Chương 9.
Cho em gửi lời chào đến Trung úy Rokesby và bảo đảm với anh ấy rằng nếu anh chị em của anh ấy không viết thư thường xuyên như em, thì chỉ có thể là vì họ có cuộc sống thú vị hơn nhiều. Derbyshire không có gì ngoài sự buồn tẻ vào thời điểm này trong năm. Ồ, em đang nói gì vậy? Derbyshire luôn không có gì ngoài sự buồn tẻ. Đó là một điều tốt vì em thích một cuộc sống bình yên.
- từ Cecilia Harcourt gửi anh trai Thomas
Edward chậm chạp tỉnh dậy sáng hôm sau, đầu óc anh miễn cưỡng dứt ra khỏi giấc mơ cực kỳ thú vị. Anh đang nằm trên giường, điều đáng chú ý là bản thân anh khá chắc chắn rằng anh đã không ngủ trên một chiếc giường thích hợp trong nhiều tháng. Và anh cảm thấy ấm áp. Ấm áp và đáng yêu, nhưng không quá nóng, như cách mà người ta cảm nhận được trong những mùa hè ngột ngạt ở New York này. Thật buồn cười là dường như không có gì thực sự xảy ra trong giấc mơ này; đó là tất cả cảm giác về nó. Tất cả là sự thoải mái bồng bềnh. Ngay cả cơ thể của anh cũng có vẻ háo hức để đắm chìm trong những cảm giác hạnh phúc. Anh thức dậy một cách khó nhọc, như anh thường thế, nhưng không có sự thất vọng đi kèm vì biết rằng không có gì có thể mang nó đến. Bởi vì trong giấc mơ, anh đang cuộn mình trong một nơi rất thú vị, ấm áp và đầy đặn, với một khe hở nhỏ đầy trêu chọc, bao bọc anh trong một vòng ôm ấm cúng, nữ tính. Tay anh vụng trộm ôm lấy má cô. Anh thở dài. Thật hoàn hảo. Anh luôn thích phụ nữ, thích những đường cong mềm mại của cơ thể họ, cách làn da của họ nhợt nhạt và dịu dàng với anh. Anh không bao giờ là một kẻ vô lại, anh cũng không bừa bãi. Nhiều năm trước, cha anh đã kéo anh sang một bên và dọa anh về nỗi sợ hãi của Chúa về bệnh lậu. Và vì vậy, trong khi Edward đến thăm các nhà thổ với bạn bè của mình, anh không bao giờ tham gia vào việc mua bán. Nó an toàn hơn rất nhiều, và theo ý kiến của anh có lẽ có nhiều điều thú vị hơn, khi ăn nằm với một người phụ nữ mà mình thực sự biết rõ. Chủ yếu là những góa phụ kín đáo. Thỉnh thoảng là ca sĩ opera. Nhưng những góa phụ kín đáo và những ca sĩ opera không có nhiều trên mặt đất ở các thuộc địa Mỹ này, và đã lâu lắm rồi anh mới thấy mình hạnh phúc khi bị quấn chặt bởi chân tay của phụ nữ. Anh yêu cảm giác của một người phụ nữ ấm áp bên cạnh anh. Bên dưới anh. Bao quanh anh. Anh kéo cô lại gần hơn, người phụ nữ hoàn hảo trong giấc mơ của anh, và sau đó… Anh đã thức dậy. Điều này là thật. Lạy Chúa Kitô. Đây không phải là người phụ nữ bí ẩn như mơ trong vòng tay anh, đó là Cecilia, và chiếc váy ngủ của cô đã tốc lên trong đêm để lộ ra tấm lưng trần, mượt mà của cô. Anh hầu như vẫn mặc quần áo, anh đã ngủ hai lần với đầy đủ quần áo, nhưng cậu bé của anh đang phản đối sự giam hãm của nó, và anh thực sự không thể trách nó được, rướn lên cho đến khi nó chống lên mông của Cecilia. Chắc chắn không có người đàn ông nào từng thấy mình trong một tình huống bực bội như vậy. Cô là vợ anh. Chắc chắn anh có quyền kéo cô lại gần hơn, lăn cô ra và bắt đầu hôn cô cho đến khi cô tan chảy trong dục vọng. Anh bắt đầu từ miệng cô, sau đó anh di chuyển dọc theo chiều dài thanh lịch của cổ họng đến chỗ xương đòn của cô. Từ đó sẽ dễ dàng trượt đến ngực cô, thứ mà anh vẫn chưa thấy nhưng khá chắc chắn là có kích thước và hình dạng vừa vặn một cách hoàn hảo với bàn tay anh. Anh không chắc anh biết điều này như thế nào, ngoại trừ mọi thứ khác về cô đã được chứng minh là hoàn hảo, vậy tại sao không? Và anh có cảm giác rằng vào một lúc nào đó trong đêm hôm trước, anh đã có một trong những bộ ngực được đặt trong tay. Tâm hồn anh dường như nhớ nó, ngay cả khi tâm trí anh không nhớ gì. Nhưng anh đã hứa với cô rằng anh sẽ không lợi dụng sự gần gũi bắt buộc này. Anh