← Quay lại trang sách

Chương 4

Lúc 12 giờ đêm, công an khu vực phường tám có đi làm việc một vòng. Hắn bắt được hai chiếc xích lô đậu trái phép và một gánh hàng rong cùng một “gái” đang gạ ngoại kiều đi khách. Chị hàng rong đặt gióng gánh, leo lên một xe cùng với cô “làm gái”, chú khu vực ngồi một xe, đi về phường rất tiện. Hai xe đi song song và cô “làm gái” miệng bô bô:

“Muốn bắt là bắt hà! Người ta vô tình đi cùng đường, người ngoại quốc hỏi thì phải trả lời. Đâu có luật cấm mở miệng ngoài đường hén.”

“Về phường nói chuyện, không được ồn ào lúc này. Bà nhẵn mặt ở đường này ai không biết. Lần này lên trại nữa…”

“Lên thì lên, sợ gì…”

Nói dạn miệng vậy nhưng cô gái lại bật khóc tức tưởi. Vừa khóc vừa cố nói thêm:

“Bộ ở trại sướng cái thân hơn chắc? Cũng làm việc như trâu để có miếng cơm ăn…Ác như nhau…”

“Này, này, không được “phản động, nói xấu chính quyền, đi tù luôn, biết chưa.”

“Biết. Cái chuyện gì tui cũng biết hết. Biết con Nết, con Diêm, con Đào ghẻ cũng gái như tui, nhưng nó hổng bị “mời” về phường vì tụi nó có tiền, còn tui, lỗ dưới hổng nuôi nổi lỗ trên “.

Cảnh sát khu vực lì cái mặt lại. Còn anh xích lô chở chú được dịp mở miệng nói một câu:

“Chớ sao. Lỗ nào bự thì ăn nhiều…”

Anh nói xong cười một mình, không ai chịu hiểu kịp để cười theo anh. Tội nghiệp anh bạn xích lô đồng nghiệp, mới đi tù cải tạo về, đi đạp xích lô, nghe về phường là mặt mày tái xanh. Còn anh, anh bị “mời” về phường như cơm bữa. Ở đó, sẽ ngồi chầu chực mấy ông công an trực. Chờ mấy ông nói chuyện, ngáp, gỡ ghét móng tay, gãi ghẻ, ngủ gà ngủ gật. Đôi khi phải chờ tới gần sáng, để “được” đóng phạt xong rồi về. Chỉ có điều làm anh áy náy là đã hẹn với ông khách đi theo con Nết khuya mấy cũng đợi. Mà cũng chẳng sao đâu, lúc đó, còn khối xích lô đón ổng về.

“Thôi ông nội, người ta đang bực “cái cửa…” đây, đừng chọc nữa.”

Cô gái mới khóc đó, đã ráo hoảnh và lì cái mặt y hệt chú khu vực. Cũng chỉ có anh xích lô chở chú khu vực hiểu thôi. Anh chồm người ngó mặt anh khu vực, rồi ngó cô gái, lẩm bẩm:

“Ừa, y chang.”

“Anh kia, nói gì?”

“Dạ không, không nói gì hết, cán bộ.”

Tên khu vực vẫm lầm lì. Tới phường, hắn giao “tội phạm” cho công an trực rồi đi tham quan một vòng nữa. Ở bãi cỏ trước nhà thờ Đức Bà, thấy mặt hắn, mấy cặp rời nhau ra, tản mát. Gặp con Quê ở đầu đường hắn chặn lại:

“Giờ này mày còn ở đây?”

“Ê, người ta đang đi, ông nói ở, ở đây vậy cà?”

Nó vung cánh tay còn lại lên, dứ dứ. Anh chàng khu vực né sang một bên. Ông trời phải hớt của con bé một cánh tay cũng phải, nếu mà nó có hai tay…sao mà nó dữ quá. Trong đám “gái bụi” ở đây, đứa duy nhứt hắn chừa là con này. Phần vì nó tàn tật, một phần, dân giang hồ ưa bao che cho nó. Còn nữa, con bé trông ngộ làm sao, nhất là khi bị trêu chọc nổi hung lên. Con bé nguýt hắn một cái, băng qua đường, về phía công viên.

