Lỗi Tình
Nắng chiều vừa nhạt, Trinh mang chiếc võng ra vườn buộc vào thân cây nhãn, nằm đạp chân đưa cho võng lên cao, đoạn cô trịnh trọng ấp quyển truyện Kim Vân Kiều lên ngực… Đôi mắt đẹp lim dim nhìn ánh sáng loang loáng trên lá cây thưa, làn môi tươi chúm chím khấn thầm những câu khấn thuộc lòng, cô bói xin một quẻ ứng nghiệm mối tình của cô. Rồi quả quyết, cô mở đôi quyển sách, đọc trang bên tay phải. Gặp chữ khó, cô phải đánh vần vì cô mới nhờ cậu em nhỏ dạy được hơn tháng nay. Đọc hết trang, cô ngẫm nghĩ…, đoán ý nghĩa từng câu, nhưng cô không sao hiểu nổi, bực mình, cô bóp quyển sách, dằn mạnh xuống đùi.
Một lát, Trinh lại mở sách tìm trang mà cô đã đánh dấu bằng chiếc lá khô, đọc lại:
Sâm, Thương chẳng vẹn chữ tòng,
Tại ai há dám phụ lòng cố nhân.
Khe khẽ ngâm câu ấy đến ba lần, Trinh thấy dạ nao nao, buồn buồn…
Đọc lời dẫn giải cuối trang, Trinh hiểu rằng sao Sâm, sao Thương là hai ngôi sao không ở gần nhau, không bao giờ gặp được nhau, mỗi ngôi ở một phương trời! Vậy thì cô với chàng trai trẻ ấy sẽ chẳng thể chung sống một cuộc đời để yêu nhau?
Trinh chán ngán chớp mắt cho lệ tràn ướt má, và trong bóng tối, cô thở dài, ngửa mặt nhìn bầu trời đêm thăm thẳm, đếm từng vì sao thưa thớt mọc… Giữa nền trời mênh mông không gợn mây, một dải sông Ngân Hà bắc ngang như dải lụa, chỉ trong khoảnh khắc trời đã đầy sao lấp lánh, Trinh hoa mắt không đếm xuể. Trinh sực nhớ đến những buổi tối hè trăng sáng thuở còn bé dại, cô thường cùng mẹ bắc chõng ra sân, mẹ bảo cô ngắm sông Ngân Hà, rồi chỉ cho cô nhìn những ngôi sao chắp thành hình con vịt, hình cái mũ Thượng Đế, hình nàng tiên ngồi giặt lụa bên sông…
Nhưng nay mẹ đã qua đời, cô không còn được ngây thơ gối đầu lên đùi mẹ, ngắm mẹ ngồi vá áo dưới đèn trăng. Cô không còn được nghe mẹ kể đi kể lại bằng một giọng rất đỗi hiền từ, những chuyện anh chàng Cóc lấy vợ tiên, chuyện Lưu Bình, Dương Lễ, truyện Tấm - Cám, Tống - Trân.
Cô mồ côi, cùng em thơ sống cực nhọc dưới quyền dì ghẻ; rồi từ khi khôn lớn cô đã yêu một chàng, nhưng than ôi, chàng ấy chỉ là cái bóng hững hờ đi qua giẫm lên những ước vọng thầm kín ở lòng cô!
Trăng hạ tuần đang mọc đằng đông; một nỗi buồn rười rượi xâm chiếm tâm hồn u uất của cô.
Nhìn những ngôi sao to nhỏ, gần xa, cô tự hỏi lòng: “Sao Sâm, sao Thương ở đâu? Anh Minh?”
Song Minh nào có trả lời cô, nào có nghe thấy câu nói ấy, mà nếu như nghe thấy, hẳn anh sẽ hết sức ngạc nhiên nhìn cô: “Sao cô hỏi tôi câu kỳ khôi ấy?”
Ừ, sao lại không có tình yêu đó, sao Trinh lại không dám hỏi anh câu đó, vào một ngày mai sau.
Trăng tròn và đỏ tựa mặt trời nấp sau cây gạo đầy hoa đỏ như mớ đuốc cháy trong bóng tối, đom đóm lượn lập lòe trên những bức rào găng mọc rất đều, bao quanh cái sân đất rộng của một nhà ga nhỏ; dưới ánh trăng, lớp mái ngói thấp lè tè đen sạm và bức tường mới quét lại màu vàng đổ bóng lên nhau.
