Chương 356 Người Quan Trọng (Phần 3)
Người của ba tông đang đứng trên quảng trường Hắc Ấn Tự chờ đợi trong chốc lát.
Xa xa mơ hồ truyền đến từng trận gào thét, thanh âm rất lớn, khoảng cách rất xa. Rất nhanh liền có người bay lên trời, hướng phía nơi xa bay đi xử lý. Chỉ chốc lát sau lại có người hạ xuống.
Một đám nam nữ cao gầy khoác áo bào trắng viền vàng, đeo mặt nạ bảo hộ, dưới sự dẫn dắt của trưởng lão ba tông, nhanh chóng đi tới rìa giáo trường vây thành một vòng tròn.
Đám người kia nhắm hai mắt, cúi đầu niệm niệm có từ, trong tay nhanh chóng mang theo tàn ảnh không ngừng kết thủ ấn, từng đạo năng lượng vô hình từ trên người bọn họ tản ra, hội tụ đến cùng một chỗ, hình thành một đồ án trong suốt càng lúc càng lớn.
Lộ Thắng đứng ở trong đám đông, từ xa nhìn lại, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đồ án dao động, không thấy rõ chi tiết hoa văn cụ thể.
Hai tỷ đệ Tạ Ngọc Quỳnh ở một bên kiểm tra lẫn nhau, kiểm tra trang bị, phù triện và các loại đạo cụ trên người. Thấy Lộ Thắng ở một bên không làm gì, Tạ Ngọc Quỳnh chần chờ một chút, vẫn là tiến lại gần.
"Trang bị của Lộ sư đệ đâu? Vũ khí, giáp da, trận kỳ..." Tầm mắt nàng quét qua người Lộ Thắng, kết quả không nhìn thấy gì cả.
"Ta mang ở nơi khác." Lộ Thắng cười cười, thu hồi ánh mắt. "Nói đến, tam tông Mạc Lăng phủ chúng ta, hẳn là có mấy nhân vật lợi hại a? Không biết lần này đi vào có thể gặp được hay không."
Tạ Ngọc Quỳnh gật đầu, hơi nghiêm nghị: "Tôn Vinh Cực, Long Thứu của Phược Linh Tông, Lê Mạch, Lê Tề Hương, Cung Trì của U Lam Tông, đều là ứng cử viên hàng đầu, chỉ cần có thể đột phá đạt tới phủ cấp tiền thập, cũng có thể nhận được phần thưởng hậu hĩnh."
"Vậy Thiên Dương Tông chúng ta thì sao?" Lộ Thắng tùy ý hỏi.
"Trưởng Tôn Lam sư tỷ đương nhiên là đệ nhất, còn lại... chính là Thần Hương Bát Kiệt. Nhưng trong trận chiến tranh đoạt bí cảnh tam tông lần trước, bọn họ bại bởi Cung Trì của U Lam Tông, trong đó hai người còn vô sỉ đầu hàng..." Nói đến đây, Tạ Ngọc Quỳnh có chút bất đắc dĩ và cắn răng.
Tạ Vũ Thanh ở bên cạnh càng nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu ta là một trong Thần Hương Bát Kiệt, thà chết cũng không đến mức đầu hàng giúp đối thủ phản kích. Quả thực chính là sỉ nhục tông môn!"
Tạ Ngọc Quỳnh lắc đầu nói: "Kỳ thật không chỉ có bọn họ, nghe nói trong tông môn còn có kẻ bán tin tức của Trưởng Tôn Lam sư tỷ cho ngoại tông, một số đệ tử nội viện có quan hệ tốt với cao tầng, thậm chí còn giao 'phí miễn chiến' cho cao thủ hai tông còn lại, để tránh né chiến đấu, tăng thứ hạng."
"Đáng xấu hổ!" Tạ Vũ Thanh sắc mặt đỏ lên: "Thiên Dương Tông chúng ta cái gì cũng dùng tốt nhất, huấn luyện cũng tốt, các loại trận phù, trận kỳ, Chân Linh Tháp, cái gì không phải tốt nhất trong ba tông? Kết quả lại ra loại người này... Bọn họ nếu thật sự có tiền, sao không đi hối lộ đạo sư để được miễn tham gia Ma Chiến?!"
