← Quay lại trang sách

Chương 8 Vòng xoay

Ngày Xa đi khỏi mường, nước sông Nậm Khao trong vắt, lạnh ngắt quấn vòng dưới chân cô. Sóng nước dập dềnh nhún nhảy. Nước mắt Ngần lã chã, lóc tóc rơi xuống sông, xuống đá. Bầu trời hôm ấy đùng đục bắp nếp. Gió bấc giá lạnh. Xa ghìm tiếng nấc, nén hơi thở. Miệng nói liên hồi những chuyện gì, bây giờ Xa không nhớ.

Thật sự, không vì ngọn lửa tình trong Xa bùng cháy dữ dội, theo bước chân anh Khiển thì Xa yên phận ở lại bản, lấy chồng, sinh con. Xa nói với Ngần đi Thanh niên xung phong cho Ngần không hỏi vặn vẹo. Thực bụng Xa cũng không biết mình đi đâu, về đâu nữa. Cứ thoát khỏi mắt lão Khùng cái đã, xuống đến huyện tính sau.

Trái tim Xa loạn nhịp vì người khác rồi. Xa không muốn lấy chồng mà vẫn nhớ thằng trai khác. Như thế suốt đời phải sống giả tạo ư? Không thể làm thế được.

Mà sao Khùng bám riết Xa? Bao nhiêu đàn bà, con gái ở mường hắn đụng chạm, lấp lửng chơi bời, không chọn làm vợ? Tính hắn oai oai, gàn dở, cậy làm em Chủ tịch Khút là xấu rồi, chưa tính đến việc hắn đong đưa, gảy gót, thậm thọt với cô này cô khác. Ấy dá! Nghĩ đến đấy đã nóng người. Rõ lợm giọng quá đi. Chẳng biết hắn ngon ngọt những gì mà mé gật đầu muốn Xa lấy loại người dở ông, dở thằng, lăng nhăng, trăng hoa thế? Xa bấm bụng làm đứa con bất hiếu, rời xa vòng tay thương quí của mé, thoát thân tự do thích người mình người yêu.

Âu cũng do số Xa không được ở lâu với bà con bản mường. Xa có nốt ruồi son trên mu bàn chân phải, thế thì dẻo chân xuống núi là đúng.

Chẳng biết trời xui, đất khiến ra sao, Xa xuống huyện đúng vào đợt tuyển chọn một số nữ thanh niên vào bộ đội, phục vụ nhiệm vụ chiến đấu. Lên xe xuống dưới Thái Nguyên, Xa vẫn ngỡ mình trôi trong mơ. Mắt Xa và các cô gái ai cũng hoe đỏ, ngân ngấn nước. Làng bản, núi rừng lùi lại sau lưng, nhường chỗ phía trước mới mẻ, Xa chưa biết sẽ thế nào. Xúng xính trong bộ quân phục xanh lá, Xa thấy bụng chộn rộn như thể có nước con sông Nậm Khao lúc trầm lắng thủ thỉ, khi cao hứng réo rắt. Vui buồn đan xen trong háo hức.

Cho mãi đến sau này, Xa không ngờ bước ngoặt đời Xa lại sang ngả rẽ khác...

Những ngày đầu huấn luyện tân binh "cấp tốc" trong đội hình khung của Sư đoàn B46 ở vùng bán sơn địa, đồi núi trập trùng, bạt ngàn hoa sim tím ngát, xen lẫn giữa cây chổi nhỏ nhắn, khiêm nhường, xanh mướt qua nhanh, như người ta dảo chân bước đoạn đường ngắn.

Trong đội hình "rừng người" hầu hết là nam giới, duy nhất Đại đội 3 thuộc Tiểu đoàn 4 của Xa là Trung đội nữ. Dĩ nhiên các cô là "mì chính cánh" rồi. Cánh đàn ông, kể cả các anh chỉ huy cũng phải ngủ trong lán trại ngoài bìa rừng, thế nhưng Trung đội nữ, ba mươi thiếu nữ măng tơ ưu tiên ngủ nghỉ "gói gọn" trong ba nhà của người dân bản địa.

