← Quay lại trang sách

Sự im lặng

Mệt mỏi là khi ta nín thinh trước mọi lời trách móc, chẳng buồn giải thích trước những lời quy chụp và càng hỏi nhiều thì chỉ càng đổi lấy sự im lặng.

Từ im lặng đến rời xa nhau, chỉ cách có một gang tay.

Đôi khi người trong cuộc tự hỏi rằng vì sao vẫn còn yêu nhau, vẫn còn đầy ắp nhung nhớ, nhưng vẫn chọn cách xa rời nhau, chọn cách dừng lại khi đã đi cùng với nhau một đoạn đường đủ dài? Đơn giản vì ta đã mỏi mệt và ngột ngạt khi cạnh nhau. Cái cảm giác thở dài đầy chán nản trước những cơn thịnh nộ, những lời buộc tội, những câu hỏi và sự bó buộc khiến ta dù còn yêu nhưng vẫn phải quyết định chấm dứt để được thở, được hít bầu không khí tự do, thanh thản và an lành của những chuỗi ngày yên tĩnh.

Đừng bao giờ nghĩ rằng bó buộc nhau là cách để giữ lấy nhau. Điều đó chỉ khiến nhau thêm mệt mỏi, những năm đầu tiên có thể vì yêu mà cho qua sự mệt mỏi đó, nhưng đó hoàn toàn không phải là cách để đi được với nhau cả đời.

Đừng bao giờ nghĩ rằng yêu là phải chấp nhận sự khắc nghiệt của nhau. Thanh xuân của mỗi người thực ra rất ngắn, yêu là dành cho nhau những tháng ngày đẹp đẽ nhất của cuộc đời, yêu nhau bằng tất cả sự chân thành và bao dung với nhau. Nhưng tuyệt đối không chôn vùi thanh xuân ngắn ngủi đó trong sự khắc nghiệt để đổi lấy tiếng thở dài. Bởi, yêu là để hạnh phúc, yêu là để được tôn trọng và yêu là để thấy lòng bình yên không dậy sóng.

Cãi nhau, trách móc, hờn giận và ghen tuông - Đôi khi là gia vị giúp tình yêu thêm nồng nàn nếu ta biết nêm nếm vừa tay. Tuy nhiên nếu mọi thứ đi quá giới hạn, tình yêu sẽ chết yểu.

Kiểm soát lẫn nhau chưa bao giờ là cách tốt nhất để giữ trái tim của nhau. Ta chỉ vì yêu, vì trân trọng mà tự giác hoàn thiện mình, tự giác thủy chung, tự giác thật thà và hạnh phúc vì điều đó. Đừng vì sợ mà chấp nhận sự kiểm soát, bởi một lúc nào đó, ta cũng sẽ mệt mỏi rồi buông tay.

Trong một mối quan hệ, đáng sợ nhất không phải là cãi vã triền miên hay là hờn giận không hồi kết. Mà đáng sợ nhất chính là sự im lặng.

Khi tiếng cười chợt tắt, chỉ một người nói và một người lặng thinh, một người cứ hỏi mà người kia không còn muốn giải thích nữa.

Mọi thứ bỗng chốc rơi vào im lặng.

Im lặng đến một lúc nào đó.

Sẽ là mất nhau.

Lòng người biến suy

Có những mối tình, đang yêu đương hò hẹn thật ngọt ngào, bỗng một ngày chớp mắt, quay sang nhìn nhau, cảm giác nhạt và tình yêu dần vơi. Đôi khi có một chút áy náy, vì thật sự đối phương chẳng làm gì có lỗi. Một bên nhạt dần, một bên tự hỏi tại sao rồi mải miết đi tìm lý do cho những câu hỏi: Tại sao lại né tránh nhau, những cuộc hẹn luôn có lý do bận bịu để thoái thác? Tại sao bên nhau nhưng chẳng còn cảm nhận được yêu thương ở nhau? Tại sao trước đây công việc cũng nhiều nhưng vẫn dành thời gian cho nhau chỉ đơn giản vì nhớ mà giờ đây nỗi nhớ ấy từ lúc nào trở nên vô hình?

Tôi từng nghe một người em gái tâm sự câu chuyện rất nực cười tưởng là đùa, ấy vậy mà nó lại được dùng làm lý do để chia tay. Cậu bạn trai của em bảo với em rằng vì hai đứa cùng mang họ Nguyễn, khả năng là anh em dòng họ rất cao, nên không thể cưới được?! Vậy mà cô em gái của tôi cũng tin, cũng ra sức thuyết phục, ra sức chứng minh, tình yêu biến con người trở nên ngu ngơ đến tội nghiệp.