Lộ Thắng nghe được khẽ gật đầu, đại khái đã hiểu rõ bầu không khí của tông môn này, quả thật là 'có tiền là có tất cả'. Có thể dùng tiền để giải quyết, đều không phải là vấn đề.
Rất nhiều nội môn đệ tử Thiên Dương Tông, quán triệt đạo lý này một cách triệt để.
"Nói đến, lần trước tranh đoạt bài vị, thật sự có kẻ hối lộ Phó điện chủ Chân Linh Điện, vì không tham gia Ma Chiến, ra giá trên trời..." Một nam tử tóc tím thình lình tiến tới gần, u ám nói.
Mấy người nhất thời á khẩu không trả lời được.
"Được rồi, lập tức bắt đầu đưa người vào nội tầng, tất cả mọi người chú ý. Lần này đưa vào là nội tầng của Hắc Ấn Tự, cửa dịch chuyển tùy thời có thể mở ra, tất cả mọi người hãy theo thứ tự đến chỗ ta nhận thẻ bài."
Lúc này người áo bào trắng rốt cuộc dựng lên một cánh cửa trong suốt to lớn lóng lánh ánh sáng.
Trước cửa dần dần dựng lên một thông đạo trong suốt hình vòm, trong thông đạo có ba vị trưởng lão tam tông đứng thẳng, trên người phân biệt tản mát ra chân khí bất đồng, duy trì hình dạng thông đạo, không để nó sụp đổ biến dạng. Người nói chuyện chính là vị trưởng lão đứng đầu trong ba người.
Rất nhanh đã có tu sĩ ba tông ra mặt, dẫn dắt đệ tử ba tông trên giáo trường, chia ra thay phiên nhau xếp hàng, lần lượt xếp thành trường xà, từng người đi vào thông đạo, tất cả đệ tử lần lượt đi qua ba vị trưởng lão, phân biệt nhận lấy ba loại đồ vật khác nhau, cuối cùng mới đi vào trong cánh cửa cực lớn trong suốt, biến mất không thấy gì nữa.
Thiên Dương Tông xếp cuối cùng, phía trước là U Lam Tông.
Lộ Thắng đứng trong đội ngũ cẩn thận xem xét tất cả các cô gái trẻ tuổi, nhưng đều không phát hiện người có tướng mạo tương tự với sư phụ Tô Nịnh Phi.
Đội ngũ tiến lên cực nhanh, mỗi người đều không có trì hoãn gì, rất nhanh liền đến phiên Thiên Dương Tông, dẫn đầu là một nữ tử áo lam, cõng trường cung, sải bước đi vào thông đạo, là người đầu tiên tiến vào cửa dịch chuyển.
Sau đó là từng hàng người quần áo hoa lệ, mặc dù tất cả đều đeo lệnh bài Thiên Dương Tông, nhưng từng người thần thái nhàn nhã, bước đi thong dong, nhìn qua không giống như là đi tham gia tranh đoạt bài vị, ngược lại càng giống như là đi ra ngoài du ngoạn.
So sánh với đệ tử U Lam Tông thì hoàn toàn khác biệt, từng người thần sắc nghiêm nghị, vẻ mặt uất hận, thậm chí còn có kẻ cầm pháp khí và giáp da vá víu. Nhìn thấy làm cho người ta bật cười, nhưng cẩn thận quan sát, lại có thể nhìn ra ánh mắt đám người U Lam Tông tràn ngập bạo ngược, bất luận nam nữ, trên người đều ít nhiều quanh quẩn mùi máu tanh, lại làm cho người ta cười không nổi.
Mà đám đệ tử Phược Linh Tông dẫn đầu bao gồm cả Long Thứu, lại là một phong cách khác. Nếu như nói người của U Lam Tông nhìn qua giống như cuồng chiến sĩ, chỉ cần bất đồng quan điểm liền xông lên liều mạng, vậy đám người Phược Linh Tông càng giống như thuật sĩ triệu hoán tôi tớ tác chiến. Âm trầm, thỉnh thoảng lộ ra thần sắc tàn nhẫn.
