← Quay lại trang sách

PHẦN III

Thế là Tân chính thức ở lại nhà ông chú. Nhưng hiện tại ruộng vườn còn đang cho người ta mướn chưa hết thời gian, nên tạm thời Tân chỉ lo quét dọn và nấu bữa cơm, còn lại là lông bông chơi cả ngày.

Bạn bè hồi nhỏ của Tân giờ đứa nào cũng có gia đình, gặp lại Tân chúng mừng lắm, cứ kéo Tân vào bàn nhậu. Nhưng Tân đã quyết đoạn tuyệt với rượu rồi nên chỉ ngồi nói chuyện suông với bạn.

Sau mấy ngày rong chơi khắp xóm, Tân biết thêm một vài chi tiết mà ông chú quên chưa kể. Đó là từ ngày thằng Năm chết tới nay, tất cả trẻ con trong làng được sinh ra đều không tồn tại được!

Đó là một nỗi đau rất lớn mà người dân ở đây phải gánh chịu. Bởi thế có những cặp vợ chồng trẻ đã bỏ làng ra đi, không quay trở lại.

Những câu hỏi không lời giải đáp cứ mỗi ngày một chất chồng thêm trong đầu Tân. Tân vô cùng thắc mắc, về cái chết của thằng Năm, về tiếng hú giữa đêm khuya, về những bóng ma lảng vảng, về những cái chết kỳ bí của người không may gặp ma, rồi cả sự hủy diệt trẻ sơ sinh nữa… Tại sao trong ngôi làng nhỏ bé này lại xảy ra nhiều việc động trời đến vậy?

Bóng ma kia là ai? Có thật là bóng ma của thằng Năm không? Nó có gì oan ức mà về quậy phá như thế?

Thắc mắc chỉ để thắc mắc thế mà thôi, Tân hoàn toàn không tìm được lời giải ở bất cứ nơi nào trong xóm.

Cũng đã lâu lắm, Tân không nghe lại tiếng hú, trong xóm cũng không ai chết nữa, tưởng mọi việc bình yên, ai ngờ nó lại xảy ra cho chính người chú thân yêu của Tân, khiến Tân vô cùng đau đớn.

Tối hôm ấy ông già bị chột bụng, Tân bảo ông đi vào bô rồi Tân sẽ dọn nhưng ông nhất định không chịu. Ông bảo:

- Chỉ sơ sơ thôi, tao còn mạnh khỏe thế này mà, mày đừng có lo!

Thế là ông mở cửa chống gậy ra sân đi ngoài ở mảnh đất trống sau vườn.

Tân không yên tâm, nên mỗi lần ông già đi, Tân lại đứng tựa cửa nhìn theo. Ông đi hai lần như thế, cũng không có dấu hiệu gì mệt mỏi lắm, nên đến lần thứ ba Tân vì buồn ngủ nên chỉ nằm võng nghe ngóng thôi mà không đứng trông theo ông nữa.

Đang mơ mơ màng màng, Tân nghe tiếng hú lạnh lẽo vang lên, cùng lúc đó là tiếng kêu thét không ra hơi của ông chú.

Hoảng hốt, Tân ngồi bật dậy và lao nhanh ra sau vườn.

- Có chuyện gì thế chú?

Tân lo lắng hỏi.

Ông già run lập cập, kéo tay Tân vào nhà, vừa đi vừa nói:

- Thôi, thôi, vô nhà, vô nhà đi cháu! Vô mà chuẩn bị hậu sự cho chú...

- Chú... sao chú lại nói gở thế? Mới đi ngoài có mấy lần mà chú đã bi quan đến thế rồi sao?

Tân vô cùng lo sợ nhưng ráng pha trò cho ông chú nguôi đi.

Ông già lúc này đã lấy lại bình tĩnh, nhưng tay bưng ly trà vẫn còn run rẩy:

- Thôi, thế là phần số chú tới đây là hết rồi! Nó đã về báo tin cho chú rồi con ơi...

- Ai? Ai báo tin gì vậy chú?

Mặc dù đã lờ mờ đoán ra rồi nhưng Tân vẫn làm bộ hỏi.

