Rừng xanh huyền bí -
Ngày xưa, ở một nước xa xôi kia, có hai vợ chồng nhà nọ sanh được bảy đứa con. Con thì đông mà cảnh sinh hoạt càng ngày càng chật vật. Cảm thấy mình đã già yếu, không đủ sức làm lụng để nuôi nổi một bầy con, một hôm họ gọi chúng đến bảo với chúng rằng:
- Các con ơi! Ba má không còn đủ sức làm việc để nuôi các con nữa, và ba má lấy làm đau đớn mà phải thấy các con chết đói. Chúng con nay đã lớn, đời bay nhảy sẽ không còn bỡ ngỡ với các con nữa. Vậy các con phải lên đường mà lập lấy thân danh. Các con hãy đi ngay đi. Vượt qua khỏi khu rừng này, các con sẽ gặp một hòn núi. Bên kia hòn núi là một làng nhỏ mà các con có thể tìm việc làm để dung thân được. Các con hãy đi đi! Cầu xin thần thánh phò hộ các con.
Mấy đứa con ôm lấy cổ cha mẹ mà khóc mướt. Chỉ có Hùng Nhi là còn can đảm giữ lấy nụ cười trên môi - mặc dầu là nụ cười vĩnh biệt - và nó thốt lên trước nhất:
- Thôi, ta lên đường.
Bảy anh em ra đi, lòng còn vướng biết bao nhiêu là cảm tình quyến luyến. Thỉnh thoảng, chúng đưa mắt nhìn lại mái tranh cũ kỹ mà chúng đã sống ở đây với bao nhiêu là mộng đẹp vui tươi.
Thằng anh cả nói:
- Ta sẽ không bao giờ gặp lại cha mẹ ta nữa.
Rồi nó khóc lên rưng rức. Hùng Nhi nói:
- Chúng ta đừng nên khóc! Sự khóc lóc làm cho ta yếu mềm, mất cả năng lực, mà khu rừng thì không phải là dễ vượt qua.
Một đứa bé hỏi:
- Tại sao vậy?
Hùng Nhi khẽ lắc đầu, không đáp.
Thằng anh cả nói:
- Thằng Hùng Nhi nó biết cả. Mặc dù đôi chân bé nhỏ của nó không đi nhanh như chúng ta, nhưng tâm trí nó lúc nào cũng sáng suốt hơn ta. Nhưng tại sao em lại nói thế, hở Hùng Nhi?
Hùng Nhi vẫn không trả lời. Nó cố đi mau mà không tài nào theo kịp mấy anh nó. Thằng anh cả thấy vậy tội nghiệp, bảo với mấy em:
- Nào chúng ta hãy đi chậm lại đợi nó với.
Mấy đứa khác đều nói:
- Chúng ta phải vượt khỏi khu rừng này trước khi trời tối. Nó sẽ gặp chúng ta sau.
Rồi chúng vẫn bước đi nhanh, hái trái hai bên đường ăn cho đỡ đói. Thằng anh cả đành bước theo mấy em. Thỉnh thoảng nó nhìn lại phía sau xem Hùng Nhi ở đâu, và có cớ nào có thể dừng lại được thì nó dừng lại thật lâu, cố ý cho Hùng Nhi theo kịp.
Mặt trời đã lặn mà khu rừng vẫn còn dày đặc trước mắt chúng.
Thằng anh cả bàn:
- Ta hãy nghỉ lại đây thôi, không thể nào ra khỏi khu rừng kịp.
Bọn chúng chia nhau leo lên cây, nằm trên cành lá để phòng hờ thú dữ.
Hai giờ sau, Hùng Nhi mới đến. Thằng anh cả chia cho nó mấy trái cây mà nó đã hái dọc đường và dành lại cho em. Hùng Nhi tiếp lấy, ăn ngon lành. Rồi cả thảy đánh một giấc tới sáng. Cho đến khi nghe tiếng gà rừng đánh thức, chúng mới tỉnh giấc và sửa soạn lên đường.
Chúng đi như thế ròng rã đã sáu ngày trường, mà khu rừng dường như vẫn còn dày vô tận. Bọn chúng chán nản vô cùng. Nếu không có Hùng Nhi an ủi, thì có lẽ chúng đã dừng lại mà khóc cho hết nước mắt, chớ không can đảm nào đi được nữa. Biết ý, Hùng Nhi tìm đủ cách để phấn khởi lòng các anh, thêu dệt ra hàng trăm truyện cổ tích lý thú, vừa đi vừa kể cho các anh nghe, để chúng quên dặm đường dài và quên cả mệt mỏi.