đã tự hứa với mình rằng anh sẽ cho cô một đêm tân hôn đúng nghĩa, không phải thứ gì đó dò dẫm và vội vã với một người đàn ông chỉ hoạt động với một nửa sức mạnh và sức chịu đựng. Khi anh làm tình với cô, cô sẽ có tất cả sự lãng mạn mà cô xứng đáng có được. Vì vậy, bây giờ anh cần phải tìm ra cách giải thoát mình mà không đánh thức cô. dù mọi dây thần kinh nam tính của anh đều phản đối. Một số sợi phản đối nhiều hơn những sợi khác. Điều đầu tiên, anh tự nói với mình. Di chuyển bàn tay. Anh rên rỉ. Anh thực sự không muốn di chuyển bàn tay của mình. Nhưng sau đó, Cecilia phát ra một tiếng động nhỏ như thể cô sẽ thức dậy, và điều đó dường như khiến anh không thể cử động. Với một động tác chậm rãi và cẩn thận, anh rút tay ra, để lòng bàn tay đặt lên hông. Cô lẩm bẩm điều gì đó trong giấc ngủ, thứ gì đó nghe có vẻ như “cá hồi,” rồi thở dài khi cô nép vào gối. Thảm họa đã biến mất. Edward lấy lại hơi thở của mình. Bây giờ anh cần phải rút tay ra khỏi bên dưới cô. Không có nhiệm vụ dễ dàng nào khi cô dường như đang sử dụng bàn tay của anh như một kiểu yêu trẻ con nào đó, áp nó lên má cô như một tấm chăn yêu thích hoặc búp bê nhồi bông. Anh kéo nó một chút. Cô không nhúc nhích. Anh kéo mạnh hơn một chút, đông cứng lại khi cô phát ra âm thanh kích thích buồn ngủ và vùi mạnh hơn vào tay anh. Cơn buồn ngủ khó chịu. Ai biết thậm chí còn có một điều như vậy? Rất tốt, anh tự nói với mình, đã đến lúc phải nghiêm túc. Với sự lúng túng chuyển trọng lượng, anh ấn toàn bộ cánh tay xuống nệm, tạo ra một chỗ lún xuống đủ để anh trượt chân tay ra khỏi cô mà không làm phiền vị trí của cô. Cuối cùng không vướng víu gì. Edward bắt đầu lùi lại, từng inch một... gây ra tiếng sột soạt, anh đã không vượt qua hai inch đầu tiên. Hóa ra anh không phải là người băng qua giường trong đêm, đó là Cecilia. Và rõ ràng là cô rõ ràng đã không có một chút áp lực nào, bởi vì anh đang bị đẩy ra ngay sát mép nệm.
Không còn gì để nói. Anh sẽ phải thức dậy, chào ngày mới. Ngày? Anh liếc về phía cửa sổ. Có lẽ là bình minh thì đúng hơn. Không có gì đáng ngạc nhiên, anh cho rằng, vì họ ngủ thiếp đi khá sớm vào đêm hôm trước. Với cái nhìn cuối cùng về phía Cecilia để chắc chắn rằng cô vẫn đang ngủ ngon lành, Edward vung hai chân qua một bên giường và đứng dậy. Anh vẫn cảm thấy yếu đuối như hôm trước, điều đó cảm nhận rõ ràng. Anh có thể đã không ăn gì ngoài nước canh tối hôm trước, nhưng anh đã có một bữa ăn thích hợp khi họ lần đầu tiên đến nhà trọ Quỷ Đầu. Thật ấn tượng với những gì mà một chút thịt và khoai tây có thể làm cho một người đàn ông. Đầu anh cũng cảm thấy khá hơn, mặc dù một số cảm giác bên trong đang cảnh báo anh không được thực hiện bất kỳ chuyển động đột ngột, giật cục nào. Điều này chắc chắn loại trừ một chuyến đi mười dặm tới Haarlem, nhưng ít nhất Cecilia đã chấp nhận điểm đó. Anh thật không nghĩ rằng họ sẽ tìm thấy tin tức về Thomas ở chiến tuyến phía bắc, nhưng anh sẽ đưa cô đến đó ngay khi có thể. Và trong lúc này, họ sẽ tiếp tục điều tra ở đây. Anh sẽ không nghỉ ngơi cho đến khi họ biết chuyện gì đã xảy ra với Thomas. Edward nợ người bạn này rất nhiều. Và bây giờ là với Cecilia. Vẫn di chuyển chậm chạp, anh băng qua khoảng cách ngắn đến cửa sổ và kéo rèm ra vài inch. Mặt trời đang mọc trên Thế giới Mới, vẽ lên bầu trời những vệt màu cam và màu hồng. Anh nghĩ về gia đình mình ở Anh. Một ngày mới đã bắt đầu với họ. Giờ này họ đang ăn bữa trưa chăng? Thời tiết có đủ ấm để đi cưỡi ngựa băng qua khu đất rộng lớn của Crake House không? Hay mùa xuân vẫn còn bám lấy nước Anh, làm cho không khí lạnh buốt và gió nữa? Anh nhớ nhà, nhớ những thảm cỏ sâu thẳm của những bãi cỏ và hàng rào, sương mù mát mẻ của buổi sáng. Anh