← Quay lại trang sách

- 9 - Ngày thứ hai, tại Madrid

Việc thương lượng khó khăn, nhưng Diego rốt cuộc đã thỏa thuận được với một hacker Mũ Đen mà anh chưa từng thấy danh tính và hắn cũng chưa từng biết gì về anh. Người cung cấp thuộc nhóm PT82.

Để chứng tỏ món hàng có hiệu lực, hắn cho phép Diego truy cập vào hệ thống camera của ga Paddington. Để chuyển lại mật khẩu cho anh, hắn đòi 20.000 đô la, có thể trả bằng tiền ảo, số tiền mà cả anh và chị gái anh đều không có. Bởi vậy Diego đã đề xuất thuê kết nối của hắn với số tiền phải chăng hơn, kèm lời hứa không lợi dụng việc này để lần ngược trở lại đầu nguồn mạng. Hội 9 khá nổi tiếng trong giới nên lời nói của anh có sức nặng. Sau bao mặc cả kỳ kèo diễn ra suốt đêm, người mua kẻ bán đã đi đến thống nhất: hai tiếng kết nối vào hệ thống camera với giá 1.000 đô la. Các giao thức thông tin được trao đổi và, chỉ cần tiền được chuyển vào ví điện tử, Diego sẽ nhận được mã truy cập cánh cửa bí mật dẫn vào các máy tính của hệ thống an ninh nhà ga.

- PT82 là gì?

- Đối thủ của chúng tôi! Một chân rết của Trại, một tổ chức thao túng truyền thông do Moscow bơm tiền với mục đích gieo rắc bất hòa giữa châu Âu và Mỹ.

- Bằng phương tiện gì?

- Bằng cách sử dụng đội quân troll[*]. PT82 đã được xác định tham gia vào bốn hành động chủ yếu: một chiến dịch trên mạng xã hội FriendsNet kêu gọi bang Texas ly khai - đội quân gia nhập chiến dịch đó đông đến phi lý, y như sự phi lý của chính chiến dịch; một tài khoản giả mạo phong trào Black Lives Matter trong đó họ đăng, vẫn trên FriendsNet, các đoạn video cắt ghép những vụ cảnh sát bắt giữ người đi bầu sau khi bỏ phiếu với mục đích khủng bố tinh thần các cử tri da đen người Mỹ và khiến họ từ bỏ việc đi bầu; một chiến dịch tung tin giả cáo buộc Hillary Clinton là tay sai cho các thế lực nước ngoài; cuối cùng, một chiến dịch kích động hận thù, để tạo liên minh cho các thành viên phe cực hữu bảo thủ, khiến họ tin rằng các nhóm thiểu số người La tinh, Tây Ban Nha, Do Thái và Ả Rập đang âm mưu giành quyền kiểm soát đất nước. Tổng cộng, 500 bài đăng có tới 340 triệu lượt xem.

- FriendsNet biết người ta sử dụng mạng xã hội của họ để tấn công trực diện nên dân chủ chứ?

- Đương nhiên.

- Và họ không có động thái gì để ngăn chặn việc đó?

- Ngược lại, lượt truy cập cao còn đem về cho họ nhiều tiền hơn.

-Tại sao lại có sự hợp tác với PT82 trong khi mục tiêu của các chị về căn bản là đối lập nhau?

- Điều này có thể lạ lẫm với anh, nhưng câu trả lời ở đây là cả hai bên cùng có lợi. Các hacker của PT82 cho rằng chúng tôi sẽ làm tổn hại lợi ích của các nước phương Tây, mà ở đây là lợi ích của các hãng dược, bởi vậy họ sẵn lòng, có kèm chi phí, giúp chúng tôi một tay. Còn chúng tôi thì tính dài hạn; đôi khi cái kết biện minh cho việc đi vào vùng cấm, dù rằng việc đó cũng chẳng vui vẻ gì.

***

Ngày thứ hai, tại London và Madrid

11 giờ 15 phút, viên giám đốc tài chính rời văn phòng chi nhánh hãng dược. Nhờ phần mềm gián điệp cài trong điện thoại di động của gã, Diego có thể theo dấu được gã và đã do thám gã kể từ lúc gã rời nhà lúc sáng sớm nay. Anh đã báo cho Cordelia. Cô cũng rời chỗ làm để chui xuống những tầng sâu của hệ thống tàu điện ngầm London. Cô trở lên mặt đất tại ga Paddington và đợi bên dưới đồng hồ lớn. Cô mặc quần jean và áo chui đầu vải mỏng, mũ áo thả xuống vai, cặp tai nghe ấn sâu trong hai tai và một chiếc túi đựng đồ thập cẩm để trên đầu gối, một phụ nữ trẻ trông na ná cả trăm cô khác. 11 giờ 40 phút, chiếc taxi chở Sheldon tiến lại gần nhà ga, Diego ngồi trước màn hình máy tính tại văn phòng nhỏ ở nhà hàng của anh. Chiến dịch đã khởi động, quyển truy cập hệ thống camera giám sát hoạt động, nhưng hiện tại anh là người duy nhất dùng nó, không thành viên nào trong hội đáp lại lời kêu gọi.

Cùng ngày hôm đó, tại Oslo

Mateo đã về lại phòng khách sạn. Có gì đó vẫn khiến anh hồ nghi: vì sao Vickersen lại tìm tới dịch vụ của một tay cố vấn người Mỹ? Hắn đâu thiếu người cùng hàng ngũ để tổ chức các hành động bạo lực, vậy thì điều gì giải thích lý do cho chuyến đi tới Oslo của Baron? Thậm chí, kể cả khi y là kẻ xúi giục thứ gần như ý đồ đảo chính, vì sao lại phải mạo hiểm tới tận Na Uy?

Mateo dừng sững lại. Lý do là cái đó, điều anh vừa đặt ra. Vụ thảm sát chỉ là màn khai cuộc cho một chiến dịch tầm cỡ hơn, được dàn dựng một cách khôn khéo. Gieo rắc hỗn loạn, kích động hận thù, đó chính là món đặc sản mang thương hiệu Baron. Ngay khi vụ giết người xảy ra, tên cố vấn chính trị này sẽ kích hoạt bộ máy truyền thông. Đám tay chân của y sẽ được giao nhiệm vụ nhấn chìm các mạng xã hội trong làn sóng tin giả.

Cùng lúc với các hoạt động khác, Baron còn điều hành một tạp chí cực hữu nhiều năm nay vẫn lan truyền các thuyết âm mưu tới hàng trăm triệu người dùng FriendsNet. Để làm được điều đó, y nắm trong tay một lực lượng dư thừa và miễn phí, chừng ấy tín đồ ngày ngày đăng ảnh chụp và bài viết giả mạo các cuộc tấn công, cưỡng hiếp hay tống tiền đủ thể loại được chụp mũ cho những người nhập cư có lẽ cả đời chưa từng thò chân qua biên giới. Ngay sau vụ thảm sát, hàng nghìn tin nhắn sẽ được tung ra trên các mạng xã hội, để lên án sự nhẹ tay của chính phủ trước tình trạng nhập cư lan tràn, với lần này là những bức ảnh thật và lời chứng kinh hoàng làm căn cứ. Chính những cái đó được đám cảm tình viên của Vickersen, những kẻ hẳn đã chất vấn thủ phạm, rất mê. Các kênh thông tin liên tục sẽ không bỏ lỡ cơ hội kích động tâm lý bằng cách thay phiên nhau đăng tải vẫn những bức ảnh ghê sợ đó. Khủng bố dân chúng là cách thức hiệu quả nhất để tạo sức mạnh và tiếng nói cho phe dân túy. Hai tuần sau đó, đảng của Vickersen sẽ giành thắng lợi ở cuộc bầu cử. Một cuộc đảo chính, không ai biết không ai thấy.