Lần này chúng không bỏ Hùng Nhi lại sau nữa. Chúng chậm bước lại, đi sát bên cạnh nhau. Giữa cảnh huyền bí của rừng sâu, những quả tim non nớt ấy cần dùng một sự che chở, và tự nhiên, chúng siết chặt lại với quả tim đang đập mạnh, với tất cả năng lực phấn đấu trong lồng ngực của một đứa trẻ.
Buổi chiều ngày thứ bảy, chúng dừng bước lại. Trước mặt chúng, bảy con đường mòn ăn sâu vào rừng.
Thằng anh cả day lại hỏi Hùng Nhi:
- Ta nên theo con đường nào?
Hùng Nhi đáp:
- Chúng ta đã đến một đoạn đường nguy hiểm nhất. Tôi đã ước mong sao chúng ta tránh khỏi, nhưng số mệnh đã đưa chúng ta đến đây.
- Chẳng hay sự nguy hiểm gì vậy?
- Nơi đây là sào huyệt của một bọn Chằng tinh. Chúng có một hình dạng thật quái gở, đầu sư tử, mình heo rừng và đuôi cá sấu. Hơn nữa chúng rất thèm thịt sống. Biết đâu rồi đây chúng ta không là những miếng mồi ngon của chúng? Này, hình như tôi vừa nghe tiếng bước chân của chúng.
Bọn trẻ nhìn nhau khủng khiếp:
- Bây giờ ta mới hiểu tại sao khu rừng này không còn thấy một con thú. Có lẽ chúng đã bị bọn Chằng tinh ăn hết rồi.
Một đứa khóc lên rưng rức:
- Tại sao cha mẹ lại đưa chúng ta đến một nơi khủng khiếp như thế này?
Hùng Nhi điềm tĩnh:
- Vì nếu ta ở lại nhà, chắc chắn ta sẽ phải chết đói. Đi như thế này, ta còn có hy vọng thoát khỏi bọn Chằng tinh.
- Phải rồi, Hùng Nhi nói có lý lắm. Nhưng bây giờ ta phải làm sao đây?
- Bây giờ mỗi người chúng ta phải can đảm chọn một con đường. Biết đâu bọn Chằng tinh không tụ họp lại một nơi, và chúng ta còn sáu ngõ khác có thể thoát được? Và biết đâu chúng đang rút vào một cái hang nào đó, và chúng ta đều có thể thoát được cả? Tôi vững tin như thế. Nào, chúng ta hãy ôm nhau lần chót rồi chia tay.
Chúng ôm chặt lấy nhau, nước mắt tràn xuống má.
Hùng Nhi chỉ cho mỗi người đi một con đường, dành lại cho mình con đường rộng nhất và đầy những vết chân lồi lõm. Nó ước mong trên con đường này, nó sẽ gặp bọn Chằng tinh tụ họp, để cho sáu anh nó có thể thoát khỏi.
Khi các anh đã khuất dạng, Hùng Nhi mới băng mình vào con đường đã chọn. Nó đi được một lúc, bỗng nghe có tiếng gầm dữ tợn làm rung động cả khu rừng. Một con quái vật từ đâu lù lù đứng chắn ngang trước mặt nó. Con quái vật giống hệt hình dạng Hùng Nhi đã tả cho các anh nó nghe, nhưng thân hình nó to lớn dị thường khiến cho cậu bé dầu can đảm đến đâu cũng phải run lên vì khiếp sợ.
Mụ Chằng tinh cười to:
- Chào cậu Hùng Nhi.
Hùng Nhi kinh ngạc:
- Bà biết tôi?
- Ta biết rõ lắm chứ! Ta biết rõ tất cả mỗi cử chỉ, mỗi hành động của cậu và các anh cậu ngay từ lúc các cậu vừa bước vào rừng. Nào, cậu hãy chào ta đi. Có ai vào nhà người mà chẳng chào người như cậu vậy không?
Mụ vừa nói vừa cất tiếng cười rùng rợn. Tiếng cười chạy dài trên ngàn cây như những tiếng rú. Rồi từ xa, những tiếng khác giống in như thế đáp lại. Mụ nói:
- Các con ta cười đáp lại đó. Các anh ngươi cũng đã may mắn gặp chúng cả rồi. Đã hên lâu chúng ta không được ăn thịt sống; hôm nay mới được những miếng mồi tốt. Nhưng tại sao các cậu lại ốm tong ốm teo như thế này? Chúng ta phải chịu khó nuôi cho mập rồi ăn mới ngon miệng.
