← Quay lại trang sách

Chương 51

Hách Uyển Thanh nói: “Chắc là sụp cầu dao, để mẹ xem thử.”

“Bác ngồi ở đây đi, để con coi.” Trần Chuẩn mở đèn pin điện thoại, rồi đi ra hộp điện ngay cửa nhà kiểm tra: “Không phải sụp cầu dao.”

Hứa Tuế nhìn ra ngoài cửa số, tòa nhà đối diện cũng tối mù, không có bất cứ nguồn sáng nào: “Chắc là cúp điện rồi.”

Thời nay đã rất ít khi xảy ra trường hợp cúp điện quy mô lớn như vậy nữa rồi, chắc là đã xảy ra sự cố gì đó, mà cũng sẽ nhanh có điện lại thôi.

Phim truyền hình mới xem được mỗi nửa tập, còn chưa kịp xem đã.

Hữa Tuế và Trần Chuẩn lại ngồi xuống sô pham chuẩn bị đợi thêm chốc nữa.

Giờ đã là tám giờ rưỡi tối, Hứa Khang ngáp một hơi, thật ra không cúp điện thì ông cũng phải đi ngủ rồi.

Hách Uyển Thanh đỡ ông vào phòng ngủ chính, lục hết tủ ngóc ngách, cũng chẳng tìm được cây nến nào, ở thời nay thì đó là vật hiếm có rồi.

Bỗng nhiên Hách Uyển Thanh nhớ lại thời hai đứa còn đi học, bà ngồi xuống sô pha: “Trước đây mỗi lần nhà cúp điện, hai đứa toàn phải đốt nến làm bài tập.”

Một câu của bà bỗng khiến họ nhớ lại những tháng ngày đã qua.

Có lẽ là do xung quanh đã tối đen, khiến bầu không khí trở nên cực kỳ an tĩnh.

Hứa Tuế nhìn sang mẹ mình: “Mẹ kể chuyện lúc mẹ còn nhỏ nữa đi.”

Hách Uyển Thanh tựa vào lưng ghế, nghĩ một lúc, rồi kể những ký ức sâu sắc nhất: “Lúc đó trong nhà nghèo lắm, sau khi bà ngoại con sinh được năm người con, thì sức khỏe đã gần như kiệt quệ rồi. Ông ngoại thì từ sáng đến tối chẳng thấy đâu, chỉ biết có đánh cờ tướng với mạt chược, ăn mặc trong nhà do một mình bà ngoại gánh vác hết. Bà ngoại con mua hạt dưa, chỉ mua mỗi sạp nửa lon, bình thường thì chủ sạp sẽ đong nhiều hơn một chút, cứ tích góp như thế, thì lợi hơn mua một lon.”

Trong bóng tối, Hứa Tuế và Trần Chuẩn lặng lẽ nhìn nhau, thật ra bà đã kể chuyện này mấy lần rồi, nhưng vào những đêm tối không một tia sáng thế này, thì chẳng hề cảm thấy vô vị chút nào.

Hách Uyển Thanh kể tiếp: “Lúc đó cúp điện một lần là mười ngày nửa tháng, cho dù tối đến không cúp điện thì cũng rất hạn chế mở đèn, bà ngoại dắt theo mẹ với mấy cậu dì mò lên giường cắn hạt dưa, mỗi lần như vậy bà ngoại không ăn, mà đợi mẹ với cậu dì cắn xong thì mới mò trong đống hạt dưa đã cắn đó, coi thử còn dính lại không.”

Hứa Tuế nói: “Chắc là cuộc sống….” Cô bỗng im lặng, bất chợt cảm thấy có tay sờ eo mình, “cực khổ lắm nhỉ.”

Hách Uyển Thanh nói: “Vẫn khá tốt, thời đó không có điện thoại, ít người thức khuya lắm, mấy anh chị em ngồi trên giường trò chuyện cắn hạt dưa, là đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.”

Ánh trăng ngoài cửa sổ nhàn nhạt, rọi đến trước khung cửa sổ, phòng khách tối mịt, chỉ lờ mờ nhìn được bóng của nhau mà thôi.

Trần Chuẩn tựa ra sau, giơ tay tọc mạch quần áo của Hứa Tuế, ngón tay chạm lên phần da trên eo cô.

Hứa Tuế đưa tay ra sau lưng, giữ chặt cánh tay cậu, nhưng chẳng được bao lâu là cô đã thả ra.

Cứ nắm thả như thế cũng khá là ăn ý, Trần Chuẩn nghe Hách Uyển Thanh kể chuyện, lòng bàn tay cậu lướt dần từ sóng lưng cô lên cao, có thể cảm nhận cực rõ là lưng cô dần căng cứng đi.

Hách Uyển Thanh nói: “Thời đó cửa sổ ở nhà bà ngoại đối diện cửa lớn, lúc ông bà ngoại không ở nhà, các anh chị em đều ngồi chơi, chỉ có mẹ là nằm ra cửa sổ nhìn chằm chằm ra cổng, sợ có người xấu vào.”

