← Quay lại trang sách

- 38 - 39 - Benny

Người ta có ngày 11 tháng Chín năm 2001, ngày 26 tháng Mười năm 2004, và một vài ngày không thể nào quên khác. Ngày của những thảm họa kinh khủng.

Đối với tôi, ngày đó là thứ Bảy, 17 tháng Hai. Một ngày buồn tẻ và không có gì đặc biệt giữa mùa đông, ngày thánh Alexandra. Thời tiết hôm đó xám xịt và mờ sương sau một thời gian chịu ảnh hưởng của khối khí lạnh. Nhiệt độ ở khoảng âm năm độ, một lớp tuyết mới đã phủ lên lớp băng giá cũ. Khi đi đến chuồng bò sáng hôm ấy, tôi gai người vì thiếu ngủ. Tôi bị đánh thức lúc ba giờ đêm, khi Désirée ngồi khóc trên giường vì kiệt sức. Nils bị đau tai và gào khóc suốt đêm. Désirée đã cố đẩy chiếc xe nôi ra ngoài giữa màn tuyết rơi trong đêm, giống như hồi thằng bé bị đau bụng co thắt và khóc quấy, sau đó cô ấy đi lại trong nhà với thằng bé trên vai nhưng vẫn không ăn thua. Thế là cô ấy ngồi trên giường và để mặc cho nước mắt tuôn trào.

Tôi rời khỏi giường để tiếp quản thằng bé, và bắt đầu bế Nils qua hết phòng khách đến phòng ngủ, nhà bếp, rồi lại quay về phòng khách, cứ thế rảo đi rảo lại. Tôi chỉ muốn hét lên sau vài giờ như thế. Thằng nhóc này mới tí tuổi đầu mà đã gào khóc khiếp lên được, mấy tháng trước là vì chứng đau bụng co thắt, còn bây giờ là do bị viêm tai liên tục. Thường thì ban đêm tôi không trông thằng bé, tôi cần ngủ để có thể làm việc, do vậy Désirée ngủ với thằng bé ở trong phòng ngủ nhỏ mỗi khi nó khóc. Đôi khi Arvid cũng thức giấc và chen vào nằm cạnh mẹ. Nhưng lần này, tôi thấy Désirée khóc ghê lắm… cô ấy ít khi làm thế.

Khoảng năm giờ sáng thì Nils nhắm mắt và im lặng một lúc. May quá, thằng bé không thức giấc khi tôi đặt nó vào trong giường. Tôi đã định ngủ một chút, nhưng nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện sẽ chỉ càng tệ hơn khi phải thức dậy một giờ sau đó. Tôi bèn pha cho mình một cốc cà phê hòa tan đậm đặc đến nỗi cái thìa cũng phải dựng đứng lên. Sau đó tôi ra khỏi nhà đi vắt sữa. Lũ bò khởi động khá chậm chạp, trong bụng chúng có gắn đồng hồ mà, nhưng rồi cũng vắt sữa được. Tôi chuẩn bị sẵn thức ăn được ủ nóng cho vào ca vắt sữa buổi tối, sau đó tôi đi dọn tuyết. Tôi đã định sẽ ngủ trưa một chút để lấy lại sức.

Tôi lái máy kéo ra, đổ xăng đầy bình và bật đài trong tai nghe của mũ bảo hiểm. Rồi tôi bắt đầu dọn tuyết. Lúc đó chỉ mới chín giờ sáng. Đèn đóm trong nhà còn chưa bật.

Tôi dồn tuyết thành một đống lớn gần chuồng bò. Tới, lui, tới, lui với cái lưỡi xúc, những di chuyển đơn điệu chỉ càng khiến tôi buồn ngủ hơn. Tôi nhận thấy bộ áo liền quần của Arvid trên tuyết và tự hỏi sao nó lại nằm ở đó. Tôi dặn mình lát nữa đem nó vào nhà.

Sau đó tôi không nhớ gì thêm, cho đến khi trông thấy một nắm đấm đập liên hồi vào kính buồng lái. Tôi gỡ mũ bảo hiểm và tắt động cơ. Lúc đó tôi mới nghe thấy tiếng hét nhức nhối đến tận xương tủy. Tiếng hét của Désirée.

Cô ấy đã mở cửa buồng lái và vừa la khóc vừa chỉ vào tuyết. Cô ấy chỉ vào bộ áo liền quần của Arvid.

- Khỉ gió, cái quái gì…? – Tôi nhảy xuống và chạy đến xem tại chỗ.

Tôi gần như không thể nói lên lời.

Đó không phải là bộ quần áo.

Đó chính là thằng Arvid.

Tôi đã để bánh sau của máy kéo cán qua người nó.

Thằng bé nằm yên, mắt nhắm nghiền, trắng bệch như tuyết. Tôi cũng bắt đầu khóc lóc.

- Khỉ gió, sao cô lại để nó ra ngoài mà không cảnh báo tôi? Désirée, cô làm mẹ kiểu gì thế?

