Chương 26 Độc Bá quần hùng Võ lâm minh chủ.
Sau khi Câu Hồn bang chủ và người bịt mặt nhảy lên mặt hầm để cứu Phi Long thư sinh, Kim Ngang Tiêu ngồi trong phòng luyện kiếm mới biết rằng chàng thoát chết.Lúc này dưới nhà hầm trong căn phòng chỉ còn một mình Kim Ngang Tiêu, với cô gái bị đánh trọng thương đang nằm rên rỉ.Cô gái xấu xí ngước mắt nhìn về phía Kim Ngang Tiêu với cặp mắt lạ lùng, nửa như oán trách nửa như trìu mến.Kim Ngang Tiêu bỗng thấy rùng mình. Chàng có cảm tưởng như đã nhìn thấy đôi mắt này ở đâu rồi. Chàng chau mày, nhưng trong lúc đang luyện Kiếm khí, nguy hiểm vô cùng chàng không thể mở mồm ra nói chuyện và cũng không có thì giờ để suy nghĩ.Lúc này là cơ hội may mắn để chàng thu kiếm, hoàn thành môn công phu này. Nếu chậm trễ, chàng chẳng được may mắn như vừa rồi nữa. Kẻ thù đã rút lên trên, nhưng tiếng giao tranh vẫn vẳng xuống rõ mồn một. Bất luận phe nào thắng, phe nào bại, cũng có kẻ xuống quấy rầy cản trở chàng.Kim Ngang Tiêu thừa biết cô gái xấu xí này là ai, chàng cũng không e ngại bởi vì nàng không có ý hãm hại chàng. Chàng đang suy nghĩ, bỗng thấy tiếng cô gái xấu xí phều phào nói như sắp hết hơi:- Không thâu kiếm... rút lui, còn đợi đến bao giờ nữa.Kim Ngang Tiêu giật mình, định thần lại, quyết gạt bỏ mọi việc phức tạp sang một bên, để tâm trí ổn định, thần thái sảng khoái, hầu thâu kiếm theo đúng quy luật.Trước mặt chàng Đệ tứ Bát Quái đồ vẫn mở rộng. Người có công lực dù cao đến đâu, nếu không học cách luyện khí qua đệ nhứt, nhị và tam đồ, thì khi nhìn lên tấm Đệ tứ đồ này, chẳng những không nhìn thấy hình vẽ bát quái, mà còn tưởng lầm là bức tường đá. Khi mới bước chân vào căn phòng này, Kim Ngang Tiêu cũng tưởng bốn bức tường đá trống trơn, trừ tấm Bát Quái đồ ở trước mặt.Những hình vẽ nổi lên rõ rệt, hình Bát Quái quay cuồng như vụ trụ u minh, nhưng khi Kim Ngang Tiêu định được thần rồi, chàng nhìn thấy các dấu hiệu: nào đâu là Phúc Trì huyệt, Thái Tinh huyệt, Tầm Dương huyệt, Khai Đo huyệt, nào đâu là mạch Kinh Bắc, mạch Tứ Vi.Mắt Kim Ngang Tiêu nhìn rõ đồ ảnh, thần trí cũng tự nhiên theo đó mà biến suy và chân khí của chàng tùy tâm mà vận chuyển.Chẳng bao lâu nội lực thu cả vào Đan Điền, nhâm mạch nhi huyệt khai thông. Xoẹt... xoẹt... luồng Kiếm khí như rồng trắng mờ quay tít quanh mình chàng, hơi kiếm tỏa ra mát lạnh.Đột nhiên Kim Ngang Tiêu thấy mười đầu ngón tay đau nhói. Thì ra luồng Kiếm khí đã tẻ ra thành mười sợi dài như sợi chỉ từ lúc nào và mười luồng Kiếm khí trắng bạch đó từ từ rút cả vào mười ngón tay của Kim Ngang Tiêu.Đây là lúc nguy hiểm nhất. Trong người Kim Ngang Tiêu lúc đó trống rỗng, như không có chút sinh khí nào. Bao nhiêu công lực thượng thừa trong người chàng đều rút cả vào Đan Điền, để Kiếm khí nhập thân mà không chút cản trở.Lúc này chỉ một ngón tay của người thường, không chút võ công, đâm vào người Kim Ngang Tiêu cũng làm chàng ngã lăn ra chết liền.Cô gái xấu xí cũng là tay nội công cao cường lẽ nào không hiểu sự thể đó? Bởi thế nàng ngồi dựa lưng vào tường, thở hổn hển, mắt mở tròn nhìn hình ảnh lạ lùng đang diễn ra trong phòng: mười sợi chỉ trắng như bạc đang cuốn lấy người Kim Ngang Tiêu như tơ tằm cuốn kén và cả mười đầu sợi chỉ đó mỗi lúc một chui dần vào mười đầu ngón tay Kim Ngang Tiêu.Còn Kim Ngang Tiêu lúc đó thật ghê rợn. Chàng trông như người đã chết rồi, mặt mũi nhợt nhạt, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở thoi thóp. Kiếm khí chạy qua các huyệt đạo của chàng, khiến chàng ở trong tình trạng nửa sống, nửa chết, nửa tỉnh nửa mê.Giữa lúc ấy có tiếng người thở. Tiếng thở hổn hển mệt nhọc của một người trúng thương nặng. Không phải tiếng thở của cô gái xấu xí mà là tiếng thở từ... cửa hầm vẳng lại. Liền theo đó tiếng “bịch... bịch” chậm chạp, rõ ràng là tiếng chân người đã bước xuống.Cô gái xấu xí giật nẩy người, chồm ngay lên, ngó ra phía cửa. Đôi ống chân người đã bước xuống.Cô gái xấu xí khẽ rú lên một tiếng. Nàng phải vịn vào tường đứng lên, gắng gượng thu tàn lực, định nhảy lại phía cửa ngăn cản kẻ bước xuống. Nhưng nàng chưa kịp nhảy đến thì bóng người đã xuống tới nhà hầm, thân hình hiện rõ.Tiếng kêu của cô gái nghẹn ngào mắc trong cổ họng. Nàng đã tìm thấy. Người vừa từ cửa hầm lần xuống chính là Phi Long thư sinh.Nhưng Phi Long thư sinh lúc này đang bị thương nặng. Tuy đã điểm vào các huyệt đạo để cầm máu lại, nhưng đầu chiếc sáo ngọc của Vạn Độc Thần Cô có tẩm những chất kỳ độc, nên khi đâm vào vai Phi Long thư sinh chất độc đó đã thấm vào máu ngay.Người khác tất nhiên đã chết vì chất độc này từ lâu, nhưng Phi Long thư sinh là nhân vật đứng hàng đệ nhất lưu cao thủ tuy nhất thời chưa tìm được thuốc giải độc công hiệu, nhưng cũng còn vận dụng được nội lực ngăn cản chất độc trong người, không cho chúng làm nguy.Sau khi Phi Long thư sinh trúng thương, người bịt mặt nhảy đến cứu trợ và giao tranh dữ dội với Vạn Độc Thần Cô. Rồi cả Câu Hồn bang chủ cũng tiếp chiến.Phi Long thư sinh liền rút ra khỏi vòng chiến, rồi không biết nghĩ sao, lần xuống nhà hầm...Lúc này trông vẻ mặt Phi Long thư sinh rất ghê rợn. Sắc mặt thường ngày trắng như ngọc của ông đã thấy điểm những vệt tròn thâm tím, to bằng miệng chén, loang lổ nhiều nơi. Đó là chất độc của Vạn Độc Thần Cô ngụy tác.Nhưng đôi mắt của Phi Long thư sinh quắc lên như đôi mắt hổ, dữ dằn nhìn về phía Kim Ngang Tiêu đang ngồi thâu kiếm. Ông cười gằn một tiếng, chưởng bên mặt từ từ giơ lên, bước lại phía Kim Ngang Tiêu.Cô gái xấu xí bỗng rú lên:- Không... không được!Phi Long thư sinh giật nẩy người vì cô gái đã như một luồng gió nhảy đến đứng chắn trước mặt ông.Trông thấy cô gái Phi Long thư sinh bỗng “a” lên một tiếng và nghiến răng nói:- Té ra ngươi... Súc sinh ngươi định cản trở ta hay sao?Cô gái không nói, đưa đôi mắt khẩn cầu lên nhìn Phi Long thư sinh.Phi Long thư sinh bỗng quát lớn:- Nếu ngươi không tránh sang một bên, ngươi chớ trách ta vô tình.Nói đoạn lão giơ chưởng lên, nhắm đỉnh đầu cô gái như sắp hạ xuống.Cô gái xấu xí thở dài một tiếng, nhắm mắt cúi đầu, miệng khẽ nói:- Cha... cha giết con đi rồi hãy giết chàng!Phi Long thư sinh nghe mấy lời đó, bỗng rùng mình. Chưởng sắp hạ xuống Thiên Linh Cái của cô gái, tự nhiên dừng lại do dự.Trong lúc Phi Long thư sinh do dự như