Chương 64 C64: Thiên tài vẽ bùa
Mã Trung Thế kinh hãi, ném cô bé ra khỏi vòng tay hắn, bàng hoàng nói: "Không, không thể nào, trận pháp của ta không thể dễ dàng bị phá vỡ như vậy, Dịch Sâm, ngươi đã làm gì?"
Anh ta gằn từng chữ nói: "Cửu tuyệt phá sát trận."
Lúc này, nếu từ trên cao nhìn xuống biệt thự, sẽ thấy một vòng tròn làm bằng bùa chú bao quanh ngôi nhà, vòng tròn sáng lên kim quang, những chú ngữ thoát ra khỏi Âm Hồn Chú Trận đều bị hút vào trong Cửu Tuyệt Phá Sát Trận, nháy mắt liền bị tan biến không còn dấu vết.
Mã Trung Thế hung ác nhìn anh ta chằm chằm, gần như muốn chảy máu mắt, đối với người tu Đạo, tăng cường pháp lực mới là quan trọng nhất, phá hoại việc thăng cấp của người ta chẳng khác nào giết cha mẹ họ.
"Dịch Sâm, hôm nay ngươi đừng mong rời khỏi tầng hầm này." Trong mắt Mã Trung Thế hiện lên vẻ hung ác, "Ta sẽ bức chết người phụ nữ kia trước mặt ngươi".
Đôi mắt của hắn ngay lập tức chuyển sang màu đỏ như máu, trên làn da ngăm đen của hắn bắt đầu hiện ra từng cái chú ngữ, và bắt đầu loá lên từng tầng ánh sáng màu đen.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta: "Tôi à? Tôi cái gì cũng không biết."
Tất cả các đồng nữ đều bất tỉnh đang nằm trên mặt đất.
Tôi liếc nhìn Dịch Sâm, hắn muốn ép tôi vẽ bùa để tìm ra thực lực của mình, Lý Thành Tú chết, chắc chắn hắn đã nghi ngờ tôi. Đây là âm mưu của hắn, nhưng tôi không thể không cứu các cô bé đó.
Tôi nghiến răng, lấy trong túi ra một tấm bài Đào Mộc và bắt đầu dùng chu sa vẽ bùa. Thiên Linh Phù là một loại bùa rất khó vẽ, ngay cả bà nội tôi cũng chỉ vẽ được có ba lần, hơn nữa, tôi lại vẽ bùa trong hoàn cảnh như vậy, khiến tôi áp lực căng thẳng.
Thân thể Mã Trung Thế biến thành màu đen hoàn toàn, trên da bắt đầu hiện ra từng lỗ khuôn mặt, biểu cảm trên những khuôn mặt đó vô cùng đáng sợ, già trẻ, nam nữ đều có, như muốn đem da thịt hắn nổ tung.
Tôi hận chết Dịch Sâm lắm, có thời gian bắt tôi vẽ bùa, tại sao không lấy một khẩu súng một phát bắn vào đầu hắn luôn đi. Đương nhiên, tôi chỉ là nói thôi, cho dù Dịch Sâm có cầm súng bắn vào đầu Mã Trung Thế cũng chưa chắc có thể giết được hắn.
Liều thôi!
Tôi hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.
Tôi tập trung toàn bộ sức lực trong cơ thể vào đầu ngón tay, dùng tâm cảm nhận đôi tay di chuyển, tôi cảm giác thân thể như bị móc sạch, tấm Đào Mộc này như muốn đem toàn bộ năng lượng của tôi đều hút đi, tôi chỉ có thể dựa vào tia ý chí cuối cùng để chống đỡ.
Tôi muốn cứu những cô bé đó!
Một nét cuối cùng hoàn thành, tôi thấy cổ họng đắng nghét, suýt phun ra một ngụm máu, nhưng tôi nhịn xuống, dùng hết sức nuốt máu vào, nếu để bọn họ biết tôi là Cửu Âm Chi Thể thì còn phải nói gì nữa?
Tôi nhìn Mộc Phù trong tay, phù chú phía trên đó hiện ra một tầng kim quang nhàn nhạt.
Thực sự thành công, ngay cả chính tôi cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Tôi nghiến răng nói từng chữ: "Đi cứu người!"
"Số 2 thu được." Bên trong bộ đàm lần lượt truyền ra mấy âm thanh, "Số 3 thu được." "Số 4 thu được."
Vòng tròn phù chú bao quanh biệt thự bắt đầu rút lại, xuyên qua vách tường, rút xuống tầng hầm, cuối cùng một mực co lại đến bên người Mã Trung Thế.
