← Quay lại trang sách

“Cháu Hãy Làm Như Thế”.

Nhi-na Páp-lốp-na đang ngồi đọc sách bên bàn. Thấy Cô-xchi-a vào, chị ngẩng đầu lên.

- Cháu đã đến đấy à, tốt quá. Cháu ngồi xuống đây, - chị nói. – Chúng ta cần nói chuyện với nhau một lát. Cháu có biết về chuyện gì không? Về chuyện từ nay cháu sẽ sống ra sao?

Cô-xchi-a cau mày. Em cố gợi lại nỗi bực tức trong lòng.

- Có gì mà nói nữa ạ… Cháu sẽ trả tiền sửa chữa cỗ máy rồi cháu sẽ đi…

- Đừng có thế nữa, - Nhi-na Páp-lốp-na bình tĩnh đáp. – Cháu đã hiểu rõ là cháu sẽ chẳng đi đâu hết. Đi đâu, làm gì mới được chứ? Triển vọng của cháu thật tốt đẹp, cháu sẽ trở thành một thợ tiện lành nghề, cháu sẽ được nhận phần thưởng của chính phủ. - Chị im lặng một chút. - Đồng chí Ta-ghin-xép bảo cô nói với cháu thế này…

Em cảm thấy ngay rằng giờ đây, khi Nhi-na Páp-lốp-na nói lại cho em nghe những lời của đồng chí bí thư đảng uỷ, em không được giở trò ngu xuẩn và bướng bỉnh nữa. Ngay từ cuộc gặp gỡ đầu tiên em đã kính trọng bí thư đảng uỷ; sau cuộc nói chuyện ở phòng ông giám đốc, em lại càng kính trọng hơn.

Nhi-na Páp-lốp-na nói chầm chậm, như để nhớ lại những điều đồng chí bí thư đảng uỷ đã dặn dò. Trên gương mặt hốc hác của chị, đôi mắt sáng lên, trông kiên quyết và nghiêm khắc.

- Cô-xchi-a,thế này nhé: trước hết cháu phải thoát khỏi ảnh hưởng của Xê-va. Bạn ấy không phải là người xấu, bạn ấy có thể có hành vi cao thượng, nhưng cho tới nay, Xê-va vẫn chưa hiểu được nghĩa vụ thiêng liêng của mình là phải làm việc kiên trì, phải cống hiến toàn bộ sức lực cho tiền tuyến. Hiện giờ bạn ấy chưa hiểu nổi điều đó, cháu phải tránh ảnh hưởng của bạn ấy đi, đừng để bạn ấy chi phối. Bạn ấy sẽ làm cháu đi đến mức…

- Cháu có phải là trả con nữa đâu! – Cô-xchi-a tự ái đáp lại liền.

- Tốt lắm, - Nhi-na Páp-lốp-na gật đầu. - Nếu cháu không còn bé nữa, có lẽ cháu biết cách làm thế nào cho Xê-va thực sự ham thích công việc.

Điều đó thì Cô-xchi-a không biết.

- Làm thế nào để các cháu làm việc cùng một chỗ thân thiết với nhau và có tác động tốt tới Xê-va?

Điều đó Cô-xchi-a cũng không biết, vả lại, liệu có thể thực hiện được không kia chứ?

- Nếu nhóm bộ tứ các cháu đoàn kết với nhau như toàn thể nhân dân Xô-viết hiện đang đoàn kết, mọi chuyện chắc chắn sẽ tốt đẹp hơn bây giờ. Chắc hẳn cháu và Xê-va đã học tập kinh nghiệm đúng đắn của hai bạn gái, và các cháu đã không làm hỏng máy. Có lẽ cả Ca-chi-a cũng sẽ không đến nỗi ngang ngạnh như hiện nay. Cháu hãy nói thành thật xem, lẽ ra có thế như vậy được không?

- Được ạ, - Cô-xchi-a thừa nhận.

- Vậy cháu hãy làm như thế đi! – Nhi-na Páp-lốp-na thốt lên với một giọng mạnh mẽ bất ngờ. – Cháu hãy làm thế nào để giữa các cháu với nhau không khí thù hằn ngu xuẩn được thay thế bằng một tình bạn tốt đẹp. Đồng chí Ta-ghin-xép tin chắc cháu có thể làm được điều đó, bởi vì cháu vững vàng hơn, kiên trì hơn các bạn cháu. Cháu nghe rõ chưa? Đồng chí ấy hy vọng ở cháu. Cháu hãy làm như thế đi, rồi cháu sẽ thấy các cháu sống vui tươi hơn nhiều, làm việc có kết quả hơn nhiều.

Ở ngoài cửa xuất hiện ông Đi-kéc-man:

- Đồng chí kỹ sư, phân xưởng ba đã giao thêm một lô “cốc” nữa! Hôm nay chúng ta có làm việc nữa hay không hả đồng chí?

- Có chứ, tất nhiên chúng ta sẽ làm việc nữa!

Trước khi chia tay, Nhi-na Páp-lốp-na nói: - Cô-xchi-a cháu hãy suy nghĩ về những điều vừa rồi. Phải suy nghĩ thật nghiêm túc đấy, Cô-xchi-a!

Em còn lại một mình với bao nhiệm vụ khó khăn. Mọi chuyện rối tung rối mù lên, chẳng biết đằng nào mà lần nữa. Em chỉ thấy rõ có mỗi một điều: em không có quyền bỏ nhà máy. Nhà máy không phải chỉ nâng đỡ em trong phút khó khăn, cho em cái ăn chốn ở, mà còn dạy em cắt thép, còn rèn giũa em thành người có ích cho tiền tuyến. Làm sao em có thể rời bỏ sản xuất, rời bỏ cỗ máy yêu quý được nhỉ?… Nhưng mọi người còn đòi hỏi em phải giúp cho Xê-va ham thích công việc, phải thu xếp cho cả nhóm hoà thuận với nhau. Tại sao nhỉ? Lẽ nào việc đó lại liên quan đến em? Lẽ nào em lại phải chịu trách nhiệm về Xê-va và Ca-chi-a? Hình như em không phải chịu trách nhiệm mới đúng, nhưng nếu đồng chí Ta-ghin-xép bảo em: “Cháu hãy từ chối nhiệm vụ đó một cách công khai xem nào”, thì em sẽ không thể từ chối được. Đã từ lâu em hiểu rằng nhóm của em ở sau hàng cột đối xử với nhau tồi lắm, rất hay bất hoà với nhau.

Trên đường về nhà em vẫn cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi… Ý nghĩ thì có nhiều, nhưng chúng chỉ thoáng qua đi, còn cách giải quyết hình như chưa thấy đâu cả.