Chương 3
Từ trên đỉnh đồi khu F/Pulau Bidong, có thể nhìn thấy cả một biển trời bao la bát ngát, lúc nào cũng lồng lộng gió và những con sóng biển cứ lần lượt cuốn cuồn gào thét dâng cao, trời chiều chầm chậm xuống, bóng hoàng hôn dần dần mờ nhạt ở một góc trời xa xôi vạn dặm, một vài tia nắng yếu ớt còn vương víu giữa không gian mờ ảo, từ tận cuối chân trời.
Trong căn nhà dài ( Long House) được bao bọc bằng những tầm thiết như để hong thêm cái nóng của mùa hè oi bức và tăng cái lạnh se thắt với mùa đông mưa bão, tôi hướng mặt về miền biển xa xăm dưới vùng trời quê mẹ để luân hồi những yêu thương hạnh phúc trong mái ấm gia đình và cái lênh đênh xuôi ngược đầy bạc bẽo ngoài xã hội, đang miên man thả hồn về phía chân trời xa nhớ thì có tiếng kêu từ phía dưới vang lên,
-Anh Q, xuống văn phòng an ninh trại có chuyện cần, anh B đang chờ anh đó.
Ðó là tiếng kêu vội vã của Lành, là phụ tá hành chánh cho tôi, anh B là trưởng khối an ninh trại.
-Anh B đợi tôi lâu chưa, ( tôi hỏi)
-Ảnh vừa nói là tôi chạy lên anh liền đó ( Lành trả lời)
-Có gì cần gắp lắm không?(tôi hỏi)
-Hình như có chuyện cần gấp đó, (Lành nói)
Vừa nói vừa đi Lành đã tới bàn nước, tôi mời Lành dùng trà rồi đi thay thay vội bộ quần áo xong tôi trở ra,
-Thôi mình đi anh Lành,...
Tôi đến đảo Pulau Bidong nầy thật may mắn, chỉ sau bốn ngày lênh đênh trên biển cả, cũng giống như mọi người khác, sau khi ổn định nơi ăn chổ ở thì được Cao Ủy Tỵ Nạn Liên Hiệp Quốc cho thiết lập hồ sơ cá nhân để chuẩn bị gặp phái đoàn phỏng vấn của đệ tam quốc gia tiếp nhận. Tôi trước kia là cưu quân nhân QL/VNCH, là diện được Hoa Kỳ tiếp nhận nên tôi chỉ chờ phái đoàn Hoa Kỳ, tuy vậy vì tôi không có giấy tờ gì để chứng minh cho nên tôi phải chờ phái đoàn phỏng vấn đặc biệt, tôi chờ không lâu lắm thì được thông báo là có tên trong danh sách phỏng vấn và sau khi được xác nhận đúng là quân nhân QL/VNCH thì an tâm chờ ngày chuyển vào trại Sungei Besi,Kula Lumbur để thêm lần nữa phỏng vấn và tuyên thệ bàn bốn mới được chính thức vào Hoa Kỳ định cư. Ðảo Pulau Bidong thuộc thị trấn Trenganu, Malaysia, Pulau Bidong được chia làm 6 khu từ khu A đền khu F và một khu dành riêng Cao Ủy Tỵ Nạn LHQ cùng với một trường huấn nghệ cũng như khu làm việc của đội cảnh sát Malaysia, tôi chọn khu F để ở vì khu nầy nằm trên ngọn đồi và nơi đây, có thể nhìn ra vùng biển xa xôi từ quê mẹ và cái thích nhất của tôi là yên tĩnh, khu F vắng vẻ hơn những khu khác, vì khu F nầy không những nằm trên đồi mà còn được chọn làm nghĩa trang để chôn cất những người kém may mắn và từ trần trên bước đường rong ruổi, cho nên ít người thích ở khu F nầy. Mãi miên man suy nghĩ, tôi và Lành đã đến văn phóng an ninh trại lừ lúc naò cũng không hay, chợt nghe tiếng anh B và qua cái bắt tay thân mật anh B liền nói.