Trên mặt Mã Trung Thế lộ ra thống khổ, vòng tròn chung quanh hắn biến thành màu đen hoàn toàn, những khuôn mặt Lệ Quỷ vốn đang vùng vẫy trên người Mã Trung Thế đều biến thành làn khói bị hút vào trong vòng tròn. Màu sắc trên cơ thể Mã Trung Thế vốn đen tuyền nay bắt đầu mờ dần, trở lại hình dáng ban đầu, sau đó, vòng tròn đột nhiên khép lại, co lại thành một điểm và biến mất hoàn toàn.
Nghe có vẻ lâu nhưng tất cả sự việc xảy ra chỉ chưa đầy ba phút. Mã Trung Thế dường như đã cạn kiệt sức lực, trực tiếp ngã xuống đất, Dịch Sâm bước tới còng tay hắn lại, cái còng có khắc bùa chú, đoán chừng là dùng để bắt những người tu đạo.
Tôi giận đến tái mặt, anh ta bắt tôi phải cố gắng vẽ Thiên Linh Phù nhưng lại không dùng đến, tôi ngay cả ý muốn giết anh ta cũng đều có.
Cũng không lâu lắm, ba người trẻ tuổi đi đến, hai nam một nữ, hai người nam dáng dấp rất phổ thông, người nữ kia hơn ba mươi tuổi, tướng mạo cách ăn mặc đều rất xinh đẹp.
"Anh Sâm, cuối cùng chúng ta cũng bắt được lão già này." Người trẻ nhất hét lên: "Cũng không uổng công chúng ta mời Tôn đại sư rời núi, giúp chúng ta bày ra Cửu Tuyệt Phá Sát Trận".
"Này, anh Sâm, sao lại có cô gái này ở đây?" Mỹ nhân xinh đẹp kinh ngạc nói: "Dáng dấp rất xinh đẹp, chẳng lẽ là tình nhân của Mã Trung Thế?"
Tôi lập tức tức giận, rất bất mãn trừng mắt liếc cô ấy, nhưng tôi bây giờ đã kiệt sức đến không thể cử động nổi, nên đương nhiên sẽ không mắng chửi để tự tìm phiền phức.
Tôi chỉ có thể mắng ở trong lòng: Cô mới là nhân tình, cả nhà cô đều là nhân tình.
Tôi chấn động trong lòng, có chút thấp thỏm, Lý Thành Tú mặc dù không phải tôi giết nhưng thân thể Cửu Âm của tôi là một quả bom hẹn giờ, nếu người ta bắt mang về, hậu quả khó mà lường được.
"Hơn nữa, cô gái này còn thiên tài vẽ bùa." Anh ta đưa tấm Mộc Phù tôi vừa vẽ cho mọi người xem, "Cô ấy còn trẻ mà đã có thể vẽ được một Thiên Linh Phù cao cấp như vậy, thiên phú cao, hiếm thấy trên đời, lần trước Tôn đại sư không phải nhờ chúng ta giúp đỡ tìm cho ông ấy một người nối nghiệp sao?"
Hai nam một nữ kia đều lộ ra sự kinh ngạc, ánh mắt nhìn tôi cũng thay đổi.
"Nanh độc, cô cõng cô ấy đi." Dịch Sâm nói.
Nanh Độc chính là mỹ nhân xinh đẹp kia, nhéo má tôi cười nói: "Dung mạo thật xinh đẹp. Chị đây thích nhất là loại cô bé thanh thuần khả ái như vậy."
Tôi có chút đề phòng: "Tính hướng của tôi rất bình thường."
Nanh Độc cười lớn, cười đến run rẩy, cô ấy bế tôi lên và sải bước ra khỏi biệt thự, chỉ thấy một chiếc Maserati màu đỏ tươi đậu trước cửa, Trịnh thúc mặc cái áo gió dài màu xám bạc, đeo kính râm, bình tĩnh nhìn họ.
Dịch Sâm và những người khác lập tức cảnh giác, tôi có thể cảm nhận được các cơ trên cơ thể Nanh Độc căng cứng, lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu.
"Ông là ai?" Dịch Sâm trầm giọng hỏi.
Trịnh thúc nhẹ nhàng nói: "Tôi tới đây để đưa cô Khương về nhà."
Trịnh thúc chỉ nói một câu rồi không nói gì thêm: "Đợi thêm một phút nữa."
Trong điện thoại người kia nói mấy câu, sắc mặt anh ta có chút khó coi, liếc Trịnh thúc, nói: "Vâng, đội trưởng, tôi đã biết."
Cúp điện thoại xong, anh ta lạnh lùng nhìn Trịnh thúc: "Không ngờ các người lại lợi hại như vậy."
Trịnh thúc cười cười: "cô Khương không liên quan gì đến vụ án đó."
Trịnh thúc ngắt lời anh ta: "Dịch tiên sinh không cần nhọc lòng, chúng tôi sẽ bảo vệ cô Khương."
Nanh Độc nhún vai, giao tôi cho Trịnh thúc, ông ấy cẩn thận đặt tôi ngồi ở ghế sau rồi lái xe đi.