← Quay lại trang sách

- 6 -

Cuối cùng buổi đàm phán cũng kết thúc. Nhật Duy và Vinh ra xe về khách sạn, để lại cái hẹn vào sáng ngày mai, Phương sẽ trở thành hướng dẫn viên du lịch cho Duy... Vinh chẳng biết trong đầu Duy đang nghĩ những gì, muốn hỏi nhưng vẻ lầm lỳ của Duy làm anh e dè... Tốt hơn hết là im lặng, đứng dẹp qua bên cạnh mà theo dõi... Trong cuộc chơi sóng gió này, chỉ có... hai nhân vật chính mà thôi!

Trước khi mở cửa phòng mình, Duy quay ra nói với Vinh:

_ Em sẽ ở một mình chiều nay...

_ Ừ!

Duy đẩy cửa vào, mệt mỏi đi vào phòng ngủ. Nhưng ngang qua phòng bếp, anh thấy ai đó đang lúi húi làm gì đó... Anh ngạc nhiên, hỏi lớn khi nhận ra Henry:

_ Henry, cậu về sớm thế?

Henry quay người ra, với nụ cười tươi:

_ Sao? Công việc thế nào? Có thành công không? Tớ đang làm một món tuyetej hảo để đãi cậu và anh Vinh...

Rồi anh quay vào với món ăn của mình, nói vọng ra:

_ Thực ra tớ có đảo qua đài truyền hình và người ta bảo đã xong không có việc gì nữa... Cũng bực chút ít... nhưng tớ nghĩ là tớ sẽ có thời gian với cậu nên...

Duy tựa người vào cửa bếp, cắt ngang:

_ Cậu biết hôm nay tớ gặp ai không?

Henry đùa những vẫn không quay ra:

_ Chắc là một cô gái đẹp phải không?

_ Đúng, một cô gái đẹp! _ Nhật Duy chua chát _ Đẹp đến không ngờ... Cậu giấu tớ về việc Tố Phương làm việc trong MC phải không?

Henry sững sờ bỏ rơi con dao trên tay. Nhật Duy cười nhẹ:

_ Cô ấy đấy! Tớ đoán chắc là cậu và cô ấy vẫn liên lạc... Sao lại giấu tớ? Sao vậy hả?

Henry quay ra, cố làm vẻ mặt thản nhiên:

_ Vì tớ muốn cô ấy là của mình tớ! _ Anh lên giọng thách thức _ Cậu biết tớ thích cô ấy từ lâu rồi phải không? Tớ đã giấu cậu vì thế đấy!

Duy nắm tay đập mạnh vào tường, giọng rít lên vì giận dữ:

_ Đừng che giấu nữa! Cậu không phải là hạng người như thế! Cô ta muốn cắt đứt hoàn toàn với tớ phải không? Cô ta muốn như thế và cậu làm theo như thế! Thật là điên khùng biết bao?

Henry ngồi xuống ghế, đầu óc anh tỉnh táo vô cùng... Bây giờ, đối diện lại với chính nỗi tuyệt vọng của bản thân... anh chợt thấy mình sáng suốt hẳn ra... Vĩnh viễn anh không thể nào là một trong hai người trong tình yêu vĩnh cửu của đôi trai gái ấy... Phương yêu Duy và Duy cũng thế... Họ yêu và chờ nhau... nhưng lại làm nhau đau khổ...

_ Tớ chờ cô ấy rất lâu... ngày nào cũng như cả thế kỷ vậy... Chỉ cần nhắm mắt lại là tớ có thể thấy cô ấy đang cười... Suốt 5 năm như thế đấy. Mọi tình cảm phải đóng băng lại để tiếp tục sống, thật cố gắng để thành đạt... Cô ấy hứa khi tớ thành đạt, cô ấy sẽ trở về... Hình như đó chỉ là một lời hứa,phải không?

Nhìn đôi vai trĩu nặng của bạn, Henry nghe trong lòng như có bão. Anh đứng dậy, bám nhẹ lấy đôi vai ấy, cố nói dịu dàng như xoa nhẹ nỗi đau trong Duy:

_ Tớ chỉ có thể khẳng định với cậu một điều: Nếu cậu vững tin, cậu sẽ được hạnh phúc... " Từ bỏ " không có trong từ điển của cậu phải không?

_ Không! _ Duy khẽ lắc đầu. Tận sâu trong những con sóng của lòng mình, anh không thấy những hình dáng của từ ngữ đó... Nếu không có những kỷ niệm của một năm đó... không biết anh còn đủ sức để phán đoán như bây giờ? _ Hạnh phúc là những chắt chiu trong những trái đắng đau khổ, phải không Henry?

Henry ngạc nhiên, anh bắt gặt một tia sáng bừng lên trong đôi mắt sâu thẳm của của Duy... Tự nhiên trong lòng anh trào lên một niềm tự hào lẫn khâm phục! Hình như không bao giờ khuất phục là tính cách đặc trưng của những con người bé nhỏ đáng yêu, đáng phục này... Anh có những người bạn quá đỗi tuyệt vời! Trong tuyệt vọng họ vẫn không bao giờ ngừng hy vọng!

