← Quay lại trang sách

Chương 17

Tremanty thấy bực bội. Không hẳn là tức giận, nhưng không vui, và khi ngồi bên cạnh Rae, anh gõ đầu ngón tay xuống mặt bàn như gõ trống. Anh có một cái túi du lịch ngắn ngày để bên chân. Bộ vét thì nhàu nhĩ và râu chưa cạo. “Các anh muốn nói với tôi rằng chúng biết các anh ở đây?”

Lucas gật đầu. “Có thể lắm. Có vài cách để chúng phát hiện ra, nên chúng tôi phải tin rằng chúng đã biết. Kể cả nếu chúng không biết thì có thể Santos đã dọa chúng sợ rồi.”

“Có thể lúc này chúng đã đi khá xa đến Idaho rồi. Quỷ thần ơi, có khi chúng đã ở đó rồi cũng nên.”

“Có lẽ cảnh sát Vegas sẽ lấy được dấu vân tay của Santos từ các vỏ đạn mà hắn bỏ lại ở hiện trường vụ nổ súng. Nếu họ làm được thì hắn nguy to rồi.” Bob nói.

“Ừ, ừ, nhưng tôi sẽ không mong chờ chuyện đó đâu.” Tremanty nói.

Khi họ vẫn còn, tranh luận thì có một cuộc điện thoại gọi đến cho Lucas. Anh kiểm tra máy thì thấy nó là từ văn phòng Cảnh sát Tư pháp ở khu này. Lucas, Bob và Rae đã khai báo với cảnh sát tư pháp Vegas khi trên đường đến thành phố. Anh trả lời máy, “Vâng? Davenport đây.”

“Chào sĩ quan Davenport. Tôi là Carl Young. Nghe này, chúng tôi vừa nhận được một cú điện thoại, một cô gái nào đó muốn liên lạc với anh, và cô ấy hỏi đích danh tên anh. Cô ấy nói đây là chuyện sống còn. Nói rằng tôi nên bảo anh về cái tên Deese. Tôi hiểu đấy là gã ăn thịt người của anh. Cô ấy muốn lấy số điện thoại của anh và sẽ gọi lại cho tôi sau hai phút. Tôi có nên cho cô ấy số không?”

“Có… Trời, có! Hãy bảo cô ấy gọi cho tôi.”

Lucas cúp máy, quay sang nói với những người khác, “Một cô gái gọi điện, nhắc đến ‘Deese’. Cô ấy sẽ gọi điện cho tôi.”

Tremanty rút máy điện thoại của mình ra khỏi túi và bấm một số gọi nhanh. Một lúc sau anh ấy bảo, “Tôi cần truy gốc một số điện thoại đến Las Vegas. Tôi có thể cho các anh số máy nhận, nó đang bật bây giờ đây. Chúng tôi cần biết vị trí của người gọi.”

Lucas cho anh ấy xem số máy trên màn hình điện thoại của mình, và Tremanty đọc lại nó với đầu dây bên kia, rồi nhắc lại lần nữa. Khi cúp máy, sự bực bội của anh ấy biến mất như làn khói thuốc, anh nói, “Mới ở đây chưa đầy một tiếng và đã cho cả đám một tay chỉ điểm. Tôi giỏi như thế hay là tôi giỏi như vậy?”

“Chúng mình còn chưa thực sự biết điều đó, phải không?” Rae nói. Giọng nói của cô nghe bí ẩn, và họ đều nhìn cô trong một lúc trước khi quyết định là không ép cô nói ra.

Hai đến ba phút sau, điện thoại của Lucas reo chuông, một số máy lạ. “Tôi là Davenport.” anh nói lại lần nữa.

“Đây có phải là Sĩ quan Tư pháp Daveport?” Một giọng nữ, cao, nhưng có chút mùi rượu uýt-xki lẫn trong đó.

“Vâng. Tôi giúp gì được cho cô?”

“Clayton Deese có thể sẽ ở nhà hàng Chipotle tại trung tâm mua sắm Show Boat vào đúng bảy giờ. Hắn sẽ chỉ ở đó trong năm phút. Hắn có râu, và mặc áo sơ-mi xám, quần bò xanh, đi bốt cao bồi, và đội một chiếc mũ lưỡi trai đỏ-xanh của đội LA Dodgers. Anh không thể gọi lại cho tôi bởi vì tôi sẽ ném chiếc điện thoại này vào bồn cầu.”

Tút tút.

Điện thoại của Tremanty rung lên. “Vâng?” Anh nghe máy, rồi nói, “Ờ, chết tiệt. Nhưng mà cảm ơn các anh.”

“Nó ở đâu thế?” Rae hỏi.

“Tại đại lộ Boulevard, phía Bắc chỗ này. Rồi mất tín hiệu.”

