Phần thứ hai - Chương I
Phần thứ hai - Chương I
hiếc ô-tô rít lên một tiếng, rồi đứng dừng lại. Kính mở cửa xe, nhảy xuống đường:
- Mời các “bô” xuống cho.
Kính vừa nói vừa xoa tay nhìn vào trong cổng đồn điền. Dáng người cao và đẫy đà, nước da ngăm ngăm đen, trông Kính ra vẻ rắn rỏi đáng yêu, nếu bộ râu mép cắt ngắn không vẽ lên mặt chàng một vệt đen trơ tráo và sỗ sược.
Kính chống hai tay vào cạnh sườn, đưa mắt nhìn chung quanh, bĩu môi:
- Ở đây thì buồn chết. Có phải không, chúng mày?
Không thấy trả lời, Kính ngạc nhiên quay lại.
Trong xe im phăng phắc như cảnh vật bên ngoài. Kinh chau mày, gọi to:
- Việt ơi! Nghiệp ơi!
Có tiếng ngáp và tiếng trả lời uể oải:
- Cái gì thế? Đến rồi cơ à?
- Đến rồi.
- Thật à? Thích nhỉ!
Tuy nói vậy, Nghiệp vẫn nhắm mắt và xoay mình định ngủ lại. Trông vẻ mặt bơ phờ nhợt nhạt của bạn, Kính lẩm bẩm:
- Thức đêm mãi vào!
Kính nghĩ đến cuộc vui đêm qua mỉm cười. Trước mắt Kính, bỗng hiện ra hết cả sự huyên náo của tiệc rượu ở nhà Tình. Những dáng điệu lơi lả, những câu nói sỗ sàng, những tiếng cười chớt nhả, những liếc mắt, nụ cười đĩ thõa, bao nhiêu hình ảnh phóng túng của dục vọng, Kính tưởng như đương nhảy múa trên cánh đồng tĩnh mịch, trong không khí trong sạch của buổi sáng xuân.
Kính lặng yên nhìn kỹ nét mặt bạn. Bên cạnh cặp môi thâm nhợt của Nghiệp, Kính nhận thấy những nét răn chạy vòng xuống cằm, và dưới vừng trán còn mịn màng, hai hàng lông mi cám nguệch ngoạc trên đôi mi xưng lên vì thức đêm. Kính nói một mình “Thằng cha yếu quá!” và một nỗi lo sợ vẩn vơ tràn vào tâm hồn chàng.
Muốn xua đuổi mọi ý nghĩ, Kính thò tay qua cửa kính đập vào vai Nghiệp:
- Dậy thôi. Ngủ gì mà lắm thế?
Nghiệp mở nửa con mắt, hỏi:
- Mấy giờ rồi?
- Tám giờ.
- Thế thì còn sớm quá.
- Tám giờ mà còn sớm!
Tình đã thức giấc, đương ngồi soi gương bôi sáp son, mỉm cười nói:
- Sớm hẳn đi chứ lị. Tám giờ thì người ta còn ngủ, hiểu chưa?
Viết giụi mắt, cười phá lên:
- Ừ nhỉ. Chúng mình vào bây giờ, sợ anh chị còn đương hầm trong chăn kia đấy. Tháng mật nguyệt của người ta!
Nghiệp bĩu môi:
- Đã ba tháng rồi còn mật nguyệt mật nghiếc gì. Tôi cho cậu cả Duy đã chán như cơm nếp nát rồi. Nó đương đợi chúng mình như phúc tinh.
Nghiệp cười ngặt nghẹo, từ trên xe nhảy xuống lảo đảo vừa đi vừa hát:
- Sông bao nhiêu nước cũng vừa
Trai bao nhiêu vợ...
Trai bao nhiêu vợ...
Nghiệp ngảnh lại nhìn Tình, mỉm cười ranh mãnh:
- ... cũng chưa bằng lòng, có phải không cô mình?
Tình cau có:
- Đốt anh đi!
Nhưng Nghiệp đã đi vào trong cổng, hai tay cuộn tròn bắc loa lên miệng gọi to:
- Có ai trong ấy không?
Có tiếng chó sủa. Nghiệp vội vàng lùi ra, nhăn nhở nói:
- Chính nó rồi, chúng mày ạ.
Mọi người đều cười ồ. Hiền chạy ra, chắp tay chào. Kính hỏi, giọng thân mật:
- Cậu có nhà không anh?
- Bẩm cậu con ra trại Chân Suối từ sớm kia ạ.
- Ra đấy làm gì thế?
- Bẩm coi phá rừng ạ.
Tình nghiêng đầu sửa mái tóc mỉm cười, hỏi:
- Phá rừng để làm gì cơ?