Mateo tự hỏi liệu lúc nãy Ekaterina có vô lý không khi muốn gửi thông tin điều tra cho nhà chức trách, vì sao không tóm sống Baron và tiết lộ âm mưu của y? Sẽ chỉ cần đăng lên mạng bức ảnh chụp hai gã bị đánh tơi tả và thông báo rằng trong vòng hai mươi tư giờ tới, hai người này sẽ được tìm thấy đã chết cùng cáo buộc gây ra một vụ thảm sát, điều bất khả hiển nhiên nếu xét thể trạng của họ lúc này. Bằng cách ấy sẽ khiến bài diễn thuyết của Vickersen sau vụ thảm sát mất uy tín trầm trọng, nhưng hỡi ôi cũng sẽ khiến tình trạng lộn xộn thêm lan rộng, mà không chắc công chúng rốt cuộc có nhìn rõ trắng đen. Và điều đó sẽ khiến Baron cảnh giác, khiến y ngờ rằng cái cô phóng viên đã làm gián đoạn cuộc trò chuyện buổi sáng của y ở Cà phê Nhà hát không nhắm vào Vickersen. Nếu cảm thấy mình đang bị nhắm tới, y sẽ lặn mất tăm, chờ cho cơn dông qua đi và sẽ bắt đầu lại ở nơi khác.

Mateo muốn chơi một ván bài dài hơi: phá hủy mưu đồ của Baron một lần vĩnh viễn, điều này đòi hỏi sự kiên nhẫn đồng thời phải rất nhanh chóng tìm ra cách ngăn ngừa thảm kịch hẳn sẽ diễn ra vào tối hôm đó. Anh bắt đầu nghiên cứu bản đồ thành phố và các ảnh chụp vệ tinh.

Cùng ngày hôm đó, tại London

Cordelia tê hết cả chân, cô đứng dậy, đi vài bước, rồi trở lại ngồi xuống dưới đồng hồ lớn. Diego, từ Madrid, nói với cô qua tai nghe, anh cảm thấy chị gái đang hết sức căng thẳng nên kiềm chế không dám thú thật là hiện chỉ có anh trợ giúp cô.

- Chị thả lỏng đi, kẻo rốt cuộc lại thu hút sự chú ý đấy, chị thở mạnh tới nỗi em có cảm tưởng chị đang ở bên cạnh em đấy.

- Chị đang làm những gì có thể! Em cứ ở vị trí của chị xem.

- Em đã tìm được một số thông tin thú vị về nhà ga này. Nữ hoàng Victoria là vị quân chủ đầu tiên đi du lịch bằng tàu hỏa lúc đương trị vì, bà ấy đã đi tàu từ ga Paddington vào năm 1842. Bà ấy thích chuyến đi ấy đến mức cuối cùng đã chấp thuận để đường sắt chạy tới cả lâu đài Windsor của mình.

- Diego, chị yêu em, nhưng em đang làm chị cáu với cái Wikipedia đấy, chị đang cố gắng tập trung, hãy báo cho chị khi nào một trong bọn em nhận dạng được Sheldon.

- Chị khéo lo, hắn còn đang trên đường đi. Đây nữa, thêm một thứ hay ho mà lại liên quan đến một trong các nhóm nhạc yêu thích của chị. Hồi thiếu niên, chị làm em ngán đến tận cổ cái nhóm Supertramp còn gì... Hãy hình dung xem phần nhạc nền của bài Rudy được thu ầm ở ga Paddington này đấy; chị nhớ lại xem, hồi đấy mình nghe được trong phần nhạc có một giọng thông báo chuyến tàu lúc 19 giờ 45 đi Bristol sẽ xuất phát tại đường ke số 2, và dừng ở các bến Reading, Didcot, Swindon...

- Em kết thúc sớm đi! Cordelia rên rỉ.

Tất nhiên là không, vì cô đã nghe thấy ngay tiếng em trai nghêu ngao:

Rudy's on a train to nowhere, halfway down the line

He don’t want to get there, but he needs time

He ain’t sophisticated, nor well educated

After all the hours he wasted, still he needs time...

Điều đó khiến cô khẽ mỉm cười và rốt cuộc cũng nghêu ngao cùng em trai đoạn điệp khúc:

He needs time, he needs time for living.

Nhưng Diego đột ngột ngừng bặt.

- Có chuyện gì vậy? Cordelia hỏi.