Tiểu đội 2 của Xa ở nhà chị Hiền, Công nhân Xí nghiệp Dược phẩm Bắc Thái – nơi mà theo lời kể của chị Hiền là sản xuất các loại thuốc men phục vụ chữa bệnh cho nhân dân và bộ đội.

Ngôi nhà chị Hiền năm gian, lợp mái cọ dày dặn, nằm giữa vườn cây trái ăm ắp bầy cò lớn, bé chành chọe, luyến thoắng cãi nhau. Bao quanh là lũy tre ken dày, làm nên hàng rào chi chít gai, mỗi khi trời trở giông gió, mưa to tràn căng, tụi tre va đập kêu ken két...xa xa, những cánh rừng hoang vu xanh đậm chạy dài đến chân núi Tam Đảo hùng vĩ.

Sáng sáng, tụi cò líu lo gọi nhau bay đến những cánh rừng ven dòng sông Công huyền thoại. Chiều chiều, bầy cò trắng muốt có dễ đến hàng ngàn con chao cánh, bay lượn, về ngủ trên những rặng tre xung quanh làng, trong đó có lũy tre của nhà chị Hiền. Lúc ấy, cho dù bận rộn nhưng Xa mê mải ngắm nhìn, thả hồn mộng mơ theo bản nhạc thiên nhiên hoang dã, trữ tình cho vơi đi nỗi nhớ quê khắc khoải tràn ắp tâm hồn.

Chồng chị Hiền là bộ đội. Anh chiến đấu ở tuyến lửa xa xôi. Cưới nhau được chưa đầy bốn ngày thì anh hành quân vào mặt trận miền Nam. Tình chồng vợ ngắn ngủi đếm mãi vẫn thiếu hai đêm mới đầy một bàn tay, vị ngọt lịm đầu lưỡi của nhau chưa kịp thấm, da thịt quyện trong hơi thở chấp chới... khiến chị chưa được làm mẹ. Cách đây hai năm, mẹ chồng chị Hiền bị cảm nặng rồi mất. Chị Hiền chênh chao mất non tháng. Việc nước ở Xí nghiệp dược phẩm cuốn hút. Việc nhà mê mải làm chị nguôi ngoai. Căn nhà rộng thênh của chị Hiền, lúc nào cũng có sẵn ấm chè tươi ủ nóng, nồi nước vối nồng thơm, đây là địa điểm lý tưởng để chỉ huy Tiểu đoàn 4 và các đại đội họp hành, triển khai nhiệm vụ.

Giờ thì Tiểu đội 2 của Xa ở trong ngôi nhà rộng rênh này. Chị Hiền có vẻ đẹp mặn mà, rắn rỏi, đằm thắm. Đôi mắt bồ câu hiền hậu luôn giành cho Xa nụ cười ấm áp, dịu dàng tựa như của người chị đối với em gái. Xa thích nhất vào buổi tối, sau khi sinh hoạt xong, Xa được làm việc nhà cùng chị.

Còn hơn chục ngày nữa là đón cái tết về. Nhà nhà nô nức vào vụ cấy lúa xuân. Ban ngày chị Hiền bận việc xí nghiệp, thế nên phải tranh thủ cấy đêm cho kịp thời vụ. Nhà chị có bốn sào ruộng của mé chồng để lại. Xa cùng mấy đứa trong Tiểu đội, mặc cái rét tháng chạp xoắn lấy người, các cô rủ nhau đi cấy cùng chị Hiền dưới bầu trời vằng vặc ánh trăng. Cánh đồng tràn gió lạnh. Gió kêu ù ù như tiếng cối xay. Trăng bơi trên những ngọn cây thả sáng. Từng bước chân lội bùn bì bõm vang trong tiếng cười, tiếng nói sao mà yên bình đến thế!