vậy thì bên trong buồng, những sợi chỉ bạc xung quanh Kim Ngang Tiêu đã biến mất hết. Mười luồng Kiếm khí đã thâu hết cả vào cơ thể Kim Ngang Tiêu rồi.Nhưng lúc này Kim Ngang Tiêu vẫn hôn mê bất tỉnh. Chàng có biết đâu ở cửa phòng cô gái xấu xí đang liều chết, che chở tính mạng cho chàng.Phi Long thư sinh bỗng thở dài một tiếng, buông tay xuống, đoạn chẳng nói chẳng rằng, lão quay người chậm chạp đi lên mấy bực đá lên phía trên.Cô gái xấu xí thấy Phi Long thư sinh bỏ đi, mừng rỡ đến nghẹn ngào. Lúc này bao nhiêu tình cảm kinh hoàng, đau khổ, chán nản chua chát lẫn lộn với vui mừng, làm vết nội thương tác quái.Cô gái đột nhiên thấy mắt hoa lên, ngã gục xuống bực đá, không hay biết gì nữa.Nhưng ngay lúc ấy một bóng người từ phía trên nhảy xuống nhà hầm ôm xốc cô gái xấu xí đó lên, chẳng kịp nhìn vào trong phòng liền phi thân trở lên đem cô gái đi mất tích.Lại nói Kim Ngang Tiêu sau khi thâu kiếm được rồi thì hôn mê bất tỉnh. Nhưng chỉ một lát sau chân khí vận chuyển, nội lực từ Đan Điền tỏa ra, sung túc, cường liệt hơn bao giờ hết.Chàng mở bừng mắt, thấy luồng Kiếm khí đã biến mất, nên cả mừng biết rằng công phu đã thành. Chàng đứng phắt ngay lên đến trước di thể đại sư bá sụp lạy và khẽ nói:- Đa tạ đại sư bá đã chỉ điểm. Tiểu điệt không phụ lòng kỳ vọng của Tổ sư và các vị sư bá Trưởng lão.Đoạn Kim Ngang Tiêu nhảy đến bốn bức tường, lần lượt thâu các bản đồ Bát Quái lại. Đây là đệ nhất bảo vật của bổn môn, chàng có nhiệm vụ bảo vệ, không để lọt vào tay kẻ khác.Khi ra đến cửa phòng đá, chàng thấy mấy vệt máu trên nền đá liền ngẩn người ra nhìn: chàng đã nghĩ đến việc cô gái xấu xí liều mạng cứu chàng. Vừa rồi cô gái bị trọng thương còn nằm ở đó, nay đã biến đâu mất rồi. Kim Ngang Tiêu không rõ là trong lúc chàng đang hôn mê thì có một người lạ mặt nhảy xuống đem nàng đi.Kim Ngang Tiêu vừa tiến đến cửa hầm nơi có những bực đá đưa lên trên, thì đã nghe thấy những tiếng vũ khí va chạm nhau cùng tiếng chưởng phong phát động ầm ầm, từ phía trên vọng xuống. Rõ ràng là bên trên đang xảy ra những trận ác chiến. Thật không ngờ hôm nay Kim Đỉnh tự lại bị võ lâm xâm phạm đến thế này.Kim Ngang Tiêu bây giờ là người thừa kế chính thức của Côn Luân phái, nhiệm vụ của chàng là phải bảo vệ nơi tôn nghiêm này. Vì thế vừa nghe thấy tiếng giao tranh, hỗn độn. Kim Ngang Tiêu đã nóng lòng sốt ruột, vội theo đường hầm nhảy lên ngay.Chẳng ngờ chàng vừa bước lên được một bực đá thì từ phía trên một bóng người nhảy vọt xuống lẹ như chớp nhoáng.Thoáng thấy có người ở dưới đường hầm, bóng người vừa nhảy xuống đã vung kiếm chém liền.Ánh kiếm vừa bay đến trước mặt Kim Ngang Tiêu, đã thấy “keng” một tiếng, một nửa thanh gươm gãy rời bắn tung vào tường đá, Kim Ngang Tiêu kinh ngạc kêu “a” lên một tiếng, chàng đã nhận thấy người vừa nhảy xuống là ai rồi.Còn bóng người nọ cũng lảo đảo và thốt lên tiếng kêu nửa kinh ngạc nửa mừng rỡ:- Ái chà, Kim hiền đệ! Ngu huynh lại hồ đồ, tưởng là quân thù!Thì ra người đó chính là Bạch Thiên Vân. Nguyên Bạch Thiên Vân nóng lòng lo cho tính mạng của Kim Ngang Tiêu, nên nhảy xuống hầm đá định che chở cho chàng. Y vẫn tưởng chàng còn ngồi luyện kiếm trong phòng, còn kẻ đứng ngoài tất nhiên là địch nhân tìm cách ám hại Kim Ngang Tiêu khi chàng luyện kiếm, nên Bạch Thiên Vân mới vội vã chém như vậy.Cũng may Kim Ngang Tiêu vừa dùng chỉ lực búng vào lưỡi kiếm gãy đôi, thì chàng đã nhận ngay Bạch Thiên Vân nên mới thâu hồi thần công tuyệt kỹ lại. Nếu không luồng chỉ lực còn đủ xuyên qua ngực Bạch Thiên Vân như mũi tên xuyên qua bùn.Kim Ngang Tiêu vội đỡ Bạch Thiên Vân và hỏi:- Bạch huynh có bị thương không?Bạch Thiên Vân lắc đầu cười:- Không sao cả, chỉ hú vía suýt chém lầm phải hiền đệ mà thôi.Đôi bạn gặp nhau sau khi trải qua bao hoạn nạn, mừng rỡ bội phần.Nhưng Bạch Thiên Vân đã nắm tay Kim Ngang Tiêu và nói:- Hiền đệ, mau lên đây. Quần hào thiên hạ kéo cả lên Kim Đỉnh tự này rồi.Kim Ngang Tiêu ngạc nhiên hỏi:- Đường lên Kim Đỉnh tự đã bị bịt kín, làm sao họ còn lên đây được? Mà Bạch huynh làm thế nào đến đây?Bạch Thiên Vân đáp:- Sau khi hiền đệ chạy vào đường hầm rồi thì chúng anh hùng cũng bắt đầu tản mát cả. Tình cờ có người phát giác ra bọn Câu Hồn bang tìm thấy một lối đi ở sườn núi, nên họ ùa nhau định kéo cả lên. Nhưng lối đi rất khó khăn, chỉ có một người đi lọt. Về sau bọn U Minh cung cho một người vào trước, vòng ra cửa hầm, vận dụng cơ quan làm cho khối đá chặn cửa hầm phải nhích sang một bên. Thế là bọn U Minh cung cũng kéo ùa cả vào đường hầm. Nhưng bọn chúng cũng phải chết hết mươi tên vì hơi độc. Chủ nhân U Minh cung tìm được đầu mối cơ quan, bịt kín lỗ hơi độc, cả bọn mới kéo vào được.Kim Ngang Tiêu tỏ vẻ ngạc nhiên:- Chủ nhân U Minh cung chỉ muốn lên Kim Đỉnh tự một mình để độc chiếm các bảo vật. Vậy mà y lại có lòng tốt vận dụng cơ quan để quần hào kéo cả lên Kim Đỉnh tự, thật là lạ lùng.Bạch Thiên Vân cười nói:- Kim hiền đệ không hiểu thâm ý của Cổ Ưng Long hay sao? Y thấy Câu Hồn bang đã lên được Kim Đỉnh tự, sợ đối phó không nổi, nên mới tự ý mở cửa hầm cho quần hào tiến lên. Y chẳng có lòng tốt gì đâu, chẳng qua là muốn Câu Hồn bang xung đột với quần hào trên Kim Đỉnh tự, để bọn y đứng chờ, theo kế ngư ông thủ lợi đó thôi.Kim Ngang Tiêu nghe nói bọn Câu Hồn bang đã kéo lên Kim Đỉnh tự, liền nhảy phắt lên mặt đất ngay. Nhưng vừa lên trên, chàng đã ngây người đứng nhìn quang cảnh trước mắt.Bên cánh tả của căn phòng rộng lớn vẫn có một cuộc giao tranh ác liệt đang tiếp diễn giữa một bên là Vạn Độc Thần Cô, một bên là Câu Hồn bang chủ và người bịt mặt. Nhưng bầu không khí trong phòng gay cấn khác thường là vì ngoài ba kẻ giao tranh, còn biết bao nhân vật võ lâm đứng quanh. Tất cả các ngõ ngách, cửa sổ, cửa ra vào, rui nhà, mái nhà đều có người đứng quan sát trận đấu.Chỗ này thì lấp lánh những mặt nạ bằng đồng với áo đen viền trắng. Đó là bọn Câu Hồn bang. Chỗ kia lại có áo vàng, áo đỏ, áo xanh thấp thoáng. Đó là bọn U Minh cung. Rồi một phía lại có tăng bào phấp phới cùng với đại bào. Đó là quần hùng thiên hạ. Có thể nói Kim Đỉnh tự lúc này đông nghẹt những người.Tuy vậy, không một ai chịu xuất đầu lộ diện, mà chỉ đứng quan sát trận đấu.Kim Ngang Tiêu từ phía dưới nhảy lên, đứng nắp sau bệ đá lớn có di