-Có chuyện nầy nhờ Q giúp nè
-Chuyện gì vậy anh (tôi hỏi)
Vừa hỏi anh B vừa nhìn người phụ nữ trạc tuổi 30 đang ngồi đối diện với anh B, trông dáng vẻ buồn rầu như có ít nhiều lo sợ, sau đó anh trưởng khối an ninh mời và0 phòng bên trong rồi bắt đầu câu chuyện.
-Ðây là cô L (anh B giới thiệu)
Tôi tỏ vẽ lịch sự,
-Chào chị
Anh B tiếp,
-Ðây là anh Q trưởng ban sưu tra và hồ sơ cá nhân, có thể giúp cô tìm lại số vàng bị mất
Rồi anh B kể tiếp, tối qua thừa lúc mọi người đi vắng có 2 người vào nhà hành hung cô L cướp của cô một số ít tiền và vàng, rồi chúng hăm nếu cô L khai báo chúng sẽ giết cô ấy.
Tôi hướng về phía cô L và hỏi.
-Sao chúng biết cô có vàng?
Cô L vừa khóc vừa trả lời
-Có lẻ vì sơ ý nên mấy người ở chung nhà biết rồi đồn ra ngoài, nên bọn chúng biết, cũng có thể chúng có quen biết với mấy người ở chung.
-Chúng còn nói gì nữa không?, anh B hỏi
-Dạ chúng không nói gì ngoài việc hăm he không cho tôi tố cáo, tôi sợ lắm vì chung quanh tôi không có người quen thân nào cả.
Tiếng anh B trầm trầm
-Q có ý kiến gì không?
-Mình có thể tìm ra thủ phạm nhưng không chắc sẽ lấy lại được số đồ bị mất, anh cũng biết đó, nơi đây đôi lúc luật pháp cũng bó tay, vì mình là người tỵ nạn nên họ không quan tâm cho chúng ta nhiều đâu, nhưng tôi sẽ cố gắng.
Bắt đầu từ hôm đó, tôi âm thầm là việc, cố gắng tìm ra thủ phạm thật sớm, vì tôi sợ sẽ có tên đi vào Sungei Besi sớm hơn. Thời gian ở đảo Pulau Bidong và làm việc cho khối an ninh trại, tôi có quen nhiều với cảnh sát trên đảo, tôi cũng có vài người bạn thân làm thông dịch cho văn phòng cảnh sát, nhất là ông cảnh sát trưởng rất thương mến tôi vì ông xuất thân là một huynh trưởng hướng đạo mà tôi thì đang là liên đoàn phó phó nội vụ Liên Ðoàn Vượt Sóng trên đảo Pulau Bidong(1984), cho nên có nhiều thân thiết cũng như dể dàng thông cảm cho nhau, nhờ thế nên tôi dể dàng tìm ra thủ phạm.
Thế là tôi mời Chị L đến khối an ninh dĩ nhiện là có anh B và thông báo cho họ biết.
Tôi nói với anh B cà chị L,
-Tôi đã tìm ra thủ phạm rồi, nhưng chúng tôi không làm gì được, vì nhóm người nầy đến đây đã lâu lắm rồi, nhưng không được đi định cư vì chúng là thành phần bất hảo, bất trị và cũng được bao che từ mấy người cảnh sát Mã Lai, để tránh những điều không tốt sẩy ra cho chúng ta trên bước đường đi định cư, thôi thì cũng đành bỏ qua chị nhỉ.
Có tiếng của anh B
-Như Q vừa nói thì tôi đã biết ai rồi, thôi thì bỏ qua nha cô L, mong rằng chúng ta sẽ được bình yên cho đến ngày đi định cư ở đệ tam quốc gia.
-Tôi rất cảm ơn các anh qua sự việc nầy, ( chị L nói)
Tôi tiếp lời,
-Không có gì đâu chị, giúp nhau là việc phải làm, với lại chúng tôi làm việc ở đây cũng chỉ là để giúp đồng bào mình thôi.
