Chương 14 (tt)
Hai người trong phòng thử đồ thay trang phục, cô giúp anh mặc áo sơ mi, cài cẩn thận khuy áo. Tay anh đặt trên chiếc tủ âm tường, khẽ hóp ngực phối hợp với động tác của cô. Thời Nghi cài áo xong, ngón tay trượt trên cổ anh một vòng, chỉnh trang lại cẩn thận, Châu Sinh Thần mới giải thích: “Nhà họ Châu Sinh có một số chuyện, nếu em thấy không quen mắt có thể coi như không biết.”
Cô “vâng” một tiếng.
Những chỉ số kiểm tra sức khỏe của Văn Hạnh không đạt tiêu chuẩn, ngày phẫu thuật cứ lùi hết ngày này sang ngày khác.
Cô tự đọc bệnh án của mình, tự chú ý dưỡng bệnh, tình trạng bắt đầu có chuyển biến tốt.
Bà Vương tuổi đã cao, chỉ nói hai ba câu với Văn Hạnh rồi rời bệnh viện. Thời Nghi và Châu Sinh Thần đưa Văn Hạnh đến chiếc ghế dài ở bãi cỏ sưởi nắng. Văn Hạnh ngồi xuống, Thời Nghi chìa ra chiếc chăn mỏng mà Châu Sinh Thần đem đến, đắp lên chân cô.
Buổi chiều đầu thu, ánh nắng tràn trên người vô cùng ấm áp lại không quá nóng nực.
Cô đỡ Văn Hạnh ngồi xuống, Châu Sinh Thần đứng ngay cạnh cô.
“Đã... tháng Chín âm lịch rồi sao?” Văn Hạnh cười, đôi mắt nheo nheo nhìn Thời Nghi.
Thời Nghi gật đầu: “Ngày mùng Bảy tháng Chín rồi.”
“Tháng Chín âm lịch, là tháng hoa cúc, đúng không?”
“Đúng.”
Văn Hạnh nhíu mày, chép miệng: “Hai tháng là Chín và Mười Hai, một tháng hoa cúc bắt đầu nở rộ, là tháng hoa cúc, một tháng bắt đầu có tuyết rơi, là tháng băng. Những tháng còn lại, hồi bé em bị bắt phải nhớ, giờ quên sạch rồi.”
Thời Nghi cười: “Những thứ này không dùng máy, không nhớ cũng được.”
“Nhưng...” Văn Hạnh nói khẽ, “Mai Hành thích kiểu con gái khuê các như vậy.”
Cô ngẩn người, dường như đoán ra tâm tư cửa Văn Hạnh.
Cô gái nhỏ này, người trong trái tim cô, là người “Liễu tàn sen rụng, mai vẫn vẹn nguyên” kia.
Lúc trước có chút cảm giác nào đó, nhưng vẫn chưa chứng thực được. Tính ra Văn Hạnh nhỏ hơn Mai Hành mười hai, mười ba tuổi, Mai Hành cũng thực giấu nghề, ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi chưa kết hôn. Người lạnh nhạt như Châu Sinh Thần, cũng vì ứng phó với người trong nhà, đã đính hôn hai lần rồi.
Thời Nghi không hiểu Mai Hành nhưng lại hiểu nỗi lòng không nói ra của Văn Hạnh.
Mà cô, cũng sẽ không khuyên bảo người khác.
May sao Văn Hạnh cũng chuyển chủ đề, khi cô nói chuyện, đôi mắt có lúc hơi nheo lại, có lúc lại mở to, rất sinh động, dường như rất lâu rồi không nói chuyện cùng ai, phải khó khăn lắm mới gặp được một người tâm đầu ý hợp. Cứ ngồi như thế hơn bốn mươi phút mới được Châu Sinh Thần và Thời Nghi đưa về phòng, sắc diện còn đỏ hây hây, vô cùng phấn khởi.
Cuối cùng đến lúc họ phải rời đi.
Văn Hạnh bỗng nhiên căn dặn cô: “Vương Mạn thân phận rất đặc biệt, chị dâu... cố gắng đừng nên tới thăm nom cô ấy.”
