- 14 -
Duy cùng Uyên đến trường từ sớm để chuẩn bị cho lễ khai giảng... Năm nay là năm cuối cấp của Duy, nhưng cậu không cảm thấy vui vẻ chút nào... Uyên đi bên cạnh Duy, thở dài... Duy cũng không phản ứng... Ngày trước, chỉ cần nghe thấy cô chớm có ý định buồn bã thôi là đã được anh quan tâm rồi... Phương đi, mang theo cả tâm hồn của anh đi mất... Duy chỉ còn là một cái xác hao gầy... Anh ít cười đi hẳn, lạnh lùng, thờ ơ hơn nhiều... Những gì không liên quan anh, anh không để ý, còn liên quan thì cũng thò ơ lanh nhạt... Cô Nhung thương con, nhưng quá bận nên đành để Duy một mình trong Biệt thự Hoa Hồng, với hy vọng mong manh về một sự quên lãng...
Duy hờ hững lại Uyên khi cô tạm biệt cậu để lên lớp... Cậu biết ánh mắt trách móc của Uyên, nhưng mặc kệ... Mệt mỏi lắm rồi... chán nản lắm rồi!
Phương Doanh gặp Duy, lại buông câu thở dài ngao ngán. DUy cũng mặc kệ, cậu hỏi cho có chuyện:
_ Lớp mình đã hoàn thành xong tất cả nhiệm vụ của ngày hôm nay chưa?
_ Xong rồi! _ Doanh trả lời với vẻ trách móc
Duy hơi cười:
_ Thế thì tốt quá... Cảm ơn cậu!
Muốn bỏ qua lễ khai giảng để tìm một chỗ yên tĩnh mà không thể được, Duy đem bộ mặt như... đá lạnh lên phát biểu thay mặt học sinh toàn trường... Rồi sau đó, cậu lặng lẽ bỏ về lớp... Hành lang vắng lặng, và lạnh lẽo quá chừng... Ngày trước, cũng hành lang này... Phương chạy như bay, cười nghịch ngợm... Không gian lúc ấy thật sự ấm áp và bừng sáng...
Duy không để ý một nữ sinh từ ngõ quẹo của tầng hai lao đến và tất nhiên, đâm sầm vào cậu... Cô bé ngã nhoài về sau, cặp sách bị hất văng ra xa... Duy cũi xuống nhặt, đưa cho cô bé... Gương mặt cô đỏ au khi lồm cồm đứng dậy...
Duy nhìn lướt qua khi buông lời xin lỗi hững hờ:
_ Xin lỗi bạn nhé!
Cô gái lắc đầu nguây nguậy:
_ Không sao... Lỗi tại mình mà... Mình phải xin lỗi mới đúng...
Duy không nói gì. Đứng im đợi xem cô ta có bị đau không, nhưng cô bé đó đứng im... Duy thở hắt ra, nói:
_ Vậy thì... chào bạn!
Duy bước đi mà không nghe thấy lời chào lí nhí của cô gái... Phía sau, có tiếng chân người chạy đến và giọng nói con gái trong vắt:
_ Tố Phương... có sao không?
Như một luồng điện chạy vào tim, Duy quay lại, vừa hay, cô bé đó cũng nhìn ra. Mặt cô đỏ lựng lên khi bắt gặp ánh mắt nửa ngạc nhiên, nửa thiết tha của Duy... Duy đang cố tìm xem Tố Phương là ai trong đám con gái kia... nhưng chỉ là vô vọng... Những gương mặt xa lạ đó, đánh mạnh vào lý trí của Duy, cậu nhún vai, đi nhanh...
Hai tiết học đầu tiên của năm học, thầy giáo giảng bài như đọc KInh.... Duy không tập trung được gì cả... Đã thế, chờ mãi mà Thục Uyên không lấy xe... DUy phát cáu... Một lúc lâu sau, Uyên mới ra, nụ cười tươi trên môi, cô đang khoát tay với một cô bé nào đó... Duy quay đi, ngày hôm nay thật là tệ!
_ Anh Duy ơi... Em xin lỗi vì ra muộn!
Duy thở dài, cậu cũng thật đáng trách khi giận dữ với Uyên... Duy nhìn lại, và nắt gặp ánh mắt của cô gái đi bên cạnh Uyên... Cô bé đó cười, cúi xuống như e thẹn...
