← Quay lại trang sách

Chương 15 Tuyệt thế võ công Thám hiểm tuyệt địa.

Kim Ngang Tiêu đứng nhìn theo, trong lòng nghi hoặc, tâm trí quay cuồng bao câu hỏi lạ lùng. Điều chàng không ngờ là hai chị em Câu Hồn bang có vẻ bất hòa và người em không đến nỗi ác độc như người chị.Chàng suy nghĩ hồi lâu rồi thở dài một tiếng, bước lại bên địa huyệt. Chàng đã quyết tâm hy sinh để tìm cách học lấy võ công thượng thặng hầu báo thù cho cha mẹ, nên không còn do dự chút nào nữa. Sợi dây thừng dài một đầu vẫn buộc ngang lưng chàng, chàng có thể một mình xuống địa huyệt sâu thẳm mà không cần ai giúp đỡ.Kim Ngang Tiêu buông sẵn nửa phần dây xuống trước rồi từ từ bò xuống. Phần trên địa huyệt thoải dốc như miệng phễu, lại thêm có nhiều mô đá lồi lõm, tiện cho chàng bám tay hay đạp chân, nên việc bò xuống không khó khăn. Nhờ có dây thừng, chàng không sợ lăn xuống vực thẳm, bởi vậy chàng tuột xuống rất mau. Một lúc Kim Ngang Tiêu đã xuống tới khoảng mờ tối. Ngẩng đầu nhìn lên, chàng thấy một khoảng tròn như miệng giếng, trên nữa là trời xanh cao thẳm.Chàng vừa lần xuống, vừa để ý nhìn xung quanh thấy xung quanh là tường đá rêu phong, thỉnh thoảng có nơi cỏ mọc lún phún, một nơi như vậy quả là thiên cổ không có ai đi đến. Khi xuống đã khá sâu, cửa huyệt trên đầu trông thành nhỏ xíu. Kim Ngang Tiêu vẫn không thấy khó thở hay thấy khí nóng ở trong lòng đất bốc ra. Trái lại thỉnh thoảng chàng còn nhận thấy có luồng gió mát từ dưới đưa lên, như thông hơi trong địa huyệt.Nhận thấy có gió, Kim Ngang Tiêu đoán thầm nhất định ở phía dưới phải có lối thông ra bên ngoài. Chàng biết cửa địa huyệt ở trên Dã Nhân lãnh tức là trên mặt núi cao, địa huyệt dù sâu cũng chưa tới lòng đất, có thể sẽ có đường hầm ăn thông ra thác nước chưa biết chừng.Nghĩ vậy, chàng lại hăng hái tuột xuống nữa, vừa xuống vừa để ý nhìn quanh xem có thấy cửa động, nơi vị quái nhân ngồi không, song chàng vẫn chưa thấy gì. Sợi dây thừng còn dài vài ba trượng nữa, chàng biết phải xuống hết giây mới đến nơi. Nhìn xuống phía dưới thấy sâu thẳm và tối om, không biết đáy huyệt ở chỗ nào.Kim Ngang Tiêu dừng lại, nạy một tảng đá lớn vứt xuống dưới. Hòn đá lóc bóc lăn xuống, lăn mãi vẫn không thấy ngừng. Thanh âm chỉ nhỏ đi, nhưng còn nghe rõ hòn đá rớt...Chàng rùng mình, không ngờ vực thẳm sâu đến thế. Nếu vuột tay và không có giây thừng, lăn xuống đáy chắc phải tan xương nát thịt. Kim Ngang Tiêu đứng im để cố lắng tai nghe tiếng hòn đá rớt từ dưới sâu thẳm vọng lên.Bỗng một tiếng rú quái gở, nữa như tiếng thú, nữa như tiếng người ở phía dưới dội lên. Kim Ngang Tiêu rùng mình rỡn tóc gáy, chàng nắm chặt lấy sợi dây thừng.Tiếng rú ma quỷ đó chàng đã nghe thấy lúc đầu khi mới tới cửa huyệt này. Lần này chàng lại nghe thấy, gần hơn, có lẽ chỉ cách chân chàng độ vài ba trượng ở phía dưới, nghe rùng rợn không thể tả.Tiếng rú vang lên một hồi dài, nghe như tiếng ma kêu quỷ khóc, từ cõi âm vọng lên, vì trên thế gian này không thể nào có thứ thanh âm quỷ dị như vậy.Tiếng rú nhỏ dần rồi tắt hẳn. Đồng thời từ phía dưới thổi ào lên một luồng gió mạnh, đượm mùi tanh hôi ghê gớm, tuy chỉ thoang thoảng, như rõ là thứ uế khí của thú vật.Kim Ngang Tiêu kinh hoảng, tưởng như loài quái vật nào ở dưới vực thẳm sắp xông lên vồ lấy chàng. Chàng vội nép mình vào kẽ đá, nín thở chờ đợi, tay đã thủ sẵn một lưỡi đoản kiếm mà lúc nào chàng cũng đem theo bên người.Nhưng chờ mãi không thấy gì lạ. Thanh âm quái dị cũng biến mất. Tứ bề yên tĩnh như tờ, chỉ còn gió nhè nhẹ thổi. Bỗng lại có tiếng “hu... hu” như tiếng rên rỉ, rất nhỏ. Có lẽ đó là tiếng thở của một con vật khổng lồ.Kim Ngang Tiêu giương mắt nhìn xuống phía dưới. Trong bóng tối mờ mờ dưới chân chàng độ trên hai trượng, bỗng có hai chấm sáng. Hai mắt của quái vật?Kim Ngang Tiêu nghĩ ngay là mắt của quái vật vì chàng bị ám ảnh bởi tiếng hú kinh dị vừa rồi.Nhưng sau lúc hoảng hốt ban đầu, tâm trí bình tĩnh trở lại chàng nhận thấy hai chấm sáng đó không thể là mắt quái vật. Tuy bóng tối lờ mờ, nhưng vì không xa lắm, chàng có thể thấy rõ hai chấm sáng đó bất động và cách xa nhau đến bốn năm xích (thước). Nếu đó là cặp mắt thì hai mắt cách nhau quá xa. Không có lý một con quái vật có đầu lớn hơn địa huyệt này.Nhất là chấm sáng đó màu trắng chớ không phải hung hung đỏ hay xanh biếc như mắt động vật.Sau khi nhận định như vậy, Kim Ngang Tiêu yên lòng bò xuống nơi có chấm sáng. Tới nơi chàng nhìn thấy đó chỉ là hai hạt minh châu lớn bằng nắm tay, gắn trên đầu hai nhủ đá.Kim Ngang Tiêu kinh ngạc ngắm nhìn. Chàng chưa trông thấy hai hạt minh châu lớn thế này bao giờ. Nhưng chưa hết sự lạ.Giữa lúc đó còn đứng cách xa mấy bước ngắm nhìn hai hạt minh châu, nghi ngại chưa dám đến gần, thì từ dưới đáy địa huyệt một cơn gió mạnh ào thổi lên.Đồng thời những tiếng hú quái dị rền rĩ như tiếng ma quỷ phát ra. Vì đứng gần, Kim Ngang Tiêu không còn ngờ vực gì nữa: tiếng hú đó đúng từ hai hạt minh châu phát ra chớ không có quái vật gì cả.Tiếng hú vẫn rền rĩ, lớn vô cùng vì ở ngay cạnh chàng. Kim Ngang Tiêu bò xuống gần hạt minh châu, ghé mắt nhìn. Chàng suýt bật người. Thì ra chẳng có gì lạ hết. Hai hạt minh châu đều có những lỗ xuyên qua như lỗ sáo. Đến khi gió thổi luồng gió chạy qua những lỗ đó, phát ra tiếng kêu quái dị, y như kiểu sáo diều. Điều tài tình hơn hết là người nào đặt hạt minh châu ở đây đã lựa đúng kẽ đá có gió hút mạnh, thành thử mỗi khi có gió thổi lên, hạt minh châu lại phát ra tiếng hú kinh hồn. Gió càng mạnh, tiếng hú càng lớn, nguyên do là như vậy, chớ không có quái vật dị nhân nào cả.Trước đây khi nghe tiếng hú, Kim Ngang Tiêu đã đoán chưa chắc là quái vật mà chính là một quái nhân tu luyện ở dưới huyệt sâu này thỉnh thoảng phát ra để dọa những kẻ nhát gan. Không ngờ đến tận nơi xem xét thấy đó chỉ là mẹo lừa. Tuy nhiên người nào đặt hạt minh châu ở chỗ này cũng phải là bậc dị nhân cự phách, sức học uyên bác, mới biết được cách mượn luồng gió thổi vào hạt minh châu để phát ra quái thanh dọa người.Vị quái nhân đó chắc hẳn là người mà lão bà đã bảo chàng đến gặp. Như vậy ông ta cũng ở đâu đây chứ không xa. Sợi thừng của chàng đã gần đến mức rồi.Kim Ngang Tiêu bỏ quan khoảng giữa hai hạt minh châu đi xuống phía dưới nữa. Quả nhiên dưới độ chừng một trượng, chàng thấy có một chỗ hõm sâu, khá rộng, trông rõ là một cửa động chạy ngang.Kim Ngang Tiêu tuột xuống, đặt chân vào cửa động. Có chỗ đứng vững vàng, chàng liền cởi sợi dây thừng buộc ngang lưng. Người trung niên đã lên sợi dây thừng đúng chiều dài cần thiết, vì sợi dây chỉ dài hơn chỗ chàng đứng vài ba xích.