Nghiệp đáp:
- Hỏi ngớ ngẩn lắm. Phá rừng để săn nai, chứ còn để làm gì nữa.
Hiên cố nhịn cười:
- Bẩm không ạ. Cậu con vỡ mấy mẫu ruộng.
Tình phá lên:
- Thế thì tôi không ngớ ngẩn rồi. Và cả anh Nghiệp nữa.
Kính nói:
- Chị đừng riễu anh ấy, tội nghiệp.
Kính dằn chữ nghiệp, lấy làm khoái trá. Nhưng không thấy ai để ý câu lộng tự của mình, Kính đổi câu chuyện:
- Thế chúng mình làm gì bây giờ?
Hiền kính cẩn:
- Mời ba ông vào chơi, để con đi mời cậu con về.
Viết vừa ngáp vừa nói:
- Ồ không được, đợi thì buồn chết.
Kính giơ tay ấn còi điện, bàn:
- Hay là ta đến trại xem.
Viết tựa đầu vào nệm xe; giọng mệt mỏi:
- Phải đấy. Tao lại được ngủ thêm một giấc nữa.
Hiền nói:
- Bẩm cũng gần đây thôi ạ.
- Vậy thì anh lên đây, dẫn đường cho chúng tôi.
Kính quay xe trở ra đường cái quan. Mọi người đều lặng yên. Tiếng máy đều đều như du ngủ. Tình lim dim mắt, nhìn qua cửa xe. Những thân cây trắng to dần lên rồi vụt biến ra đằng sau; xa xa dãy núi Tam Đảo chỗ khuất sau máy, chỗ hiện ra xanh mượt như nhung. Nhưng Tình không để ý đến sắc đẹp của cảnh trí. Tình ngáp và vẩn vơ nghĩ:
- Đêm hôm qua thức khuya quá.
Tình thấy mình mệt mỏi, tiếc đã nhận lời đi thăm đồn điền Duy “Giá ta ở nhà ngủ thì hơn!”.
Vừa nghĩ, Tình vừa nhìn Viết ngủ gật ở bên cạnh. Mặt Viết béo húp híp, bóng lên như thoa dầu, nghẹo xuống một bên vai, trông thô bỉ và ngơ ngác như thủ lợn bày ở cửa hàng bán thịt. Cạnh đống mỡ ấy, Nghiệp trông nhỏ và gầy như một bộ xương ai đem phủ lên một lần da nhăn nheo. Tình rùng mình khi nhận thấy ở trên nét mặt của hai bạn cùng một vẻ mệt nhọc, rời rã của những người chơi bời quá độ.
Buồn và chán, Tình ngảnh đi chỗ khác nhưng một giây sau nàng đã cầm gương soi và lấy bông ra đánh phấn lại, vì nàng cảm thấy nhan sắc của nàng cũng kém tươi.
Bỗng Tình nghe tiếng Hiên nói:
- Bẩm đây ạ. Cậu đỗ ở bên cạnh cây lao xao kia.
Chiếc xe vụt xuống đồi rồi ngoan ngoãn đỗ sát bờ lau.
Kính cúi xuống bánh lái nhìn sang bên cạnh. Thấy chung quanh rừng núi bao bọc, chàng ngạc nhiên, hỏi Hiền:
- Đâu? Có gì đâu?
Hiền chỉ một con đường nhỏ lấp vào trong cây, đáp:
- Bẩm còn phải đi bộ một thôi đường nữa.
Viết vừa tỉnh giấc, phàn nàn:
- Thế thì phiền nhỉ!
Nhưng Tình đã mở cửa xe bước xuống:
- Cũng chả phiên. Đi bộ một tí cho dãn gân cốt, anh Viết ạ.
Và một lát sau, năm người len lỏi trên con đường nhỏ. Tình đã quên hết nỗi buồn ban nãy, nhí nhảnh như con chim non. Chốc chốc, nàng đứng dừng lại kêu gọi rối rít, khiến mọi người mỉm cười. Là vì họ thấy nàng ngạc nhiên trước những việc rất tầm thường, trước một đóa hoa rừng, một cây trúc đốt vàng hay một mầm cây non.
Bỗng Tình hoảng hốt đứng yên nói:
- Có tiếng gì thì thầm các anh ạ.
Ai nấy đều lắng tai, Hiền đáp:
- Thưa cô, đó là tiếng róc rách của suối Bạc.
Tình thích trí, vỗ tay cười to:
- Suối Bạc cái tên hay nhỉ, chắc ở đây có mỏ bạc, phải không bác?
- Bẩm không ạ. Cậu con thấy suối có nhiều khúc nước đổ xuống trắng xóa như bạc nên đặt ra cái tên ấy.