Xa nhẹ nhàng dấn mạ xuống ruộng ngay sát chị Hiền. Hai chị em cấy đều tay. Từng đon mạ chia đôi, khi nào Xa ngẩng lên thì chị đã đưa cho Xa nửa đon mạ rồi. Bất chợt, chị Hiền nhẹ nhàng hỏi:

- Xa à, nhà có đông anh chị em không?

Sau phút ngỡ ngàng, Xa bộc bạch:

- Mé có mình em thôi! – Giọng Xa chợt lạc đi.

- Ơ... thế mé già chưa? Sao em đi làm bộ đội nữ? Mé chắc nhớ con gái lắm.

- Cái số em nó thế. Em... ở nhà phải lấy cái thằng chồng không ra người chị à. Em trốn mé đi đấy!- Xa nghèn nghẹn sụt sùi.

Trái tim trong ngực Xa nhoi nhói đau. Nhịp thở bấn loạn. Không hiểu giờ này mé có lạc giấc không? Mắt mé liệu có mờ khi Xa trốn nhà ra đi? Dân bản chắc xì xầm to nhỏ những lời cật giang, cật nứa nhọn hoắt khứa vào tai mé đấy. Biết đâu họ bảo Xa theo trai cũng nên...

Gió từ trên cao tràn tới thổi lá xào xạc. Tiếng khỏa nước tan trong tiếng cá đớp trăng lũm bũm. Ánh trăng vờn mặt nước đồng nhênh nhang. Chị Hiền chợt thở nhè nhẹ, xa xót:

- Xa à, mỗi người mỗi cảnh, chị làm em buồn rồi...

Lặng thinh kìm nén nước mắt, Xa bật lên tiếng nói chua xót: - Chị à, không sao đâu.

- Ừ, đừng trách chị nha. Thế Xa đã yêu chưa?

- Em...em có rồi, người yêu em đi mặt trận.

- Có hay nhận được thư từ chiến trường gửi về không?

Sau giây ngỡ ngàng, Xa bộc bạch:

- Anh ấy... chắc vào sâu trong vùng địch, thế nên em chưa nhận được thư chị ạ! – Nói thế rồi Xa thở dài tư lự: - Em đi xa thế này, thư về nhà, em cũng không biết chị ơi.

Cánh đồng chầm chậm trôi vào đêm. Sương giăng giăng mờ ảo trên mặt nước. Gió rét líu ríu ôm người. Xa xa, rộ lên tiếng gà gáy báo canh một... lúc ấy mạ cũng vừa hết, cánh đồng lúa mới cấy vắng bóng người, mấy chị em Xa nhẹ chân rảo bước về nhà. Một đêm bình lặng trôi qua. Trăng cuối năm chợt khẽ khàng náu mình vào đám mây.

* * *

Những ngày đầu, Đại đội 3 học chính trị, huấn luyện dưới cánh rừng san sát cây báng súng và rặng cây thừng mực, thân to chừng một người ôm. Các đồng chí chỉ huy nói nhiều như thóc xay lòng cối. Tựu chung lại, Trung đội 1 gồm những nữ chiến sĩ người dân tộc có nhiệm vụ phục vụ chiến đấu, chống chiến tranh phá hoại của đế quốc Mỹ. Nhiệm vụ cấp tốc là huấn luyện cầm chắc cái súng, học làm người lính. Ngoài ra các cô được đào tạo về chuyên môn ngành y, băng bó cứu thương, chăm sóc thương, bệnh binh... Trong chiến trường khói lửa, nhiều trạm phẫu tiền phương cần nữ y tá. Thời chiến nên phải biết nhiều việc.

