← Quay lại trang sách

- 5 - Du lịch Hạ Long

- 5 -

du lịch hạ long

Bản đồ Thành phố Hạ Long

Gọi là thành phố, nhưng nội đô của “thủ phủ Hạ Long” chỉ có một phố, trục đường chính, bám sát ven biển, dài hơn 10 ki-lô-mét và vài phố nhỏ, nếu không tính 9 phường và 11 xã, dân cư nơi đây trên dưới hai mươi ngàn người. Nơi đông nhất, Vườn Đào, có vài chục nhà bốn năm tầng san sát làm hotel, nhà nghỉ và nhà hàng. Cũng chính nơi đây, khu Vườn Đào này, đầy dẫy bọn nghiện hút, gái điếm, cướp giật, nơi tụ hội của bọn xã hội đen, thanh toán nhau xảy ra như cơm bữa. Nếu nhìn bản đồ, không ai dám tin một vùng đất hẹp ven biển, dăm dẫy phố như thế này lại là thành phố! Nó chỉ xứng danh thị trấn hay phường Hạ Long, chưa thể gọi là thị xã! Không biết chính phủ Việt Nam lấy tiêu chí nào để nâng cấp thị xã lên thành phố? Theo số dân hay thu nhập GDP? Những năm gần đây, thành phố mọc lên như nấm: thành phố Hòa Bình, thành phố Hải Dương, thành phố Hạ Long, thành phố Thái Bình, thành phố Hà Đông… Chính vì vội vàng “phong cấp”, chuyện thành phố Hà Đông và Sơn Tây chỉ sau 8 tháng bị xóa sổ, trở thành chuyện cười nhiều tập của dân Hà Tây! Loạn cào cào, bát nháo chuyện nâng cấp thị xã lên thành phố. Tại sao vậy? Có phải vì:

Từ thị xã nâng lên cấp thành phố, các quan chức được cả danh lẫn lợi, vì thế thị xã nào cũng đệ đơn “xin lên” thành phố!

Do thói hình thức, hám danh, trục lợi, thiếu hiểu biết… của các cấp lãnh đạo, cho nên hầu hết các tỉnh thành ở Việt Nam đâu đâu cũng có những phong trào và hoạt động na ná giống nhau. Suốt 3 ngàn cây số bờ biển, bãi biển nào cũng phát triển du lịch biển, xây dựng cảng biển. Trên đất liền, tỉnh nào cũng muốn xây sân bay, ngày nào cũng có lễ hội từ xã đến trung ương! Bất cứ lễ hội nào, khi khai mạc, tiết mục không thể thiếu: “Phất cờ, đánh trống”! Hình như người làm công tác nghệ thuật không nhận thấy sự nhàm chán, đơn điệu mỗi khi tiếng trống nổi lên? Họ như muốn nói với thế giới, chỉ có người Việt biết đánh trống và có trống! Khi tiếng trống vang lên, một đoàn vũ công, trang phục mát mẻ, hở hang múa minh họa. Nhưng vũ điệu lại lai căng giữa múa ba-lê với múa dân gian một cách thô thiển. Theo thống kê, hàng năm có tới 6000 lễ hội lớn nhỏ từ cấp xã đến cấp tỉnh. Người nước ngoài đọc con số này, nghĩ đất nước Việt Nam rất giàu, quanh năm dân chúng bận rộn lễ hội, chẳng phải làm gì. Trung bình, mỗi tuần, cả nước có hơn 100 lễ hội lớn nhỏ. Số tiền đổ vào lễ hội hàng tỉ tỉ đồng, chưa kể mỗi năm lãng phí nhiều triệu ngày công lao động. Một nước còn nghèo, thu nhập bình quân đầu người dưới 1000 Mỹ kim/năm mà hoang phí đến như vậy. Khiếp quá!

Chưa hết, báo chí và các phương tiện truyền thông từ địa phương đến trung ương ra sức tung hô, khuyến khích những cuộc thi hoa hậu, thi người đẹp… hầu như tháng nào cũng có, tỉnh nào cũng có. Đủ loại, từ hoa hậu Hoàn vũ, hoa hậu Thế giới, hoa hậu Thời trang, hoa hậu Biển, hoa hậu Miền núi, hoa hậu Trái đất… đến hoa hậu Học đường. Nhiều cuộc thi hoa hậu trong nước mang tai mang tiếng: đại gia bỏ tiền mua vương miện, hoa hậu gian lận bằng cấp… một thời bị báo chí phanh phu.

Du khách đến Hạ Long để chiêm ngưỡng vẻ đẹp hùng vĩ của các hòn đảo, những hang động kỳ ảo chứ không phải để tắm. Bãi biển ven Đường Hạ Long (Hạ Long Road) nhiều bùn và lắm vỏ sò, vỏ hến, nhiều vết dầu loang do tầu biển ăn và trả hàng bên cảng Hòn Gai tràn sang, bẩn lắm. Muốn tắm, du khách phải đi thuyền sang bãi Ti-Tốp nhỏ hẹp. Năm 1962 (?), Ti-Tốp, phi hành gia Liên xô, thăm Việt nam, đi cùng với cụ Hồ ra bãi tắm này, từ đó mang tên “Bãi tắm Ti-Tốp”. Bãi tắm Hạ Long mang tên Nga là như vậy.

