- 23 -
Việt Hùng đến trường sớm hơn thường lệ, và chạm mặt với Thục Uyên ngay tại nhà xe.... Uyên cười tươi với câu khiến cậu đâm lo ngang. Ai chứ, cậu biết rõ cô lớp trường lớp 11 toán này rồi, ghê gớm lắm!
_ Tớ có chuyện muốn bàn với cậu! Mình ra căn tin đi!
HÙng nghiêm nghị:
_ Lại chuyện ăn uống ư? Thôi, xin can, tớ đang " viêm màng túi "...
Uyên trừng mắt:
_ Đồ bủn xỉn! _ Nhưng rồi cô nhún vai _ Cứ đi đi, con gái vua tơ tằm Trung Quốc không bắt ai trả tiền hộ hết!
HÙng cười... nhưng cũng theo cô vào căn tin. Cô gọi lớn:
_ Cho hai cam chị ơi!
_ Tớ không uống cam đâu!
_ Vậy cho một cam một chanh đi chị!
Hùng trợn mắt... Dĩ nhiên cậu không thể bì kịp cái miệng lách chách của Uyên được, nên im lặng chờ đợi. Uyên nhìn chằm chằm vào Hùng, đôi mắt mang hai dấu hỏi to tướng. Hùng nhíu mày:
_ Có nhọ à? Rõ ràng sáng nay tớ ngắm kỹ ở trong gương cơ mà!
_ Còn biết nói đùa nữa! _ Uyên gật gù, rồi phán_ Cậu khác mọi hôm quá! Có chuyện gì sao?
Hùng hơi lắc đầu, cậu nhún vai:
_ Nếu chỉ nói chuyện đó thì chúng ta chấm dứt thôi...
_ Có thể có... girl friend, hoặc giả như trên đường nhặt được một búi tiền!
_ Vớ vẩn! _ HÙng gạt đi _ Tớ vào lớp đây!
Thục Uyên cười, xua tay:
_ Uống nước đã! Và tớ bàn chuyện chính đây!
Nước được mang ra. Uyên thủng thẳng cho ống hút vào cái miệng hồng hồng nhỏ xíu, tha thẩn uống từng ngụm. HÙng cũng cố kiên nhẫn chờ đợi.
_ Thứ nhất là cậu hãy đồng ý cho lớp cậu đi chùa Hương Tích với lớp tớ nhs? Tớ đã hỏi hầu hết rồi, chúng nó đồng ý. Duy có cậu chưa hỏi!
Hùng nheo mắt:
_ Một mình tớ thì còn làm được gì ngoài gật đầu ra. Còn gì nữa?
Uyên hơi nheo mày, cô chợt ngập ngừng:
_ Cậu... cậu nghĩ sao khi anh Duy thân với Tố Phương?
Hùng biết chuyện này đang là đề tài " hot " nhất của các bà tám trong trường, nhưng kiểu như Uyên hỏi cậu thì cậu đâm ra bối rối... không biết nói gì. Uyên thở dài, trút bầu tâm sự:
_ Nhỏ Phương đó ngây thơ quá, nó thương anh Duy và cứ nghĩ anh ấy cũng vậy... MÀ anh ấy thì... lạnh như nước đá ấy!
Hùng hơi thở dài... Cậu không biết rõ mọi thứ quanh DUy.. Anh ta là một mục tiêu lớn của bất kể ai trong trường, nhưng hiện nay... gần như là anh ta đang để trôi nổi tất cả... buông xuôi tất cả... HÙng đứng lên, cậu lắc đầu nhìn vào đôi mắt ngơ ngác của Uyên, dịu dàng:
_ Hãy cứ để tự nhiên đi... Đó là tình cảm của người khác mà...
Uyên cúi đầu... Hùng bước ra được một lúc thì Uyên mới sực nhớ ra, cô hét toáng lên:
_ Nước, tiền nước...
Phía xa, Hùng vẫy tay như trêu chọc...
*Trong khi đó, Nhật Duy và Mỹ Phương đang đứng nói chuyện trên ban công tầng ba. Thực ra chỉ có một mình Phương nói, còn DUy chỉ im lặng. Phương trách cậu vì làm cho Phương Doanh khổ... Suốt ngày học, quên cả nhiệm vụ của một lớp trưởng, mọi trách nhiệm lại đổ xuống đầu Doanh.. Phương cáu lên:
_ Cậu còn đứng đó ư? Khoanh tay lãnh đạm nhìn đời vậy à? Phương Doanh nó nể cậu nên mới chịu giúp chứ không thì...
_ Có vẻ như còn chuyện gì nữa... chứ tớ thấy sự tức giận của cậu cứ mỗi lúc một tăng lên thế! _ Duy bình thản hỏi lại...
Phương nhếch môi cười:
_ Cậu tinh ý lắm... Đã vậy tớ không giấu... Tớ không ưa em Phương của cậu... Cậu quên Tố Phương của chúng ta rồi à?
Duy đưa mắt nhìn ra xa, im lặng... Mỹ Phương chua chát:
_ Chắc hẳn thế vì gia đình cậu và gia đình con bé đó đã chuẩn bị sẵn rồi mà...
_ Đó là chuyện của người lớn... còn mai sau thì...