Trung đội biên chế ba chục người. Ba mươi cô gái tuổi mười bảy, mỗi người mỗi mường, mỗi quê, nhưng tíu tít như chị em cùng nhà. Cuộc sống tập thể qui lát, nền nếp chính qui. Các cô bỡ ngỡ, lập cập một hai hôm đầu. Sau đó ăn, ở, ngủ, nghỉ theo điều lệnh răm rắp. Ở nhà dân điều cần nhất, mỗi người tự giác làm công tác dân vận cho tốt. Nói thì to tát, nhưng thực ra thì coi nhà dân như nhà mình. Sau huấn luyện tân binh, để lại tình cảm tốt đẹp, lưu luyến "đi dân nhớ, ở dân thương" – Cán bộ trung, đại đội thường nhắc nhở cánh lính trẻ như thế.

Trong lý lịch Xa ghi rõ ở nhà là dân quân cơ động, thế nên Đại đội trưởng và Trung đội trưởng phân công nhiệm vụ Xa làm Tiểu đội trưởng Tiểu đội 2. Muốn tránh cũng không được. Phải chấp hành mệnh lệnh chỉ huy, biết nói sao nữa. Kỷ luật nghiêm minh, nhất nhất "quân lệnh y sơn" theo sự phân công của chỉ huy đơn vị.

Xa không ngại, có điều lo lũ gái đôi đứa có tật lẻo mép, nghĩ Xa muốn làm chỉ huy. Ầy, hồi ở trong Trung đội dân quân cơ động của Mường Vang, Xa cũng làm lính. Xa thích thế, chẳng phải hô hào, cứ làm theo thì dễ. Cán bộ phải là người tố chất như Ngần mới được. Nó thông minh, nói năng dõng dạc, khoan thai. Xa nhiều lúc đứng trước đông người lúng túng, sao chỉ huy được. Ấy thế, vào quân đội phải gắng làm tốt, kẻo bị phê bình. Nói đến hai từ "phê bình" Xa thấy ớn lạnh.

Khi lăn, lê, bò, toài học bắn súng...Xa đã từng là xạ thủ. Chuyện "đầu ruồi chạm đít điểm đen" chẳng có gì lạ lẫm. Xa trở thành tâm điểm í ới của những nàng vụng về, lần đầu lớ ngớ nheo mắt, bóp cò.

Buồn cười nhất là cái Hợi, chiến sĩ thuộc quân số Tiểu đội Xa. Tên nó thật hợp với người. Phổng phao, to béo. Nết ăn, nết ngủ dễ dàng. Hễ nằm xuống phản ghép, mọi người còn thầm thì kể chuyện quê nhà, chuyện người yêu ở đâu đó mặt trận...Hợi đã ngủ lăn quay, ngáy ro ro như kéo bễ. Thế nhưng chuyện cầm súng với nó như đánh vật. Hỏi ra, nó người phố huyện. Bố nó làm chức sắc trong ngành Công an. Nhà nó năm anh chị em, có mỗi nó là gái, lại áp chót con út nên được chiều chuộng, thành ra vụng về.

Một hôm trong giờ giải lao gần giữa trưa nắng, hai đứa dựa lưng chung vào gốc thừng mực, Hợi tỉ tê hỏi Xa:

- Xa à, mày có nhớ nhà không?

Đưa mắt nhìn xung quanh, Xa nói nhỏ:

- Này, se sẽ cái mồm thôi, đừng hỏi thế, chỉ huy nghe thấy sẽ bảo tư tưởng kiểu tiểu tư sản thì...không ổn! – Nói thế rồi Xa thì thầm: - Tao như mày thôi, nhớ mà.

Không ngờ Hợi cười khúc khích: - Mày đúng là quan trọng hóa vấn đề. Ai cũng có trái tim. Cán bộ cũng nhớ nhà bỏ xừ ra ấy chứ.

Thoáng chút ngại ngần, Xa gật đầu rối rít:

- Thôi, thôi, biết rồi, bà nói đúng, xin bà chớ có ông ổng lên như thế.