Hùng Nhi thở ra một hơi dài, theo mụ Chằng về nhà. Mụ trói cả chân tay nó, bỏ nó ngồi một góc nhà. Xong đâu đó, mụ mới bảo nó:
- Bây giờ thì cậu hãy ngồi yên đây, đừng tìm cách trốn thất công.
Mụ Chằng ra đi rồi, Hùng Nhi cảm thấy tâm hồn nặng trĩu. Nó để mặc cho hai dòng lệ tràn xuống má. Chẳng phải nó khóc cho số phận nó, nó là người đã vĩnh biệt mẹ cha không một tiếng thổn thức. Nó chỉ thương thay cho số phận các anh nó!
Đang lúc ấy, nó bỗng nghe có tiếng cười:
- Cậu bé kia, bộ cậu muốn biến cái hang của ta thành sông sao chớ?
Hùng Nhi thôi khóc, đưa mắt nhìn quanh. Kế bên nó, một con chuột nhỏ nhắn đang trao tráo mắt nhìn nó. Hùng Nhi hỏi:
- Ngươi là ai?
- Tôi tên là Bính Tý. Tôi lấy làm cảm động dừng bước lại đây, vì nghe cái giọng khóc thảm thiết của cậu.
- Nào tôi có phải là kẻ ưa khóc vì những chuyện không đâu. Nhưng bất cứ người nào lâm vào tình cảnh của anh em chúng tôi, đều không thể không buồn được.
Dứt lời, nước mắt Hùng Nhi lại tuôn ra ràn rụa. Bính Tý giọng gắt gỏng:
- Cậu lại làm ngập cả nhà người ta bây giờ! Thôi thôi, cậu hãy nín đi! Nước mắt của cậu làm cho tôi khó chịu.
Hùng Nhi thở ra một hơi dài, vừa lau nước mắt:
- Bính Tý ơi! Nhà ngươi hãy tha thứ cho tôi. Có lẽ ngươi cũng biết xót thương trước những người đau khổ.
- Phải rồi, phải rồi, nhưng giá cậu cũng như tôi được chứng kiến cảnh tàn sát cả cha mẹ, anh em, vợ con mà không phương nào cứu được, thì chắc rằng cậu không còn khóc được nữa.
- Thật quả vậy sao, Bính Tý? Thật quả gia đình ngươi bị tàn sát tất cả?
- Chao ôi, đó là sự thật! Khi bọn Chằng tinh ăn hết cả các loài thú lớn trong rừng, chúng tìm đến loài vật nhỏ, và cả nhà tôi đều chịu chết dưới nanh vuốt của chúng. May sao, mụ Chằng lại tha cho tôi sống sót và bắt tôi làm do thám cho mụ. Vì vậy mà tôi rõ cả khi các cậu vừa dẫn nhau vào rừng.
- Sao? Chính ngươi đã đưa chúng tôi vào chốn nguy hiểm này? Bính Tý ơi! Nào chúng tôi có hiềm thù gì với nhà ngươi đâu!
Con chuột vểnh râu lên, tỏ vẻ khó chịu:
- Đúng như vậy, đúng như vậy! Bọn cậu không có hiềm thù gì với tôi, nhưng khi người ta đã chịu đựng bao nhiêu sự đau khổ không đáng chịu, người ta không còn biết thương tâm gì đến kẻ khác nữa.
Hùng Nhi nhìn con vật và hiểu tất cả tâm trạng của nó. Dầu sao, đôi mắt nó vẫn còn chan chứa một màu sắc dịu hiền. Cậu bé cúi đầu xuống đưa tay vuốt ve lưng nó:
- Tôi hiểu bạn lắm, bạn Bính Tý ạ! Thật bạn là một người khổ sở! Nhưng bạn hãy vừa lòng vì tôi cũng khổ sở không kém gì bạn.
- Không, không, chớ tưởng rằng tôi vui thú với sự đau khổ của người khác. Chính tôi đã gây ra cho họ đau khổ thật, nhưng tôi vẫn còn phương thuốc chữa.
Đôi mắt Hùng Nhi sáng lên, đầy hy vọng:
- Bạn còn phương thuốc gì, hở Bính Tý?