Buổi tối hôm đó, Duy ngồi đàn cho Henry nghe những bản tình ca đượm buồn thay vì những câu chuyện tâm sự mà hai người đã nghĩ là sẽ nói với nhau từ hôm qua. Việc gặp Phương đảo lộn mọi thứ trong hai anh... Không nói nhưng ai cũng hiểu...

Tiếng vĩ cầm da diết khắp không gian...hòa cùng tiếng gió vi vút... Chưa bao giờ Henry cảm thấy nhẹ nhõm như bây giờ. Tiếng đàn ve vuốt tâm hồn anh, ngân nga cùng với những cung tình cảm mà anh đã chôn chặt bao năm... Nhật Duy hiểu và chia sẻ những cảm xúc ấy... Bất giác anh ngân nga hát theo điệu nhạc...

Nhật Duy dừng đàn, mỉm cười:

_ Vậy mà cậu cũng hiểu nó nói gì, đúng không?

_ Vì cậu là bạn tớ mà! _ Henry bóng bẩy đáp trả lại.

Nhật Duy nhìn vào mắt bạn, nghiêm túc chuyển đề tài một cách đột ngột:

_ Mai tớ sẽ có buổi đi chơi với Tố Phương!

Henry ngạc nhiên mất mấy giây, sau đó anh nghĩ đến một kết thúc đẹp và mỉm cười:

_ Đáng lẽ nó phải xảy ra cách đây 4 năm rồi phải không? Bây giờ... Paul cũng là một đối thủ... nặng ký!

Duy cũng cười vu vơ nhưng không nói. Anh không thấy điều đó là chuyện đáng buồn... Anh biết bây giờ, người mình vượt qua không phải là Paul mà là một ai đó, mơ hồ và rất khó xác định... Những điều đã kéo Phương ở lại mảnh đất này 4 năm trời... và có thể là mãi mãi...

_ Ngày mai, sẽ là một ngày đẹp! _ Henry ngước mắt nhìn lên trời và chép miệng... Duy lại bắt đầu đàn... Dáng vẻ của Duy khiến trái tim anh xúc động. Làm sao trên đời này lại tồn tại một con người tuyệt vời như thế? Và có phải vì quá tuyệt vời mà số phận ghen tỵ, bắt Duy phải chờ đợi,phải đau khổ? Khi nào thì ánh mắt của Duy mới hết buồn sâu thẳm nhỉ? Ánh mắt Henry chạm phải ánh mắt của Duy... Và anh dự cảm được một điều chắc chắn, không còn bao lâu nữa... nhưng chắc chắn còn phải gập ghềnh...

*

Sáng sớm khi Henry và Duy bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Duy nhấc máy, không ngạc nhiên khi người tiếp tân khách sạn nói rằng anh có khách chờ ở dưới. Phương bao giờ cũng thích chủ động, và có lẽ lần này cô muốn... dắt anh đi đến một nơi nào đó theo sự lựa chọn và sắp đặt của cô. Nhưng chờ đợi 5 năm đối với anh là quá đủ rồi!

_ Phương đã tới rồi à? _ Henry cười _ Liệu cô ấy có biết tớ đang ở đây không nhỉ?

_ Chắc có... Nhưng cô ấy đang còn để tâm sức vào chuyện... gạt tớ tiếp tục thế nào nữa...

_ Làm gì có! _ Henry cười vang lên như vừa nghe chuyện khôi hài _ Phương thông minh lắm đấy. Cô ấy chả cần nghĩ cũng có thể làm cậu điêu đứng rồi!

Duy đi vào nhà tắm, không phản bác gì câu nói ấy. Mà nói chung thì anh thấy cũng đúng. Chỉ cần cô cười, hoặc im lặng lạnh lùng thì đến... mười thằng anh cũng chẳng biết làm gì ngoài chuyện lóng ngóng tìm cách xin lỗi... Đó là chuyện của 5 năm trước, bây giờ, liệu có đổi khác gì không?

Duy nghe tim mình đập mạnh một cái, lo sợ cuống cuồng... Nếu như trong tâm trí của cô ấy, tình cảm của 5 năm về trước chỉ là thứ tình cảm trẻ con của hai đứa 16... Và cô ấy quên... theo thời gian, theo những dòng nước chảy siết của cuộc sống... Như thế thì anh phải làm sao?

Đập mạnh tay xuống thành bồn rửa mặt, Duy cố gắng trấn tĩnh. Nhưng hình như, mọi sức mạnh, mọi cố gắng của buổi tối hôm qua đã bay đi đâu sạch. Anh lại trở về là anh _ một chàng trai nhút nhát với mối tình lặng câm hơn 5 năm trời... Không biết làm cách nào để trao gửi và cũng chẳng biết làm thế nào để mình... ngừng yêu thương!