- Trò chơi bắt đầu. Theo tín hiệu GPS, taxi của hắn đang ở Eastbourne Terrace, hắn sắp xuống xe ở sảnh bên. Đây rồi, em thấy hắn trên màn hình đầu tiên, mặc áo khoác dài, mũ lưỡi trai màu nâu, cặp tài liệu bằng da xách tay. Hắn đang tiến vào sảnh thương mại, chị đừng nhúc nhích, hắn đang tiến thẳng tới chỗ chị.

- Một mình à? Cordelia hỏi.

- Ta không thể một mình được nữa, chị sẽ phải theo dõi hắn kể từ đầy, chờ đã... hắn quay lại rồi.

- Là sao?

- Chị muốn em giải thích với chị quay lại là thế nào ư?

- Không đời nào hắn phát hiện ra chị được, chị không hề nhúc nhích.

- Chị bình tĩnh đi! Diego thở dài. Hắn chỉ đi vào toa lét thôi.

Cordelia chửi thề bằng tiếng mẹ đẻ. Cô không nghĩ đến chuyện việc trao đổi thông tin có thể sẽ diễn ra ở một nơi hoàn toàn thoát khỏi tầm quan sát của các camera, đó là phòng vệ sinh! Cô đứng dậy.

- Chị làm gì đấy? Diego lo lắng hỏi, chị không định đến tìm hắn ở toa lét nam đấy chứ?

Cordelia ngó nghiêng quầy kính của cửa hàng Burberry, cô xem một chiếc áo khoác đi mưa, cô có thể giấu mái tóc vào mũ áo và trông sẽ giống một gã nào đó, nhưng cô đổi ý, vì không kịp. Cô tiến lại gần. Cô hy vọng sẽ bắt quả tang được hai gã đó lúc bọn họ trở ra. Kể cả khi họ đi tách nhau thì một bức ảnh chụp lần lượt gã này rồi gã kia bước ra cũng sẽ rất thuyết phục. Khó có thể nào lãnh đạo của hai hãng dược cạnh tranh nhau lại cùng lúc có mặt trong nhà vệ sinh ở một nhà ga, cách nơi làm việc của một bên đến cả nghìn cây số.

- Em nhìn thấy chỗ cửa ra vào chứ?

- Trong một thế giới văn minh, có lẽ người ta luôn khát khao một chút tôn trọng riêng tư nào đó. Em thấy chị nét lừ, cứ như chị đang trong một chương trình truyền hình ấy, mà em thì chán ngấy cả ra rồi, anh khoái chí đùa.

- Tập trung vào, Diego, Cordelia nài nỉ. Và tìm cách làm thề nào ghi hình lại toàn bộ những ai bước ra từ đó nhé.

Cordelia đã dành không biết bao nhiêu thời gian, chừng ấy nỗ lực để có ngày tóm được một kẻ như Sheldon nên cô không thể bằng lòng với những gì không chắc chắn, cũng như một bản ghi hình kém chất lượng và một thất bại thì lại càng không. Cô cầm điện thoại thông minh bằng một tay còn tay kia nhắm tới cửa ra vào nhà vệ sinh.

- Cordelia! Diego nài nỉ. Đừng làm thế.

- Chị đang tận dụng hiệu ứng bất ngờ, bấm chụp một bức ảnh rồi chạy biến đi.

- Chị sẽ khiến mọi chuyện thành công cốc đấy! Có một băng ghế phía bên phải chị, hãy tới đó ngồi xuống, vờ như đang xem điện thoại và kiên nhẫn đợi.

Trong tai nghe, Cordelia nghe thấy bài hát của Supertramp, lần này được chính ban nhạc thể hiện.

- Em đúng là bệnh nặng rồi, Diego ạ.

Anh ngắt nhạc. Sheldon vừa tái xuất hiện trên màn hình, đang cài khuy áo vest và bước qua ngay trước mặt Cordelia.

- Giờ phút tìm ra sự thật đây, Diego thì thào, hoặc hắn rời nhà ga, hoặc hắn... Trúng phóc, hắn di chuyển về phía bến tàu. Em đã đúng, ban nãy hắn đi...

- Được rồi đấy, chị hiểu rồi. Chị sẽ bám theo hắn nhưng vẫn giữ khoảng cách, còn em, đừng để mất dạng hắn.