tượng của vị tổ sư nên nhất thời không ai để ý đến chàng. Thấy kẻ đại thù Câu Hồn bang chủ ngay trước mặt, chàng đã sôi ruột tím gan, nhưng thấy y đang giao chiến với Vạn Độc Thần Cô, chàng đành đứng im xem sự thể ra sao.Trận giao tranh ngày càng dữ dội. Lúc này mọi người đứng quanh mới nhận thấy Vạn Độc Thần Cô quả là danh bất hư truyền với những chiêu Tiêu Hồn sáo quỷ khốc thần sầu. Một mình mụ phải đấu với hai cao thủ mà mụ vẫn tung hoành như vào chỗ không người.Trong ba người giao đấu, người chịu thế kém nhứt lại là Câu Hồn bang chủ. Đó là vì y tự thị có Hồng Nê Xích Thiết chưởng, vẫn không chịu dùng binh khí. Nhưng hai ngọn chưởng đỏ như lửa của y tuy lợi hại, vẫn không bằng cây sáo độc, vì nếu để tay không chạm vào đầu sáo này thì dù có công lực cái thế cũng bị chất độc ở đầu sáo truyền sang người ngay.Vạn Độc Thần Cô đã nhận thấy nhược điểm của đối phương nên mụ luôn luôn dùng cây sáo ngọc nhằm Câu Hồn bang chủ tấn công, khiến y phải lùi luôn mấy lần.May nhờ có người bịt mặt sử dụng cây Hồng Tử kiếm thần xuất quỷ mạt, nên nhiều lúc Câu Hồn bang lâm nguy, người bịt mặt lại cứu gỡ cho y.Thanh Long thần kiếmBa bóng người quần thảo với nhau như thể bóng ma chập chờn, nhiều lúc quấn hẳn vào nhau khiến người đứng ngoài không thể phân biệt đâu là Câu Hồn bang và người bịt mặt, đâu là Vạn Độc Thần Cô.Giữa lúc ấy, đột nhiên Vạn Độc Thần Cô rú lên một tiếng, tấn công Câu Hồn bang chủ liền một lúc bảy ngọn sáo nhanh như điện chớp, cả thảy đều nhắm các yếu huyệt của Câu Hồn bang chủ.Câu Hồn bang chủ giật mình vội lùi mấy bước. Hai ngọn chưởng Hồng Nê lập tức tạo thành một luồng kình lực nóng như lửa, thiên hộ trù thân thể, vì y đã biết bảy chiêu sáo đó mới chỉ là giáo đầu mở đường cho những chiêu ác hại hơn.Không ngờ Vạn Độc Thần Cô chẳng những không tiến lên mà chỉ lùi lại một bước.Đồng thời Vạn Độc Thần Cô giơ cây sáo ngọc lên, cất tiếng cười khanh khách.Ở phía ngoài, có tiếng Lãnh Xà bà bà thét lanh lảnh:- Coi chừng mụ hạ độc!Lãnh Xà bà bà, chủ nhân Vạn Độc Xà Âm đảo, cũng là một tay hạ độc trứ danh, nên nhất cử nhất động của đối phương mụ đều thấy rõ. Quả nhiên Vạn Độc Thần Cô nhận thấy đối phương đã kéo đến đông, quần hào lại tụ tập đầy đủ trong căn phòng của Kim Đỉnh tự, mụ đã nghĩ ngay đến việc hạ độc cả một loạt cho tiện.Chẳng ngờ Lãnh Xà bà bà đứng ngoài, vừa thấy cử chỉ của mụ, đã thét lên để cảnh cáo Câu Hồn bang chủ.Nhưng tiếng thét của Lãnh Xà bà bà cũng không mau lẹ bằng động tác của người bịt mặt. Chỉ thấy hồng quang lóe lên làm hoa mắt mọi người rồi “kịch” một tiếng rất dòn.Vạn Độc Thần Cô rú lên một tiếng câm hận, lùi lại một bước và giơ ngọn sáo lên coi. Thì ra thanh Hồng Tử kiếm sắc bén khác thường, đã chém cụt ngay một đầu cây sáo ngọc của Vạn Độc Thần Cô.Cây sáo ngọc này vốn là vật chí bảo, do sư phụ của Vạn Độc Thần Cô là Độc Dược Vương Bà khi xưa truyền lại cho mụ. Thường thường đao kiếm không thể nào chém mẻ, ngay dù đến bảo đao báu kiếm cũng không thể nào làm đứt được cây sáo ngọc này.Nhưng Hồng Tử kiếm là di vật của Ngũ Quỷ môn, sắc bén hơn các bảo kiếm gấp bội. Hơn nữa người bịt mặt lừa lúc Vạn Độc Thần Cô đang đắc chí, chém trộm một nhát, nếu không với một cao thủ đệ nhất hạng như Vạn Độc Thần Cô, dễ gì chém trúng cây sáo của mụ.Vạn Độc Thần Cô thấy bảo vật của mình bị chém sứt mất một khúc bằng đốt ngón tay, liền biến hẳn sắc mặt. Tuy mụ là bậc tiền bối võ lâm, võ công vào hạng đệ nhất lưu cao thủ nhưng vẫn không thoát khỏi thường tình là sự dị đoan. Phàm những nhân vật võ lâm giữ bảo đao báu kiếm mình bị gãy hay mẻ sứt, thường cho đó là điềm gở, có thể là dấu hiệu báo nguy cho tính mạng của mình.Vạn Độc Thần Cô theo thầy học đạo từ thuở nhỏ, được sư phụ ban cho sáo ngọc là thứ vũ khí quý giá nhất của Độc Dược Vương Bà, nên vẫn coi cây sáo ngọc này trọng hơn cả tính mạng của mình.Bây giờ thấy sáo ngọc bị chém mất một đoạn, trong lòng vừa đau đớn vừa kinh hãi. Mụ trợn mắt nhìn kẻ bịt mặt tưởng như muốn ăn tươi nuốt sống ngay đối phương.Tia nhìn của Vạn Độc Thần Cô không biết biểu lộ oán độc dữ dằn thế nào mà chẳng những quần hào đứng quanh thấy lạnh gáy, mà ngay cả Câu Hồn bang chủ và kẻ bịt mặt đứng trước mặt mụ cũng thấy rùng mình quên cả tấn công mụ ngay lúc đó.Đột nhiên một bóng người mặc áo trắng, trên đầu trùm vải trắng trông rất quái dị từ mái chùa nhảy xuống, phi thân vào giữa đấu trường đứng bên Vạn Độc Thần Cô, đối diện với Câu Hồn bang chủ và người bịt mặt.Người mặc áo trắng vừa xuất hiện, trong đám quần hào đã có nhiều tiếng kêu nổi lên:- Chủ nhân U Minh cung!Quả nhiên người đó chính là Thiên Nam Nhất Hiệp Cổ Ưng Long và cũng là phu quân của Vạn Độc Thần Cô.Từ lúc quần hùng tiến vào Côn Luân thánh địa, đến bây giờ họ mới thấy đôi vợ chồng này xuất hiện cùng một lúc.Tuy quần hào đã biết chủ nhân U Minh cung chính là Cổ Ưng Long, y vẫn không chịu bỏ chiếc túi vải trắng trùm kín mặt xuống, Cổ Ưng Long bỗng hướng về Câu Hồn bang chủ nói:- Tại hạ có điều muốn thương lượng với Câu Hồn bang chủ, vậy xin đôi bên hãy ngừng tay nghe tại hạ nói mấy lời, nên chăng?Câu Hồn bang chủ cất tiếng cười ha hả, có vẻ rất tự đắc:- Chủ nhân U Minh cung muốn thương lượng điều gì xin cho biết cao kiến?Cổ Ưng Long nói:- U Minh cung và Câu Hồn bang xưa nay vốn không oán thù gì, tại hạ thiết nghĩ chẳng nên tranh giành giao đấu làm thương tổn hòa khí của đôi bên.Câu Hồn bang chủ cười nhạt:- Chủ nhân U Minh cung nói vậy, chẳng hóa dễ quên lắm sao? Còn mấy chục anh em Câu Hồn bang táng mạng trong Thạch Bích trận thì sao?Cổ Ưng Long điềm nhiên đáp:- Tại hạ không quên việc đó. Chính vì việc đó mà tại hạ phải thương lượng với Câu Hồn bang chủ.Câu Hồn bang chủ cất tiếng cười như điên cuồng:- Câu Hồn bang xưa nay đã có lệ là nếu không xuất trận thì thôi, một khi đã xuất trận tất nhiên đối phương phải chết. Nếu không thì hai chữ Câu Hồn chẳng hóa ra hư danh hay sao? Kẻ nào xâm phạm đến Câu Hồn bang thì lại càng chết mau lẹ. Giết người của Câu Hồn bang, tất nhiên phải thường mạng gấp mười lần. Chẳng thể vì thấy thế kém mà dùng điệu ngôn xảo ngữ để trốn tránh được.Câu Hồn bang chủ ăn nói có vẻ tự đắc vô cùng, chẳng coi đối phương bằng nửa con mắt. Thái độ ngông cuồng đó khiến Vạn Độc Thần Cô bừng giận, toan lên tiếng phát