Chương 17 Tránh ma gặp quỷ.
Trong căn nhà tiều phu, Kim Ngang Tiêu và Bạch Thiên Vân vẫn ngồi theo dõi trận đấu từ đầu.Thấy bọn Câu Hồn bang thảm bại, Bạch Thiên Vân vui mừng vô hạn, biết rằng bọn mình nhờ cứu tinh đến phải lúc, đã thoát khỏi bàn tay độc của Cổ Ma Lâm Tàn.Ba nhà sư Tây Tạng hạ xong bọn Câu Hồn bang, liền dùng tiếng Tây Tạng nói với nhau vài câu ngắn, bọn Kim Ngang Tiêu và Bạch Thiên Vân hai người không hiểu họ nói gì.Một nhà sư liền cúi xuống nhặt một bó đuốc thắp lên, đoạn cả ba cùng tiến lại cửa căn nhà tiều phu, đến trước chỗ Kim Ngang Tiêu và Bạch Thiên Vân ngồi.Bạch Thiên Vân lúc này bị Nhuyễn Cân Thập Linh tán làm chân tay rã rời đứng lên không nổi, nhưng cũng cố chắp tay nói:- Đa tạ ba vị Phật tăng đã giải cứu cho anh em chúng tôi. Ba vị tha lỗi cho anh em tiểu bối, vì trúng phải độc dược của Lâm ma đầu nên chân tay bải hoải không thể đứng lên hành lễ tương kiến với ba vị được.Ba nhà sư Tây Tạng đứng lặng lẽ nhìn hai chàng không nói một lời. Sự im lặng này thật quái dị, như thể ba nhà sư không nghe thấy lời nói của Bạch Thiên Vân.Chẳng lẽ ba nhà sư Tây Tạng không biết tiếng Hán ở Trung Thổ? Nhưng vừa rồi hai chàng nghe thấy Hỗn Ma Tôn Giả nói chuyện rất lưu loát với Cổ Ma Lâm Tàn chẳng khác gì người Hán. Còn hai nhà sư kia cũng có vẻ hiểu biết tiếng Hán.Ba nhà sư đứng như ba pho tượng, lặng lẽ nhìn hai chàng, nét mặt họ bình thản, nhưng thâm trầm khó hiểu, Bạch Thiên Vân và Kim Ngang Tiêu ngạc nhiên quá đỗi đưa mắt nhìn nhau.Im lặng một lúc, Bạch Thiên Vân gượng cười lại lên tiếng:- Chẳng hay ba vị Phật tăng có việc gì qua đây mà tình cờ cứu được tính mạng anh em tiểu bối? Ân đức này anh em tiểu bối xin ghi lòng tạc dạ.Ba nhà sư Tây Tạng vẫn im lặng.Kim Ngang Tiêu càng kinh ngạc, không nhẫn nại được nữa, phải lên tiếng hỏi:- Ba vị có việc gì muốn chỉ giáo anh em tại hạ?Vẫn im lặng.Kim Ngang Tiêu bực mình, quay lại bảo Bạch Thiên Vân:- Bạch Thiên Vân huynh thấy trong người ra sao?Đoạn không chờ Bạch Thiên Vân trả lời, chàng chỉ tay ra phía sân trước mặt nói:- Bạch Thiên Vân huynh khỏi lo ngại. Gói thuốc giải độc Cỗ Ma Lâm Tàn còn bỏ lại kia. Bạch Thiên Vân huynh sẽ có thuốc giải độc, lấy lại công lực như cũ.Kim Ngang Tiêu nói đến đó, ba nhà sư Tây Tạng quay đầu nhìn lại, theo tay trỏ của chàng.Quả nhiên gói thuốc bọc giấy hồng của Cỗ Ma Lâm Tàn còn vứt bỏ nơi đó. Nguyên gói thuốc này do Lâm Tàn chìa ra cho hai chàng trông thấy lúc đầu, rồi sau Hỗn Ma Tôn Giả đột nhiên nhảy tới cướp mất. Đến lúc giao đấu, gói thuốc bị bỏ rơi ở đó không ai để ý Kim Ngang Tiêu tinh mắt đã nhìn thấy.Nhà sư tự xưng là Hỗn Ma Tôn Giả vẫn lặng lẽ không nói một lời, quay người lại tiến ra sân, cúi nhặt gói thuốc giấy hồng, rồi lại trở ra trước mặt hai chàng.Bạch Thiên Vân gượng cười chìa tay ra nói:- Xin cao tăng trao cho tiểu bối gói thuốc giải độc đó.Hỗn Ma Tôn Giả không đưa thuốc và cũng không tỏ thái độ gì là nghe thấy lời yêu cầu của Bạch Thiên Vân. Nhà sư nhìn hai chàng rồi bỗng lên tiếng hỏi:- Trong hai vị thí chủ, vị nào là Kim Ngang Tiêu?Kim Ngang Tiêu ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nói:- Tại hạ chính là Kim Ngang Tiêu đây. Tại sao đại sư lại biết đến tiện danh?Hỗn Ma Tôn Giả nét mặt vẫn điềm nhiên đáp:- A di đà Phật! Chính vì Kim thí chủ mà bần tăng cùng hai sư đệ phải từ Quái Đầu sơn lặn lội vượt ngàn dặm đến đất Miêu Cương này.Kim Ngang Tiêu và Bạch Thiên Vân sửng sốt nhìn nhau, không nói được một lời. Kim Ngang Tiêu kinh ngạc hơn hết, vì chàng biết mình không liên hệ gì với ai bên Tây Tạng và cả giả đình của chàng cũng không có ai thân thích quen biết ở xứ xa xôi đó.Hỗn Ma Tôn Giả bỗng nhếch mép mỉm cười:- Kim thí chủ khỏi cần phải ngạc nhiên, để bần tăng nói rõ cho mà nghe. Môn phái Đạt Ma ở Quái Đầu sơn của anh em bần tăng vốn không hề biết đến Kim thí chủ, mà cũng không quen biết mấy người trong võ lâm ở Trung Thổ, nhưng từ khi Kim thí chủ xuống địa huyệt dưới Dã Nhân lãnh thì Kim thí chủ là người rất trọng yếu của bổn phái.Kim Ngang Tiêu “a” lên một tiếng, trong lòng càng thấy khó hiểu, nhưng chàng vẫn hỏi:- Đại sư biết tại hạ đã xuống địa huyệt Dã Nhân lãnh?Hỗn Ma Tôn Giả thở dài:- Việc Kim thí chủ xuống địa huyệt Dã Nhân lãnh chẳng những bần tăng mà tất cả võ lâm Trung Thổ đều hay biết cả rồi. Tin tức truyền đi trên chốn giang hồ rất mau chóng. Võ lâm loan truyền rằng một vị thiếu hiệp đối đầu của Câu Hồn bang, đã xuống được địa huyệt Dã Nhân lãnh gặp được vị dị nhân và thâu được võ lâm chi bảo, lúc trở lên đã thành một anh hùng cái thế, ra tay sát hại Câu Hồn bang. Kim thí chủ thử nghĩ một việc chấn động thiên hạ như vậy ở Trung Thổ, làm sao bổn phái không biết được?- Nhưng Tây Tạng cách xa ngàn dặm, làm sao tin tức bay đi mau lẹ như vậy?- Kim thí chủ hỏi rất đúng. Có điều Kim thí chủ không biết là địa huyệt Dã Nhân lãnh có quan hệ rất lớn đối với bổn phái, nên đã mười năm nay, bổn phái cho người luôn túc trực ở Trung Nguyên dò tìm. Đến khi biết tin Kim thí chủ đã tìm được địa nguyệt và xuống đó, lập tức môn hạ của bổn phái dùng linh tiền đưa thổ phỉ báo cho vị Chưởng môn của bổn phái hay biết ngay.- Địa huyệt đó có liên quan gì đến môn phái của đại sư mà đại sư quan tâm như vậy?Hỗn Ma Tôn Giả lại thở dài, từ từ nhắm mắt lại, giọng nói vẫn trầm trầm:- Địa nguyệt không có liên quan gì đến bổn phái, có liên quan thực ra chỉ là... vật để dưới địa nguyệt, hiện đang được giang hồ đồn đại là võ lâm chi bảo.Kim Ngang Tiêu và Bạch Thiên Vân cùng kêu lên một tiếng. Hai người chợt hiểu và thấy lạnh toát xương sống. Bạch Thiên Vân vốn tính tình nóng nảy, cương trực, bỗng trợn mắt quát:- Té ra hòa thượng vì báu vật mà đến đây. Chúng ta đã từng gặp cứu tinh, ai ngờ cũng chỉ là quân... cướp!Hỗn Ma Tôn Giả mỉm cười:- Thí chủ nói quá lời. Không phà là cướp đoạt mà chỉ là... thâu hồi. Báu vật Kim Ngang Tiêu thí chủ lấy được dưới địa huyệt chính là vật sở hữu của bổn phái. Bần tăng tuân lệnh sư môn đến đây tìm gặp Kim thí chủ để yêu cầu thí chủ hoàn lại vật đó cho Bố Thiền lạp viện của bổn phái, hầu cho... châu về hợp phố.Kim Ngang Tiêu thật không ngờ đến chuyện này. Chàng ngây người ra nhìn ba nhà sư Tây Tạng không biết nói sao.Bỗng Bạch Thiên Vân tức giận nói:- Kim hiền đệ chớ vội tin lời ba ác tăng này. Chúng