Cũng một câu chuyện khác, có một thằng bé con nhà giàu đem lòng yêu một con bé nhà nghèo. Con bé hiền khô và học rất giỏi, lại là hoa khôi trường. Gia đình thằng bé con nhà giàu kia không thích con bé này lắm, vì bố mẹ của con bé chỉ là những người công nhân vệ sinh môi trường, so với gia đình họ thì đúng là một trời một vực. Nhưng thằng bé ra sức thề thốt rằng mình yêu con bé vì tình yêu đích thực, rằng rào cản gia đình chẳng là gì cả, nó nhất định sẽ vượt qua được để cưới con bé về làm vợ, nó cảm thấy cuộc đời thật may mắn khi đã tìm được một nửa đích thực và giàu nghèo đối với nó không là gì bởi nó không cần tiền mà cũng chẳng cần gia thế. Dĩ nhiên con bé rất xúc động trước những lời tuyên ngôn hùng hồn của một "soái ca" tưởng chừng như vừa bước ra từ mô típ của một bộ phim củ sâm nào đấy. Tình yêu ngọt ngào bay bổng được vài tháng với những lần đón đưa và thề hẹn. Vì yêu nên dâng hiến, vì yêu nên trao hết, nam thanh nữ tú yêu nhau, chuyện gì đến cũng phải đến. Đùng một cái, cậu thiếu gia biến mất với một lý do: "Anh không thể vượt qua rào cản gia đình, anh không thể mang tội bất hiếu. Anh xin lỗi!" Con bé sốc lên sốc xuống, suy đoán đủ điều, rằng chắc anh ấy bị gia đình ép buộc, hay anh ấy có nỗi khổ tâm riêng chứ anh ấy yêu mình thế kia thì chẳng thể nào nói hết là hết được. Ngày ngày, con bé vẫn vật vã tìm cho mình một lý do để giải thích cho sự ra đi chóng vội của chàng "soái ca" ngày ấy.

Thật là ảo diệu.

Rất khó để khuyên rằng các cô gái đừng mù quáng lao vào tìm câu trả lời cho nguyên nhân khiến lòng người biến suy. Vì thật sự là chẳng có lý do gì cả. Lý do lớn nhất là người ta đã thay lòng rồi. Đừng tin vào những cái cớ được mang ra để chia tay, bởi khi tình yêu đủ nhiều và đủ lớn, mọi lý do đều không còn là lý do nữa. Nhưng chẳng còn yêu thì một con kiến cũng sẽ biến thành con voi. Với trí tuệ siêu phàm của một người muốn thay lòng đổi dạ, muốn nhanh nhanh chóng chóng đi tìm vui nơi khác, thì họ sẽ nghĩ ra được rất nhiều cái cớ hay ho. Nếu không nghĩ ra được cái gì mới thì họ sẽ vơ tạm một cái đã cũ, những rào cản mà họ từng thề thốt chắc nịch sẽ vượt qua, nay lại được mang ra làm lý do rũ bỏ một người mà lòng họ chẳng còn hướng về.

Cái cảm giác chứng kiến sự đổi thay dần dần của người mình mang lòng yêu thương mà chẳng có một lý do chính đáng, thật sự khiến con người ta chịu sự giày vò còn khủng khiếp hơn là chia tay dứt khoát nhưng lý do rõ ràng.

Bản thân tôi cũng từng mất nhiều thời gian để thử nhiều màu sơn móng tay và nhận ra rằng đâu mới là màu phù hợp nhất với bản thân. Con người ta đôi khi mất gần nửa cuộc đời mới nhận ra được đâu mới là nghề nghiệp mình yêu thích thật sự. Và tình yêu cũng vậy, hôm nay thấy hợp nhau nhưng ngày mai không còn thấy hợp nữa, đó cũng là chuyện thường tình. Làm một người tử tế, nếu yêu hãy yêu thật chân thành và nếu hết yêu thì cũng hãy thật thà nói rõ để đỡ làm mất thời gian của nhau cũng như không khiến đối phương phải chới với trong hàng nghìn câu hỏi mà câu trả lời thật sự chỉ có một.

Trên đời này, cảm xúc con người chính là thứ dễ đổi thay nhất, lòng người chính là thứ khó lường nhất. Ta không sợ lòng người thay đổi mà chỉ sợ người đổi thay rồi nhưng lại hèn nhát không dám đối diện để nói ra sự thật mà phải núp vào những cái cớ vốn dĩ chỉ là giả dối mà thôi.