tác thì Cổ Ưng Long bỗng đưa tay ra hiệu, khiến mụ bậm môi lại có vẻ tức giận vô cùng. Xưa nay Vạn Độc Thần Cô đối với Cổ Ưng Long rất ngang ngạnh, nhưng vì lúc này trước mặt quần hùng, mụ đành chịu nhịn để giữ thể diện chủ nhân U Minh cung.Cổ Ưng Long cười nhạt một tiếng và nói:- Câu Hồn bang chủ chớ vội tưởng lầm. Muốn biết U Minh cung có kém thế hay không, Bang chủ hãy coi đây.Nói dứt lời, Cổ Ưng Long vỗ tay một cái, lập tức có tiếng kêu như sấm nổ. Đồng thời bóng áo đỏ, áo xanh, áo đen không biết từ đâu xuất hiện ra chẳng khác gì một đạo binh. Những nhân vật của U Minh cung mai phục rất tài tình.Họ chỉ để độ mươi người lộ diện tại căn phòng giữa của Kim Đỉnh tự, khiến ai cũng tưởng rằng lực lượng của U Minh cung chỉ có vậy.Không ngờ chủ nhân U Minh cung vừa ra hiệu, những toán cao thủ như Hồng Y Ngự Điện, Thanh Y đường chủ, Hoàng Sam Võ Sĩ, và Hắc Y sứ giả, mai phục hết vòng trong đến vòng ngoài mới nhất tề hiện thân, khiến U Minh cung như một đạo binh trên trời vừa rơi xuống.Thì ra bọn người U Minh cung đã vây chặt Kim Đỉnh tự từ bao giờ. Lúc này chẳng những quần hào thiên hạ giật mình thất sắc mà ngay cả bọn Câu Hồn bang cũng kinh hãi thất sắc đưa mắt nhìn nhau không nói được một lời.Cổ Ưng Long lại cất tiếng sang sảng:- Hồng Y Ngự Điện! Ta vừa ra lệnh phong tỏa các lối đi xuống núi, bọn ngươi đã thi hành chưa.Bọn người áo đỏ đáp:- Lệnh của chủ nhân đã thi hành. Mọi đường xuống núi đều chặn lại hết.Chặn đường xuống núi tức là nhốt cả mấy trăm người trên đỉnh núi chót vót này. Dù bọn U Minh cung không dùng độc kế hãm hại, chúng chỉ cần phong tỏa liền mấy ngày đêm, quần hùng cũng đủ khốn đốn vì trên Kim Đỉnh tự này làm gì có lương thực mà sống? Trong đám quần hào võ lâm, đã có tiếng nhốn nháo khiếp hãi.Cổ Ưng Long liền cười khỉnh một tiếng quay lại nhìn Câu Hồn bang chủ và nói:- Câu Hồn bang chủ, tại hạ muốn thương lượng như thế này. Vì hòa khí của đôi bên, tại hạ muốn cùng Bang chủ tuyên bố chấm dứt giao tranh giữa Câu Hồn bang và U Minh cung. Sau đó tại hạ và anh em U Minh cung sẽ rút đi hết khỏi nơi này, để Câu Hồn bang hoàn toàn tự do xử trí và hành động trong Kim Đỉnh tự.Ngạc nhiên, chẳng những Câu Hồn bang ngạc nhiên mà cả quần hùng võ lâm cũng sững sờ. U Minh cung rõ ràng là đang thắng thế, vậy mà chủ nhân U Minh cung lại xin rút lui, khác nào chịu đầu hàng trước Câu Hồn bang.Cổ Ưng Long lại nói:- Tại hạ chỉ xin một điều là sau khi Câu Hồn bang tự do chiếm đoạt các bảo vật vô giá của võ lâm tàng trữ trong Kim Đỉnh tự này rồi, thì xin Câu Hồn bang chủ trao lại ngôi Kim Đỉnh tự cùng khu Côn Luân thánh địa cho U Minh cung, để U Minh cung dùng làm nơi trú ngụ mà thôi.Cổ Ưng Long vừa nói dứt lời, trong số các cao thủ võ lâm đã có những tiếng xôn xao bất mãn, thậm chí có người nóng tính phát ra lời chửi tục tĩu. Bởi vì, rõ ràng là U Minh cung và Câu Hồn bang đang bàn nhau chia sẻ quyền lợi trước mắt, không còn có ai nữa và chúng đã chiếm được Kim Đỉnh tự này rồi.Còn về phía Câu Hồn bang thì thực sự họ phân vân, chẳng những các bang chúng ngơ ngác nhìn nhau mà ngay cả Bang chủ cũng có vẻ do dự không quyết. Bởi vì đề nghị của U Minh cung nghe ra rất thuận lợi cho Câu Hồn bang. Chủ trương của Câu Hồn bang đến đây chỉ là muốn chiếm những báu vật của võ lâm, những kỳ thư dị phổ của võ học, để Bang chủ luyện thêm võ công thượng thừa, rồi chia cho các cao thủ trong bang học hỏi, hầu tiến đến việc chiếm ngôi Võ lâm Minh chủ, độc bá quần hùng. Sau khi chiếm được các bí quyết võ học, Câu Hồn bang sẽ rút đi ngay, chớ còn nấn ná ở đây làm gì? Câu Hồn bang đã có sào huyệt bí hiểm, chỉ có một mình Bang chủ và một số cao thủ tin cậy nhất được biết ở nơi nào mà thôi, còn Bang chúng mỗi khi được đến sào huyệt này đều bịt mắt, chỉ khi nào đã vào hẳn bên trong rồi mới được mở mắt ra.Câu Hồn bang đã có trụ sở bí mật, chẳng dại gì chiếm Kim Đỉnh tự để quần hào kéo vây đánh. Bởi vậy lời của Cổ Ưng Long rất hợp với tâm lý của Câu Hồn bang chủ.Chủ nhân U Minh cung lại lên tiếng:- Câu Hồn bang chủ, tại hạ đề nghị như vậy, chẳng hay Bang chủ nghĩ thế nào?Câu Hồn bang chủ không đáp, có vẻ bối rối chưa định thì bỗng người bịt mặt cất tiếng cười lớn, tiếng cười của y kéo dài gay gắt như âm thanh sang sảng như sấm rền, chứng tỏ nội lực của y sung túc vô cùng.Tiếng cười lạ lùng của người bịt mặt làm cho tất cả mọi người ngạc nhiên.Người bịt mặt cười một hồi rồi nói:- Họ Cổ kia, kế hoạch của ngươi xảo trá thật, nhưng ngươi lừa bịp được kẻ khác chớ không lừa bịp được Câu Hồn bang. Ngươi nói nhân nghĩa muốn bảo tồn hòa khí với Câu Hồn bang, nhưng lòng thực ngươi muốn Câu Hồn bang phải tử chiến với quần hùng võ lâm.Nhị hổ tương tranh nếu chẳng đồng quy ư tận thì cả hai cùng thụ thương suy nhược.Lúc đó U Minh cung mới đứng ra thanh toán nốt, để chiếm phần thắng tất có, có phải thế không? Họ Cổ kia, nhà ngươi tưởng Câu Hồn bang không còn ai mưu trí bằng ngươi nữa hay sao?Người bịt mặt vừa nói dứt lời thì bọn Câu Hồn bang “a” lên một tiếng, bừng tỉnh ngộ nghiến răng ken két, nhìn Cổ Ưng Long ra vẻ tức giận vô cùng.Cổ Ưng Long bị người bịt mặt nói trúng tim đen, bất giác vừa kinh hãi vừa tức giận. Tiếng nói của người bịt mặt tuy đã biến âm thanh vẫn còn rõ là người tuổi trẻ.Cổ Ưng Long là nhân vật vai vế thế nào trong võ lâm giờ đây bị kẻ hậu bối buông lời ngạo mạn trước mặt quần hào, làm sao không tức giận?Cổ Ưng Long liền quát lớn:- Ngươi là ai? Mau xưng danh tánh cho ta biết!Người bịt mặt cười nhạt:- Vừa rồi Vạn Độc Thần Cô đã hỏi ta câu đó, ta đáp ta là kẻ Vô Danh. Từ khi ta trùm vuông vải đen này lên mặt, ta đã phát lời thề bất luận kẻ nào thắng được ta, ta mới nói danh tánh của ta cho biết. Bạn họ Cổ kia, nếu ngươi muốn biết danh tính ta, ngươi hãy thắng ta trước đã.Từ khi người bịt mặt giao đấu với Vạn Độc Thần Cô, Cổ Ưng Long đứng ngoài nhìn đã phải kinh dị vì thấy y công lực cao không thể tưởng tượng. Cổ Ưng Long đã tưởng y tất nhiên là đại cao thủ của một môn phái nào, nên đã chú ý nhìn xem chiêu số võ công của hắn ra sao, để đoán xem tung tích sư thừa của y.Không ngờ người bịt mặt dùng đủ loại võ công thượng thừa của các môn phái, nào Võ Đang, Không Động, Côn Luân, Nga Mi, Hoa Sơn, đủ hết không thiếu một môn phái nào. Nhiều khi y còn sử dụng