← Quay lại trang sách

Chương 1

Ba mở trang bản thảo người ta vừa gửi đến. Nét chữ run run mờ nhạt, những hình ảnh quen thuộc xuyên qua ký ức sâu thẳm của anh. Nét chữ Ba từng đọc và thân thuộc. Nhất định là người ấy, Cầm. Có thể là bản thảo này do Cầm gửi đến cách đây hai mươi năm mà giờ mới đến được tay anh.

Ba bồng bềnh trong cảm giác hư hao, những mảng sương khói cứ giãn ra. Lần đầu tiên ôm Cầm, Ba đã run rẩy, thác nước như một chiếc cầu vồng ào ào xuống. Những con bướm to bằng hai bàn tay đủ các màu xanh đỏ bay như múa. Sao lại nhiều bướm đến thế, Cầm hỏi. Ba không biết trả lời thế nào. Và mặc cho những con bướm khổng lồ ấy lượn xung quanh, anh vẫn ôm Cầm vào lòng, xáo động và hồi hộp, như thể lần đầu anh mới gần đàn bà...

...

Khi nhận những trang bản thảo viết tay ấy, Ba đọc và bàng hoàng, sao có người viết như thế này, phải gặp ngay tác giả để thảo luận, trao đổi...

Không gian giãn ra, những con bướm lớn lên, to hơn rất nhiều. Chúng không còn như hai bàn tay nữa mà như những con đại bàng rú rít trên đầu.

“Sao loài bướm ở đây to thế anh nhỉ?” Cầm lại hỏi.

“Anh không biết.”

Những con bướm làm Ba bối rối, lúc đầu Ba ngỡ ngàng nhưng rồi lại quen ngay. Nó ảo ảnh mơ hồ giống với những trang bản thảo Ba chờ đợi. Những trang viết đó của Cầm, nhưng tại sao cô gái lạ lẫm với những gì chính mình đã viết ra.

Ba buông Cầm ra, anh đưa tay tóm một con bướm bay qua đầu, những vảy màu li ti xếp lớp trên cánh bướm lấp lánh dưới ánh sáng. Con bướm giãy giụa, bụi phấn bay mù mịt. Ba thấy hoa mắt nhưng không buông tay, anh muốn xé những cánh bướm để làm một bức tranh.

“Thôi, anh thả con bướm đó ra đi, anh làm thế là em đau đấy.”

“Những cánh bướm này rất lạ, trong đời anh chưa bao giờ thấy những con bướm to đến thế.”

...

Ba giở tiếp trang bản thảo, nét chữ của Cầm. Anh đã trao nó cho Cầm hai mươi năm trước, thảo luận về nội dung cô đã viết. Giờ đây, bản thảo ấy vẫn nguyên vẹn, trên mặt bàn và thậm chí Ba còn nhận ra những ghi chú anh viết bên lề từ hồi đó.

“Anh thả con bướm ra đi. Nếu anh còn giữ nó thì em sẽ không gặp anh nữa.”

Ba thả con bướm ra và nó vụt lên. Trời trong vắt, lành lạnh, bỗng dưng Ba nhìn thấy một làn sương khói đang bao phủ lấy mình.

“Sao em viết những trang bản thảo như thế, lần đầu tiên anh thấy có người viết kiểu này, lạ lắm.”

“Em mới viết lần đầu nên muốn thử, viết như thế không được sao, liệu em có phải sửa lại không?”

“Anh thấy được nhưng với người khác thì có thể họ không thích.”

“Vậy ý anh thế nào, em chỉ muốn biết anh nghĩ thế nào thôi.”

“Anh ấy à, để anh suy nghĩ thêm đã.”

...

Bản thảo gửi đến Ba rất nhiều. Đa số là những thứ nhạt nhẽo, sáo mòn. Có rất ít những cái mới, anh thường phải đọc những cuốn sách kinh điển, xem những bộ phim nổi tiếng để tẩy bớt những thứ tầm phào.

“Bản thảo của em lạ lắm, chúng như những con bướm đang thống khoái kia nhưng chỉ nay mai anh sẽ có câu trả lời với em.”

Nhưng hai mươi năm qua Ba không hồi đáp, bản thảo chứa đựng một ý nghĩa quá lớn, quá khác mà anh chưa chạm tới và tất nhiên anh không thể trả lời. Và giờ như định mệnh, ký ức hay một vòng tròn kỳ lạ, bản thảo của Cầm lại nằm trên bàn của anh.

Ba đến cái tủ cá nhân. Anh lấy một chai rượu mạnh và một cái ly. Anh chỉ uống rượu khi đang hưng phấn hoặc rất buồn.

“Anh ôm em nữa đi,” Cầm nhìn vào mắt Ba dịu dàng. “Vừa nãy anh ôm em, rồi bỏ tay ra bắt bướm. Anh không muốn ôm em nữa à?”

“Anh muốn nói với em về những thứ em viết.”

“Thì anh còn hai ba hôm nữa để trả lời cơ mà.” Cầm bấm mạnh vào tay Ba. “Em có bắt anh trả lời ngay đâu.”

“Ừ thì để ngày mai, ngày kia anh tĩnh tâm hơn.”

Ba xiết Cầm thật chặt. Anh hôn cô. Anh mới gặp cô lần đầu. Anh chưa từng biết cô. Anh chỉ đọc cô qua bản thảo.

Nhưng anh không để ý đến điều đó nữa. Cái thác nước kia càng cao hơn và dường như nó đã vút lên hết tầm mắt, như một dòng sông từ trên trời đổ xuống, trắng xóa, hung dữ.

“Chúng ta tìm một chỗ nào yên tĩnh hơn đi, ở đây anh thấy khác thường và ngợp quá.”

Cô gái cười nhẹ. Yên tĩnh và dịu dàng. Cô thích những con bướm múa lượn trên đầu mình.

“Bướm cũng chỉ là loài côn trùng thôi mà.”

Anh gật đầu đồng ý nhưng vẫn chăm chú nhìn những sinh vật to lớn bay lượn. Cuối cùng anh đi theo cô để tránh xa cái thác nước, lũ bướm bay đằng trước như những kẻ dẫn đường...