Dường như Hợi không nghe lời Xa, mắt nó mơ màng nhìn ra vạt đồi tím ngắt hoa sim, miệng ngân nga, bay bổng: "...Khi nào kháng chiến thành công, anh về em thỏa ước mong..."

Bất ngờ, các nữ quân nhân tươi trẻ nghe giọng hát mượt mà của Hợi, chạy xúm lại, nhao nhao:

- Ơ, mày hát hay thế, sao hôm nay mới thể hiện.

- Con bé này dấu nhẹm tài lẻ, hát đi cho vui.

- Này, này hát nhanh kẻo vào giờ "bóp cò".

Tiếng vỗ tay tán thưởng rào rào làm Trung đội trưởng đang ở bên Trung đội 1 cùng các quân nhân nam, mặt loáng ướt mồ hôi chạy sang nhắc nhở:

- Các đồng chí định họp chợ hay sao mà ầm ĩ lên thế?- Ngừng một chút đưa mắt xung quanh, anh nhìn về phía Xa, nói trịnh trọng:

- Đồng chí Xa tiếp tục duy trì giờ học. Cuối buổi tổ chức rút kinh nghiệm. Đúng là phụ nữ, ở đâu cũng hóa cái chợ.

Trung đội trưởng vừa quay gót, Hợi đã trề môi ra:

- Rõ khiếp! Tinh vi, thính tai đến thế là cùng. Sau này á, cứ là quát vợ tằng tằng như nổ súng! – Nói thế rồi Hợi phá ra cười. Tiếng cười ấy lây lan trên môi các cô gái trẻ không thể kìm giữ, nở rộ như ngô nếp rang trên chảo gang.

Dĩ nhiên, cuối buổi huấn luyện bắn súng hôm ấy, Trung đội nữ bị phê bình trước Đại đội và Tiểu đoàn. Riêng Tiểu đội 2 của Xa, các nàng sáng sớm hôm sau tự giác chạy ba vòng rèn thể lực quanh đồi, không bàn cãi.

Vừa cùng nhau bước vào cuộc sống "lính binh nhì", chưa kịp nhớ tiếng nói thì đã kết thúc khóa huấn luyện. Có điều lạ, ba mươi cô gái trong Trung đội đều là học viên xuất sắc về chuyên môn y tá. Càng lạ hơn bởi họ bí mật viết đơn tình nguyện xin ra phục vụ mặt trận. Mọi người biết được điều này là do ngày bế mạc huấn luyện, đồng chí chỉ huy Sư đoàn B46 xúc động cầm tập đơn, nói sang sảng về tinh thần của "phái đẹp", đồng thời biểu dương để cánh "mày râu" trước khi hành quân vào Nam noi theo. Lúc ấy các cô gái mới ồ lên, đấm vào lưng nhau thùm thụp, phá ra cười...

Thế mà Xa rời Mường Vang hai tháng rồi. Chỉ vài ngày nữa, bước chân Xa cũng rời mái nhà ấm êm, tình nghĩa của chị Hiền. Cái tết đầu tiên trong đời quân ngũ mới ý nghĩa làm sao. Giờ thì đã qua tết gần chục ngày. Hoa đào bung tràn sắc đỏ. Hoa violét tím dịu dàng quyến rũ. Hoa hồng đài các, kiêu sa... nhuộm thắm làng quê. Toàn bộ "lính tò te" của đơn vị chờ cán bộ từ trong Nam ra nhận quân. Chắc chỉ nay mai thôi, Xa được bôn ba trên nẻo đường mà anh Khiển đã đi qua. Nghĩ đến anh, tâm hồn Xa rạo rực, hồi hộp...

Những tưởng, trong ngực Xa con tim không còn nhảy nhót, nó yên phận vì người yêu đi xa. Đầu óc Xa thanh thản. Việc nhà binh cuốn Xa đi. Nếp nghĩ Xa không miên man chuyện riêng, bởi có nghĩ cũng không làm được gì, chỉ tổ khổ thôi. Anh Khiển ở mặt trận nào Xa cũng không biết. Nén chặt nỗi nhớ để làm người vô tư, nhanh nhẹn.

