← Quay lại trang sách

Chương XXX

dịch giả: trương bảo sơn

Chương XXX

rời tháng ba thực là mát mẻ, tưng bừng và rực rỡ. Hoa nở đầy hàng rào, bờ giậu, hương thơm sực nức cả rừng. Đào và nho cũng trổ bông. Chim chào mào hót suốt ngày. Chim gáy làm tổ và gù gù gọi nhau.

Ông Xu nói:

- Giá tôi chết rồi mà gặp một ngày như hôm nay cũng ngóc dậy.

Ban đêm có một trận mưa rào nhỏ và lúc mặt trời mọc có sương mù là điềm đến chiều còn mưa nữa, nhưng buổi sáng thực là đẹp.

Ông Xu nói:

- Đúng là để trồng lúa. Đúng là để trồmg bông. Đúng là để trồng thuốc lá.

Bà Ba nói:

- Này, nhưng ông vừa mới thấy dễ chịu, đừng có tạ sự ra mà đi xông xáo ở ngoài đồng, xốc vác để mà chết đấy.

Ông đáp:

- Anh thấy trong mình khỏe khoắn lắm. Ai mà ngăn cản anh đi gieo hạt giống, anh sẽ giết ngay lập tức. Anh định gieo suốt ngày, cả hôm nay, cả ngày mai, cả ngày kia, trồng lúa, trồng bông, trồng thuốc lá.

- Em nghe thấy rồi.

Ông đứng dậy và khẽ đấm vào lưng bà:

- Trồng đậu! Trồng khoai! Trồng rau!

- Trồng cả trời nữa.

- Chứ lại gì - ông khoát tay ra - một ngày như hôm nay, anh muốn gieo những luống đất từ đây đến Bô Sĩ Tốn và từ Bô Sĩ Tốn đến Tây Xa. Rồi khi rời Tây Xa, anh sẽ trở lại Bô Sĩ Tốn để xem hạt giống đã nẩy mầm chưa.

- Bây giờ em mới biết Cu Tý nhặt những chuyện thần thoại ở đâu ra.

Ông đập vào lưng Cu Tý:

- Con lại có việc làm, thích nhớ. Nếu lưng ba mà không đau thì ba làm lấy tất cả, ba thích trồng cây lắm. Những giống còn xanh, còn non... Phải để cho chúng lớn lên chứ.

Ông vừa đi vừa huýt sáo miệng. Cu Tý ăn nốt miếng bánh rồi đứng dậy theo ông.

Ông Xu nâng những mầm non ở ruộng thuốc lên.

Ông bảo:

- Phải ủ nó nhưủ con nít.

Ông làm độ mười cây để chỉ bảo cách thức cho Cu Tý, rồi đứng xem Cu Tý làm, chỗ nào sai thì sửa lại. Ông buộc Ô mã vào cây, và đi ra ruộng lúa cày.

Cu Tý làm xong ruộng thuốc lá thì vừa tới giờăn cơm trưa. Ăn xong, ông Xu dẫn Cu Tý đi coi lại một lượt.

Cu Tý đề nghị với bố:

- Bây giờ con có thể giúp bố trồng cây khác nữa, hoặc đi gánh nước cũng được.

- Thôi. Khỏi cần tưới. Chắc thế nào cũng mưa chiều nay.

Cu Tý muốn làm vừa lòng bố để ông quên chuyện Thơ Thơ phá hoại thuốc lá đi.

Cu Tý nói:

- Làm việc hai người nhanh quá bố nhỉ?

Ông Xu không đáp; nhưng thấy trời kéo mây và một cơn gió nhẹ thổi báo triệu chứng thế nào cũng sắp có một trận mưa rào, lúa sẽ chóng lên cao, lòng ông Xu lại thấy vui vẻ, nét mặt ông sáng ra. gần chiều thì trời mưa thực, nhưng hai bố con vẫn tiếp tục gieo hạt suốt cả cánh đồng. Xong việc, ông Xu đứng lên giũ tay, nhìn lại cánh đồng, sung sướng.

Thơ Thơ trốn mưa chạy lại. Nó lại để cho Cu Tý vuốt ve nó. Nó nhảy qua hàng rào, rồi đứng lại dưới một cây dâu, vươn cổ lên với một đầu cành. Cu Tý ngồi tựa hàng rào, bên cạnh bố. Cu Tý quay lại gọi bố nhìn xem cái cổ thon thon của Thơ Thơ đưong vươn lên ăn lá dâu non. Ông Xu ngồi ngắm con mang, vẻ mặt đăm chiêu khó hiểu; y như hôm đi đuổi bắn Gấu Thọt. Cu Tý rùng mình, không phải tại nước mưa ngấm lạnh.

Cu Tý nói:

- Ba...

Ông Xu chợt tỉnh quay lại. Ông cúi xuống để dấu một điều gì trong khóe mắt của ông.

Ông nói giọng rời rạc:

- Con nai của con đã nhớn thực... không phải là một con bé nhỏ như hồi con ẵm ở trên tay suốt dọc đường trong đêm tối nữa... Bây giờ thành một con mang rồi. Thực thế....

Nghe những lời ấy, Cu Tý không thấy vui. Hình như ông Xu chưa nói hết ý nghĩ của ông. Ông đặt tay lên đầu gối Cu Tý một lúc rồi nói:

- Cả con lẫn Thơ Thơ đều lớn rồi. Càng nghĩ càng thấy lo Hai bố con vào chuồng bò cho bò ăn xong, về nhà sưởi cho khô ráo. Mưa đập nhè nhẹ lên mái nhà. Thơ Thơ kêu rít lên ở ngoài, đòi vào. Cu Tý nhìn mẹ để van xin, nhưng bà giả câm, giả điếc. Ông Xu bị đau khắp mình mẩy, ngồi quay lưng vào ngọn lửa, hai tay xoa bóp đầu gối. Cu Tý xin bánh rồi đi ra. Cu Tý mới làm một ổ rơm mới ở trong nhà kho và lấy bánh nhử Thơ Thơ đi vào. Cu Tý ngồi xuống và Thơ Thơ cũng đành phải khuỵu đầu gối xuống và nằm lăn ra ở bên cạnh. Cu Tý nắm hai cái tai nhọn của nai tơ và quệt mũi vào cái mõm ướt của nó.

Một lúc Cu Tý lén ra khỏi nhà kho, mừng thầm Thơ Thơ chịu nằm im trong ấy.

Bà Ba và ông Xu đã bắt đầu ăn cơm rồi, thấy Cu Tý về ông bà không nói gì cả.