những chiêu số quái lạ chưa từng thấy có trong võ lâm bao giờ.Cổ Ưng Long nhận thấy võ công nội lực của người bịt mặt còn hơn cả Câu Hồn bang chủ, nên đã có ý kiêng dè. Bây giờ, chẳng những võ công tuyệt cao, người bịt mặt còn tỏ ra là tay mưu trí sáng suốt hơn người, đáng bực là tay thần cơ diệu toán, nên Cổ Ưng Long càng kinh hãi, phải thốt ra câu hỏi như vậy.Câu nói của người bịt mặt vừa ngang tàng vừa hỗn xược, nên Vạn Độc Thần Cô bừng giận, cây sáo ngọc trong tay đã rung lên, định nhảy đến tấn công y liền.Nhưng Cổ Ưng Long đã cười nhạt nói:- Ngươi muốn để ta lột mặt nạ của ngươi cũng chẳng khó khăn gì. Nhưng ta muốn hỏi ngươi là người thế nào mà lên tiếng đáp thay lời Câu Hồn bang chủ. Ngươi không mặc sắc phục Câu Hồn bang, như vậy ngươi không phải là người Câu Hồn bang.Người bịt mặt cười nói:- Bằng hữu họ Cổ chớ nhầm lẫn mơ hồ như thế nữa. Ta có phải là người của Câu Hồn bang chủ hay không, thì ở đây đã có Câu Hồn bang chủ lên tiếng, không can dự gì đến bằng hữu cả. Nhưng họ Cổ muốn biết rõ, ta nói cho biết cũng không can gì. Ta là một trong những thuộc hạ dưới trướng của Câu Hồn bang chủ. Ta có thể thay mặt Câu Hồn bang chủ nói: Câu Hồn bang nhất định không dung tha cho U Minh cung hôm nay.Vạn Độc Thần Cô cả giận, cây sáo ngọc trong tay mụ đã múa tít, biến thành một đạo bạch quang tấn công người bịt mặt. Người bịt mặt cười lớn nói:- Vạn Độc Thần Cô muốn ta chém gãy đôi cây sáo ngọc chăng?Nói dứt lời thanh Hồng Tử kiếm trong tay y đã biến thành một đạo hồng quang đẩy lui thế công của cây sáo ngọc.Ánh kiếm đỏ hồng, rực rỡ lấn áp cả cây sáo rõ ràng là kiếm báu của người bịt mặt quý giá hơn cây sáo ngọc.Cổ Ưng Long bỗng quát lớn:- Ngươi ỷ có cây Hồng Tử kiếm, tưởng ta không có thứ khí giới đối phó hay sao?Bỗng nhiên thấy xoẹt một tiếng, ánh sáng xanh biếc bao tảo cả căn phòng rộng lớn, đồng thời khí lạnh tiết ra làm những người xung quanh võ công non kém một chút, thấy rùng mình như gặp cơn gió tuyết giá băng.Trong tay Cổ Ưng Long đã có một thanh kiếm hình thù quái lạ.Thanh kiếm đó dài chỉ độ hơn hai xích, lưỡi kiếm mỏng dính nhưng lại không thẳng tắp như các loại kiếm thường mà lại ngoằn ngoèo như một con rồng quảy khúc đang bay, mũi kiếm cũng có hai mấu nhô ra rất bén nhọn, y hệt hai râu rồng, còn thân kiếm hai bên lưỡi có những nanh nhọn chĩa ra đúng là chân rồng.Lưỡi kiếm lại tỏa ra một thứ ánh sáng xanh, lấp lánh, không hiểu có ma lực thế nào mà bất cứ ai nhìn vào cũng thấy rùng mình sởn gáy. Gia dĩ, hai lưỡi kiếm tuốt ra khỏi vỏ, một luồng lãnh khí bỗng tỏa ra, làm bầu không khí mùa thu đã sẵn lạnh lẽo khô khan trên đỉnh núi cao, lại càng giá buốt hơn.Khi Cổ Ưng Long vừa tuốt bảo kiếm ra cầm tay, ở phía quần hùng bỗng có tiếng quát rất trầm nổi lên:- Thanh Long thần kiếm! Di vật trấn sơn của phái Côn Luân.Tức thì trong phía quần hào võ lâm có nhiều tiếng kêu kinh hãi, ngạc nhiên và cả thèm khát nữa. Bọn Câu Hồn bang nhốn nháo mặt nạ bằng đồng va chạm nhau kêu leng keng. Ngay cả những người trong U Minh cung cũng giật mình kinh hãi. Nhưng ngay sau đó bọn Hoàng Sam Võ Sĩ và Hắc Y sứ giả đã cất tiếng hoan nghênh:- Cung hỉ chủ nhân đoạt được đệ nhất bảo vật của võ lâm!Thanh Long thần kiếm, vật báu thứ nhất của võ lâm, khách giang hồ ai chẳng nghe qua truyền thuyết ấy? Nhưng mấy ai được nhìn thấy tận mắt vật lạ hi hữu của thế gian?Thanh Long thần kiếm là vật chi bảo, nhưng người nhận được ra bảo vật ấy cũng không phải tầm thường? Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, muôn mắt đều nhìn về phía nhân vật vừa thốt ra mấy tiếng Thanh Long thần kiếm.Nhân vật vừa nói lên tên bảo thần kiếm đó là một lão tăng dáng người cao lớn quắc thước nét mặt uy nghi, đôi mắt lóe hào quang, đôi khi điểm một vài hung quang, khác hẳn hình ảnh chiếc tăng bào màu xám mặc trên người biểu hiện cho sự từ bi cứu khổ. Lão tăng đó chẳng phải ai xa lạ, chính là Siêu Không thượng nhân, thủ tọa Mâu Ni đường của chùa Bắc Thiếu Lâm.Sở dĩ Siêu Không thượng nhân phải rời chùa Thiếu Lâm cùng hai sư đệ là Tuệ Giác và Tuệ Hải đến Lôi Công động, rồi do biến cố xô đẩy vào đến Côn Luân thánh địa và lên đến Kim Đỉnh tự này cũng vì hai di vật của phái Côn Luân! Thanh Long thần kiếm và cuốn kiếm phổ kỳ bí gọi là Âm Dương Thái Cực kiếm pháp.Song khi đến Lôi Công động, nơi tàng trữ hai di vật của phái Côn Luân, Siêu Không thượng nhân và quần hùng thiên hạ mới nhận thấy cả thần kiếm lẫn kiếm phổ biến mất từ bao giờ. Việc này hồi trên đã nói tới.Thiên Nam Nhất Hiệp Cổ Ưng Long đã chiếm được Côn Luân thánh địa và lập ra U Minh cung, động Lôi Công lại là cửa vào của Côn Luân thánh địa thì kẻ chiếm được hai bảo vật đó chẳng phải là Cổ Ưng Long còn ai nữa? Trong lúc nhất thời, mọi người không nghĩ ra việc đó.Đến nay thấy Thanh Long thần kiếm trong tay Cổ Ưng Long, họ mới “a” lên một tiếng bừng tỉnh ngộ.Người bịt mặt thấy Cổ Ưng Long cầm Thanh Long thần kiếm, liền cười nhạt hỏi:- Té ra bằng hữu họ Cổ là người đã chiếm đoạt di vật của phái Côn Luân đó?Cổ Ưng Long cười sằng sặc đáp:- Lão phu chiếm đoạt? Các người không biết lão phu là một trong tám vị Trưởng lão của phái Côn Luân hay sao?Cổ Ưng Long vừa nói dứt lời, quần hào lục lâm giang hồ náo động, vì cho đến nay không ai biết Cổ Ưng Long là người của phái Côn Luân. Nhưng người kinh hãi và tức giận hơn hết lại là Chu Đức Ân và Chu Uyển Thanh đứng lẫn lộn trong đám anh hùng tứ phương. Hai ông cháu họ Chu cũng theo làn sóng người tiến lên đến Kim Đỉnh tự này mong tìm kiếm Kim Ngang Tiêu, nhưng các biến cố dồn dập xảy ra, không chút thì giờ nào tìm kiếm, họ lại không biết Kim Ngang Tiêu ở dưới căn nhà hầm. Nếu không thế, Chu Uyển Thanh đã chạy ngay xuống rồi.Trong lúc mọi người xôn xao như vậy, bỗng có tiếng của Siêu Không thượng nhân:- Cổ thí chủ, Thanh Long thần kiếm đã ở trong tay thí chủ, tất nhiên cuốn kiếm phổ Âm Dương Thái Cực kiếm thí chủ cũng chiếm được rồi phải không?Cổ Ưng Long ung dung đáp:- Đại sư đoán không sai. Tại hạ đã cất giữ cuốn kiếm phổ tuyệt kỹ của bổn môn từ mấy năm nay rồi. Âm Dương Thái Cực kiếm phổ là bảo vật trấn sơn của bổn môn, chẳng thể sơ suất để người ngoài chiếm đoạt.Siêu Không thượng nhân nét mặt vẫn bình thản như thường, nhưng sự thật trong lòng tức giận, tím ruột căm gan, tưởng muốn nuốt sống Cổ Ưng Long cho hả giận.