Chương 2
Sau bữa cơm, Trang Cúc dọn dẹp chén bát. Bà Tân ngồi bên bàn nước ăn miếng trầu cho thơm miệng trước khi đi ngủ. Thanh và Huy bắc ghế ra trước hàng ba vừa tán dóc vừa ăn chè đậu xanh bột báng, nước dừa tráng miệng. Đêm nhà quê tĩnh mịch. Tiếng côn trùng rỉ rả khắp nơi. Trời tối đen nhưng lấp lánh đầy sao. Vài chú đom đóm lập lòe. Càng về đêm, hương bưởi cùng hương lài, hương dạ lý càng tỏa ra thơm ngát. Như không muốn khuấy động cái không khí tĩnh mịch này, Huy nói như gần như thì thầm:
- Tao vẫn yêu cái không khí trong lành ở nhà quê. Mới từ chiều đến giờ mà tao cảm thấy khoẻ hẳn ra... Lúc còn ở Hà Nội, cứ có dịp là tao vù về Hưng Yên. Chỉ cách Hà Nội hơn 50 cây số mà sao ngày ấy mình thấy xa thế! Vườn bà ngoại tao trồng đầy nhãn mày ạ. Nhãn Hưng Yên cơm dầy, hột bé xíu. Chả bù nhãn trong Nam, quả nào trông cũng to mà toàn là nước! Về Hưng Yên, đến mùa nhãn là tao ăn chết bỏ. Về đây thấy lại cảnh vườn tược tao nhớ ngoài đó quá mày ạ!.
Thanh tiếp lời:
- Ngày mai mày sẽ được thưởng thức đủ thứ trái cây vườn nhà. Lúc sanh tiền, ba tao khoái trồng cây lắm.
Hai người nói chuyện lan man tới gần 9 giờ thì Trang bước ra:
- Hai anh ngồi ngoài này coi chừng muỗi cắn. Em giăng mùng sẵn rồi, mời hai anh vô nghỉ.
Thanh đứng lên vươn vai:
- Ừ, đi xe cả ngày cũng mệt dữ. Thôi tụi mình đi ngủ, sáng dậy sớm cho khỏe.
Huy cũng đứng lên:
- Chúc cô Trang ngủ ngon nhé. Trang lí nhí cảm ơn rồi đi lẹ vô buồng.
Tuy lạ nhà nhưng mệt vì đường xa nên Huy vừa đặt lưng xuống là ngủ ngay...Mới năm giờ sáng, tiếng gà gáy rộn ràng trong xóm khiến chàng tỉnh giấc. Ngơ ngác một chặp, Huy mới nhớ ra mình đang ở nhà Thanh. Ngủ một giấc ngon nên chàng cảm thấy người nhẹ nhàng, khoan khoái. Huy nhè nhẹ bước xuống giường sợ làm bạn thức giấc. Ra khỏi phòng chưa biết đi hướng nào để ra vườn, chợt thấy phía bếp có ánh sáng. Huy bước nhẹ về hướng đó. Trang đang lúi húi bắt cái nồi đồng và một cái ơ đất lên trên hai cái cà ràng lửa đỏ rực. Huy đứng sững ngắm cô gái. Trang mặc quần đen và áo bà ba bằng lụa màu tím cà. Tóc chải gọn ghẽ, kẹp bằng chiếc kẹp đồi mồi, thả dài xuống lưng. Ánh lửa hắt lên khiến gương mặt Trang đỏ hồng. Những động tác vừa nhẹ nhàng vừa thong thả. Không hiểu cô nàng nghĩ gì mà thỉnh thoảng lại mỉm miệng cười. Huy thấy Trang đẹp một cách mộc mạc và tràn đầy nhựa sống. Cảm thấy như có người đang “dòm lén”, Trang ngước lên. Bốn mắt giao nhau có tới mấy giây đồng hồ. Tim Trang chợt đập thình thịch, lúng túng không biết nói gì.
