- 4 - 5 - Désirée-
Âm tính. Kết quả thử thai âm tính.
Tôi chưa gặp lại Benny từ sau buổi tối mà tôi khóc lóc trong vòng tay anh và bảo là chúng tôi không thể gặp nhau nữa. Tối này hôm sau, anh bấm chuông cửa nhà tôi – không anh ấy thì còn ai vào đây – nhưng tôi chỉ ngồi thu lu trong bóng tối, tay ôm cái gối tựa kiểu Ấn Độ mà anh đã tặng sau khi nhận xét rằng phòng khách nhà tôi nom buồn tẻ không khác gì một cái phòng chờ ở bệnh viện. Anh cứ bấm chuông mãi, còn tôi cứ để mặc cho nước mắt tuôn tràn mà không mở cửa. Lớp vải lụa xanh thế là bị loang lổ những vòng muối.
Tuy nhiên, trong đầu tôi vẫn giữ ý định giải thích cho Benny lý do tại sao tôi đã không mở cửa. Sau này, khi chúng tôi gặp lại nhau. Khi chúng tôi ngồi uống cà phê tại thư viện, khi anh, với khuôn mặt nhăn tít vì sự nghiêm túc của tình hình, cố xác định xem cần phải xử lý vụ bầu bí của tôi như thế nào. Chúng tôi sẽ thu xếp cuộc sống như thế nào, vấn đề của bạn gái anh sẽ được giải quyết ra sao nếu chúng tôi sống cùng nhau trước khi tôi sinh con, trong trường hợp có chuyện đó. Chúng tôi có chích ối hay không... Theo một cách nào đó, tôi đã chắn chắn về cuộc nói chuyện ấy đến nỗi kết quả âm tính thực sự là một cú sốc lớn. Trời ạ, buổi sáng tôi đã bắt đầu cảm thấy buồn nôn rồi cơ! Chửa bóng. Như một cô chó cái hai tuổi.
Âm tính. Kết quả âm tính. Tôi không chuẩn bị tinh thần cho chuyện này, mặc dù sáng nào tôi cũng tự nhắc đi nhắc lại như con khùng rằng “nếu nó âm tính, mình sẽ đi Acores chơi một tuần trước khi quyết định sẽ tiếp tục thỏa mãn ham muốn có con như thế nào...”.
Mày đúng là buồn cười thật, Désirée. Toàn tự lừa dối mình thôi... với cái đồng tờ rơi quảng cáo du lịch trên chiếc bàn đầu giường kia.
Bởi vì lần này tôi đã tự bắn vào chân mình. Trước khi có cái ý tưởng điên rồ là xin Benny một đứa con, tôi đã gần như quên được anh ấy. Không, có lẽ chưa quên, nhưng tôi đã gạt anh ấy sang một bên. Tất cả vẫn còn đó, chưa bị đào sâu chôn chặt, nhưng tôi đã tiếp tục con đường của mình, tôi đã trông thấy những cánh cửa mở rộng khác, cảm nhận mùi hương mới mẻ được gió đưa đến. Benny đã trở thành một phần quá khứ của tôi, và phải nói luôn đó không phải là phần tệ nhất.
Cuộc đời tôi khá thú vị, tôi có thể dành toàn tâm cho công việc mà mình yêu thích, nhưng cũng có thể rẽ ngang để làm mẹ. Đó là lựa chọn hàng đầu của tôi. Tôi cảm thấy mình tràn đầy sức sống, như một cánh đồng vừa được cày ải, chứa đầy những vi khuẩn có lợi và sẵn sàng đón nhận người gieo hạt. Đúng là tôi có thể đi đến một bệnh viên Đan Mạch. Hoặc cùng lắm thì tôi sẽ vào quán bar và tán tỉnh một tay gieo giống có bề ngoài không quá kinh tởm. Nhưng sau một đêm mơ thấy Benny tươi cười ôm túi bắp rang bơ to đùng đi gieo hạt trên cánh đồng, tôi cảm thấy anh chính là người gieo hạt của tôi. Tôi đã gọi điện cho anh. Ngây thơ như một cô thiếu nữ đầy ắp kinh nghiệm thu thập từ cột báo dành cho các chị em.
Đáng lẽ tôi phải nhận thức được nguy cơ của mình. Tự dưng tôi kích hoạt lại một quá khứ đau đớn, đưa nó vào hiện tại. Anh đã quay về với tôi, cùng mái tóc bù xù không đỡ nổi, cùng những mùi hương, giọng nói và óc hài hước của anh. Làm sao tôi có thể trả lại anh, sau khi đã lợi dụng một chút, cho người phụ nữ có nhiều quyền hạn hơn đối với anh, chỉ vỉ cô ta cho anh những gì anh muốn?