nhớ mẹ, hoa hồng, mặc dù anh không bao giờ thích mùi hương của chúng. Trước đây anh đã bao giờ nhớ nhà chưa nhỉ? Anh không nghĩ như vậy, mặc dù có lẽ nỗi đau này đã lớn dần trong trí nhớ của anh trong những tháng ngày bị mất tích. Hoặc có lẽ nó là một cái gì đó mới mẻ. Bây giờ anh đã có vợ, và cầu Chúa, con cái cũng sẽ có. Anh không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có một gia đình ở đây trên mảnh đất thuộc địa này. Anh luôn luôn hình dung mình trở lại Kent, sống trong một điền sản của riêng mình, không quá xa so với phần còn lại của Rokesbys. Không phải là anh chưa từng hình dung ra một người phụ nữ đặc biệt nào trong những tưởng tượng mơ hồ này. Anh chưa bao giờ tán tỉnh ai nghiêm túc, mặc dù mọi người dường như nghĩ rằng anh cuối cùng sẽ kết hôn với người hàng xóm của mình, Billie Bridgerton. Anh không bao giờ bận tâm đến việc làm mất lòng mọi người về khái niệm này, kể cả với Billie, nhưng họ sẽ là một thảm họa khi thành vợ chồng. Họ thậm chí đã quá giống như anh chị em ruột để nghĩ đến việc kết hôn. Anh cười thầm, nghĩ về cô. Họ đã chạy trốn tìm khi còn là những đứa trẻ, anh và Billie, cùng với em trai Andrew và em gái Mary. Đó là một kỳ quan khi mà tất cả họ đã đạt đến tuổi trưởng thành với sức khỏe tốt. Anh đã bị trật khớp vai và có một chiếc răng sữa bị đánh bật ra trước sinh nhật thứ tám của anh. Andrew luôn bị cuốn vào một số thứ khác. Chỉ có Mary đã miễn nhiễm với những chấn thương liên tục, mặc dù điều đó gần như chắc chắn là ít do tình cờ hơn là do sự nhạy cảm vượt trội của cô. Và George, tất nhiên. George chưa bao giờ kiểm tra sự kiên nhẫn của mẹ họ với những vết gãy và vết bầm tím. Nhưng sau nữa, anh ấy lớn hơn vài tuổi. Anh ấy đã có những chuyện quan trọng hơn nhiều so với trò chạy trốn tìm với những đứa em ruột của mình. Cecilia có thích gia đình của anh không? Anh nghĩ cô sẽ thích, và anh biết họ sẽ thích cô. Anh hy vọng cô sẽ không nhớ nhiều tới Derbyshire, nhưng điều đó nghe có vẻ như thể cô không còn nhiều thứ để trói buộc cô ở đó nữa. Thomas đã không bày tỏ tình cảm gắn bó với quê hương của họ; Edward sẽ không ngạc nhiên nếu anh ấy ở lại quân đội và cho thuê Marswell ngay khi anh ấy trở thành chủ sở hữu. Tất nhiên họ phải tìm thấy anh ấy trước đã. Trong thâm tâm, Edward không lạc quan lắm. Anh đã mang lại sự dũng cảm cho Cecilia, nhưng có quá nhiều vấn đề về sự biến mất của Thomas, những điều này không làm cho câu chuyện có một kết thúc có hậu. Nhưng rồi một lần nữa, câu chuyện của chính anh lại chứa đầy những điều không thể và kỳ quái với một ký ức bị mất, một người vợ được tìm thấy. Ai có thể nói rằng Thomas sẽ không may mắn như vậy?
Màu sắc ấm áp của bầu trời bắt đầu tan đi và Edward buông rèm xuống. Anh nên mặc quần áo – hoặc chỉnh đốn lại quần áo - trước khi Cecilia thức dậy. Có lẽ anh sẽ không bận tâm với những chiếc quần chẽn ống mới, nhưng một chiếc áo sạch sẽ nên được cân nhắc đến. Rương của anh đã được đặt gần tủ quần áo, vì vậy anh lặng lẽ băng qua phòng và mở nó ra, hài lòng khi thấy đồ đạc của anh vẫn còn nguyên vẹn. Anh đã mang theo hầu hết quần áo và đồ dùng, nhưng có một vài vật dụng cá nhân để lẫn bên trong. Một tập thơ mỏng mà anh yêu thích, một con thỏ nhỏ bằng gỗ ngộ nghĩnh mà anh và Andrew đã chạm khắc khi họ còn nhỏ. Anh mỉm cười với chính mình, đột nhiên muốn nhìn thấy nó một lần nữa. Họ đã từng quyết định mỗi người khắc một nửa, và kết quả là ra loài gặm nhấm sai lầm nhất, bị bỏ rơi nhất từng được ân sủng trên trái đất này. Billie đã tuyên bố rằng nếu những con thỏ thực sự trông như thế, chúng sẽ là kẻ săn mồi chỉ vì tất cả các động vật khác sẽ ngất đi vì sốc. “Sau đó,” cô ấy đã tuyên bố với một vẻ rất kịch mà cô luôn tỏ ra, “chúng sẽ bị giết bởi những chiếc răng nhỏ độc ác này...” Lúc đó, mẹ Edward, tình cờ bắt gặp cuộc trò chuyện và ngắt lời họ, tuyên bố rằng thỏ là “một tạo vật hiền lành của Chúa,” và Billie nên - Lúc đó, Edward đã đẩy con thỏ gỗ ra trước mặt mẹ của anh, kết quả là dẫn đến một tiếng thét lớn đến nỗi mà những đứa trẻ đã bắt chước nó trong nhiều tuần. Mặc dù, không ai hiểu vì sao. Nhưng Mary thì không, cô ấy cười sặc lên. (Với rất nhiều anh em trai, cô bé đã học được từ khi còn bé.) Edward lục lọi những thứ của mình, bỏ qua những chiếc áo sơ mi và quần bó, bỏ qua những chiếc vớ mà anh đã học được để tự sửa chữa. Anh cảm nhận được các cạnh không đều của con thỏ, nhưng bàn tay anh lần đầu tiên cọ vào một bó giấy nhỏ, buộc gọn gàng bằng một mảnh vải sợi nhỏ. Những bức thư. Anh đã lưu tất cả những lá thư mà anh đã nhận được từ nhà, không phải là chồng thư lớn như của Thomas. Nhưng xấp thư nhỏ này đại diện cho tất cả những người thân yêu của anh. Chỉ có một lá thư của Andrew. Edward cho rằng cậu ta có thể được tha thứ; em trai của anh đang phục vụ trong hải quân, và càng khó để thư của Edward đến được New York, còn khó khăn hơn nữa để gửi nó từ bất cứ nơi nào Andrew được cập bến. Với một nụ cười hoài niệm, anh tiếp tục lục lọi đống đồ. Billie là một người viết thư khủng khiếp, cô ấy chỉ gạch đầu dòng một vài ghi chú. Em gái anh Mary thì khá hơn rất nhiều, và cô đã thêm một vài nét vẽ nguệch ngoạc từ người em út Nicholas của họ, người mà Edward xấu hổ khi nói rằng anh hầu như không biết. Chênh lệch tuổi tác là rất lớn, và với cuộc sống bận rộn như vậy, dường như họ không bao giờ ở cùng một nơi cùng một lúc. Nhưng ở dưới cùng của tập thư, ẩn giữa hai lá thư từ mẹ anh, nơi Edward tìm thấy mảnh giấy quý giá nhất trong bộ sưu tập của anh. Cecilia. Cô chưa bao giờ viết thư cho anh trực tiếp; cả hai đều biết rằng điều đó sẽ rất không đúng đắn. Nhưng cô đã thêm vài dòng tái bút cho anh ở phần dưới của hầu hết các lá thư của cô gửi cho anh trai cô, và Edward đã mong chờ những dòng tái bút này với một khát khao sâu sắc đến mức anh không bao giờ dám thừa nhận. Thomas sẽ nói, “Ah, một lá thư đã được gửi đến từ em gái tôi,” và thậm chí Edward còn không buồn nhìn lên khi anh trả lời, “Oh, điều đó thật tuyệt, tôi hy vọng cô ấy vẫn khỏe.” Nhưng bên trong anh, trái tim đập nhanh hơn một chút, phổi anh cảm thấy căng hơn một chút, và khi Thomas ngây ngốc lướt qua những lời của Cecilia, Edward nhìn anh qua khóe mắt, cố gắng không hét lên, “Chỉ cần đọc một chút chết tiệt cho tôi nghe với thôi mà!” Không, thực sự sẽ không làm gì để thú nhận rằng anh mong chờ những lá thư của Cecilia. Và rồi một ngày nọ, khi Thomas ra ngoài, và Edward đang nghỉ ngơi trong căn phòng mà họ đang ở chung, anh thấy mình nghĩ về cô. Không có gì bất thường về điều này. Anh nghĩ về em gái của người bạn thân nhất của mình nhiều hơn mong đợi thậm trí cả khi họ chưa bao giờ thực sự gặp nhau. Nhưng đã được hơn một tháng kể từ sau lá thư cuối cùng của cô ấy – một thời gian ngừng nghỉ dài khác thường - và Edward bắt đầu lo lắng về cô ấy, mặc dù anh biết rằng sự chậm trễ gần như chắc chắn là lỗi của gió và dòng hải lưu. Dịch vụ bưu chính vượt Đại Tây Dương chẳng đáng tin cậy. Nhưng khi anh nằm trên giường, anh nhận ra rằng anh không thể nhớ chính xác những gì cô ấy đã viết trong lá thư cuối cùng đó, và vì lý do nào đó bắt buộc anh phải làm như vậy. Cô ấy đã mô tả những con người bận rộn trong làng là hống hách hay dễ kích động nhỉ? Anh không thể nhớ lại, và nó rất quan trọng. Nó đã thay đổi ý nghĩa, và _ Trước khi anh biết điều đó, anh đã ở trong phòng của Thomas, lục tìm những lá thư của Cecilia chỉ để đọc lại bốn câu mà cô đã dành cho anh.