Hắn giải tán một đám gái đang tụ ở trước một căn phố rồi đi xuống công viên. Chỉ cách một con đường nhỏ xíu, bên kia là phường mười rồi. Thằng công an khu vực bến kia phách lối dữ, nó mập hơn nhiều, vì bên kia toàn cửa hàng lớn không. Bù lại, cái công viên nhỏ bên này cũng giúp hắn không ít. Hắn nghĩ tới ngày cuối tháng sắp đến là ngày “dân bụi” phải đóng góp chi tiền đất cho hắn.

Hắn đi một vòng. Dân bụi đời đã yên giấc hết, nhưng chị Bảy cà tong thì còn ngồi trên một bãi cỏ hút thuốc lá.

“Giờ này còn thức, bà.”

“Ừa. Nóng quá ngủ hổng được.”

Ngang qua ghế đá, thấy con Quê nằm đắp chăn kín mít. Mới đó mà con bé đã ngủ ngon lành rồi. Hắn tằng hắng. Con nhỏ vẫn nằm im. Thấy khu vực này hoàn toàn yên ổn, hắn trở lại phường. Hai băng ghế đã đầy nhóc người ngồi đợi, gióng ghính còn bày la liệt, mà bàn trực vắng ngắt. Thấy hắn bước vô, chừng đó cái đầu hóng về phía hắn. Anh xích lô khi nãy lên tiếng:

“Cán bộ ơi, chúng tôi ngồi đợi hơn tiếng đồng hồ rồi.”

“Ngồi đợi tiếp đi.”

Hắn bước vào phía trong. Cô làm “gái ” càu nhàu:

“Có ma nào làm việc đâu mà đợi.”

Chị bán hàng rong thở dài, nhắm mắt tiếp tục ngủ gà ngủ gật. Nếu chị mở mắt thì đụng ngay tấm bảng dán trang trọng trên tường:” Công an là đày tớ của nhân dân”…

Tại công viên, thằng Bò vẫn thu mình trong bóng tối, mở thao láo mắt nhìn con Nết đang chơi trò cỡi ngựa. Người đàn ông không biết có mắc gió kinh phong gì không mà kêu rên không ra tiếng. Vậy mà con Nết vẫn không tha, người đàn ông đã hết vùng vẫy, nằm im như chết rồi…Thằng Bò bỗng đưa tay bụm chặt miệng bít tiếng kêu đang muốn thoát ra. Hai Nuôi thình lình xuất hiện, hắn nhấc bổng con nết quăng ra bên, rồi thằng Long Tân Định dí con dao vào cổ người đàn ông.

“Cấm la. La là giết liền.”

“Xin đừng giết…đừng giết…”

Người đàn ông van lạy:

“Vàng mới sắm lúc trưa mày để đâu?”

“Trong áo ba-dờ- xuy, túi túi trong trong…trong túi…túi…”

Hai Nuôi vớ mới quần áo của người đàn ông ra lục lọi. Hắn tìm được một cái gói và ví tiền. Mở gói ra chỉ có hai cái khâu. Hắn lột nốt đồng hồ và cái nhẫn trên tay người đàn ông rồi ra lệnh:

“Ngồi dậy, mặc quần áo vào. ĐM, mất công tụi tao, vàng bạc có tí nhíu.”

Hắn ném mớ quần áo cho người đàn ông. Long Tân Định vẫn kèm sát con dao dí trên cổ hắn.

“Đem nó đi đi”.

Thêm Tửng xuất hiện. Cả hai kèm người đàn ông men theo bóng cây đi khuất. Lúc này con Nết đã mặc xong quần áo mới lên tiếng:

“Bất nhơn. Muốn gì cũng đợi cho con người ta ăn cơm xong đã chớ. Đang ăn lưng chừng…”

“Thôi bà nội. Bà cho con người ta ăn no quá, tức bụng muốn thở hắt ra rồi…Giờ bà về đi, quá khuya…”

“Khuya thì sao? Chia đã mới đi.”