Tại sao tôi không tự đặt cho mình câu hỏi này trước khi nhắm mắt đưa chân?
Bởi lẽ bây giờ thì đã muộn mất rồi. Giờ thì tôi chỉ còn phải gọi điện để thông báo với anh rằng kế hoạch đã đổ bể, chào anh và chúc may mắn. Sau đó bên tôi sẽ lại là một khoảng không gió lùa trống trải. Sẽ càng khó để lấp đầy nó, vì tôi biết Benny đặc biệt như thế nào, và việc có được một anh chàng giống như anh sẽ khó khăn đến đâu.
Quỷ tha ma bắt cô ta đi, cô nàng Désirée ngớ ngẩn và đần độn với cái ham muốn làm mẹ chết tiệt của mình. Phải cấm không để cho cô ta đến gần một đứa trẻ quá mười mét, vì cô ta là một kẻ thiểu năng cảm xúc. Mức độ thấu hiểu cuộc sống tình cảm của cô ta cũng ngang với khả năng nhận biết tiếng hót các loài chim của một người điếc.
Được rồi đó, Désirée, bây giờ mày có thể ngừng chơi đùa với cuộc sống của người khác. Tất cả những vẫn đề mà mày chưa bao giờ cố gắng giải quyết cùng với Benny khi còn có thể, lần này mày nghĩ sẽ xử lý chúng như thế nào đây? Bạn gái anh ta, mày có biết cô ta như thế nào không? Mày có nghĩ đến một món quà từ biệt dễ thương dành cho cô ta không? Một cái lọ gốm chẳng hạn?
Sự thật hiển nhiên là tôi đã không nghĩ ngợi gì. Đã bao nhiêu lần tôi nghe thấy các chị phụ nữ có chồng ở độ tuổi hồi xuân phàn nàn rằng đàn ông toàn suy nghĩ bằng cái của nợ giữa hai chân... Còn tôi, tôi đã suy nghĩ bằng cái tử cung của mình. Thôi nào, quay vào ổ nằm đi, cô gái già, cô hãy tập quen với sự trống rỗng và dành phần đời còn lại của cô cho việc xuất ra một ít máu mỗi tháng. Désirée, hãy gọi điện cho anh ấy đi.
Tôi luôn thuộc nằm lòng số điện thoại của anh.
5. Benny
Désirée gọi điện trong khi tôi đang vắt sữa buổi sáng. Anita không bao giờ tham gia vào công việc này. Cô ấy đi làm hoặc ngủ bù sau ca trực tối.
- Em không biết phải nói thế nào. – Désirée mở lời
- Em cứ nói thẳng ra đi. – Tôi đáp với giọng khàn khàn. Con trai hay con gái đây?
- Thôi được. Xôi hỏng bỏng không rồi. Anh có thể bay đi. Cửa lồng đã mở.
- Nghĩa là sao? – Tôi không thể nghĩ ngợi được gì. Trong đầu tôi bắt đầu liên tưởng đến cái máy tiện gỗ của bố, để làm mấy cái thanh đứng của chiếc nôi. – Que thử thai bị hỏng à? Hay là em định cho anh ra rìa và bỏ đi cùng với đứa bé?
- Anh không nghe em nói gì à? – Désirée nói, và tôi nhận ra giọng nói những khi chực khóc của cô. – Chẳng có gì hết! Kết quả âm tính!
- Chẳng có gì... á? – Tôi hỏi lại như một thằng ngốc.
Cô khịt mũi và đáp:
- Chẳng có gì! Chồng con không có, chó mèo cũng không!
- Nghe này, Désirée, - tôi nói rồi ngừng lại một lúc, - em dang nghe anh đấy chứ?
- Vâng.
- Anh chẳng thấy chuyện này đáng cười chút nào.
- Không. Em hiểu mà. Em cũng vậy.
Chúng tôi im lặng một lát.
- Chẳng lẽ không làm gì được nữa hay sao? – Tôi hỏi với giọng ranh mãnh.
Désirée bật cười khe khẽ qua làn nước mắt.
- Anh định thế nào? Không có chuyện khiếu nại kết quả thử thai đâu nhé.
- Chúng ta có thể thử lại.
Im lặng.
- Anh bảo là...
- Em nghe thấy rồi.