Từ đó không ai còn nhắc nhở đến chuyện ấy nữa và đêm đêm tôi thường thấy anh B, chị L hai người bên nhau thả bộ dọc theo bờ biển khu C, dọc theo bờ biển khu C nầy có vài quán cafe nên đêm xuống cũng rất tình tứ cho những đôi tình nhân lãng mạn, có lẻ qua sự việc trên mà anh B và chị L đã tâm đầu ý hợp và đang hòa quyện nhau trên bước đường tình Pulau Bidong, làm tôi chợt nhớ ai đó đã sáng tác câu ( Tình Bidong, tình dông muôn nẻo ). Nghĩ đên câu thơ nầy đã làm tôi tự mĩm cười trong bóng đời cô đơn lạnh vắng nầy. Những chiều buồn tôi cũng hay qua phía bờ biển nầy, nhưng không phải để uống cafe, mà tôi đến để ngắm tác phẩm mà người đi trước đã tạo nên, đó là bức tượng tạc với người đàn bà tay bồng đứa bé, tay kéo ông lão già nua từ mặt biển nước mênh mông nhìn cảnh tượng cứu vớt nhau, một bức tượng đã khơi dòng nước mắt lăn dài trên má tôi, từ cõi lòng thương yêu giữa con người và con người,
bên khu nầy cũng có một nhà thờ và một ngôi chùa do những người đến trước lập nên, để giải quyết nhu cầu tín ngưởng thờ phượng cho mọi người.
Cái gì đến cũng đến, tôi được có tên trong danh sách rời đảo một cách bất ngờ đến độ không kịp chuẩn bị, đây là chuẩn bị tinh thần thôi chứ nào phải của cải vật chất tình yêu gì đâu, nói thế chứ thật ra tôi có rất nhiều thương yêu từ Liên Ðoàn Hướng Ðạo Vượt Sóng, nơi đây tôi đã có nhiều sinh hoạt gắn bó mật thiếtcùng anh chị em trong liên đoàn với cương vị là liên đoàn phó nội vụ, tôi đ4 đem hết tâm trí của mình để phát huy tinh thần hướng đạo trong tinh thần Sắp Sẳn, tôi rất thương yêu đàn Sói nhỏ của tôi những chú Sói thơ ngây lạ lùng và tôi đã phải khóc, khóc từ trong tận cõi lòng trong ngày mọi người tiễn đưa tôi trên bước đường đi đến đệ tam quốc gia.
Từ ngoài đảo Pulau Bidong vào tới đất liền, trại Sungei Besi, Kuala Lumpur, trời đã xế trưa và cũng tự sắp sếp cho mình chổ ở, tôi về ở chung với vài anh em cựu quân nhân, hầu hết mọi người, ai cũng mang chung một nỗi niềm lo âu, hồi hộp khi nghĩ đến phỏng vấn tuyên thệ bàn 4 và nhất là với cái tên ( Ba Gà đá ). Ðúng vậy, vì nơi đây đã có biết bao cảnh khóc cười, buồn vui lẩn lộn, có người đã phải điên loạn và cũng có người đã đi vào cõi chết trong cơn tuyệt vọng. Trong khi chờ đợi gặp phái đoàn bàn 4, ai cũng phải ghi danh đi học huấn nghệ, hoặc đi làm công tác thiện nguyện, để tham gia vào công tác xã hội, tôi nhận lời mời của anh Hoàng hiệu trưởng trường huấn nghệ trong trại Sungei Besi dạy một khóa đánh máy chữ, thời gian lặng lẻ thoi đưa, tôi được văn phòng cao uỷ tỵ nạn thông báo cho biết ngày đi gặp phái đoàn tuyên thệ, ngày lên bàn bốn đã đến, nỗi lo âu hồi hộp cứ thấp thổm trong lòng, tôi vào phòng đợi cúng với nhiều khuôn mặt nặng trĩu lo âu, bên ngoài thì đã có nhiều người vui cười hớn hở và cũng không ít người trong trạng thái thất vọng như kẻ mất hồn. Ðến lượt tôi, như đã được học cái thuần thục xã giao khi gặp phái đoàn phỏng vấn, vừa bước tới bàn làm việc và với giọng anh ngữ non kém.