Mọi người đều ngồi ăn im lặng. Ăn xong ông Xu đi nằm ngay. Tự nhiên Cu Tý thấy mệt quá, cũng đi nằm, không buồn rửa chân đầy cát bụi nữa. Khi bà Ba vào định gọi Cu Tý đi rửa chân, bà thấy Cu Tý đã ngủ rồi, một tay vắt qua gối. Bà đứng nhìn một lúc rồi đi ra.

Buổi sáng dậy, ông Xu lại tươi tỉnh. Ông nói:

- Hôm nay là ngày trồng bông đây.

Trận mưa xuân đã tạnh từ ban đêm. Buổi sáng đầy sương móc. Những cánh đồng đều một màu hồng, và ngả sang màu xanh ở phía chân trời sáng chói. Chim hót véo von trên hàng rào và bụi cây.

Cu Tý theo bố gieo hạt bông, một thứ hạt bé và bóng. Thấy trồng một thứ lạ, Cu Tý hỏi bố hết câu này đến câu kia. Thơ Thơ đã đi biến ngay sau bữa điểm tâm, đến khoảng chín mười giờ, nó chạy về với Cu Tý. Ông Xu lại nhìn nó. Chân nó giẫm sâu xuống đất mềm và ẩm, nhưng hạt gieo rất sâu nên không có gì hại.

Cu Tý nhìn bố. Ông nói:

- Lúc nào nó buồn, nó lại chạy về với Cu Tý.

- Vì thế nó giống một con chó, phải không ba? Nó thích theo con cũng như

Mướp thích theo ba.

- Con yêu nó lắm, phải không?

- Yêu lắm chứ, ba.

Nói xong Cu Tý nhìn bố chòng chọc.

Ông chỉ nói:

- Để coi xem.

Câu ông nói không có ý nghĩa gì lạ nên Cu Tý cũng không lưu tâm đến.

Công việc gieo hạt, trồng tỉa kéo dài suốt cả tuần lễ. Trồng lúa, trồng bông xong rồi trồng đậu. Trồng đậu xong rồi trồng khoai. Vườn rau đàng sau nhà thì trồng hành và củ cải.

Ông thức khuya, dậy sớm, không nghĩ gì đến sức khỏe. Trồng trọt xong rồi mà ông vẫn chưa chịu nghỉ. Ông mê mải công việc vì thấy thời tiết thuận lợi quá, và thức ăn quanh năm chỉ trông vào mỗi cái mùa xuân. Ngày nào ông cũng mấy lần đi gánh hai thùng nước nặng từ hồ về ruộng thuốc lá và vườn rau.

Có một cái thân cây Bắc đã bỏở chỗ ruộng mới bây giờ đã mục ra, ông Xu thấy vướng víu khó chịu. Ông đào đất xung quanh rồi luồn giây vào bắt Ô mã kéo. Con ngựa già kéo nặng quá, thở hồng hộc. Ông Xu liền buộc thêm một cái giây thừng nữa để vừa kéo, vừa kêu Ô mã: “Nào kéo đi! Kéo đi! “ Cu Tý bỗng thấy mặt ông tái nhợt đi, đưa hai tay ra ôm lấy ngang lưng và ngã khuỵu xuống. Cu Tý vội chạy lại.

Ông khẽ nói:

- Không hề gì. Chỉ một chút thì khỏi thôi. Dắt Ô mã lại đây... Hãy khoan... Dắt tay ba... Để ba trèo lên.

Ông đau gập người lại. Cu Tý đỡ ông trèo lên thân cây rồi mới trèo lên lưng ngựa được. Người ông ngã về đàng trước, đầu tựa vào cổ ngựa, tay bám chặt lấy bờm. Cu Tý tháo giây thừng ra, dắt Ô mã về. Ông Xu nằm im không xuống được. Cu Tý chạy đi lấy một cái ghế cao, đỡ ông tụt xuống ghế, rồi từ ghế lê vào trong nhà. Bà Ba đương nấu ăn trong bếp, quay ra, thấy thế, vứt cả chảo xuống đất kêu xoảng một tiếng.

Bà rên rỉ:

- Đã biết ngay mà! Anh cứ tự mình làm khổ mình! Không có chịu giữ gìn gì cả!

Ông Xu lên đến giường nằm ẹp xuống. Bà theo vào, đỡ ông xoay người lại, và đặt một cái gối dưới đầu ông. Bà cởi giày và đắp chăn cho ông. Ông duỗi thẳng chân ra, dễ chịu và nhắm mắt lại.

- Không sao cả đâu... Anh chỉ nằm một lát là khỏi ngay ý mà. Em chịu khó lấy cái gì xoa vào lưng cho anh một chút.

Ông Xu vẫn chưa khỏi, nằm đau mà không dám kêu. Bà Ba muốn cho Cu Tý đi mời bác sĩ Vĩ Sơn, nhưng ông không chịu, ông nói:

- Anh đã chịu ơn ông một lần rồi. Anh sẽ khỏi ngay ấy mà.

- Chắc anh bị gẫy xương ở đâu đó.

- Gẫy xương thì rồi cũng khỏi.

Bà Ba thở vắn than dài:

- Nếu anh chịu nghe em giữ gìn một chút... Anh làm như cũng to lớn sức lực như bọn Phó Lém.

- Ông Minh, chú anh, cũng to lớn khỏe mạnh, thế mà cũng phải xoa bóp luôn.

Về sau ông cũng khỏi. Thôi em im đi cho anh nhờ.

- Em không im.Có thế anh mới chừa.

- Anh chừa rồi. Thôi em im đi, anh van em.

Cu Tý lo lắng thấy bố cứ bị tai nạn luôn. Người ông thì bé mà cứ đòi làm những công việc ngay đến mười người cũng chưa chắc đã làm nổi. Cu Tý còn nhớ mang máng có một lần ông Xu đương chặt một cái cây; thì nó đổ xuống ngay vào vai ông, ông phải băng bó tay đến mấy tháng trời, mà không làm sao cả, ông lại khỏi và khỏe mạnh như thường. Không có cái gì có thể bắt ông nằm lâu được cả.

Ngay đến con rắn hổ đất mà cũng không hại ông nổi. Cu Tý nghĩ đến chuyện này và thấy yên tâm bố mình là người bất khả xâm phạm cũng như trái đất bất khả xâm phạm. Tuy thế bà Ba rất lo phiền bứt rứt không yên, nhưng đấy là Týnh của bà, giá chỉ trật một ngón xương tay, bà cũng lo phiền bứt rứt đến thế thôi.

