← Quay lại trang sách

Năm Mươi Lăm

Đôi khi một người có thể biến mất ngay trước mắt chúng ta. Đôi khi, người ta nhận ra sự tồn tại của bạn, dẫu rằng họ vẫn luôn nhìn thấy bạn. Đôi khi, chúng ta quên mất chính mình khi không dành đủ thời gian quan tâm đến bản thân.

Những ngày sau đó, khi tôi cảm thấy khỏe hơn và có thể thoát ra khỏi chiếc nạng, dưới sự theo dõi không rời của Gregory và ba mẹ, tôi bước tập tễnh băng qua đường để sang nhà bà Butler, mang theo tấm hình của con gái bà trong túi mình. Chiếc đèn lồng treo ở cổng chiếu ánh sáng cam ấm áp và cuốn tôi vào trong, giống như một con bướm đêm lao vào lửa. Tôi hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa, một lần nữa cảm giác về trách nhiệm lại trở về, nhận thấy suốt đời tôi chỉ mong chờ giây phút này.

Tất cả chúng ta đều đi lạc một lần trong đời, đôi khi là do chúng ta muốn vậy, đôi khi vì những lý do ngoài tầm kiểm soát. Và khi chúng ta học được điều mà tâm hồn cần có, con đường lại cứ thế mở ra. Đôi khi chúng ta nhìn thấy lối thoát nhưng lại lơ đễnh và mải mê bất chấp bản thân, nỗi sợ hãi, sự giận dữ hay buồn phiền đã ngăn chúng ta quay lại. Đôi khi chúng ta muốn bị lạc và đi lang thang đâu đó, đôi khi điều đó lại dễ dàng hơn nhiều. Đôi khi chúng ta tự tìm ra lối thoát. Nhưng dù thế nào đi nữa, chúng ta vẫn luôn được tìm thấy, luôn luôn. HẾT

.