Nói xong, lại nhìn Châu Sinh Thần: “Nhớ lời em đó.”
Châu Sinh Thần khẽ lắc đầu: “Dưỡng bệnh cho tốt, không cần nghĩ đến những chuyện này đâu.”
“Em nhớ anh chị lắm.” Văn Hạnh cười: “Còn nữa, hôn lễ của anh chị, em nhất định sẽ tới, nhất định.”
“Vậy phải giữ gìn sức khỏe cho tốt đã, chỉ số đạt tiêu chuẩn rồi làm phẫu thuật.”
Văn Hạnh khẽ kéo dài giọng, nắm lấy tay trái của Châu Sinh Thần: “Phẫu thuật lùi lại rồi... thay bằng trái tim của người khác, lúc đó, em không yêu anh trai nhất nữa thì làm thế nào?”
Giọng của cô có chút nũng nịu.
Ánh mắt của Châu Sinh Thần rất ấm áp, khẽ dặn dò, nhưng đều là những lời dặn dò bình thường của bác sĩ.
Đêm khuya thanh vắng, cô lại nghĩ đến lời của Văn Hạnh. Cô nằm trên giường thuận miệng hỏi anh có phải anh đã biết Văn Hạnh thích Mai Hành rồi không. Châu Sinh Thần không bất ngờ: “Anh cũng nhìn ra rồi.”
“Anh nhìn ra rồi sao?”
Châu Sinh Thần không khẳng định cũng chẳng phủ nhận, nói tiếp: “Rất dễ để nhận ra, cũng giống như lần đầu em gặp anh, có một cảm giác... khiến người ta bị bất ngờ.”
Cô “vâng” một tiếng: “Anh nói tiếp đi.”
Mặc dù vờ như không chú ý, nhưng giọng lại rất nhẹ nhàng.
Châu Sinh Thần phân tích cặn kẽ hơn: “Thứ khó che đậy nhất, chính là tình cảm của con người. Một người con gái, thích ai đó, rất dễ để nhận ra. Nhìn vào ánh mắt, vào cử chỉ, cả cách nói chuyện nữa. Những thứ đó đã đủ để đoán ra rồi.”
Điều anh nói đúng với phần lớn tâm tư của các cô gái.
Thời Nghi liên tưởng tới việc mình đã từng có những thứ tâm tư như thế, anh hiểu nhưng chỉ quan sát bằng thái độ bàng quan.
Cô ho một tiếng: “Vậy thì, trước đây có người... ừm, thích anh, anh đều bàng quan.”
“Đúng, bàng quan...” Anh nghĩ một lúc, “Hoặc né tránh, để người ta không hiểu nhầm.”
“Vậy... nếu là người anh cần phải hồi đáp thì sao?”
Cô cố tránh ba từ vợ chưa cưới.
Châu Sinh Thần cười, cũng không nói thẳng ra người cô muốn nói là ai: “Trừ phi là vợ anh, mới cần phải hồi đáp.”
Một đáp án tuyệt vời.
Thời Nghi cũng không hỏi nữa, rõ ràng là đã mãn nguyện.
Nhưng vì vẫn bận lòng chuyện của Văn Hạnh, cô cũng không thích làm bà mối, nhưng Châu Sinh Thần đã biết nội tình cô có thể hỏi kĩ hơn. Thời Nghi khẽ kéo tay áo của anh: “Vậy, Mai Hành đối với Văn Hạnh...”
“Anh không biết.”
“Anh không biết sao?”
Châu Sinh Thần hơi do dự: “Anh và cậu ấy, không nói đến những chuyện này.”
“Nhưng Văn Hạnh là em gái anh, quan tâm nhiều hơn cũng tốt mà.”
“Thứ khó khăn nhất trên thế gian này, chính là hai bên đồng lòng.”
Thời Nghi không dám tin đây là lời của Châu Sinh Thần.
Quả nhiên, anh nói với cô rất nhanh: “Đây là Mai Hành nói.”
Thòi Nghi nghĩ một lúc, rồi lại đột ngột hỏi anh: “Tháng Hai âm lịch, tên khác là gì?”
“Cám Hương”
“Còn tháng Tư?”