Trinh đưa mắt nhìn sang phòng giấy nhà ga, thấy Minh, người cô vẫn thầm yêu, đang ngồi làm việc. Anh quay lưng ra phía vườn khiến Trinh không trông rõ mặt, anh chẳng hề lưu ý đến Trinh tuy Trinh đã cố đưa võng kẽo kẹt và dặng hắng mấy lần. Trinh lại khe khẽ hát, giọng buồn buồn một câu ở truyện Kiều mà cô cho là rất gở trong giấc mơ tình vô vọng của cô. Tiếng hát và tiếng võng đưa trong đêm tối buồn đến não lòng, vậy mà anh vẫn ngồi đọc sách điềm nhiên.
Trinh bực tức muốn đứng dậy chạy vào mà trách con người vô tình ấy nỡ yêu sách hơn yêu mối tình cô. Vừa lúc ấy, Minh nghe thấy còi xe lửa đằng xa, anh đẩy ghế đứng lên, như cái máy, anh vơ vội lá cờ vải đỏ cuốn tròn và cây đèn dầu lồng kính đỏ, rảo bước ra ngoài sân ga vắng ngắt không có một hành khách đợi tàu. Trinh cũng chạy ra, nhưng e thẹn, cô nấp sau một gốc cây.
Minh lững thững đi bên đường sắt, tay khẽ lắc cây đèn kính đỏ, vừa nhìn đoàn xe lửa tít đằng xa đang phun khói trắng lên khoảng không mờ ánh sáng trăng, vừa huýt sáo miệng, cất tiếng hát khe khẽ.
Minh làm xong cái công việc của một thày xếp ga quanh năm suốt tháng là phất lá cờ vải đỏ, thổi mấy tiếng còi ra hiệu cho đoàn xe lửa chạy, rồi lại vào căn phòng giấy nhỏ hẹp để nằm lăn trên chiếc giường vừa một người dùng, nghĩ vẩn vơ những chuyện đâu đâu, hoặc ngồi lục lại những cuốn nhật ký hỏa xa cũ nát của các bạn đồng nghiệp, hoặc ngồi dán mắt vào cái máy vô tuyến điện, chờ tiếng chuông reo rầm rĩ một hồi rồi, như người máy anh vơ lấy mảnh giấy chép vội vàng những dòng chữ trên sợi băng giấy trắng, xanh từ trong cái máy đồng xinh xắn nhả ra.
Ga nhỏ, lại ở một vùng quê hẻo lánh, nên nhiều khi ba bốn ngày liền Minh không thấy ai mua vé, mà các chuyến tàu đỗ ở ga cũng thường không có một hành khách nào xuống cả. Bởi vậy, bọn phu xe không kiếm được ăn, dần dần giải nghệ, và những hàng quán cũng dọn đi nơi khác, cạnh ga chỉ còn một nhà dây thép tẻ buồn và mấy gian nhà lá của người “phu kíp” già nua.
Trinh ở mấy gian nhà lá ấy, và Trinh là con gái lão phu-kíp ấy.
Không có vợ con như các thày sếp ga khác nên Minh bảo lão Năm - tên bố Trinh - thổi cơm tháng anh ăn. Trinh gửi người ra tỉnh mua riêng cho anh đũa son, bát sứ, mâm đồng để dọn cơm hầu anh cho lịch sự. Cô còn thường bảo người nhà lên nhà ga hỏi anh xem có quần áo cần thay để cô giặt giúp hoặc hỏi anh muốn ăn đổi bữa những gì để cô chiều, song Minh dễ tính, và muốn đáp công cô, anh thường nhắn lời khen ngợi, cảm ơn.
Tối tối, Trinh mượn cớ đưa thằng em lên ga nhờ anh dạy học; những dịp ấy, cô chăm chú nhìn vẻ mặt khôi ngô, dáng người lịch sự của anh mà lòng hồi hộp, ước ao, chờ đợi một câu nói gợi tình, một cái vuốt má mơn man, nếu được thế, cô sẽ say sưa hiến anh… nhưng chưa bao giờ cô được nghe một câu nói tình tứ, được biết một cái vuốt má, buồn thay!