Đứng trước cửa động, Kim Ngang Tiêu nhìn vào phía trong, động đó ăn sâu vào như một đường hang bên trong không biết sâu bao nhiêu chỉ thấy tối om. Đứng một lúc quen mắt với bóng tối, Kim Ngang Tiêu liền tiến vào động. Nhưng chỉ được vài bước chàng đứng sững lại. Phía bên trong động rất rộng, y như một tòa nhà đá lớn chạy dài. Nhưng ở bên tay mặt, sát với tường đá có một bệ đá lớn và trên bệ đá có một người ngồi ngay ngắn và im lặng như một pho tượng.Kim Ngang Tiêu trông thấy người đó, biết rằng chàng đã tới đích. Lòng chàng bỗng trầm xuống, tinh thần hoảng hốt lúc đầu, nay đã bình tĩnh trở lại.Chàng biết đã đến lúc quyết định và chỉ trong vài khắc nữa chàng sẽ hóa thành phế nhân. Mặc dầu chí đã quyết, lúc này Kim Ngang Tiêu cũng phải bồi hồi, ngây người ra. Chàng không biết nên sợ hay nên mừng, nên gấp rút hay thong thả? Trải qua vạn dặm, biết bao nguy nan mới tới được nơi đây, Kim Ngang Tiêu tự thấy như công quả của mình đã viên mãn. Nhưng thành quả đó mới đáng buồn làm sao...Tuy nhiên Kim Ngang Tiêu biết lúc này không nên trì hoãn. Chàng không nên để cho vị quái nhân nghi ngờ ý định của mình.Bởi vậy theo đúng lời của lão quái bà, chàng đứng thẳng người, dõng dạc lên tiếng, nói rất lớn:- Kính thưa tiền bối, tại hạ được ủy thác đến đây yêu cầu tiền bối trao cho vật đó!Bộ xương ngườiLễ bái sư kỳ lạĐộng đá âm u vắng lặng, tiếng nói của Kim Ngang Tiêu choang choang. Câu nói chưa dứt, những tiếng dội từ bốn phía vang lại ầm ầm như sấm chuyển động, như thể có muôn ngàn người vô hình phụ họa theo câu nói của Kim Ngang Tiêu, khiến chàng không khỏi rùng mình nhìn quanh một lượt.Kim Ngang Tiêu nói xong, cho tay vào bọc, rút thanh đoản kiếm cầm sẵn trong tay, chỉ chờ vị dị nhân ra điều kiện là sẽ thực hành ngay, nghĩa là chàng sẽ tự chặt một chân, tự chặt một tay và tự đâm mù một mắt.Song là, những tiếng dội ầm ầm một lúc rồi tắt dần, trong động lại hoàn toàn im lặng, không thấy vị dị nhân kia lên tiếng hay cử động ra sao cả.Kim Ngang Tiêu khi còn đứng xa độ hơn một chục bước, nhưng chàng có thể nhìn thấy bóng người mờ mờ ngồi trên bệ đá im lặng như pho tượng. Bỗng Kim Ngang Tiêu cất tiếng cười vang, nhìn thẳng ra phía bệ đá, hiên ngang nói:- Tiền bối không thèm trả lời tại hạ? Hay tiền bối chưa nghe rõ, để tại hạ nhắc lại.- Có người nhờ tại hạ đến đây, yêu cầu tiền bối đưa cho vật... đó!Sự thật Kim Ngang Tiêu không biết đó là vật gì, nhưng chàng tin lời lão quái bà, bảo chàng chỉ nói như vậy là vị dị nhân này sẽ hiểu ai sai chàng đến đây và lấy vật gì, chàng không cần nói rõ thêm nữa.Cũng như lần trước, những tiếng dội lại ầm ầm như sấm động một hồi. Tiếng dội nhỏ dần rồi tắt hẳn, trong động lại im lặng như tờ tứ bề âm u lạnh ngắt. Trên bệ đá, vị dị nhân vẫn ngồi im.Chờ một lát không thấy đáp, Kim Ngang Tiêu tức mình nói:- Hay tiền bối cho tại hạ không có can đảm nên không dám đến gần tiền bối? Tiền bối nghĩ nhầm rồi!Vẫn không có tiếng đáp. Kim Ngang Tiêu lấy làm lạ, liền tiến lại gần. Chàng thận trọng bước từng bước một, đến trước bệ đá. Đó là một chiếc bệ lớn như một bàn thờ Phật, dài rộng có tới bốn năm xích, bề cao bằng khoảng đầu người.Vị dị nhân ngồi chính giữa bệ đá, phía sau lưng ông ta, tường đã hõm sâu và khum khum như một ổ tò vò. Đến gần như vậy, Kim Ngang Tiêu bỗng có cảm giác là vị dị nhân ngồi trên bệ hình như là một pho tượng chớ không phải người thật.Và trong động tối trông không rõ, nên Kim Ngang Tiêu lấy đá lửa ra đánh, châm vào mồi lửa, đoạn giơ cao ngọn lửa lên nhìn.Ngọn lửa vừa bật sáng, Kim Ngang Tiêu đã kêu lên một tiếng ngạc nhiên. Và không do dự, chàng nhảy phắt lên bệ đá, đứng nhìn trừng trừng vào vị dị nhân.Thì ra vị dị nhân chỉ là... một bộ xương!Sở dĩ đứng xa Kim Ngang Tiêu trông tưởng là người vì bộ xương còn nguyên cả quần áo. Bộ quần áo đó rất lạ không biết làm bằng thứ vải gì, chiếc áo ngoài lóng lánh dưới ánh lửa như kim khí, nhưng dĩ nhiên đó không phải là kim khí mà là một thứ vải đen tuyền, trông có vẻ còn như mới chớ không có chỗ nào rách nát.Bên trong bộ áo đen đó là một bộ xương trắng hếu. Điều kỳ lạ là bộ xương đó còn giữ nguyên hình ngồi, chứng tỏ người chết lúc tắt hơi đang nhập tọa. Nhưng bộ xương không đổ, chiếc đầu lâu trơ xương còn ngay ngắn trên cổ, một cánh tay vẫn còn đủ nguyên cả năm ngón. Một chân cũng vậy, như thể có phép gì huyền bí dính liền, các đốt xương với nhau mặc dầu thịt đã rã nát. Người đó lúc sống đã luyện được một công phu ghê gớm như thế nào để đến lúc chết còn giữ được toàn vẹn bộ xương như vậy?Kim Ngang Tiêu trông thấy bộ xương, biết bao cảm giác kỳ lạ xâm chiếm tâm trí chàng. Ý nghĩ đầu tiên của chàng là vị dị nhân đã chết, chàng thoát nạn, không phải hy sinh chặt cụt một chân và một tay nữa. Chàng đoán ngay rằng bộ xương chính là di hài của vị dị nhân mà lão bà bảo chàng đến gặp, bởi vì bộ xương rõ rệt là của một người tàn phế, cụt một chân và một tay.Người anh của Câu Hồn bang chủ không dám xuống đây vì y không biết vị dị nhân đã chết. Thực nực cười, y sợ một bộ xương khô, nên do dự cả ngày trời trên miệng địa huyệt, rút cục phải thối lui chớ không dám xuống. Y là kẻ tiểu nhân, bất hiếu nên trời không cho hưởng sự may mắn như Kim Ngang Tiêu. Nếu không, y đã xuống đến đây, đoạt mất báu vật từ hồi nào, chớ còn đâu cho Kim Ngang Tiêu xuống?Chợt nhớ đến vật báu, Kim Ngang Tiêu giơ cao ngọn lửa, chú ý nhìn về phía tường đá sau lưng bộ xương. Cho đến lúc này, chàng vẫn chưa biết vật báu đó là gì, nên không khỏi ngơ ngác phân vân, nhìn hết chỗ này đến chỗ nọ.Chàng chợt thấy ở sau lưng bộ xương có một cái hộp bằng đá nhỏ, vuông vắn như một cái tráp để đựng nghiên bút. Không do dự chàng tiến lại mở nắp hộp ra. Quả nhiên trong hộp đá còn có một cái hộp nhỏ xinh xắn bằng gỗ, một màu đen huyền không biết bằng gỗ gì? Kim Ngang Tiêu đoán ngay rằng đây tức là báu vật mà lão quái bà bảo thu nhận, vì chàng trông quanh không có thấy gì khác nữa.Hộp nhỏ này trong có chứa gì mà lão bà tha thiết như vậy? Kim Ngang Tiêu tò mò muốn mở ra coi nhưng chàng chợt nhớ tới lời hứa: chàng sẽ không mở hộp và đem về đưa thẳng cho lão bà.Kim Ngang Tiêu là người trung thực, chàng không thể nào nuốt lời hứa. Mặc dầu rất tò mò, chàng đành thở dài, bỏ ý định mở hộp. Nhưng giữa lúc ấy chàng chợt trông thấy một vật gì như một tờ giấy ở dưới đáy hộp đá trước mặt chàng. Kim Ngang Tiêu cúi xuống nhìn: thì ra đó là một tờ giấy đã úa vàng và trên có chữ.Kim Ngang Tiêu để chiếc hộp gỗ xuống bên cạnh, lấy tay khẽ nhấc tờ giấy lên, vì lâu ngày giấy đã mủn nát, nếu không cẩn thận, giấy sẽ rách.Chàng cầm mồi lửa soi đọc mấy hàng chữ trên tờ giấy:- “Kẻ trung thực sẽ sống, kẻ gian ngoan sẽ chết”.Mấy hàng chữ đầu làm Kim Ngang Tiêu ngạc nhiên, bất giác quay đầu nhìn lại bộ xương, chàng không hiểu vị dị nhân này trước khi chết, để lại mảnh giấy với hai dòng chữ mở đầu như vậy có ý nghĩa gì? Câu nói quá thông thường, chẳng khỏi có vẻ là một thành ngữ. Trước khi chết, vị dị nhân nọ phải nói một câu tầm thường như vậy hay sao?Kim Ngang Tiêu lại đọc tiếp mấy dòng chữ kế theo:- “Ngươi đã đến đây sau khi ta chết là ngươi may mắn lắm đó. Ta đã phát nguyện kẻ đến đây trước tiên là kẻ có duyên sư đồ với ta”.- “Nhưng nếu ngươi là kẻ gian ngoan phản phúc, ta sẽ lấy tính mạng của ngươi”.Kim Ngang Tiêu nhếch mép mỉm cười, chàng lại nhìn bộ xương lần nữa. Chàng nghĩ thầm: vị dị nhân này đã chết thành đống xương khô mà còn dọa người. Ông ta chết từ lâu rồi làm sao biết ai là kẻ gian ai là kẻ ngay? Và làm thế nào ông ấy lấy tính mạng của người khác được nữa? Chàng lại đọc tiếp:- “Nhược bằng ngươi là kẻ trung trực đúng với ý nguyện của ta, ta sẽ coi ngươi như đệ tử, truyền thụ cho ngươi công phu tuyệt đỉnh, để ngươi trở thành vị cái thế anh hùng”.Lời lẽ có vẻ chắc chắn cương quyết dị thường, khiến Kim Ngang Tiêu bất giác ngẩng đầu nhìn quanh e ngại. Chàng có cảm tưởng như bộ xương khô chỉ là một kế lừa gạt, còn vị dị nhân còn sống ẩn núp đâu đây.Nếu không, tại sao ông dám nói nhận đồ đề và truyền thụ võ công sau khi ông trở thành một đống xương khô? Nhưng không có lẽ bộ xương là giả? Thật lạ lùng!Kim Ngang Tiêu đọc tiếp nữa:- “Chiếc hộp gỗ đen ngươi vừa cầm trong tay có chứa một báu vật quý giá vô song, mà bất cứ người nào học võ công cũng mơ ước. Bảo vật đó sẽ giúp cho kẻ nào hữu duyên có được một võ công tuyệt thế, trở thành một anh hùng vô địch thiên hạ, trong khoảng một trăm năm chưa chắc có ai sánh bằng”.- “Hộp đó sẽ về tay ngươi. Nhưng ngươi chưa được mở trước khi bái lạy ta làm sư phụ”.- “Lễ bái sư ngươi phải làm đúng theo như sau, không được sai lời thì ta mới có thể nhận ngươi làm đồ đệ”.- “Ngươi phải đến trước hài cốt của ta, đứng cách xa hai bước và phải lạy ta một trăm lạy. Ta sẽ chứng giám cho lòng thành của ngươi và nhận ngươi làm đệ tử”.- “Lạy xong, ngươi phải trả nghĩa sư phụ bằng cách thu xếp hài cốt của ta vào trong cái hộp đá này, rồi đem hài cốt của ta đi vào trong đường hầm”.- “Ngươi bắt đầu từ bệ đá, vừa đi vừa đếm đúng hai trăm năm mươi bảy bước, ngươi sẽ đào huyệt sâu mười xích chôn ta”.- “Xong công việc chôn cất hài cốt của ta, ngươi đã thành đệ tử của ta rồi đó”.- “Từ lúc ấy ngươi có thể bắt đầu luyện môn công phu của ta”.Dưới ký tên ba chữ: Vô Danh Khách.Kim Ngang Tiêu ngơ ngẩn: “Vô Danh Khách”. Vị dị nhân không tên, Vô Danh Khách tức là người không tên. Chắc hẳn đây là một vị tiền bối võ lâm, đã có thời tung hoành thiên hạ, danh phận rất cao trong chốn giang hồ, nhưng rồi chán nản việc đời, mai danh ẩn tích, không muốn cho đời biết tên mình nữa.Chàng lại đoán chắc hẳn lão bà quái nhân vì sự tình cờ được biết cao nhân này ẩn cư trong địa huyệt này, nên đã tới van xin ông truyền lại mật quyết võ lâm cái thế, nhưng vị dị nhân thấy lão bà là người thất đức, đặt lời thách đố: ông chỉ truyền võ công mật huyết cho kẻ nào tự hủy thân thể, tàn phế như ông. Dĩ nhiên lão quái bà không thể hy sinh đến mức đó, nên đành rút lui để rồi sau bắt con mình hy sinh.Ai ngờ đứa con cũng không chịu hy sinh thân thể cho mẹ, nên lão quái bà mới gặp được Kim Ngang Tiêu, dùng vũ lực và xảo kế, bắt buộc chàng phải làm việc đó.Kim Ngang Tiêu đọc lại bức di thư, trong lòng không khỏi nghi hoặc. Chàng chỉ cần học được võ công xuất chúng để báo thù cho cha mẹ, đồng thời tiêu diệt Câu Hồn bang chủ trừ họa cho võ lâm, bởi vậy đọc thư thấy vị dị nhân nói sẽ truyền võ công cho mình, chàng hồi hộp nhưng băn khoăn không hiểu một người chết sẽ truyền võ công như thế nào được.Chàng quay đầu lại nhìn bộ xương im lìm như tượng đá. Bỗng nhiên chàng thấy bồi hồi thương cảm, một vị cao nhân có lẽ tài ba xuất chúng, lúc chết hoàn toàn cô độc, đến nắm xương khô cũng phải chờ người đến chôn.Vốn là người thật thà trung hậu, Kim Ngang Tiêu tự nghĩ mình vì may mắn tình cờ đến gặp hoàn cảnh này, chắc hẳn mình cũng có duyên với bộ xương kia. Dù học được võ công hay không chàng cũng y lời, vái lạy bộ xương đủ trăm lạy, rồi chôn cất, sau đó sẽ tính.Ý nghĩ đã quyết, Kim Ngang Tiêu bèn đặt mồi lửa bên phiến đá ở cạnh, đoạn chàng tiến đến trước bộ xương, đứng cách xa độ hai bước, bắt đầu làm lễ.Kim Ngang Tiêu quỳ xuống, lẩm bẩm khấn thầm:- Đệ tử là Kim Ngang Tiêu tham kiến sư phụ. Để tử mang mối thù nhà rất nặng, chỉ mong học được võ công tuyệt đỉnh để đối phó với kẻ thù. Đệ tử vô duyên không được tham bái sư phụ khi còn sinh tiền, nhưng đệ tử y theo chúc thư của sư phụ, vái lạy sư phụ trăm lạy làm lễ ra mắt. Dám mong anh linh sư phụ chứng giám và phò hộ cho đệ tử được thành đạt chí nguyện.Nói dứt lời, Kim Ngang Tiêu sì sụp lạy đủ trăm lạy. Động đá lâu năm tĩnh mịch, mùi rêu phong hăng hắc, Kim Ngang Tiêu tuy đã luyện được chút công phu của Cự Linh thần chưởng, lúc này phải lạy liền một trăm lạy, trán chàng cũng rớm mồ hôi, đầu đập xuống nền đá, hơi thở dồn dập.Sau khi lạy, Kim Ngang Tiêu đứng lên vái bộ xương lần chót:- Bây giờ sư phụ cho phép đệ tử di chuyển hài cốt sang hộp đá.Kim Ngang Tiêu là người chí tình chí thành nên bất luận điều gì vị dị nhân dặn trong di thư, chàng cũng theo thật đúng. Chàng lại cung kính đối với bộ xương, coi như vị sư phụ đã còn sống và nghe được lời chàng.Kim Ngang Tiêu cởi bộ áo ngoài của bộ xương rồi hai tay thận trọng nâng cái sọ đặt vào hộp đá trước. Sau đó chàng lần lượt xếp các xương cổ, xương sườn, xương sống, xương cánh tay, chân v. v... vào hộp.Bộ hài cốt đã róc hết thịt, xương trắng khô. Bàn tay Kim Ngang Tiêu sờ vào xương đó, không ngờ cũng trắng xóa như thể bộ xương tiết ra chất bột gì. Nhưng lúc đó mãi xếp xương cho ngay ngắn, chàng không để ý.Khi nhắc đến miếng xương cuối cùng là xương bàn tọa, Kim Ngang Tiêu giật mình kinh ngạc, vì ngay dưới chỗ vị dị nhân ngồi lại có một hộp nhỏ, và trong hộp có một tờ giấy nữa.Kim Ngang Tiêu ngạc nhiên cầm mồi lửa lại soi đọc.Vừa đọc xong mấy hàng chữ đầu Kim Ngang Tiêu đã toát mồ hôi, xương sống lạnh buốt như bị băng giá.