← Quay lại trang sách

- 20 - 21 -

Có lúc mọi chuyện tưởng như đã thất bại thảm hại. Thật sự thì, lỗi tại Liên minh châu Âu mà ra cả.

Đầu tiên là cái biểu mẫu khỉ gió mà tôi đã điền sai, dẫn đến việc tôi nhận được nhiều tiền trợ thuế hơn mức mà mình được hưởng. Nhưng ngược lại, biết đâu tôi cũng đã điền sai hàng đống giấy tờ và bị mất tiền oan uổng thì sao? Những khi ấy liệu có ai nhắc nhở tôi không?

Tôi đã nhận được nhiều bức thư với lời lẽ ngày một mạnh bạo, trong khi tôi chẳng biết hỏi ai để được giúp đỡ và cũng không có thời gian. Việc cày ải mùa xuân vừa mới bắt đầu. Ngẫm lại, tôi chợt nhận ra đã suy nghĩ đến chuyện này nhiều hơn mình tưởng. Một tối nọ, Désirée khẽ nói với giọng khô khốc:

- Bất quá thì thuê một căn hộ!

- Thuê cho ai? – Tôi ngạc nhiên hỏi lại.

- Cho em, chứ còn ai nữa. Vì rõ ràng anh đang nghĩ lại.

- Em nói thế là sao?

Tôi dứt mình ra khỏi dòng suy nghĩ và nhìn cô ấy chăm chú.

Lúc đó chúng tôi đang ngồi bên bàn, sau khi ăn cá chiên xù với khoai tây nghiền. Désirée biết nấu nướng, ít nhất cô ấy cũng có thể làm được các món súp cầu kỳ kiểu Pháp. Tuy nhiên dạo này cô ấy rất mệt. Bụng mang dạ chửa, lại phải ôm vô lăng lái xe về nhà mỗi tối thì còn nói năng gì nữa. Tôi nhận ra Désirée đã tháo tung một cây bút bi, ngón tay cô ấy dính đầy mực xanh. Mắt cô nhìn chằm chằm vào tấm vải nhựa trải bàn.

- Benny, anh tưởng em không biết gì sao? Đã hai tuần nay anh gần như không nói chuyện với em. Đêm anh thức chong mắt nhìn lên trần nhà, anh thậm chí không buồn nhìn em khi ngồi vào bàn ăn. Anh đang tự nhủ nếu Anita còn ở đây thì tối nào anh cũng được ăn xúc xích kiểu truyền thống chứ gì! Chưa kể còn cái vụ cày bừa mùa xuân trong khi em không biết lái máy kéo, dù có bầu hay không có bầu.

Nói đến đây thì Désirée òa khóc.

Chết tôi rồi. Một phụ nữ đang khóc trong bếp nhà tôi, lại còn do lỗi của tôi nữa chứ! Hình như cánh đàn ông có gì đó nằm trên nhiễm sắc thể nam của bộ gen di truyền biến họ thành những chú chó ngơ ngác khi phụ nữ khóc. Chúng tôi chỉ còn biết làm một chuyện duy nhất là bò sát đất và mút chân, hoặc nằm ngửa, giơ cổ ra. Tôi thì chưa hề được miễn dịch vụ này. Mẹ tôi chẳng bao giờ khóc, Anita cũng không, ngoại trừ lúc chia tay.

Tôi vội lao đến bên Désirée. Cô khóc thổn thức. Tôi vòng tay ôm Désirée vào lòng, và cô ấy để yên cho tôi ôm. Hai chúng tôi quắp lấy nhau một lúc, với vật cản duy nhất là cái bụng bầu. Ôm nhau thế này chẳng tiện chút nào, nhất là khi trước mặt có món khoai nghiền đang nguội dần trên đĩa.

- Con Tôm bé bỏng của anh, sao em lại tưởng tượng ra chuyện ghê gớm như thế? Em nghĩ anh không muốn em ở đây nữa sao? Mỗi khi thức giấc buổi sáng và nhìn thấy em đang ngủ bên cạnh, khi tự nhủ suýt nữa đã để mất em, anh còn thấy xấu hổ với chính mình nữa là. Khổ thân, em không nghĩ là anh đưa em về đây làm người giúp việc nhà đấy chứ? Anh… anh…

- Đừng có dùng cái chữ “khổ thân” đó với em. – Désirée sụt sịt, nhưng có vẻ đã nguôi nguôi.

- Chỉ tại cái mẫu đơn chết tiệt của Liên minh châu Âu! – Tôi thốt lên. – Người ta dọa lôi anh ra tòa đấy! Em xem, làm như anh là con bò để bị xỏ mũi lôi đi không bằng!

Désirée lập tức ngồi thẳng người lại, mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

- Mẫu đơn của Liên minh châu Âu á? Anh lôi hết các loại giấy tờ ra đây. Không ai được phép lôi anh ra tòa! – Désirée đã bình tâm lại trong một thời gian kỷ lục. – Đưa em xem nào. Không gì giải tỏa adrenaline tốt bằng một chút hục hặc với cơ quan hành chính.

Hơi ngượng ngùng, tôi đi đến chiếc bàn đầy ứ tài liệu và lấy ra tất cả mọi thứ giấy tờ liên quan đến tài chính có thể tìm được.

Désirée ngồi nghiên cứu chúng, miệng liên tục lẩm nhẩm gì đó trong suốt gần một tiếng đồng hồ, sau đó cô lên tiếng:

- Mai em sẽ lo liệu vụ này. Em nghĩ mình đã tìm ra người cần gặp để giải quyết rồi! Cái tay Lundberg này, anh có nghĩ vậy không?

Tôi chẳng biết nữa. Tôi thậm chí còn không nhận ra người ký tên là Lundberg, mỗi lần động đến giấy tờ là tôi chỉ dám hé mắt nhìn qua kẽ ngón tay.

- Anh thuộc nhóm người chuyên gọi các công chức bằng ngài và đội họ lên đầu. – Désirée kêu lên. – Họ có phải vậy đâu! Không bao giờ được buông xuôi mà không chiến đấu! Khí thế lên nào!

Rồi cô ấy nhìn tôi, kinh ngạc thốt lên:

- Em chẳng hiểu vừa rồi mình bị sao nữa. Thật sự em đâu có như thế. Hình như em bị bản năng tự vệ chế ngự. Để bảo vệ em, và cả anh nữa!

Ba tuần sau đó, Désirée đắc thắng xuất hiện với một tờ giấy trong tay, đồng nghĩa với việc cô ấy đã hạ đo ván bọn họ bằng cách này hay cách khác. Trong tờ giấy có rất nhiều dòng chữ bắt đầu bằng Căn cứ theo, Dựa trên và Xét rằng. Và quan trọng nhất là cái câu Chúng tôi quyết định sẽ không đưa vụ việc ra tòa. Nhưng đương nhiên tôi vẫn phải chịu một khoản tiền phạt.

Tối hôm đó tôi hát tưng bừng trong chuồng bò.

21. Désirée

Khi tháng Tư về, tôi hỏi Benny chúng tôi sẽ đi nghỉ ở đâu. Lúc đó chúng tôi cũng đang ngồi trong bếp và vừa ăn sáng xong. Tôi đặt vài quyển catalogue lên bàn.

- Đi du lịch á? – Benny trố mắt hỏi tôi.

- Vâng. Chắc chắn năm nay mình phải đi khá sớm, vì em bé sẽ chào đời khoảng tháng Tám, trong tháng cuối cùng người ta sẽ không cho em đi máy bay đâu.

- Máy bay? – Benny hỏi lại, đôi mắt mở to như đít chén.

- Anh có thể nhờ Bengt-Gӧran trông giúp đàn bò trong một tuần được mà, đúng không?

- Bengt-Gӧran?

- Anh Benny, anh có thôi lặp lại những gì em nói không đấy! Anh không tin Bengt-Gӧran sẽ đồng ý giúp à?

Benny có vẻ mặt rất lạ. Sau đó tôi nghĩ bụng có lẽ cảm giác của anh giống như người bác sĩ sắp phải thông báo với bệnh nhân của mình là chị ta bị bệnh sắp chết.

- Bengt-Gӧran hè nào cũng sang giúp anh từ khi cậu ấy ngừng nuôi bò sữa... – Benny lên tiếng.

- Tốt! Anh thấy đảo Crete thế nào? Em từng đi đến đó rồi, em rất muốn...

Benny chậc lưỡi.

- Em này.

- Vâng ạ?

- Em có biết bò sữa ăn cái gì không?

- Bò sữa ăn cỏ chứ gì! Cỏ khô, cỏ tươi, nói chung là các loại cỏ để thay đổi khẩu vị. Và mấy cái viên thuốc mà anh nhét vào trong cỏ nữa. Đúng không?