Và Hiền lấy tay trỏ thẳng:
- Kia, cậu con kia rồi.
Mọi người đều cúi xuống nhìn. Qua vòm lá, họ thấy một người đứng ở dưới bờ suối, hai tay đút túi quần, im lặng như đương mải nghĩ ngợi hay ngắm nghía một vật gì. Hình người ấy in lên nền xanh non của cây cỏ, cứng cáp mạnh mẽ trong bộ quần áo chẽn màu vàng xẫm.
Kính buột miệng kêu lên:
- Duy!
Duy giật mình ngảnh lại, tay phải đưa lên trán để nhìn cho khỏi chói mắt.
- Kính đấy à?... Vào đây... mời cả vào đây.
Chàng vừa nom thấy lố nhố mấy bóng người, bèn gọn gàng bước lại, nét mặt tươi cười:
- Ồ, lại cả Nghiệp nữa này. Cả Viết nữa. Và cô Tình cũng chịu khó vào đây được.
Một chút buồn như chợt đến ám vừng trán rộng, nhưng chỉ một giây sau, cặp mắt Duy đã trở lại tươi sáng. Cả một ký vãng chàng đã chôn sâu một nơi, nay đột ngột hiện ra với những hình ảnh rõ rệt, những màn ảm đạm. Tuy nhiên, Duy có cái cảm tưởng rằng những bạn chơi bời vừa đến, chàng quen biết ở một tiền kiếp nào, đã lâu lắm rồi, ở một thế giới nào xa xôi lắm, nay bỗng tự dưng đến với chàng trong một giấc mộng. Chàng tự nhủ thầm:
“Có lẽ vì cuộc đời trụy lạc của ta cũng là một giấc mộng. Chỉ có cuộc đời trong sạch, tươi sáng ta đương sống mới là thực thôi”.
Duy định nhỡn nhìn bọn Kính, Nghiệp, mỉm cười hỏi:
- Các anh ở đâu ra mà trông bơ phờ thế kia?
Rồi chàng nghiêng mình trưốc mắt Tình:
- Chỉ trừ quý nương. Vì người đẹp không bao giờ mệt mỏi được.
Câu nói bóng bẩy nhưng có vẻ cợt nhả khiến Duy kinh dị nhận ra mình đã trở lại rất dễ dàng với những tập quán của một đời mà chàng tưởng không còn để dấu vết gì lại nữa. Chàng chau mày, khi thấy Viết vỗ tay reo:
- Úi chà! “Galant” nhỉ!
Tình lẳng lơ cười nụ, liếc sang phía Duy nói:
- Anh Duy của tôi thì bao giờ chả “galant”!
Nhưng Duy đã lơ đãng nhìn vào trong nương:
- Bác Vót!
Nghe Duy gọi, một người tiều phu dừng tay nhìn lại, nét mặt ngơ ngác. Duy vừa bước đến gần vừa nói to:
- Không đẵn cây ấy đâu. Bác cứ để nguyên nó đấy cho tôi.
Bác Vót ngạc nhiên hỏi lại:
- Bẩm để...
- Phải. Để cho nó đẹp mắt, bác ạ.
- Vâng.
Trả lời xong, người tiều phu thản nhiên cầm dao quắm đi về phía khác. Duy mỉm cười quay lại, nói với bạn:
- Cứ để yên thì bác ấy đẵn hết cả rừng.
Tình ngắm thân cây cao vút và những tầng lá tỏa xuống như năm bảy chiếc tán chập lên nhau:
- Anh Duy này, cái gì mà ngộ thế, trông lòe xòe đến buồn cười. Ồ này, lại tua nhủ xuống nữa.
Mọi người đều ngửng đầu lên nhìn, lặng yên. Duy nói:
- Cây sữa đấy mà.
- Cây sữa, cái tên hay nhỉ. Giá ta được một cây như thế ở cạnh nhà mà ngắm nghía thì thú quá.
Duy mỉm cười:
- Cô cần gì phải ước. Ở Hà Nội nhiêu cây sữa lắm.
Tình ngạc nhiên:
- Thật à? Thế mà mình không biết.
Nàng thất vọng, quay nhìn chỗ khác, Cây sữa, đã không phải là một thứ cây lạ chỉ mọc trong rừng, thì đối với nàng không có giá trị nữa.
Duy nói:
- Cô có muốn xem đủ các thứ cây, thì mời cô vào trong này.
Cả bọn cùng theo Duy rẽ cỏ mà đi. Qua một rặng lau dầy và cao, hoa trắng nhạt, mọi người đều đứng lại. Duy giơ tay trỏ một khoảng đất rộng và quang đãng ở ven đồi, nói:
- Các anh trông chỗ tôi khai phá có đẹp không?