nghe vậy chỉ biết vậy, chớ có ai rõ hư thật ra sao. Hiền đệ chớ có tin lời trao vật báu cho họ.Kim Ngang Tiêu là người chưa từng trải giang hồ, không nghĩ đến chuyện xảo trá lường gạt như vậy bao giờ. Lúc này chàng chợt tỉnh ngộ hỏi:- Đại sư nói như vậy có gì làm bằng?Hầu Ma Tôn Giả chưa kịp đáp, Hàng Ma Tôn Giả đứng bên, từ nãy giờ vẫn yên lặng như pho tượng, bỗng cất tiếng lạnh lùng nói:- Lời nói của đại sư huynh ta không đủ tin hay sao mà các người còn hỏi bằng cớ?Trác Ma Tôn Giả, chột một mắt, hung ác như quỷ ở địa ngục cũng cất giọng ồ ồ như lệnh vỡ:- Đại sư huynh khỏi cần phải nhiều lời với hai tên tiểu tử này làm gì. Chúng ta cứ việc lục tìm báu vật trong người chúng, rồi ra tay siêu độ cho chúng, để còn về bổn tự cho kịp ngày hẹn với sư bá Chưởng môn.Hỗn Ma Tôn Giả mỉm cười giơ tay ngăn hai nhà sư đứng hai bên:- Hai sư đệ đừng vội nóng giận hỏng việc. Hai vị thí chủ đây đã uống phải Nhuyễn Cân Thập Linh tán, nội trong một ngày xương cốt sẽ tiêu tan ra nước nếu không có thuốc giải độc. Tình cờ chúng ta lại có thuốc giải của Cổ Ma Lâm Tàn đây, tất nhiên hai vị thí chủ đó phải cần đến chúng ta. Hà... Hà...Tuy cất tiếng cười, đôi mắt của Hỗn Ma Tôn Giả vẫn lạnh lùng như mắt rắn độc, chứng tỏ y là người độc hiểm vô cùng.Bạch Thiên Vân tức giận quát:- Quân ăn cướp vô sỉ, chết thì thôi bọn ta không chịu cầu khẩn các ngươi điều gì.Kim Ngang Tiêu vẫn bình tĩnh:- Nếu đại sư không trưng ra bằng cớ chứng tỏ báu vật là vật sở hữu của quý phái, tại hạ e rằng không có thể chìu ý đại sư được.Hỗn Ma Tôn Giả lắc đầu thở dài:- Kim thí chủ nhất định đòi trưng bằng cớ, lúc này bần tăng làm sao có sẵn trong người. Nhưng bần tăng có thể nói mấy lời khả dĩ làm thí chủ tin lời bần tăng là thành thật. Võ lâm Trung Thổ chỉ biết người dưới địa nguyệt có báu vật “chi bảo của võ lâm” nhưng không biết báu vật đó là gì. Bần tăng có thể nói rõ những vật báu sở hữu của bổn phái là gì.Kim Ngang Tiêu giật mình nhìn nhà sư Tây Tạng. Chàng thấy lời nói của y có lý. Quả thật bọn Câu Hồn bang chỉ biết đòi “báu vật” chớ không hề nói rõ báu vật đó là gì. Ngay cả lão quái bà trong động núi Gián Vân phong sai chàng đi lấy những vật đó, chỉ nói đến “báu vật” chờ cũng không nói cho chàng biết báu vật như thế nào.Có lẽ tất cả các nhân vật hiện nay, cũng không biết báu vật đó là gì. Nay nếu nhà sư Tây Tạng nói trúng vật báu, tất nhiên vật đó phải thuộc quyền sở hữu của môn phái Đạt Ma trên Quái Đầu sơn.Kim Ngang Tiêu gật đầu nói:- Được, đại sư hãy nói rõ vật đó là gì?Hỗn Ma Tôn Giả mỉm cười, ung dung đáp:- Năm xưa, Bố Thiền lạp viện của bổn phái có hai báu vật trấn tự. Vật thứ nhất là một vật nhân sâm dị bảo của thiên hạ, ngàn năm mới xuất thế một lần và chỉ mọc ở những miền băng tuyết thật cao, chẳng hạn như trên đỉnh ngọn của dãy Hy Mã Lạp Sơn. Đó chính là Thiên Niên Tuyết Sâm quý giá vô song đối với những người tu luyện nội công dưỡng khí, có tính cách cải lão hoàn đồng, cứu tử hồi sinh.- Vật thứ hai là một cuốn chân kinh do chính sư tổ của tệ phái là Đạt Ma tổ sư thủ bút, chẳng những là di tích vô cùng quý giá của bổn phái mà còn là một cuốn kinh võ học có một không hai trên đời. Đó là cuốn kinh Cự Linh thần công vậy.- Thiên Niên Tuyết Sâm và Cự Linh thần công chân kinh chính là hai thứ báu vật để dưới địa huyệt Dã Nhân lãnh mà Kim thí chủ đã lấy được. Giờ đây nhân duyên tao ngộ, bần tăng gặp được Kim thí chủ, xin thí chủ cho châu về hợp phố, bổn phái sẽ cảm tạ ân đức đó vô cùng. Riêng bần tăng tình cờ nghe được. Cổ Ma Lâm Tàn vừa rồi có nhắc đến những bí mật của vị dị nhân để lại dưới địa huyệt, khiến Kim thí chủ may mắn được nhìn thấy. Bần tăng cũng bắt chước Lâm lão thí chủ, thỉnh cầu Kim thí chủ thuật lại cho bần tăng nghe những di tích bí quyết võ công mà Kim thí chủ nhìn thấy dưới nguyệt. Để tạ ân đức ấy, bần tăng xin trao tặng hai vị thí chủ gói thuốc giải độc này.Kim Ngang Tiêu nghe Hỗn Ma Tôn Giả nói chuyện một hồi, chàng vô cùng sửng sốt kinh dị thấy nhà sư Tây Tạng này nói đúng những báu vật mà chàng đã lấy dưới địa huyệt. Chàng đã bắt đầu tin lời nói của Hỗn Ma Tôn Giả.Bạch Thiên Vân nhìn qua nét mặt Kim Ngang Tiêu, hiểu ngay rằng những lời nói của Hỗn Ma Tôn Giả đã đúng sự thật. Nhưng Bạch Thiên Vân tức uất vô cùng vì thái độ bắt chẹt của ba nhà sư Tây Tạng, nhân lúc hai chàng trúng độc, giở thủ đoạn áp bức ti tiện, để buộc Kim Ngang Tiêu phải khai những bí mật dưới Dã Nhân lãnh.Bạch Thiên Vân “hừ” một tiếng rồi lớn tiếng hỏi:- Đại sư đã nói hai vật đó là hai vật báu trấn tự của Bố Thiền lạp viện. Vậy tại sao hai báu vật đó lại thất lạc để đến nỗi chôn giấu dưới địa huyệt ở Dã Nhân lãnh?Hỗn Ma Tôn Giả vẫn ung dung đáp:- Thí chủ đã hỏi, bần tăng phải nói rõ để cho hết thắc mắc nghi ngại. Nguyên khoảng hai mươi lăm năm trước đây, trong bổn phái sinh chuyện đại biến, gặp phải nghịch đồ phản bội sư môn! Tên nghiệt súc đó theo học bổn môn đã lâu, võ công cao cường, bối phận rất cao, nhưng tâm địa hiểm độc và tham tàn, vốn đã sẵn có dã tâm cướp đoạt ngôi Chưởng môn của bổn phái. Một ngày kia, nhân lúc vị Chưởng môn bổn phái có việc đi vắng, y liền lấy trộm hai báu vật trấn tự là Thiên Niên Tuyết Sâm và Cự Linh thần công chân kinh rồi trốn xuống núi, có ý định tìm một nơi hoang vắng dùng Tuyết Sâm trợ lực, tu luyện Cự Linh thần công, đạt đến mức võ công đệ nhất thiên hạ, hầu trở lại Quái Đầu sơn, giết hại vị Chưởng môn nhân cùng các cao thủ bổn phái để chiếm đoạt ngôi vị Chưởng môn phái Đạt Ma.