Chương 10
Tôi đã sáng tỏ ra khá nhiều vấn đề khi nghe ý kiến của mọi người. Có nghĩa là chúng ta sẽ xây dựng một Công viên Cứu hộ loài ngươi. Vậy ai sẽ là người cứu hộ chúng ta? Minh đặt vấn đề. Từ xưa đến nay chỉ có con người cứu hộ các loài vật.
- Không phải là tôi đâu đấy. An nói.
- Tất nhiên cũng không phải tôi. Lành nói.
- Lại càng không phải là tôi. Tom nói.
- Tôi không biết cách giữ lửa đâu. Lém Lỉnh cũng vội lên tiếng.
- Thế thì là ai đây? Cha vò đầu bứt tai.
- Yên lặng và nghĩ kỹ đi đã, đừng nói vội. Chú Võ tỏ ra rất căng thẳng.
- Tôi nghĩ ra rồi. An mừng rỡ giơ tay xin phát biểu.
- Nghĩ ra rồi thì nói luôn đi. Lém Lỉnh bỏ hai tay đang che mặt ra.
- Loài người vẫn là thống soái. Loài người vẫn là đỉnh cao. Trong thế giới loài người đang tồn tại đây, tại sao có những dân tộc rất phát triển, tại sao có những dân tộc kém phát triển? Tôi không phải loài người tôi không biết vì sao đâu. Kệ loài người các bạn đấy. An khóc rống lên.
- Sao bạn lại khóc thế? Minh đến bên cạnh An ôm lấy vai bạn. Bạn hãy bình tĩnh lại đi. Bạn đang nói đúng vấn đề mà.
- Tại vì tớ xúc động quá. Tớ rất yêu loài người. Tớ nghĩ đến một ngày kia nếu loài người bị diệt vong thì cả vũ trụ này cũng bị diệt vong.
- Tôi có ý kiến.
- Xin mới bạn Lành.
- Rõ ràng là trong thế giới loài người có những dân tộc rất phát triển, những người dân ở đất nước đó họ được sống trong một môi trường sạch sẽ, ít bị áp bức bởi sự dối trá, lừa lọc. Con người được tôn trọng. Quyền con người được tôn trọng. Tại sao những dân tộc kém phát triển không học tập... Hu hu hu, tôi không phải là người nên tôi không biết việc của loài người đâu. Thôi tôi không biết đâu. Lành khóc rất thảm hại, bên con mắt lành nước mắt cứ từng giọi ngắn dài rơi tới tấp.
- Ở hay, có gì xúc động thế mà phải khóc chứ. Câu chuyện đang hay mà. Hình như tôi đã nghĩ ra được điều gì hay ho trong đầu. Tom đi vòng quanh ba lần rồi đĩnh đạc ngồi xuống. Tôi đã tìm ra thủ phạm đang giết hại loài người, đó là tiền. Loài người đang bị phụ thuộc bởi đồng tiền. Tôi lấy ví dụ nhé, ông chủ của tôi, ông ấy có yêu thương chúng tôi không? Tôi khẳng định là có. Tôi cảm nhận được điều đó qua bàn tay ông ấy vuốt ve tôi. Rồi ông ấy bị đồng tiền làm cho lóa mắt khi ông ấy chứng kiến canh bạc chọi chó. Đồng tiền chảy vào túi rất dễ. Ông ấy mới luyện chúng tôi để đi chọi. Tôi đã nhìn thấy những đồng tiền sau buổi tôi thắng cuộc, nhiều lắm. Và vẻ mặt hỉ hả của ông chủ tôi. Mặc cho tôi đau đớn rên rỉ đêm ấy ông chủ mở đại tiệc ăn mừng. Ông ấy làm nhiều thức ăn ngon, nhiều rượu ngon và có nhiều cô gái đẹp, nõn nà thơm phức vây quanh. Họ ăn uống tưng bừng rồi từng cặp họ giao phối. Tôi nhìn thấy một cặp rất gần, còn họ không nhìn thấy tôi. Cô gái trẻ lắm, còn người đàn ông kia thì đã già và bặm trợn. Cô gái rên rỉ đau đớn và máu chảy dài xuống chân. Tôi rất thương cô gái đó. Tôi muốn nhảy ra cắn nát mặt người đàn ông kia. Nhưng tôi không thể, tôi bị xích và tôi đang bị thương. Bỗng nhiên cô gái trẻ ngừng khóc và rên rỉ. Cô ấy cười có vẻ rất hạnh phúc khi người đàn ông già bặm trợn đưa cho cô ta hai cọc tiền. Cô ta lấy những đồng tiền lau vết máu đang chảy xuống chân, rồi cô ta nhảy lên người đàn ông. Bỗng chốc có sự thay đổi, người đàn ông kia mới là nạn nhân của cô ta. Tôi đã căm ghét đồng tiền từ khi đó. Nếu loài người không muốn bị diệt vong thì loài người phải khai tử đồng tiền. Bằng cách nào ư? Tôi không biết đâu. Tôi không phải là loài người tôi không biết việc của con người đâu. Sao tôi lại đau tim thế này cơ chứ. Terry, con hãy dìu cha ra ngoài kia cho thoáng.