Một phản xạ tức thời. Đổ lỗi cho ai đó. Tôi cứ thế nói mà không suy nghĩ. La hét và đấm đá. Tôi suýt nữa đã đánh Désirée.

Nhưng Désirée mới là người đánh tôi. Cô đấm tôi và gào lên:

- Tại anh cả! Anh đã cán thằng bé! Anh chẳng bao giờ để ý gì hết! Anh giết con rồi!

Ngay giữa lúc om sòm đó, chúng tôi nghe thấy một tiếng rên nhẹ. Thằng Arvid còn sống, ơn trời, con tôi còn sống!

Tôi quỳ xuống bên cạnh thằng bé và gạt lớp tuyết xung quanh nó. Désirée lao vội vào trong nhà để gọi cấp cứu. Arvid mở mắt ra nhìn tôi, nhưng thằng bé không nói gì.

Dấu vết trên mặt tuyết cho thấy rất rõ là bánh sau của máy kéo đã cán qua người thằng bé. Một chiếc máy kéo nặng hai tấn cán qua người thằng bé hai tuổi, nhưng nó vẫn còn sống. Tôi quyết định không nâng thằng bé dậy. Chắc chắn đây không phải là lúc chần chừ. Tôi nhẹ nhàng luồn cái xẻng vào bên dưới thằng bé, rồi gạt tuyết đi. Tôi đưa nó vào băng ghế sau của xe hơi và cẩn thận đắp cho nó một cái chăn. Mặc kệ Désirée với cái xe cấp cứu cần cả tiếng đồng hồ để chạy đến nơi, tôi nhảy vào ghế lái và phóng đi. Désirée xuất hiện trên thềm nhà trong chiếc vảy ngủ bị tuyết làm ướt đẫm phần bên dưới. Cô vẫy tay và la hét. Khỉ gió! Để cho một thằng bé hai tuổi ra ngoài một mình giữa lúc máy kéo đang chạy!

Tôi căm ghét Désirée trong suốt chuyến đi. Nhờ tiếng rên rỉ của Arvid trên băng ghế sau, ít nhất tôi cũng biết thằng bé còn sống. 39. Désirée

Có một điều mà tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta. Bỏ đi một mình với đứa con đang thập tử nhất sinh của tôi mà thậm chí không buồn hỏi xem tôi có muốn đi cùng hay không. Khi nhìn thấy anh ta nhảy lên xe hơi, ý nghĩ đầu tiên của tôi là anh ta bỏ đi để mặc tôi giải quyết mọi chuyện. Nhưng rồi tôi hiểu anh ta tự mình đưa Arvid đến bệnh viện. Tôi chạy ra ngoài và kêu lên, nhưng anh ta không dừng xe lại mà cứ thế phóng đi như ma đuổi.

Tôi quay vào nhà gọi điện đến hãng taxi và nghẹn ngào tới nỗi người ta khó khăn lắm mới hiểu được lời tôi nói. Sau đó, tôi bế thằng Nils đang ngủ say lên, thằng bé bắt đầu mếu máo khi tôi mặc quần áo và quấn chăn cho nó bằng bàn tay run lẩy bẩy. Hãng taxi gọi đến vì họ không tìm được đường. Quả thực, đường sá trong làng không được đặt tên, nên tôi phải chỉ đường qua điện thoại cho tài xế.

Cái mũ trùm đầu của Arvid đang nằm dưới đất, ngay trên ngưỡng cửa. Đôi ủng của thằng bé không có ở đó. Nó rất tự hào vì tự mặc được bộ áo liền quần dù chỉ mới có hai tuổi rưỡi. Tôi đoán thằng bé đã tỉnh dậy và đi vào phòng ngủ của chúng tôi, ở đó tôi đang ngủ như chết sau khi đã thức gần như cả đêm. Tôi lờ mờ nhớ là thằng bé đã kéo tay mình và bảo là nó muốn ăn. Nhưng trước khi kịp trả lời con thì tôi đã lại ngủ thiếp đi.

Không nghi ngờ gì nữa, thằng bé đã xuống cầu thang và kéo được bộ áo liền quần treo trên móc của mình. Nó mặc bộ đồ vào người, rồi xỏ chân và đôi ủng bé xíu. Sau đó nó ra ngoài đi tìm bố. Lúc nào cũng bố. Với Arvid, bố nó là nhất. Nó thế đấy. Từng như thế. Luôn như thế.

Cuối cùng chiếc taxi cũng chạy đến nơi. Tôi nhảy vào trong xe và hét lên: “Chở tôi đến bệnh viện gấp!”. Người tài xế muốn tỏ ra lịch sự, anh ta khen cái sân được dọn tuyết sạch sẽ, nhưng câu nói đó chỉ khiến tôi khóc thêm lần nữa. Nils cũng khóc theo. Ông tài xế hỏi thăm thằng bé và tôi khó chịu đáp rằng nó bị đau tai. Thế là ông ta bắt đầu huyên thuyên rằng cứ ba đứa trẻ con thì cả ba đều bị viêm tai, rằng chỉ vì thế thì không cần phải đưa thằng bé đi bệnh viện cấp cứu. Tôi quát lên bảo ông ta im miệng, sau đó tôi bình tĩnh lại, và giải thích chuyện đã xảy ra. Ông ta không nói gì nữa.