“Hoè Tự.” Anh cười. “Sao em lại đột nhiên hỏi câu này?”
“Em đang nghĩ, một người cứ khăng khăng một nửa của mình phải thích văn cổ, không phải là rất kỳ lạ sao?”
Anh “ừ” một tiếng.
Cô nằm bên cạnh anh, vẫn chìm đắm trong câu chuyện Văn Hạnh không đáp ứng được những yêu cầu của Mai Hành, phát hiện ra đèn ngủ đã được chỉnh cho sáng lên một chút. Anh cúi đầu, thấp giọng hỏi: “Em biết nói tiếng Tô Châu không?”
“Biết.” Cô cảm thấy có chút kỳ lạ. “Trong nhà em có họ hàng ở Tô Châu, cũng không khác tiếng Thượng Hải, lúc nhỏ đã biết rồi.”
Hai người đều uống canh có tâm sen.
Lúc nói chuyện, hương đưa thoang thoảng, ai cũng ngửi thấy được.
“Dùng tiếng Tô Châu, đọc những bài thơ anh đã dạy cho em, được không?” Anh khẽ nghiêng đầu.
Cô khẽ nói được.
Anh chưa từng dạy qua bài nào, rõ ràng là chỉ có… Ngô ca.
“Anh sẽ đọc chậm một chút, nếu em khó chịu thì nói với anh nhé?”
Cô “vâng” một tiếng, cảm thấy cả người mình nóng như lửa đốt.
Rõ ràng là lời nói quan tâm chăm sóc như thường ngày của anh, nhưng lại vô cùng mê hoặc. Chẳng rõ là có ý hay vô ý nữa.
Cô dựa vào trí nhớ, khẽ đọc cho anh nghe, thỉnh thoảng đến đoạn ngượng ngùng, bèn dừng lại. Đêm đầu thu đã mát mẻ hơn một chút, hai người ôm nhau trong tấm chăn mỏng, mặc dù có ra mồ hôi nhưng anh vẫn không dám giở chăn ra, sợ cô bị nhiễm lạnh.
Thời Nghi dần dần không đọc nổi, bài thơ vẫn cứ tiếp tục nhưng suy nghĩ thì không liền mạch nữa.
…
Trưóc khi ngủ say, cô nhỏm đầu dậy hỏi anh: “Châu Sinh Thần?”
“Ừ.”
“Tại sao lại muốn em dùng tiếng Tô Châu...”
Trong bóng tối, dường như anh đang cười: “Em chưa nghe qua câu này sao? 'Ngô âm ríu rít thật vui tai, phu thê đầu bạc nâng chén tràn' tiếng Tô Châu đọc Ngô ca, rất có cảm hứng.”
Cô ngạc nhiên, đây là một câu nổi tiếng ca ngợi Ngô âm.
Tiếng Tô Châu lại mềm mại, uyển chuyển.
Châu Sinh Thần bỗng lại nói tiếp: “Muốn nửa còn lại của mình cũng thích văn học cổ không có gì là kỳ lạ cả, bản thân sẽ có cùng sở thích.” Ví dụ như thuộc thơ về trà, tên trà, lại như những bài Ngô ca anh đọc cho cô nghe, thơ anh đề tặng cô.
Thời Nghi cảm thấy đúng.
Nhưng cũng vì câu nói này, lại phát hiện ra điều gì đó, cô áp mặt vào ngực Châu Sinh Thần, lắng nghe nhịp đập trái tim anh, khẽ cười: “Châu Sinh Thần, anh ghen rồi đấy.”
Hai ngày sau, cô lại cùng Châu Sinh Thần vào thăm Văn Hạnh.
Tình trạng của Văn Hạnh xem chừng rất tốt, các chỉ số vẫn chưa đạt, nửa tháng trước đã bỏ lỡ một người hiến tạng phù hợp. Những điều này đều do Châu Sinh Thần tóm tắt lại cho cô. Thời Nghi không hiểu về cấy ghép tạng, nhưng cũng biết bệnh tim do bẩm sinh những nguy hiểm gặp phải sẽ cao hơn gấp nhiều so với những người khi trưởng thành mới mắc bệnh, do đó lại càng thương tiếc cho Văn Hạnh. Dao sắc không gọt được chuôi, ngươi học y chung quy cũng chẳng thể tự chữa cho chính mình.