“Cô ấy nói sẽ vứt máy vào bồn cầu.” Lucas đáp. “Và nói là Deese sẽ ở trung tâm mua sắm Show Boat, tại nhà hàng Chipotle, lúc bảy giờ.” Anh liếc nhìn điện thoại của mình. “Chúng ta có mười chín phút để đến đó, dù nó là chỗ nào.”

“Tôi biết nó ở đâu.” Bob nói. “Anh có thể kiểm tra bản đồ trên điện thoại của mình, nhưng tôi đã thấy nó ngay ở đại lộ. Phía Bắc chỗ này – vị trí của chiếc điện thoại kia. Có lẽ cách đây ba phút đi đường.” Tất cả đều chạy theo sau Bob. “Không kể thời gian để đến bãi xe tự đỗ.”

Họ chạy, len lỏi qua các máy đánh bạc ở tầng chính của Caesars, tạo nên một làn sóng bất bình của những tay đánh bạc.

Trên xe, Tremanty hỏi, “Ta gọi cảnh sát Vegas chứ?”

Lucas: “Anh nghĩ sao? Nếu ta có một đám cảnh sát ùa vào chỗ đó, ta sẽ chẳng bao giờ thấy hắn đâu. Hắn sẽ thấy họ trước và chuồn mất đấy.”

Bob nói, “Chúng ta sẽ làm cả chỗ đó um lên mất nếu không hé miệng với họ. Chúng ta phải nói với ai đó, hoặc sẽ gặp nhiều rắc rối ngoại giao lớn đấy.”

“Anh nói đúng.” Lucas nói. Và Tremanty gật đầu.

Lucas, ngồi ở ghế phụ, trong khi Bob cầm lái, lôi ví mình ra và tìm tấm bưu thiếp của Tom Harvey, người cảnh sát ở đội án mạng mà họ gặp tại hiện trường vụ của Beauchamps. Harvey đã ghi số di động cá nhân của mình trên mặt sau. Lucas bấm số đó trong khi Bob vượt đèn đỏ rẽ về phía Bắc vào đại lộ Las Vegas.

Rae đang xem iPad của mình, với bản đồ bên trong của khu mua sắm; cô tìm thấy vị trí của nhà hàng Chipotle.

Harvey nghe máy; Lucas nêu danh tính và kể với anh chuyện đang xảy ra. Harvey đáp, “Lạy Chúa, Davenport à, chúng tôi phải có người ra đó. Để tôi gom tất cả những cảnh sát mặc thường phục mà chúng tôi có...”

“Nếu như lời chỉ điểm là đúng, hắn sẽ chỉ ở đó trong vòng đúng năm phút, bắt đầu từ lúc bảy giờ.” Lucas nói. “Chúng tôi đang trên đường đến, với một đặc vụ FBI, và sẽ đến nơi chỉ trong ba đến bốn phút nữa, nhưng chúng tôi phải đỗ xe rồi tìm vị trí nhà hàng Chipotle. Nên bây giờ, bảy giờ kém mười bốn, à nhầm, bảy giờ kém mười ba phút, hãy làm điều anh cần làm, nhưng chúng tôi không thể để một đám cảnh sát mặc cảnh phục chạy lung tung quanh chỗ đó, huơ súng chĩa khắp nơi.”

“Tôi đang trên đường tới đây.” Harvey nói, rồi cúp máy.

Lucas nói, “Tôi sẽ gọi điện chế độ hội đàm.” và tất cả máy của họ đều rung. Họ kiểm tra để đảm bảo rằng tất cả đều nói chuyện được với những người khác, rồi đút máy điện thoại vào túi trong khi vẫn bật.

Một phút sau, Bob đánh lái mạnh sang trái, và Rae chỉ dẫn anh đến khu đỗ xe. Đỗ xe xong, và nhìn vào bản đồ khu mua sắm trên iPad của Rae, Lucas và Tremanty bàn nhau xem họ sẽ tiếp cận như thế nào, trong khi Bob và Rae lấy ra những chiếc áo chống đạn gọn nhẹ.

Họ khóa xe tải lại và, khi còn ở ngoài cửa khu mua sắm, dừng lại để lấy hơi, rồi Lucas nói, “Cô ta nói hắn sẽ ở trong nhà hàng Chipotle trong năm phút. Đó hẳn là một cuộc gặp. Tôi cá là hắn gặp Santos, hoặc thậm chí có thể là Roger Smith. Deese, Smith, và Santos biết tôi và Sandro. Chúng tôi sẽ ở lại phía sau. Rae và Bob, hai người dẫn đầu. Khi thấy hắn, hãy di chuyển, và chúng tôi sẽ chạy tới.”

Rae: “Hết giờ rồi. Phải đi thôi.”