Lúc đến phòng cấp cứu, tôi lao bổ vào trong cùng với thằng Nils trên tay. Nghe thấy tiếng “Ơ này!” sau lưng, tôi nhận ra mình quên trả tiền, nhưng trong người không có đồng nào. Giữa lúc bấn loạn, tôi quay gót và chìa thằng Nils quấn trong chăn cho người tài xế. Không hiểu sao tôi lại nghĩ phải đưa thằng bé ra như một vật thế chấp để bảo đảm tôi sẽ quay lại.

Tại quầy tiếp tân, có một cô gái bị cảm cúm đang ngủ gà gật. Cô ta trông rất trẻ, như thể chỉ mới mười lăm tuổi. Bảng tên trên ngực cô ta đề chữ Cecilia.

- Nó đâu rồi? – Tôi hét lên. – Thằng bé bị xe cán đâu?

- Thằng bé nào? Con bé chứ? – Cô gái quát lại. – Nó chỉ bị bong gân mắt cá thôi mà! Chị vui lòng lấy số rồi ngồi đợi. Khi nào đến lượt tôi sẽ gọi.

- Đợi đến lượt á! Trò gì thế này? Ở đây chỉ có mình tôi thôi mà!

Cô ta hất đầu về phía bác tài vẫn đang đứng ngây người vì ngạc nhiên, trên tay bế thằng Nils.

Tôi ngồi xuống và giải thích tình hình với ông tài xế taxi. Ông ta rất nhã nhặn, chắc ông ta cũng hiểu không thể đòi tiền được một mụ đàn bà khoác mỗi chiếc váy ngủ trên người. Sau đó, tôi quay sang tấn công Cecilia. Cô ta vừa mới vào ca trực và không biết gì cả, ngoài hồ sơ của con bé mà cô ta vừa làm. Bế lấy thằng Nils, tôi bắt đầu chạy quáng quàng trong hành lang và lần lượt mở cửa các phòng bệnh. Không có người. Tiếng phản đối của Cecilia vang lên lồng lộng phía sau lưng tôi.

Tôi tìm thấy Benny ở trong căn phòng thứ ba. Một y tá đang ngồi cạnh và đặt đặt bàn tay lên cánh tay anh ta. Benny đang nhìn đăm đăm vào khoảng không trước mặt và có vẻ trơ ra trước mọi hình thức tiếp xúc.

- Thằng bé đâu rồi? – Tôi gào lên. – Arvid đâu? Con tôi còn sống không? – Đột nhiên tôi chửi luôn. – Đồ khốn! – Tôi tiến đến và thúc cùi trỏ vào Benny khiến anh ta suýt ngã nhào khỏi ghế. Khi anh ta nhìn tôi, đôi mắt anh ta thâm hẳn lại.

Bà y tá nhanh chóng đứng dậy và chen vào giũa hai chúng tôi.

- Thằng bé hiện đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt. – Bà ta nói. – Nó đang được cứu chữa bởi những chuyên gia có kinh nghiệm. Sau khi truyền dịch xong và có kết quả chụp X-quang, nó sẽ được phẫu thuật ngay.

Nếu tình cảnh của chúng tôi không kinh khủng đến thế thì chắc nó sẽ rất buồn cười, ít nhất là trong con mắt của người ngoài cuộc. Trên phim ảnh, người ta thường thấy những người thân chờ đợi trong sự lo lắng, nắm chặt tay nhau, hoặc đi mua đồ ăn thức uống cho nhau. Còn Benny và tôi thì chỉ chực lao vào ẩu đả. Anh ta đẩy tôi, tôi giật mũ anh ta, anh ta kéo tóc tôi. Suốt đời tôi sẽ không quên chuyện này.

Bà y tá đưa được tôi ra khỏi phòng nhờ một thế khóa có lẽ đã được học trong môn judo. Tôi bị bà ta bẻ quặt tay ra sau lưng. Nhưng tôi không buông thằng Nils.

Trong hành lang, bà ta nghiêm giọng nói với tôi:

- Chồng chị đang bị sốc nặng, chị cũng thế. Giờ không phải là lúc để hai anh chị sửng cồ với nhau. Tôi sẽ đưa chị đến chỗ thằng lớn. Đưa thằng bé cho tôi!

Bà y tá đỡ lấy Nils từ tay tôi. Thằng bé lập tức ngủ ngon lành trong vòng tay bà ta. Tôi được dẫn đến một căn phòng, nơi tôi có thể nhìn thấy Arvid qua một cái cửa sổ. Thằng bé đang nằm ngửa, hai mắt nhắm nghiền. Trông nó bé xíu so với một cái băng ca to đùng. Tay nó được gắn ống truyền dịch. Tôi không nhìn thấy bất cứ dấu hiệu sự sống nào của thằng bé. Ai đó đã cắt bỏ bộ áo liền quần của Arvid và vứt nó trên sàn. Tôi bất tỉnh nhân sự.