“Nó còn ở đây, thủng thẳng có được không?”

“Bị ông ưa quên. Nhưng còn đem con người ta đi đâu nữa…”

“Thì xong rồi, đem đi phóng sinh. Giờ bà nội về ngủ đi. Nhớ tắm táp sạch sẽ, bà.”

“Ê, cái gì phóng sinh. Giao hẹn rồi nghe, mình chỉ trấn lột…”

“Biết em giỏi rồi”.

Hắn nựng cằm con Nết:

“Không sợ nó thưa đi tù há. Đi tù là thằng cán của em nó tìm một con khác mới toanh, lúc đó oán anh không?”

Bộ mày…”

“Tao biết tính.”

Giọng chị Bảy cà tong ré nhỏ:

“Hai, mày xong chuyện chưa? Sao lâu vậy? Mày muốn chết với con hà bá nào cà? Tao buồn ngủ riệu cha hai con mắt rồi đây.”

“Xong. Má vô đi.”

Hắn kéo con Nết:

“Đi. Tao lên trên với mày”.

“Lên làm gì. Tao hết xí hoách rồi nghe mày.”

“Ngủ. Hổng làm gì hết.”

“Tin được ông.”

Thằng Bò nằm bẹp người xuống, thấy cấn cái ở bụng dưới. Nó cũng mơ hồ thấy cơ thể của hắn lâu nay làm trịch làm thượng với hắn, làm hắn khổ tâm và khó chịu quá. Thì cứ nhìn thấy những cảnh hoài hoài như vậy, nghe những lời nói như vậy. Nó cũng biết nghĩ tới con gái đàn bà lâu rồi, cái gì trên thân thể nó cũng già quắc, tuổi của hắn đã qua nhiều rồi, nhưng cái thân xác hắn, tàn tật, còm cõi như một đứa trẻ con. Một lúc sau nó chui ra khỏi bụi cây, bò tới nơi ghế đá con Quê ngủ. Đêm như than tro, vùi hơi nóng kinh khủng. Con Quê đá tung mền từ lúc nào, lại nằm ngữa tênh hênh, vạt áo kéo lên thấy lờ nhờ một khoảng da bụng…Thằng Bò mở thao láo mắt nhìn. Một mùi hăng hắc của cỏ, của rác rưởi, của cả con Quê bốc ra từ quần áo, da thịt làm thằng Bò cứ hít lấy hít để. Nó chồm lên, mấy lần tính đưa tay sờ vào chỗ thịt để hở kia, nhưng nó sợ con Quê thức dậy. Chịu không được, nó đưa chiếc mũi vào sát chỗ bụng dưới con Quê. Một mùi lạ lắm, khó chịu mà gần gũi, rồi thân thuộc nữa, đầy ắp trong mũi, trong cổ họng nó. Nó nuốt rồi hít, hít rồi nuốt. Cái mùi ma quái đó đặc dần trong họng làm nó muốn sặc luôn. Một cái gì đó nữa, ngoài cái mùi quái ác kia, như hơi bơm trong người nó, bơm đến cả người nó như phồng to lên, căng và cứng đến nổi nó ngộp, phải lăn xuống cỏ, thở hồng hộc. Nó dí người xuống, chà sát càng lúc càng mạnh cái bụng nó xuống cỏ, cho tới lúc cái chất hơi trong người nó nổ bùng ra, và nó cảm giác nó như cái bóng bóng mới nổ và giờ đây, xẹp lép. Nó cảm thấy rất dễ chịu và ngủ lúc nào không hay.

Bốn giờ sáng hôm sau, một xác chết được phát giác ở con đường vắng gần bệnh viện Grall (của Tây thời cũ). Xác nằm bên lề đường không biết chết trước hay sau khi bị những chiếc xe chạy khuya cán qua. Tới sáu giờ sáng, các công viên có cuộc bố ráp, nhưng tin đi lẹ lắm, giới bụi đời đã rời chỗ, đi tứ tán hết trơn rồi. Lúc đó con Quê bị đánh thức dậy, nó dụi mắt ngơ ngác:

“Cái gì vậy? Mới bét con mắt, mấy ông làm gì vậy?”