Thế nhưng, điều kỳ diệu đã đến với Xa như một giấc mơ đẹp.

Chiều tháng giêng, cái rét "đài" lạnh se se không ngăn nổi má Xa hồng rực. Tưới xong vườn rau bắp cải, xu hào thì mớ tóc dày đen mượt của Xa bỗng xổ tung, bay nhẹ nhàng theo gió. Cô đặt đôi thùng tưới xuống, đưa tay sau gáy búi tóc. Ngực Xa nhô cao về phía trước, ngược ánh chiều đang dần rút lên rặng núi phía xa. Khuôn mặt trắng hồng như mỉm cười. Xa thật đẹp. Cuộc sống quân ngũ ở vùng đồi núi này không làm Xa hao gầy, trái lại dáng cô đầy đặn, quyến rũ.

Lúc ấy, Xa đâu biết, trên con đường đất đỏ tím cỏ may ở bờ ao phía bên kia, ngay sau lưng Xa, gần chục đồng chí bộ đội lưng đeo xà cột, quần áo đỏ bụi đường đang hướng mắt về phía nữ chiến sĩ đẹp nao lòng.

Sự nhạy cảm của người con gái đang tuổi xuân thì mách bảo Xa có ánh nhìn đắm đuối. Xa khẽ xoay người lại. Ấy da! Cô mở tròn đôi mắt không tin nổi, người đi đầu hàng kia hình như anh Khiển. Không, làm gì có chuyện anh đang ở đây, nơi mà các chiến sĩ trải qua huấn luyện đào tạo để tăng cường đội ngũ cho chiến trường. Hay là mắt Xa bị nổ hoa? Hay mình mơ nhỉ? Xa véo vào tay một cái. Ái! Đau quá. Thế thì đúng rồi. Đúng là anh ấy về. Ô hay! Anh chững lại nhìn chằm chằm kìa. Ơ, liệu có phải anh về đón nhận quân không?

Luýnh quýnh, xúc động không thể cất tiếng gọi anh trong chiều xuân. Xa đứng như lún chân vào rãnh rau.

Bên kia đường, bộ đội Khiển ngỡ ngàng.

Bất chợt, anh mừng rỡ:

- Xa ơ...ơi, có phải Xa không?

Như có sức mạnh vô hình, Xa bỏ mặc đôi thùng tưới nằm lăn lóc giữa vườn rau, guồng chân chạy, miệng Xa hét vang:

- Anh Khiển! Anh Khiển về rồi!

Nắng xuân mỏng như tơ chao nghiêng, lướt trên vòm lá, gọi tụi chim bay về tổ trước khi màu tím hoàng hôn buông rèm.

Thoảng qua Xa tiếng nói lao xao:

- Ông này đào hoa, vừa chiến trường ra là gặp "đồng khói".

- Đồng chí nữ bộ đội xinh đẹp có phải người thương không?

- Thật vui quá đi... chuyến này liệu có tổ chức "vui duyên mới không quên nhiệm vụ" không nhỉ?

Mặc những ánh mắt đang nhìn, kệ lời nói của các anh bộ đội trêu đùa, Xa ùa ập ôm chầm anh Khiển. Cô khẽ ngả đầu vào ngực anh. Khiển cảm nhận hơi thở nóng hổi, da thịt người yêu vừa thơm, vừa nóng hổi. Trái tim Xa như tan chảy, đã lâu lắm rồi, từ sau lần ở cánh rừng quê núi, Xa chưa được ôm anh... Vồng ngực rắn rỏi, vững chãi của anh ngai ngái mùi đất, nồng nồng mùi mồ hôi.