Mọi người gật đầu, và Lucas nói, “Đi vào trong và sang bên phải.” rồi họ đi qua cửa vào khu mua sắm. Vài giây sau, Lucas nắm lấy cánh tay của Rae, khi cô đang dẫn đầu, và nói, “Từ từ. Lạy Chúa, chỗ này đông người quá.” Anh quay sang Bob và Rae. “Hai người phải khống chế hắn ngay. Chúng ta không thể để xảy ra một vụ xả súng ở đây, dân tình sẽ hoảng loạn, chúng ta sẽ giết khoảng chục người mất.”

“Hiểu rồi.” Bob nói. Với Rae: “Chúng ta phải nấp sau lưng người khác cho đến khi qua cửa, và phải nhanh tay. Rất nhanh đấy.”

Rae, căng thẳng, tập trung: “Ừ. Hãy chú ý đôi tay hắn, Bob. Chú ý đôi tay hắn.”

Lucas và Tremanty đi chậm lại phía sau trong khi Bob và Rae đi trước dẫn đường.

Tremanty: “Trời, đông người quá. Hẳn là có sự kiện đặc biệt gì.”

Có từ bốn đến năm mươi người đứng quanh họ trong khoảng vài mét, đi lang thang quanh khu mua sắm, uống nước sô-đa trong cốc nhựa, vài người còn dẫn theo trẻ con, mặc áo phông không cổ với quần cộc, đi giày thể thao và đội mũ lưỡi trai.

“Tệ thật.” Lucas nói. “Anh có thể cảm thấy sự lo lắng đang râm ran ở gáy. Mọi người trong khu mua sắm đang nhìn Bob và Rae mặc áo chống đạn. Anh thấy Rae nói chuyện với một cô gái tóc vàng trong bộ đồ cao bồi, cô ấy lắc đầu, quay đi và nhanh chóng chạy vào trong đám đông. Và rồi Bob nhấc điện thoại lên ngang mặt và nói, “Tôi có thể nhìn thấy bên trong nhà hàng Chipotle, và hắn không có ở đó.”

“Vậy hãy lùi lại.” Lucas nói. “Hãy đi hết đường ra phía bên kia khu mua sắm, như thể hai người đang đi đâu đó khác. Đám đông đó không thích vẻ ngoài của hai người.”

“Chúng tôi lùi lại đây.” Bob nói.

Lucas nhìn đồng hồ. “7 giờ kém 3 phút. Hắn phải ở trong đó nếu định ngồi tại đó vào đúng 7 giờ. Hãy coi chừng khuôn mặt của hắn, mọi người có mô tả rồi. Nhưng hãy cố không để lọt vào tầm mắt của hắn, và đừng cố gắng tiếp cận thêm lần nữa cho đến bảy giờ hơn.”

“Hi vọng đó không phải là một trò lừa đảo vớ vẩn.” Rae nói, giọng của cô nghe sột soạt qua loa thoại.

“Nếu thế thì thật là lạ. Cô gái đó biết tôi, biết Deese, biết chúng ta ở đây, và biết cách liên lạc với tôi.” Lucas nói. “Phải có thứ gì đó chứ.”

Bob và Rae đi đến một sảnh bên dẫn tới cửa hàng bách hóa Nordstrom. Có vài cụm ghế nghỉ ở sảnh, và họ có thể ngồi sụp xuống mấy chiếc ghế và vẫn có thể quan sát được vào bên trong nhà hàng Chipotle. Một người phụ nữ ngồi cùng cụm ghế đó hỏi Bob, “Chuyện gì xảy ra thế?”

“Đợi một người.” Rae đáp.

Người phụ nữ nhìn Bob, rồi quay lại với Rae, vớ lấy túi mua đồ của mình và bước đi.

Một phút sau Lucas và Tremanty vào ngồi cùng họ, trượt xuống hai ghế khác, ngồi đủ thấp để không bộ phận nào thò lên ngoại trừ đôi mắt dưới lưỡi trai chiếc mũ của họ. Lucas nói “6 giờ 59 phút.”

Ba mươi giây trôi qua, rồi Bob thì thầm, “Gượm đã, gượm đã nào. Ở bên trái, bức tường phía trước cửa hàng Apple Store, bước về phía chúng ta, một gã có râu cằm.”

“Là hắn đấy.” Rae nói.

“Hãy để hắn đi vào trong và chờ một phút.” Lucas nói nhỏ giọng. “Hãy xem ai nữa sẽ xuất hiện.”

Deese đi vào trong nhà hàng Chipotle, và thay vì vào xếp hàng lấy đồ ăn thì bước về một chỗ ở sau cửa sổ mặt tiền, rồi ngồi xuống một chiếc ghế hình cây nấm. Vài giây sau, Tremanty nói, “Ôi trời, xem kìa…”

Họ đều quay ra xem hướng kia, về phía cuối đằng xa của khu mua sắm, và Lucas nói, “Santos. Thấy hắn chưa?”