- Đúng. Bò ăn rơm cỏ và thức ăn tinh. Thức ăn tinh như cám chẳng hạn, ta có thể mua lúc nào cũng được. Còn cỏ thì, em có biết cỏ mọc khi nào không?

- Cỏ bắt đầu mọc vào mùa xuân, sau đó tiếp tục tăng trưởng vào mùa hè. Anh đang định nói gì đấy?

- Em lại đúng rồi, Désirée. Cỏ mọc suốt mùa hè, và anh đang cố nói với em một vấn đề đây. Mùa hè chính là lúc chúng ta phải đi cắt cỏ. Sau đó phơi khô, cuộn tròn lại và cho vào kho hoặc tháp ủ, để mang ra dùng dần trong mùa đông. Nếu không thì bò chết đói, em ạ. Tất cả những chuyện đó là một công việc rất nặng nhọc, em biết không, và trong lúc thực hiện chúng, ta vẫn phải chăm sóc đàn bò như thường lệ, vắt sữa, cho ăn, tỉa móng... Chính vì thế mà Bengt-Gӧran mới phải giúp anh, bởi vì cần phải có hai người mới làm xuể, hoặc nhiều người hơn thì càng tốt. Em có hiểu ý anh không, Désirée?

- Nhưng vào mùa hè thì bò được thả ra đồng mà? – Tôi nói khẽ. – Hình như luật quy định như thế, đúng không ạ?

- Đúng vậy. Nhưng bò vẫn tiếp tục cho sữa, nên chúng ta phải tiếp tục vắt sữa. Nếu vắt sữa bằng tay, tức là tha lôi nào xô nào ghế ra đồng để vắt sữa cho từng con bò ấy, thì phải mất hai ngày trời mới xong được cả đàn. Ở đây mình lại không thuê được người làm công nhật, nên cứ mỗi ngày ta lại phải lùa bò vào chuồng hai lần để vắt sữa bằng máy. Chuyện đó cũng tốn nhiều công sức lắm đấy, em ạ. Nhất là trong mùa cắt cỏ!

Cho đến lúc đó tôi vẫn giả vờ trưng ra bộ mặt thị dân ngơ ngác, nhưng giờ thì tôi bắt đầu nhận ra mình chẳng biết gì thật.

- Benny này, anh đang tìm cách nói với em là em sẽ không bao giờ được đi nghỉ nữa phải không?

Anh mỉm cười.

- Thỉnh thoảng anh cần đi mua máy móc hoặc linh kiện tại một đại lý ở Norrbyn. Em có thể đi cùng anh. Thậm chí có những lần Hội Nông dân họp ngay trong làng. Thường thì các bà vợ sẽ đến để lo pha cà phê. Anh e là không thể đề nghị được gì khác. Em thất vọng chưa?

Tôi không đáp.

- Anh đùa thôi mà, Désirée. Anh nghĩ chúng mình có thể đi nghỉ ngắn ngày. Nhưng phải đợi sau đợt cày ải mùa thu. Tháng Mười chẳng hạn.

- Vâng, lúc ấy cả bãi biển vắng ngắt sẽ dành cho chúng ta. Chắc em bé sẽ thích lắm đây, dù nó mới được ba tháng tuổi.

- Phải vậy thôi, không còn cách nào khác đâu em. Chừng nào còn nuôi bò sữa thì mình chỉ được nghỉ ngắn ngày như thế thôi. Trừ phi giá sữa tăng và chúng ta có thể thuê người làm thay! Nhưng anh nghĩ anh sẽ không tiếp tục mãi...

- Em hình dung cảnh chúng ta chống gậy đi dạo trên bãi biển Copacabana sau ba chục năm nữa.

- Nếu là em thì anh sẽ không lo đâu. Nguy cơ tai nạn trong nông nghiệp rất cao, em thấy anh đã bị mất hai ngón tay rồi đấy thôi. Trước khi kịp chống gậy thì em đã thành một bà góa phong lưu rồi. Với khối di sản là cả một khu rừng anh đã trồng!

Suốt một lúc lâu tôi lặng thinh.

- Anh có thấy không, Benny? Em không cười nổi khi anh đùa như thế đâu.

- Đảo Crete tháng Tư năm sau nhé? – Benny nói. – Chúng ta có thể nhờ Bengt-Gӧran trông đứa bé!