Một ít lâu sau tai nạn trên, Cu Tý báo tin cho bố biết lúa đã mọc.

- Sướng quá nhỉ?

Khuôn mặt xanh xao của ông Xu đặt trên chiếc gối sáng lên.

- Ba mong chóng khỏi để kịp làm việc, nếu không con phải làm thay ba.

Rồi ông cau mày nói tiếp:

- Nhưng này Cu Tý, con cũng phải biết đấy, phải giữ không cho con mang ra ngoài đồng mới được.

- Con sẽ giữ nó. Nó không phá hại gì đâu.

- Thế thì tốt lắm. Phải trông nó cẩn thận mới được.

Hôm sau Cu Tý đem Thơ Thơ đi săn gần hết cả ngày. Cu Tý đi mãi gần suối Du Nhi Bá và xách về được bốn con sóc.

Ông Xu khen:

- Con thế mới là con chứ. Biết đi kiếm ăn về nuôi bố.

Bà Ba làm món cơm rang với sóc. Bà khen ngon lắm.

Ông Xu nói;

- Thịt mềm quá, khẽ đụng đến đã tơi cả xương ra.

Cu Tý hôm ấy được bố mẹ cưng quá, cả Thơ Thơ nữa.

Ban đêm được một trận mưa phùn. Sáng dậy ông Xu bảo Cu Tý ra đồng thăm xem lúa mọc ra sao và có vết sâu ăn hại không. Cu Tý nhảy qua hàng rào ra đồng. Cu Tý chắc mình chỉ đi độ vài chục bước thì đã trông thấy ngọn lúa xanh non rồi; nhưng Cu Tý ngạc nhiên, không trông thấy gì cả, chỉ có ở tận đầu ruộng đàng kia mới thấy còn một ít mạ tươi tốt. Cu Tý chạy trở lại đi dọc theo những luống đất, và thấy những lốt chân Thơ Thơ còn y nguyên.

Cu Tý hoảng hồn, biết làm sao bây giờ. Cu Tý đi loanh quanh khắp cánh đồng, hy vọng có một phép mầu nhiệm nào làm cho lúa mọc trở lại. Cu Tý nghĩ có lẽ mình ngủ mê thấy Thơ Thơăn lúa và khi tỉnh dậy sẽ thấy lúa vẫn còn y nguyên tươi tốt. Cu Tý nhặt một cành cây đâm mạnh vào cánh tay thử xem mình tỉnh hay mê. Thôi còn chi nữa mà ngờ, cái cảnh hiểm nghèo hiện tại đúng là cái cảnh hiểm nghèo của một cơn ác mộng, nhưng cái cánh tay bị đâm đau đớn là một sự thực, hiển nhiên như những cây lúa bị Thơ Thơăn mất. Cu Tý lê bước về nhà, vào ngồi trong bếp, không dám gặp bố. Ông Xu gọi, Cu Tý đành phải vào trong phòng ông nằm.

- Thế nào con, mùa màng ra sao?

Cu Tý giả vờ vui vẻ đáp:

- Bông đã lên, tốt lắm. Đậu cũng bắt đầu nẩy mầm đâm lên.

Cu Tý duỗi thẳng chân ra, ngoáy những ngón. Tâm trí bị thu hút cả vào những ngón ấy, hình như Cu Tý đương tìm ra được một công dụng mới cho nó.

- Còn lúa thì sao, Cu Tý?

Tim Cu Tý đập như trống trận. Cu Tý nghẹn ngào nói:

- Con gì đã ăn gần hết cả.

Ông Xu nằm im. Sự im lặng của ông cũng như một cơn ác mộng. Mãi sau ông mới hỏi:

- Con có biết con gì ăn không?

Cu Tý nhìn bố, mắt buồn thảm van lơn.

Ông Xu nói:

- Lại con nai, có phải không?

Môi Cu Tý run lên:

- Vâng... hình như thế.

Ông Xu nhìn con, thương hại:

- Đi ra ngoài chơi một lúc, và bảo má vào đây. Ba rất buồn. Ba đã nghĩ từ trước.

- Con lạy ba đừng cho má biết.

- Phải cho má biết chứ. Thôi, đi đi, Cu Tý! Ba sẽ cố che chở cho.

Cu Tý đành thất tha thất thểu vào bếp.

- Ba kêu má.

Cu Tý ra sân, gọi Thơ Thơ, giọng run run. Con mang chạy lại. Cu Tý đi với nó ra đường, tay đặt lên lưng nó, Cu Tý yêu nó hơn bao giờ hết, dù nó đương có tội.

Thơ Thơ giậm chân, rủ Cu tý chạy. Cu Tý còn đâu tâm trí để chơi đùa nữa. Cu Tý đi thủng thẳng đến tận hồ nước. Quanh hồ hoa nở đẹp như một cảnh vườn; nhưng Cu Tý cũng chẳng thiết dạo chơi. Cu Tý đi về. Bố mẹ vẫn còn đương nói chuyện với nhau. Ông Xu gọi Cu Tý vào cạnh giường. Bà Ba hầm hầm nét mặt, bà giận Tým người lại, hai môi mím chặt.

Ông Xu bình tĩnh nói;

- Cu Tý! Ba má đã thỏa thuận với nhau rồi. Việc vừa xẩy ra rất nghiêm trọng, nhưng bây giờ thử tìm phương cúu vãn lại xem. Ba chắc con sẽ ra công ra sức để thu xếp công việc.

- Ba bảo làm gì con cũng làm. Con sẽ nhốt Thơ Thơ cho tới khi gặt hái xong.

- Ở nhà làm gì có chỗ nào mà nhốt cái con hung vật ấy. Nghe ba bảo đây này.

Bây giờ vào kho đem thóc ra, lựa lấy những bông tốt nhất. Má sẽ giúp cho một tay. Chọn xong, con đem ra ruộng gieo để thay vào chỗ mạ đã bị mất.

Đào những lỗ như ba đã đào đấy, bỏ hạt vào rồi phủ đất lên.

- Con biết cách rồi.

- Khi gieo xong hạt rồi, chắc sáng mai thì xong, con buộc Ô mã vào xe, đánh ra chỗ khu trại cũ, ở ngay chỗ quẹo đường đi về nhà Phó Lém. Con nhổ lấy những cái cọc ở cái hàng rào cũ, bỏ hoang ở đấy, chất lên xe. Đừng có chất nhiều quá một lúc, kẻo Ô mã không đủ sức kéo nặng quá đâu. Đi nhiều lượt vào, bao giờ hết thì thôi, và đem những cọc về chất ở dọc hàng rào nhà.