“Đồ đệ, con đã thoát chết rồi con có biết không?Trước đây khi con cầm hộp báu vật của ta lên xem, tay con đã bị nhiễm độc vì ở ngoài hộp và trên tờ giấy bức thư trước, ta có tẩm một thứ thuốc kịch độc.Nếu con là kẻ gian ngoan chỉ biết chiếm báu vật, bỏ mặc hài cốt của ta, con chưa lên khỏi địa huyệt này, chất độc sẽ thấm vào tim và sẽ chết ngay không còn cách nào cứu chữa.Nhưng vì con đã biết nghe theo lời sư phụ, cúi lạy sư phụ trăm lạy, nhờ thở hút hơi bụi ở trước mặt ta có chất giải độc, con đã được giải độc một nửa. Đến khi con cầm lấy hài cốt ta đặt vào hộp đá, chất bụi trắng ở xương cốt là giải dược được đã hoàn toàn giải độc nốt cho con.Đệ tử, sư phụ là người tinh thông y lý, thấu triệt hết thảy phép đầu độc và giải độc trong thiên hạ, nên trước khi hết thần sư phụ đã uống một liều thuốc cho giải được ngấm vào cốt, để sau này giải độc cho đệ tử vậy.Sư phụ sẽ truyền cả cho con pho Thần y và pho Độc kinh.Vô Danh Khách”.Kim Ngang Tiêu thất kinh, chàng không ngờ vị dị nhân ghê gớm như vậy. Thảo nào trong di thư ông nói ông sẽ lấy tánh mạng những kẻ gian ngoan. Những kẻ thấy báu vật tối mắt quả sẽ không thoát chết.Võ công đệ nhất thiên hạSau khi xếp xong bộ hài cốt vào hộp đá, Kim Ngang Tiêu theo đúng lời dặn trong lá thư, bưng hộp hài cốt, đếm từng bước, thẳng hướng về phía trong động, để tới chỗ chôn.Từ phút này trở đi, Kim Ngang Tiêu không còn nghi hoặc nữa. Chàng biết vị dị nhân là một nhân vật chẳng những võ công tuyệt thế mà còn trí óc phi phàm, mỗi lời dặn của ông là một kế hoạch đã tính toán từ trước, chẳng phải chuyện tầm thường.Chàng cũng không ngạc nhiên về số bước hai trăm năm mươi bảy bước, mà vị dị nhân dặn bảo trong lá thư, chàng đoán phỏng đó tất nhiên là một kế hoạch sẵn để bắt buộc Kim Ngang Tiêu phải tiến tới việc mà ông muốn chàng làm.Động đá nơi vị dị nhân ngồi hình thù rất lạ. Từ nơi bệ đá đi vào trong đường vòng cánh cung và cứ thế đi sâu nữa, không biết đến chỗ nào mới hết.Kim Ngang Tiêu vừa bước vừa đếm. Đi được trên hai trăm bước chàng nhận thấy mình bắt đầu bước vào một căn phòng bằng đá rộng lớn, chung quanh tường đá không nhẵn mà lởm chởm đá nhọn, trông quái dị vô cùng. Đặc biệt là đá ở nơi này cũng phát dạ quang, nhưng dạ quang ở đây không nhấp nhánh ghê rợn như trong động lão quái bà.Tại nơi này, dạ quang phát ra một màu xanh dịu như ánh đèn lưu ly, ánh sáng đó có mãnh lực làm người ta khoan khoái tâm thần, tâm linh sáng suốt. Lại thêm gió không biết từ đâu thổi hiu hiu lạnh, khác hẳn với bầu không khi hâm nóng bức ở phía động bên ngoài.Động đá dạ quang này chẳng khác gì một động tiên. Vị dị nhân nơi đây làm nơi an nghỉ, quả là người sáng suốt vô cùng.Kim Ngang Tiêu đếm được hai trăm năm mươi bảy bước thì dừng lại. Chàng nhận thấy ngay nơi vị dị nhân định chọn làm huyệt, vì ở dưới chân chàng lúc đó là nền đất chớ không phải nền đá cứng rắn như những nơi chàng vừa đi qua.Kim Ngang Tiêu đặt hộp đá hài cốt xuống đất, đoạn quay ra động bên ngoài lấy lưỡi kiếm ngắn mà chàng bỏ trên kệ đá. Luôn tiện chàng cầm lấy chiếc hộp gỗ đựng báu vật.Mặc dầu biết tay mình đã được giải độc, chàng không khỏi ghê rợn khi cầm lấy chiếc hộp gỗ có tẩm thứ thuốc kịch độc. Vốn người thận trọng, chàng lấy bộ quần áo vải đen của vị dị nhân bọc lấy hộp gỗ rồi mới đem vào trong căn phòng dạ quang, đặt trên một nhũ đá.Kim Ngang Tiêu dùng lưỡi kiếm đào đất và cả hai tay bốc đất. Chẳng bao lâu chàng đã đào được một huyệt khá sâu. Chàng y lời, cố gắng đào tới mười xích, vì chàng ngờ lời dặn đào sâu đó tất nhiên phải có dụng ý.Quả nhiên đang đào, lưỡi gươm của chàng đụng phải một vật gì cứng rắn. Moi lên xem, chàng thấy đó là một chiếc hộp đá không lớn bằng chiếc hộp đá dùng để đựng hài cốt, nhưng cũng lớn hơn chiếc hộp gỗ. Hộp đóng rất kín, Kim Ngang Tiêu phải lấy mũi kiếm nậy mới mở nắp hộp. Trong hộp có mấy tập sách cuốn trong nhiều lần giấy và một lá thư như sau:“Đồ đệ, sư phụ thưởng công cho con đã làm theo đúng lời dặn của sư phụ. Mấy cuốn sách này bao gồm toàn thể võ công của sư phụ, cùng các y lý hạ độc và giải độc.Với báu vật để trong hộp gỗ và mấy cuốn sách này, đồ đệ dốc lòng tu luyện, sẽ trở nên anh hùng vô địch thiên hạ.Từ nay thầy yên nghỉ nơi đây, ngậm cười dưới chín suối vì công phu tu luyện của thầy không bị mai một, chôn vùi dưới mấy thước đất. Đồ đệ hãy nghe lời dặn cuối cùng của thầy phải theo thiện ý hành đạo, người tài giỏi đến đâu làm trái thiên mệnh cũng sẽ bị tru diệt.Vô Danh Khách”.Kim Ngang Tiêu mở mấy cuốn sách ra coi. Cuốn thứ nhất đã cũ nát, nhưng mấy chữ triện vàng ở đầu tập còn rõ: Cự Linh thần công!Kim Ngang Tiêu suýt kêu lên một tiếng sững sờ. Cự Linh thần công! Xưa nay chàng chỉ nghe thấy Cự Linh thần chưởng chớ không biết đến Cự Linh thần công bao giờ. Có lẽ cả võ lâm cũng không ngờ ngoài Cự Linh thần chưởng lại còn Cự Linh thần công nữa.Chàng vội nhìn qua mấy trang đầu. Thì ra Cự Linh thần công nguyên là một môn luyện công căn bản của Cự Linh thần chưởng. Biết Cự Linh thần công mới có thể sử dụng Cự Linh thần chưởng đến chỗ tuyệt diệu. Cuốn sách này ghi rõ phép vận khí, thố nạp, tĩnh tọa để luyện Cự Linh thần công.Kim Ngang Tiêu cả mừng, chàng đã được một cuốn bí kíp lạ lùng nhất của võ học. Với môn thần công này, chàng sẽ học thêm Cự Linh thần chưởng và trở thành đệ nhất cao thủ.Mấy cuốn khác cũng là sách võ học, toàn những môn võ công Kim Ngang Tiêu chưa nghe thấy nói đến bao giờ: Âm Lôi ngũ chưởng, Lăng Không Điểm Huyệt, Thần Long khinh công, Tu Di thân pháp đồng thời lại có một cuốn nói về Dị Dung Thuật