- Nhưng trời không tựa kẻ gian. Quân nghiệt súc đó đem lại báu vật vừa tiến vào Trung Nguyên, chưa kịp sử dụng Tuyết Sâm thì đã bị một nhân vật võ lâm Trung Thổ giết chết, cướp lấy hai báu vật đó. Nhưng nhân vật võ lâm nọ cũng chưa kịp sử dụng hai bảo vật thì đã bị một đồng môn sư đệ biết chuyện, nổi lòng tham, ra tay giết hại để đoạt báu vật. Rồi chính tên sư đệ đó cũng vì báu vật mà bị những người trong môn phái khác sát hại. Từ đó hai báu vật trấn tự của bổn phái gây cho võ lâm Trung Thổ một tai kiếp rất lớn, máu chảy thịt rơi rất nhiều. Trong khoảng một thời gian rất ngắn, báu vật bị các cao thủ võ lâm tranh giành, hết lọt vào tay người này đến tay người khác, nhưng bất cứ kẻ nào chiếm được báu vật, chưa kịp sử dụng, đã bị kẻ khác giết chết mất rồi.Giữa khi ấy ở Trung Thổ đột nhiên có một vị dị nhân xuất hiện, võ công tới mức siêu đẳng, tự xưng là Vô Danh Khách. Các nhân vật võ lâm thời đó không ai biết vị dị nhân Vô Danh Khách lai lịch như thế nào, ở đâu lại, họ chỉ đoán rằng đó là một kỳ nhân ở trên đời, bấy lâu nay ẩn cư, chán nản hồng trần nên mới mai danh ẩn tích trên chốn thâm sơn cùng cốc.Có lẽ vị dị nhân đó tình cờ nghe biết chuyện tranh giành trong võ lâm và nhận thấy hai báu vật chỉ gây ra tai kiếp cho võ lâm, nên mới xuất đầu lộ diện, đích thân ra tay cướp đoạt lấy hai báu vật đó, để tránh cho võ lâm Trung Nguyên mối họa huynh đệ tương tàn.Quả nhiên, vị dị nhân đó có công phu xuất thần nhập hỏa, chỉ trong vài ngày đã đoạt được hai báu vật. Nhưng rồi từ đó vị dị nhân cùng báu vật cũng biến mất luôn, không ai thấy tâm tích đâu cả.Về phần bổn phái, sau khi vị Chưởng môn nhân từ phương xa trở về, phát hiện vụ trộm hai báu vật trấn tự, liền hạ lệnh cho chúng đệ tử phải xuống núi, truy nã nghịch đồ. Sau đó, được tin võ lâm Trung Nguyên đang tranh giành hai báu vật của bổn phái, vị Chưởng môn nhân liền tức tốc hạ sơn, tìm vào đến Trung Thổ.Nhưng vị Chưởng môn nhân đã chậm một bước, khi tới nơi thì báu vật đã lọt vào tay Vô Danh Khách, không có thấy tung tích đây nữa.Bổn phái cũng huy động toàn thể đệ tử dò tìm khắp nơi, nhưng Trung Thổ đất rộng bao la, biết đâu mà tìm. Mấy năm sau, tình cờ một môn hạ của bổn phái trở lại Trung Nguyên được nghe tương truyền của võ lâm nói rằng vị Vô Danh Khách năm xưa đã xuống ẩn cư trong một địa huyệt rất sâu ở một miền hoang san. Nhưng cũng chỉ biết vậy thôi chớ không biết địa huyệt đó đích thực ở chốn nào.Mãi đến mấy năm gần đây, bổn phái ở Tây Tạng được tin võ lâm Trung Nguyên lại đang trải qua một tai kiếp ghê gớm do Câu Hồn bang lộng hành, sát hại các cao thủ danh môn chính phái.Vì tai kiếp đó, các nhân vật võ lâm bấy lâu nay mai danh ẩn tích cũng lần lượt thấy tái xuất hiện giang hồ. Nghe được tin đó bổn phái vội sai một số đệ tử vào Trung Thổ để thăm dò và túc trực luôn ở đây để chờ vị Vô Danh Khách năm xưa ra mặt.Không ngờ Vô Danh Khách chẳng thấy, trái lại đệ tử bổn môn chỉ nghe thấy thêm một truyền thuyết bí mật, chỉ có một số ít nhân vật tiền bối võ lâm Trung Thổ được biết. Truyền thuyết đó nói rằng tại xứ Miêu Cương có một vị tiền bối võ lâm vô cùng quái dị, chỉ có một chân, một tay, một mắt, một tai, ẩn cư từ mấy chục năm nay dưới một địa huyệt sâu thẳm rất khó tìm. Truyền thuyết còn cho biết thêm rằng vị dị nhân nọ đã phát lời nguyền cũng rất kỳ dị là bất cứ người nào tìm xuống được tới địa huyệt đó, đến trước mặt dị nhân, tự tay tàn phế hủy hoại thân thể mình, bằng cách chặt một cánh tay, cắt một cẳng chân và chọc mù một mắt, điếc một tai, trở thành con người tàn phế giống hệt vị dị nhân nọ, thì lập tức vị dị nhân đó sẽ thu làm đồ đệ, đồng thời truyền cho những “võ lâm chi bảo”, khả dĩ trở thành một anh hùng cái thế, thiên hạ vô địch.Bổn phái ở Tây Tạng nghe được chuyện này mừng rỡ vô cùng. Lúc bấy giờ vị Chưởng môn nhân năm xưa đã từ trần, nhưng có di huấn lại và bắt buộc vị Chưởng môn nhân kế vị phải thề độc quyết tâm kiếm lại hai báu vật trấn tự của bổn phái thất lạc năm xưa. Bởi thế không lúc nào bổn phái quên lãng việc tìm kiếm báu vật mà năm này qua năm khác đều cho người vào Trung thổ nghe ngóng.Sau khi nghe được truyền thuyết vừa nói, vị Chưởng môn nhân đời nay hạ lệnh cho mấy đệ tử bổn môn lên xứ Miêu Cương ngay vì bổn phái đã đoán biết rằng vị dị nhân ẩn cư dưới địa huyệt chính là Vô Danh Khách đã đoạt báu vật năm xưa.Hỗn Ma Tôn Giả nói đến đây, mỉm cười tỏ vẻ rất từ tốn khoan hòa:- A di đà Phật! Bần tăng đã dài dòng thuật lại câu chuyện năm xưa của bổn phái thất lạc báu vật, là cốt để nhị vị thí chủ không còn nghi ngờ gì nữa. Nhị vị thí chủ thử nghĩ xem, nếu Thiên Niên Tuyết Sâm và Cự Linh thần công chân kinh không phải là vật sở hữu của bổn phái, làm sao bần tăng có thể biết rõ ngọn ngành đến như thế.Nấu “nhân cao” thu Tuyết SâmKim Ngang Tiêu và Bạch Thiên Vân đưa mắt nhìn nhau, nhận thấy lời nói của Hỗn Ma Tôn Giả rất hữu lý. Nếu trước đây Kim Ngang Tiêu còn chút thắc mắc thì giờ đây chàng đã tin hẳn. Hỗn Ma Tôn Giả nói đến vị dị nhân Vô Danh Khách quả là đúng với những điều chàng nhận thấy dưới địa huyệt.Từ khi ở dưới địa huyệt lên, Kim Ngang Tiêu không hề thuật lại cho người nào khác nghe về việc gặp bộ hài cốt và bức thư để lại tự xưng là Vô Danh Khách. Đúng người này là vị dị nhân năm xưa đã chiếm đoạt hai báu vật để cứu võ lâm khỏi họa huynh đệ tương tàn.Kim Ngang Tiêu cũng có nói qua về Vô Danh Khách cho Bạch Thiên Vân nghe, nhưng từ lúc gặp nhau, hai chàng vẫn ở liền bên nhau không rời nửa bước, làm sao người ngoài có thể biết đến tên Vô Danh Khách dưới địa huyệt được.Hỗn Ma Tôn Giả nhìn về mặt Kim Ngang Tiêu như đã đoán được tâm trạng của chàng lúc đó.Hỗn Ma Tôn Giả lại nói:- Kim Thí chủ! Thí chủ xuống địa huyệt gặp di hài của vị dị nhân ẩn cư đã chết, nhưng chắc hẳn phải có di tích gì chứng dị nhân đó đúng là Vô Danh Khách mà bần tăng vừa nói đến phải vậy không?Kim Ngang Tiêu gật đầu:- Đại sư nói đúng, vị dị nhân dưới địa huyệt quả là Vô Danh Khách!Hỗn Ma Tôn Giả cười:- Nếu vậy lời bần tăng nói chẳng sai một điểm. Kim thí chủ còn chờ gì nữa mà chẳng hoàn lại cho bổn phái hai vật chi bảo của Bố Thiền lạp viện bên Tây Tạng?Kim Ngang Tiêu nghe nói như vậy, chàng thấy xốn xang trong dạ, áy náy không yên, vì chàng lâm vào tình thế khó xử không biết phải làm thế nào bây giờ.Hỗn Ma Tôn Giả thấy sắc mặt của chàng như vậy liền nghiêm giọng hỏi:- Sao? Kim thí chủ vẫn không tin lời bần tăng hay sao?Kim Ngang Tiêu ngần ngại rồi nói:- Không phải tại hạ không tin lời đại sư, nhưng sự thật việc này có điểm khó khăn vô cùng. Nguyên việc tại hạ xuống địa huyệt Dã Nhân lãnh không phải là tự do ý muốn tìm báu vật mà là vì tại hạ đã nhận lời ủy thác của một vị võ lâm tiền bối, hiện ẩn cư trong hang sâu trong một quả núi Gián Vân phong thuộc dãy Thành Thành Sơn.Ba nhà sư Tây Tạng nghe Kim Ngang Tiêu nói như vậy liền chau mày, chăm chú lắng tai nghe.Kim Ngang Tiêu lại nói:- Tại hạ xuống dưới địa huyệt Dã Nhân lãnh quả có lấy được cuốn chân kinh Cự Linh thần công. Nhưng tại hạ đã nhận lời ủy thác của người, cuốn kinh võ học đó thực sự không