” Rae nói. “Chưa từng thực sự thấy mặt hắn.”

Và Bob nói, “Ôi không. Không!”

Lucas quay về phía Bob đang nhìn và thấy Harvey cùng hai người khác nữa đi bộ ra trung tâm của khu mua sắm. Trông họ giống hệt cảnh sát và chẳng giống ai khác trong khu mua sắm. Lucas nói với Bob, “Xông lên! Xông lên!”

Bob và Rae bắt đầu chạy qua khu mua sắm, nhanh nhẹn len lỏi giữa đám đông, tiến về phía nhà hàng Chipotle. Họ mới đi được nửa đường thì một người quát to từ tầng hai xuống, “Deese! Deese! Cảnh sát! Cảnh sát kìa!”

Deese ngồi ở ghế gần cửa sổ trong nhà hàng, bên cạnh một bàn đầy những gã trông như lũ tinh tinh đang ngồi ăn những đĩa đậu đen và cơm, cứ mười giây lại làm động tác đập tay nhau và gọi nhau là anh em.

Khi Cole quát lên cảnh báo, Deese bật ra khỏi ghế ngồi. Một khẩu súng hiện ra trong tay phải của hắn, và Bob quát, “Deese! Dừng lại!” và đám tinh tinh kia nằm rạp hết xuống đất. Một tích tắc sau, Deese bắn trúng một người phụ nữ ở hành lang trung tâm của khu mua sắm, người này ngã xuống, rồi hắn bắn một người đàn ông, và Rae hét, “Dừng lại!” và Lucas cùng Tremanty chạy về phía họ, Lucas liếc mắt sang bên trong lúc chạy và thấy Santos, đang cứng đờ người, ở chỗ hành lang.

Rae và Bob đều đã rút súng ra, nhưng có một bức tường người ở phía sau Deese, trong khi hắn chạy rẽ về phía tay trái của mình. Hắn sẽ chạy ngang qua Tremanty và Lucas, cả hai đã rút vũ khí ra và lao đến để chặn hắn, nhưng hắn thấy Tremanty, nhanh tay bắn một phát và Tremanty cùng Lucas né ra; Deese cố ý bắn một cô gái ngay trước mặt Tremanty, máu từ cạnh đầu cô ấy bắn vào mặt Tremanty.

Lucas vẫn không thể tìm ra góc bắn mà không bị dính đám đông ở đằng sau, lúc này khu mua sắm trở nên hỗn loạn, với những người đi mua sắm và trẻ con gào thét và chạy tán loạn khắp các hướng. Các cảnh sát Vegas còn cách đó gần ba mươi mét và ở hướng khác, nên họ không thể chặn Deese được. Một người đàn ông thấp lùn đâm thẳng vào Lucas, làm anh loạng choạng ra đằng sau, cố giữ thăng bằng, trong khi Deese đã chạy cách đó năm mét, qua một quán bánh kẹp Johnny Rockets. Rồi Deese thấy Santos, và hắn bắn vào tên kia, nhưng trượt. Santos loạng choạng chạy đi, và Deese đuổi tới gần, bắn vào lưng hắn, rồi tiếp tục chạy.

Lucas đuổi theo Deese sau khi hắn bắn Santos, nhưng một người phụ nữ ngã nhào trước mặt làm anh vấp phải và ngã xuống. Anh lồm cồm bò dậy và thấy Tremanty, hai tay ép vào mặt của cô gái bị bắn, nhìn anh một cách rất đỗi kinh sợ. Lucas tiếp tục đuổi theo Deese. Anh vấp phải một người đàn ông nữa và bị văng ra.

Anh vẫn nhìn thấy được Deese, hắn quay lại và bắn một phát vào Lucas. Có một người đàn ông khác gần Deese hơn rút súng ra khỏi túi và bắn vào Deese, khiến hắn sảy chân ngã nhưng vẫn cố đứng dậy chạy tiếp, và khi ngoái ra sau thì, thấy Lucas còn đuổi theo mình. Tay súng kia nhìn Lucas, anh hét lên, “Không!” nhưng người đó bắn anh, và ai đó hét ở phía sau Lucas, gào lên, “Cảnh sát! Cảnh sát đây!”

Người đàn ông kia liền giơ súng lên trời, và rồi Bob chạy đến, trong chiếc áo chống đạn ghi dòng chữ “Cảnh sát Tư pháp Hoa Kì” và tát vào mặt người đàn ông kia bằng khẩu súng của mình và người kia ngã xuống đất. Rae chạy ngang qua Lucas đến vị trí cuối cùng họ thấy Deese, biến mất ở dưới một lối sảnh ở bên trái, và khi họ đến đó… Deese đã biến mất.

“Đâu rồi? Hắn chạy đâu rồi?” Rae quát lớn.