Thằng Bò:

“Bố ráp đó mà. Lo mà dông đi.”

“Ráp ráp cái gì? Tao dếch sợ.”

Không ai thèm hỏi con Quê với thằng Bò. Chị Bảy cà tong bị dẫn về phường để “hỏi thăm”. Cuộc bố ráp tan mười phút sau đó, chỉ dính có chị Bảy.

Thằng Lai chứng kiến từ phút đầu tới lúc người ta khiêng cái xác đi. Nó kể với cô Mai Bắc:

“Cái thằng “có bầu” hay đi với con Nết đó. Hổng biết ai giết hay bị xe đụng mà cái bầu bể, ruột chảy ra một đống, gớm quá, ruồi bu đen kịt.”

Thằng Lai nhổ nước bọt. Thằng Tửng đang soạn đồ nghề sửa xe đạp bày ở góc đường,nghe, nhăn nhăn cái mặt:

“Mày có nhìn gà hóa cuốc không đấy? “

Con Chiến nhảy vô:

“Tao thấy ổng ngồi với bà Nết ở Hương Lan chiều qua, rỏ ràng quần áo đó.”

“Sáng nay, đem sữa lên cho cô Bảo, tao thấy thằng Hai Nuôi ở lại trong phòng bà Nết mày. Mắt tao thấy rõ ràng chớ không nghe ai nói nghe mầy. Đi ngang nghe tiếng chửi nhau tao dừng lại, giọng bà Nết thì ba cây số cũng nghe mà. Bả chửi: Đ M mày, Nuôi. Mày có cho tao nghỉ một chút không, mò cả đêm, đ…m, cho xứng đồng tiền bát gạo há mày…Ê Tửng, thằng anh mày đừng tưởng ngon nghe, giao cho con Chiến là khóc không can nổi.”

“Thôi bà, đừng chuyện nọ xọ chuyện kia.” Thằng Lai nạt.” Tao nghi thằng cha bị giết, nhẫn, đồng hồ, ví tiền bị lột hết trơn. Vụ này không yên với công an.”

“Mà sao bà Bảy cà tong bị mời về phường vậy?”

“Tao hổng biết. Sao hỏi tao mầy?”

Mai Bắc dừng lại nghe chuyện một lát rồi đi. Cô gặp Bảnh đang đứng ở cửa, trông thấy Mai Bắc, hắn cười:

“Bộ bà đi coi về đó à? Bà này gan.”

“Nghe nói chớ ai dám coi.”

Bảnh nhìn đám thằng Lai xì xào bàn tán, lắc đầu:

“Con đường này mà không dẹp được tụi bụi đời là còn chưa yên. Bà thấy tui không? Đám xì ke sau hẽm tui dẹp cái một. Bà vô đây, uống cà phê. Bà nghe, không hề đặt chân vô quán tui, bộ chê hả?

Mai Bắc cười, lắc đầu xin lỗi, bỏ đi. Bọn thằng Lai cũng kéo nhau đi xuống phía dưới. Chúng nó đi ngang qua mặt Bảnh, cười cười nói nói, một con “bà chòi” còn ngoáy ngoáy cái đít chọc tức và thằng Lai Phá thì vừa chửi tục vừa cười ầm lên. Hình như chúng cũng không hề coi vụ giết người vừa được phát giác kia là quan trọng.

Còn lại ở công viên, ông già ăn mày ốm cả mấy ngày nay, đắp chiếu nằm mê man, thỉnh thoảng giật giật người và kêu la trong cơn sốt: “Trả lại cho tao. Trả lại tao”. Ông già này, cùng vợ con đóng tiền đi bán chính thức. Tàu nổ khi vừa ra khơi, chỉ một mình ông sống. Trở về không nhà cửa, không tiền bạc, ông lang thang bụi đời, dỡ điên dở khùng. Ông đã nhiều lần sốt mê man, nằm cả tuần lễ như vậy, không thuốc men, rồi bỗng dưng lành mạnh, đi đứng như thường, nên lần này cũng như mọi lần, ông nằm một chỗ cũng không làm ai quan tâm nữa.