“Bác cẩn thận lắm.” Trần Chuẩn miệng thì nói, nhưng cũng không làm lỡ động tác tay.

Đầu ngón tay cậu gặp phải vật cản, thế là ngón trỏ và ngón cái kẹp chặt miếng vải cưng cứng, chỉ cần nhích vào trong, thì móc khóa sẽ lỏng liền.

Cậu đã thực hành bước này rất nhiều lần, khá là lành nghề rồi, nhưng lúc này cậu bỗng dừng lại, ngón trỏ gõ mạnh vài lần xuống chỗ đó, rồi lại rụt tay về.

Hứa Tuế cắn môi dưới, cảm thấy khả năng lĩnh ngộ của mình ngay lúc này thật đáng ghét. Đại khái ý của cậu là, bây giờ bỏ qua cho em, thì đừng trách đến lúc đó anh nặng tay.

Cô quay đầu nhìn cậu, cậu đang thong thả tựa ra sau, mũi cậu bật ra một âm cười cực kỳ nhẹ, rõ ràng là người đang chìm trong bóng tối, nhưng cô lại vẫn có thể cảm nhận được ánh mặt cậu đang nhìn mình.

Cô đưa tay ra sau, lén nắm tay cậu.

Hách Uyển Thanh chẳng hề phát giác ra chuyện họ đang lén lút làm bậy, bà trả lời Trần Chuẩn: “Đúng thế, mãi cho đến bây giờ mỗi lần đi ra đường lúc tối khuya bác vẫn hay quay đầu, sợ có kẻ xấu đi theo mình.”

“Hứa Tuế không giống bác, cô ấy mạnh dạn lắm.” Trần Chuẩn nắn bàn tay cô.

Hách Uyển Thanh hứ lên: “Cứ như đầu óc bị chập mạch vậy, nó thì sợ cái gì.”

“…” Hứa Tuế thật là cạn lời.

Hôm ấy mãi cho đến tận khuya, nhà vẫn chưa có điện, hai người họ ngồi nghe Hách Uyển Thanh kể biết bao nhiêu chuyện, thỉnh thoảng còn trò chuyện đầy hòa thận, hiếm khi họ có cơ hội lưu lại chút kỉ niệm ấm êm giữa bầu không khí tăm tối.

Sáng ngày hôm sau, Trần Chuẩn về lại Nam Lĩnh.

Bộ phim truyền hình dài tập đó vẫn chưa xem xong, kết cục cũng dừng lại ở những gì Hứa Tuế kể.

Còn vài hôm nữa là đến Tết, ở trung tâm vẫn còn chưa sắp xếp xong, kiểu gì cậu cũng phải ghé một chuyến.

Vừa hay hôm đó có ba vị khách đến thăm nom trung tâm, nói là thường xuyên quan tâm live stream của họ, đã muốn đến thăm đám chó mèo hoang này từ lâu rồi, còn mang đến mấy thùng thức ăn và đồ đóng hộp cho chúng.

Trung tâm mở cửa cho tất cả mọi người, cho phép những người yêu chó mèo đến tham quan cũng như kiểm ta, may là có tình nguyện viên Tiểu Lưu đang ở đó, thế là dắt họ đi tham quan một vòng.

Thời gian này là lúc đại đa số chó mèo đang phơi nắng ở sân sau, thế nên Tiểu Lưu dắt ba người họ đi một vòng ở sau.

Thấy có người lạ đến, mấy chú chó vồ lên lan can sủa ầm ĩ không ngừng, ngay sau đó lại có một đám ùa đến góp vui.

Trong ba người đó có một người mặc áo khoác phao màu xanh lam, anh ta thò đầu nhìn vào trong, hỏi: “Ở đây có tổng bao nhiêu con?”

Tiểu Lưu nói: “Khoảng một trăm con đó.”

“Vậy thì nhiều thật, chắc là mọi người quản lý rắc rối lắm, vất vả quá rồi.”

Tiểu Lưu cười nói: “Không đến nỗi.”

Áo khoác xanh lại hỏi: “Bình thường có cần người ở lại cố định để chăm sóc chúng không?”

“Đúng thế.” Tiểu Lưu nói: “Vợ chồng chú Lưu đều ở đây cả.”

Áo khoác xanh nhìn hai người đi cùng, rồi lại hỏi thêm vài câu.

Mang thái độ tiếp nhận thẩm vấn từ mọi người, hỏi gì là Tiểu Lưu đáp nấy.

Lúc vòng qua bức tường, một người khác chỉ vào phòng riêng trong góc: “Chỗ này cũng là chỗ cho chó ở à?”

Tiểu Lưu quay đầu nhìn: “Ừa, đúng thế.”

“Không có chó à?” Người này cụp mũ thấp xuống, nhưng vẫn có thể thấy được phần đuôi tóc nhuộm xanh.”