Ông già hớp một ngụm trà, nuốt ực một cái rồi bảo:

- Lúc nãy cháu có nghe tiếng hú không? Chú đã nhìn thấy bóng ma rồi... Thấy rất rõ... đúng là bóng ma đó chỉ có một giò... Mà cháu còn nhớ không, chú đã nói với cháu rồi, ai nhìn thấy bóng ma đó đều phải chết... Tối nay chú đã thấy nó, chú sẽ không qua khỏi đâu... Cũng may, cũng may là toàn bộ giấy tờ chuyển tên cho cháu chú đã làm xong hết rồi, chứ nếu không thì cháu lại gặp rắc rối...

Tân rớm rớm nước mắt nắm chặt tay ông chú:

- Chú đừng nói thế! Chú gan dạ mà, chú đâu có sợ bóng ma! Mấy người kia chết là do quá sợ hãi, chú không sợ nên chú sẽ không sao mà...

Tân cố tìm lời lẽ để động viên.

Ông già cười móm mém:

- Không sao! Tuổi chú cao rồi, có phải ra đi cũng không có gì mà hối tiếc... Chú chỉ sợ... bóng ma đó cứ hoành hành mãi thế này thì người dân làng ta làm sao mà sống được?

Một sự ấm ức đột ngột dâng lên trong lòng Tân.

Tân cương quyết nói:

- Cháu sẽ cố gắng tìm ra sự thật của chuyện này!

Vừa nghe Tân nói thế, ông già giật bắn người lên:

- Không! Không! Dứt khoát cháu không được dính dáng gì đến những chuyện này… Cháu là đứa cháu duy nhất còn lại của dòng họ, cháu không được... không được...

Vừa nói tới đó, bất giác ông già nấc lên mấy cái liên tiếp rồi máu từ trong miệng ông trào ra ào ạt...

- Chú... Chú ơi! Chú...

Tân nhào người tới xốc lấy ông chú định chạy đi bệnh xá, nhưng khi chân Tân vừa bước ra tới thềm nhà thì thân người ông khẽ giật lên một cái Tân nghe bên tai mình một luồng hơi hắt ra, cùng lúc đó tay chân ông già đã buông thõng xuống... Tân cuống cuồng quay trở vào nhà, đặt ông xuống giường rồi cố áp tai vào mũi, vào ngực ông để lắng nghe một chút sự sống nào đó còn sót lại trong cái cơ thể gầy gò, nhăn nhúm của ông già. Nhưng dù có cố gắng đến mấy, Tân cũng không sao nhận được một hơi thở nhẹ nào. Tân biết, ông chú đã qua đời!

Tân sụp xuống khóc không ra tiếng. Vậy là bây giờ đây chỉ còn lại mình Tân trơ trọi giữa cuộc đời…

Mình chính là ngôi sao xấu, đi đến đâu là sát hại người thân đến đó hay sao? Không! Chú mình chết là do hồn ma khốn kiếp kia, là do cái con quỉ một giò đáng nguyền rủa kia chứ hoàn toàn không phải tại mình... Mình sẽ làm cho ra lẽ! Chú ơi... cháu sẽ tìm ra sự thật…

Sau đám tang của ông chú, Tân ngơ ngẩn suốt mấy ngày, nhưng chính trong những ngày ngơ ngẩn ấy, một quyết định sắt đá đã hình thành trong con người Tân. Bằng mọi cách phải khám phá cho ra chuyện ma quỉ chết tiệt ở làng này! Nếu có chết thì cũng không sao, bới lẽ hiện nay Tân cũng chẳng cảm thấy một điều gì vui vẻ trong cuộc sống.

- Chú ơi, chú sống khôn thác thiêng, xin chú phù hộ cho con, con sẽ cố gắng làm tất cả để trả lại cho xóm làng mình tiếng khóc trẻ thơ, để đêm đêm gái trai làng còn có thể hẹn hò nhau những đêm trăng sáng, để những cái chết rùng rợn không còn treo lơ lửng trên đầu của mỗi người dân... Chú ơi, xin chú phù hộ độ trì cho cháu...

Tân quì mọp trước mộ chú lầm rầm khấn vái trong ngày mở cửa mả.