Con Quê đã tỉnh ngủ hẳn, nó nhìn thằng Bò nằm phục xuống cỏ, thở khò khè ra dáng mệt nhọc, nó hỏi:

“Mày bịnh?”

“Không.”

“Mày đi tắm đi. Tao cho tiền nè.”

Nó đưa tiền cho thằng Bò. Có cái máy nước công cộng thì đã “cặp rằn” canh giữ. Mỗi xuất tắm chỉ 5 phút phải nạp từ mười tới hai mươi đồng. Như vậy còn chưa ác nhơn bằng cái thằng già dịch bảo vệ ở cơ quan kia, mỗi lần nó tắm táp phải ban đêm, nạp tiền cho thằng cha rồi mà đôi khi còn phải nạp thân nữa.

Con Quê nhìn thằng Bò lê lết trên mặt đất. Lòng nó se sắt thương thằng Bò. Phải vậy không? Nó thương thằng Bò hay thương chính nó? Nó không biết.

Buổi trưa, lúc chị Bảy cà tong từ phường tám trở về, công viên vắng ngắt chả còn ma nào. Nhức cái đầu quá, hỏi qua hỏi về cũng chừng đó chuyện mà thằng chả chết quay đơ rồi có sống lại được đâu. Thì chị đã có tên cà tong rồi, cà tong thì cũng cà tửng nữa. Biết cái gì thì nói cái đó, còn không biết thì trả lời không biết. ĐM, mấy thằng công an chưa đáng tuổi con chị, mà hạnh họe da diết quá làm có lúc chị cũng quíu cả lưỡi. Lúc đó, chị nổi hung lên:

“Cái gì, tui hổng biết thì nói hổng biết. Hổng biết mà nói biết sao được. Trời đất, tui đã nghèo tận mạng, sống nhờ cơm thừa canh cặn của bá tánh, giữ cái thân chưa xong cán bộ ơi. Bởi nghèo mới khổ, đâu có ai dám hoạnh hoẹ người giàu không nè…”

“Chị đừng già mồm đánh trống lấp. Chị ở đó thành tinh rồi, ai làm gì chị không biết.”

“Đâu phải vậy, bộ tụi nó đi tiêu đi tiểu tui cũng đi theo dòm? Xời ơi, toàn một lũ nghèo đói sắp thành ma hết trơn, cán bộ thấy hông? Tui, xương với da…”

Mấy tiếng đồng hồ mới thoát được. Phẻ re. Chị lục mớ đồ trang điểm ra, tô một đường chì ở con mắt. Quen rồi, không tô coi nó trơ làm sao. Đánh môi son, cái màu son đỏ tươi mà sao lên môi chị nó tím bầm. Thì vậy, cái môi đã đen điu vì chị đã đến thời kỳ nhai thuốc lá nuốt vào bụng chớ cái khói thuốc rít vô hổng thấm vào đâu, lạt nhách. Thay cái áo rồi nhét đống áo quần dơ vào cái rương thiên nhiên là bụi rậm, chị chải lại đầu tóc đi kiếm con Lê. Con hà bá thiên lôi giờ này biến đâu rồi. Chị phải đi tìm mấy đứa nói cho chúng biết để có gì thì cùng một lời khai giống nhau. Con Lê đang ngồi chạch bạch ở hàng bún riêu góc đường, thấy chị, cười tươi:

“Định ăn xong tô bún là đi ra phường coi má có gì không? Xời, yên rồi há? Thấy bà son quánh đình huỳnh, diện vô vậy là yên rồi, hết lo.”

“Lo ông nội mày. Tao bị mời ra phường mà mày ngồi ăn tỉnh quá há. Đồ bất hiếu.”

“Thôi đủ rồi, bà. Hễ thấy mặt là chửi.”

“Đẻ mày cho đau đít.”

“Bà có đẻ ở đít đâu mà đau, vô duyên hông.”

“Nuôi mày tốm cơm. Bà nội mày.”