Đoan Ngọ vẫn còn đang nằm viện điều trị, thế là Tiểu Lưu đáp: “Tạm không có.”

Họ không hỏi gì thêm nữa, nói chuyện một lúc thì chuẩn bị đi về.

Trần Chuẩn lái xe đến, đúng lúc đi ngang qua mấy người này.

Sau khi đỗ xe đàng hoàng thì tắt máy, rồi cậu nhìn đằng sau qua kính chiếu hậu, ba người kia đã đi qua cửa cổng, ra đến đường lớn thì gọi xe. Trần Chuẩn lờ mờ cảm giác như đã gặp họ ở đâu rồi, nhưng đột xuất lại chẳng nhớ ra nỗi.

Tiểu Lưu gõ cửa sổ.

Trần Chuẩn thôi nhìn nữa, mở cửa xuống xe: “Những người khi nảy là ai?”

“Đến tham quan ấy, còn quyên góp thức ăn và đồ hộp nữa.” Cậu chỉ vào một đống thùng giấy ở ngay góc.

Trần Chuẩn nhìn sang, cậu không nói gì, khoác vai Tiểu Lưu vào trong tìm chú Lưu.

Vợ chồng chú Lưu đón Tết ở trung tâm, nhưng mùng ba sẽ về thăm nhà, phải qua tết Nguyên Tiêu mới quay lại.

Thế nên Trần Chuẩn liệt kê danh sách những tình nguyện viên có thể ở lại trực ca, loại hết những bạn nữ và các bạn nhỏ tuổi, thì chỉ còn lại đám con trai bốn năm người mấy cậu thôi.

Tiểu Lưu nhìn danh sách, “Sau mùng năm là mình rảnh.”

“Vậy mùng ba mùng bốn để mình trực.” Trần Chuẩn nói: “Để hỏi thêm bên anh Hoa đã, còn lại thì để mình.”

“Để mình trực thêm mấy hôm cho.”

Trần Chuẩn khoác vai cậu: “Đến lúc đó rồi tính tiếp.”

Rời khỏi trung tâm, Trần Chuẩn lại đến trung tâm thú y thăm Đoan Ngọ, lúc về đến nhà là đã chiều rồi.

Cậu đã gọi cho bố trước, biết được ông đang ở nhà.

Lái xe vào sân, cậu đi vào phòng khách, chống tay lên tay vịn sô pha nhảy vào trong, rồi nằm đơ ra đó như hết hơi rồi.

Đúng lúc Trần Chí Viễn đang ngồi ở đầu bên kia nghiên cứu thực đơn, ông nhìn cậu qua cặp kính lão: “Thế nào rồi?”

Bố hỏi một câu không đầu không đuôi, nhưng Trần Chuẩn vẫn hiểu ý ông, cậu nói: “Không ủng hộ, nhưng cũng không phản đối.”

“Vậy con về làm gì?”

Trần Chuẩn ngoẹo đầu nhìn ông: “Ngày mốt là tết rồi, con phải về nhà ăn tết chứ.”

Trần Chí Viễn hứ một tiếng đầy bất lực, rồi lại tập trung vào thực đơn, thấy Trần Chuẩn cứ nằm đờ ra đó, ông lại tháo kính lão xuống, “Đồ đạc chuẩn bị hết cho con rồi.”

“Đồ gì?”

Trần Chí Viễn chỉ vào đống đồ tết chất thành đống ngay bên hành lang: “Năm nay con về Thuận Thành đón giao thừa đi, biểu hiện cho tốt vào.”

Trần Chuẩn chống người dậy: “Mua cho nhà Hứa Tuế cả à?”

Trần Chí Viễn gật đầu.

Trần Chuẩn nhìn đống đồ đó một lúc, cậu chẳng nói chẳng rành, rồi lại nằm ra đó.

Trần Chí Viễn đợi một lúc: “Sao thế con trai?”

“Con đâu thể để bố ở một mình được.”

“Sớm ngày lập gia đình, thì chẳng phải mang về cho bố thêm một người sao, rồi thêm đứa cháu trai cháu gái, chạy khắp nhà, thì càng vui vẻ hơn rồi.”

Trần Chuẩn lại nằm một lúc chẳng nói thêm gì, cậu nhìn đèn thủy tinh ở góc cầu thang đến xuất thần, sau đó lại cười ngượng ngùng: “Bố nghĩ hay thật đó, lên kế hoạch năm năm tới cho con luôn rồi.”

“Gì mà năm năm.” Ánh mắt Trần Chí Viễn ngập hi vọng: “Con tranh thủ chút đi.”

Bố còn gấp hơn cả cậu, bao nhiêu năm nay trong nhà chỉ có hai bố con, quạnh quẽ quá.”

Bất giác Trần Chuẩn tưởng tượng đến cảnh bố vừa tả, bỗng bật ngồi từ trên sô pha, ý chí chiến đấu hừng hực: “Được, con tranh thủ ba năm hoàn thành mong muốn của bố.”