Những cọc đem về chuyến thứ nhất thì trồng ngay lập tức ở phía hàng rào cạnh sân; con làm thành một cái hàng rào càng cao được chừng nào càng hay chừng nấy; bắt đầu từ hai phía sân nhà trước, vì ba thấy con mang hay nhảy qua hai phía ấy nhất. Nếu con ngăn được nó qua lại hai phía ấy, may ra con giữ được nó ở ngoài, cho tới khi làm xong cả cái hàng rào.

Cu Tý thấy tựa như mình đương ở trong một cái thùng kín mít tối đen, bây giờ được người ta mở cái nắp ra cho; mặt trời và ánh sáng và không khí ùa vào, và Cu Tý được tự do.

Ông Xu nói:

- Nếu cái hàng rào cao quá, con không với tới được, thì lúc ấy má sẽ giúp cho để mà buộc.

Cu Tý mừng rơn, quay lại ôm chầm lấy mẹ hôn. Bà giậm chân xuống đất, có vẻ tức lắm. Bà nhìn vào chỗ không, không nói năng gì cả. Cu Tý thấy để mẹ yên thì hơn, liền bỏ chạy ra ngoài, và sung sướng hết chỗ nói. Thơ Thơ đương đứng ăn ở dọc đường, gần bờ rào. Cu Tý ôm lấy cổ nó, nói:

- Ba đã thu xếp xong rồi. Má giậm chân, nhưng ba đã thu xếp xong rồi.

Thơ Thơ đương mải ăn cỏ non, liền gỡ mình ra khỏi tay Cu Tý. Cu Tý vừa đi vừa huýt sáo miệng, vào kho đem thóc ra lựa lấy những bông có hạt lớn. Cần phải nhiều bông lắm mới đủ gieo. Cu Tý bỏ cả vào một cái bao, vác ra cửa bếp, ngồi lặt ra từng hạt. Bà Ba đến ngồi bên cạnh, mặt lạnh như tiền. Bà cầm lên một bông và bắt đầu lặt.

Bà “hừ” lên một tiếng.

Ông Xu đã cấm bà mắng Cu Tý; nhưng ông không cấm bà nói một mình:

- Đùng làm khổ nó! Hừ! Còn cái bụng mình, đến mùa đông này thì trống rỗng, thì mình có khổ không?

Cu Tý xoay người, dần dần thành ra ngồi quay lưng vào mẹ, miệng hát mgâm nga không để ý đến mẹ.

- Câm miệng đi!

Cu Tý câm ngay lập tức, vì không phải lúc để cãi lại hay gây chuyện với mẹ. Cu Tý làm nhanh thoăn thoắt, hạt lúa lặt ra khỏi bông. Cu Tý vội làm cho mau để tránh mẹ và đi gieo hạt. Cu Tý vác bao thóc lên vai, đi ra đồng; còn có thể làm việc một tiếng đồng hồ nữa mới tới giờăn. Một mình ở giữa đồng. Cu Tý tha hồ ca hát, huýt sáo miệng.Một con sáo cũng hót trên bụi gai. Cu Tý không biết nó định hát đua hay là nó muốn họa với mình. Trời tháng ba xanh vàng. Tay bốc hạt thóc, Cu Tý thấy thích. Thơ Thơở đâu chạy lại. Cu Tý bảo:

- Ra chỗ khác mà chơi đi, không có lại bị tống ngay khỏi nhà bây giờ.

Ăn xong, buông đũa, buông bát một cái, Cu Tý lại chạy đi ra đồng ngay.Cu Tý làm nhanh lắm, và chắc sớm hôm sau chỉ làm thêm độ hai tiếng đồng hồ nữa là xong. Sau bữa cơm chiều, Cu Tý ngồi cạnh giường bố, nói như sáo. Ông Xu nghe như mọi khi, nhưng những câu trả lời của ông đôi khi có vẻ trống trếch tựa như trí óc ông đểở đâu đâu. Bà Ba vẫn tỏ ra bất mãn. Bữa cơm sáng và chiều trơ trỏng vài món ăn chẳng có gì cả, tựa như bà cậy thế cái nồi cái niêu ra để báo thù bố con Cu Tý. Trong bụi gai, một con chim muỗi cất tiếng kêu. Mặt ông Xu sáng lên.

- Khi có tiếng kêu thứ nhất của chim táp muỗi, thì lúa phải gieo rồi. Mình cũng không đến nỗi chậm quá, Cu Tý.

- Chỉ còn một ít sáng mai gieo nốt.

- Thế thì tốt lắm.

Nói xong ông nhắm mắt lại. Ông nằm yên thì thấy trong mình đỡ đau, dễ chịu, nhưng khi ông trở mình, thì nhức nhối không chịu được. Ông vẫn khổ sở về bệnh tê thấp. Ông bảo:

- Thôi đi về phòng nghỉ đi, không mệt.

Cu Tý đứng lên và, không đợi giục, tự ý đi rửa chân rửa cẳng rồi vào giường nắm ngủ ngay. Gà vừa gáy sáng, Cu Tý đã dậy có vẻ biết trách nhiệm lắm.

Bà Ba bảo:

- Thực đáng thương. Có thế mới biết thân.

Trong mấy tháng vừa qua, đứng giữa mẹ và Thơ Thơ, Cu Tý đã học được cái phương pháp quý giá của bố là im lặng, không cãi lại mẹ. Tuy lúc ấy bà Ba phật lòng lắm, nhưng chỉ một lát bà nguôi ngay. Cu Tý ăn ngon lành, và nhanh, thủ một nắm bánh vào trong tay áo để cho Thơ Thơ, và đi ngay ra đồng. Lúc đầu, trời còn tối, Cu Tý không trông rõ để làm việc, Cu Tý chờ coi mặt trời mọc ở sau vòm nho. Trong ánh bình minh vàng lợt, những lá non và những tua cuốn của cây nho, trông giống như mái tóc của cô Týnh. Cu Tý nhận thấy cảnh mặt trời mọc cũng như cảnh mặt trời lặn, đều khiến cho Cu Tý cảm thấy một mối buồn êm đềm man mác. Cảnh bình minh thì có vẻ man rợ và tự do; còn cảnh hoàng hôn thì có vẻ buồn quạnh hiu nhưng chứa chan hy vọng. Cu Tý đắm mình trong giấc u sầu êm dịu cho đến lúc khắp xung quanh, mặt đất biến từ màu xám ra màu xanh lợt, và từ màu xanh lợt ra màu trấu khô.