“Đủ rồi nghe. Tui hổng có ông nội bà nội gì hết. Mà bà cũng hổng nuôi tui ngày nào, đừng kể.”

“Không nuôi rồi mày bú sữa chó mà lớn hả mày?”

“Chắc vậy, sữa chó, má. Tui biết đi là tự đi ăn xin rồi, má nuôi ngày nào hén. Mà thôi, bà khó quá làm sao sống. Nè, má ngồi xuống đây, tui mời má ăn một tô bún. Một tô cho bả. Má ngồi đi.”

Chị Bảy cà tong cũng thấy cồn cào trong bụng rồi nên ngồi xuống một ghế đòn thấp.

“Tao hỏi, đêm qua mày ngủ đâu?”

“Ngoài phường.”

“Ha, mày ngủ ngoài phường, bộ bị dính hả mày?”

“Tui còn khuya mới dính vụ đó. Hôm qua là đúng ngày tui “đãi”, vậy thôi.”

Chị Bảy cà tong thở ra một hơi dài:

“May quá. Hồi nãy tao cũng khai là đêm qua mày hổng về ngủ, mày ngủ nhà bạn. Đ M thằng phó phường còn hỏi tao biết bạn mày là ai không? Xách mé nữa.”

“Hì hì. Thì cũng phải làm cho có lệ, thằng chả bị xe đụng ở đâu đâu, nhằm nhò gì khu vực mình chớ. Má biết không, đêm qua anh Nuôi bị con Nết nó vật cho, sáng nay về đi hổng nổi, phải đi kiếm hai cái trứng la-cót lấy lại sức.”

“Nó đâu rồi?”

“Biết đâu. Sáng thấy gây lộn với con bán xe đẩy trái cóc quá trời. Con nhỏ ghen vì đêm qua đợi suốt đêm hổng thấy. Con nhỏ chửi tưới hạt sen mà anh Hai cứ cười cười. Rồi huề, nó dẫn anh Hai đi ăn trứng gà chớ ai.”

Chị Bảy cà tong đặt cái tô xuống, đứng dậy kéo chéo áo lại cho thẳng thớm:

“Mày trả tiền nghe. Tao đi kiếm thằng Tửng.”

“Được rồi. Lúc nào chẳng tui trả. Bà trả hồi nào đâu.”

“Mồ tổ mày. Kể.”

Chị Bảy đi tới góc đường, Tửng đang ế hàng, ngồi không hút thuốc.

“Má về rồi à?”

“Chớ mày muốn tao ở luôn ngoải sao mày? Thiệt ách ngoài đàng choàng vào cổ. Thằng cha hổng chịu đi đâu mà chết, chết ngay gần nơi đây mới làm khổ dân cùng mạt này chớ. Tự nhiên chỉ lôi một mình tao ra.”

“Chớ mà muốn cả anh Hai và tui ra ngoải nữa sao? Yên chưa?”

“Gì mà không yên mày? Đêm qua, con Lê còn đãi thằng phó. Còn tụi ở đây đứa nào hổng biết thằng Hai cả đêm bị con Nết nhốt. Chỉ có mày…”

“Tui làm sao. Đ M, bà coi chừng cái miệng…”

“ĐM, tao ngu cũng ngu vừa thôi. Đêm qua mày ngủ bên cạnh tao chớ đi đâu nữa. Tao nói chủ nhật mày làm khuya lắm, nên ngủ như chết.”

“Rõ là vậy. Làm bao nhiêu cũng không đủ cho má đánh bài với ăn hàng. Nổi tiếng nghe bà.”

“Mồ tổ mày, mày đưa tao được nhiêu mà kể. Bởi mẹ nuôi con biển hồ lai láng, con nuôi mẹ kể tháng kể ngày…”

Giọng thằng Tửng hạ thật nhỏ:

“Nè, tụi nó có hỏi gì con Nết không?”

“Không. Ơ, chẳng có gì hết. Phẻ re. Thôi mày làm việc đi. Có mối kìa mày.”