Điều đó đã không xảy ra với anh cho đến khi anh làm xong cái việc được coi là đã lạm dụng quyền riêng tư của bạn mình. Anh thật thảm hại, anh đã nhận ra tất cả điều đó. Khi anh đã bắt đầu, anh không thể dừng lại. Edward thấy mình lén lút xem những lá thư của Cecilia mỗi khi Thomas đi vắng. Đó là bí mật tội lỗi, lén lút của anh và khi biết rằng anh bị gửi đến Connecticut, anh đã tự mình lấy trộm hai tờ trong những lá thư của cô, chỉ cẩn thận lấy những tờ giấy mà ở đoạn cuối cùng có những dòng viết cho anh. Thomas sẽ mất rất ít thư từ em gái của mình, và Edward sẽ đạt được... Chà, anh nghĩ mình sẽ có được một chút tỉnh táo, thẳng thắn. Có lẽ một ít hy vọng. Cuối cùng, anh đã chỉ mang một trong những lá thư của cô đến Connecticut, chọn cách để lại cái còn lại một cách an toàn trong rương hành lý của anh. Đây dường như là một kế hoạch thận trọng. Theo những người ở bệnh viện, anh không có bất kỳ giấy tờ hay tài sản nào khi anh được tìm thấy ở vịnh Kip. Chỉ Chúa mới biết lá thư của Cecilia bây giờ đang ở đâu. Ở dưới đáy hồ, có lẽ, hoặc có thể đã bị lửa đốt cháy. Edward hy vọng nó được một con chim gan dạ tìm thấy, và xé toạc ra để làm tổ. Cecilia có lẽ sẽ thích điều đó, anh nghĩ. Anh cũng vậy. Nó gần như đã làm vơi đi sự mất mát. Anh nghĩ rằng anh đã giữ nó an toàn, luôn trong túi áo khoác. Thật lạ lùng là _ Edward sững người. Đây là điều anh nhớ nhất kể từ khi anh tỉnh lại. Không có gì về những gì anh đã làm hoặc nói, chỉ là anh đã mang một lá thư từ vợ mình trong túi áo khoác. Hay thậm chí cô đã từng là vợ anh? Ngày kết hôn của họ là khi nào? Anh đã hỏi cô về điều đó vào ngày hôm trước, nhưng họ đã lảng tránh chủ đề này, và sau đó, thật ra, đó là lỗi của chính anh, anh đã yêu cầu cô ấy hôn anh. Nếu anh không có câu trả lời nào, anh chỉ còn biết tự trách mình. Bức thư này, tuy nhiên, _ cái đang nằm trong tay anh _ là lá thư thân thiết nhất đối với anh. Đó là lần đầu tiên cô ấy viết thư rõ ràng là cho anh. Không có gì quá riêng tư; cứ như thể cô ấy đã biết theo bản năng rằng thứ anh cần nhất là sự bình dị. Cô ấy đã lấp đầy trang giấy của mình với những thứ tầm thường, làm cho chúng trở nên thú vị bởi sự khôi hài của mình. Edward liếc qua vai anh để chắc chắn rằng Cecilia vẫn đang ngủ, sau đó anh cẩn thận mở lá thư.
Kính gửi Trung úy Rokesby,
Mô tả của ngài về những bông hoa dại ở thuộc địa đã khiến tôi khao khát mùa xuân đang thua thảm hại trong cuộc chiến khốc liệt với mùa đông ở đây tại Derbyshire này. Không, tôi nói dối đấy. Trận chiến không khốc liệt. Mùa đông đã nghiền nát mùa xuân như một con bọ. Chúng tôi thậm chí không có niềm vui của một trận tuyết trắng mịn, tinh khiết. Tất cả lượng mưa chúng tôi lượm lặt được từ lâu đã tan thành những vũng nước bẩn, khó chịu, và tôi sợ rằng mình đã làm hỏng hai chiếc giày trong mùa này. Không phải hai đôi giầy anh có thể tưởng tượng, là hai chiếc. Chiếc dép bên trái và chiếc giày bên phải của tôi. Tâm hồn giản dị của tôi muốn tôi ghép lại thành một cặp từ những gì còn lại, nhưng tôi sợ tôi quá xỉ nhục thời trang, chưa kể đến còn quá mất thăng bằng. Phần gót giày của tôi cao hơn một inch so với dép của tôi, và tôi khá chắc chắn rằng tôi sẽ vấp phải mọi thứ, rơi xuống cầu thang và có lẽ làm sập cửa sổ. Cứ hỏi Thomas về thời gian tôi tình cờ nhìn thấy tấm thảm trong phòng vẽ của chúng tôi. Sau đó, Twas là một nỗi buồn của những cơn sốt rét.
Hãy giữ an toàn cho bản thân và cho cả Thomas, và tôi sẽ cầu xin anh ấy làm điều tương tự. Tôi sẽ nghĩ về ngài thường xuyên và cầu nguyện cho ngài.
Bạn của ngài,
Cecilia Harcourt
Edward nhìn chằm chằm vào hàng chữ tao nhã trong vài giây sau khi đã đọc tất cả các từ, ngón trỏ của anh nhẹ nhàng lần theo tên cô.