Cu Tý hăng hái làm việc. Thơ Thơở trong rừng chạy về, rõ ràng là đã ở suốt đêm trong đó. Cu Tý lấy bánh ra cho nó ăn và để nó rúc mõm vào bên trong áo để nhặt những miếng vụn còn sót lại. Cái mõm ướt và mềm của nó chạm vào da thịt Cu Tý làm cho Cu Tý buồn cười rũ rượi.

Một lúc sau, gieo lúa xong, Cu Tý chạy về chuồng ngựa đóng xe đi đến trại bỏ hoang. Thơ Thơ cũng được đi thích lắm, phi chạy đàng trước xe. Thỉnh thoảng, nó chơi ác đứng dừng lại ở giữa đường đi. Cu Tý phải ngừng xe lại, vuốt ve nó để cho nó đi.

Lúc đầu, Cu Tý thúc Ô mã đi nước kiệu, nhưng sau nghĩ lại còn phải đi nhiều chuyến, Cu Tý mới để cho Ô mã đi thong thả. Công việc dỡ hàng rào ở trại cũ không khó khăn lắm, chỉ khẽ đụng tới, những cái cọc đã ngã ra rồi; nhưng công việc chất những cái cọc ấy lên xe thực là mệt. Hai cánh tay và lưng Cu Tý mỏi rời rã, và Cu Tý phải ngừng lại để nghỉ. Cu Tý không dám chất cọc lên xe nhiều quá, và cũng chỉ chất cao được có chừng thôi, rồi khiến Ô mã kéo xe trở về nhà.

Thơ Thơ lại phóng lên chạy trước. Cu Tý định trồng những cái cọc bắt đầu từ chỗ hàng rào ở cạnh nhà trồng đi, như vậy lỡ có thiếu cọc, thì ít ra Cu Tý cũng đã rào được chỗ Thơ Thơ hay qua lại nhất.

Cu Tý không ngờ hạ những cái cọc ở trên xe xuống lại lâu công đến thế. Làm được nửa chừng, Cu Tý thấy nãn. Có lẽ lúa chín rồi, Cu Tý mới bắt đầu làm được hàng rào cũng nên. Thời tiết khô khan nên hạt giống chậm nẩy mầm. Sáng sáng, Cu Tý lo lắng ra xem mạ đã mọc chưa, và mỗi khi thấy nó chưa mọc thì Cu Tý lại mừng thầm. Cứ gà gáy sáng là Cu Tý đã dậy rồi, Cu Tý chỉăn điểm tâm qua loa không dám phiền đến mẹ, có khi đứng nhai, không ngồi vào bàn ăn nữa.

Buổi chiều Cu Tý làm việc cho đến lúc nhá nhem tối, trông những cái cọc lẫn vào màu đất. Mắt Cu Tý quầng lên, vì thiếu ngủ. Ông Xu không có thời giờ cắt tóc cho Cu Tý nên nó dài xõa xuống, đâm cả vào mắt. Nhiều hôm, ăn cơm chiều xong, Cu Tý đã buồn ngủ rũ ra, bà Ba còn bắt Cu Tý đi lấy củi cho bà, mặc dầu ban ngày bà thừa sức làm công việc ấy; tuy thế Cu Tý cũng không kêu ca gì cả.

Ông Xy nhìn con đau sót, đau hơn cả những lúc bị cái bệnh phong thấp nó hành hạ ông. Một hôm, ông gọi Cu Tý bảo:

- Ba thấy con làm việc vất vả ba rất vui lòng, nhưng cái con mang ấy, tuy con hết lòng yêu thương nó đấy, nhưng nó không đáng để cho con khổ sở vì nó.

Cu Tý đáp lại có vẻ bướng:

- Con đâu có khổ sở, ba xem bắp thịt của con, con khỏe ghê lắm.

Ông Xu nắn cái cánh tay mảnh dẻ và cứng rắn. Thực thế, công việc khuân vác những cái cọc nặng đã làm cho cánh tay, lưng và vai Cu Tý nở nang ra.

Ông nói:

- Giá ba mất đi một tuổi thọ, để giúp được con ba cũng sướng.

- Một mình con sẽ làm được lấy tất.

Buổi sáng ngày thứ tư, Cu Tý bắt đầu làm hàng rào về phía Thơ Thơ hay qua lại, đề phòng nếu lúa có mọc trước khi làm xong tất cả, thì Thơ Thơ cũng khó mà nhảy ra ăn được. Cu Tý định sẽ buộc cẳng Thơ Thơ suốt đêm suốt ngày, dù nó có giẫy giụa thế nào cũng mặc, cho đến khi làm xong hàng rào mới thả ra. Cu Tý thấy công việc mình làm nhanh, mừng lắm. Trong có hai ngày, Cu Tý đã dựng được cái hàng rào cao đến thước rưỡi ở hai phía đông và phía nam. Bà Ba thấy công việc khó khăn đến thế mà Cu Tý làm nổi, bà cũng nguôi giận. Sáng hôm thứ sáu, bà bảo:

- Hôm nay má không bận gì cả, để má giúp con cho một ít.

- Ô, má, thế thì sướng quá!

- Má không ngờ con có thể làm được thế này.

Bà dễ mệt quá, mà công việc có gì khó nhọc đâu. Bà chỉ có việc hai tay cầm hai đầu cây cọc nhẹ, chuyển cho Cu Tý thôi. Thế mà mặt bà đỏ lên, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, hơi thở hổn hà hổn hển; nhưng bà vui vẻ và làm việc với Cu Tý suốt ngày hôm ấy và cả một buổi sáng hôm sau nữa. Có nhiều cọc nên Cu Tý có thể làm cái hàng rào cao đến thước tám. Ông Xu bảo như thế đủ để ngăn giữ con mang nhảy qua được.

Ông nói:

- Nếu là một con nai lớn đến hai thước rưỡi nó cũng có thể nhảy qua được.

Chiều hôm ấy, Cu Tý thấy mạ đâm ra khỏi mặt đất. Sớm hôm sau, Cu Tý tròng cổ Thơ Thơ lại và lấy một cái thừng buộc hai chân lại với nhau. Thơ Thơ vùng vẫy và lăn ra đất như điên như khùng. Nó quỳ xuống gẫy giụa dữ dội, nêú không thả nó ra thì nó có thể gẫy chân được. Cu Tý cắt giây thừng cho nó đi. Nó chạy thẳng ngay vào rừng, suốt ngày hôm ấy không về. Cu Tý làm ráo riết về phía tây, vì nếu Thơ Thơ bị bịt mất hai đường kia, tất thế nào cũng phải qua đường này.