- Có hai chuyến tàu xuất phát đi Heathrow, chuyến thứ nhất sẽ khởi hành trong năm phút nữa, chuyến tiếp theo khoảng mười lăm phút sau đó, em hy vọng hắn sẽ bắt chuyến này.

- Vì sao? Cordelia vừa hỏi vừa rảo bước.

- Vì chị vẫn còn chưa mua vé.

Cordelia sợ để mất dấu Sheldon trong đám đông. Cô phải duy trì một khoảng cách vừa đủ với hắn để không bị lộ mà vẫn giữ hắn trong tầm mắt.

- Trông chừng hắn nhé! cô bảo Diego trong lúc chen lấn tới một quầy vé.

Cô lục túi tìm thẻ tín dụng, mua một vé khứ hồi rồi ngay lập tức quay bước về phía đại sảnh.

- Hắn ở trước mặt chị chừng một trăm mét, Diego hét lên, đường ke số 13, ở bên trái, sẽ khởi hành trong chín mươi giây nữa.

Cordelia chen lấn trên sân ga, một hồi còi vang lên, các ô cửa khép lại, cô nhào tới bậc lên xuống của toa tàu đầu tiên và chui kịp vào khoang tàu đang rung lên bần bật.

- Chị ra khỏi màn hình của em rồi, chị gái ạ. Giờ chị chỉ có thể trông cậy vào đôi mắt mình thôi.

- Chị vẫn có em đi cùng trên tai nghe mà. Thế những người khác, họ đâu rồi? Cordelia vừa càu nhàu vừa tiến sang toa bên cạnh.

- Tốt nhất là chỉ cần một giọng nói duy nhất hướng dẫn cho chị thôi, chị cứ tập trung vào việc phải làm đi.

Cordelia đi ngược lên phía đầu tàu, gần như trống không. Có chừng hai chục khách ngồi rải trong ba toa tàu cô vừa đi qua. Heathrow Express chạy với tốc độ chóng mặt, quang cảnh ngoại ô lướt nhanh qua cửa kính, London giờ đã rất xa. Cordelia bước sang một toa mới, ngắm nghía thảm trải sàn và những ghế ngồi màu tím, khó mà làm được thứ gì có gu tệ hơn, cô nghĩ bụng.

Toa 4, vẫn không có Sheldon. Một nhân viên soát vé gặp cô dọc đường chỉ cho cô là khoang business executive còn cách hai toa nữa. Sao cô không nghĩ ra việc đó lúc cầm vé tàu nhỉ? Thương gia, cái từ gắn chặt với một kẻ như Sheldon, kiểu người không chịu đi tàu hạng phổ thông, dù chỉ trên chặng đường chừng mười lăm phút. Cô rảo bước và tìm thấy gã giám đốc tài chính đang ngồi ở toa 6. Thảm trải sàn màu be và đệm ghế màu hạt dẻ là minh chứng hiển hiện của giá vé.

Sheldon ngồi một mình, cặp tài liệu đặt trên ghế ngồi bên cạnh. Cordelia thoáng chút nghi ngờ.

- Khách hàng của hắn đâu? cô lo lắng bật thành tiếng.

Tàu Heathrow Express sẽ tới ga trong cùng lắm là mười phút nữa.

- Có hai khả năng, Diego gợi ý. Cuộc gặp sẽ diễn ra ở sân bay, điều này sẽ phản bác lại lý thuyết camera giám sát của chị, hoặc, hợp lý hơn, là trong chặng trở về. Khoảng mấy giờ thì họ về lại London? Em hy vọng chị sẽ không phải nhẫn nại quá lâu.

- Em có thể kiểm tra giờ hạ cánh của các chuyến bay từ Mỹ tới không?

- Chị có thể nói cụ thể hơn không?

- Nếu chị nhớ đúng thì các phòng thí nghiệm của Rova nằm Ở Pennsylvania, trụ sở của Gibartis ở New York, nhưng hai hãng lớn nhất bán insulin thì nằm ở New Jersey và Indiana.

Cô nghe tiếng Diego gõ trên bàn phím.