-Good affternoon sir.
Người phụ trách phỏng vấn tuyên thệ cho tôi, không một tiếng trả lời, không một cái ngước mặt để nhìn tôi, ông ta chỉ lặng im, châm châm đọc hồ sơ của tôivà tay thì cứ viết vẽ, người thư ký ngồi kế bên ông ra hiệu cho tôi và nói bằng tiếng Việt Nam ( người thông dịch là người Việt Nam)
-Mờ anh ngồi
Dạ
Tôi dạ một tiếng nhỏ nhẹ rồi ngồi xuống một cách thật khiên nhường và rất hồi hộp đối diện với người phỏng vấn, mãi một lúc sau ngẩng đầu lên vẫn không có cái nhìn về tôi và nói với người thư ký gì đó và rồi cô thư ký mĩm cười nhìn tôi rồi nói.
-Anh đưa tay phải lên tuyên thệ.
Tôi làm theo lời cô thư ký và nói theo lời cô nói, chỉ những câu hỏi thì phải trả lời có hoặc không, tai thì nghe, hành động thì theo lời cô thư ký, mà tâm hồn thì cứ mãi lo âu hồi hộp, rồi trong phút giây lắng đọng ấy, tôi thấy ông đưa tập hồ sơ qua bên cô thư ký, rồi nghe giọng cô thư.
-Anh ra ngoài đi, xong rồi
Chỉ có thế ngoài ra tôi không còn nghe lời gì khác, tôi lặng lẻ bước ra ngoài với một sự cố gắng bình thản, chung quanh thì bao nhiêu câu hỏi vang lên.
-Ðược không?
-Ðậu không?
Và bao nhiêu câu hỏi khác cứ dồn dập bên tai, cho đến khi một người nhân viên khác đem hồ sơ ra và nói với tôi,
-Anh đậu rồi,...
Mộ thoáng chốc vui mừng chợt tóe lên, như tôi vẫn giữ thái độ bình thường không dám để lộ quá nhiều niềm vui ra mặt vì sợ làm tủi lòng những người không may mắn, tôi bước ra khỏi phòng tuyên thệ với một nỗi lòng thật thanh thản về căn nhà dài ( long house)với bao lời vui chúc.
Tôi có tên rời trại Sungei Besi cùng với một số người đến Bataan,Philippine để học anh ngữ trước khi đến Hoa Kỳ, vì không có được sự trợ giúp nào và vì lo lắng cho việc đói no của mình, tôi chắt chiu từng gói mì khô để mang đi cùng với vài bộ quần aó được cấp phát từ Cao Ủy Tỵ Nạn Liên Hiệp Quốc. Ngày đến cũng đến, chúng tôi được chuyển đến một trại chuyển tiếp và ở lại nơi nầy một đêm trước khi ra phi trường Kuala Lumpur để đi Manila Philippine, đến Manila chúng tôi được xe bus chở đến trại Bataan trong suốt mấy tiếng đồng hồ trên lộ trình nầy.
Bataan có vẻ hoang vắng hơn so với Sungei Besi, vì đây là một vùng núi non hẻo lánh và cách xa thành phố, với những con đường đất lầy lội và nhữ cơn mưa giông thất thường, khí hậu thật ôi bức, đồi núi chập chùng, biển rộng mênh mông, màu đất đỏ thắm. Ðến nơi đây tôi vào làm việc cho ban trật tự liên vùng, Bataan rất rộng và được chia làm 9 vùng, rổi rảnh tôi thường đi dạy khiêu vũ để kiếm tiền nuôi sống mình và nơi đây tôi cũng được rất nhiều anh em bạn hữu thương mến và có một người con gái rất thương yêu tôi. Phụng, đến từ trại tỵ nạn HongKong, Phụng lo lắng cho tôi thật nhiều, từ chút ăn, chút uống, với tôi thì đâu có gì nữa để mơ ước, chỉ mong sớm có ngày đi định cư và mong rằng hai đứa sẽ được sống bên nhau trong khoảng đời còn lại.