Lần này đến, cô gặp được Mai Hành.
Phòng bệnh của Văn Hạnh có phòng khách và sofa riêng, trong lúc Châu Sinh Thần nói chuyện riêng với bác sĩ, Thời Nghi đến phòng bệnh của Văn Hạnh trước. Văn Hạnh mặc một bộ quần áo ngoài thể thao màu xanh nhạt, đang khẽ cười, Mai Hành cũng lắc đầu cười, bỏ kính xuống, rút từ trong túi quần ra chiếc khăn tay lau kính.
“Chị dâu?”
“Ừ.”
“Chị dâu, em có trà ngon ở đây, rót ra hai chén rồi.” Văn Hạnh cầm chén trà của mình, đưa ra trước mặt Thời Nghi. “Em không uống được, chị uống đi.” Thời Nghi cảm thấy buồn cười: “Em biết mình không uống được, tại sao lại còn cầm một chén?”
“Nhìn thấy Mai Hành tới, em vui quá nên quên mất.” Văn Hạnh nhìn sang Mai Hành: “Đồ họa thủy.”
Mai Hành chỉ cười chứ không nói gì.
Có y tá bước vào kiểm tra định kỳ cho Văn Hạnh, cô đến ngồi trên chiếc sofa đơn, đặt chiếc chén trà lên bệ bên cạnh, Mai Hành cũng làm y như vậy.
Mai Hành mắt đen như mực, ánh mắt sâu thẳm khó đoán, nhìn cô.
Thời Nghi hoài nghi nhìn lại anh, nhưng lại nghe Văn Hạnh gọi tên mình, nên không nghĩ sâu thêm nữa.
Sau đó Châu Sinh Thần cũng đến, ngồi ngoài phòng khách nói chuyện với Mai Hành một lúc, khi Mai Hành rời đi, còn điềm nhiên như không dặn người đổ hai chén trà đó. Cô nhìn theo bóng lưng anh ta, lại nhớ đến ánh mắt kỳ lạ kia, liền biết trong chén trà nhất định có vấn đề.
Quan hệ giữa Mai Hành và Văn Hạnh thân sơ rất rõ ràng...
Cô không nên hoài nghi như thế.
Sức khỏe của Thời Nghi trở nên tốt hơn, công việc bị gián đoạn hai tháng, sang tuần sẽ tiến hành thu âm. Mỹ Lâm nghe nói cô muốn quay lại làm, vừa lên lịch công việc, vừa than vãn mình bị các nhà đạo diễn phim bức tử đến chết, trưa hôm đó bèn chuyển phát nhanh tài liệu mới nhất, là một quyển sách rất dày. Để phối hợp với chất giọng tự nhiên của cô, vai cổ trang tương đối nhiều.
Cô thuận tay xem lướt qua để hiểu rõ nhân vật.
Nhưng khi nhớ đến quyển sách của mình thì tạm gác mọi thứ lại.
Sách tới đoạn kết viết rất chậm, vì cô không nhớ kết cục của anh.
Không nhớ rõ vì sao anh chết, và chết như thế nào. Không nhớ rõ, chỉ vừa nhớ vừa sửa lại, rồi lại vì quá coi trọng nên cứ lấn cấn câu chữ mãi, sửa đi sửa lại.
Gần đây Châu Sinh Thần rất bận, phần lớn thời gian cô đều ăn cơm một mình, cũng dần quen với việc anh thường về muộn. Buổi sáng đến thăm Văn Hạnh xong, anh đưa cô về nhà rồi lại rời đi.
Thời Nghi xem kịch bản, rồi lại phân tâm ngồi sửa bản thảo của mình, sửa đi sửa lại đến hơn bảy giờ.
Cô đắn đo từng câu chữ, hai tay cầm một chồng giấy, vô thức gõ nhẹ xuống mặt bàn. Được một lúc lại nghiêng đầu, áp mặt xuống bàn. Thời Nghi nhíu mày, thả lỏng, rồi lại nhíu mày lại, trong lúc đó không hề để ý Châu Sinh Thần đã về.