- Chuyến bay từ Philadelphia đã hạ cánh lúc 10 giờ sáng nay, còn chuyến bay từ Newark sẽ hạ cánh trong nửa tiếng nữa, một chuyến khác bay từ JFK thì hạ cánh chừng một tiếng sau đó, em không thấy có chuyến nào bay từ Indianapolis cả. Dẫu vậy, tất cả hành khách đều đi ra qua cùng một cửa ở sảnh T3.

- Sheldon sẽ không mạo hiểm đón khách ở ngay cửa đâu.

- Chưa chắc, Diego đáp, bọn người này luôn cảm thấy chúng bất khả xâm phạm.

- Không đến mức như em nghĩ thế đâu, nếu không vì sao chúng phải lắt léo chừng ấy để che đậy những trò xảo quyệt này?

Cordelia muốn sang toa bên cạnh trước khi nhân viên soát vé yêu cầu kiểm tra vé của cô. Không ích lợi gì khi gây chú ý rồi sau đấy lại phải nhận biên lai phạt.

Tàu Heathrow Express rốt cuộc cũng giảm tốc độ tiến vào ga ngầm dưới sân bay. Đoàn tàu trước tiên trả khách ở sảnh hành khách số 3 và 4. Sheldon xuống tàu ở bến này.

Cô theo hắn xuống sân ga, len vào cùng thang máy với hắn, cố gắng di chuyển ra phía sau lưng hắn. Ngay khi cửa thang máy mở, cô liền bước ra và đi trước hắn ở hành lang dài dẫn sang ga hành khách số 3, rồi đi chậm lại để hắn vượt qua.

Sheldon dừng lại giữa sảnh thương mại, xem đồng hồ rồi lại ngồi ở quầy bar một tiệm phục vụ ăn uống nằm giữa nhà ga.

Sàn nhà lát đá hoa bóng như gương trong ánh sáng tháng Sáu soi chiếu qua những ô kính lớn. Quá mức xa hoa trong một công trình mà việc xây dựng hẳn phải tiêu tốn tiền tỷ. Nằm giữa chốn này, nơi người ta chỉ ghé qua, và trung tâm London trải dài những vùng ngoại ô nghèo nàn, thiếu nguồn lực để duy tu, những vùng ngoại ô mà một chuyến tàu cao tốc lướt qua chớp nhoáng để người ta chẳng kịp nhìn thấy. Cordelia uể oải xem tờ thực đơn đặt trên một trong số những cái bàn được bố trí quanh quầy bar nơi Sheldon ngồi. Trứng cá tầm, cá hồi hun khói, giá tiền niêm yết vượt quá xa khả năng của cô. Thế nên cô lê bước sang một quầy bán báo, vờ như đang ngắm nghía tủ kính một tiệm quần áo, vẫn không lúc nào rời mắt khỏi con mồi đang thong thả ăn trưa. Cô có niềm tin rằng cuộc gặp sẽ diễn ra ở quầy bar này. Diego nói đúng, họ cảm thấy bất khả xâm phạm tới nỗi hoàn toàn không bận tâm tới camera giám sát.

Cô tựa lưng vào một cây cột. Một vị trí quan sát lý tưởng, giữa Sheldon và khoang cửa nơi các hành khách bước ra.

Các cửa kiểm tra hải quan mở ra. Một người đàn ông trẻ vẫy vẫy một bó hoa, vài tài xế giơ cao biển báo, một người mẹ vội vã chạy tới chỗ con gái, cô bé đang được cha công kênh trên vai chờ mẹ. Và giữa cảnh hỗn độn ấy xuất hiện một người đàn ông bước đi kiên quyết và không có vẻ tìm kiếm ai cả.