Chàng hơi tự kiêu đã làm xong một cuộc kiến thiết trong đám lau sậy, âu yếm nhìn những nông phu đương cuốc đất. Về phía tay phải, một người lực điền đương vun cỏ tranh thành đống để đốt. Ngọn lửa tranh bốc lên, đỏ thắm như một đóa hoa rừng; làn khói lam từ từ bay lên rồi đọng lại ở ngang đồi như một đám mây lười biếng. Bên cạnh ngọn lửa, Thơ ngồi nhìn cây lá rung rinh theo làn khói mỏng.
Thấy tiếng động, Thơ quay lại. Nàng mỉm cười với Duy, thong thả đứng dậy. Chiếc áo trắng mỏng sát vào tấm thân mảnh giẻ nổi lên giữa đám cỏ tranh chưa cắt hết, trông mỏng manh thanh thoát như một đóa lan trong đám lá sắc. Tình mím môi lại, tò mò nhìn Thơ, trong khi Duy nói vài câu giới thiệu.
Kính và Nghiệp lắng yên cúi chào. Viết, thô lỗ hơn, cười nói như quên mất Thơ là vợ bạn:
- Trước tôi vẫn không hiểu bà chị làm phép gì mà giữ rịt được ở trong rừng anh Duy bông lông của chúng tôi.
Rồi Viết nhìn Thơ một cách ranh mãnh:
- Nay gặp bà chị, chúng tôi mới biết.
Duy vội vàng hỏi Thơ:
- Đã mua được mạ, chưa em?
- Mua được rồi, nhưng chưa có nước cấy.
Duy cười:
- Cái ấy không lo. Anh đã tìm ra một cái máng nước, Người Thổ họ đã đào sẵn cho mình dùng. Chỉ làm một con đê chắn ngang dòng suối là xong.
Kính nhìn Duy, ngạc nhiên hỏi:
- Vậy ra anh định làm ruộng thực?
Duy cười thẳng thắn:
- Thì vẫn là thực. Ai lại làm ruộng chơi bao giờ!
Kính nói:
- Tôi cứ tưởng... Chúng tôi định đến rủ anh chị về Hà Nội chơi.
- Việc ấy thì xin chịu.
Tình nói chen:
- Chiều hôm nay có dạ hội, vui lắm anh ạ. Chẳng hơn ở chỗ hoang vu này, buồn đến chết được.
Hai vợ chồng Duy nhìn nhau, mỉm cười, Duy giơ tay trỏ chung quanh:
- Chỗ này mà cô cho là buồn. Tôi thấy rất đẹp và rất vui.
Viết cười mũi:
- Anh nhiều tưởng tượng quá.
Duy không trả lời, chàng biết rằng các bạn cũ của chàng không sao hiểu được sự thay đổi trong lòng chàng. Sắc đẹp của cảnh vật, những cảm giác êm nhẹ trước một cái mầm non đầy nhựa hay trong cơn gió thơm mùi hoa rừng, nỗi vui trong sạch của sự làm việc mệt mỏi, Duy cảm thấy một cách rõ rệt rằng Kính hay Viết không thể coi là những nhẽ sống, những điều làm cho đời người ta tươi đẹp hơn. Chàng nhận thấy chàng và bạn cũ cách biệt như hai bên không quen biết nhau, mỗi bên ở một thế giới khác, không có lấy một tính tình một ý tưởng chung.
Lòng Duy hơi se lại khi chàng nghĩ rằng sự thay đổi tâm hồn chàng chỉ có ích cho một mình chàng; những bạn cũ, chàng đành để lại trong cuộc đời trụy lạc, không phương cứu vớt ra ngoài được. Chàng nghĩ thầm “Chỉ có chính mình mới cứu vớt được lấy mình. Chính mình phải cặm cụi tìm tòi cách thoát ly thì mới có thể đến được sự thoát ly”.
Nhìn Tình lẳng lơ dựa vào người Viết, nét mặt nhăn nheo dưới làn phấn dầy, Duy rùng mình nghĩ đến cuộc đời của bạn cũ, đến những nỗi đau đớn buồn thảm vẩn lên như nét nhăn trên trán những cuộc dục thú ầm ĩ, nhưng ngắn ngủi.
- Nếu họ chịu khó nghĩ đến ý nghĩa cuộc đời một chút, họ sẽ nhận thấy rõ sự trống rỗng của đời họ sống.
Duy bỗng đem lòng thương hại hết thảy những người sống trong cuộc đời ấy như sống trong một cái ao tù, không bao giờ được hưởng sự thanh khiết của gió thoảng bên trên.
Đánh máy: casau
Nguồn: VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 15 tháng 8 năm 2016