*

Cuối cùng thì Nhật Duy cũng chuẩn bị xong và với lời chúc tốt đẹp của Henry, anh đi xuống phòng chờ của khách sạn. Phương đang ngồi bên cạnh cốc cà phê bốc khói, mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa kính... Bên ngoài, nắng buổi sớm nhẹ nhàng...

" Sẽ có lúc mình không phải ngăn những cảm xúc dạt dào này...! ", Duy vừa nghĩ thầm vừa tiến lại. Nghe thấy bước chân, Phương quay lại nhìn. Trong đôi mắt ấy, Duy không thấy gì ngoài một sự lạnh nhạt cố ý... " Chúng ta không thay đổi đến mức ấy, phải không Phương? "... Trái tim Duy lên tiếng, còn trên khuôn mặt anh, lại cũng là một nụ cười khách sáo:

_ Cô đã đợi lâu! _ Duy nói bằng tiếng Anh, và tự rủa thầm mình khi chọn ngôn ngữ ấy.

Phương đáp lại, khách sáo không kém:

_ Không có gì! Có lẽ Ngài chưa quen với thời gian ở đây... Ngài dùng gì?

_ Tôi sợ cô chờ nữa thôi! _ Lịch thiệp Duy nói

_ Ngài nên ăn sáng... Vì buổi đi tham quan hôm nay sẽ hơi dài đấy... nếu ngài muốn biết hết!

_ Vậy cô ăn cùng tôi? _ Duy mời mọc cùng với một nụ cười.

Phương hơi nhíu mày, trong một thoáng như khó chịu. " Cô ấy khá hơn trong việc biết kiềm chế! " _ Duy lại nghĩ. Anh thoáng cười trong lòng khi thấy Phương nhượng bộ và cô giơ tay gọi tiếp tân.

_ Ngài dùng gì?

_ Giống như cô! _ Duy thản nhiên trả lời, rồi anh... ngây thơ nhìn ra bên ngoài... Con đường phía trước mặt dốc thoai thoải... dài típ tắp... Cũng không có cảm giác khác lắm khi ở Hà Nội... Phải chăng vì bên cạnh là có Tố Phương?

Phương lại nhượng bộ lần nữa. Cô gọi vài món ăn nhẹ cho buổi sáng, và sau đó thì mặc kệ Duy, cô quay vào với cốc cà phê của mình... Đầu óc lãng đãng theo những sợi khói bốc lên từ chiếc cốc... Không có gì trong đầu cô cả!

Duy ăn nhanh những thứ Phương gọi, thi thoảng mỉm cười khen ngon. Phương thì chậm rãi, giống như kiểu cô đang bị tra tấn mà cô lại phải cố che đập cảm giác của mình... Bực mình nhưng không dám thể hiện... Phương biết Duy đang thử sức chịu đựng của mình. Ngày xưa, cũng giống như thế...

_ Ăn xong, Ngài muốn đi đâu trước? _ Phương buột miệng hỏi. Quả thực là cô đã chuẩn bị thật kỹ lưỡng những tình huống có thể xảy ra, và chọn cho mình những thái độ thích hợp. Muốn dẫn Duy vào những tình huống đó thì phải chủ động trước!

_ Nghe Tổng giám đốc của cô nói là cô muốn làm bạn với người Việt từ lâu, cô nhớ Tiếng Việt! _ Duy hơi cười, anh chuyển sang nói tiếng Việt _ Vậy hãy nói tiếng Việt đi Phương!

Vậy là Phương thua! Phương không dành được thế chủ động mà lâm vào tình trạng không thể không... nghe lời. Cô cố gắng giữ chút bình tĩnh cuối cùng sau khi nghe Duy gọi hẳn tên mình như thế, sau 5 năm!

_ Nếu như... ngài muốn!

_ Dùng từ " ngài " dành cho một người bạn lâu năm không gặp, liệu có thích hợp không?

Duy bỏ hẳn dĩa xuống, nghiêm giọng trong khi Phương còn bối rối, anh tiếp:

_ Từ nãy, Phương không thấy chúng ta giống như những tên hề?

_ Không...

_ Tôi không hy vọng gì nhiều sau 5 năm, ngoài một chữ " bạn " cả đâu!

Phương ngẩng lên, dò xét độ trung thực. Nhưng ngay lập tức cô biết mình... dại. Đôi mắt của Duy da diết chứ không như lời nói... Thật bực mình quá đi thôi!

_Phương không có ý gì khi chọn cách đối xử như thế! _ Phương cúi xuống, một giây sau, cô ngẩng lên, bình tĩnh _ Đúng là đã quá lâu, để quen trở lại là rất khó!

" Mình cần bình tĩnh! " _ Trong thâm tâm cả hai tự nhắc nhở mình... Và nếu Henry ở đâu, anh sẽ chẳng thể làm gì hơn ngoài chuyện lắc đầu và bỏ đi. Trong suy nghĩ của họ, mọi điểm như xuất phát cùng một lúc, giống nhau, hiểu nhau... nhưng lại phủ nhận nhau. Có lẽ thời gian cũng đã quá lâu... và có quá nhiều chuyện đau lòng xảy ra!