phải là vật sở hữu của tại hạ mà là của vị võ lâm tiền bối. Nếu tại hạ đưa cuốn chân kinh cho đại sư, tại hạ sẽ là kẻ nuốt lời hẹn.Hỗn Ma Tôn Giả nghe nói bỗng ngửa mặt lên trời cười ha hả:- Tưởng gì chứ việc đó không khó! Kim thí chủ cứ giao chân kinh cho bần tăng, để bần tăng ủy nhiệm hai sự đệ đem về bổn tự cho vị Chưởng môn nhân, bần tăng sẽ thân hành cùng thí chủ đến hang núi ở Gián Vân phong giải thích cho vị tiền bối đó rõ sự thể. Bần tăng quyết không để thí chủ mất danh dự. Vị võ lâm tiền bối nào đó chắc hẳn phải là một bậc cao nhân thông tình đạt lý. Cự Linh thần công chân kinh vốn là một trấn tự của bổn phái nay châu về hợp phố thì đó là việc hợp tình hợp lý, bất cứ ai cũng nhìn nhận. Còn nếu vị tiền bối đó không nghe thì đó là việc riêng của bần tăng với vị tiền bối đó, bần tăng sẽ có cách đối phó, không can dự đến Kim thí chủ hết.Kim Ngang Tiêu nghe y nói như vậy không còn biết trả lời ra sao nữa.Chàng ngập ngừng nói:- Đó là vấn đề cuốn kinh Cự Linh thần công, nhưng còn vấn đề... Thiên Niên Tuyết Sâm thì thực... là khó!Hỗn Ma Tôn Giả mỉm cười nói:- Tại sao khó? Kim thí chủ hãy nói cho bần tăng nghe.Kim Ngang Tiêu hơi đỏ mặt ngượng nghịu:- Thiên Niên Tuyết Sâm... không còn nữa. Tại hạ đã trót ăn mất rồi!A!... Cả ba nhà sư Tây Tạng đều quát lớn một tiếng quắc mắt nhìn chàng. Hỗn Ma Tôn Giả sửng sốt lớn tiếng hỏi lại:- Ăn? Tại sao... ăn mất?Kim Ngang Tiêu tỏ vẻ ân hận:- Tại hạ bị kẹt dưới địa huyệt mấy chục ngày không có lối lên, nên đã đói quá, ăn Tuyết Sâm hết rồi.Hổn Ma và Trác Ma Tôn Giả gầm thét như thú dữ:- Tiểu tặc, mi phải chết!- Ngươi nói dối, ngươi giấu Tuyết Sâm ở đâu, phải khai mau.- Khoan!Hỗn Ma Tôn Giả thét lên một tiếng, vung tay áo rộng cản ngọn chưởng của Hàng Ma Tôn Giả định đánh xuống đầu Kim Ngang Tiêu.Nét mặt của Hỗn Ma Tôn Giả lúc này biến đổi thật ghê gớm. Y là người tối độc hiểm thâm trầm, nên bình thường bất tử gặp chuyện tức giận đến thế nào, y vẫn giữ được bộ mặt bình thản hòa hiền.Nhưng lúc này sự căm giận bộc lộ, bao nhiêu vẻ hung ác hiểm độc hiện rõ lên nét mặt, đôi mắt Hỗn Ma Tôn Giả lộ hung quang quắc lên nhìn Kim Ngang Tiêu như muốn ăn tươi nuốt sống chàng ngay.Đó là Thiên Niên Tuyết Sâm là thứ chi bảo, một trong hai vật trấn tự của chùa Bố Thiền lạp viện thuộc phái Đạt Ma, lưu trữ từ mấy đời nay. Vật đó thất lạc còn có hy vọng tìm lại được, nhưng nay lại bị ngươi ăn mất rồi thì thật ra là tuyệt vọng. Thử hỏi làm sao ba nhà sư Tây Tạng không tức giận cho được?Hỗn Ma Tôn Giả quát mắt nhìn Kim Ngang Tiêu hồi lâu, khiến Kim Bạch hai chàng không khỏi rùng mình về cái nhìn ác độc như rắn đó.Hỗn Ma Tôn Giả đăm đăm nhìn, không nói một lời, có vẻ đang suy tính một việc quái gở vô cùng.Đột nhiên hắn cất tiếng cười rùng rợn, rồi lạnh lùng lên tiếng nói:- Ngươi đáng chết một ngàn lần nên mới ăn mất vật chí bảo của bổn phái. Nhưng ngươi đừng tưởng nuốt trôi được Thiên Niên Tuyết Sâm là bổn phái tuyệt vọng, không có cách nào thâu hồi lại báu vật nữa.Kim Ngang Tiêu đỏ bừng mặt, vừa hổ thẹn vừa tức giận vì thấy nhà sư nghi cho chàng có lòng tham nên mới ăn ngay Tuyết Sâm để chiếm đoạt. Nhà sư có ngờ đâu chàng gặp hoàn cảnh rất khó khăn dưới địa huyệt, nếu không ăn Tuyết Sâm, chàng đã chết đói và chết khát dưới hầm tối đó rồi, đâu có thể đem các vật khác lên mặt đất được nữa.Kim Ngang Tiêu định lên tiếng biện bạch thì Hỗn Ma Tôn Giả đã quát lớn:- Tiểu tặc, ngươi đã ăn mất Tuyết Sâm, nhưng Tuyết Sâm còn đó không đi đâu mất. Tuyết Sâm đã ngấm vào xương cốt của ngươi, thân thể ngươi tức là Tuyết Sâm đó. Bổn sư sẽ hóa kiếp cho ngươi, lóc thịt ngươi lấy bộ hài cốt của ngươi đem về Tây Tạng, nấu thành cao để bổn phái sử dụng... Ha... ha... “Nhân Cao Tuyết Sâm”, như vậy chẳng tiện lắm hay sao?Hàng Ma Tôn Giả vỗ tay cười:- Đại sư ca nói rất phải. Chưởng môn sư bá đã có lần nói Tuyết Sâm ăn vào người, sẽ ngấm ngay vào xương cốt, tăng gia nội lực mãnh liệt vô cùng. Đem bộ xương của tiểu tặc này về núi Đầu Sơn cũng như đem Tuyết Sâm về. Chuyến đi này quả không uổng phí công lao của anh em ta.Trác Ma Tôn Giả trợn độc nhỡn lên nói lớn:- Đại ca, Nhị ca, tiểu đệ đã nói cứ hóa kiếp ngay cho hai tên này là xong việc, khỏi cần nói nhiều lời với chúng làm gì vô ích.Kim Ngang Tiêu và Bạch Thiên Vân rùng mình, nghe ba nhà sư Tây Tạng nói. Hai chàng biết ba nhà sư nói như vậy làm thật chớ không phải chuyện dọa suông để lung lạc tinh thần hầu dò hỏi bí mật.Ngay khi thấy ba nhà sư tự xưng là Tam Ma Tôn Giả, thuộc phái Đạt Ma ở Tây Tạng, hai chàng đã hiểu ngay ba nhà sư này thuộc loại ác tăng, mượn cửa Thiền để che đậy tội ác.Nguyên Đạt Ma phải mấy trăm năm trước là một môn phái chính tông của Tây Tạng, nhưng sau này từ khi Bạch Ni Lão Ma cướp đoạt ngôi Chưởng môn, môn phái dần đi vào con đường tà đạo, sản xuất ra nhiều ma đầu quái gở, gieo nhiều tai họa cho cả võ lâm Trung Nguyên.Vì là phái võ lâu đời nhất Tây Tạng, Đạt Ma phải có nhiều chi nhánh đệ tử lan xuống cả miền Đông nam Trung Hoa. Tinh Túc Lão Ma, một lão ma đầu khủng khiếp ở Đông Hải, sáng lập ra phái Tinh Túc cũng là người xuất thân ở Đạt Ma phái bên Tây Tạng.Kim Ngang Tiêu và Bạch Thiên Vân đã biết ba quái tăng Tây Tạng độc ác vô cùng, nhưng không ngờ chúng tàn nhẫn đến độ định giết người lấy xương nấu cao ăn. Bạch Thiên Vân toát mồ hôi lạnh, trán lăn tăn xuất hạn. Chàng vừa kinh hãi vừa ân hận lúc này công lực đã mất hết, không sao kháng cự được, đành chịu chết thảm. Nhưng chàng đau lòng nhất là vì mình sơ suất, không khám phá ra âm mưu hạ độc của Câu Hồn bang, để Kim Ngang Tiêu bị liên lụy. Nếu không, với công lực cao thâm của Kim Ngang Tiêu, dù ba ác tăng Tây Tạng võ công cao cường đến mức độ nào, chàng tin Kim Ngang Tiêu cũng đối phó nổi.Kim Ngang Tiêu vừa nghe Hỗn Ma Tôn Giả đòi lóc thịt mình lấy xương nấu cao, chàng tức giận vô cùng, trợn mắt quát lớn:- Ác tăng, sao ngươi độc ác đến thế? Ngươi định nấu cao người thì có khác gì loài cầm thú?Hỗn Ma Tôn Giả cười ha hả:- Tiểu tặc chết đến nơi còn ngang ngạnh. Lẽ ra ta đưa người về Tây Tạng rồi hóa kiếp lóc xương nhưng đường xa ngàn dặm đi lại bất tiện vô cùng. Bởi vậy ta cho ngươi về chầu diêm chúa sớm, rồi đem bộ xương ngươi đi cho gọn.Hỗn Ma Tôn Giả lùi lại một bước, nói:- Trác Ma sư đệ hãy dùng thiết thủ hóa kiếp