← Quay lại trang sách

Hạnh phúc trong gia đình, góc nhìn xa và gần

Đừng để những định kiến khóa lại mọi mối quan hệ

gia đình mà vốn dĩ đều có thể giải quyết nếu bạn

chịu nhìn ngược lại vào trong tâm và tự hỏi liệu có

còn cách xử lý nào êm thấm và nhẹ nhàng hơn việc

gắt gỏng lẫn nhau.

Hạnh phúc trong gia đình, góc nhìn xa và gần

Xét về tổng thể, ở một góc nhìn bao quát, khi bạn kéo mình lên để nhìn xuống mái ấm của chính mình, và so sánh với những mái nhà khác, bạn sẽ thấy gia đình mình cũng không đến nỗi nào so với những hoàn cảnh éo le khác. Ừ thì, trông lên vốn chẳng bằng ai, cơ mà nhìn xuống cũng chẳng ai bằng mình. Chính suy nghĩ đó cũng đã dần kéo tôi ra khỏi những ấm ức, ám ảnh về một tuổi thơ không được yêu thương đủ đầy từ tấm bé. Tôi cảm thông với ba mẹ nhiều hơn, tự ý thức được tình cảm gia đình nhiều hơn, dù không được mặn mà như chúng bạn, nhưng cũng đủ đầy nghĩa vụ của một người con.

Nhưng khi xét ở những góc thật gần, ở những điều thường nhật ta dành cho nhau, mọi chuyện có lẽ chẳng đơn giản vậy. Vẫn sẽ có nhiều lắm những tổn thương mà một khi ta vô tình gây ra, sẽ thật khó để vãn hồi. Ta buộc phải sống với những vết cứa đó, và tự nhủ với lòng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, đã là một gia đình, ta có thể thứ tha tất cả. Vậy nên, có chăng, ta hãy cứ chăm chỉ cóp nhặt những phút giây vui vẻ để bù vào những lúc vô tình, hạnh phúc có thể sẽ lưu lại lâu hơn, và lâu hơn một chút, giống như câu chuyện sau đây.

Câu chuyện hạnh phúc ngày hôm nay tôi muốn kể cho bạn về bữa cơm tối thật vội vàng trong một ngày lười biếng. Như tôi vẫn nói, sẽ chẳng sao cả nếu thi thoảng bạn tự thưởng cho mình những khoảnh khắc kéo chậm lại từng hơi thở. Khi đó, bạn sẽ nhận ra đã là cuối giờ chiều thứ Bảy và bạn là một trong số những người hiếm hoi vẫn đang còn mải mê làm việc lúc này. Vừa kịp thêm vài giây tĩnh lặng, bạn biết mình đang cảm thấy thiếu một thứ gì đó mà lâu rồi bạn vẫn bỏ bê hay cố tình bỏ bê vì viện cớ công việc, bạn bè này nọ – bữa cơm nhà…

Không phải tôi đang sến hay cố tình gợi lại những cảm xúc dạng như “tình cảm gia đình” đâu. Đơn giản, tôi muốn mang lại cho bạn chút ít cảm giác hạnh phúc nhỏ xinh bạn có thể tự dễ dàng mang tới cho mình thôi.

Tắt máy tính, sắp xếp gọn gàng bàn làm việc trước khi ra về, điểm dừng chân đầu tiên của bạn có lẽ nên là một siêu thị hay hàng tạp hóa nhỏ gần nhà. Dạo quanh khu ẩm thực một vòng là điều sẽ khiến mọi căng thẳng suốt một tuần của bạn trôi dần theo hơi mát phả ra từ những quầy đông lạnh cùng những món đồ trông vừa mãn nhãn vừa khiến cơn đói trong bạn bắt đầu trỗi dậy... và biết đâu đó, cảm hứng nấu nướng trong bạn lại tràn về. Biết đâu đó thôi, vì chưa chắc bạn đã là người ưa bếp núc.

Không cần thiết phải mua thứ gì đó quá cầu kỳ. Bạn có thể mua chút đồ đơn giản về để chế biến bữa tối nóng ấm, đủ chất, nhẹ nhàng. Bạn cũng có thể mua hộp đồ ăn sẵn và vài món “snack” ưa thích hay bất cứ thứ gì bạn cảm thấy có thể thỏa mãn được khẩu vị của mình tối nay. Tất cả không phải là để thỏa mãn cái dạ dày của bạn… mà để thỏa mãn một buổi tối bạn được tạm gác công việc sang một bên, yên chí thưởng thức những đồ ăn khoái khẩu, xem tiếp một bộ phim hoặc chương trình truyền hình yêu thích. Tối thứ Bảy mà, hẳn sẽ có nhiều thứ hấp dẫn cho những người độc thân chứ?