Bạn của ngài, cô ấy đã viết. Thật vậy, đó là những gì cô ấy đã có, ngay cả trước khi anh biết cô. Bạn anh. Và giờ là vợ anh. Phía sau, anh nghe thấy những âm thanh không thể nhầm lẫn khi thức dậy của Cecilia. Anh vội vàng gấp bức thư lại, nhét nó trở lại vào đống thư từ gia đình. “Edward?” Anh nghe cô gọi. Giọng cô vẫn khàn đặc và buồn ngủ, như thể bất cứ lúc nào cô cũng có thể trượt vào một cái ngáp bất ngờ. “Chào buổi sáng,” anh quay lại nói. “Anh đang đọc gì vậy?” Tay anh gõ nhẹ vào đùi anh. “Chỉ là một lá thư từ nhà.” “Ồ,” cô im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng nói, “Anh chắc hẳn phải nhớ gia đình lắm.” “Anh... Ừ,” anh nói. Và trong khoảnh khắc đó, anh lại cảm thấy mình như một cậu bé mới lớn, đối mặt với cô gái xinh đẹp ở bên kia căn phòng, không ai có can đảm để nói chuyện. Thật là nực cười, hoàn toàn điên rồ. Anh là một người đàn ông trưởng thành, và chưa từng có một người phụ nữ nào làm anh sợ đến im lặng trong hơn một thập kỷ qua. Nhưng anh cảm thấy như thể anh bị bắt quả tang. Nếu cô ấy phát hiện ra rằng anh đã đánh cắp thư của cô... Anh lúng túng khi nghĩ về điều đó. “Có chuyện gì vậy?” cô hỏi. “Không, không, tất nhiên là không.” Anh đã nhét toàn bộ đống thư trở lại vào rương hành lý của mình. “Chỉ là... em biết đấy... nghĩ về nhà.” Cô gật đầu khi cô đứng dậy, quấn chiếc khăn trải giường xung quanh mình. “Anh đã không nhìn thấy chúng trong _ ow!” Edward phát ra một tràng chửi rủa khi ngón chân cái của anh đâm vào sườn của chiếc rương. Anh đã rất háo hức để che giấu bằng chứng về sự dại dột đáng yêu của mình mà anh không chú ý đến nơi anh sẽ đến. “Anh có ổn không?” Cô hỏi, nghe có vẻ ngạc nhiên trước phản ứng của anh. Edward lại chửi thề, rồi lập tức xin lỗi cô. Đã quá lâu kể từ lần cuối anh có sự hiện diện của một quý cô. Cách cư xử của anh đã hoen gỉ rồi. “Không cần xin lỗi,” cô nói. “Không có gì khủng khiếp hơn khi bị vấp ngón chân cái. Em chỉ ước mình có thể nói như vậy khi em vấp vào một cái rễ cây.” “Billie cũng nói thế.” Anh nói. “Ai cơ?” “Ồ xin lỗi. Billie Bridgerton. Hàng xóm của anh.” Cô ấy dường như vẫn còn trong suy nghĩ của anh. Có lẽ bởi vì anh vừa xem qua những lá thư của gia đình. “À đúng rồi. Anh đã đề cập đến cô ấy.” “Anh á?” Anh hỏi lơ đãng. Anh và Billie đã là những người bạn tốt nhất của nhau, thật sự họ đã lớn lên cùng nhau. Mặc dù vậy, cô ấy là một tomboy lớn xác chưa bao giờ đi trên mặt đất và anh chắc chắn rằng anh thậm chí đã không nhận ra cô ấy là con gái cho đến khi anh 8 tuổi. Anh mỉm cười khi nhớ lại. Cecilia nhìn đi chỗ khác. “Anh không thể tưởng tượng về lý do tại sao anh lại có thể viết thư cho em về cô ấy,” Edward nói. “Anh đã không viết,” Cecilia giải thích. “Mà là Thomas.” “Thomas?” Điều này có vẻ kỳ quặc. Cô nhún vai không quan tâm. “Anh chắc hẳn đã nói chuyện với anh Thomas về cô ấy.” “Anh cho là vậy.” Anh thò tay vào trong rương lấy ra một chiếc áo sạch. Đó là lý do tại sao anh đã mở cái thứ chết tiệt này ra lúc đầu. “Nếu em thứ lỗi cho anh,” anh nói trước khi lôi chiếc áo lên qua đầu và mặc cái mới. “Ờ!” Cecilia kêu lên. “Anh có một vết sẹo.” Anh liếc nhìn cô qua vai. “Gì vậy?” “Có một vết sẹo trên lưng của anh. Em chưa bao giờ nhận thấy nó trước đây.” Cô cau mày. “Em cho rằng em đã không nhìn thấy. Trong khi em chăm sóc cho anh, em chưa bao giờ... Chà, đừng bận tâm.” Một khoảnh khắc trôi qua và rồi cô lại hỏi, “Làm sao anh có nó?” Anh vòng tay ra và chỉ về phía bả vai trái của mình. “Cái này à?” “Vâng.” “Anh đã rơi ra khỏi một cái cây.” “Gần đây ạ?” Anh nhìn cô. Thành thật. “Hồi anh chín tuổi.” Điều này có vẻ khiến cô quan tâm, và cô thay đổi vị trí, ngồi khoanh chân dưới lớp khăn trải giường. “Chuyện gì đã xảy ra?” “Anh đã rơi xuống từ một cái cây.” Cô rên rỉ. “Chắc chắn câu chuyện phải nhiều hơn thế.” “Không thực sự,” anh nói với một cái nhún vai. “Trong khoảng hai năm, anh đã nói dối và nói rằng em trai đã đẩy anh, nhưng sự thật là anh đã mất thăng bằng. Anh đâm vào một cành cây trên đường xuống. Nó xé rách qua áo của anh.” Cô cười thầm với điều đó. “Anh chắc hẳn là tai ương của mẹ anh.” “Mẹ anh và bất cứ ai đã thực hiện việc sửa chữa nó. Mặc dù anh cho rằng chiếc áo đó là không thể tha thứ được.” “Một chiếc áo tốt hơn một cánh tay hoặc một cái chân.” “Ồ, chúng đều bị làm hỏng cả.” “Ôi Chúa ơi!” Anh cười toe toét với cô. “Billie bị gãy cả hai cánh tay.” Đôi mắt của Cecilia hé ra. “Cùng một lúc ạ?” “Thật may là không, nhưng Andrew và anh đã rất vui khi tưởng tượng mọi thứ sẽ như thế nào nếu cô ấy như thế. Khi cô ấy bị gãy cái tay thứ hai, bọn anh buộc tay cô ấy lên một cái địu, để xem cách cô ấy xoay xở.”