chúng đi cho rồi.Thiết thủ tức là tay sắt. Nguyên Trác Ma Tôn Giả bị chột một mắt lại bị cụt bàn tay mặt, nên y phải đánh một cái móc sắt tay thế vào bàn tay để tiện việc cầm xách đồ vật, nhất là tiện việc giao đấu, vì móc sắt đánh nhọn hoắt và khum khum như lưỡi câu.Trác Ma Tôn Giả cười hì hì tiến lên. Hỗn Ma Tôn Giả và Hàng Ma Tôn Giả biết Kim Ngang Tiêu và Bạch Thiên Vân đã uống nhầm phải Nhuyễn Cân Thập Linh tán của Cổ Ma Lâm Tàn, võ công đã mất hết, lúc này gân cốt hai chàng không còn chút sinh lực, nên chúng đứng khoanh tay, mỉm cười nhìn tên sư đệ của chúng xử tử hai chàng.Bạch Thiên Vân biết giờ chết đã đến, trong lòng đau đớn tuyệt vọng, liếc mắt nhìn Kim Ngang Tiêu. Nhưng thấy sắc mặt Kim Ngang Tiêu vẫn điềm nhiên như thường, chàng không khỏi kính phục thầm trong dạ.Trác Ma tôn giã từ từ giơ cánh tay có móc sắt lên cao, nhằm vào đỉnh đầu Bạch Thiên Vân sắp bổ xuống. Chỉ một nhát lưỡi câu móc sắt đó cũng đủ làm chàng vỡ óc ra chết. Bạch Thiên Vân thở dài, nhắm mắt chờ chết.“Phập” “Keng”- Ôi chao!Ba thanh âm đó như thể cùng phát ra một lúc, Bạch Thiên Vân giựt mình mở mắt ra nhìn, chàng cũng phải thốt ra một tiếng “a” đầy kinh ngạc và mừng rỡ.Thì ra hai móc sắt của Trác Ma Tôn Giả bổ xuống, còn cách đầu Bạch Thiên Vân độ hai tấc thì Kim Ngang Tiêu vụt đứng lên nhanh như chớp, bàn tay chàng đồng thời bay lên chém ngược trở lên đúng vào cánh tay của Trác Ma Tôn Giả.Trong lúc quá bất ngờ, vả lại thủ pháp của Kim Ngang Tiêu mau lẹ tuyệt luân Trác Ma Tôn Giả không thể nào tránh hay rút tay về kịp. Bàn tay của Kim Ngang Tiêu như một lưỡi dao sắc bén, chém đứt cánh tay của Trác Ma Tôn Giả cụt đến khuỷu cánh tay dưới và móc sắt văng ra xa, rớt xuống nghe keng một tiếng.Trác Ma Tôn Giả rú lên một tiếng đau đớn, lùi lại. Hỗn Ma Tôn Giả quả không hổ danh cao thủ Tây Tạng. Tuy sự việc xảy ra bất ngờ và quá mau, Hỗn Ma Tôn Giả chỉ mất vài giây đã trấn tĩnh được ngay và vung tay áo cà sa đỏ rộng thùng thình tấn công Kim Ngang Tiêu một chưởng.Kim Ngang Tiêu biến bàn tay thành chưởng đưa lên gạt nhẹ.“Bùng” Hai chưởng giao nhau, Hỗn Ma Tôn Giả lùi lại ba bước, Kim Ngang Tiêu vẫn đứng yên. Chỉ một lần giao chưởng đó cũng khiến Hỗn Ma Tôn Giả hiểu công lực của Kim Ngang Tiêu như thế nào.Hắn trừng mắt nhìn Kim Ngang Tiêu như thể ngạc nhiên thấy chàng phục hồi công lực quá mau lẹ.Nhưng Hỗn Ma Tôn Giả liền đó đã buông tiếng cười khanh khách:- Bần tăng quả hồ đồ! Nhà ngươi đã ăn được Tuyết Sâm thì trên đời này còn có thứ độc dược nào hạ độc nổi nhà ngươi nữa.Hỗn Ma Tôn Giả nói không sai. Nguyên Thiên Niên Tuyết Sâm vốn là thứ báu vật, có thể nói là thiên hạ dị bảo, không những có khả năng tăng cường nội lực, cải tử hoàn sinh mà còn có đặc tính tiêu trừ bách độc. Bất cứ thứ độc dược nào ác hại đến đâu gặp Tuyết Sâm cũng hóa thành vô hiệu. Chính thế mà phái Đạt Ma dùng làm báu vật trấn tự của Bố Thiền lạp viện. Cách đây trên một trăm năm, một vị Chưởng môn nhân của phái Đạt Ma tình cờ lên Hy Mã Lạp sơn quanh năm tuyết phủ, lấy được củ nhân sâm ngàn năm này, liền đem về cất ở chùa Bố Thiền lạp viện, chớ không dám đem dùng.Sau này khi vị trưởng môn nhân đó tịch, liền để di huấn lại cho các đệ tử đời sau, dặn rằng không ai được đem sử dụng Tuyết Sâm, để chờ khi nào môn phái Đạt Ma gặp phải lúc suy đồi đem Tuyết Sâm đó cấp cho một đệ tử có cốt cách khả năng nhất, để tăng gia nội lực hầu tu luyện Cự Linh thần công, với mục đích đem tài ba quán thế chấn hưng lại môn phái. Như vậy đủ hiểu Tuyết Sâm đối với phái Đạt Ma quý giá như thế nào.Khi bị hãm dưới địa huyệt, cũng là do mệnh lệnh trời đã định cho Kim Ngang Tiêu vô tình được hưởng diễm phúc tuyệt luân là ăn được Tuyết Sâm. Trớ trêu thay, lúc đó chàng chỉ ăn cho bớt đói chớ có ngờ đâu Tuyết Sâm có hiệu năng ghê gớm như vậy.Đặc tính khử độc của Tuyết Sâm đã được chứng tỏ ngay từ dưới địa huyệt, vì sau khi ăn Tuyết Sâm, bao chất độc trong người Kim Ngang Tiêu bị đẩy ra ngoài ngay cả độc châm, thứ kim độc lợi hại vô song của Lão quái bà thư phù vào người chàng, cũng bị Tuyết Sâm tống ra ngoài cơ thể Kim Ngang Tiêu.Từ đó cơ thể Kim Ngang Tiêu đã có sẵn chất kháng độc rất tinh diệu, không có thứ độc dược nào có thể làm hại được chàng. Kim Ngang Tiêu thật tình cũng không biết điều đó. Đến khi ăn phải Nhuyễn Cân Thập Linh tán của Cổ Ma Lâm Tàn, và thấy Bạch Thiên Vân kêu la bị chất độc làm mềm gân cốt, Kim Ngang Tiêu cũng kinh hoảng thật sự, cho rằng mình cũng không thoát số phận đó.Nào ngờ, mãi sau chàng cũng không thấy chất độc phát tác. Lúc ba nhà sư Tây Tạng xuất hiện, đấu với Lâm Tàn và Câu Hồn bang, Kim Ngang Tiêu đã ngăn thử vận nội lực, thấy chân khí vẫn vận chuyển như thường, gân cốt vẫn cứng cáp, nội lực không suy giảm chút nào, chàng mới yên lòng.Nhưng Kim Ngang Tiêu vẫn ngồi yên, để xem ba nhà sư Tây Tạng đối xử ra sao. Đến khi Trác Ma Tôn Giả định ra tay hạ sát Bạch Thiên Vân, chàng mới đột nhiên ứng phó, làm đối phương thất đảm, bị chém gãy tay.Hỗn Ma Tôn Giả là người tuyệt đỉnh thông minh, thấy Kim Ngang Tiêu không bị độc dược làm hại, nên y hiểu ngay nguyên nhân. Tuy nhiên Hỗn Ma Tôn Giả không lo ngại chút nào. Y cho rằng dù Kim Ngang Tiêu không bị mất võ công, chàng cũng không thể đấu với y được quá mười hiệp.Hỗn Ma Tôn Giả vẫn có ý khinh thị võ công của Trung Nguyên, vì từ trước đến nay y chưa gặp tay nào đối thủ cả. Bởi vậy dù Kim Ngang Tiêu có giỏi đến đâu, y cũng có thể hạ được dễ dàng.