Duy hơi cười... nhưng cậu bị hẫng lại khi thấy Mỹ Phương ôm mặt khóc... Cô nói mà như chìm vào cảm xúc sâu xa:
_ Tớ thấy mình như bị phản bội khi Phương bỏ đi... Nhưng rồi sau đó tớ cố gắng an ủi mình rằng cậu ấy sẽ trở về... Chỉ cần tớ chờ đời và tạo mọi thứ cho cậu ấy, giữ gìn mọi thứ cho cậu ấy... Nhưng tớ lại không giữ được cậu cho Phương, không giữ được nữa rồi!
Duy thở dài, cậu đặt nhẹ tay lên vai Phương, dịu dàng hẳn:
_ Đừng có khóc... không Bảo QUốc lại lo lắng thêm.... Tớ không biết nói gì với cậu cả... chỉ biết bây giờ, và mai sau, cậu không phải nhọc công giữ tớ cho Tố Phương đâu... Cái gì của cô ấy thì vĩnh viễn là của cô ấy thôi!
Mỹ Phương ngẩng lên, cô thấy ánh mắt cương nghị của Duy, bàng hoàng hiểu ra tất cả... Sâu trong lòng DUy là cả một biển mênh mông chìm đắm những con sóng tình cảm dành cho Phương... Bây giờ, nó đang cố bình yên...
Phương gật nhẹ đầu... Cô nói nhẹ:
_ Cảm ơn cậu, Duy à!
Phương bước đi được vài bước thì gặp Tố Phương, cô bé khẽ chào Phương với cái nhìn băn khoăn... Duy nói với theo:
_ Còn về Phương Doanh, tớ sẽ cố!
Tố Phương lại gần Duy, thể hiện tình cảm sôi nổi của mình bằng cách ôm lấy cánh tay cậu... Mỹ Phương tò mò quay lại nhìn... Đôi mắt DUy lạnh lùng hướng về phía xa xăm...
*Tố Phương buông tay Duy ra, nhẹ nhàng trách móc:
_ Tìm anh khó quá!... Thì ra đây là nơi anh thường nói chuyện với những người bạn... Chị vừa rồi có phải chị Mỹ Phương?
Nhật DUy hỏi nhỏ:
_ Em tìm anh có việc gì không?
Phương thoáng buồn, nhưng ngay lập tức cô tự chủ được, mỉm cười nhẹ:
_ Em muốn nói với anh một chuyện... Bố mẹ em muốn mời anh tối nay đến ăn tối... Mấy lần trước anh từ chối, bố mẹ em... cũng buồn lắm... Bây giờ thì cấm được từ chối đấy nhé?
_ Bao giờ?
_ À, 6h tối nhé? Ở đây mát quá nhỉ? Nhưng em thấy chóng mặt... ta xuống đi!
Nhật DUy khẽ gật đầu... Tố Phương ngày xưa thường hay kéo cậu ra đây, tha hồ hò hét, vươn tay lên cao như muốn bay theo gió... Một sự cách biệt gần như xa lạ làm Duy chán ngán... Thực tế này, sao mà tẻ nhạt quá đi!
DUy vào lớp, bắt gặp Phương Doanh đang trầm ngâm... Duy hỏi:
_ Có chuyện gì xảy ra à?
Phương Doanh giật mình, ngẩng lên.. Thấy Duy, cô vội lắc đầu:
_ Cũng không có gì đâu...
Duy ngồi xuống cạnh cô, ân cần:
_ Thôi, cậu cứ để đó đi... Tớ cảm ơn vì những gì mà cậu giúp đỡ tớ trong thời gian qua... Cậu vất vả quá rồi!
Phương Doanh ngạc nhiên:
_ Cậu nói thật à?
_ Thật!
_ Chà! Tớ chờ câu này đã lâu... Ơn trời! Xuân Thi ơi, chờ tớ đi mua gì với!
Phương Doanh chạy theo XUân Thi ra ngoài, cười khanh khách... Duy khẽ lắc đầu. Phương Doanh không còn là cô bé kiêu kỳ như hồi lớp 10 nữa... Cô bạn tốt bụng đáng yêu ấy, cam chịu tất cả những gì mà cậu dồn cho, từ trách nhiệm lớp, đến trách nhiệm đoàn, rồi cả những khi bực mình vô cớ... Cậu khẽ cười... bên cạnh câu, vẫn còn chút gì đó ấm áp!
Một làn gió lạnh thổi vi vút qua cửa sổ. Xuân Anh rên khe khẽ, một vài đứa hét lên đòi đóng của... Sự ồn ào trong lớp thật dễ thương! vậy mà lâu nay cậu quên bẵng. Phải rồi! Tố phương rất thích sự náo nhiệt và ồn ã. Cô luôn nhào vào nơi có các trò chơi và nơi có các vụ đánh nhau cần can thiệp. Tình cô năng nổ, nhiệt thành nhưng hồ đồ hậu đậu... Nhật Duy khẽ rùng mình, nếu cậu nói cô như vậy thì cô sẽ cho biết tay... Một là những cái nhéo đau điếng hay là sự im lặng như đeo đá... Duy sợ nhất ở Phương sự lạnh lùng... Cô sinh ra là để được cười... Những nụ cười tươi, thẳng thắn, không khoan nhượng nhưng rất đỗi thanh thản, dịu hiền... Gió lạnh lại lùa vào... Xuân Anh lại rên rỉ, một vài đứa lại hét lên đòi đóng cửa, nhưng chẳng một ai đóng cửa cả...
À, bây giờ là buổi sáng, mình học chiều... *_*