tức là thuật hóa trang làm bộ mặt biến đổi với các phương thuốc sử dụng, nhất là có một cuốn Ẩn Y kinh dạy về y lý và cuốn Độc kinh trong đó nói rõ về hạ độc và giải độc trong thiên hạ. Mấy cuốn sách này quả là một kho tàng của võ học thượng thừa.Kim Ngang Tiêu cảm động đến rơi lụy. Chàng cho rằng tấm lòng thành quyết chí báo thù cho cha mẹ đã động đến quỷ thần nên lòng trời run rủi mới cho chàng gặp sự may mắn như thế này. Bổn phận của chàng đối với lão quái bà là thu nộp báu vật, còn cuốn bí kíp võ học này dĩ nhiên thuộc về chàng.Kim Ngang Tiêu cúi lạy hộp đá đựng hài cốt của vị “Vô Danh Khách” lần chót rồi hạ xuống huyệt, lấp đất lên chôn.Sau đó, Kim Ngang Tiêu nhìn quanh thấy không còn việc gì cần phải lưu lại dưới địa huyệt này nữa, chàng tính việc trở lên.Kim Ngang Tiêu cầm lấy hộp báu vật, trong lòng phân vân, không biết hộp này chứa vật gì mà quý như vậy. Chàng muốn mở ra xem, nhưng mỗi lần chợt nhớ tới lời hứa với lão quái bà chàng lại cảm thấy tự thẹn, bèn bỏ ngay ý định đó.Những cuốn bí kíp võ học, chàng buộc lại thành một gói đeo ở sau lưng, còn hộp báu vật chàng bỏ vào ngực áo.Đoạn chàng tới trước mộ Vô Danh Khách quỳ lạy và khẽ nói:- Đa tạ sư phụ đã truyền thụ võ công.Vị nóng lòng lên mặt đất, Kim Ngang Tiêu vội bước ra cửa động.Nhưng ra đến bên ngoài chàng thấy... mất sợi dây thừng để leo lên, Kim Ngang Tiêu hốt hoảng nhìn lên, địa huyệt thăm thẳm phía trên cao lỗ hổng nhỏ xíu chỉ thấy mây xanh, còn chiếc thừng biến đâu mất. Kẻ nào đã rút sợi dây thừng lên mất rồi triệt hạ lối lên của Kim Ngang Tiêu.Kẻ đó là ai? Người anh của Câu Hồn bang chủ chăng? Hay chính Câu Hồn bang chủ.Như để trả lời câu hỏi phân vân của Kim Ngang Tiêu lúc đó, một chuỗi cười the thé từ trên miệng địa huyệt vọng xuống.Đó là tiếng cười của Câu Hồn bang chủ!- Tiểu tử họ Kim! Nhà ngươi còn sống hay đã chết rồi?Kim Ngang Tiêu rùng mình, kinh sợ, biết rằng kẻ tử thù của mình đã rút dây thừng, không cho chàng lên mặt đất. Y định chôn sống chàng ở dưới địa huyệt này sao?Ở trên cao, Câu Hồn bang chủ lại hỏi:- Họ Kim kia! Nhà ngươi đã hóa thành quỷ cụt chân cụt tay rồi phải không? Ngươi không còn đủ sức trả lời ta nữa hay sao?Chợt Kim Ngang Tiêu tỉnh ngộ: Câu Hồn bang chủ quyết không thể để chàng vùi thân dưới địa huyệt. Y biết chàng lấy báu vật nên chờ chàng ở miệng địa huyệt để chiếm lấy báu vật đó, đem về cho mẹ y... hoặc giả y chiếm lấy làm của riêng chưa biết chừng.Nhưng Câu Hồn bang chủ vẫn chưa biết chàng đã thoát nạn và vị dị nhân đã chết. Y đinh ninh chàng đã bị cụt một tay, một chân rồi, Kim Ngang Tiêu liền lớn tiếng hỏi:- Ngươi lầm! Ta đâu có thành phế nhân.Câu Hồn bang chủ lặng người đi một lát có vẻ ngạc nhiên. Y đứng trên cao không trông thấy Kim Ngang Tiêu đứng ở trong động nằm ngang địa huyệt, nhưng chỉ cần nghe tiếng nói của Kim Ngang Tiêu với nội lực sung túc, y cũng biết chàng không hề bị thương vì chàng nói thật.Y quát hỏi:- Ngươi... ngươi không lấy báu vật hay sao?Kim Ngang Tiêu cười dài, ngạo nghễ đáp:- Sao lại không? Báu vật đã ở trong tay ta.- Còn vị dị nhân?- Vị dị nhân đã chết rồi!- A!Câu Hồn bang chủ kêu lên một tiếng kinh ngạc. Hắn không ngờ sự tình lại thế. Tiếng kêu của Câu Hồn bang chủ còn pha lẫn một niềm hối tiếc. Hắn tiếc đã không xuống đây để lấy vật báu từ trước.Kim Ngang Tiêu lại cười đắc chí:- Ngươi tiếc phải không? Muộn rồi! Mau vứt dây thừng xuống để ta lên, đem báu vật về cho mẫu thân của ngươi.Câu Hồn bang chủ bỗng buông một chuỗi cười dài, âm thanh đưa xuống địa huyệt ầm ầm như tiếng sấm. Sau một tràng cười gay gắt điên dại, Câu Hồn bang chủ lại quát bảo chàng:- Tiểu tử họ Kim kia! Ngươi phải cột báu vật vào đầu dây thừng để ta kéo lên trước. Sau đó mới đến lượt ngươi, nghe không?- Không! Quân xảo trá, ta không mắc lừa ngươi.Kim Ngang Tiêu căm giận quát lên như vậy. Chàng đã hiểu mẹo lừa của Câu Hồn bang chủ để chiếm lấy báu vật.Câu Hồn bang chủ lại cười lớn:- Kim tiểu tử! Ngươi muốn chôn xác dưới địa huyệt hay sao?Kim Ngang Tiêu vừa giận vừa kinh, lớn tiếng đáp:- Ngươi hãy vứt dây thừng xuống đây!Câu Hồn bang chủ đáp vọng xuống:- Được! Ta vứt đầu dây thừng xuống. Nhưng ngươi chớ lầm. Nếu ngươi bám vào dây thừng ta sẽ cắt đứt dây cho ngươi rớt xuống đáy vực nát thây. Ngươi phải cột báu vật vào dây thừng để ta kéo lên trước. Sau đó ta sẽ cho ngươi lên. Chịu không?Kim Ngang Tiêu cả giận quát:- Không.Tuy vậy chàng lo ngại vô cùng vì biết rằng ở vào thế chết, kẻ địch chiếm thượng phong, tính mạng của chàng hoàn toàn ở trong tay y mà không có cách nào đối phó.Giọng lạnh lùng của Câu Hồn bang chủ vọng xuống:- Nếu ngươi muốn chết ở dưới đó, ta để cho ngươi chết, khó gì. Sau khi ngươi chết, ta sẽ xuống lấy báu vật, đâu có sao!Kim Ngang Tiêu im lặng, chàng biết kế hoạch của đối phương thật lợi hại và chắc chắn. Chàng chỉ biết một điều là Câu Hồn bang chủ không xuống đây ngay để đoạt lấy báu vật. Với võ công của y hơn chàng gấp bội, y có thể giết chàng dễ dàng.Nhưng chỉ suy nghĩ một chút chàng hiểu ngay. Câu Hồn bang chủ sợ chàng bị cùng đường sẽ hủy hoại vật báu. Hơn nữa y không muốn lâm vào thế nguy như chàng hiện nay. Xuống địa huyệt rồi, lúc lên trắc trở thì sao? Hiện nay có người thứ ba là anh ruột của y biết y có mặt ở nơi đây và xuống địa huyệt. Tự nhiên, một người như Câu Hồn bang chủ không thể tin ai dù là anh ruột của y.Câu Hồn bang chủ thấy chàng im lặng im lại hỏi vọng xuống:- Thế nào, ngươi suy nghĩ kỹ chưa!Kim Ngang Tiêu nghiến răng đáp:- Chết thì thôi, ta quyết không chịu trao báu vật cho ngươi.Bên trên, tiếng cười của Câu Hồn bang chủ vọng xuống:- Ngươi nhất định như vậy?- Nhất định.- Ngươi muốn chết đói, chết khát ở dưới đó tùy ý. Ta chờ mấy ngày không sao. Nếu cần ta lấp luôn địa huyệt này cũng được.Tiếng của Câu Hồn bang chủ nhỏ dần rồi tắt hẳn. Y đã đi khỏi miệng địa huyệt.Nghe lời nói của Câu Hồn bang chủ, bất giác Kim Ngang Tiêu giật mình, vội sờ tay vào túi lương khô. Chàng tái mặt: lương khô của chàng đã hết hẳn từ hôm trước.