Huy vội lên tiếng:
- Cô Trang làm gì sớm thế? Tôi tưởng chỉ có tôi là dậy sớm nhất chứ.
Trang đã lấy lại bình tĩnh:
- Dạ em nấu cháo đậu đỏ, kho tiêu mớ cá bống trứng để cả nhà ăn lót lòng. Bộ lạ nhà anh ngủ không thẳng giấc sao?
Huy cười:
- Đâu có. Tôi ngủ say như chết đấy chứ. Nhưng nghe gà gáy nên thức giấc. Định ra vườn tập thể dục một tí cho khỏe người, không ngờ cô Trang còn thức sớm hơn tôi.
Trang giải thích:
- Dạ ở nhà quê ai cũng ngủ sớm để sáng hôm sau dậy sớm. Ăn lót lòng xong là kẻ ra đồng, người đi chợ. Mà chợ cũng hơi xa. Thường phải đi bộ hoặc đi xuồng, thành thử có khi phải thức từ canh một, canh hai mới kịp.
Tất nhiên anh chàng Bắc Kỳ này đâu có hiểu ất giáp gì về canh một canh hai, nhưng không muốn lòi cái sự kém hiểu biết của mình ra nên cũng chỉ chấm câu:
- Thế à, thế à, cực nhỉ!
Trang cười:
- Dạ ở nhà quê cực lắm anh. Nhà em nhờ có ruộng cho tá điền mướn. Có vườn bán trái cây lai rai nên cũng đỡ. Hơn nữa ông bà nội tiếp tế đều đều từ khi ba em mất. Nhà ông bà em cách đây vài trăm thước thôi. Thế nào anh hai em cũng dắt anh tới thăm ông bà nội.
Huy ngó chăm chăm vô cặp môi hồng và đôi mắt long lanh vì ánh lửa. Thấy ánh mắt của Huy, Trang chợt mắc cở ngang. Cô nàng vội bước lại mở cánh cửa bếp ăn thông ra vườn:
- Anh Huy ra ngoài tập thể dục đi. Buổi sáng mát lắm. Trang tự trách thầm, không hiểu bữa nay mắc chứng gì mà nói nhiều quá trời quá đất như vậy nữa?.
Huy mỉm cười bước ra ngoài. Mặt trời vừa ló dạng ở phương đông. Những hạt sương mai còn đọng trên lá bị tia sáng mặt trời chiếu vào long lanh như những hạt kim cương. Bọn chim chóc đã hắt đầu bản hoà tấu chào bình minh rực rỡ. Huy nhìn chung quanh. Căn nhà ngói đỏ nổi bật giữa màu xanh của khu vườn. Không nhỏ cũng không đồ sộ quá. Vừa phải, dễ thương như Trang. Huy nhủ thầm rồi chợt thấy mình sao là lạ? Chàng tập độ mười lăm phút thì ngừng, ung dung đi dạo trong vườn. Có những cây chàng biết tên, nhưng phần lớn mù tịt! Thường mẹ mua trái cây về thì ăn, chớ có bao giờ được thấy mặt mũi cái cây đã tạo ra những quả ngon lành đó. Định bụng sẽ hỏi Thanh cho biết.
Trong khi Huy đang thơ trẩn ngoài vườn thì Thanh cũng thức dậy. Không thấy bạn, chàng vội mở cửa phòng ra ngoài. Bà Tân đã chỉnh tề ngồi bên chiếc bàn nước ăn cử trầu buổi sáng. Thấy con trai bà ngoắc lại. Thanh ngồi xuống cạnh mẹ. Bà Tân hỏi:
- Cái cậu bạn con đó, hình như hổng phải “người Việt” mình hả con?