Tóc cắt ngắn, có ria mép, ông ta mặc một bộ vest lịch lãm và chỉ mang hành lý là một cặp tài liệu. Cordelia di chuyển cùng lúc với ông ta, cố gắng bước ngang tầm ông ta, đi dọc theo tủ kính các gian hàng trong lúc người đàn ông tiến về phía quầy bar. Sheldon đã đặt cặp tài liệu trên mặt ghế tựa bên phải ghế hắn ngồi, những ghế khác đều đã có người ngồi. Người đàn ông có ria mép chỉ còn cách đó vài mét. Sheldon đứng dậy và khẽ kín đáo gật đầu. Cordelia dõi theo ánh mắt của gã và phát hiện ra một quầy nữa, đặt sát cửa kính chờm ra trên sân đỗ máy bay. Cô đã hiểu lý do cho lựa chọn này: vào thời điểm giao dịch, họ đều quay lưng ra, không thể chụp hình họ. Không đời nào cô chịu thất bại khi đã ở gần đích như thế, cũng không đời nào được làm Diego thất vọng, dù cô biết rằng em trai mình sẽ chẳng bao giờ trách cứ cô vì việc đó. Sheldon rời khỏi quầy bar để chỉnh lại bộ vest và siết lại nút thắt cà vạt trước khi tới gặp khách hàng. Cordelia không rời mắt khỏi hắn.

Không biết bản năng nào xui khiến, cô tiến lên, luồn qua phía sau hắn, cầm lấy tay xách chiếc cặp tài liệu rồi rời đi với sự bình tĩnh đến lạ lùng.

Cô nhìn chằm chằm cửa ra ga hành khách - cô còn chừng sáu chục mét nữa -, cặp tài liệu ép sát vào bụng và tiếp tục hành trình, không vội vã. Năm mươi mét, cô nhận ra có gì đó náo động phía sau lưng. Bốn mươi mét, cô nghe tiếng Sheldon hét lên kêu bị trộm đồ. Ba mươi mét, ba cảnh sát lao về phía cô. Hai mươi mét, họ cắt ngang cô rồi vượt qua cô. Mười mét.

- Những tiếng la hét đó là gì vậy? em trai cô lo lắng hỏi.

- Không phải lúc này, cô thì thào.

Cô đã ra tới vỉa hè. Một phụ nữ bước xuống khỏi xe taxi, cô liền chui tọt vào thế chỗ. Tài xế ngoái lại, rồi xin thứ lỗi, người ta cấm taxi đón khách ở khu vực này. Để bù lại, anh ta chỉ cho cô điểm bắt xe ở cuối bến. Cordelia ứng biến, bịa ra là mình đang mang thai và cảm thấy không khỏe cho lắm, cô phải tới khám bác sĩ càng nhanh càng tốt, ở Canary Wharf. Tài xế quan sát cô. Phần bụng cô không to tròn lắm, nhưng đúng là trông cô không được khỏe, mồ hôi trán nhỏ ròng ròng và mặt mũi tái mét. OK, anh ta thở dài. Anh ta bảo cô hãy ngồi thế nào cho thoải mái nhất, thắt đai an toàn và đừng có đẻ trên xe anh ta. Taxi nổ máy, Cordelia nhìn qua gương chiếu hậu, vài cảnh sát đã lao ra tới vỉa hè. Nhưng cả đám túm tụm lại trong lúc nhà ga xa dần.

150 bảng Anh để về lại London, cái giá của cuộc trốn chạy. Giao thông thuận lợi, đúng là số hên, tài xế động viên cô. Thỉnh thoảng, anh ta lại nhìn cô qua gương chiếu hậu. Một anh chàng dễ mến. Từ lúc họ ra tới xa lộ, anh ta cứ liên tục hỏi cô có ổn không, rồi hỏi này hỏi kia để khích lệ cô: “Con trai hay con gái?” “Đã chọn tên chưa?” “Bố cháu bé làm gì?” Cordelia không thích nói dối, nhưng cô thoát nạn trôi chảy và thậm chí còn thoải mái thể hiện trong tiết mục ứng tấu này. Năm tháng rồi mà bụng cô vẫn cứ phẳng lì, cô than thở, bác sĩ bảo đấy là do hình thể cô muốn thế. Một bé gái, cô bịa ra, tên là Carmen, để tưởng nhớ người bà mà cô hết mực yêu quý. “Một sự quan tâm sẽ khiến bà tít trên trời cao xúc động, anh tài xế trấn an, và sẽ thắp sáng một ngôi sao lành hộ mệnh cho em bé.”

Cordelia đã luôn tin vào ngôi sao may mắn của mình. Nếu sau này có con gái, cô hẳn sẽ giải thích đôi chút về sự lựa chọn tên gọi của con.