- Địa chấn. Động đất.Kim Ngang Tiêu chỉ kịp nghĩ có thể, người chàng đã bắn tung lên, đập đầu vào vách động ngất lịm đi không biết gì nữa.Kim Ngang Tiêu ngất đi không biết bao lâu nhưng đến khi chàng tỉnh dậy xung quanh chàng đá đất ngổn ngang, trời tối om. Có lẽ lúc này đã khuya rồi.Chàng tìm mồi lửa đốt lên. Chàng biết rằng vừa xảy ra một trận động đất ghê gớm, chàng ở trong sâu trong lòng đất, không bị chôn vùi quả là may mắn vô cùng.Sau khi đốt mồi lửa, việc đầu tiên là chàng soi nhìn tảng đá trước mặt. Kim Ngang Tiêu hy vọng đất rung chuyển: tảng đá sẽ lăn ra một nơi khác hay bể vỡ để mở cho chàng một lối đi. Nhưng chàng lại một lần nữa thất vọng. Tảng đá vẫn bịt kín như trước, và vì bụi đất bám đầy, lúc này có vẻ liền với vách động hơn trước.Kim Ngang Tiêu thở dài quay ra phía ngoài.Bên ngoài, nơi động dạ quang chôn hài cốt vị dị nhân Vô Danh Khách vẫn y nguyên, tuy đá vụn ở đâu lăn ra ngổn ngang.Kim Ngang Tiêu bỏ nơi đấy chạy ra địa huyệt. Bỗng chàng kêu lên một tiếng hãi hùng và tuyệt vọng. Địa huyệt, đường giếng ăn thông lên mặt đất còn đâu nữa!.Ra khỏi chỗ bể đá đến cửa động, nơi ăn thông ra giếng địa huyệt, Kim Ngang Tiêu thấy một bức tường đất che kín. Lúc này Câu Hồn bang chủ muốn thả dây xuống cho chàng lên cũng không được nữa, vì địa huyệt đã biết mất. Hay dù hắn có muốn xuống địa huyệt cướp lấy báu vật cũng không xong.Kim Ngang Tiêu đã bị hãm trong một hang sâu ở dưới đất, cũng may bị địa huyệt tuy bị lấp kín, nhưng còn những kẻ hở, có gió lùa vào, thành ra trong động vẫn còn không khí để thở.Trận động đất càng làm cho tình trạng của Kim Ngang Tiêu bi đát hơn. Chắc chắn chàng bị chôn sống ở đây rồi. Kim Ngang Tiêu kinh hoảng tuyệt vọng, rú lên một tiếng dài như kẻ loạn trí, chàng đưa hai tay ra, vận tận lực bình sinh công lực đẩy vào bức tường đá, như muốn đất tách ra một đường để chàng chui lên.Nhưng với hai tay không, làm sao chàng lay chuyển được núi?Lâu rồi chàng mệt đờ, buông hai tay, ngồi phệt xuống đất, ôm mặt khóc nức lên. Dù can đảm đến đâu, Kim Ngang Tiêu cũng không thể tự trấn tĩnh nổi trước thảm trạng bị chôn sống.Khoảng sáng ngày thứ hai, Kim Ngang Tiêu đã bình tĩnh trở lại.Chàng đã cam chịu với số phận và chỉ còn ngồi chờ chết. Suốt ngày chàng chỉ ngồi một chỗ, ở chỗ chôn hài cốt của vị dị nhân Vô Danh Khách. Vì nơi đó, đá phát dạ quang, sáng như thắp đèn. Chàng đã tuyệt vọng về lối đi lên địa huyệt, nên chỉ quanh quẩn ở phía có khối đá chắn ngang đường hầm để tìm cách đẩy viên đá.Nhưng đẩy mãi chỉ tốn hơi sức chớ không ích gì, Kim Ngang Tiêu đành ngồi một nơi ôm đầu suy nghĩ. Những lúc này biết bao kỷ niệm xưa lần lượt diễn qua óc chàng, Kim Ngang Tiêu đã đinh ninh mình phải chết, nên tâm trí trở nên bình thản, không còn cuống cuồng hoảng sợ như lúc đầu. Chàng chỉ ân hận không báo được thù cho cha mẹ và Câu Hồn bang vẫn còn hoành hành thiên hạ.Rồi Kim Ngang Tiêu lại nhớ đến Thôi Ngọc Hoàn, cô gái mà chàng yêu tha thiết, nhưng vẫn e dè lo ngại, vì hành tung của nàng quá bí mật. Chàng không khỏi đau đớn nghĩ đến lời hẹn ước sẽ cùng Thôi Ngọc Hoàn kết bạn trăm năm, để rồi hai người đưa nhau lên chốn sơn lâm cùng cốc ẩn cư, xa lánh hẳn giang hồ.Sang đến ngày thứ ba, Kim Ngang Tiêu bắt đầu mệt lả vì đói khát.Đời chàng có thể chịu đựng được, nhưng khát làm chàng khổ sở nhất. Ban đêm thì chàng chỉ thu được ít giọt sương qua các kẻ đá, tạm đỡ khát, nhưng ban ngày chàng khô cả cổ, mồm mép nứt nẻ, muốn sưng lên.Sang ngày thứ tư, Kim Ngang Tiêu đói không chịu nổi. Mắt chàng hoa lên, tay chân rời rã đứng lên không nổi. Chàng ngả lưng vào tường đá, biết tính mạng mình chẳng còn bao lâu nữa là tuyệt.Nhưng khi dựa lưng vào tường đá, chàng bỗng chạm phải gói sách võ công đeo ở lưng, Kim Ngang Tiêu buồn rầu cởi bó sách ra đặt ở bên người, chàng đau đớn nghĩ thầm: Trước đây chàng chỉ mong được một trong những bí quyết võ công thượng thừa này để tu luyện, không ngờ nay có một lúc năm sáu bộ bí kíp thế gian hạn hữu, chàng đành phải nhìn sách để... chết đói.Đói! Đói và khát, như cào như cấu ruột gan chàng. Kim Ngang Tiêu đã tìm khắp nơi, hái cỏ cây, rêu bất cứ thức gì để bỏ vào mồm cho qua cơn đơn đói. Nhưng trong khu động này cỏ cây rất ít có bao nhiêu chàng đã ăn hết cả từ hai ngày đầu, đâu còn nữa. Giờ đây trông thấy bộ sách võ học ở bên mình, Kim Ngang Tiêu chỉ muốn xé ra nhai cho đỡ đói. Chợt chàng nhớ đến chiếc hộp gỗ gọi là báu vật mà chàng lấy cho lão quái bà.Kim Ngang Tiêu mệt nhọc lần tay vào ngực áo moi chiếc hộp đó ra. Chàng bất giác mỉm cười đau khổ, hộp này chẳng biết chứa thứ châu báu gì quý giá, nhưng giờ đây đối với kẻ sắp chết như chàng, bất cứ thứ báu vật gì cũng vô giá trị.Kim Ngang Tiêu ngắm nghía chiếc hộp bọc trong chiếc áo đen của vị dị nhân. Chàng không khỏi tò mò tự hỏi trong này có gì. Chàng lần tay mở chiếc áo đen để lấy chiếc hộp ra.Chàng muốn mở hộp ra xem. Trước đây chàng quả có hứa với lão quái bà không mở ra xem trước khi đưa về cho lão quái bà, nhưng lời hứa đó giờ đây không thành vấn đề. Chàng đã sắp chết đói, vùi thân muôn thuở dưới hang núi sâu này, với chiếc hộp báu vật, đâu còn hy vọng trở lên trao cho lão quái bà nữa.Dù có mở ra xem chàng cũng đến chết ở đây. Hiện nay chàng chỉ là một hoạt tử nhân, chàng mở ra xem tưởng cũng chẳng vô hại, mà cũng chẳng cố tình vi phạm lời hứa với lão quái bà.Kim Ngang Tiêu mở áo lấy chiếc hộp, chàng không khỏi ngạc nhiên thấy rõ hộp gỗ trước đây mầu đen xì, nay đã trở lại sắc nâu nâu, đúng như màu gỗ.Tuy thể xác mệt là vì đói khát, Kim Ngang Tiêu vẫn còn tỉnh táo sáng suốt. Chỉ suy nghĩ một chút chàng hiểu ngay, trước đây vỏ hộp có sắc đen là vì tẩm thuốc độc. Chàng đã dùng chiếc ấn của vị dị nhân gói chiếc hộp, chiếc áo cũng như toàn thể hài cốt đều có tẩm thuốc giải độc.Bởi vậy, khi gói chiếc hộp, chiếc áo đã có thuốc giải độc trừ khử hết chất độc ở vỏ hộp, trở lại sắc gỗ như cũ. Kim Ngang Tiêu nhận thấy điều dự đoán của mình có lý, chàng yên lòng cầm chiếc hộp lên ngắm nhìn.Hộp gỗ rất kiên cố, nắp hộp đóng chặt và rất khít. Chàng để ý nhìn thấy nắp có gắn bằng một thứ nhựa cây rất cứng rắn vô cùng. Các khe hộp cũng có gắn nhựa cây, nên kín mít, không kẻ hở.Kim Ngang Tiêu rất đỗi ngạc nhiên. Trong hộp có thứ báu vật gì mà vị dị nhân làm chiếc hộp cẩn thận như vậy? Trí tò mò của chàng càng thúc mạnh, chàng lấy tay cậy nắp hộp. Nhưng nắp gắn chặt quá, dù bình thường vận toàn thân nội lực, chưa chắc đã mở được, nữa là lúc sau mấy ngày nhịn đói, chàng đã mệt lả.Kim Ngang Tiêu liền tuốt lưỡi đoản kiếm chàng đeo bên người ra khỏi bao, dùng mũi kiếm sắc bén nậy nắp hộp. Quả nhiên, lưỡi gươm sắc, chàng mở được nắp dễ dàng.Nắp hộp vừa bật mở, một mùi hương thơm vô cùng kỳ diệu bỗng xông lên mũi lên mặt Kim Ngang Tiêu làm chàng tỉnh hẳn thật huyền diệu, như thể thuốc tiên, Kim Ngang Tiêu đang ù tai hoa mắt vì đói, bỗng tỉnh hẳn.