Buổi trưa, bà Ba lại làm giúp cho ba tiếng đồng hồ nữa. Còn bao nhiêu cọc Cu Tý đem dùng hết.

Hai trận mưa rào làm cho mạ mọc cao thêm đến một phân nữa. Một buổi sáng, Cu Tý sắp sửa đi lấy thêm cọc nữa. Trước khi đi, Cu Tý trèo lên cái hàng rào mới nhìn ra cánh đồng, thì thấy Thơ Thơ đương ăn lúa ở đầu đằng kia. Cu Tý nhảy xuống gọi mẹ:

- Má oi, đi lấy cọc giúp con đi. Con phải làm nhanh, không có Thơ Thơ đương ở ngoài đồng kia kìa.

Bà Ba vội vàng chạy ra trèo lên lưng chừng hàng rào nhìn ra ngoài. Bà nói:

- Ở đầu kia không có gì nhưng nó đã ăn ngay đây này.

Cu Tý nhìn theo tay bà chỉ. Vết chân mang chạy ra đến hàng rào, rồi lại chạy sang tận phía bên kia nữa.

Bà bảo:

- Nó ăn cả đây nữa.

Cu Tý nhìn, thấy mạ bị lôi bật cả rễ lên. Luống ruộng thì trơ trụi. Vết chân mang in rất rõ ràng.

- Nó ăn chưa xa đâu, má. Má nhìn xa ra một chút mà xem. mạ hãy còn nguyên Nó mới ăn có một ít thôi.

- Phải, nhưng ai cấm nó không ăn nốt?

Bà trèo xuống, đi về nhà. Bà nói:

- Thôi thế là hết. Mình nhân nhượng mãi thực là ngu.

Cu Tý bấu chặt lấy cái hàng rào. Thơ Thơ ngẩng đầu lên, và chạy lại. Cu Tý trèo xuống, không buồn nhìn Thơ Thơ. Thơ Thơ nhảy một cái, lẹ như chim, vọt qua cái hàng rào cao mà Cu Tý đã mất bao nhiêu là công trình để dựng lên, Cu Tý trở về phòng, vật mình xuống giường và chúi mặt xuống gối.

Cu Tý hồi hộp đợi bố gọi. Lần này thấy hai bố mẹ nói chuyện với nhau lâu quá, Cu Tý biết chắc sẽ có những chuyện khó khăn; Cu Tý biết chắc sẽ có những chuyện đã đe dọa Cu Tý từ ít lâu nay; nhưng Cu Tý không ngờ rằng lại có những chuyện không thể tưởng tượng được, Cu Tý không ngờ rằng ông Xu có thể nói những lời như thế được.

Ông nói:

- Cu Tý, ba má đã cố hết sức mà không thể được, ba buồn vô cùng. Ba không thể nói với con hết nỗi buồn của ba. Nhưng chúng ta không thể để mùa màng bị phá hoại mãi. Chúng ta không thể để cả nhà chết đói được. Con dắt con nai vào rừng, trói nó lại, và cho nó một phát súng.

Cu Tý dắt Thơ Thơ đi về phía tây, vai đeo khẩu súng của ông Xu. Tim Cu Tý đương đập, ngừng lại, rồi lại đập.

Cu Tý lẩm bẩm:

- Ta không làm thế. Nhất định là không.

Cu Tý ngừng lại ở giữa đường, nói thật to:

- Không thể bắt ta làm như thế được.

Thơ Thơ trố mắt ra nhìn Cu Tý, rồi cúi đầu xuống một bụi cỏở bên đường. Cu Tý lại tiếp tục đi thong thả.

- Ta không làm thế được, ta không làm thế, và ta không làm thế. Cứ đánh ta đi.

Cứ giết ta đi. Ta không làm thế.

Cu Tý ngừng lại ở nơi trại bỏ hoang. Hãy còn một khoảng hàng rào nữa Cu Tý chưa dỡ. Cu Tý lăn ra mặt cỏ, dưới một gốc móc và tấm tức khóc cho đến lúc không khóc được nữa. Thơ Thơ chạy lại liếm mặt Cu Tý, Cu Tý bá lấy cổ nó, vừa nói vừa thở:

- Ta không làm thế. Ta không làm thế.

Khi Cu Tý đứng dậy, đầu óc choáng váng, Cu Tý phải tựa vào gốc cây móc. Cây đương ra hoa. Ong bay hút nhị kêu vo vo. Mùi hương sực nức trong bầu không khí xuân tươi. Cu Tý tự mình thấy xấu hổ vì đã mất thời giờ than khóc. Cu Tý cần phải suy nghĩ, cần phải tìm một lối thoát, như ông Xu vẫn thoát khỏi những lúc nguy nan. Thoạt tiên Cu Tý nghĩ sao mình không làm một cái chuồng mà nhốt thơ Thơ, một cái chuồng cao ba thước, có được không; rồi Cu Tý đem hạt, đem trái, đem cỏ vào cho Thơ Thơ. Nhưng như thế thành thử Cu Tý chỉ lo thức ăn cho Thơ Thơ cũng đủ hết ngày... mà ông Xu thì đau yếu nằm kia... Cu Tý phải trông nom việc đồng áng...Ngoài Cu Tý ra không còn ai làm những công việc ấy nữa.

Cu Tý nghĩ đến Lý. Lý có thể đến giúp Cu Tý làm đồng cho đến khi ông Xu khỏi; nhưng hiện Lý đương ở Bô Sĩ Tốn hoặc đương lênh đênh trên biển Trung Hoa, xa những hành động đê hèn của bọn Lém. Cu Tý nghĩ đến bọn Lém, Cu Tý tiếc rằng bọn Lém nay đã trở thành kẻ thù của gia đình Cu Tý. Tuy nhiên Bắc vẫn có thể giúp Cu Tý được. Nhưng Bắc làm gì được? Cu Tý nghĩ ra được một cách khác, tuy đau đớn nhưng có lẽ Cu Tý còn có thể chịu đựng được, là để Thơ Thơở một nơi nào đó. Như thế Cu Tý phải xa cách Thơ Thơ nhưng Cu Tý biết rằng Thơ Thơ còn sống ở một chỗ nào đó trên thế giới. Cu Tý có thể nghĩ đến Thơ Thơ, sống nhăn và ranh mãnh, ngóc cao cái đuôi như cái cờ lên phe phẩy vui vẻ. Cu Tý sẽ đi tìm Bắc và giao phó cho Bắc định liệu. Cu Tý sẽ nhắc đến Diều Rơm với Bắc, Cu Tý sẽ nói về Diều Rơm kỳ cho tới khi Bắc phải nghẹn ngào; rồi lúc ấy Cu Tý mới sẽ nhờ Bắc chở Thơ Thơ đến Đắc Sơn Ninh như trước kia Bắc đã chở lũ gấu con. Người ta sẽ nhốt Thơ Thơ vào trong một sở thú rộng nào đó có nhiều ngưòi đến xem. Thơ Thơ sẽ tha hồ nhảy nhót; người ta sẽ cho Thơ Thơăn nhiều cái ăn, và có một con nai cái nữa, và ai ai cũng phải khen ngợi Thơ Thơ. Còn Cu Tý, Cu Tý sẽ cày cấy và kiếm tiền riêng và, mỗi năm một lần, Cu Tý sẽ đi thăm Thơ Thơ. Cu Tý sẽ để dành tiền và có một cái trại riêng, và Cu Tý sẽ chuộc Thơ Thơ về sống chung với nhau.