Đó là vì Siêu Không thượng nhân từ mấy năm nay chỉ mong đoạt được hai bảo vật của phái Côn Luân là Thanh Long thần kiếm và Âm Dương Thái Cực kiếm phổ để học hết kiếm pháp tuyệt diệu của phái Côn Luân.Ngày nay Siêu Không thượng nhân đến đây cũng chỉ vì nguyên nhân đó. Vậy mà Cổ Ưng Long đã phỗng tay trên của lão làm lão căm hận và thất vọng vô cùng.Câu nói “chẳng thể sơ suất để người ngoài chiếm đoạt” của Cổ Ưng Long chẳng biết vô tình hay hữu ý, làm Siêu Không thượng nhân đỏ bừng mặt.Siêu Không thượng nhân liền cười nhạt một tiếng nói:- Phái Côn Luân đã tan rã, không còn tung tích trên chốn giang hồ. Chẳng cứ một cuốn Âm Dương Thái Cực kiếm phổ mà hết thảy những mật quyết võ công tàng trữ ở Kim Đỉnh tự này là của chung của võ lâm.Cổ thí chủ nhanh tay cướp được kiếm phổ, nhưng phải tự xét xem có giữ được bảo vật trong tay không?Cổ Ưng Long liền quát lớn:- Lão trọc chớ có loạn ngôn. Ai bảo phái Côn Luân tuyệt tích trên chốn giang hồ? Cổ Mỗ đường đường là Trưởng lão phái Côn Luân là người thừa kế bổn môn, có quyền được hưởng cái di vật của các vị tôn sư đời đời truyền lại. Cổ Ưng Long đã được di mệnh của Tổ sư, quyết tâm khôi phục Côn Luân phái.Đột nhiên có tiếng quát lớn:- Phản đồ táo gan thật! Ngươi tưởng phái Côn Luân không còn ai nên mới dám lừa gạt anh hùng thiên hạ như vậy.Mọi người nhìn về phía phát ra tiếng quát, nhận thấy đó là một ông già mặt mũi uy nghi, râu dài đến ngực, lưng đeo trường kiếm. Bên cạnh ông già này còn có một thiếu niên nhỏ bé, độ mười bảy hay mười tám tuổi, mặt trắng như ngọc.Trong đám anh hùng thiên hạ có nhiều người đã biết mặt ông già này rồi, nên có tiếng nói:- Lâm Tuyền kiếm khách Chu Đức Ân.Ông già vừa quát mắng Cổ Ưng Long chính là lão hiệp Chu Đức Ân, còn thiếu niên đứng cạnh chính là Chu Uyển Thanh.Chu Đức Ân đứng bên xem trận ác đấu giữa chủ nhân U Minh cung và Câu Hồn bang, nên đã định không lên tiếng. Nhưng vì Cổ Ưng Long mấy lần tự xưng là môn đồ phái Côn Luân nên ông tức giận không kềm giữ được, quát lên như vậy.Cổ Ưng Long nhìn Chu Đức Ân cười nhạt:- Họ Chu kia, sư phụ của ngươi còn phải gọi ta là sư thúc. Nhà ngươi mục vô tôn tưởng như vậy, theo quy lệ của bổn môn, phải khép vào tội gì?Chu Đức Ân càng tức giận nói:- Cổ Ưng Long, nhà ngươi đã bị Độ Trí thiền sư đuổi ra khỏi bổn môn, trở thành phản đồ của phái Côn Luân, vậy mà còn khua môi múa mép trước các nhân vật võ lâm, không biết hổ thẹn hay sao?Cổ Ưng Long bất ngờ bị Chu Đức Ân lột mặt nạ, cười nhạt luôn mồm, nhưng trong thâm tâm y định sẽ ra lệnh cho Hồng Y Ngự Điện U Minh cung giết cho bằng được hai ông cháu Chu Đức Ân.Câu Hồn bang chủ cả cười:- Té ra chủ nhân U Minh cung chính là kẻ phản đồ của phái Côn Luân. Tại hạ không biết cam thất lễ.Người bịt mặt từ lúc thấy Cổ Ưng Long rút thanh kiếm Thanh Long ra, mắt y bỗng sáng rực lên nhìn thanh kiếm khao khát. Phi Long thư sinh tuy bị thương, nhưng tinh thần vẫn còn sảng khoái như thường, bỗng đến bên người bịt mặt, ghé vào tai y thầm thì mấy câu.Người bịt mặt có vẻ giật mình kinh hãi, hay ngạc nhiên. Nhưng y trấn tĩnh được ngay, và tiến lên một bước nói:- Bạn họ Cổ khỏi cần nhiều lời, mau thi thố Âm Dương Thái Cực kiếm cho tại hạ lãnh giáo vài cao chiêu.Cổ Ưng Long cất tiếng cười khanh khách:- Phải đó, nói chuyện thị phi lúc này có ích gì. U Minh cung hôm nay lên tới ngọn Kim Đỉnh tự này chỉ có một luật lệ: kẻ nào mạnh thì sống, kẻ nào yếu thì chết. Có thế thôi.Nói dứt lời lão lại cất tiếng cười như điên cuồng và múa tít thanh kiếm trong tay thành một đạo quang, tấn công người bịt mặt ngay.Lão bà quái dịQuần hào đã nghe thấy danh tiếng Âm Dương Thái Cực kiếm pháp là môn kiếm đệ nhất tuyệt kỹ của phái Côn Luân, nên tất cả đều có ý chăm chú nhìn xem môn kiếm pháp danh chấn thiên hạ đó như thế nào.Không ngờ Cổ Ưng Long chỉ sử dụng một chiêu rất tầm thường trong bộ Mai Hoa Kiếm Pháp, tức là môn kiếm pháp mở đầu của Côn Luân dành cho những người mới nhập môn.Mọi người thấy lão sử dụng một pho kiếm tầm thường như vậy đều lấy làm lạ, nhưng chỉ một lâu sau tất cả đều giật mình kinh hãi. Vì tuy chiêu số tầm thường, nhưng uy lực của thanh kiếm phát ra mãnh liệt ghê gớm.Chiêu Hoàng Xà Động Vĩ nguyên là chiêu thứ mười một trong bộ Mai Hoa Kiếm Pháp, mọi người học qua kiếm pháp đều rõ. Nhưng mũi kiếm của Cổ Ưng Long phát ra có điểm đặc dị: mũi kiếm chưa bay tới đích đã thấy vo vo như ong kêu, kình lực mỗi lúc một nặng.Người bịt mặt biết ngay là nguy hiểm, vội vã động ngay thanh Hồng Tử kiếm, sử dụng một thế kiếm pháp thượng thặng để gạt đỡ chiêu kiếm tầm thường đó.Nhưng Câu Hồn bang chủ đứng cạnh đó, bỗng kêu “a” lên một tiếng kinh hoảng, nhanh như chớp hoa chưởng, đẩy ra một chưởng mạnh như đảo hải di sơn, phát ra một tiếng “bùng” dữ dội chống đỡ với một luồng kình lực vô hình rõ ràng là từ mũi kiếm của Cổ Ưng Long phát ra.Phản ứng của Câu Hồn bang chủ chẳng những đã nhanh nhẹn dị thường, mà còn dũng mãnh tuyệt luân, thật không hổ danh cao thủ gặp lúc ứng chiến bất ngờ. Vậy mà Câu Hồn bang chủ cũng chỉ đẩy chéo được luồng kình lực đó sang một bên, khiến nó bay xéo ngang góc bên tả.Đúng chỗ đó là nơi một cao thủ Câu Hồn bang đứng, như thể sẵn sàng hộ vệ cho Bang chủ. Luồng kình lực bị Câu Hồn bang chủ gạt sang một bên, bay trúng vào y nhanh như điện chớp. Chỉ thấy tên này kêu hộc lên một tiếng, tay ôm ngực loạng choạng.Nhưng ngực y đã thủng một lỗ lớn, máu phun ra ướt đầm cả bàn tay y, rồi y ngã lăn ra giãy giụa coi rất kinh khủng.Quần hào rú lên một tiếng hãi hùng lùi ngay cả lại.Mọi việc xảy ra rất mau lẹ. Trong lúc tên Câu Hồn bang rú lên ôm ngực thì hai lưỡi kiếm đã chạm nhau, nghe xoảng một tiếng rồi ngân dài. Câu Hồn bang chủ bị đẩy lùi lại hai bước, còn Cổ Ưng Long cất tiếng cười rùng rợn đắc chí.Cả đấu trường lúc đó nhao nhao lên. Mấy vị cao tăng như Phổ Độ thiền sư chùa Tế Lâm Liên Không thượng nhân chùa Bắc Thiếu Lâm. Bách Trượng thiền sư chùa Thiên Phật đều cất tiếng niệm Phật hiệu, tỏ vẻ kinh dị khác thường.Những nhân vật tiền bối khác như Thiên Diệu Thần Cái, Phi Long thư sinh, Túy Phật Thiên Hồ. v. v... đều “a” lên một tiếng.Thì ra ngay cả những nhân vật thượng thặng cũng kinh hoảng không ngờ một chiêu kiếm của Cổ Ưng Long lại