Bất giác, nhớ ra mình là chiến sĩ, không được tự nhiên "ôm cán bộ" như thế, Xa thẹn thùng, rời vòng tay người yêu. Khuôn mặt Xa đỏ bừng. Đất dưới chân Xa nhún nhảy, nâng bàn chân nhẹ bẫng. Nước mắt Xa lăn dài trong ào ạt gió và sương mù tràn dâng, trôi vào chiều hoàng hôn tím sẫm.

Chập tối. Xa xin phép Đại đội trưởng sang "dê bộ" gặp đồng hương ở trong Nam ra đón tân binh vào chiến trường. Nheo nheo ánh mắt thân thiện, Đại đội trưởng nhắc Xa nhớ về trước chín giờ để tập trung giao nhiệm vụ. Thời chiến là thế. Bí mật đến phút chót.

Gió phóng khoáng đuổi nhau giữa thao trường đầy cỏ dại. Những đường hào chữ chi hun hút chạy ngược lên đỉnh đồi, bạt ngàn cây thừng mực, gỗ dổi đang bung lá non. Dưới gốc cây, ngay trên miệng hào, Khiển ôm Xa trong vòng tay chắc khỏe, sau nụ hôn dài nồng nàn, anh thì thầm:

- Em à, kể cho anh nghe, sao em đi bộ đội? Người yêu của lính có khác. Thật can đảm.

Khẽ ngước mắt nhìn vào trời đêm có vài vì sao nhấp nháy, Xa nhỏ nhẹ:

- Ông Khùng nhờ bà mối sang nhà đánh tiếng hỏi em làm vợ, mé đồng ý. Em trốn nhà đi xuống huyện, định đi thanh niên xung phong, không ngờ gặp đợt tuyển quân, em xung phong luôn.

Tai Khiển ù đi, giọng chợt thảng thốt:

- Ông chú Khùng định...định lấy em?

- Vâng, là chú anh thật đấy nhưng em ghét. Ông ấy đúng là con gà trống thấy con mái tơ nào cũng muốn ghẹ! – Xa ấp bàn tay ram ráp, nhiều vết chai của Khiển lên má mình, cười mỉm: - Giờ em chả thấy ghét ông Khùng nữa. Vì ông ta, bây giờ em được gặp anh.

Hít một hơi không khí thoáng đãng cho vơi nỗi niềm dâng lên, Khiển nói khó nhọc:

- Sao lại ngang trái thế? Em à, bộ đội thời chiến vất vả, gian truân lắm, nhất là phụ nữ, anh lo...

Anh Khiển vẫn thế, không nghĩ đến bản thân, mải lo cho người khác thôi. Xa yêu anh cũng vì điều ấy. Lòng Xa xốn xang, ấm áp, nhẹ lắc đầu, Xa bảo:

- Em khỏe mà. Đừng lo. Dù ở đâu, em cũng chăm sóc bản thân đủ sức khỏe đợi anh.

Giọng nói dịu dàng của Xa nhẹ êm trong đêm. Khiển thương người yêu quá. Hương thơm bồ kết lá chanh từ mái tóc mượt mà của Xa làm Khiển say nồng. Sức trai tráng của Khiển như muốn chìm trong u mê...Ngay bây giờ Khiển muốn Xa mãi mãi thuộc về anh. Nhưng, anh không thể làm thế, anh không được cào xước, bầm dập người yêu chỉ vì ham muốn nhục dục. Phải kìm lại để nghĩ cho Xa. Cuộc chiến khốc liệt này không biết đến bao giờ mới ngưng tiếng súng nổ, bom rơi, lửa cháy. Khiển khẽ vuốt mái tóc Xa, trầm tĩnh nói:

- Em! Lần này anh về đón quân vào chiến trường. Ngày chiến thắng không còn xa. Đợi chờ anh em nhé. Đất nước thống nhất, chúng mình sẽ làm đám cưới có được không em?