Họ nhìn xuống lối sảnh trống trơn, ở phía cuối có một cửa thoát hiểm dẫn đến khu đỗ xe. Họ chạy về hướng đó, qua một hành lang dịch vụ ngắn ở bên trái, và ra ngoài tòa nhà.

Chẳng có gì chuyển động cả. “Trốn giữa các xe?” Rae nói.

“Tôi không nghĩ vậy.” Lucas nói. “Hắn đã thăm dò nơi này, hắn có người canh chừng. Hắn biết hắn không thể lấy được một xe để thoát khỏi đây.”

Cả hai người đều nhìn lại vào bên trong, chỗ hành lang dịch vụ và đi bộ về phía đó. Có vài cửa ở dưới hành lang này, tất cả đều bằng kim loại, tất cả đều khóa. Lucas ngoái lại và thấy một nhân viên an ninh đứng ở sảnh chính, nơi vụ nổ súng đã diễn ra.

“Cảnh sát Tư pháp đây.” Lucas nói to. “Chìa khóa! Chúng tôi cần chìa khóa!”

Người nhân viên an ninh chạy về phía họ. Một cửa mở ra dẫn vào phòng đựng thiết bị, cửa thứ hai đến một khu vực kho chứa, cửa thứ ba đến khu bốc dỡ hàng với một thùng rác. Lucas và Rae kiểm tra phía sau thùng rác và bên trong đó.

“Hắn biến mất rồi.” Lucas nói với Rae. Anh quay lại nhìn về phía hành lang chính. “Nhưng có người bị bắn, và chúng ta phải giúp đỡ nếu có thể.”

Lucas yêu cầu các nhân viên an ninh canh chừng các cửa trong khu dịch vụ và lối thoát đến khu đỗ xe, rồi anh cùng Rae chạy về hành lang. Lucas kiểm tra Santos: hai hộp FedEx nằm bên cạnh chiếc túi mua sắm màu xanh lá mà hắn đang mang theo, và Lucas có thể thấy hai hộp nữa ở trong. Santos, nằm úp bụng, đầu quay sang một bên, nhìn Lucas bằng đôi mắt đờ đẫn và nói, “Trúng đạn rồi.”

“Cứu thương đang trên đường đến.” Lucas nói. “Để tôi lật anh lại.”

Santos bị bắn vào phía bên trái cột sống, từ đằng sau, và vết đạn phía trước đang chảy máu ầm ầm. Lucas không thấy động mạch nào, nhưng trước đây có một lần anh đã thấy một vết thương ở động mạch và có thể đây là một vết thương như vậy.

Lucas nói, “Sẽ đau đấy.”rồi nới lỏng áo của Santos và ép vào vết thương hết sức có thể, dồn phần vải bông vào gần như là hết độ dày của ngón trỏ. Santos rên rỉ, rồi lại nói, “Trúng đạn rồi.”

Lucas hét to, “Giúp tôi với. Giúp tôi ở chỗ này với.”

Một lúc sau, một cô gái chạy nhanh tới nơi, bảo, “Y tá.” và nhìn vết thương, rồi nói, trong một chất giọng nghe yên bình một cách kì lạ, “Anh đã làm tất cả những gì có thể. Tôi không nghĩ là còn gì khác phải làm ở đây cho đến khi chúng ta có nhân viên cấp cứu.”

“Hãy ở lại với anh ta, được không?” Lucas hỏi, và cô y tá gật đầu.

Có vẻ Santos đã ngất lịm đi. Lucas nhặt chiếc túi mua đồ màu xanh lá lên, đặt hai chiếc hộp FedEx vào cùng với hai chiếc hộp còn lại, nhìn quanh, đi khỏi chỗ cô y tá, nới rộng áo của mình ra, cuốn vải vào một đầu ngón tay nhằm không để dấu vân tay của mình dính vào đó, và xé một hộp ra xem.

Tiền. Rất nhiều tiền.

Cô y tá đang nắm tay Santos, và Lucas bước đến chỗ Bob, đang tra còng người đàn ông đã bắn vào anh và Deese. Người đàn ông đang thở ra bong bóng máu từ mũi. Bob đã ấn anh ta dựa vào tường, và anh ta cứ nói, “Có kẻ nổ súng… có kẻ nổ súng…” Bob nói, “Ừ, nhưng anh bắn nhầm người rồi.”

Bob nói với Lucas, “Tên này đã bắn trúng người kia khi định bắn anh.” Bob chỉ về phía bên kia sảnh. “Tôi nghĩ có thể hắn là cứu viện cho Santos, nên tôi đốn ngã hắn.”