Định thần nhìn kỹ, Kim Ngang Tiêu bỗng rú lên một tiếng vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc. Thì ra trong hộp có hai hoàn thuốc to bằng nắm tay người, mẫu thuốc đen nhánh, hương thơm ngào ngạt, mới trông quả là biết ngay là một thứ tuyệt thế linh đơn.Nhưng còn nữa!Bên cạnh hai hoàn thuốc là một vật rất lạ, mới thoạt trông Kim Ngang Tiêu tưởng là xác một đứa bé con nhỏ xíu ướp khô. Nhưng đó chỉ là một thứ củ trắng muốt như ngọc và có những vân đỏ như huyết. Đồng thời từ củ đó, một mùi hương thơm kỳ diệu bốc ra.Kim Ngang Tiêu rú lên một tiếng kinh ngạc:- Nhân Sâm! Trời, ta chưa bao giờ được thấy một thứ sâm quý lạ như thế này!Thật thế đó là một thứ nhân sâm có lẽ là độc nhất vô nhị trong thế gian.Tuyết Sâm và linh đanKim Ngang Tiêu run rẩy cầm củ nhân sâm lạ lùng đó lên, bỗng mồm chàng ứa nước bọt, mùi vị nhân sâm đó thơm ngon quá, mát làm đến nỗi chàng chỉ muốn bỏ ngay vào mồm nhai ngấu nghiến cho đỡ đói. Phải cố trấn tĩnh lắm, Kim Ngang Tiêu đưa lên mồm. Đồng thời chàng lại thấy ở dưới đáy hộp gỗ có mảnh giấy của Vô Danh Khách để lại.“Đồ đệ, ta cho con mấy thứ báu vật này ngàn năm không có trong thế gian, để giúp con tu luyện mau thành công quả.Hai hoàn thuốc này chính là Hà Thủ Ô Bách Dược Linh Đan do sư phụ luyện thành.Năm xưa tình cờ lên Thái Hành Sơn, sư phụ tìm thấy một cây Thiên Niên Hà Thủ Ô, báo vật hạn hữu trong thế gian. Sư phụ liền theo phương pháp huyền môn bí truyền của ban phái luyện với một trăm thứ linh dược hiếm có, chỉ thành Hà Thủ Ô Bách Dược Linh Đơn. Tất cả có ba hoàn, hai mươi năm trước đây, sư phụ đã dùng một hoàn, rồi sau đó xuống ẩn cư dưới huyệt này và tịnh cốc, công phu đại tiến.Gần đây, nếu sư phụ uống nuốt hai hoàn linh dược này thì có thể sống thêm bốn mươi năm nữa, nhưng sư phụ không muốn cưỡng mệnh trời, khi biết khí số đã tuyệt, nên mới để lại cho kẻ duyên may được hưởng.Đồ đệ ăn hai hoàn thuốc này, có thể bằng với người đã có công phu hỏa hậu: tu luyện nội công trong bốn mươi tám năm.Nhưng đồ đệ còn được may mắn hơn nữa là được hưởng một củ Thiên Nhiên Tuyết Sâm do sư phụ tìm thấy trên rặng núi Vạn Tuyết Trường Bạch ngoài Quan ngoại. Tuyết sâm này có công lực cải lão hoàn đồng, ăn vào có thể trường thọ, trẻ mãi không già như người tu học phép tiên.Trước khi uống hoàn thuốc, con hãy dùng Tuyết Sâm để bồi bổ khí lực, trừ duyệt các sơn lâm chướng khí hay các chất độc trong người.Vô Danh Khách”.Kim Ngang Tiêu ứa nước mắt cảm động, cúi lạy về phía một vị dị nhân. Đã mấy ngày đói mềm, ngay đến sách và giấy còn muốn ăn cho đỡ đói. Kim Ngang Tiêu không còn nhẫn nại được nữa. Chàng không cần suy tính và cũng chẳng nghĩ đến lão quái bà hay ai ai, liền cầm củ Tuyết Sâm lên cần ăn ngay đỡ đói.Tuyết Sâm quả là phi phàm. Mới đưa lên gần mồm, chàng đã ngửi thấy hương vị thơm lừng. Cắn vào mồm nhai mấy miếng, chàng thấy Tuyết Sâm lạnh buốt, nhưng thơm ngon vô kể. Tuyết Sâm vừa trôi qua cổ họng, Kim Ngang Tiêu thấy toàn thân rung chuyển, một luồng khí lực âm nhu không biết từ đâu chuyển qua tứ chi, hơi mát và dịu thâu nhập đến gân cốt.Trong chớp mắt Kim Ngang Tiêu đã ăn hết củ Tuyết Sâm.Đang là người đói lả, Kim Ngang Tiêu bỗng được thứ thánh dược, sức lực chàng chẳng những hồi phục như cũ, mà có vẻ tăng tiến bội phần.Ngay đến tâm trí, chàng cũng thấy tỉnh táo sáng suốt hơn xưa rất nhiều. Thân thể Kim Ngang Tiêu lúc đó như một cây khô héo hết nhựa, sắp tàn, bỗng nhiên được tưới nước quý và vun bón.Vì mấy ngày trời đói khát, mỏi mệt dùng sức quá nhiều, sau khi ăn hết củ Tuyết Sâm, Kim Ngang Tiêu nằm lăn ra ngủ một giấc dài.Đến khi tỉnh giấc chàng thấy trong người khoan khoái vô cùng. Chàng liền ngồi vận động nội công, theo đúng phép thồ nạp mà chàng đã học được trong hai thức Cự Linh thần chưởng, chuyển vận chân khí lưu chuyển khắp người.Ngồi vận chuyển được một lúc, Kim Ngang Tiêu thấy một cảm giác kỳ lạ. Từ Đan Điền bỗng phát ra một luồng chân khí nóng như lửa, khó chịu vô cùng luồng chân khí đó không hiểu tại sao bỗng chạy ngược lên, buồn buồn như kiến cắn, vừa nóng vừa bứt rứt khó chịu, từ Đan Điền nó chuyển qua sống lưng, rồi từ sống lưng như kiến bò, dần dần đến bả vai thì thấy đau nhói.Kim Ngang Tiêu kinh hoảng, không hiểu sự gì đã phát ra trong cơ thể chàng, từ khi học tập võ nghệ đến nay, chàng mới thấy hiện tượng đó là một. Đến khi đầu vai chàng thấy đau nhói và nóng như lửa có vẻ sưng ụ lên, chàng vội vàng lật áo, ghé đầu nhìn vào bả vai sưng, mới đầu kinh hoảng không hiểu, tự hỏi không biết chàng đã bị trúng thương từ bao giờ. Nhưng sau chàng chợt nhớ ra rằng nơi bả vai đó chính là chỗ lão quái bà quái nhân đã phát nhẹ một chưởng và chàng đã ngờ lão quái bà hạ độc thủ. Chàng còn nhớ bà nói rằng đã dùng thủ pháp kịch độc, truyền một loại Đoạt Mệnh độc châm vào người chàng, nếu trong vòng hai trăm ngày, chàng không trở về để lão quái bà giải độc, cây độc châm sẽ chạy vào xương cốt chàng, hành hạ chàng sống dở chết dở.Song là, từ khi ra đi đến nay chưa được hai tháng, cớ sao đã phát độc? Trước đây bả vai chàng không đau đớn gì và cũng không có cảm giác gì lạ, tại sao bây giờ lại song tím thế này?Trong khi Kim Ngang Tiêu suy nghĩ, thì chân khí nóng từ Đan Điền không ngớt chuyển lên bả vai, và mỗi lần luồng chân khí chạy đến vết thương, chàng lại thấy nhói như kiến cắn, tuy không đau đớn lắm, nhưng bứt rứt khó chịu vô cùng.Bỗng nhiên Kim Ngang Tiêu “a” lên một tiếng. Sau một lần đau nhói dữ dội hơn trước, vết thương ở bả vai chàng bị nhiên vỡ ra đồng thời, một thứ nước đen kịt như mực, vô cùng hôi thối rỉ ra, mới đầu còn ít, sau chảy thật mạnh, khiến Kim Ngang Tiêu phải nghiêng bả vai để thứ nước đen đó chảy xuống đất.Kim Ngang Tiêu hiểu ngay đó là thứ nước độc trong cơ thể chàng. Chàng chợt nhớ mấy lời của Vô Danh Khách: Tuyết Sâm có năng lực khử độc.Sau khi chàng ăn Tuyết Sâm, chất độc do bà lão truyền vào người trước