Có tiếng thở nhẹ và mỏng tan vào trời đêm. Xa biết nói thế nào vào lúc này? Anh nói đúng, Xa ngoan ngoãn nghe thôi.

- Anh! Ngày cưới hai đứa mình mặc quân phục nhé! – Xa mơ màng nói nhỏ.

- Ừ, nhất định là thế rồi em!- Khiển ôm chặt Xa trong vòng tay rắn chắc, cặp môi phong trần của anh miên man, lướt nhè nhẹ trên khuôn mặt mịn màng của người yêu, ướt át vân vê đôi môi khao khát của Xa...nụ hôn tưởng như đất trời giao tan...

- Em! Còn chưa đầy mấy giờ đồng hồ, chúng mình lên đường rồi. Nhớ lời anh em nhé. Trên từng chặng đường hành quân anh sẽ viết thư! – Bỗng nhiên Khiển thở dài xa xót: - Ừ mà từ hồi chúng mình yêu nhau đến bây giờ, anh chưa viết thư cho em! Đừng trách anh Xa nhé. Em hiểu bụng anh thương yêu em đến nhường nào rồi.

Những bâng khuâng, da diết quấn chặt người Xa trong từng hơi thở thao thiết. Sương buông mỗi lúc một dày. Đã đến lúc Xa phải chia tay anh về tập trung rồi. Khiển cũng thế, lát nữa thôi anh sẽ nhận quân. Nhiệm vụ của người lính gọi Khiển và Xa. Vòng tay ra sau lưng anh, Xa ghì xiết thầm ước, giá như hai đứa dính lại làm một thì thích biết mấy. Ý nghĩ trẻ con ấy làm Xa bật cười thích thú, cô khe khẽ bảo:

- Anh đi mạnh khỏe. Em chờ anh suốt cuộc đời. Nếu có kiếp sau thì em vẫn là của anh!

- Anh cũng thế, mãi mãi là của em! – Khiển bỗng thấy trong lòng dâng lên cảm giác êm ả, anh khẽ bảo: - Mà em này, biết đâu em là quân số của đơn vị anh, cùng hành quân vào Nam thì thú vị biết bao.

- Cũng chẳng biết thế nào. Chuyện đó khó anh ạ, giống như cổ tích thôi, mọi người trong đơn vị biết chúng mình yêu nhau, tin loang nhanh lắm. Không có chuyện em được về đơn vị anh.

Khiển hồi hộp nắm tay Xa áp lên ngực, nói nhỏ:

- Ừ, em thông minh lắm, thấm nhuần tư tưởng chính trị tốt. Không thể có chuyện hai đứa chung đơn vị.

Phút giây bịn rịn chia tay giữa thao trường ngàn ngạt gió làm Xa chợt rùng mình. Hai người nắm tay nhau trên con đường rắc đầy hoa cỏ ao ước, giá như con đường dài mãi ra, giá mà không có bom rơi, lửa cháy... Thời gian hôm nay sao chạy nhanh thế? Nhưng thôi, việc được gặp nhau thế này là tuyệt rồi phải không anh? Mắt Xa cay cay. Đến lối rẽ vào nhà chị Hiền, Xa gạt nước mắt, nói giọng ngậm ngùi:

- Anh à, anh đi mạnh chân, khỏe tay và...nhớ em nha!

Những viên sỏi dưới chân Khiển như lăn tròn, cố ghìm cảm xúc, Khiển ôm chặt Xa, đặt lên cặp môi xinh xắn nụ hôn nồng nàn, thì thầm anh bảo:

- Em vào chiến trường nhớ giữ sức khỏe. Thận trọng trong từng giây phút khi đối mặt với đạn bom. Hãy chờ anh em nhé...

Gió thổi ràn rạt nồng thơm hương hoa ngợp khoảng không. Hương thơm lạ kỳ quấn riết, ùa ập tâm trí và tràn xoay theo từng dặm trường gian nan mà Xa nếm trải, đi qua...