Một anh bộ đội vác cái xe đạp đi tới. Chị Bảy cà tong te te băng qua đường, tới trước nhà thuốc tây quốc doanh. Hai ba tấm biển ghi: “Coi chừng mất xe, có khóa vẫn mất.” Chị thấy mấy tên “nhà nghề” đang lãng vãng rà rà quanh đó. Còn phía bên kia, quán cà phê Bạch Ngọc cánh cửa sắt vừa được mở ra. Bảnh và bà chủ Ngọc Hoa song song đi ra. Chị người làm kéo cửa sắt lại, nhìn theo nhổ toẹt một bãi nước bọt.

Một tên “nhà nghề” nháy mắt với chị Bảy cà tong. Hiểu ý, chị tới đứng sắp hàng sau lưng một người đàn ông đang sắp hàng mua thuốc. Lúc người đàn ông mua xong, sắp quay ra, chị Bảy hích vào anh ta một cái như vô tình. Gói thuốc trên tay rơi xuống đất, anh ta cúi xuống nhặt và chị Bảy cà kê xin lỗi đi xin lỗi lại.

Một thoáng sau, lúc chị Bảy cà tong vẫn xếp hàng sau đuôi thì bên ngoài, giọng người đàn ông hớt hãi:

“Cướp. Cướp. Cướp xe đạp”

Anh ta vừa la vừa chạy theo. Chiếc xe đạp của anh đã quẹo sang đường Lê Lợi và mất hút. Anh ta quay trở lại tiệm thuốc tây quốc doanh, nhìn vào cái chỗ trông không nơi chiếc xe đạp anh đã dựng với đôi mắt ngẩn ngơ vô hồn. Ai đó đụng vào vai anh:

“Đi thưa công an đi. Ra phường đi.”

Một người khác chỉ cho anh cái bảng:

“Anh không biết đọc à, người ta đã ghi, khoá vẫn mất.”

“Thưa vô ích, biết đâu mà tìm”.

Mỗi người một câu, kể cả vài dân “nhà nghề” ở lại để nhỡ có nguy cơ thì chặn, cũng nhảy vào hỏi han:

“Xe anh có khóa không”

“Có”

Người đàn ông nói như mếu.

“Thì có khóa vẫn mất, người ta ghi rành rành sao anh không thấy?”

“Tui mới học tập về…”

Da mặt anh ta vàng khè. Trông bộ dạng dở khóc dở cười trông rất tội nghiệp. Nhưng không ai ở lâu mà tội nghiệp cho anh, người ta dãn dần ra hết, và chính chị Bảy cà tong là người sau cùng lớn tiếng nhất:

“Mèn ơi, anh ra thưa phường ngay, đi trình ngay, phía này này…đi đi.”

Người đàn ông đi theo hướng tay chị Bảy chỉ. Chị Bảy cũng đi nơi khác, chỗ chị ngắm là cửa hàng kim khí điện máy. Kiên nhẫn một tí thôi, thế nào chẳng có một con mồi “khờ” tin vào cái khóa.

Ở góc đường, thằng con chị, Tửng vẫn siêng năng cắm cúi vá ruột xe đạp. hai tay đều bận, nhưng một điếu thuốc lá gắn trên môi Tửng vẫn cháy đỏ.

“Đ M, bậy quá.”

Chị Bảy cà tong tự nhiên bức tức. Sao cái miệng như mếu trên khuôn mặt người đàn ông mất xe đạp cứ ám chị hoài. Bậy thiệt, nếu biết thằng cha học tập cải tạo về, thì chị đã không cho thằng “nhà nghề” xớt ngọt. Nhưng thôi, đời mà, xui ai nấy chịu. Còn bày đặt biết thương người ta, hỏi ai thương mình đây?

Một tên khờ lại sắp nạp mạng nữa đây. Ừ lúi húi khóa cho chắc vào. Có phải dân học tập nữa không? Con chuồn chuồn này may ra không phải là dân học tập. Mắt chị Bảy cà tong sáng trưng, ngón tay trỏ và ngón tay cái chập lại với nhau, y như hồi còn bé, chị rình bắt chuồn chuồn ở bờ ao vậy.