đây, nay bị đẩy ra ngoài. Kim Ngang Tiêu hồi hộp nhìn vết thương lúc này đã xẹp đi quá nữa.Quả nhiên miệng vết thương đã nứt nhô ra một vật nhỏ như sợi tóc, đen kịt và lấp lánh tựa hồ như kim khí.Vật đó bị chân khí trong người Kim Ngang Tiêu đẩy ra ngoài, chẳng bao lâu thò dài ra đến một gang tay. Thì ra đó là một thứ kim nhỏ như sợi tóc. Đó chính là Đoạt Mệnh độc châm của lão quái bà.Kim Ngang Tiêu vội lấy mảnh áo lót vào tay, khẽ cầm cây độc châm đó rút ra khỏi vết thương. Cây độc châm dài hơn một gang, sắc bén vô cùng, có tẩm thứ thuốc kịch độc.Chàng thở dài nhẹ nhõm, vì sau khi rút cây châm ra, máu đen tiếp tục chảy ra một lúc nữa, đến khi chung quanh vết thương hết màu tím thì có máu đỏ tươi chảy ra một lúc rồi ngừng.Kim Ngang Tiêu đã được Tuyết sâm giải thoát khỏi một thủ pháp ám hại ghê gớm của lão quái bà. Chàng không khỏi rùng mình nghĩ đến vật kịch độc như độc châm này đã ở trong người chàng hơn một tháng trời nay.Sau khi vết thương cầm máu và hết sưng. Kim Ngang Tiêu liền lấy thuốc kim sang buộc lại. Chàng thấy người nhẹ nhõm sảng khoái, nên nghĩ thầm có lẽ bao nhiêu chất độc tích tụ trong người từ trước đến nay đã theo độc châm và máu đen chảy ra ngoài hết. Cơ thể chàng đã được Tuyết Sâm tẩy rửa thật thanh khiết.Kim Ngang Tiêu thấy trong người nhẹ nhõm liền nhảy phắt lên đi một vòng trong động, lòng hớn hở vô cùng. Nhưng nỗi vui mừng của chàng rất ngắn ngủi. Vì khi chợt nhớ đến hoàn cảnh bị giam hãm ở nơi đây, không lối thoát, chàng lại thất vọng thở dài.Dù có trừ khử được độc châm, rốt cuộc chàng vẫn chết ở dưới này.Hà Thủ Ô linh đơnKhoảng hai ngày sau đó, Kim Ngang Tiêu lại thấy đói như cào. Tuyết Sâm chỉ giúp chàng thanh lọc cơ thể, chứ không giúp chàng nhịn đói được. Hơn nữa, Tuyết Sâm làm chàng khỏe khoắn sảng khoái tâm thần, nên lần này cơn đói càng dữ dội. Vì nhờ có một ngày mưa, nước chảy rúc xuống kẻ đá, nên chàng không bị khát mà chỉ bị đói thôi.Cầm cự với nạn đói suốt ngày sau đó nữa, Kim Ngang Tiêu chịu không nổi, bắt đầu nhìn đến hai viên thuốc hoàn to bằng nắm tay của vị dị nhân để lại.Trước đây chàng không muốn đụng đến hai viên thuốc này, định bụng rằng nhược bằng chàng bị chết khô ở dưới động này thì thôi, còn nếu chàng tìm được cách trở lên mặt đất, chàng quyết đem hai viên thuốc trả lại cho lão quái bà.Vốn là người trung hậu thật thà, Kim Ngang Tiêu không muốn nuốt lời hứa với một vị tiền bối. Lúc này tuy chàng đã thoát khỏi nạn độc châm, có thể bỏ mặc luôn lão quái bà. Không cần trở lại động Gián Vân phong trên núi Thanh Thành nữa, nhưng Kim Ngang Tiêu đã hứa một lời là chàng phải làm cho bằng được.lão quái bà dù có dùng thủ pháp ác độc đối với chàng, nhưng theo quan niệm của Kim Ngang Tiêu, lão quái bà đã sai bảo chàng đến lấy vật này, thì chàng coi như vật báu tức là thuộc lão quái bà rồi.Đáng lẽ lão quái bà có quyền lấy cả củ Tuyết Sâm, nhưng vì quá đói khát chàng đã trót ăn mất rồi, bởi vậy chàng lại càng quyết chí dành hai hoàn thuốc chí bảo này cho lão quái bà.Song là, đó là ý nghĩ của Kim Ngang Tiêu khi chàng còn tỉnh táo và không bị cơn đói hành hạ.Lúc này chàng đói đã gần mê người đi, bất cứ vật gì cũng muốn bỏ vào mồm nhai, làm sao còn nghĩ đến việc câu nệ giữ lời hứa. Hơn nữa, chàng đã cho mình tất chết ở nơi đây, không thể nào trở lên mặt đất nữa, làm sao còn có thể gặp mặt lão quái bà để trao trả hoàn thuốc.Thà rằng ăn luôn cho đỡ cơn đói khổ sở, rồi được đến đâu hay đến đó. Không do dự gì nữa, Kim Ngang Tiêu cầm lấy một hoàn thuốc cắn nhai ngấu nghiến.Vị dị nhân Vô Danh Khách nói không sai. Quả là một thứ tiên dược, tuy mùi không thơm bằng Tuyết Sâm, nhưng vị thật là ngon ngọt vô cùng. Ân vào đến đâu, Kim Ngang Tiêu thấy tỉnh người đến đó.Đang khi lòng dạ đói, Kim Ngang Tiêu ăn được một hoàn thuốc Hà Thủ Ô Bách Dược nên thấy thấm thía vô cùng.Trong người chàng đã được tẩy hết chất độc, nhờ có Tuyết Sâm là vị dẫn mở đầu, Kim Ngang Tiêu lại nhịn đói luôn mấy ngày rồi mới ăn thuốc. Thì ra, vì tình cờ chàng đã sử dụng thuốc đúng theo những điều kiện, để thuốc có đầy đủ công hiệu.Ăn xong một hoàn thuốc, Kim Ngang Tiêu thấy cơn đói đã biến mất. Chàng thấy không no, nhưng cũng không thấy đói. Biết rằng còn phải cầm cự với tử thần ở dưới huyệt sâu này một thời gian lâu, Kim Ngang Tiêu liền cất một hoàn đi, chờ đến lúc thật cần thiết mới dùng.Vả lại chỉ ăn một hoàn cũng thấy đủ khỏe khoắn lắm rồi. Vị dị nhân viết thư để lại nói ông ta chỉ ăn một hoàn cũng đủ sức Tịch cốc cả chục năm trời và ẩn cư được hai chục năm dưới địa huyệt này. Có lẽ hoàn thuốc Hà Thủ Ô Bách Dược có thể giúp Kim Ngang Tiêu quên ăn một thời gian lâu, để may ra chàng sẽ tìm được lối thoát thân.Nghĩ vậy, Kim Ngang Tiêu thấy phấn khởi vô cùng. Ăn xong hoàn thuốc, Kim Ngang Tiêu thấy bụng sôi lên. Đồng thời chàng thấy từ Đan Điền phát ra luồng chân khí đủ cả hai loại nóng và lạnh, tức là âm và dương, chạy đi khắp cơ thể.Một hoàn thuốc có thể giúp hai chục năm hỏa hậu nội công, vị dị nhân đã viết thư để lại nói rõ như vậy. Kim Ngang Tiêu chưa biết công lực của mình sẽ tăng tiến ra sao, nhưng lúc này chàng thấy chân khí vận chuyển khắp người, bụng sôi như sấm động, nên vội vàng đã tọa, theo đúng phép thồ nạp nội công thượng thừa, điều dẫn chân khí di chuyển khắp lục phủ ngũ tạng.Không ngờ chàng hô hấp vận khí còn khá, đến lúc chàng hô hấp vận khí được vài lần, những luồng chân khí tựa hồ như ngựa ô được thức dậy, càng chạy mạnh hơn trước, bụng chàng nóng ra, hơi từ Đan Điền phát ra liên miên bất tuyệt, mỗi lúc một nhanh hơn.Một lúc sau, chân khí vận chuyển dữ dội, Kim Ngang Tiêu thấy toàn thân bừng bừng nóng, chàng có cảm tưởng như huyết mạch có hơi thổi phóng lên sắp vỡ tung hết.Kim Ngang Tiêu mặt đỏ bừng như gấc, cởi phăng cả áo ngoài, áo trong bỏ mình trần, nhưng luồng chân khí chạy mỗi lúc một mạnh thêm.Chàng kinh hoảng không dám hô hấp điều động chân khí nữa. Song là, chàng vừa ngừng thì hơi ứ đọng, người muốn nổ tung như xác pháo, không biết làm thế nào, Kim Ngang Tiêu lại phải hô hấp thật mạnh và theo phép nội công, điều vận chân khí.Nhưng càng điều vận hô hấp, chân khí lại càng lưu chuyển dữ dội. Chỉ lát sau toàn thân chàng dần dật, da thịt nóng đỏ lên, hơi bắt đầu bốc ra.Tuy thể xác ở trong tình trạng g