Anh treo chiếc áo ngoài còn đọng những hạt nước nhỏ li ti, bước qua cánh cửa vẫn để mở, nhìn thấy cô đang trong phòng đọc sách.
Anh bước vào: “Gặp phải chuyện gì khó khăn à?”
Thời Nghi đang mải thu dọn đống tài liệu, định đứng dậy, anh đã đặt tay lên vai cô.
Anh cúi người, tỏ ý cô cứ ngồi thế này nói cũng được.
Cô nghĩ một lúc, không thể không thừa nhận: “Em có điều bận tâm.”
“Bận tâm?”
“Em đang viết một số thứ, muốn viết sao cho thật tốt, dùng từ phải thật cân nhắc,” Cô khẽ thở dài, “nên hơi bận lòng.”
“Ừ.” Anh đã hiểu ra. “Để anh nghĩ xem làm thế nào có thể giúp em.”
Cô cười: “Việc này không cần làm phiền đến nhà khoa học đâu.”
“Yên nào, để anh nghĩ, hình như nghĩ sắp ra rồi.”
Cô thấy buồn cười, gật đầu.
“Em còn nhớ anh đã trả lời em, tháng Hai còn gọi là gì không?”
“Cám Hương.”
Châu Sinh Thần gật đầu: “Đây chỉ là cách nói theo thói quen của anh, nghiêm túc mà nói, tháng Hai có rất nhiều tên gọi khác, những tên gọi đó đều có nguồn gốc không giống nhau, miễn cưỡng nói cái tên nào tốt hơn cái tên nào không phải là rất khó sao?”
Thời Nghi thừa nhận điều anh nói là sự thật.
“Cũng giống như trong phòng thí nghiệm, anh vốn không yêu cầu sinh viên phải làm y hệt mình, mỗi người đều có cách thức phù hợp riêng.” Anh hơi suy nghĩ, lại nói tiếp, “Anh không hay viết lách, nhưng anh biết những mặc khách văn nhân ngày xưa đều có thói quen câu chữ của riêng mình. Làm nghiên cứu và viết lách, chính yếu đều nằm ở chỗ này.” Anh dùng ngón trỏ chỉ vào thái dương của mình. “Dùng phong cách mà em thấy quen thuộc nhất, viết thứ mà em muốn.”
“Vâng.”
“Em chưa ăn à?” Anh vỗ vỗ vào bụng cô. “Đói không?”
Cô thực tình đáp: “Đói ạ.”
“Đi thôi.” Anh đứng dậy. “Chúng ta ra ngoài ăn.”
“Bây giờ ạ?” Cô nghe thấy tiếng mưa, hình như ngoài trời còn có tiếng sấm.
“Anh xem dự báo thời tiết rồi, một tiếng nữa mưa sẽ tạnh, chúng ta cứ từ từ ra xe, đến nơi nào xa xa một chút rồi ăn.”
“Dự báo thời tiết?” Ấn tượng của Thời Nghi về dự báo thời tiết không tốt lắm. “Ngộ nhỡ không đúng thì làm thế nào?”
Thời Nghi bước theo anh, vừa đi vừa nói.
Châu Sinh Thần đột ngột dừng lại, quay người: “Cũng có xác suất mưa tạnh, đúng không nào?”
Cô vẫn đang do dự: “Em chỉ sợ phiền chú Lâm, trời mưa thế này còn phải đưa chúng ta đi ăn.”
“Lần này anh lái xe.”
“Anh lái xe?”
Anh bật cười: “Anh biết lái xe mà.”
Không phải Thời Nghi không tin anh, mà là thật sự chưa bao giờ thấy anh lái xe. Mãi cho đến khi xuống đến bãi để xe, ngồi trên ghế phụ, cô vẫn không ngừng nhìn cánh tay anh cầm vô lăng, cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng xe chạy được một đoạn đã quen hơn. Anh làm việc gì cũng rất chuyên tâm, kể cả việc lái xe này, đều rất bình tĩnh.
Cần gạt nước không ngừng chuyển động qua lại, có vẻ mưa đã tạnh dần.
Lúc xe rời khỏi Thượng Hải, mưa đã ngừng hẳn.