Có khi Trinh lẩn thẩn mong Minh ốm để cô tiện cớ gần anh trong việc cơm cháo, thuốc thang, và, nếu có thể, cô sẽ không ngần ngại mà xoa bóp cho anh, đánh cảm cho anh, như một người vợ hiền nâng giấc cho chồng. Song Minh chưa hề đau ốm. Sáng tinh sương cô đã thấy anh cởi trần; trời rét mặc lòng, anh ra đứng cạnh đường sắt hô hấp khí trời, tập thể dục cho tới lúc mặt trời lên cao, chạy ra khu hồ gần đấy nhảy xuống bơi rồi lững thững về phòng giấy nhìn ra ngoài trời. Lúc nào Minh cũng tươi vui, nếu không thổi còi miệng thì hát khiến Trinh nhiều khi đứng ngoài vườn nhìn qua cửa sổ không hiểu Minh hát những bài gì mà những bài hát ấy có phải là những bài hát về tình yêu không - vì anh hát tiếng Pháp - không hiểu Minh cười một mình như thế là tại làm sao, vì ai, ừ, ít ra cũng vì một người nào đó, một mối tình xa xôi nào đó… than ôi, giá như người đó là cô, tình cảm đó chỉ dành cho riêng cô!
Ước mơ ấy mang đến cho Trinh một hy vọng, một cảm giác mênh mang làm ấm áp cõi lòng mà cô muốn ấp ủ, gìn giữ như ấp ủ, gìn giữ một đóa hoa lần đầu nở trong tấm lòng của một cô gái thơ ngây.
Trinh giữ gìn, nâng niu đóa hoa ấy.
Gió hắt hiu. Ánh trăng vằng vặc giãi trên thềm nhà ga vắng, ở đó một cây đèn kính đỏ hắt ra một thứ ánh sáng tù mù.
Trinh ôm chiếc chiếu trải trên thềm gạch, bày sẵn bàn cờ, khay chén, ấm nước nóng, và một đĩa mía cô tiện sẵn.
Một lát sau, Trinh ngồi xem cha cùng Minh đánh cờ. Lắm lúc Trinh thấy Minh đi nhiều nước hớ hênh, cô không nhịn được cười khẽ nói:
- Thày sếp buồn ngủ mất rồi!
Và nhân dịp ấy, cô mách hoặc gỡ hộ cho Minh nhiều nước rất cao. Anh đưa mắt nhìn cô… Trinh thấy lòng sung sướng quá, cô đang muốn hiểu cái nhìn kia có ngụ ý gì thì anh đã đứng lên, kêu mệt, rồi vào phòng nghỉ.
Nhưng đêm ấy, Minh lại không ngủ, anh chắp tay sau lưng, đi dọc theo đường sắt cách nhà ga một quãng xa rồi lại quay về. Đầu cúi xuống, Minh nhìn bóng mình rút ngắn lại, in mờ mờ trên mặt cỏ, và nghe tiếng guốc nghiến than đen vụn trải trên mặt đất. Anh buồn bã nhớ tới một người đàn bà, thực vậy, một người đàn bà đẹp đi lướt qua anh, trên một chuyến tàu đêm, đã không nỡ quên mối tình xưa mà đặt hai đầu ngón tay lên miệng làm dấu hôn môi tặng anh, và đã giơ tay vẫy, hẹn anh gặp lại trên một chuyến tàu đêm khác… Đã hai tháng nay, bao nhiêu chuyến tàu đêm anh hăm hở xách cây đèn kính đỏ và lá cờ vải đỏ ra sân ga mong đón một cái hôn nữa của người đẹp đêm xưa gửi tặng… song… đã hai tháng nay rồi, bao nhiêu chuyến tàu đêm đã lạnh lùng vùn vụt chạy qua cũng như trong những cuộc ăn chơi phóng đãng thuở xưa, biết bao nhiêu khuôn mặt đẹp đã tiếp nhau lạnh lùng, vùn vụt lướt qua đời anh.
Chán ngán, và ghê tởm, Minh nhắm nghiền mắt lại. Anh không muốn nhớ đến những mối tình bạc bẽo, nhớ đến cái ngày anh bị cha từ bỏ đuổi đi, và anh cũng không muốn nghĩ đến cuộc sống hiện tại của mình. Nhưng cớ sao, anh vẫn không quên nổi người đàn bà đẹp năm xưa anh đã say mê ấy, tại làm sao?
Đến cửa ga, Minh bỗng giật mình vì một tiếng nói run run:
- Thày sếp!... thày không đi nghỉ?... tàu đêm sắp về rồi…
Minh vén tay áo xem giờ, đoạn như điên lên vì một nỗi vui mừng kín đáo, anh sẽ vỗ vai Trinh:
- Cảm ơn cô… Nếu cô không nhắc thì tôi suýt quên mất chuyến tàu đêm, ồ, chuyến tàu đêm!