Nhưng thú thật, với tôi, yên bình nhất có lẽ là khi tôi đã mua đầy đủ các món đồ cần thiết cho bữa tối; về đến nhà vừa kịp tầm 7 giờ; chuẩn bị bữa tối đơn giản mà vẫn thịnh soạn trong khoảng nửa tiếng; bày biện và chờ mọi người trong nhà vừa tắm rửa xong lên ăn tối. Tôi cũng có thể tranh thủ lúc chờ đợi làm vài món đồ uống nhẹ và đồ tráng miệng ướp vào ngăn lạnh để chuẩn bị cho quãng thời gian sau bữa ăn khi cả gia đình có thể vừa uống nước, vừa ăn hoa quả và cùng xem chương trình gì đó trên ti vi.

Dĩ nhiên thì, bạn cũng có thể dành bữa tối tương tự với một người đặc biệt nào đó… hoặc đơn giản chỉ là với chú mèo béo ú bạn đang nuôi, chứ không chỉ là với gia đình mình, bạn nhé!

Đó! Là thế thôi! Hạnh phúc đơn giản vậy thôi mà, bạn của tôi.

Suy cho cùng, nhà là nơi duy nhất đón bạn về vô điều kiện

Tôi từng tham gia một chiến dịch mang tên “Nhà là nơi” với lời tựa tôi tự đặt lên chính bức ảnh của mình: “Nhà là nơi ta có thể rơi nước mắt bất kỳ lúc nào mà không cần lo lắng”. Từ ngày đó, tôi luôn tự nhủ với bản thân mình rằng, suy cho cùng, nhà là nơi duy nhất đón ta về, vô điều kiện.

Bạn có thể rong ruổi với chúng bạn tới cùng trời cuối đất, cho đến khi bạn chẳng còn biết đi đâu nữa, nơi đầu tiên bạn nghĩ đến sẽ là nhà.

Bạn có thể trải nghiệm vô vàn quán xá từ vỉa hè đến khách sạn năm sao, nhưng rồi đến lúc cháy túi, cũng chỉ có ba mẹ đang đợi bạn bên bữa cơm nhà hoàn toàn miễn phí.

Bạn có thể thỏa sức bay nhảy với ước mơ, hoài bão, với những tham vọng công danh, sự nghiệp, nhưng rồi sẽ lại ngã về vòng tay ba mẹ mỗi lúc ốm đau, kiệt sức, chẳng thể cất nổi một lời. Hay như khi bạn trùm chăn, cố nén cơn ho để xử lý nốt đống e-mail công việc ở nhà vì chẳng thể đến cơ quan, chỉ có ba là người gõ cửa, mắng cho một trận rồi lôi đi viện khám và lấy thuốc.

Bạn có thể mặc sức cãi vã, hỗn hào với ba mẹ mỗi lần bực dọc, và ba mẹ có thể trong lúc tức tối đuổi bạn ra khỏi nhà, nhưng rồi sẽ luôn là ba mẹ hạ nước trước để đón bạn về nhà, để bạn chẳng phải chịu cảnh màn trời chiếu đất hay chịu khổ ở một khu trọ nhỏ hẹp nào đó.

Bạn có thể mải mê quan tâm người này người kia, yêu thương hết cuộc tình này đến cuộc tình khác, nhưng sau cùng, vẫn luôn có ghế sau xe của cậu em là sẵn sàng chờ đón bạn về sau một ngày làm việc chẳng muốn chạy xe từ cơ quan về nhà, hay lúc cơ nhỡ ngồi cà phê tới quá giờ xe buýt.

Chẳng đòi hỏi, chẳng mưu cầu, người trong nhà chỉ đơn giản là quan tâm nhau như thế, bảo bọc nhau như thế, đón nhau về như thế vì hai chữ gia đình. Ấm êm là đó. Hạnh phúc là đó chứ đâu. Nào vội kiếm tìm đâu xa nhỉ?