Cu Tý hoan hỉ lắm.Cu Tý vừa đi vừa chạy đến nhà Phó Lém. Cổ Cu Tý khô lại, mắt Cu Tý nhức nhối và sưng lên. Hy vọng làm cho Cu Tý phấn khởi lên, và khi Cu Tý đi trên đường trồng sồi của nhà Phó Lém, Cu Tý thấy người khoan khoái, dễ chịu. Cu Tý trèo vội lên những bậc thềm, gõ cửa, bước vào. Trong nhà chỉ có ông bà Phó Lém đương ngồi im lặng trong hai cái ghế xích đu.

Cu Tý vừa nói vừa thở:

- Chào ông bà. Anh Bắc có nhà không ạ?

Ông Phó Lém từ từ quay đầu lại trên cái cổ nhăn nheo, trông như đầu con ba ba.

Ông nói:

- Đã lâu không thấy Cu Tý đâu cả.

- Thưa ông, anh Bắc đâu?

- Bắc ấy à? Bắc và mấy anh em nó đều đi Canh Túc Ky bán ngựa cả.

- Bây giờ đương ngày làm mùa mà cũng đi ư?

- Ngày làm mùa cũng là ngày mua, ngày bán. Chúng nó thích buôn bán hơn là làm ruộng.Chúng nó cho là buôn bán cũng đủ sống. Mà có lẽ chúng nó cũng có lý.

- Các anh ấy đi tất cả sao?

- Tất cả, không còn một ai ở nhà cả. Sang tháng tư thì Bắc và Bí sẽ về trước.

Bà Phó nói:

- Thực chán quá, đẻ ra một lũ con trai, nuôi cho chúng nó lớn lên, để chúng nó cùng kéo đi cả một lúc. Nhưng cũng may là chúng nó đã để sẵn cho cái ăn cái uống, củi đóm đủ dùng cho tới tháng tư này chúng nó trở về.

- Tháng tư này...

Cu Tý buồn rầu quay ra cửa.

- Hãy ở lại đây chơi đã, Cu Tý. Ở đây ăn cơm nhớ? Có bánh nho đấy. Diều Rơm vá Cu Tý thích bánh nho của bác làm lắm mà.

- Cháu vội đi. Cám ơn bác.

Bỗng Cu Tý òa lên khóc:

- Nếu bác có một con mang nó ăn lúa mà bác không ngăn cản nó được và ba bác bảo đem giết nó đi, thì bác làm thế nào?

Ông Phó chăm chú nhìn Cu Tý. Ông Phó đáp:

- Bác thì giết nó đi.

Cu Tý biết là mình nói không rành rọt, liền nói thêm:

- Nhưng nếu nó là một con mang mà bác thương yêu như thương yêu Diều Rơm thì sao?

Ông Phó nói:

- Yêu thương thì dính dáng gì với lúa. Không thể để một con vật ăn lúa được.

Hay ít ra phải có những đứa con như con bác, chúng nó có những cách kiếm ăn khác.

Bà Phó hỏi:

- Có phải con nai dạo mùa hè cháu dắt đến đây nhờ Diều Rơm đặt tên không?

- Vâng chính nó, chính Thơ Thơ. Bác có muốn nuôi nó không? Gíá còn Diều Rơm thì Diều Rơm sẽ nhận ngay.

- Cháu nghĩ vậy chứ đằng ấy còn chẳng giữ được nữa là đằng này, vả lại nó chẳng chịu ở đâu. Đây với đấy, một vài cây số có nghĩa lý gì với một con mang.

Thấy hai ông bà Phó trơ như đá, Cu Tý nói:

- Thôi, chào hai bác.

Vắng mấy người con trai và mấy con ngựa, trại ông Phó Lém buồn teo. Có mấy con chó họ cũng đem đi gần hết; chỉ còn có một đôi gầy ốm, buộc ở góc nhà, nằm gải tai buồn thiu. Cu Tý ra khỏi nhà, thấy dễ chịu.

Cu Tý sẽ tự mình đem Thơ Thơ đi Đắc Sơn Ninh. Cu Tý nhìn quanh tìm một sợi giây thừng để buộc nó dắt đi, không có nó lại chạy về như hôm đi săn. Cu Tý lấy dao cắt mãi mới được một cành nho, đem tròng vào cổ Thơ Thơ rồi đi về phía đông bắc. Lúc đầu Thơ Thơ chịu để yên, sau một lúc thấy khó chịu, vùng vằng gỡ ra.

Cu Tý bảo nó:

- Tại sao bây giờ lại bướng bỉnh, khó bảo như thế?

Bảo mãi nó chẳng nghe, Cu Tý đành phải tháo cái cành nho ra. Đến buổi trưa Cu Tý thấy mệt, một phần cũng vì đói. Buổi sáng vội đi, Cu Tý chẳng kịp ăn uống gì cả. Cu Tý bắt chước Thơ Thơ ăn vài cái nõn lá, nhưng chỉ thấy đói thêm, chân không buồn bước. Cu Tý nằm lăn ra cạnh đường để nghỉ, và bắt Thơ Thơ phải nằm ở một bên. Cu Tý say vì đói khát, vì buồn rầu, và vì trời nắng tháng ba ở trên đầu. Cu Tý ngủ thiếp đi. Khi Cu Tý thức dậy. Thơ Thơ đã đi đâu mất. Cu Tý xem lốt chân, thấy Thơ Thơ vào bụi rậm, rồi lại ra đường và đi thẳng về nhà.