Anh cười khanh khách và liều lĩnh giơ tay vuốt má Trinh, đoạn chạy vào phòng giấy, đóng sầm hai cánh cửa.
Dưới ánh trăng, má Trinh bỗng đỏ hây hây, tim hồi hộp đập… Cô có cảm giác như thấy ở trong lòng một đóa hoa tình, - không! Cả một vườn hoa tình, hoa mộng đang đua nhau nở tưng bừng, rực rỡ…
❉❉❉
Trinh dậy từ sáng sớm, cho lợn ăn xong, cô vội vã lẻn lên sân ga để báo cho Minh biết cái tin cha và dì ghẻ đã nhận gả cô cho một người làm ruộng ở làng bên.
Nhưng sáng ấy, Minh không tập thể dục. Nhòm vào cửa kính, thấy anh còn ngủ, cô lại quay về. Trinh uất ức, chỉ mong được kể lể với anh nỗi đau đớn của cô, bởi cái xoa má của anh đêm nọ khiến cô tin thành thực rằng anh đã yêu cô.
Trinh buồn bã dựa lưng vào thân cây nhãn trong vườn, ngửa mặt nhìn mặt trời đang mọc đằng đông. Nắng sớm lấp loáng giọi vào cặp mắt đen ướt lệ; và ý nghĩ được Minh yêu khiến cô chớp mắt nhoẻn miệng cười. Nắng giọi vào hàm răng đen nhanh nhánh mới triết tối qua mà cô đang tiếc chưa có dịp cười để khoe anh.
Cô ra phía chuồng gà mở cửa cho chúng.
Bỗng tiếng hai con ngỗng sêu kêu trong nhà bếp, Trinh càng buồn thấm thía; cô kinh hãi nhận thấy cô đã hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của kẻ kia, một anh chồng thô bỉ mà cô mỗi khi gặp thường lánh mặt.
Hôm sau là ngày tết đoan ngọ. Sáng sớm Trinh đã sai em mang thức ăn “giết sâu bọ” lên ga mời Minh ăn, và tinh nghịch, cô giấu dưới lòng đĩa hoa quả chiếc “bùa tui bùa túi”. Một lúc sau, khi đang mổ ngỗng làm cỗ cúng, cô nhìn lên ga thấy Minh ngồi vắt vẻo trong khung cửa sổ, vui vẻ hát, trên ve áo vét cũ kỹ đeo hai quả đài bằng lụa xanh đỏ, anh gật đầu chào cô. Cô nửa vui vì thấy Minh cũng tinh nghịch dùng cái đồ chơi trẻ con mà cô đã tinh nghịch tặng anh, vừa buồn vì thấy Minh biết tin đau đớn của cô rồi mà vẫn thản nhiên như thế.
Trinh giận dỗi quay vào bếp.
Mưa mỗi phút thêm dữ dội, gió đầu đông, trong cơn bão rớt rít thê thảm trên những ngọn xoan cao.
Một hồi còi xe lửa đằng xa vọng lại, Minh vội khoác chiếc áo tơi mưa, xách đèn ra đường sắt đứng chờ. Nước mưa giội xuống chiếc mũ dạ và áo tơi đen, ướt đẫm. Toàn thân run cầm cập, anh ngước nhìn bầu trời đen u ám, ngửa mặt cho nước lạnh táp vào, anh thấy tủi thân với cái nghề vất vả của mình.
Đoàn xe đã đến, hai con mắt lửa chói lòa, tiếng bánh rít trên đường sắt nghe ghê rợn. Không có một hành khách nào xuống, anh phất cờ thổi còi cho tàu chạy.
Trong toa hạng nhì, tấm cửa kính từ từ hạ xuống, một người đàn bà rất đẹp, cổ quàng lông cừu trắng, mặc “măng-tô”, thở một luồng khói thuốc, ngửa bàn tay trắng muốt hứng nước mưa, rồi ngoảnh đầu lại cười với một người đàn ông Pháp đứng sau lưng đang quàng chặt cổ nàng. Tiếng cười ròn rã trong trẻo phả vào mưa gió trong đêm. Tiếng cười ấy, bóng người đàn bà đẹp ấy lướt qua mặt Minh như một cơn gió độc. Mất hẳn rồi, người đàn bà đẹp! Người đàn bà đầu tiên, mối tình đầu, một nguồn yêu thương đã qua trong một chuyến tàu đêm, như lời nàng hứa hẹn với anh, trên một chuyến tàu đêm xưa.