Tôi học xong khóa học anh ngữ 4 tháng rưởi ngày lên đường đi định cư tại Hoa Kỳ cũng đã đến, tiễn đưa tôi có thật đông đảo bạn bè thân thương duy có Phụng là không đến cho tôi một cảm giác đau buồn khôn xiết, từ trại 1, đoàn xe bus 4 chiếc nằm chờ đợi chúng tôi, tôi và các bạn chụp hình với nhau để làm kỹ niệm, mỗi người tặng tôi một món quà thật nhỏ nhưng chứa đựng một sự quí baó vô biên, se bus chuyển chúng tôi đến một trại chuyển tiếp và ở lại đây một đêm, sau khi có một nơi tựa lưng nghĩ ngơi, tôi phát hiện một gói quà của Phụng mà không biết ai đã bỏ vào đấy tự lúc nào, tôi vội mở ra xem, một lá thư, một kem đánh răng, một bàn chải đánh răng và 2 quần lót, Phụng cho tôi biết, nàng không ra tiễn tôi vì sợ sẽ khóc nhòa trước bạn bè và xin lỗi tôi thật nhiều.
Chúng tôi được chuyển ra phi trường Manila và máy bay cất cánh khoảng 11 giờ đêm, qua thời gian dài dong ruổi, chúng tôi đến phi trường ở Nhật đợi nơi đây khoảng 2 tiếng rồi tiếp tục lên phi cơ đi qua Mỹ.
Ðến Hoa Kỳ tôi và Phụng vẫn thường xuyên liên lạc với nhau, đến một ngày kia tôi thật buồn bả khi đọc lá thư cuối cùng của Phụng, nàng cho biết rằng hồ sơ của gia đình nàng bị phái đoàn Hoa Kỳ cho là hồ sơ giả, không được xếp vào diện tỵ nạn và sẽ bị gởi trả về HongKong, chỉ khi nào có thân nhân ở Mỹ hay ở nước khác bảo lảnh thì sẽ được cứu xét lại, rồi cũng từ đó, tôi không còn nhận được tin tức gì về Phụng và tôi cũng đã cố công tìm kiếm thăm hỏi. Một cuộc tình như thoáng qua, những nghĩa ân của đoạn đường tỵ nạn, giờ đây có còn lại trong tâm hồn thì cũng chỉ lả những dư âm đang đọng lại và rồi trong một khoảng thời gian không gian nào đó cũng lắng chìm trong tận cõi lòng kẻ ngóng trông. Tôi người trai trẻ với tuổi đời thánh thoát hồn nhiên cũng đã trưởng thành trong muôn ngàn xót xa cùng cực và cũng trở thành một kẻ trầm lặngtrong muôn ngàn hoàn cảnh của cuộc đời.
Nhưng hình ảnh một cây kem đánh răng, một bàn chaỉ đánh răng, hai quần lót, một là thư với những dòng chữ thân yêu luôn nằm trong tiềm thức của tôivà mãi mãi không quên bóng dáng yêu thương của người con gái tha phương đã khắc sâu trong tâm tưởng tôi trên bước đường dun ruổi, cũng như hình dáng con thuyền viễn xứ DN 1071/TS được đổi thành con tàu MB268 ngày 23 tháng 11 năm 1984 luôn được ngự trị trong tâm hồn tôi, mãi mãi và mãi mãi trong tôi tôi trên bước đường còn lại của cuộc đời.
Tình Bidong* tình dông muôn nẻo
Sống đợi chờ thắt thẻo trại Besi**
Bataan tình vương ý đợi
Mưu sinh đơn bóng đất Hoa Kỳ
* Pulau Bidong, Kuala Trenganu, Malaysia
**Sungei Besi, Kuala Lumpur, Malaysia
***Bataan,Philippine
Huntington Beach, Ngày 24 tháng 01 năm 1985
Viễn Phương