- Này, cậu nghe đây. Tôi vừa nghe tiếng mụ Chằng trở về. Đừng để cho mụ ta biết chúng ta là bạn. Mụ cho ăn, cậu cứ việc ăn, đừng sợ gì cả. Tôi sẽ cho cậu một thứ cỏ làm cho cậu không thể nào mập được.
- Còn mấy anh tôi?
- Cậu hãy yên lòng, các anh ấy cũng đang chịu một số phận như cậu. Nếu mụ Chằng có than phiền tại sao cậu không mập được, cậu nhớ bảo rằng: Chỉ có một cách làm cho cậu hết gầy là làm sao lấy được thứ nước trên đỉnh núi ở giữa khu rừng, và phải đựng nó bằng rổ tre đan. Kìa, mụ Chằng đã về đến!
Mụ Chằng tinh về đến thật, mang theo nhiều trái cây. Mụ đưa cả cho Hùng Nhi. Cậu bé tiếp lấy và ăn ngon lành. Lời của Bính Tý vừa khuyên làm cho nó vững bụng.
Nhiều ngày như thế đã qua. Một hôm, mụ Chằng càu nhàu hỏi nó:
- Quái lạ! Tại sao nhà ngươi ăn mãi mà không mập thêm được tí nào?
Hùng Nhi nhớ lời Bính Tý dặn, đáp ngay:
- Bà chỉ nuôi tôi thất công vì tôi không thể nào mập được đâu. Chỉ có một cách làm cho tôi hết gầy, là bà hãy chịu khó đi lấy thứ nước trên đỉnh núi ở giữa khu rừng này và phải đựng bằng rổ tre đan. Bà hãy đem nước đó về đây cho tôi uống thì tôi mới có thể mập được.
Mụ Chằng mừng rỡ:
- Sao bấy lâu cậu không nó cho tôi biết? Thôi cậu hãy ở nhà đợi, tôi sẽ đem nước ấy về cho cậu uống.
Nói xong, mụ hối hả trở ra. Bính Tý từ nãy núp trong kẹt hang, cất tiếng cười đắc thắng:
- Mụ đã mắc mưu chúng ta rồi. Trước khi mụ trở về đây, ta còn đủ thời gian hành động.
Nói đoạn, nó rán sức gặm sợi dây trói cho Hùng Nhi. Khi sợi dây ở tay đã dứt, Hùng Nhi tự tháo luôn sợi dây ở chân ra. Xong đâu đó, Bính Tý lại dặn:
- Cậu hãy lấy cái trống nhỏ treo trên nóc nhà kia và lấy luôn ba hòn sỏi để ở gần chân cậu. Những vật ấy rồi sẽ giúp ích cho ta. Lấy xong, cậu trở ra ngõ đường cũ, sẽ gặp tôi và mấy người anh của cậu.
Dứt lời, Bính Tý chuồn ra do một lỗ hở, Hùng Nhi làm y theo lời con vật dặn, rồi hối hả tìm ra ngã bảy đường. Đến nơi, nó đã thấy Bính Tý và các anh nó đang đứng đợi. Thì ra Bính Tý đã nhanh nhẹn chạy đi cởi trói cho các anh nó và dẫn cả ra đây.
Bảy anh em gặp nhau, lại ôm nhau mà khóc. Bính Tý bảo:
- Chúng ta không có thời giờ bỏ phí. Khóc! Khóc! Các cậu chỉ biết có khóc là giỏi! Các cậu nên biết rằng chúng ta chưa thoát và có thoát được là nhờ ở sự lanh lẹ của chúng ta. Nào, các cậu hãy theo tôi.
Bính Tý nhanh nhẹn chạy như bay trên cỏ. Bảy anh em đều chạy theo nó.
Chạy hàng giờ như thế, tưởng đã được yên thân, nào hay từ sau bỗng vang đến bước chân rào rào của bọn Chằng. Bính Tý thét lên:
- Bọn chúng rượt theo chúng ta đó. Chắc chúng đã biết mình bị mắc mưu vì không thể nào đựng nước trong một cái rổ bằng tre đan cho được. Mau lên! Mau lên! Chúng ta sắp ra khỏi khu rừng.
Mặc cho lời thúc hối của Bính Tý, bảy anh em không thể nào chạy mau lên được, phần vì mệt, phần vì khủng khiếp quá.