Đã đành Hỗn Ma Tôn Giả biết Kim Ngang Tiêu đã lấy được cuốn chân kinh Cự Linh thần công, nhưng muốn luyện môn công này phải mất cả chục năm khổ luyện, chớ đâu có thể trong một thời gian ngắn, chưa đầy một tháng đã có thể luyện thành.Hỗn Ma Tôn Giả có ngờ đâu Kim Ngang Tiêu phúc duyên còn may mắn hơn nữa, chẳng những chàng được ăn Tuyết Sâm mà còn được hưởng hai thuốc Hà Thủ Ô Bách Dược của Vô Danh Khách để lại, giúp chàng tăng gia nội lực mau chóng, trong mấy ngày bằng cả bốn mươi năm tu luyện nội công nên chàng mới luyện thần công.Sau khi đấu sơ qua một chưởng với Kim Ngang Tiêu, Hỗn Ma Tôn Giả hừ một tiếng lùi lại nói:- Nhà ngươi không bị mất võ công là nhờ Tuyết Sâm, nhưng chớ vội đắc ý bần tăng đã có ý sử dụng đến bộ hài cốt của nhà ngươi thì họa ngươi có bay lên trời cũng không thoát.Bạch Thiên Vân thấy Kim Ngang Tiêu không bị mất võ công, chàng kinh dị và mừng rỡ quá đỗi, quên hẳn mình đã bị Nhuyễn Cân Tán làm mềm gân cốt, định đứng phắt lên, không ngờ không sao cất mình lên được khỏi ghế.Bạch Thiên Vân liền thét lớn:- Kim đệ, đối với bọn ác nhân này không cần phải nhân nhượng gì hết. Chúng ác độc hơn lang sói, trừ khử được chúng là trừ được mối họa cho thiên hạ đó.Sự thực lúc đầu Kim Ngang Tiêu cũng có ý nể vì ba nhà sư Tây Tạng, vì thấy họ là đối thủ của Câu Hồn bang, ra tay sát hại bọn Cổ Ma Lâm Tàn. Chàng cũng không hề có ý tức giận Hỗn Ma Tôn Giả vì chuyện đòi lại báu vật của phái Đạt Ma, chàng cho là chuyện hợp tình hợp lý.Nhưng đến lúc Hỗn Ma Tôn Giả trở mặt, đòi lóc thịt chàng để lấy xương nấu cao. Kim Ngang Tiêu tức giận khôn tả. Biết bọn này là tay lợi hại, chàng đã ngầm vận Cự Linh thần công sẵn sàng ứng phó.Trác Ma Tôn Giả bị cụt tay, đau đớn vô cùng nhưng được Hàng Ma Tôn Giả dùng kim sang băng bó vết thương nên máu đã cầm ngay. Trác Ma Tôn Giả nghiến răng kèn kẹt, nhìn Kim Ngang Tiêu, Bạch Thiên Vân hai chàng đến rách mí mắt, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống hai chàng ngay cho hả giận. Hàng Ma Tôn Giả nghe thấy Bạch Thiên Vân nói với Kim Ngang Tiêu như vậy liền bật cười ha hả:- Hai tên chột mắt dám coi thường võ học của Tây Tạng. Đại sư ca khỏi cần động thủ, để ngu đệ cho chúng về địa phủ.Nói đoạn Hàng Ma Tôn Giả nhảy tới tấn công Kim Ngang Tiêu một chưởng mãnh liệt vô cùng. Kim Ngang Tiêu chẳng cần né tránh, liền dùng một thức Cự Linh thần chưởng đối phó. Chỉ thấy chưởng phong ào ào bay ra, chưởng hình bao phủ tứ phía.- Bốp, bốp, bốp... Hàng Ma Tôn Giả đã bị trúng luôn ba chưởng của thế võ tuyệt luân.Ba chưởng đó kinh lực âm nhẹ nhàng, nên không đẩy y bắn ra xa, song tạng phủ Hàng Ma Tôn Giả đã bị dập nát hết.Hàng Ma Tôn Giả rú lên một tiếng, lùi lại luôn mấy bước, rồi đứng sững trợn mắt nhìn Kim Ngang Tiêu như kinh ngạc vô cùng. Đột nhiên y hộc ra một đống máu rồi ngã lăn ra chết.Lúc này Hỗn Ma Tôn Giả mới kinh hãi thực sự. Y chưa kịp ra tay cứu trợ thì sư đệ của y đã chết rồi. Hàng Ma Tôn Giả chỉ đấu với Kim Ngang Tiêu có một hiệp đã ngã lăn ra chết. Hỗn Ma Tôn Giả hiểu ngay thanh niên này võ học cao siêu mà nội lực cũng đã luyện đến mức thượng thừa.Chưởng pháp vừa rồi càng làm cho Hỗn Ma Tôn Giả kinh hoàng. Từ khi bước chân vào Trung Nguyên, y mới gặp một địch thủ như vậy.Hỗn Ma Tôn Giả trầm giọng quát:- Cự Linh thần chưởng đã thất truyền trong võ lâm Trung Nguyên, tại sao ngươi lại biết? Nhưng ngươi chớ vội đắc ý hãy tiếp bần tăng một chưởng.Nói dứt lời Hỗn Ma Tôn Giả nghiêm sắc mặt vận công, hai tay từ từ đẩy ra phía trước. Trong chớp mắt hai bàn tay của Hỗn Ma Tôn Giả đã biến thành màu hồng rồi từ từ biến thành màu đỏ.Bạch Thiên Vân ngồi ở phía sau lưng Kim Ngang Tiêu bỗng lên tiếng.- Kim lão đệ phải cẩn thận. Đó là Chu Sa chưởng!Kim Ngang Tiêu gật đầu chàng đã nhìn thấy đó chính là Chu Sa chưởng một môn võ công thượng đỉnh của các phái võ ngoài Tây vực.Nguyên Chu Sa chưởng không phải là môn võ công thần bí hay đặc sắc của riêng môn phái nào. Song nếu nhiều phải biết luyện Chu Sa chưởng thì mỗi phái lại có một bí quyết khác nhau để luyện thành môn võ công này.Hỗn Ma Tôn Giả chỉ cần vận dụng trong khoảnh khắc, đôi bàn tay đã đỏ rực như Chu sa, điều đó chứng tỏ môn này y đã luyện và bí quyết Chu Sa chưởng phải của Đạt Ma hơn hẳn các môn phái khác.Kim Ngang Tiêu chẳng dám kinh thường vội vận Cự Linh thần công ra toàn thân để hộ thể.Hỗn Ma Tôn Giả gầm lên một tiếng đôi chưởng như lửa vùn vụt tấn công vào người Kim Ngang Tiêu. Chưởng của y chưa tới nơi một luồng chưởng phong dũng mãnh đã ào ào bay tới. Chưởng phong này chẳng phải tầm thường, vì một luồng hơi nóng như lửa đốt bỗng bao phủ lấy người Kim Ngang Tiêu. Tiết được nhiệt khí như vậy, Chu Sa chưởng của Hỗn Ma Tôn Giả đã đạt tới mức tuyệt đỉnh rồi vậy.Kim Ngang Tiêu sợ Bạch Thiên Vân ở phía sau mình bị liên lụy, chàng vội đánh ra một chưởng, đánh tạc luồng nhiệt khí đi nơi khác, rồi thi triển Tu Di thân pháp nhẹ nhàng tránh khỏi thế Chu Sa chưởng đầu tiên.Thấy không đánh trúng đối phương, Hỗn Ma Tôn Giả gầm lên một tiếng, đuổi theo Kim Ngang Tiêu. Thân hình Hỗn Ma Tôn Giả bỗng bay lên cao như một con quái điểu, rồi y choài người, hai tay Chu Sa chưởng đỏ rực chụp xuống đầu Kim Ngang Tiêu.Hỗn Ma Tôn Giả đã vận dụng đến mười thành công lực, nên hỏa hậu dũng mãnh vô cùng.Kim Ngang Tiêu giật mình, thấy một luồng áp lực đè xuống đầu và hai vai, làm chàng tức ngực nghẹt thở, mỗi lúc áp lực một tăng gia.Nếu không có Cự Linh thần công hộ thể và Tu Di thân pháp cực kỳ thần diệu, Kim Ngang Tiêu khó lòng thoát khỏi thế công tuyệt thể của nhà sư Tây Tạng.Nhờ Cự Linh thần công hóa giải được áp lực, Kim Ngang Tiêu đi ngay một thế độc Độc Long Vận Hộ của Tu Di thân pháp. Đôi Chu Sa chưởng còn cách đầu hai tấc thì Kim Ngang Tiêu thoát được ra ngoài áp lực, nhảy tránh ra ngoài đến ba trượng “Ầm” Chu Sa chưởng đánh trợt xuống đất, sức nặng ghê gớm của nó làm cỏ cháy đen lại, khói bốc lên nghi ngút.Kim Ngang Tiêu rùng mình, nhận thấy nhà sư Tây Tạng này quả lợi hại. Chu Sa chưởng đụng vào người tức thân thể bị cháy đen thành than.Kim Ngang Tiêu không dám chậm trễ, vội gia tăng nội lực, vận đến tám thành Cự Linh thần công ra đối phó. Cự Linh quả là uy lực kinh người. Từ người Kim Ngang Tiêu bỗng toát ra luồng khí lực vô hình, nhưng mãnh liệt và vững chắc như tường đồng vách sắt, khiến nhiệt khí của Chu Sa chưởng bay đến, cách người chàng độ hai tấc bị quạt trở lại, tiêu tan hết uy lực.