Đầu dây bên kia lại im phắc. Xung quanh tôi, lũ bò cái càng lúc càng nhốn nhào. Tôi chỉ vừa kịp xúc cỏ khô cho một nửa trong số chúng. Số còn lại rõ ràng không hài lòng tẹo nào. Những con có khẩu phần thì đã xơi xong và bây giờ bắt đầu cảm thấy thiêu thiếu gì đó. Những con vừa sinh xong bị căng sữa rống lên to nhất.
- Désirée, anh phải...
- Chính anh là người chủ động chia tay. – Cô khẽ nói bằng giọng khô khốc.
- Khỉ gió! – Tôi rít lên. – Em mới là người không tin vào chuyện của chúng ta! Em thừa biết mà! Anh chỉ là đứa gánh hậu quả!
- Thế còn anh, anh tin tưởng đến mức nào?
Câu hỏi rất hay. Désirée còn nói thêm gì đó nữa, nhưng số 575 Jessie rống lên ngay bên cạnh khiến tôi không nghe được.
- Hết chịu nổi rồi! – Tôi gào lên. – Anh sẽ gọi cho em sau khi xong việc ở đây!
Hình như cô ấy đã đáp trả gì đó tôi không biết nữa. Tôi gác máy và bắt tay vào vắt sữa. Lũ bò tỏ ra cáu kỉnh đến nỗi một con đã xoạc chân đá ngang. Bò của tôi chưa bao giờ làm như thế, nên tôi bị bất ngờ và lĩnh nguyên chiếc móng của nó vào đầu gối. Không phải bên đau mà là bên lành. Tôi bị mất chân trụ vả lần thứ hai ngã lăn xuống rãnh nước thải. Chúng đang định nói gì với tôi đây? “Benny, anh là một cục phân” chẳng hạn?
Ngay khi xong việc, tôi quay vào nhà, tắm một cái cho sạch rồi gọi cho Désirée. Vì không ai nghe máy, tôi bèn gọi đến thư viện. Cô ấy đang ở đó.
- Lại là anh đây. Giờ thì chúng ta có thể nói chuyện.
- Còn lâu! – Cô rít lên, trước khi giọng dịu lại. – Chị tìm trong kho dữ liệu chưa ạ?
Khí gió. Sợi dây liên lạc giữa chúng tôi chỉ vừa mới được nối lại thì lũ bò và các độc giả bắt đầu chen vào. Mà thật ra, lần trước chẳng phải cũng như thế sao?
- Anh nhớ em! – Tôi buột miệng.
- Cúp máy đi. Lát nữa em gọi lại.
Trong lúc chờ đợi, tôi gõ ngón tay lên chỗ có những bông hoa xanh của chiếc khăn mà Anita đã mua về trang trí cho cái bàn ăn cập kênh. Rồi Désirée gọi điện. Âm thanh hơi bị nhiễu, hình như có tiếng nước chảy trong ống nghe.
- Em đưa anh đi đâu thế này?
- Em gọi bằng di động. Em đang ở trong phòng vệ sinh của thư viện. – Nghe chừng cô có vẻ bối rối.
- Phòng vệ sinh á? Đúng chỗ để trút bầu tâm sự nhỉ? – Tôi pha trò.
- Anh thấy không, em toàn đưa anh đến những chỗ hay ho thôi. Em đã mở cho anh những chân trời mới mẻ.
- Phải. Em hay làm như thế thật.
- Anh cũng vậy.
Lại im lặng
- Anh không thể để em ra đi một lần nữa! – Cuối cùng tôi lên tiếng. – Anh sẽ bán quách lũ bò cho một lò mổ, rồi dọn đến căn hộ vô khuẩn của em. Em sẽ có một con thú cưng là anh. Anh không sủa, không bậy ra sàn. Tất cả mọi việc em cần chỉ là thỉnh thoảng xúc cho anh một bát ngũ cốc!
- Anh nghe này, Benny! – Désirée nói, rồi im bặt một lúc. – Anh có nghe em nói không đấy? Chuyện này không đùa được đâu.
- Vậy thì em nói gì đi chứ! Ý anh là, anh không thể hình dung việc đánh mất em một lần nữa!
- Em biết. Anh ám em suốt mấy tuần vừa rồi. Benny ạ, anh làm em rối tung lên. Em cũng không thể rũ bỏ anh được. Nhưng em không có ý định... Chết rồi, có người vào!
- Chúng ta vừa mất một đứa con! – Tôi vội gào lên, nhưng cô ấy đã cúp máy.
Tối hôm đó, tôi bảo với Anita mình cần phải đi dự cuộc họp của Hội Nông Dân.