Hết mong rồi, còn gì nữa! Cả một niềm yêu đương độc nhất lúc tuổi xanh, một bông hoa tình đầu nở trong lòng thơ, một hình ảnh người yêu dấu in trong trái tim còn đầy tình cảm, lúc này, hết thảy đều tan tác, đều mờ xóa, còn đâu!
Đoàn tàu đêm đã biến mất đằng xa thẳm, Minh chán ngán xách cây đèn đỏ quay vào phòng giấy, vất mũ, vất áo tơi sũng nước vào một xó, rồi gục mặt xuống bàn.
Ngoài cửa kính, ngay lúc đó, có một bóng người, rồi cánh cửa dần dần hé mở, người ấy rón rén bước vào.
- Cô Trinh! Cô chưa ngủ?
Trinh để chiếc nón xuống góc tường:
- Thằng em lớn bị cảm, không có người sai, em phải mang nước lên để thày pha cà phê.
Minh cảm động nhìn cô. Anh bỗng nhiên nhận thấy cô đẹp lạ lùng, một vẻ đẹp có duyên và hiền hậu.
Thấy anh chăm chú ngắm mình, Trinh đỏ mặt bẽn lẽn, lòng đầy vui sướng. Đây là lần đầu cô được anh nhìn lâu như thế, trái hẳn mọi khi.
- Thày có rét để em nhóm lò than…
- Không, tôi không rét lắm. Cô ngồi đây uống nước rồi hãy về ngủ. Cô không từ chối chứ?
Minh kéo ghế bảo Trinh ngồi. Trong khi pha hai tách cà phê, Minh cười rủ rỉ bảo cô:
- Cô Trinh đẹp thật, quả tôi không ngờ…
Trinh cười thơ ngây:
- Em đẹp thật à? Hôm nay thày sếp mới khen em!
- Bởi bây giờ tôi mới có dịp ngắm kỹ. Mười năm nữa khen thì mới muộn, chứ lúc này khen đã muộn đâu.
Trinh thổn thức:
- Lúc này lời khen đã muộn rồi… thật muộn rồi… vài tháng nữa, em sẽ không còn được ở gần thày… em sẽ đi xa, đi rõ xa… em sẽ lấy chồng!
Trinh nức nở, kéo vạt áo lau nước mắt, âu yếm nhìn Minh.
“Cô sẽ lấy chồng!” Minh nhắc lại câu ấy bằng một tiếng cười chua cay, ngao ngán – “ Lại một cái bóng nữa đi qua cuộc đời mình! “
Nhưng Minh hối hận rằng tiếng cười ấy đã làm Trinh thêm tủi, anh động tâm thương, vịn vai cô:
- Cô Trinh! Cô sắp lấy chồng… tôi thành thực mừng cô… Em Trinh đừng khóc nữa, đừng khóc nữa. - Anh thở dài buồn bã. - Thời gian đã trôi qua nhanh chóng biết bao. Tôi đã phí hoài những năm tháng tốt đẹp nhất của đời mình vào những hình bóng hão huyền trên những chuyến tầu. Những gì tôi vừa trải qua đều vô nghĩa hết, nhất là cái giấc mơ ngu xuẩn và vô vọng ấy. Trong khi em là một vẻ đẹp có thực ngay bên tôi mà tôi không nhận ra. Mãi tới lúc này…
Trinh đâm ra hoàn toàn bối rối. Hai má cô ửng lên một mầu hồng, rồi cô e lệ ngoảnh mặt sang phía khác.
- Tôi là một gã đàn ông tầm thường, nghèo khổ lại vô nghĩa nữa. Bây giờ, chỉ có điều này đáng nói, là tôi yêu em, cho dù em sắp lấy người đàn ông kia, người mà tôi không cần biết là ai.
- Ôi, xin thày đừng tiếp tục nữa, em không thể nào chịu nổi - Trinh nói mắt ứa hai hàng lệ - Mọi chuyện đã quá muộn. Với em thì chẳng có gì đáng kể. Em chỉ là một cô gái giản dị. Chẳng thà em không được gặp thày, được biết thày. Giờ đây, mỗi khi thầm so sánh giữa thày với người đàn ông mà em sắp lấy càng khiến em thấy ghê rợn.
Nói xong, Trinh gạt nước mắt rồi từ từ quay về gian nhà lá của lão phu-kíp lúc này còn leo lét ánh đèn dầu giữa bóng đêm thăm thẳm.
(Đăng Tiểu thuyết thứ Bảy số 162/1937)