Đồng thời hai chưởng của Kim Ngang Tiêu biến hóa kỳ ảo, chẳng những phát ra kình phong vũ động như sấm sét, mà còn tạo thành một đám mây xám như có muôn ngàn đường chưởng vây bọc lấy Hỗn Ma Tôn Giả.Chưởng pháp đó chính là Cự Linh thần chưởng và thức đó tên gọi là Bách Tử Thiên Tôn (Trăm con ngàn cháu), vì lẽ một khi sử dụng đến thứ chưởng pháp này thì lập tức cả muôn ngàn đường chưởng hình bay ra, như thể một gia đình con cháu đông đúc, sinh ra trăm con, rồi con đó sinh ra ngàn cháu chắt.Hỗn Ma Tôn Giả là tay võ công uyên bác, hơn nữa Cự Linh thần chưởng vốn xuất phát nguyên thủy ở Tây Tạng, cũng như Cự Linh thần công, làm sao y không biết ngay đó là thứ võ công đệ nhất thiên hạ, thất truyền từ mấy trăm năm nay.Hỗn Ma Tôn Giả kinh hoàng chỉ kịp than thầm trong dạ:- Trời! Cự Linh thần chưởng!Thì lập tức người y đã bị trúng luôn ba chưởng. Ba chưởng đó tuy không trúng chỗ trọng yếu trên cơ thể Hỗn Ma Tôn Giả, nhưng lúc này nội lực Kim Ngang Tiêu đã phát xuất đến độ kinh người, nên Hỗn Ma Tôn Giả bị đẩy bắn lùi lại, khí huyết rạo rực, mặt mũi tối sầm, chỉ muốn ngã lăn quay ra.Kim Ngang Tiêu vốn là người nhân hậu, thấy đối thủ gặp lúc nguy nan, không nỡ tấn công tiếp. Nhờ đó Hỗn Ma Tôn Giả hít thở được một hơi dài, trấn tĩnh lại được tinh thần.Nhưng Hỗn Ma Tôn Giả đã đến độ ham chiến liều mạng, y không biết sợ là gì nữa. Sau khi lấy lại được nội lực, y lại gầm rú như con thú bị thương, hai bàn tay Chu Sa chưởng đỏ rực vùn vụt bay đến tấn công, quyết một trận sống còn với Kim Ngang Tiêu.Thái độ đó khiến Kim Ngang Tiêu nổi hung tính, cặp mắt chàng tía ra những hung quang đầy sát khí. Chàng cười nhạt:- Ác tặc quả nhiên không muốn sống nữa!Nói dứt lời chàng vận Cự Linh thần công vào hai tay, đưa lên gạt Chu Sa chưởng.“Bùng”! Hai chưởng lực gặp nhau phát ra tiếng nổ như sấm sét.Hỗn Ma Tôn Giả loạng choạng lùi lại. Kim Ngang Tiêu rú lên một tiếng như rồng gầm hổ rống, nhảy tới tấn công liền. Chưởng hình lại hoa lên bao bọc chiếc áo cà sa màu đỏ chót của nhà sư.Hỗn Ma Tôn Giả không thẹn là cao thủ Tây Tạng. Mặc dầu gặp địch thủ võ công hơn y gấp bội y vẫn cầm cự được mấy hiệp nữa. Nhưng Hỗn Ma Tôn Giả lùi dần. Chu Sa chưởng không còn phát ra uy lực như trước nữa.Kim Ngang Tiêu đã quyết hạ đối phương nên chàng giở luôn mấy thức độc đáo nữa của Cự Linh thần chưởng, đẩy lùi Hỗn Ma Tôn Giả đi mãi, cách xa căn nhà lá của tiều phu đến bốn năm trượng tới nơi mà khoảng một giờ trước đó, bọn Câu Hồn bang đã giao chiến kịch liệt với Trác Ma và Hàng Ma Tôn Giả. Nơi thi thể bọn Câu Hồn bang còn nằm ngổn ngang.Hàng Ma Tôn Giả đã chết, chỉ còn Trác Ma Tôn Giả bị cụt một cánh tay. Lúc này y đã bớt đau, thấy trưởng huynh bị nguy mấy lần định nhảy vào trợ chiến, nhưng võ công y còn kém xa Hỗn Ma Tôn Giả, nên mỗi lần định nhảy vào, y lại bị kình phong của hai đối thủ đẩy ra.Đến lúc Hỗn Ma Tôn Giả bị đẩy lùi ra xa, sắp bị nguy đến nơi, Trác Ma Tôn Giả nóng nảy giậm chân, cuống quít nhìn quanh kiếm cách gỡ nguy cho đại sư ca.Tình cờ, Trác Ma Tôn Giả nhìn thấy Bạch Thiên Vân bị trúng độc, gân cốt rã rời đang ngồi trên ghế ở cửa nhà tiều phu, trố mắt nhìn trận đấu tiếp diễn. Trác Ma Tôn Giả nghiến răng kèn kẹt:- Tiểu tặc, anh em ta có chết, các ngươi cũng phải hết sống.Nói dứt lời y xăm xăm tiến tới trước mặt Bạch Thiên Vân, nét mặt vô cùng hung ác, miệng cười gằn, tay giơ lên định điểm vào tử huyệt của Bạch Thiên Vân.Bạch Thiên Vân thấy y tiến lại, hiểu ngay ý định thủ đoạn hèn mạt của Trác Ma Tôn Giả, liền quát lớn:- Phiên tăng đê hèn, ngươi định ám toán ta chăng?Chàng định đứng lên né tránh, không ngờ gân cốt đã trúng độc, không sao cử động được nữa.Tình thế thật nguy cấp, Kim Ngang Tiêu đang đánh đuổi Hỗn Ma Tôn Giả, thấy thế giật mình, xoay người lại.Nhưng khoảng cách khá xa, nhảy lại tất nhiên không kịp. Trong lúc cấp kỳ Kim Ngang Tiêu rú lên một tiếng, chân đá móc vào lưỡi kiếm của một tên Câu Hồn bang bị chết, bỏ lăn lốc trên mặt đất.“Vút”, lưỡi kiếm bay lên như một lưỡi phi đao xé không khí, bay đến nhanh như chớp, cắm phập vào lưng Trác Ma Tôn Giả giữa lúc hai ngón tay của y sắp điểm vào tử huyệt của Bạch Thiên Vân, chỉ còn cách độ một thước.Trác Ma Tôn Giả hộc lên một tiếng thảm thiết rồi ngã lăn ra chết tốt, Bạch Thiên Vân thoát nạn.Thừa lúc Kim Ngang Tiêu quay lại đá thanh kiếm, Hỗn Ma Tôn Giả vận hết sức bình sinh vào hai tay, tấn công vào sau ót Kim Ngang Tiêu một đòn chí tử. Nhưng Kim Ngang Tiêu đã đề phòng. Nghe kình phong pha lẫn nhiệt khí đẩy tới, chàng vội thụp đầu xuống tránh, rồi nhân lúc còn trầm mình xuống tấn, chàng sử dụng một chiêu Thần Long Bài Vĩ, từ dưới đánh thốc lên.Thần Long Bài Vĩ là một chiêu số tầm thường, nhưng nội lực của Kim Ngang Tiêu lúc đó lại là Cự Linh thần công nên có uy lực ghê gớm. Dù Hỗn Ma Tôn Giả có rụt tay về gạt đỡ cũng không chịu nổi chiêu này, “Bịch” một tiếng khô khan phát ra.Thân hình Hỗn Ma Tôn Giả bị tung lên rồi bắn văng ra xa như một cái diều đứt dây.Y bị văng ra đến tám trượng rồi mới rớt xuống. Gân mạch xương cốt trong người đứt vỡ, y chết ngay không kịp kêu lên một tiếng. Thế là hết đời một cao thủ đứng vào hàng nhất lưu Tây Tạng, uổng công tu luyện hàng chục năm.Kim Ngang Tiêu hạ xong mấy đấu thủ, rồi vội vã quay lại bãi đất trước cửa nhà tiều phu, tìm kiếm gói thuốc giải độc của Cổ Ma Lâm Tàn. Quả nhiên gói thuốc hồng bị Hỗn Ma Tôn Giả cướp rồi lúc giao đấu bỏ vương lại đó.Kim Ngang Tiêu đưa thuốc cho Bạch Thiên Vân uống. Thuốc giải độc rất công hiệu, chỉ một lát Bạch Thiên Vân thấy trong người nóng bừng, chất độc của Nhuyễn Cân Thập Linh tán dần dần tiêu tan. Khoảng nửa giờ sau, chàng đã lấy lại được sức lực như cũ.Sau một trận xáo trộn ghê gớm, Kim Bạch hai chàng thấy không còn buồn ngủ, liền vào trong nhà tiều phu tĩnh tọa chờ sáng.Trước khi đi nghỉ, Kim Ngang Tiêu và Bạch Thiên Vân đã kéo hơn chục xác tên Câu Hồn bang và nhà sư Tây Tạng vào một hố ở bên bờ suối rồi lấp đất lại. Dầu sao họ cũng là những võ lâm đồng đạo nên hai chàng không nỡ để thi thể họ bị muông thú ăn thịt.Còn lão tiều phu bị bọn Câu Hồn bang bức bách bỏ thuốc độc cho hai chàng, lúc này cũng thấy mất tăm. Có lẽ lão đã quá sợ nên bỏ trốn luôn, mà có thể lão cũng bị bọn Câu Hồn bang ác độc sát hại rồi vùi xác ở nơi nào đó trong rừng.Cái bang tuyệt hậnSáng hôm sau hai chàng lại tiếp tục lên đường trở về Trung Nguyên.Từ đó liền mấy ngày, hai chàng không gặp sự gì cản trở ở dọc đường nữa, mà bọn Câu Hồn bang cũng không thấy ra mặt.Tuy nhiên Kim Ngang Tiêu và Bạch Thiên Vân vẫn có cảm tưởng có người theo dõi mình, mặc dầu đã mấy lần Kim Ngang Tiêu dùng khinh công thượng thặng, đột nhiên quay trở lại phía sau tìm kiếm. Nhưng vẫn không thấy gì.