- Cha, cha đừng xúc động thế. Cha hãy ở lại để cho con phát biểu về đồng tiền.
- Đừng, con trai con còn trẻ con đừng nói đến chuyện ấy đau lòng lắm con ơi. Tom can con.
- Hãy cho con nói đi cha, vì chúng ta đang thảo luận về Công viên cứu hộ loài người mà. Chúng ta phải nói ra hết ngọn ngành chứ cha. Xin ông chủ Minh cho tôi nói.
- Terry nói đi và nhớ đừng gọi tôi là ông chủ. Minh lên tiếng.
- Vâng. Loài người là chúa tể. Loài người là đỉnh cao của trí tuệ. Nhưng loài người không bao giờ biết kìm nén cảm xúc của mình. Khi loài người phát hiện ra chất nổ TNT loài người đã dùng được vào bao nhiêu việc hữu ích. Những việc hữu ích đó có thể cứu giúp cho X con người. Ngay lập tức loài người lại dùng TNT đó để chế tạo thuốc súng để giết chết Y con người. Mà Y có khi lại lớn hơn X rất nhiều. Khi loài người phát hiện ra chất phóng xạ cũng thế, X và Y luôn luôn là một ẩn số để loài người chạy đua. Tại sao như thế? Tôi không phải loài người tôi không biết. Điều này chỉ có thể loài người tự trả lời.
- Phải giết chết đồng tiền thì loài người mới bình yên được. Tom lớn tiếng.
- Không cha ơi, thế giới loài người không chỉ bị cầm tù bởi đồng tiền đâu, còn vàng và dầu mỏ nữa cha ạ. Họ rất trí tuệ, họ còn sinh ra một đồng tiền ảo gọi là Bitcoin nữa đấy.
- Sao con trai của cha biết nhiều thế. Tom đến bên con trai âu yếm hỏi.
- Cha bảo con ở nhà trông nhà, con không có việc gì làm con tuyền xem vô tuyến.
Minh e hèm để cắt ngang câu chuyện của cha con Tom.
- Mọi người chú ý, có vẻ như chúng ta không bàn đến trọng tâm của vấn đề. Vấn đề của chúng ta là Công viên cứu hộ loài người và ai sẽ là người cứu hộ loài người?
Cha của Minh giơ tay phát biểu:
- Nếu mọi người không có ý kiến nào nữa thì hãy bỏ phiếu kín. Chúng ta sẽ tách bạch ra hai vấn đề. Một: Có xây dựng công viên cứu hộ loài người không? Hai: Ai sẽ cứu hộ loài người?
Tom ngã lăn ra đất, sùi bọt mép trắng xóa. Trước khi ngất lịm Tom kịp nói:
- Đừng bỏ phiếu kín, đừng học cái cách của các đồng chí mượn phiếu kín để giết chết đồng chí của mình.