ghê gớm đến thế.Chiêu kiếm đó tấn công người bịt mặt, nhưng đồng thời lại phát ra một kình lực làm chết một mạng người đứng cạnh.Giữa lúc đó, có tiếng thở dài não ruột, tiếng thở dài tuy rất nhỏ nhẹ, nhưng kỳ quái là tai người nào cũng thấy rõ mồn một, mặc dầu lúc đó đấu trường đang xôn xao ồn ào.Trừ hai đấu thủ đang cầm kiếm nhìn nhau, còn tất cả mọi người đều nhìn về phía có tiếng thở dài ấy.Mọi người chưng hửng, há hốc mồm. Thì ra ở ngay phía cửa ra vào đã có một bà lão đứng từ bao giờ. Bà lão này hoàn toàn lạ mặt, đến từ lúc nào không hay. Nhưng hình dung bà lão thật quái dị đó là một người tóc trắng xóa như tuyết, chỗ thì xám xịt, rõ ràng là một bà cụ đang đau ốm nặng.Hơn nữa, đôi mắt bà cụ gần như lòa, hơi thở lại hổn hển, dáng người yếu đuối đến nỗi nếu không có gậy chống, tất nhiên phải ngã lăn ra đất.Bên cạnh bà cụ, có một cô gái nhỏ, tuổi trạc mười một hay mười hai, có vẻ là thị nữ đi theo hầu bà lão.Một bà lão dáng điệu quê mùa, ốm yếu, ho hen, bất thần xuất hiện ở Kim Đỉnh tự này làm ai nấy ngạc nhiên sửng sốt. Chẳng cần phải có đôi mắt tinh tế, người ta cũng thấy ngay rằng bà lão đó chẳng có chút võ công nào hết. Nhưng nếu không có võ công làm sao lên được Kim Đỉnh tự này, trong khi bọn người U Minh cung đã vây chặt các đường lên?Nhưng ngay lúc đó, khi mọi người cùng nhìn cả về phía bà lão thì chợt thấy bà lắc đầu quầy quậy, miệng thở dài mệt nhọc, rồi lẩm bẩm như nói một mình:- Thanh Long thần kiếm, chi bảo của võ lâm, mỗi một chiêu phát ra, thần kiếm phải uống máu một lần... Hừ, quả là danh bất hư truyền. Nhưng Thanh Long thần kiếm tái xuất giang hồ, hà... lại có mưa máu, mưa máu...Nếu không vừa chứng kiến luồng Kiếm khí đâm chết một tên Câu Hồn bang, mọi người tất phải cho là bà cụ già này điên khùng ăn nói quàng xuyên vô nghĩa. Nhưng họ đã thấy rồi, nên mấy tiếng “uống máu một lần” quả là có ý nghĩa thật rùng rợn, nên không ai bảo ai cùng la lên một tiếng, lùi ngay cả lại, và nhìn về phía đấu trường.Cổ Ưng Long từ khi thấy bà lão xuất hiện đã im bặt tiếng cười đắc chí.Y có vẻ ngơ ngác, vì chính y cũng không hiểu bà lão quái dị đó là ai. Nhưng câu nói “Thanh Long thần kiếm, mỗi chiêu uống máu một lần” đã làm Cổ Ưng Long hết hồn. Bà lão là nhân vật thế nào mà biết rõ được sự bí mật ghê gớm nhứt của Thanh Bảo kiếm này?Người bịt mặt vừa lùi lại một bước, y giơ thanh Hồng Tử kiếm lên nhìn, thấy không bị sứt mẻ gì nên mới yên lòng.Nhưng tinh thần của y đã bị động, chẳng phải vì câu nói “mỗi chiêu uống máu một lần” mà vì vừa rồi khi hai thanh kiếm va chạm vào nhau, toàn thân y bỗng nhiên rung chuyển các kinh mạch như muốn đứt. Từ khi ra đời luyện công đến bây giờ, chưa bao giờ y gặp trường hợp như thế. Thanh Long thần kiếm có ma lực gì mà gây phản ứng quái dị như vậy.Nhưng các cao thủ giao đấu với nhau, chỉ rình rập nhau có một khoảnh khắc hở mau như chớp mắt. Cổ Ưng Long đang phân tâm vì sự xuất hiện của bà lão, còn cơ hội nào tốt hơn nữa.Thanh Hồng Tử kiếm trong tay người bịt mặt vụt lóe lên như một cây cầu vồng máu, lưỡi kiếm bay lên rồi chém xả vào mặt Cổ Ưng Long nhanh như chớp nhoáng. Đó là một tuyệt chiêu không mấy người biết rõ tên gọi ra sao, chỉ biết mơ hồ là những của vật khi xưa hùng cứ ở Miêu Cương sáng chói.Kiếm pháp của người bịt mặt nhanh nhẹn tuyệt trần, vậy mà ánh kiếm vừa hoa lên, mũi kiếm chưa chém tới đối phương, đã nghe thấy “keng” một tiếng rên rỉ. Thì ra Cổ Ưng Long chưa kịp động thủ, kình lực của Thanh Long thần kiếm đã phát động, chặn ngay đường kiếm của đối phương lại. Lúc đó Cổ Ưng Long mới giật mình, hoa kiếm lên đón đỡ.Việc xảy ra mau lẹ hơn chớp mắt. Nhưng các cao thủ đứng xung quanh, người nào người nấy đã có cả chục năm tu luyện làm sao không nhận thấy phản ứng tự nhiên của Thanh Long thần kiếm?Nhất là người bịt mặt kinh ngạc quá đỗi, không thể tưởng tượng được rằng thanh kiếm đó linh động như người, đối phương chưa đánh tới đã tự động phát ra kình lực đón đỡ.Tiếng thở dài của bà cụ già lại vọng tới:- Thần kiếm... quả là thần kiếm, thế gian hi hữu.Lúc này muôn mắt đổ dồn cả vào thanh kiếm màu xanh biếc trong tay Cổ Ưng Long. Mọi người đã hiểu ngay đó là một thần vật, nên sau phút kinh dị lúc đầu, lòng tham lam lại nổi lên. Chẳng cứ gì các tay hắc đạo tà phái, ngay cả những nhân vật danh môn chính phái cũng một ý nghĩ đen tối nổi lên trong đầu óc. Nếu ta chiếm được thần kiếm đó, ngôi Minh chủ võ lâm, độc bá quần hùng nhất định phải về tay ta.Cuộc giao đấu giữa Cổ Ưng Long và người bịt mặt mới sang đến hiệp thứ năm thì bên ngoài đã có ba người bị trúng Kiếm khí của Thanh Long thần kiếm ngã lăn ra chết.Sự kinh dị hãi hùng lên tới tốc độ cùng cực. Cả các đệ nhất cao thủ cũng không dám đứng gần vòng đấu nữa mà chen lấn nhảy tản mác ra ngoài, khiến ở giữa căn phòng rộng lớn lúc này trống trơn chỉ có hai đấu thủ quần thảo nhau mà thôi.Có điều lạ lùng là nhiều khi những kẻ đứng gần không bị trúng Kiếm khí mà kẻ ở xa lại bị.Những kẻ rõ ràng đang nấp ở bên căn phòng khi không bỗng hộc lên một tiếng, cổ họng bị đứt lìa, cảnh tượng thật quái dị hãi hùng cùng cực.Lúc đầu Cổ Ưng Long hình như cũng không biết cách điều khiển luồng kình khí của thần kiếm, nên tự nó bay ra, đâm chém bất luận ở chỗ nào khiến ngay chính một tên Hắc Y sứ giả thủ hạ của y cũng bị Kiếm khí chém chết.Nhưng kể từ chiêu thứ mười trở đi, Cổ Ưng Long đã nắm vững được tình thế, một mặt giao đấu với người bịt mặt, một mặt lại sai khiến được kình lực của thanh kiếm, nhằm giết hại những người của đối phương. Thiên Nam Nhất Hiệp Cổ Ưng Long không hổ danh một nhân vật kỳ tài của thời đại võ công đã cao mà trí thông minh lại tuyệt đỉnh, nên trong khoảnh khắc đã lãnh hội được uy thế tiềm tàng của thanh kiếm.Người bịt mặt có thanh bảo kiếm Hồng Tử kiếm trong tay, nhưng nếu không phải là tay kiếm pháp tuyệt luân, thì đã chết dưới lưỡi thần kiếm rồi.Y giở những chiêu số đặc dị ra, nên thân hình y bay bướm, cả một luồng kiếm quang như đám mây hồng bao phủ người y, tưởng một giọt nước cũng không vào lọt.Nhưng từ khoảng hiệp thứ hai chục trở đi, thế hơn kém đã rõ rệt. Luồng kiếm xanh biếc của Thanh Long thần kiếm đã lấn áp hẳn luồng kiếm hồng của Hồng Tử kiếm. Đồng thời khí nóng của Hồng Tử kiếm cũng bị đè hẳn xuống, và khắp nơi chỉ còn thấy khí lạnh ghê người do Thanh Long thần kiếm phát ra.Câu Hồn bang chủ đứng một bên, nóng lòng tiến ra một bước. Nhưng Vạn Độc Thần Cô đã cười khanh khách.