Cu Tý không còn làm gì hơn là đi theo nó. Cu Tý mệt quá không kịp suy Týnh gì nữa. Sâm sẩm tối, Cu Tý về đến nhà. Một ngọn đèn le lói ở trong bếp. Hai con chó ngửi thấy hơi chạy ra.Cu Tý vỗ về để chúng nó đừng sủa, rồi lặng lẽ lại gần cửa nhìn vào trong nhà. Ở nhà đã ăn cơm chiều rồi. Bà Ba ngồi khâu như mọi ngày dưới ánh đèn. Cu Tý chưa biết có nên vào hay đi, bỗng Thơ Thơ chạy cồm cộp qua sân. Cu Tý thấy mẹ ngừng tay khâu ngẩng đầu lên, lắng tai nghe.

Cu Tý vội lỏn chạy ra đàng sau kho sấy thịt, và khẽ gọi Thơ Thơ. Con mang chạy lại. Cu Tý nấp vào tường. Bà Ba mở cửa bếp, đi ra. Một vệt ánh sáng chiếu ra sân. Một lát bà đóng cửa lại và tắt đèn bếp. Cu Tý đợi một lúc lâu cho mẹ ngủ say, mới lẻn vào kho mò được mấy khúc thịt gấu còn sót lại. Cu Tý nghĩ đến cái trạn đồăn ở trong bếp mà thèm, nhưng không dám vào. Cu Tý thấy mình như một người lạ, một tên ăn trộm. Cu Tý nghĩ thầm chắc những con gấu cũng cảm thấy như mình, và những con mèo rừng, những con báo, và tất cả những con thú rừng mắt nhìn chằm chằm vào trong trại, bụng trống rỗng. Cu Tý trải một cái ổở trong kho và lăn ra nằm ngủ, Thơ Thơở bên cạnh.

Mặt trời mọc rồi Cu Tý mới dậy, buồn rầu và mệt nhọc. Thơ Thơ đã đi rồi. Bất đắc dĩ Cu Tý phải về nhà.. Cu Tý thấy mẹ lớn tiếng ở hàng rào. Bà đã tìm thấy khẩu súng Cu Tý dựng ở cạnh tường kho. Bà đã tìm thấy Thơ Thơ. Bà lại còn tìm thấy Thơ Thơ nhân lúc tang tảng sáng đã không những ăn lúa mà thôi, lại còn ăn cả đậu nữa. Cu Tý chán nản, chạy lại. Bà Ba tức giận mắng ầm lên. Cu Tý đứng yên, cúi gầm mặt xuống.

Sau cùng bà bảo:

- Vào xem bố bảo gì?

Cu Tý vào phòng bố. Nét mặt ông cau lại. Ông dịu dàng hỏi:

- Tại sao ba bảo mà con không làm!

- Ba, con không thể làm được.

Ông rướn đầu lên trên gối, và bảo:

- Con lại đây ba hỏi. Cu Tý, con có biết là ba đã cố hết sức giữ con mang cho con không?

- Thưa ba, có.

- Con có biết rằng mình cần phải giữ gìn mùa màng để mà sống không?

- Có ạ.

- Con có biết rằng mình không còn cách gì khác để giữ con mang ấy khỏi phá hại mùa màng không?

- Có a!

- Vậy thì con còn đợi gì mà không làm theo lời ba bảo?

- Con không thể làm được.

Ông Xu không đáp.

- Ra bảo má vào đây rồi về phòng đóng cửa lại.

- Vâng ạ.

Gọi mẹ xong, Cu Tý về phòng đóng cửa lại. Cu Tý ngồi xuống cạnh giường, xoắn tay lại. Cu Tý nghe thấy những tiếng thì thào, rồi tiếng chân đi, rồi một tiếng súng. Cu Tý đâm bổ ra. Bà Ba đứng ở cửa bếp, tay cầm khẩu súng còn khói. Thơ Thơ nằm bẹp xuống ở cạnh hàng rào.

Bà nói:

- Mình không muốn để cho nó bị thương, nhưng bực nỗi không biết nhắm.

Cu Tý chạy lại gần Thơ Thơ. Con mang lảo đảo đứng lên ba cẳng chân còn lành, và tập tễnh chạy, tựa như đứa trẻ cũng là kẻ thù của nó. Nó bị gẫy mất một chân trước. Ông Xu lê ra khòi giường. Tới bậc cửa ông ngã khuỵu xuống, tay bám vào khuôn cửa.

Ông nói:

- Nếu ba làm lấy được thì đã làm rồi. Nhưng chỉ có đứng thôi mà ba cũng không đứng được. Cu Tý kết liễu nó đi cho xong, không nên để nó ngắc ngoải khổ sở.

Cu Tý quay lại, giật khẩu súng trong tay mẹ, hét lên:

- Má cố ý làm thế. Má vẫn ghét nó.

Và Cu Tý gắt bố:

- Ba cũng chẳng thương gì con. Chính ba bảo má bắn nó.

Cu Tý hét to quá, rát bỏng họng:

- Con ghét ba má lắm. Con không muốn trông thấy ba má nữa.

Cu Tý vừa chạy theo Thơ Thơ vửa khóc. Ông Xu gọi vợ:

- Mình lại đỡ anh một tý. Anh không đứng dậy nổi.

Thơ Thơ chạy bằng ba chân, đau sợ cuống lên. Nó bị ngã hai lần và Cu Tý đuổi kịp. Cu Tý khóc nức nở.

- Thơ Thơ! Cu Tý đây! Cu Tý đây!

- Thơ Thơ lại nhổm dậy chạy. Máu ở vết thương chảy ra dòng dòng. Nó trèo lên gần hồ nước, loạng choạng vài bước rồi ngã lăn ra. Cu Tý chạy tới. Thơ Thơ nằm trên bờ nước, hai mắt ướt mở lớn ra nhìn Cu Tý một cách ngạc nhiên. Cu Tý chĩa súng vào cái cổ nhẵn nhụi của Thơ Thơ và bóp cò. Thơ Thơ rãy lên vài cái rồi lịm đi. Cu Tý quăng súng đi và nằm sấp xuống. Cu Tý nấc lên, và nôn và nấc lên nữa. Cu Tý bấu chặt móng tay xuống đất, rồi lại đấm xuống đất. Hồ nước đảo lộn xung quanh Cu Tý. Cu Tý tốí tăm mặt mũi lại, ngất đi...

(Thiếu trang

XXXI & XXXII)

Đánh máy: Ct.Ly, Tí Cô Nương, Nguyễn Học
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 4 tháng 4 năm 2014