ có chồng phóng túng là hạng đàn bà tự do nhất, chàng không cần phải chịu bất cứ trách nhiệm nào với nàng, vậy nhưng, chàng không thể không chịu trách nhiệm trước bản thân. Nhớ đến Hồng Hoa là lại nhớ đến buổi tối hôm đó, trên chiếc xe ở ngoại thành, hành vi của chàng quang minh lỗi lạc biết bao, chàng không thể có lỗi với chính chàng của ngày xưa ấy.

Cứ như vậy, hai tuần nữa lại trôi qua, thời tiết đột nhiên ấm lên, chàng đi ra ngoài không mặc áo khoác, sau đó trời đổ mưa nhỏ, lại cảm thấy hơi lạnh. Giờ ăn trưa chàng tạt về nhà lấy áo khoác, áo khoác vốn vẫn mắc trên giá treo quần áo chỗ hành lang, giờ lại không thấy đâu. Chàng tìm một lúc lâu, đã bắt đầu sốt ruột, thấy cửa phòng khách chỉ khép hờ, bèn đẩy cửa bước vào, vừa nhìn đã thấy ngay áo khoác của chàng đang mắc trên khung gỗ của một bức tranh sơn dầu ở trên tường, Kiều Nhụy thì ngồi ngay dưới bức họa, lặng lẽ châm một điếu thuốc hút. Chấn Bảo vô cùng kinh ngạc, vội vàng lùi ra ngoài cửa, tránh sang một bên, không nhịn được lại liếc nhìn vào bên trong. Thì ra Kiều Nhụy không phải đang hút thuốc, trên tay ghế xô pha đặt một cái gạt tàn, nàng quẹt diêm, châm một mẩu thuốc còn sót lại, nhìn mẩu thuốc cháy, chầm chậm cháy đến tay nàng, làm bỏng tay nàng, nàng liền vứt đi, đưa tay lên miệng thổi, vẻ như rất hài lòng vậy. Chàng nhận ra chiếc gạt tàn Cảnh Thái Lam đó chính là chiếc vẫn để trong phòng chàng.

Chấn Bảo lẻn ra khỏi nhà như một tên trộm, trong lòng chỉ thấy hoang mang. Ban đầu còn mơ hồ không hiểu, đến lúc hiểu ra rồi vẫn u u mê mê. Người như Kiều Nhụy, lại si tình ngồi bên chiếc áo khoác của chàng, để cho mùi khói thuốc từ chiếc áo ôm ấp lấy nàng, thế vẫn chưa hết, lại còn châm những mẩu thuốc chàng hút thừa... đúng là một đứa trẻ bị nuông chiều hư, xưa nay muốn gì được nấy, do vậy gặp phải một người có chút ý thức kháng cự, liền cảm thấy người đó đáng để nhớ thương, vẻ đẹp của một bộ óc trẻ sơ sinh trong một cơ thể đàn bà trưởng thành là một sự kết hợp vô cùng quyến rũ. Lúc này Chấn Bảo đã hoàn toàn bị chinh phục.

Chàng vẫn ăn tối ở ngoài, hẹn vài người bạn đi ăn quán, nhưng những người ngồi quanh bàn tiệc càng lúc càng nói năng tẻ nhạt, mặt mũi đáng ghét. Chấn Bảo chán ngán lắm rồi, khó khăn lắm mới ngồi cố được đến lúc tàn cuộc. Không kìm lòng được nhảy lên xe buýt về nhà, Kiều Nhụy đang đánh đàn dương cầm, đánh một bài hồi đó đang thịnh hành tên là “Shadows waltz”. Chấn Bảo đút hai tay vào túi quần, đi đi lại lại trên ban công. Trên đàn dương cầm để một ngọn đèn, chiếu sáng gương mặt nàng, chàng chưa bao giờ thấy mặt nàng trông an tĩnh như thế. Chấn Bảo nương theo tiếng đàn khẽ ngâm nga giai điệu của bản nhạc, nàng dường như không nghe thấy, cứ tiếp tục đàn, chuyển sang một bản khác. Chàng không có gan hát theo nữa. Chàng đứng chỗ cửa kính, nhìn nàng rất lâu, từ mắt chàng rơm rớm một giọt nước mắt, bởi vì dù sao chàng và nàng cũng đang ở cùng một chỗ, hai con người, vừa có thân thể, vừa có trái tim. Chàng hơi hy vọng nàng sẽ nhìn thấy giọt nước mắt của chàng, nhưng nàng chỉ mải đánh đàn của nàng, Chấn Bảo bỗng thấy buồn phiền, bước lại gần hơn, giúp nàng giở bản nhạc, cố tình quấy rối nàng. Nhưng nàng không thèm để ý, nàng đâu cần bản nhạc, giai điệu nàng đã thuộc lòng, cứ thế chậm rãi tuôn ra từ những ngón tay thôi. Chấn Bảo bỗng cảm thấy vừa bực bội vừa lo sợ, dường như chàng với nàng chẳng có chút liên quan nào vậy. Chàng ngồi xuống ghế đàn sát cạnh nàng, đưa tay ôm lấy nàng, xoay người nàng lại. Tiếng đàn bất ngờ ngưng bặt, nàng thành thục nghiêng mặt sang một bên - quá mức thành thục, họ hôn nhau. Chấn Bảo dữ tợn ép nàng xuống cây đàn, một chuỗi âm thanh vang lên rộn rã, thế này ít ra cũng khác với những chiếc hôn người khác dành cho nàng chứ?

Giường của Kiều Nhụy quá kiểu cách, Chấn Bảo không quen ngủ đệm dày thế này, sáng dậy hơi có cảm giác say giường. Lúc chải đầu chàng phát hiện ra một mẩu móng tay mới cắt lẫn trong tóc, hồng hồng cong cong. Vì nàng để móng tay dài, nên đã cào xước người chàng, hôm qua lúc mơ màng ngủ thiếp đi, chàng còn nhìn thấy nàng ngồi ở đầu giường cắt móng tay. Đêm qua quên không để ý xem có trăng không, chắc là có vầng trăng lưỡi liềm màu đỏ.

Sau đó, hằng ngày chàng đi làm về, ngồi trên tầng hai xe buýt công cộng, đầu xe hướng thẳng về phía vầng mặt trời đang lặn xuống, một quầng sáng hắt lên cửa kính, chiếc xe sầm sập chạy về phía mặt trời, chạy về phía niềm hạnh phúc của chàng, niềm hạnh phúc vô liêm sỉ của chàng - sao không phải là vô liêm sỉ chứ? Người đàn bà này của chàng, ăn cơm của người ta, ở nhà người ta, mang họ người ta. Nhưng niềm hạnh phúc của Chấn Bảo càng đúng là hạnh phúc, chính vì cảm giác không