Lucas nhìn sang một đàn ông người đang ngồi dựa vào tường với hai phụ nữ đang sơ cứu anh ta một cách chuyên nghiệp, có thể là bác sĩ và y tá. Dọc theo sảnh, đa số mọi người đã tản đi hết, nhưng vài nhóm nhỏ đang đứng quanh ba người khác nằm trên vũng máu trên sàn. Một viên cảnh sát đi cùng Harvey đang quỳ bên cạnh người phụ nữ đầu tiên bị Deese bắn, Tremanty vẫn đang ép tay lên vết thương trên mặt của cô gái lúc trước đứng bên cạnh anh; mặt, tay và áo của anh đầy vết máu thâm.

Lucas hỏi Bob, “Anh có dùng súng của mình bắn phát nào không thế?”

“Không, không. Tôi đã không thể. Có quá nhiều người ở phía sau hắn.”

Rae đến bên cạnh Lucas. “Tôi cũng không. Không hề có đường bắn tốt. Tôi sẽ đi bộ quanh khu mua sắm, để xem có thể thấy gì. Kiểm tra lại khu đỗ xe, kể cả nếu hắn không có ở đó. Biết đâu tôi sẽ đá đít hắn ra được.” Cô chạy đi về phía sảnh tới dẫn tới khu đỗ xe.

Lucas nói, “Cẩn thận đấy, Rae. Cẩn thận.” và cô vẫy tay mà không nhìn anh. Lucas nhìn quanh, chẳng thấy ai giống như nhân viên cấp cứu, và nói, “Đến giờ chắc ai đó đã gọi cứu thương rồi.”

Bob nói, “À vâng. Tôi đã gọi 911 và họ nói mọi người đã lên đường rồi. Họ đang đến… Và tôi… Chúa ơi! Chúa ơi!” Anh bước đi, một tay giơ lên úp lấy đỉnh đầu.

Harvey nhìn thấy Lucas và chạy đến nói to, “Lạy Chúa ơi, các anh đã làm gì?”

“Không ai trong chúng tôi bắn viên nào cả.” Lucas nói. Anh nhìn lên tầng hai của khu mua sắm. “Deese có một kẻ canh chừng ở trên kia. Hắn thấy các anh đi đến, hắn la lên, và Deese bắt đầu nổ súng. Vào bất cứ ai hắn thấy. Hẳn là hắn đã lên kế hoạch về lối thoát đó.”

“Xe cứu thương đang trên đường đến.” Harvey nói. Anh ta đưa tay nắm mái tóc trắng mỏng của mình khi nhìn quanh hiện trường hỗn loạn. Mọi người đang quay trở lại, nhìn chăm chú vào những người bị thương. “Một mớ hỗn độn. Thật là một mớ hỗn độn.”

Lucas bắt đầu đi xem những người bị thương: một người đàn ông bị bắn vào ngực, gần như vào cùng chỗ mà Lucas bị trúng đạn; một người phụ nữ bị bắn vào đùi, hình như viên đạn đã làm vỡ xương. Cô là người đầu tiên bị Deese bắn, Lucas nghĩ vậy. Chưa có ai chết cả. Cô gái mà Tremanty đang quỳ bên bị bắn vào má, viên đạn thoát ra phía sau xương và bay ngang qua tai cô.

Bob đến gần và nói, “Cái gã bắn anh, tôi để hắn lại với một nhân viên an ninh. Hắn là một tay mang súng kín, tưởng rằng đây là cơ hội lập công lớn của mình.” Anh nhìn quanh. “Có bao nhiêu người chết?”

“Chưa có ai.” Lucas nhìn điện thoại. Mới bảy giờ bảy phút. “Từ lúc bắt đầu nổ súng mới có bảy phút thôi đấy.”

“Cảm thấy dài như một tuần vậy.” Bob nói. “Mọi chuyện thật hỗn độn. Xe cứu thương đâu hết rồi?”

“Chúng ta phải lên trên, xem xem có ai thấy kẻ đã la lên không.” Lucas nói.

“Việc chúng ta phải làm là đi hỏi về đống máy quay an ninh.” Bob nói.

“Anh làm đi. Tôi chạy lên đây.”

Lucas đi thang cuốn lên tầng hai, nơi người ta đang ngó nghiêng qua lan can xuống tầng dưới. Anh nói, to tiếng nhất có thể, “Cảnh sát Tư pháp đây! Có ai thấy một người la hét về cảnh sát không? Một ai đó la hét về cảnh sát? Có ai thấy…”

Anh không tin lắm vào khả năng tìm thấy một nhân chứng, nhưng bất ngờ là lại được. Một phụ nữ mặc váy đỏ, đẩy xe nôi, mà hóa ra là chứa đầy tạp chí, giơ tay lên và cất tiếng, “Tôi đã thấy hắn.”

Lucas đến bên cô. “Nói tôi nghe nào.”