Xung quanh Thượng Hải có rất nhiều thị trấn nhỏ, cũng giống như căn nhà của gia tộc họ Vương, cô chỉ lui tới có một lần, lại vào lúc đêm khuya nên cũng không rõ ở nơi nào. Nơi mà tối nay anh lái xe đến, cô cũng không biết.
Anh dừng lại ở một bãi đỗ xe trước cổng một thị trấn nhỏ.
Mưa vừa tạnh, đường còn ướt.
May thay cô không đi giày cao gót, vịn cánh tay anh nhảy qua những vũng nước lớn.
Gần bờ sông, trên mấy chiếc thuyền là quán ăn nhỏ xíu rất xinh xắn. Những chiếc thuyền không lớn, đại đa số đều chỉ chứa được hai bàn. Châu Sinh Thần chọn một chiếc thuyền, hai người ngồi trên đó, chủ thuyền nhanh chóng mang thực đơn lên cho họ.
“Tối nay chiếc thuyền này vẫn còn trống, hai vị thật may mắn.”
Thời Nghi cười, cúi đầu nhìn qua hai trang thực đơn khá đơn giản của nhà hàng.
Cũng không có nhiều thứ để lựa chọn, đến những như nơi này dùng bữa chỉ để là tận hưởng phong cảnh xung quanh.
Cô sợ anh ăn không no, chọn vài món chính.
“Hai vị đợi một chút, đồ ăn được mang lên, thuyền sẽ rời bờ.”
Chủ thuyền bước lên bờ, để lại họ trên thuyền. Hai bên mạn thuyền chỉ có lan can cao đến ngang ngực, có giá nến, không có đèn, thoải mái nhất là chiếc ghế dựa được xếp đối diện nhau, đều là kiểu sofa màu đỏ sậm, nhỏ người có thể nằm gọn trong đó. Chỗ ngồi thoải mái như thế này, ngồi lún sâu trong đó khiến cho người ta cảm thấy thoải mái và buồn ngủ.
“Anh đã đến nơi này bao giờ chưa?” Cô hiếu kỳ nhìn anh
Châu Sinh Thần cười lắc đầu: “Đây là lần đầu tiên, lúc nãy anh vừa hỏi người khác.”
Thời Nghi cũng đoán như vậy, cậu ấm này tuyệt đổi không phải là người hưởng thụ cuộc sống kiểu như thế này.
Chiếc thuyền khẽ đung đưa, chủ thuyền đã quay lại, có chút ngượng ngùng hỏi: “Trên bờ có hai cô cậu cũng muốn lên thuyền, tôi nói chiếc thuyền này đã có người trả tiền rồi, họ... vẫn muốn tôi thương lượng với hai vị, liệu có thể nhường chiếc bàn trống còn lại cho họ được không?”
Chủ thuyền chỉ lên bờ.
Hai người cùng nhìn ra, họ chắc nhiều lắm cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, là một đôi tình nhân.
Chàng trai nhìn họ có vẻ rất căng thẳng, thấy hai người quay đầu lại, chầm chậm chắp tay trước ngực, nhờ họ đồng ý. Thời Nghi cười, nghe Châu Sinh Thần nói: “Tôi không có vấn đề gì, vợ tôi cũng không.”
“Ừm, cứ để họ lên thuyền đi.”
Chủ thuyền càng có thiện cảm với đôi nam nữ với gương mặt lương thiện này, gọi đôi tình nhân kia lên thuyền. Giữa hai bàn có một chiếc mành treo bằng tre, thả xuống lại càng tách biệt. Thức ăn được dọn lên, chiếc thuyền cũng rời đi.
Vừa mới rời khỏi bờ sông không lâu thì trời lại bắt đầu mưa.
Thời Nghi nghe thấy sau mành có tiếng đôi nam nữ trẻ khẽ nói với nhau, đại ý là tính toán chi phí, có vẻ như rất cặn kẽ, từ đầu đến cuối cô gái đều tỏ ý không vui, nói ở đây quá tốn kém, nên đi chỗ khác sẽ tiết kiệm hơn: “Anh nhìn anh xem, tiền đã ít lại còn muốn lên thuyền ăn tối...”