Tiếng chân rầm rập phía sau đã gần, và tiếng gầm thét dữ tợn làm rung chuyển cả cây cối.
Bính Tý bảo Hùng Nhi:
- Cậu hãy đánh trống lên.
Rồi day lại bảo mấy người anh.
- Các cậu hãy đỡ Hùng Nhi trên tay, khiêng cậu ấy chạy. Mau lên! Mau lên!
Mọi người làm theo lời dặn, và Hùng Nhi bắt đầu đánh trống.
Tức thời, tiếng chân rầm rập phía sau dừng lại. Bọn trẻ đưa mắt nhìn xem thì thấy bọn Chằng đang vung vẩy đuôi nhảy múa theo nhịp trống. Có điều chúng vừa nhảy múa, vừa đuổi theo. Bọn trẻ lấy làm quái gở, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn lại, cùng nhau cười lấy làm thích ý.
Bính Tý nghiêm giọng:
- Các cậu hết khóc đến cười, đều không phải lúc. Tiếng trống huyền bí lần lần sẽ hết linh nghiệm và chúng sẽ theo kịp ta. Mau lên! Mau lên!
Bính Tý nói đúng. Mặc dầu Hùng Nhi cố sức đập mạnh, tiếng trống lần lần giảm đi rồi không kêu nữa. Vừa lúc đó, tiếng chân bắt đầu rầm rập trở lại như mưa bão.
Lần này, bọn Chằng đã theo gần kịp.
Bính Tý truyền lịnh cho Hùng Nhi:
- Liệng lại một hòn sỏi.
Cậu bé cầm một hòn sỏi liệng lại phía sau. Phút chốc, một con sông chắn ngang giữ bọn người chạy và bọn người đuổi.
Bọn trẻ đều cất tiếng reo mừng, trong lúc bọn Chằng tinh đang gầm thét lên dữ dội.
Bính Tý nói:
- Ta ngồi nghỉ mệt một lúc. Con sông kia có làm ngăn trở bọn chúng ít nhất là vài giờ.
Nói đoạn, chuột ta tung tăng chạy quanh quẩn đó đây, dường như tìm kiếm vật gì.
Hùng Nhi không yên tâm. Nó nhìn về phía bờ sông, băn khoăn hỏi:
- Thôi ta đi mau lên chứ?
Bính Tý vừa đưa mắt láo liên nhìn quanh vừa đáp:
- Thì đi, nhưng để tôi kiếm cái này đã... À, đây rồi!
Chuột ta đưa lên vài cọng cỏ mà nó vừa bứt ở một bụi rậm:
- Các cậu chia nhau mà ăn, đừng sợ đắng.
Bọn trẻ vừa ăn, vừa nhăn mặt. Nhưng khi ăn xong, chúng thấy khỏe khoắn vô cùng. Bấy giờ Bính Tý mới ra lịnh:
- Nào, bây giờ thì đi!
Cả bọn đều đứng dậy, lên đường. Khi chúng đi được vài dặm, tiếng chân bọn Chằng lại vọng lại dồn dã hơn. Tiếng gầm thét lại càng hung tợn hơn. Bọn trẻ cố chạy như bay nhưng không thể nào kịp.
Bính Tý bảo Hùng Nhi:
- Liệng lại hòn sỏi thứ hai.
Hùng Nhi theo lời, vứt lại phía sau một hòn sỏi. Bỗng đâu, một rặng cây dày đặc che kín phía sau. Bính Tý nói:
- Ta cứ chạy, họ phải để trọn một giờ mới qua khỏi rặng cây này.
Bọn trẻ chạy được một giờ nữa thì bọn Chằng lại theo gần kịp. Lần này, Bính Tý dừng bước lại thở ra một hơi dài:
- Nơi đây là nơi thử thách cuối cùng mà ta thi cùng số mạng. Hùng Nhi, bạn hãy đặt tại đây hòn sỏi còn sót lại trên tay bạn. Tất cả các bạn và cả tôi nữa hãy đặt chân mình lên hòn sỏi. Nào, thực hành đi, bạn Hùng Nhi!
Hùng Nhi đặt hòn sỏi trên tay xuống đất và mọi người đều để chân lên. Thình lình, họ bỗng thấy mình đứng trên một chỏm đá sừng sững, giữa cánh đồng rộng lớn, chẳng khác nào một đền đài kiên cố.
Ngay lúc ấy, bọn Chằng đã đến dưới chân đá, thở hào hển.