Cô chỉ vào dải lan can của giếng trời. “Hắn đã đứng dựa người qua chỗ đó, như thể đang đợi ai đó. Tôi đang ngồi ở đằng kia.”

Cô chỉ về mấy chỗ ngồi. “Tôi nhận ra hắn bởi vì, anh biết không, hắn khá điển trai. Tóc nâu. Gầy. Như một vận động viên điền kinh. Dù sao thì hắn đã đứng đó trong vài phút. Như thể đang quan sát. Một cô gái tóc vàng bước đến bên hắn và nói gì đó rồi bước đi. Và rồi – không hẳn là tôi nhìn hắn – thì ai đó hét lên, rất to, ‘Làm ơn! Làm ơn! Cảnh sát!’ Tôi nhìn lên và thấy đó là hắn. Rồi tôi nghe thấy tiếng súng thì liền đứng dậy và bắt đầu chạy. Tôi thấy hắn đi trước mình, nhanh chân xuống sảnh, rồi cô gái tóc vàng đi ra sau hắn, nắm lấy tay hắn đi cùng hắn… biến mất. Tôi trốn trong cửa hàng đằng kia. Và khi vụ nổ súng kết thúc, tôi chạy ra đây để ngó qua hàng lan can xuống mặt đất với vài người khác.”

Lucas lấy điện thoại, gọi cho Harvey và nói, “Tôi ở ngay chỗ chiếu nghỉ trên của thang cuốn, tôi có một nhân chứng nhìn thấy kẻ đã báo động cho Deese. Anh cần cho một người lên đây để lấy lời khai.

“Cho làm ngay đây.” Harvey nói. Lucas nhìn xuống tầng một và thấy các nhân viên cấp cứu đang bắt đầu di chuyển người bị thương.

Anh bảo người phụ nữ đứng chờ, rồi gọi Bob. “Anh có tìm được máy quay an ninh không?”

“Có. Chúng ta có thể thấy máy ở Chipotle, khu vực phía trên của chỗ bắn súng…”

Lucas bảo Bob về những gì cần kiểm tra ở tầng hai; anh ta rời điện thoại một phút rồi quay lại nói, “Vâng, chúng tôi thấy hắn. Chúng tôi sẽ tua lại và xem nếu có thể thấy cô ả tóc vàng. Có thể chúng ta sẽ theo dấu được chúng đến bãi đỗ xe.”

Khi viên cảnh sát của Harvey đến, Lucas dẫn nhân chứng ra cho anh ta, rồi đi xuống thang cuốn. Đội an ninh của khu mua sắm đã căng dây chắn khu vực nổ súng, và Rae, vừa quay lại sau khi đi tìm Deese, nói, “Tôi không tìm thấy hắn. Mọi người đang nối đuôi nhau rời khỏi chỗ này, ngoài kia là một mớ giao thông hỗn loạn. Họ đang đóng cửa khu mua sắm.”

“Không có hi vọng gì à?” Lucas hỏi.

“Không. Hắn không trốn đâu, hắn biến rồi.”

Anh kể với cô về gã đàn ông và cô ả ở tầng trên, và cô nói, “Đó là Cole và cô ả ở Altadena, cũng hai kẻ đó đi với Beauchamps.”

Lucas gật đầu. “Có thể lắm.”

“Nhưng nếu thế hẳn chúng là những kẻ đã chỉ điểm cho ta. Nếu vậy, tại sao chúng lại báo động cho Deese?”

“Cô có muốn nghe lí do thâm hiểm không?” Lucas hỏi. “Bởi vì chúng muốn ta giết hắn. Chúng đã cấu kết với Roger Smith, và chúng muốn chúng ta giết hắn.”

“Thế thì tại sao Santos...”

“Bởi vì hắn không biết.” Lucas nói. “Smith không kể cho hắn. Nếu cảnh sát giết Deese, Smith sẽ vô tội. Nếu Santos trả tiền cho Deese, sẽ được vô tội. Cách nào cũng được.”

“Điều anh nói làm Smith nghe giống như một tay khốn nạn vậy.” Rae nói.

“Đúng rồi đấy.”

Ở bên kia khu mua sắm, Tremanty, người đầy máu, đang đứng đối diện Harvey. Họ đang cãi nhau. Lucas đi về phía đó, và Rae theo sau.

Lucas nghe thấy Harvey nói, “… nhận hết tội lỗi cho cái mớ hỗn độn này. Nếu các anh chờ thêm, chúng tôi đã có thể mang đội SWAT đến.”

