Chương 1
Ở cửa hàng tiện ích 24 giờ lúc nào cũng tràn ngập âm thanh. Tiếng chuông báo khách đến, tiếng Idol quảng cáo sản phẩm mới phát trên loa. Tiếng mời chào khách của nhân viên, tiếng quét mã hàng. Tiếng cho hàng vào giỏ, tiếng nhấc túi bánh mì hay tiếng gót giày bước. Tất cả trộn lẫn thành “âm thanh cửa hàng tiện ích 24 giờ”, không ngừng chạm vào màng nhĩ tôi.
Tôi ngước mắt lên khi nghe âm thanh lách cách của chai nước trôi ra từ trong băng trượt thế chỗ một chai khác vừa được mua. Nhiều khách thường mua nước uống ướp lạnh sau cùng rồi ra quầy tính tiền luôn nên cơ thể tôi phản ứng với âm thanh đó và cứ thế tự nhiên cử động. Thấy vị khách nữ tay cầm chai nước khoáng nhưng chưa ra tính tiền ngay mà còn đứng ngó nghiêng quầy đồ tráng miệng, tôi lại thu ánh mắt về phía dưới tay mình.
Vừa nghe ngóng thông tin từ vô số âm thanh rơi vãi khắp cửa hàng, tôi vừa xếp cơm nắm mới nhập về lên kệ. Cơm nắm, bánh sandwich và salad bán chạy nhất vào khoảng thời gian này của buổi sáng. Bên cạnh tôi là Sugawara nhân viên làm thêm đang kiểm hàng bằng chiếc máy quét nhỏ. Còn tôi thì xếp ngay ngắn những đồ ăn tươi mới vừa được máy móc làm ra lên kệ. Món cơm nắm trứng cá phô mai mới ra tôi xếp thành hai hàng ở giữa, bên cạnh là hai hàng cơm nắm cá hồi xốt mayonnaise bán chạy nhất, còn cơm nắm nhân cá bào không được yêu thích lắm thì xếp trong góc. Công việc này ăn thua ở tốc độ nên hầu như tôi không phải động não mà chính những quy tắc đã ăn sâu vào người đưa ra chỉ thị cho cơ thể.
Lạch cạch, tôi ngoái lại vì tiếng đồng xu va rất khẽ, đưa ánh mắt về phía quầy tính tiền. Người nghịch tiền trên tay hay trong túi thường là người mua nhanh bao thuốc hoặc tờ báo rồi về luôn nên tôi cũng rất nhạy cảm với âm thanh của tiền xu. Y như rằng, một người đàn ông tay cầm lon cà phê, tay kia thọc trong túi đang tiến đến gần quầy thu ngân. Tôi nhanh chóng di chuyển như trượt vào quầy, đứng đợi sẵn ở đó để không bắt khách phải chờ.
“Xin chào quý khách!”
Hơi cúi người đón lấy lon cà phê vị khách nam vừa chìa ra.
“À, cho thêm một bao thuốc lá số 5!”
“Dạ vâng ạ!”
Tôi nhanh tay rút lấy bao Marlboro Light Menthol và quét qua máy.
“Quý khách vui lòng nhấn vào nút xác nhận tuổi ạ!”
Thấy khách tay nhấn nút nhưng mắt lại liếc sang tủ bày đồ ăn nhanh, tôi liền dừng tay. Đáng lẽ có thể hỏi “Quý khách cần thêm gì không ạ?” nhưng khi khách trông có vẻ lưỡng lự mua hay không thì tôi sẽ đợi một chút.
“Thêm một xúc xích bao bột chiên giòn nữa!”
“Dạ vâng. Cảm ơn quý khách!”
Tôi khử trùng tay bằng dung dịch rửa tay khô rồi mở tủ gói chiếc xúc xích lại.
“Quý khách có cần chia đồ lạnh và đồ nóng thành túi riêng không ạ?”
“À, không cần, không cần. Cứ cho chung vào!”
Tôi nhanh tay cho lon cà phê, thuốc lá và xúc xích vào túi nylon cỡ S. Trong khi đó, vị khách vốn đang nghịch đám tiền xu trong túi như chợt nhớ ra điều gì đó bất giác đưa tay lên túi áo trước ngực. Nhìn hành động tôi đoán chắc ông ta sẽ trả bằng thẻ điện tử đây.
“Thanh toán bằng thẻ Suica nhé!”
“Dạ vâng. Quý khách vui lòng chạm thẻ vào đây ạ!”
Cơ thể tôi tự động đọc được từng cử chỉ nhỏ lẫn ánh mắt của khách hàng rồi hành động theo phản xạ. Tai và mắt trở thành bộ phận cảm ứng đọc từng cử động nhỏ hay ý muốn của khách. Chú ý từng tiểu tiết sao cho không quan sát quá mức cần thiết khiến khách khó chịu trong khi tay vẫn hoạt động thoăn thoắt theo thông tin thu được.
“Hóa đơn đây ạ! Xin Cảm ơn quý khách!”
Nhận tờ hóa đơn, người đàn ông nói nhỏ “Cảm ơn” rồi bước đi.
“Xin lỗi để quý khách phải đợi. Xin chào quý khách!”
Tôi cúi chào vị khách nữ đứng xếp hàng tiếp đó. Cảm thấy thời gian buổi sáng đang hoạt động chuẩn xác trong cái hộp ánh sáng nhỏ bé này.
Bên ngoài khung cửa kính được lau chùi không sót một vết vân tay, mọi người đang hối hả bước đi. Một ngày mới bắt đầu. Đây là thời gian thế giới tỉnh giấc, vòng quay thế gian bắt đầu vào guồng. Còn tôi cũng trở thành một mắt xích xoay chuyển trong vòng quay đó. Tôi trở thành một bộ phận của thế giới, quay liên tục trong khung thời gian được gọi tên “buổi sáng” này.
Định chạy đi xếp tiếp cơm nắm thì chị Izumi trưởng nhóm nhân viên bán thời gian gọi.
“Furukura, quầy em còn mấy tờ năm nghìn yên nhỉ?”
“Dạ, còn có hai thôi ạ!”
“Gay nhỉ, sao hôm nay nhiều tờ mười nghìn yên thế chứ. Trong két cũng không còn mấy nữa nên qua giờ cao điểm buổi sáng rồi nhập hàng hòm hòm chắc chị phải ra ngân hàng luôn thôi.”
“Vâng ạ!”
Dạo này thiếu người làm ca đêm nên cửa hàng trưởng cũng phải vào làm, ban ngày thì có tôi và chị Izumi cũng là nhân viên bán thời gian tuổi sàn sàn tôi xoay xở với cửa hàng chẳng khác gì nhân viên chính thức.
“Thế khoảng mười giờ chị đi đổi tiền vậy. À, mà hôm nay còn có khách đặt sushi cuộn đậu phụ nên khách tới em xử lý luôn nhé!”
“Vâng!”
Nhìn đồng hồ đã sang chín rưỡi. Giờ cao điểm buổi sáng cũng sắp qua, phải nhanh tay nhập hàng cho xong để chuẩn bị giờ bán hàng buổi trưa. Tôi vươn vai rồi quay lại quầy hàng xếp tiếp cơm nắm.