Bọn trẻ nhìn nhau khoái chí, trong khi mụ Chằng ngảnh mặt lên, thét như sấm:
- Bọn ngươi đã cùng đường rồi. Ta sẽ cho canh tuần quanh chỏm đá, và lần này thì các ngươi không mong gì thoát nữa. Bọn ngươi sẽ chết đói trên ấy mà không hưởng được những món ngon vật lạ như thế này...
Mụ vừa nói vừa bày ra nhiều thứ trái cây trên mặt đất. Bọn trẻ nhìn thức ăn mà thèm rỏ dãi. Chúng nhìn nhau mà nghẹn ngào.
Mụ Chằng đắc ý reo lên:
- Các ngươi đói lắm phải không? Các ngươi thèm lắm phải không?
Bọn trẻ siết những cặp môi khô héo vào nhau để khỏi bật ra những tiếng thổn thức. Mụ Chằng nổi giận:
- À, à, các ngươi lớn gan lắm. Nhưng được, ta sẽ cho mời cha mẹ các ngươi đến đây. Ta hứa rằng sẽ cho các ngươi hôn họ lần cuối cùng, trước khi chúng ta xé xác họ trước mặt các ngươi.
Lần này bọn trẻ đồng thanh kêu lên:
- Ba! Má!
Mụ Chằng đắc ý:
- Những đứa con hiếu thảo! Được rồi, chắc các ngươi muốn gặp cha mẹ các ngươi lắm.
Bọn trẻ đứng thừ người, không biết đối phó cách nào.
Bỗng Hùng Nhi lên tiếng:
- Đừng bắt cha mẹ chúng tôi. Anh em chúng tôi bằng lòng đầu hàng.
Mụ Chằng cười to:
- Thằng Hùng Nhi biết điều đó. Nào, anh em nhà ngươi xuống đây.
Hùng Nhi nói:
- Chỏm đá cao sừng sững thế này, anh em chúng tôi xuống thế nào được. Bà có sợi thừng đó, bà và các con bà có thể lên đây dễ dàng hơn. Mỗi người hãy cắm cán gươm xuống đất mũi gươm lên trời, lấy thừng buộc vào cán gươm, rồi quăng thừng cho chúng tôi. Chúng tôi sẽ buộc thừng cho chắc chắn rồi các ngươi thong thả trèo lên.
- Chắc như vậy không, hở Hùng Nhi?
- Chỉ còn cách ấy mới cứu được cha mẹ chúng tôi.
Bọn Chằng mừng rỡ tranh nhau cắm cán gươm xuống đất rồi quăng sợi thừng lên. Bảy sợi thừng căng thẳng như là bảy chiếc thang dây.
Hùng Nhi hỏi:
- Bọn mụ sẵn sàng chưa?
- Rồi.
- Vậy thì leo lên đi!
Mụ Chằng cùng sáu đứa con đồng leo lên một lượt, mỗi người theo một sợi thừng. Khi họ vừa lên được nửa chỏm đá, Hùng Nhi truyền lịnh cho các anh:
- Buông thừng ra cả.
Tức khắc, bảy chiếc thừng bị buông rơi và bảy thân hình vạm vỡ rơi đùng xuống đất, va vào những mũi gươm nhọn.
Họ rên lên những tiếng thảm thiết rồi im hẳn.
Bính Tý run lên vì sợ và vì mừng:
- Giờ các bạn hãy theo tôi xuống.
Xuống đến đất, việc trước nhất của bọn trẻ là lấy thức ăn của bọn Chằng mà làm một bữa tiệc no nê.
Vừa lúc ấy, một đám người từ xa đi tới. Đó là những người trong các làng quanh khu rừng này. Cái chết của bọn Chằng tinh bấy lâu nay đại náo khu rừng đã đến tai họ. Họ vội vã tìm đến đây.
Bảy anh em Hùng Nhi được họ xem là những vị cứu tinh. Họ đưa anh em Hùng Nhi về làng, tặng cho mỗi người thật nhiều nhà cửa, ruộng nương, đất cát.
Bảy anh em Hùng Nhi về tận nhà rước cha mẹ, cung phụng song thân rất là hiếu thảo.
Về phần Bính Tý, chuột ta được gia đình họ Hùng đối đãi như một người bạn tốt, từ nay sống vinh hiển giữa nơi đài các chẳng thua gì một công tử vương tôn.
Thẩm Thệ Hà
HẾT