Giọng nói rất khẽ, nhưng cô lại nghe rõ.
Cô nghĩ, lúc vừa tốt nghiệp vào làm lồng tiếng, có một nhân viên phòng thu thực tập và cô bạn gái của mình. Hai người họ mỗi ngày đều tính toán hết sức chi li, từ thứ Hai đến thứ Sáu sẽ ăn gì, để cuối tuần được ăn ngon một chút hoặc đến cuối tháng sẽ ra ngoài ăn. Đây là sự lãng mạn của tuổi trẻ.
Cô không kìm được nháy mắt với anh, khẽ cười.
“Sao thế?”
Châu Sinh Thần dựa người trên sofa, tay trái đặt lên tay vịn, nhìn cô khó hiểu. Thời Nghi ghé vào tai anh kể câu chuyện của cô gái kia. Nói xong, định bày tỏ suy nghĩ của mình, Châu Sinh Thần như đã hiểu liền hỏi: “Em ngưỡng mộ sao?”
Cô cười: “Vâng.”
Anh cũng cười theo.
Mưa bên ngoài không có dấu hiệu tạnh, chủ thuyền cho thuyền dừng bên một cây cổ thụ nghiêng mình xuống lòng sông, hệt như một chiếc ô khổng lổ, nói với họ tránh mưa một lúc để nước khỏi tràn vào thuyền làm ướt quần áo.
Bên bờ sông lại có gió, sóng nước vỗ nhẹ vào mạn thuyền.
Bóng nến hắt trên tấm mành khẽ đung đưa.
“Anh đã bao giờ xem chương trình kịch rối bóng chưa?”
“Kịch rối bóng?”
“Vâng... có lẽ anh chưa xem qua.”
Thời Nghi còn nhớ hồi nhỏ xem tivi có chương trình kịch rối bóng trong suốt một thời gian dài. Trong chương trình có hai người dùng bàn tay làm thành bóng hình người hoặc con vật tạo nên một câu chuyện ngắn hoặc tấu hài. Hồi Thời Nghi còn xem chương trình đó, cô nhớ láng máng lúc rảnh rỗi còn ở trong phòng đọc sách thắp nến lên tự làm những hình thù ngộ nghĩnh bằng tay.
Vì đều là tự học nên những hình cô làm được không nhiều.
Lúc xem xong, cũng học làm theo được không ít.
Thời Nghi làm một con thỏ, muốn nói gì đó, rồi đột nhiên lại hỏi: “Hôm nay là ngày mùng Chín tháng Chín đúng không?”
Thật kỳ lạ, trong những đồ ăn trên bàn có cả bánh Trùng Dương và bánh tét.
Anh “ừ” một tiếng: “Em đang làm hình con thỏ?”
“Anh nhận ra à?” Thời Nghi cười vẫy vẫy tay, tai con thỏ trên chiếc mành trúc cũng khẽ vẫy vẫy, cao hứng lồng tiếng cho nó: “Ôi, cung trăng lạnh lẽo quá, chớp mắt một cái đã qua Trung thu, đến tết Trùng Dương rồi, chi bằng xuống nhân gian chơi thôi.”
Vì sợ đôi tình nhân kia nghe thấy, giọng của cô rất nhỏ, vô cùng hài hước.
Anh nhoài người qua, thưởng thức màn trình diễn của cô.
Thời Nghi khẽ thổi nến.
Ánh nến khẽ lay động, con thỏ cũng biến mất, cô ngồi xổm trên sofa, hắt bóng trên tấm mành trúc, vừa mỏng mảnh lại vừa yếu đuối: “Công tử, dường như... chúng ta... đã gặp nhau ở đâu đó rồi thì phải...”
Chất giọng nhàn nhạt, dịu dàng.
Đây là sở trường của cô.
Anh mỉm cười, phụ họa cùng cô, khẽ hỏi lại: “Tôi ư? Thật sao?”
“Quý danh của công tử là...” Cô chớp chớp mắt, giọng càng nhỏ.
Anh im lặng một lúc, rồi nhìn cô: “Châu Sinh, tên chỉ có một chữ Thần.”