- Hay lắm nếu ngươi muốn tiếp chiến, có lão nương đây chờ.Mụ nói dứt lời, tay đã đưa cây sáo ngọc lên.Câu Hồn bang chủ tay không, định vận dụng Hồng Nê Xích Thiết chưởng lên đón đánh, chợt một tiếng thét.Bang chủ, đỡ lấy binh khí của thuộc hạ.Chỉ thấy vút một tiếng, ánh sáng vàng như cầu vồng bay ra. Câu Hồn bang chủ đưa tay chụp lấy. Trong tay y đã có một con rít khổng lồ, dài đến hai xích, lưng rít lấp lánh như đồng tiền vàng.Đó là con rít Kim Tiền, binh khí độc đáo của Kim Ngô lão quái, do lão vứt ra cho Bang chủ.Câu Hồn bang chủ có binh khí lợi hại trong tay liền cất tiếng cười ha hả, múa tít con rít cùng Vạn Độc Thần Cô giao tranh.Nhưng tình thế rõ ràng là bất lợi cho Câu Hồn bang. Chẳng cần phải Vạn Độc Thần Cô động thủ, nguyên một thanh Thanh Long thần kiếm trong tay Cổ Ưng Long cũng đủ dồn ép cả người bịt mặt lẫn Câu Hồn bang chủ rồi.Câu Hồn bang chủ bỗng rít lên một tiếng như tiếng còi. Đó là âm hiệu. Đột nhiên, mặt nạ bằng đồng lấp lánh, nhảy ra như đàn muỗi. Câu Hồn bang chủ định loạn chiến để chiếm phần hơn.Nhưng U Minh cung đâu phải không có người. Những bóng áo đỏ, áo xanh, áo vàng, áo đen ùa ra.Bỗng nhiên Cổ Ưng Long quát lớn:- Anh em U Minh cung lui hết!Mọi người ngạc nhiên. Nhưng giữa lúc ấy tiếng phều phào của bà lão già đã nổi lên:- Âm Dương Thái Cực kiếm pháp xuất hiện, dù thiên binh vạn mã cũng không chống lại nổi. Hà... tai kiếp, tai kiếp!Chẳng những bôn Câu Hồn bang mà hết thảy quần hùng đều kinh hãi, tỉnh ngộ.Với Thanh Long thần kiếm trong tay, Cổ Ưng Long chỉ dùng những chiêu số kiếm thuật rất thông thường mà Câu Hồn bang đã không chống trả lại được rồi. Nếu y sử dụng đến Âm Dương Thái Cực kiếm pháp, tuyệt kỹ của Phái Côn Luân, uy lực của y sẽ còn mạnh đến đâu.Bà lão già vừa nói dứt lời thì Cổ Ưng Long đã cất tiếng cười như điên.Đột nhiên ánh sáng xanh lóe rộng ra, khắp nơi đều có ánh kiếm. Đồng thời những tiếng leng keng phát ra. Đó là lưỡi kiếm chém vào những chiếc mặt nạ bằng đồng của bọn Câu Hồn bang.Lật mặt tử thùĐấu trường lúc này cực kỳ hỗn loạn. Chẳng những bọn Câu Hồn bang mà cả những cao thủ võ lâm cũng phải rút lui về đối địch với luồng kiếm Âm Dương Thái Cực đặc phái của Cổ Ưng Long.Tuy nhiên những cao thủ thượng thặng vẫn lùi tránh. Những nhân vật này đã có chủ định. Họ không muốn dính líu vào cuộc tranh hùng ngay, để mặc cho Câu Hồn bang và U Minh cung quần thảo với nhau.Người bịt mặt lồng lộn như con hổ dữ, Thanh Hồng Tử kiếm trong tay y vẫn vụt lên như một cầu vồng lửa, nhưng so với ánh sáng chan hòa của lưỡi kiếm xanh thì kém hẳn một vực một trời.Bọn U Minh cung tuân lệnh chủ nhân đã tản cả ra. Nhưng những nhân vật võ lâm không người chỉ huy thống nhất, đâm ra hỗn chiến với những bóng áo xanh, đỏ, vàng, đen của U Minh cung.Có nơi họ lại giao tranh cả với bọn Câu Hồn bang đeo mặt nạ nữa. Thành thử đấu trường tán loạn. Đánh nhau trong nhà, đánh nhau trên mái chùa, đánh nhau khắp nơi.Câu Hồn bang chủ giao chiến với Vạn Độc Thần Cô. Nhưng từ lúc Cổ Ưng Long thi Triển Âm Dương Thái Cực kiếm pháp thì trường đấu rối loạn, chỉ lát sau là Vạn Độc Thần Cô và Câu Hồn bang chủ mỗi người một ngã, mạnh ai thì người ấy đánh không còn phân biệt cặp nào với cặp nào.Câu Hồn bang chủ liếc mắt nhìn quanh một lượt. Y đã thấy tình thế hoàn toàn bất lợi, nên đột nhiên y xoay người, múa tít con rít độc đập ngã một tên Hắc Y sứ giả, đá một nhân vật võ lâm bắn tung sang một bên rồi y phi thân nhảy đi như cái pháo thăng thiên ra khỏi Kim Đỉnh tự.Trong lúc rối loạn nhất, Câu Hồn bang chủ đã rút lui. Y tưởng không còn ai chú ý đến y nữa.Không ngờ Câu Hồn bang chủ vừa nhảy đi lập tức có bóng người nhảy theo như con chim bay theo sau y. Bóng người nhảy xuyên qua ánh sáng kiếm quang xanh của Cổ Ưng Long. Chỉ thấy bùng một tiếng dữ dội, ánh kiếm xanh bỗng nhiên bị luồng kình lực ghê gớm đẩy dạt sang một bên, rồi bóng người đó chạy qua nhanh như điện chớp.Cổ Ưng Long đang vũ động Thanh Long thần kiếm, đắc chí vô cùng, bỗng thấy một luồng kình lực lấn áp tới, rồi sau tiếng nổ như sấm sét, y thấy tay tê dại hẳn đi, thanh kiếm báu trong tay rung lên như muốn lìa khỏi tay.Chợt thấy bóng người nhảy đuổi theo Câu Hồn bang chủ, Cổ Ưng Long buột mồm kinh hãi kêu lên:- Kim Ngang Tiêu!Thì ra bóng người đuổi theo đó là Kim Ngang Tiêu.Nguyên từ khi đấu trường rối loạn, Kim Ngang Tiêu đã kéo tay Bạch Thiên Vân và Túy Phật Thiên Hồ lùi lại một nơi kín đáo để quan sát tình thế.Mặc dầu trận đấu đã toán loạn, mắt Kim Ngang Tiêu vẫn không rời một người: đó là Câu Hồn bang chủ, lũ đại thù của chàng, kịp đến khi Câu Hồn bang chủ nhảy bỏ đi, Kim Ngang Tiêu khẽ la lên một tiếng, không kịp nói với Túy Phật và Bạch Thiên Vân một lời liền phóng mình đuổi theo y luôn.Cổ Ưng Long thấy Kim Ngang Tiêu đuổi theo Câu Hồn bang chủ, liền dừng ngay kiếm lại. Ánh sáng kiếm quang xanh lè đột nhiên tắt hẳn, nhưng muôn ngàn ánh sáng kiếm đao vẫn hoa lên, cuộc loạn đả vẫn tiếp diễn.Cổ Ưng Long nhìn theo bóng Kim Ngang Tiêu rồi không biết nghĩ thế nào, y cũng phi thân chạy đuổi theo chàng ngay.Lại nói Kim Ngang Tiêu phóng mình như gió đuổi theo kẻ thù là Câu Hồn bang chủ, thân pháp Tu Di của chàng đã là một tuyệt kỹ số một của võ lâm, mà nội lực của chàng lúc này lai sung túc đến độ không thể tưởng tượng, chỉ cần một cử chỉ rất nhỏ công lực kinh người đã phát tiết ra rồi. Bởi thế thân hình của Kim Ngang Tiêu bay vút đi như làn chớp, nếu không phải là người có võ công thượng thặng như Cổ Ưng Long thì quyết nhiên không nhận ra chàng.Nguyên từ khi luyện được Kiếm khí. Kim Ngang Tiêu đã gần như biến đổi thành người khác.Chẳng những công lực của chàng phát huy đến cực độ, mà tâm tính của chàng cũng bình tĩnh, ôn hòa, chớ không nóng nảy như trước nữa. Bởi vậy khi chàng thấy Cổ Ưng Long tự xưng là người thừa kế Côn Luân phái, rõ ràng là mạo nhận danh hiệu của chàng, Kim Ngang Tiêu cũng không tức giận mà chỉ trầm tĩnh đợi xem tình thế biến chuyển như thế nào. Hơn nữa chàng cũng muốn chờ xem Cổ Ưng Long thi triển Âm Dương Thái Cực kiếm pháp lại là món kiếm độc đáo nhất của phái Côn Luân thì còn tinh di?