“Và cô ấy để mặc các anh làm thế à?” “Để mặc bọn anh? Cô ấy là người đề xuất nó đấy chứ.” “Cô ấy nghe thật đặc biệt,” Cecilia nói một cách lịch sự. “Billie à?” Anh lắc đầu. “Không có ai giống như cô ấy, đó là điều chắc chắn.” Cecilia nhìn xuống giường, ngây ngốc nhìn vào vỏ chăn. Cô dường như đang cố tưởng tượng ra một số hình mẫu trong tâm trí. “Bây giờ cô ấy đang làm gì?” Cô hỏi. “Anh không biết,” anh nói một cách tiếc nuối. Anh đau đớn vì bị cắt đứt khỏi gia đình. Anh không có tin tức gì về họ trong hơn bốn tháng qua. Và họ có thể nghĩ rằng anh đã chết. “Em xin lỗi,” Cecilia nói. “Em không nên hỏi. Em đã không suy nghĩ.”
“Không sao,” anh trả lời. Đó chắc chắn không phải lỗi của cô. “Mặc dù anh tự hỏi có thể nào anh đã nhận được thư từ trong thời gian vắng mặt? Có vẻ như gia đình anh đã viết thư cho anh trước khi nhận được thông báo rằng anh đã mất tích.” “Em không biết. Chúng ta chắc chắn có thể hỏi.” Edward nhìn vào cổ tay áo của mình, đầu tiên cài khuy bên trái rồi sang bên phải. “Họ có thường xuyên viết thư cho anh không?” Cô mỉm cười, nhưng trông có vẻ gượng ép. Hoặc có lẽ cô chỉ mệt mỏi. “Gia đình anh à?” Cô gật đầu. “Và các bạn của anh.” “Không thường xuyên như em đã viết cho Thomas,” anh nói một cách buồn bã. “Anh đã ghen tị với điều đó. Tất cả chúng ta đều như vậy.” “Thật ư?” Nụ cười của cô sáng lên trong đôi mắt. “Thật,” anh xác nhận. “Thomas đã nhận được nhiều thư hơn anh và em là người duy nhất gửi thư cho anh ấy.” “Điều đó không thể là sự thật.” “Anh đảm bảo với em. Chà, có lẽ không phải nếu tính cả mẹ anh,” anh thừa nhận. Nhưng điều đó dường như không công bằng. Cô cười nhạo điều đó. “Ý anh là gì?” “Các bà mẹ phải viết thư cho con trai của họ, em không nghĩ vậy sao? Nhưng anh chị em và bạn bè... Ồ, họ hầu như không cần phải siêng năng như vậy.” “Cha của chúng em không bao giờ viết thư cho Thomas, Đôi khi ông bảo em chuyển lời hỏi thăm tới anh ấy, nhưng chỉ thế thôi.” Giọng cô không buồn vì điều này, hay có lẽ là cam chịu. Edward có một hồi ức bất ngờ về người bạn của mình, nhàn rỗi tại một trong những căn lều chung của họ. Thomas thường nói về những câu cách ngôn, và một trong những câu ưa thích của anh ấy là: “Thay đổi những gì bạn có thể và chấp nhận những gì bạn không thể.” Điều đó dường như tổng hợp lại trong em gái của Thomas khá đúng. Anh nhìn cô, nghiên cứu cô một lát. Cô là một người phụ nữ có sức mạnh và duyên dáng đáng chú ý. Anh tự hỏi liệu cô có nhận ra điều đó không. Anh quay lại loay hoay với cổ tay áo của mình, mặc dù chúng đã được cài chặt và hoàn toàn phẳng phiu. Sự thôi thúc tiếp tục nhìn cô quá mạnh mẽ. Anh sẽ làm cô xấu hổ, hoặc nhiều khả năng là làm chính mình xấu hổ. Nhưng anh muốn nhìn cô. Anh muốn tìm hiểu về cô. Anh muốn biết tất cả những bí mật và sở thích của cô, và anh muốn nghe những câu chuyện tẻ nhạt của cô, những mảnh nhỏ trong quá khứ của cô phù hợp với cô như những mảnh ghép. Thật kỳ lạ khi muốn biết về một người khác, từ trong ra ngoài. Anh không thể nhớ mình từng muốn làm như vậy trước đây. “Anh đã kể với em về thời thơ ấu của anh,” anh nói. Anh thò tay vào rương đồ của mình để lấy cravat mới và bắt tay vào buộc nó. “Hãy kể cho anh biết về em.” “Anh muốn biết điều gì?” Cô có vẻ mơ hồ ngạc nhiên, có lẽ hơi thích thú. “Em có chạy chơi bên ngoài nhiều không?” “Em đã không