- Vậy ra là thế, là do hình thể chị nên bụng chị mới gọn như thế à? chị đúng là chẳng biết sợ là gì, Diego thì thào. Chị giải thích cho em xem đang có chuyện gì được không? anh nói thêm.

- Mọi chuyện ổn, cô lẩm bẩm.

- À phải mọi chuyên ổn mà, anh tài xế đáp.

Suốt hai mươi năm làm nghề, anh luôn luôn đưa khách đi tới nơi về tới chốn, chỉ còn chừng mười phút nữa thôi và họ cũng sẽ như vậy.

Cordelia xin lỗi, cô phải nghe điện thoại, và ngắt bộ đàm cho phép trò chuyện qua kính ngăn khoang xe.

- Khó mà nói trước với em được, cô giải thích với em trai. Sheldon thông thuộc địa hình hơn chị; chị không thể chụp hình hắn được... nhưng dẫu vậy, chị vẫn chộp được họ.

- Chị đã làm gì?

- Chị đã đánh cắp cặp tài liệu của Sheldon.

Diego im lặng, rồi hỏi xem chị gái anh có đang bị điên không. Sheldon sẽ đệ đơn kiện, cảnh sát sẽ xem lại băng ghi hình của các camera giám sát ở sân bay. Cordelia sẽ bị nhận dạng chỉ sau vài giờ, cùng lắm là một ngày.

- Tuyệt quá, cô thở dài, vậy nên chị mới mặc cái áo có mũ trùm này... Em nghĩ chị là ai chứ!

Cuối cùng cô nhìn xem bên trong cặp tài liệu chứa những gì: hai phong bì, một phong bì lớn, và một phong bì nhỏ, cô mở chiếc này trước.

- Chị tìm thấy gì vậy? Diego hỏi.

Cordelia không đáp, nhưng khi đếm được có 50.000 bảng tiền mặt nguyên cọc, cô đoán Sheldon sẽ không đi báo cảnh sát. Đề che giấu các âm mưu của mình, những kẻ đứng đầu còn thận trọng hơn cả những gì Diego nghĩ. Không những họ không trao đổi qua thư điện tử mà họ còn kiên quyết không gặp nhau. Sheldon không hẹn gặp một lãnh đạo đồng cấp, mà chỉ gặp người liên lạc, được trả công hậu hĩ chỉ để chuyển tin. Cô đã lấy cắp chiếc cặp trong một cơn bốc đồng, vì cô không tìm được góc nào phù hợp để chụp ảnh, và giờ cô mỉm cười khi nghĩ lại việc đó, vì nếu có chụp được ảnh thì nó cũng chẳng chứng minh được gì. Sheldon không hề lẩn tránh camera giám sát, hắn cười vào chúng. Không ai có thể liên hệ người đưa tin của hắn với một hãng dược cạnh tranh nào.

Nhưng cái kẻ đang sắp sửa chuyển cho bên kia những tài liệu nguy hiểm tới nỗi chúng phải được chuyển tận tay và được giao bằng máy bay kia là ai? Câu trả lời hẳn nằm ở phong bì thứ hai... hoặc không!

Cordelia mở nó ra, run rẩy.

Khi mở lướt qua những giấy tờ có trong đó, cô cười thoải mái hơn.

- Thế, có gì trong cái cặp tài liệu vậy? Diego nôn nóng hỏi.

- Dăm ba thứ chị còn phải ngâm cứu đã, đừng lo, chị sẽ gọi lại cho em vào cuối giờ chiều, cô hẹn trong lúc taxi đỗ trước Canary Wharf.

Và cô ngắt máy.

Cordelia chìa hai tờ tiền giấy 100 bảng cho tài xế và từ chối nhận tiền thối lại.

Cô đợi chiếc Black Cab rời đi, rồi chui xuống ga tàu điện ngầm.

Tuyến Julibee chạy thẳng tới West Hampstead. Từ đây, cô sẽ đi bộ về nhà mình, ở Camden.

[*] Tiếng Anh trong nguyên bản, nghĩa là người khổng lồ độc ác hay chú lùn ranh mãnh. Trên mạng xã hội, troll được hiểu là hành động chơi khăm, gài bẫy ai đó.