Cầu Bãi Cháy

Trước kia, muốn sang Hòn Gai, người ta đi phà, giá vé có 500 đồng, nay cầu Bãi Cháy nối liền Hòn Gai với Hạ Long. Con cầu này khánh thành năm 2006 nhưng đường dẫn lên cầu chưa hoàn thành. Lý do, hết kinh phí! Phải đợi 2 năm sau, 2008, kinh phí bổ sung, cầu Bãi Cháy mới đi vào hoạt động.

Chợ Hạ Long

Chợ Hạ Long và chợ Hòn Gai mới xây, đông nhất vẫn là gian bán hải sản. Ở đây đủ loại, từ tôm cua, sò hến đến các loại cá, giá khá rẻ so với ở đảo Cát Bà và Hải Phòng, nhưng đắt (mắc) so với London. Cua thịt hay cua gạch, loại >400 gr/con, giá bán ở Hòn Gai 300 ngàn//kg (>£10 bảng/kg), trong khi đó ở London, cua thả trong bể kính, thích con nào chỉ con đó, ở siêu thị người Hoa (Chinese Supermarket), từ £4 đến £6 bảng/kg. Người Việt ở London thường mua hải sản ở chợ đầu mối, Billingsgate Fish Market, quận Isle of Dog, giá rẻ hơn nhiều. Chợ mở cửa từ 4 giờ đến 7 giờ sáng, hàng tuần chỉ họp từ thứ Ba đến thứ Bẩy.

Ngoài phố, nhiều cửa hàng bán đồ lưu niệm, hạt trai đủ màu sắc kích cỡ. Xem kỹ, toàn mặt hàng kém chất lượng, hạt trai méo mó, loại này không thể bán ở London, vì bán chỉ có ma mới mua, chưa kể họ buôn bán theo lối làm ăn chộp giựt. Mua ngọc trai, nếu không kiểm tra kỹ, có thể mua phải chuỗi hạt ngọc trai nhựa!

Từ biệt Hạ Long, đêm ấy chúng tôi có bữa tiệc hải sản tại nhà Nguyễn Học. Về khoản nhậu, không ngờ Học cũng “kiêng” thịt chó mắm tôm, tiết canh các loại, các món gỏi không bao giờ đụng đũa và không uống rượu quốc lủi. Tửu lượng của anh cũng kha khá, bia Hà Nội (5% vol) chai 500 ml cũng “dzô” được 2 đến 3 chai, rượu vang Bordeaux chính hiệu cũng cạn nổi dăm ly bự.

Từ hôm về Việt Nam, tôi chỉ uống bia chứ không dám uống rượu quốc lủi. Tôi chứng kiến “công nghệ” nấu rượu lậu của bà con chợ Gốt mà rùng mình. Rượu Gốt một thời rất nổi tiếng của Chương Mỹ, Hà Đông, nhưng ngày nay không còn nữa. Vì lợi nhuận, các gia đình nấu rượu đã bỏ cách ủ men truyền thống, thay bằng thứ bột trắng, người ta gọi là men Tàu. Thông thường, khi gạo nấu thành cơm, men đã xay thành bột, trộn đều, ủ từ 5 đến 7 ngày, mới cất rượu. Nhưng với bột trắng, men Tàu, chỉ cần ủ sau 24 giờ là được. Họ còn bảo, chưng cất, men Tàu “được nước” (tăng lượng rượu), lãi nhiều. Giá rất rẻ, 8 đến 10 ngàn/lít, vừa túi tiền dân nghiền. Ở London, những gia đình người Việt nấu rượu lậu cũng dùng men Tàu, (mua ở cửa hàng mini Supermarket của người Việt), bán cho các nhà hàng Take Away, cho đồng hương với giá 6 bảng/lít!

Chính rượu ủ men Tàu này là nguyên nhân gây nên nhiều bệnh nan y, suy gan, xơ gan, ung thư gan… ai cũng biết, nhưng ai cũng uống. Phải chăng ham của rẻ? Vì kém hiểu biết? Vì tin chết có số? Cho nên người Việt hàng ngày uống thứ thuốc độc đó một cách vui vẻ và bình thản!

Ở Việt Nam, có đủ các loại bia ngoại: Tiger, Carlsberg, Foster… nhưng giá bán không rẻ, bằng hoặc đắt hơn ở London. Không những thế, tỉnh nào cũng sản xuất bia chai và bia hơi, thậm chí ngay các huyện cũng sản xuất bia hơi. Tôi ưng bia Hà Nội và bia 333 (Sài gòn), ngon và rẻ, hợp gu tôi. Bia hơi Hà Nội, Hải Phòng chất lượng khá, uống được. Bia hơi Quảng Ninh, Lạng Sơn, Hà Đông… dở ẹc, uống không vô!

Trên trang báo VNExpress ngày 05-1-2016 đăng tin: “Báo cáo của Hiệp Hội Bia rượu Nước giải khát Việt Nam (VBA) cho biết, năm 2015 sản lượng sản xuất và tiêu thụ bia ở Việt Nam đạt 3,4 tỷ lít, tăng 10% so với năm trước và gần 41% so với năm 2010. Đấy là con số beer chai, bia đóng hôp và nhập ngoại chưa kể beer sản xuất tại huyện, tỉnh. Ngoài ra, người Việt còn uống 200 triệu lít rượu quốc lủi. Phải chăng tai nạn giao thông mỗi năm cướp đi sinh mạng hơn 10 ngàn người và vài vạn người trở thành tàn phế và những cuộc đánh nhau gây ra án mạng trong đó có nguyên nhân xử dụng bia rượu quá mức của người Việt.


Nguồn: Tác giả: VNThuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 23 tháng 6 năm 2016