Thanh phì cười:
- Nó đích thị người Việt mình, nhưng gốc Bắc đó má à. Gia đình thằng Huy ở Hà Nội, rồi di cư vô Saìgòn năm 54. Tụi con học chung từ năm đó tới giờ. Tánh tình nó tốt lắm. Bố mẹ nó cũng thiệt là hiền. Con tới nhà họ chơi thường lắm. Ông bà Trác rất thích con nên mới để nó theo con về đây chơi đó má. Bà Tân còn chưa mấy tin tưởng:
- Sao hồi đó má nghe thiếm sáu trên Sài Gòn về chơi nói mấy người Bắc đó, họ lén bắt cóc con nít đem giết, lấy thịt làm chả lụa, còn xương thì nấu phở bán. Thành ra người Bắc với người Việt mình chưởi lộn hà rầm.
Thanh trấn an:
- Hổng có đâu má. Tại người Nam mình ghét người Bắc nên đặt điều nói xấu, chớ làm gì có chuyện bắt cóc con nít làm chả lụa! Còn chưởi lộn là tại ngôn ngữ bất đồng, hai bên không hiểu nhau. Nhưng bây giờ khác rồi. Má thấy hôn, thằng Huy nói gì là con hiểu hết trơn.
Bà Tân ờ ờ:
- Thiệt tình một câu nói của cẩu má hiểu hổng tới phân nửa. Mà coi cẩu củng lễ phép, vui vẻ lại lịch sự trai quá chớ.
Thanh tố thêm:
- Còn học giỏi nữa. Từ bên Pétrus Ký qua Sư phạm, lúc nào nó cũng đứng đầu lớp. Mà hè này tụi con ra trường rồi nghen má.
Bá Tân cảm động nhìn con, hai mắt ươn ướt:
- Ra trường rồi con ráng xin về dạy ở Cao Lãnh cho gần nhà. Con Trang mà gả chồng rồi là má cu ky có một mình với con Cúc. Hổng còn ba con nghĩ cũng buồn. Còn con nữa, qua năm mới là hăm ba rồi. Để má coi có đám nào...
Thanh ngắt lời:
- Thôi má à. Con phản đối cái chuyện làm mai lắm nghen. Nhiều mối bị tráo hôn rồi đó. Lúc coi mắt là một cô thiệt đẹp. Đêm động phòng mới khám phá ra một bà Chung Vô Diệm đang sẵn sàng chờ đón... Tề Tuyên Vương!
Bà Tân bật cười:
- Thôi thôi tui hổng xía vô chuyện của mấy người. Ai có thân nấy lo, rồi đừng có đổ thừa cho bà già này. Thôi đi rửa mặt đi con. Em Trang sắp dọn cháo lên rồi đó. Bà quay mặt vô phòng Trang và Cúc kêu:
-Cúc à, trưa trờ trưa trật rồi. Thức dậy phụ chị Trang dọn đồ ăn cho mấy anh con ăn lót lòng.
Cúc vừa đi ra vừa ngáp dài ngáp vắn. Chừng nhớ tới Thanh và Huy con nhỏ chợt tỉnh như sáo sậu, chạy đụi đụi xuống bếp miệng hỏi tía lia:
- Anh hai với anh Huy dậy chưa chị Trang?
Trang vừa nhắc nồi cháo đậu tỏa hơi nghi ngút ra khỏi bếp vừa nói:
- Tao mới thấy anh hai ra ngoài. Còn anh Huy dậy lâu rồi, đang tập thể dục ngoài vườn. Thôi phụ chị dọn cháo lên rồi ra kêu hai anh vô ăn.
Cúc rửa mặt xong, phụ Trang dọn cháo đậu đỏ, cá bống trứng kho tiêu, củ cải mặn và trứng vịt muối ra bàn ăn, xong chạy tọt ra vườn. Huy và Thanh đang đứng nói chuyện dưới gốc cây mận, trái sai oằn. Huy nói:
- Cây doi này sai quả quá nhỉ.
Cúc trợn tròn mắt:
- Cây này mà anh kêu cây doi? Cây mận mà.