Đến ngày thứ năm, hai chàng đi vào tỉnh Thiểm Tây, tức là đã bắt đầu vào đến Trung Nguyên rồi. Chiều tối hôm đó, hai chàng đến Kim Lăng - một thị trấn to lớn, buôn bán sầm uất, vì nơi đây là chỗ tập trung của đoàn thương khách, đem hàng hóa trong Trung Thổ đi về miền rừng núi cao nguyên ở phía tây Trung Quốc.Kim Lăng là một thị trấn to lớn như vậy, tất nhiên phải có nhiều ăn mày. Việc đầu của Bạch Thiên Vân sau khi đến Kim Lăng là tìm cách liên lạc với những tay khất cái thuộc Cái bang, tức là bang hội ăn mày thuộc thị trấn này.Như hồi trên đã nói, Cái bang khi xưa là một bang hội lớn mạnh nhất ở Trung Hoa, đệ tử có tới hàng chục vạn, các cao thủ nhiều như mây, có thể nói sánh ngang với những phái võ lớn như Thiếu Lâm, Võ Đang, Côn Luân, Không Động.Nhưng khoảng năm sáu chục năm trước đó, vị Bang chủ của Cái bang là Thiên Diệu Thần Cái, đột nhiên mất tích, trong Cái bang xảy ra cái họa huynh đệ tương tàn, tranh ngôi vị của Bang chủ, cho nên một bang hội to lớn như vậy đi dần vào tan rã.Mãi về sau hai anh em Thần Cái Xa Triệt và Dị Cái Bạch Thiên Vân cùng một số các Trưởng lão và đệ tử cao cấp trấn tĩnh lại bang quy, cải tổ lại nội bộ, nên tình trạng Cái bang mới bắt đầu phục hồi. Chẳng ngờ giữa lúc đó thì Thần Cái Xa Triệt bị chết thảm về tay Câu Hồn bang chủ.Lại nói ở Kim Lăng tuy có nhiều ăn mày nhưng Cái bang mới trấn chỉnh nên số đệ tử chẳng có bao nhiêu. Vào tới thị trấn, Bạch Thiên Vân và Kim Ngang Tiêu đã gặp nhiều ăn mày ở ngoài đường, nhưng không nhận thấy một đệ tử Cái bang nào cả.Ngoài ra hai chàng còn nhận thấy bọn ăn mày đều quy tụ thành nhiều đám đông, chớ không rải rác ở các tửu lầu hay lề đường để xin ăn như thường lệ. Bọn ăn mày họp nhau như vậy chỉ thấy chúng châu đầu vào nhau bàn tán, sắc mặt lo lo, có kẻ mặt rầu rầm ảm đạm.Đồng thời hai chàng còn nhận thấy bọn ăn mày có vẻ kinh hoảng khi thấy hai chàng tiến lại gần. Chẳng những hai chàng mà tất cả những người nào ăn mặc có vẻ nhân vật võ lâm, đến gần bọn ăn mày cũng làm chúng hoảng sợ, vội vã lẩn tránh, hay giả bộ quay mặt đi, làm như không thấy ai hết.Bạch Thiên Vân thấy tình trạng khác thường đó, tỏ vẻ rất lo âu, khẽ nói:- Có tai biến gì rồi! Tại sao không thấy bóng một đệ tử Cái bang nào?Kim Ngang Tiêu giật mình:- Bạch huynh, việc gì đã xảy ra? Chẳng lẽ Bạch huynh đã nhìn thấy sự gì nguy hiểm?Bạch Thiên Vân lắc đầu:- Ngu huynh chưa biết rõ, nhưng linh tính báo có sự gì chẳng may xảy ra cho anh em Cái bang rồi.Kim Ngang Tiêu và Bạch Thiên Vân đi đến trung tâm thị trấn thì chợt Bạch Thiên Vân ngừng lại, liếc mắt nhìn vào gốc một cây cổ thụ, khẽ gật đầu, thở dài nhẹ nhõm, Kim Ngang Tiêu đưa mắt nhìn theo, phải chú ý lắm chàng mới nhận thấy một chiếc vòng tròn nhỏ vẽ bằng phấn trắng, phía dưới có một mũi tên chỉ màu đen.Bạch Thiên Vân liền cầm tay Kim Ngang Tiêu, dắt chàng rảo bước đi theo hướng mũi tên chỉ đó.Kim Ngang Tiêu khẽ hỏi:- Bạch huynh, đó là dấu hiệu của Cái bang?Bạch Thiên Vân khẽ gật đầu, nét mặt có vẻ đăm chiêu. Bởi vì thường thường dấu hiệu Cái bang chỉ đường cho nhau chỉ dùng toàn màu trắng. Một khi có sự cấp bách, cần phải gặp nhau ngay thì mũi tên vẽ bằng màu đỏ. Nhưng khi dùng đến, màu đen để vẽ mũi tên thì đó là lúc tình trạng vô cùng khẩn cấp, có quan hệ đến sự sống còn của toàn thể bang hội.Bạch Thiên Vân cứ theo hướng mũi tên, đưa Kim Ngang Tiêu đi mãi. Các dấu hiệu hiện ra rất đều đặn, cứ khoảng một trăm bước lại có một dấu, hoặc ở trên cây hoặc ở chân tường nhà, tuy nhiên phải tinh ý lắm mới có thể nhận thấy, vì nơi ghi dấu hiệu rất kín đáo, trừ phi đã thuộc rõ quy luật ám hiệu của Cái bang, còn không ai có thể nhìn thấy một cách dễ dàng.Cái dấu hiệu đưa hai chàng đi mãi đến vùng ngoại ô, ở phía đông thị trấn Kim Lăng. Lúc đó trời đã tối phía ngoại thành thưa thớt dân cư, ít đèn đóm, nên việc tìm kiếm dấu hiệu không phải dễ.Sau cùng hai chàng đi tới một ngọn đồi thông cây cối thưa thớt. Dấu hiệu cuối cùng chỉ đến một ngôi chùa nhỏ đổ nát ở dưới chân đồi.Bạch Thiên Vân nóng lòng sốt ruột vô cùng, chàng không nói một lời, cứ sầm sầm đi tới.Còn cách ngôi chùa vài trượng, Bạch Thiên Vân và Kim Ngang Tiêu đưa mắt nhìn quanh, thấy vắng vẻ tĩnh mịch, bóng tối mờ mờ, một đêm không trăng sao.Bạch Thiên Vân lẩm bẩm khẽ nói:- Quái lạ, không có người nào canh gác hết. Chắc không phải là một cuộc họp của bổn bang.Phần lớn khi Cái bang khai hội, dù là một hội nghị nhỏ ở địa phương cũng cắt đệ tử canh gác chu đáo. Muốn vào tới nơi cũng phải qua nhiều vọng gác, bị chặn hỏi kỹ càng.Bạch Thiên Vân thấy lạ, nhưng chàng đã để ý nhận xét xung quanh, không thấy có vẻ gì động tĩnh khác thường, nên yên lòng tiến tới. Chàng đoán có lẽ đây chỉ là một nơi để đệ tử Cái bang đến nhận huấn luyện rồi đi ngay chớ không phải hội họp. Cũng có thể đây là trụ sở Đường chủ của Cái bang ở Kim Lăng. Nhưng khi hai chàng bước tới ngôi chùa thì thấy trong chùa vắng ngắt và tối om, không có đèn đóm gì hết.Khởi lòng nghi, Bạch Thiên Vân cầm một viên đá ném vào trong chùa. Viên đá rớt, kêu lạch cạch, nhưng rồi sau đó im luôn không một tiếng động nào khác. Thì ra trong chùa không có ai cả.Bạch Thiên Vân vừa kinh dị, vừa lo ngại thầm cho anh em Cái bang. Kim Ngang Tiêu nhìn quanh thấy vắng ngắt, liền khẽ nói:- Có lẽ trong chùa có vật gì lưu lại cho chúng ta chưa biết chừng.Bạch Thiên Vân gật đầu, đoạn cả hai cùng vào chùa, Kim Ngang Tiêu lấy đá lửa châm đốt vào mồi, giơ lên soi. Chùa đổ nát rêu phong, mạng nhện chăng đầy, rõ rệt là một nơi hoang vu, chẳng có ai qua lại bao giờ.Trên bệ thờ ngoài những pho tượng Phật đổ nát còn không có một vật gì khác.Bạch Thiên Vân lạ lùng khẽ nói:- Dấu hiệu chính thức là của Cái bang, tại sao lại chỉ đến chỗ này?...Bỗng Kim Ngang Tiêu giơ tay ra hiệu bảo Bạch Thiên Vân lặng im lắng tai nghe.Hai chàng giật mình chú ý, và quả nhiên có tiếng thở, một tiếng người thở có vẻ khó khăn mệt nhọc và rất khẽ, như thể người hấp hối, nhưng đủ lọt vào đôi tai rất thính của hai chàng.Tiếng thở đó từ phía hậu điện phát ra. Không chần chờ, Kim Ngang Tiêu và Bạch Thiên Vân vội đi vòng quanh bệ Phật tiến về phía sau. Hậu điện là một căn phòng quá lớn, có lẽ dùng làm nơi thọ trai của các nhà sư khi ngôi chùa còn có người trông nom. Nhưng lúc này căn phòng phía sau, cũng đổ nát, rêu phong, chẳng kém gì mặt ngoài.Tới cánh cửa gỗ đã mục, Bạch Thiên Vân co chân đạp cánh cửa đổ xuống. Mùi máu tanh tưởi bốc ra.Kim Ngang Tiêu vội giơ cao ngọn lửa soi trong phòng... Hai chàng bỗng kêu lên một tiếng kinh hãi và lạnh toát xương sống. Một c