làm gãy bất kỳ cánh tay nào, nếu đó là những gì anh muốn biết.” “Không phải thế, nhưng anh cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe nó.” “Em không phải là Billies,” cô châm biếm. Anh cảm thấy cằm mình rụt lại và anh quay sang cô, chắc chắn anh đã nghe nhầm. “Em nói gì?” “Không có gì,” cô nói, lắc đầu nói rằng đó không phải là chuyện gì đáng nói. “Em thật ngớ ngẩn. Và không, em đã không chơi bên ngoài nhiều. Ít nhất, không như anh. Em rất thích ngồi trong nhà và đọc sách.” “Thơ? Hay văn xuôi?” “Bất cứ thứ gì em có thể có được trong tầm tay. Thomas thích gọi em là mọt sách.” “Đúng hơn là một con rồng sách,” Anh nghĩ thế. Cô cười. “Tại sao anh nói thế?” “Em quá dữ dội để trở thành một con mọt bé nhỏ.” Đôi mắt cô lướt lên trần nhà và cô trông có vẻ lúng túng. Và có lẽ một chút tự hào. “Em rất chắc chắn rằng anh là người duy nhất từng đánh giá em là một người dữ dội đấy.” “Em đã vượt qua một đại dương để cứu anh trai mình. Điều đó có vẻ rất rõ ràng là một sự quyết liệt đối với anh. “Có lẽ vậy.” Nhưng sự vui vẻ đã rời khỏi giọng nói của cô. Anh tò mò nhìn cô. “Tại sao đột nhiên lại buồn như vậy?” “Chỉ vậy thôi...” Cô suy nghĩ một lúc rồi thở dài. “Khi em tới Liverpool _ đó là nơi em lên tàu _ em không biết rằng chính tình yêu của em dành cho Thomas đã thúc đẩy em hành động.” Edward đi đến giường và ngồi xuống mép, cho cô sự động viên thầm lặng. “Em nghĩ... Em nghĩ đó là sự tuyệt vọng.” Cô nghiêng mặt về phía anh, và anh biết anh sẽ mãi mãi bị ám ảnh bởi ánh nhìn trong mắt cô. Đó không phải là nỗi buồn, cũng không phải là nỗi sợ hãi. Đó là một điều gì đó tồi tệ hơn rất nhiều – sự suy sụp, như thể cô nhìn vào chính mình và thấy điều gì đó trống rỗng. “Em cảm thấy rất cô đơn,” cô thừa nhận. “Và sợ hãi. Em không biết nếu...” Cô không nói hết câu ngay. Edward đứng yên, sự im lặng của anh như là một sự khích lệ đối với cô. “Em không biết mình có đến đây không nếu em không cảm thấy cô đơn,” cuối cùng cô cũng đã hoàn thành câu nói. “Em rất muốn nghĩ rằng em chỉ nghĩ về Thomas, và anh ấy cần em giúp đỡ đến mức nào, nhưng em tự hỏi liệu em có cần rời đi nữa không.” “Không có gì phải xấu hổ.” Cô ngước lên. “Không ư?” “Không,” anh nói một cách sốt sắng, nắm lấy cả hai tay cô. “Em rất dũng cảm, và em có một trái tim chân thật và đẹp đẽ. Không có gì xấu hổ khi có những nỗi sợ hãi và lo lắng.” Nhưng đôi mắt cô không nhìn anh. “Nhưng em không cô đơn,” anh thề. "Anh hứa. Em sẽ không bao giờ cô đơn nữa.”
Anh đợi cô nói điều gì đó, để thừa nhận ý nghĩa câu nói của anh, nhưng cô không làm thế. Anh có thể thấy cô đang cố gắng để lấy lại bình tĩnh. Hơi thở của cô dần dần lấy lại nhịp điệu đều đặn hơn, và cô tinh tế kéo một tay của mình ra khỏi tay anh để lau đi hơi ẩm bám trên hàng mi. Rồi cô nói,”Em muốn mặc quần áo.” Đó rõ ràng là một yêu cầu cho anh rời đi. “Tất nhiên,” anh nói, cố gắng phớt lờ nỗi thất vọng tràn trề đang nhức nhối trong trái tim anh. Cô khẽ gật đầu và thì thầm với lòng biết ơn khi anh đứng dậy và đi ra cửa. “Edward,” cô gọi to. Anh quay lại, một tia hy vọng lố bịch trỗi dậy trong anh. “Ủng của anh,” cô nhắc nhở anh. Anh nhìn xuống. Anh vẫn còn đi tất. Anh gật đầu, che đậy nỗi xúc động đang dâng lên trong cổ anh và lấy đôi ủng của anh trước khi đi ra ngoài sảnh. Anh có thể đi những thứ chết tiệt này trên cầu thang.