← Quay lại trang sách

- 27 -

Paul nhấc điện thoại lên, giống như bao lần, hỏi lạnh nhạt:

_ Paul Burton đây... Ai vậy ạ?

Một giọng ấm vang lên:

_ Tôi đây.. Tôi đã tìm ra hung thủ!

_ Hắn ra sao?

_ Hắn đã chết!

Paul hơi ngạc nhiên. Anh nghĩ đến Phương và những gì cô phải chịu đựng, thế mà hắn đã chết!

_ Khi tôi đến hắn ta đã bị kẻ nào đó ám sát, ngụy trang như một vụ tự tử... Tôi đã xem xét khắp căn phòng... Chắc không còn nguy hiểm nữa đầu. Cậu cứ yên tâm!

Paul nhíu mày:

_ Có thật không? Vụ đấu súng mấy hôm trước làm tôi không yên tâm đâu.

_ Đó là lỗi của tôi! _ Người đàn ông nhỏ giọng _ Tôi không ngờ hắn liều lĩnh như thế!

_ Vậy anh hãy cứ bảo vệ từ xa cho tôi...

Nói rồi Paul cúp máy. Trong lòng anh vẫn còn những nỗi lo không dứt được. Phương đã bình phục và không muốn làm to chuyện, nên anh đành bỏ qua. Nhưng không có nghĩa là anh phải đứng xa mọi nguy hiểm của cô. Không hiểu Phương sinh nhằm ngày gì mà bao tai nạn, bao nguy hiểm cứ tìm cô mà đổ xuống... Cuộc sống bao nhiêu áp lực vậy thì biết làm sao, Phương ơi?

Định xuống tìm cô, nhưng Paul sực nhớ ra hôm nay Phương đưa bạn trở về Washington... Có lẽ cuộc đưa tiễn này sẽ làm Phương buồn mấy ngày mất... Những khi nhìn cô buồn là anh không chịu nổi, cứ như là một cuộc tra tấn tinh thần mà đến chính anh cũng chỉ biết bất lực mà thôi...

Phương về, lẳng lặng đi vào phòng. Chia tay và dặn dò là hai chuyện mà Phương không bao giờ muốn làm nhất, vậy mà, cô đã phải vừa chia tay vừa bắt Henry và Tony hứa không nói về cô cho Duy nghe. Chạy trốn Duy hơn cả chạy trốn chính bản thân mình... Đau khổ biết bao nhiêu...

_ Phương!

_ Em không sao! _ Phương nói vọng ra khi nhận ta giọng Paul _ Chỉ là mệt quá thôi!

_ Vậy em nghỉ ngơi một chút đi, rồi xuống ăn cơm... Anh chờ em đấy!

Phương nhói lòng. Cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt trầm lặng của Paul mỗi khi cô rút mình trong vỏ ốc, tránh né sự quan tâm của anh... "Đúng là cần thời gian... cần rất nhiều cho rất nhiều người trong số chúng ta! Nhật Duy, Paul và cả mình nữa... Làm sao để được hạnh phúc giống như mong ước của mẹ nhỉ? Làm sao? "...

*

Qua thời gian, Tố Phương đã lớn khôn và chín chắn không còn cô gái nhỏ nghịch ngợm, khuôn mặt ngẩng cao tự đại, nụ cười thách thức kẻ khác... không còn cô gái hay bày trò nghịch ngợm để " người ta " chịu quở trách... Bây giờ, chỉ là một Tố Phương xinh đẹp, kiên cường, đang tự đi vào ngưỡng cửa cuộc đời bằng chính đôi chân của mình... Rồi ta cũng sẽ hiểu, con người ta trải qua bao nhiêu thăng trầm chìm nổi, người ta sẽ được hưởng hạnh phúc nếu người ta biết vươn lên!