Huy tắc lưỡi:
- Ngoài Bắc họ gọi là cây doi đó cô bé. Thôi bây giờ anh nhờ Cúc dạy anh tiếng Nam nhé.
Cúc le lưỡi:
- Em đâu phải cô giáo mà dám dạy anh._
- Thế bây giờ anh phong Cúc làm cô giáo của anh, chịu chưa?
Cúc nói dạ được. À, má kêu hai anh vô ăn lót lòng đó.
Hai người nối gót Cúc đi vô nhà. Bà Tân đon đả:
- Nhà quê hổng có món ngon vật lạ như trên Saìgòn. Đợi Tết mới có bánh ít bánh tét. Bây giờ mời cháu Huy ăn tạm cháo đậu đỏ..
Huy nhanh nhẩu:
- Thưa bác cháu mới nhìn thôi cũng đã thấy ngon rồi. Xin bác cứ xem cháu như con cháu trong nhà.
Bà Tân vui vẽ:
- Vậy cháu Huy nói chuyện khỏi cần phải thưa gởi cho rắc rối. Người Nam của bác thiệt bụng lắm.
- Cháu xin vâng lời bác dạy.
Ăn sáng xong, hai chàng thay áo chỉnh tề để đi chào ông bà nội và chú thím út. Cúc cũng xin tháp tùng theo hai anh. Trên đường đi, ngang qua nhà mấy người bà con. Nhà nào cũng có mảnh vườn con con trước cửa trồng cây ăn tráii. Cúc vừa nắm tay Huy vừa chỉ trỏ:
- Anh Huy thấy cái cây cao thiệt cao, lá một bên xanh một bên tím đó là cây vú sữa tím. Hể là một bên xanh một bên vàng là vú sữa hột gà. Vú sữa tím coi đẹp mà ăn không ngon bằng vú sữa hột gà. Còn trước nhà ông Năm Nghi nè, mấy cái cây lùn lùn, cành dài thậm thượt là cây Sa-bô-chê.
Huy chỉ một hàng cây trồng dọc bờ sông, thân hình suông duột, lá nhỏ lăn tăn:
- Còn cây này?
- Đó là cây so đũa. Anh không thấy trái của nó giống y mấy chiếc đủa treo tòn teng. Mấy con dê khoái ăn lá so đủa lắm nghen.
Huy gật gật:
- Ừ nhỉ. Nhìn giống như hàng trăm chiếc đủa treo trên cây. Trong này lắm thứ cây ngoài Bắc không có. Nhất là soài thì chịu. Ngoài Bắc có muỗm, giống như một loại soài con, nhưng chua lắm, chỉ để nấu canh...
Chào ông bà nội và chú thiếm út xong, Thanh, Cúc dẫn Huy đi tuốt ra chợ Vàm, cách nhà độ một cây số, chỗ khúc sông con đổ ra sông cái. Trời nước mông mênh. Rặng cây phía bên kia sông, phía bên Mỹ Hiệp xanh mờ mờ. Huy ngẩn người ra ngắm con sông Cữu Long:
- Thật là hùng vĩ. So với con sông này, sông Hồng Hà không lớn bằng.
Thanh cười chọc bạn:
- Coi lớn vậy mà hiền khô. Năm nào cũng ngoan ngoãn đem phù sa bồi đắp hai bên bờ. Lại cung cấp vô số cá tôm nữa chớ. Con sông Hồng của mày nhỏ mà dữ tợn, năm nào cũng lụt lội làm khổ dân.
Mắt Huy chợt mơ màng:
- Lúc vào Nam rồi tao mới thấy dân trong này được Trời chìu đãi. Đồng ruộng phì nhiêu. Hoa màu tươi tốt. Tôm cá đầy sông...
- Và người dân thì hiền hòa dễ thương. Thanh chêm vô và hai người cùng cười xòa.