Uyên vẫn tươi cười chỉ vào cô bé đó, giới thiệu:
_ Anh Duy... đây là bạn mới của em. Bạn ấy là Tố Phương đấy, mới từ thành phố HCM chuyển ra...
Duy hơi ngạc nhiên, nhìn kỹ cô bé đó... Cùng mang tên với Tố Phương mà hoàn toàn khác... Cô bé này có mái tóc dài tới ngang vai, xoăn và dày... Đôi mắt đen sâu hun hút... Nom có vẻ hiền hòa...
Tố Phương nhỏ nhẹ:
_ Chào anh... Xin lỗi vì chuyện ban sáng!
_ Không sao đâu!
_ Hai Người đã quen nhau à? _ Uyên ngạc nhiên
Phương mỉm cười, mặt hơi đỏ:
_ Ban sáng mình vô ý đâm vào anh ấy ở hành lang...
Thục Uyên tự nhiên vỗ tay, reo lên:
- Chà, đúng là duyên trời!
Duy nhún vai không để ý, còn cô bé Phương thì cúi đầu e lệ... Mắt Uyên chợt sáng lên:
_ À, Tố Phương không có xe về nhà nên... đi nhờ xe em... Nhưng sáng nay em chưa bơm xe... xe non hơi lắm, anh Duy...
Duy biết trò của Uyên, nhưng cũng chẳng muốn cô bẽ mặt nên quay sang Tố Phương đang đứng buồn so, dịu dàng hẳn:
_ Phương lên xe anh đưa về...
_ Anh... không phiền chứ ạ?
Duy lắc đầu làm cô an tâm nói nhỏ nhẹ:
_ Vậy anh Duy chỉ cần đưa em đến đầu phố thôi... Em cảm ơn anh trước!
Duy lắc đầu... Khi cả định về thì Việt Hùng đi ra, gương mặt câu ta tỏ rõ sự khó chịu, nhưng giọng nói thì vẫn ôn hòa:
_ Nhật Duy, anh có thể nói chuyện với tôi một chút được không?
Thục Uyên nhíu mày, chặn ngay lại:
_ Có việc gì thì để sau đi...
Việt Hùng nhướng mày, không nói gì... Duy nhún vai:
_ Được thôi! _ Rồi cậu quay sang hai cô gái, nhỏ nhẹ _ Hai em chờ anh chút!
Thục Uyên lo lắng nhìn Việt Hùng, nhưng cậu ta lờ đi... HÙng lặng lẽ đi trước, Duy lơ đãng theo sau... Cả hai đứng ở ban công tầng 3... gió thổi mạnh, yên ắng tới mức chỉ còn nghe thấy tiếng gió.. Hùng yên lặng một lúc, rồi nhìn thẳng vào Duy, nhấn giọng:
_ ANh có biết gì về Tố Phương không?
Nhật Duy im lặng, mắt nhướng lên như chưa hiểu rõ câu chuyện. Hùng tiếp tục:
- Ba tháng nay Tố Phương không nói chuyện với tôi... Tôi biết Tố Phương đang khổ sở bên đó... Nhưng tôi không biết làm sao...
_ Vì thế mà cậu hỏi tôi? _ Duy ngắt ngang _ Cậu nghĩ tôi có... diễm phúc hơn cậu sao?
Lời nói mang đậm vẻ giễu cợt của DUy khiến Hùng kinh ngạc... Cậu không nghĩ rằng Duy đang giễu cợt chính tình cảm của mình... chính con người mình... HÙng đâm ra trách móc:
- Anh không làm gì mà ở đó nói vậy ư?
_ Cậu biết tôi không làm gì? _ Ánh mắt Duy loé lên một tia dữ dằn, nhưng đau đớn _ Đừng nói với tôi bằng cái giọng đó, và đừng bao giờ nói đến chuyện này nữa nghe chưa?
Hùng hơi lùi lại, vừa kinh ngạc vừa căm ghét... Đã từ lâu cậu ghen tỵ với Duy, nhưng bây giờ thì... thất vọng không để đâu cho hết... Duy xoay lưng bỏ đi, anns nản làm đôi vai cậu trĩu xuống... " Làm thế nào hả Tố Phương? Làm thế nào để Duy thôi không nhớ Phương nữa đây?..."