“Vớ vẩn. Chúng tôi được báo là hắn sẽ chỉ ngồi đấy trong có năm phút, và chúng tôi có lí do để tin rằng lời chỉ điểm đến từ một kẻ hiểu chuyện. Hắn là một tên giết người hàng loạt, một kẻ ăn thịt người, và chúng tôi không thể đợi được.” Tremanty nói một cách nóng nảy. Anh ta chĩa ngón trỏ về Harvey mà không chạm vào anh ta. “Không phải là chúng tôi rút dây động rừng, mà chính là các anh. Các anh chạy trong khu mua sắm, và tôi chưa bao giờ thấy ai trông giống cảnh sát hơn các anh. Kẻ canh chừng cho Deese thấy các anh và báo động cho hắn. Nếu các anh đi cách xa nhau ra, nếu các anh để chúng tôi làm điều đó, thì mọi chuyện đã xong xuôi, và đáng lẽ chúng tôi tóm được Deese rồi. Lucas đã bảo cách anh tránh xa, bảo các anh rằng chúng tôi không cần một đám cảnh sát... ”

Ngay lúc đó điện thoại của Lucas reo lên, Tremanty ngưng cãi cọ, và Bob nói, “Chúng tôi theo dấu chúng đến bãi đỗ xe, và thấy một chiếc Cadillac Escalade màu vàng ánh bạc. Và, đoán xem? Có bùn bắn lên các tấm biển số. Mọi thứ khác đều sạch trừ các biển số. Và không nhận ra được số nào.”

“Chết tiệt.”

“Cũng không hoàn toàn tệ vậy đâu.” Bob nói. “Có một cảnh sát Vegas ở đây nói rằng họ có máy quay giao thông ở các nút giao lớn, và chúng ta có thể truy chiếc Cadillac theo cách đó. Bất cứ nơi nào chúng đến.”

Lucas kể với anh ta về lối sảnh và khu bốc dỡ hàng, hỏi nếu có máy quay ở các khu vực đó. Bob rời máy một phút, rồi quay lại và nói, “Có, có máy ở đó. Chúng tôi sẽ xem bây giờ.”

“Về chuyện máy quay giao thông,” Lucas nói. “cũng cho triển khai luôn nhé. Và báo với tôi nếu anh thấy điều gì.”

“Hiểu rồi.” Bob nói.

Khi Lucas đang nói chuyện điện thoại thì Rae đi ra chỗ khác và quay lại với một đống giấy cuộn từ phòng vệ sinh, nửa chỗ đó được nhúng nước, rồi bắt đầu lau mặt của Tremanty. Anh để yên cho cô làm vậy, nắm lấy một bên khuỷu tay của cô để đứng cho vững, và cầm một chiếc khăn từ cô để lau tay mình. Rồi cô thấm khô mặt anh, và nói, “Anh đã cứu sống cô gái kia. Cô ấy đã bị mất máu.”

“Nhưng Deese biến mất rồi.” Tremanty nói. “Có thể chúng ta sẽ không bao giờ tìm lại được hắn.”

Lucas nói, “Có thể hắn chưa chạy xa đến thế.” Anh bỏ chiếc túi xanh xuống vai, mở ra, lật nắp của cả bốn chiếc thùng FedEx, lấy ra đống tiền. “Smith đang trả tiền cho hắn, nhưng chúng ta thu giữ được tiền. Tôi không biết là bao nhiêu, nhưng có thể là một triệu.”

Tremanty nở một nụ cười thoáng qua. “Santos bị thương, hắn có một đống tiền bên mình, và hắn đi gặp thằng cha Lousiana ăn thịt người kia. Chuyện đó mang tới mấy thứ mà tôi có thể bắt tay vào việc được. Deese sẽ không lấy được thêm đồng nào từ Smith, tôi có thể hứa với anh điều đó.”

Harvey lại gần. “Cảnh sát trưởng quận đang ở đây, cùng với mọi nhà báo ở Vegas. Chúng tôi đã giữ đám báo chí ở ngoài kia, chúng tôi đoán vậy, ít nhất là cho lúc này. Chúng ta cần họp để nói về câu chuyện.”

Lucas, Bob và Rae đều nhìn Tremanty. Sau một lúc, anh gật đầu. “Được rồi, hãy để tôi. Ta muốn né tránh một mớ hỗn độn chính trị, nếu có thể. Ta sẽ cần đoạn phim của Bob về kẻ đã báo động cho Deese. Và cả ả bạn gái của hắn. Và chiếc xe. cần mọi bức ảnh ta có về Deese, bao gồm bất cứ đoạn phim nào ở tầng một. Chúng ta nói chuyện với cảnh sát trưởng quận và rồi...”

“Với đám báo chí chết tiệt.” Harvey nói.

“Báo chí không có gì là sai cả.” Lucas nói. “Chuyện bắn giết mới là vấn đề.”

Họ nhìn xuống sảnh. Người ta đã xua khách rời khỏi đó, chỉ còn lại cảnh sát, đội kĩ thuật hiện trường, nhân viên an ninh và các gói băng cứu thương rách toạc nằm rải rác quanh những vũng máu đỏ thẫm đang từ từ đông lại.