Từng đội xếp thành hàng, Lộ Thắng đại khái không cần nhìn biểu tượng, cũng có thể phán đoán ra sự khác biệt giữa người của ba tông.
Rất nhanh người Thiên Dương Tông phía trước dần dần đều đi vào, đến phiên mấy người Lộ Thắng.
Lộ Thắng thuận theo đội ngũ không ngừng đi về phía trước, tỷ đệ Tạ Ngọc Quỳnh phía trước vừa đi vào thông đạo, hắn cũng một bước theo sát.
Từ trong thùng lớn trước mặt vị trưởng lão Thiên Dương Tông thứ nhất lấy ra một khối lệnh bài màu vàng. Hắn đi về phía trước vài bước, lại từ trong thùng lớn trước mặt vị trưởng lão U Lam Tông thứ hai, lấy ra khối lệnh bài gỗ màu đen thứ hai.
Cuối cùng đi đến trước mặt vị trưởng lão thứ ba của Phược Linh Tông.
"Lộ Thắng? Xem ra ngươi sống rất tốt." Vị trưởng lão này rất trẻ tuổi, đeo mặt nạ, nhưng từ giọng nói cũng có thể nghe ra tuổi tác không lớn. Hắn không giống hai vị trưởng lão kia, hắn tự tay đưa từng khối thiết bài cho các đệ tử.
Đến lượt Lộ Thắng, hắn cũng lấy thiết bài ra, đặt vào trong tay Lộ Thắng.
Nhưng khi Lộ Thắng hơi dùng sức định rút ra, hắn lại đột nhiên siết chặt tay, nắm lấy thiết bài.
"Ta quen biết ngươi?" Lộ Thắng nhíu mày, ngẩng đầu đánh giá vị trưởng lão Phược Linh Tông trước mặt.
Vị trưởng lão này đeo mặt nạ Bạch Hầu, mặc áo ngắn màu đen thêu hoa văn mặt trời, bên hông cài một cây trượng ngắn màu nâu.
"Ta là Viên Thành Đạo, đệ đệ ta là Viên Dẫn Tiêu." Vị trưởng lão cười khẩy, hắn bỗng nhiên cúi đầu ghé sát, hạ giọng, âm thanh như chui thẳng vào tai Lộ Thắng.
"Nói xem? Ngươi muốn chết như thế nào?" Viên Thành Đạo chậm rãi đẩy thiết bài vào tay Lộ Thắng.
"Trốn tránh lâu như vậy, ngươi cho rằng ngươi trốn thoát được sao? Ta sẽ từ từ, từng bước một lợi dụng quyền lực của trưởng lão, nghiền chết ngươi... Ngươi không thể phản kháng, phản kháng chính là đại nghịch bất đạo, chính là khi sư diệt tổ, chính là phản kháng tam tông...
Ngươi sẽ nhanh chóng hiểu ra, ta muốn giết ngươi cũng dễ như giết một con kiến. Nhưng như vậy thì chẳng thú vị chút nào."
Viên Thành Đạo tiếp tục cười khẩy. "Tiểu tử, chúng ta từ từ chơi..."
Lộ Thắng sắc mặt bình tĩnh nhận lấy thiết bài cuối cùng, sải bước đi về phía cổng vòm trong suốt.
Hắn đã sớm dự liệu được, giết người của Mãnh Hổ Bang sẽ dẫn tới phiền phức, nhưng không ngờ lại bị chặn đường ở đây.
Đi đến trước cánh cửa trong suốt, Lộ Thắng quay đầu lại nhìn Viên Thành Đạo, kẻ này đang phát thiết bài cho người tiếp theo, dường như cảm ứng được ánh mắt của hắn, Viên Thành Đạo hơi nghiêng mặt, khóe miệng nhếch lên, cười như không cười nhìn hắn.
"Yên tâm, ra ngoài ta sẽ cho ngươi đoàn tụ với đệ đệ ngươi." Lộ Thắng cười khẽ, cả người trong nháy mắt biến mất ở trong cửa.
Hắc Ấn Tự - Nội tầng.
Ánh hoàng hôn xuyên qua từ phía bên trái, chia toàn bộ kiến trúc Hắc Ấn Tự thành hai nửa.
Một nửa đen kịt, một nửa ảm đạm.
Giữa những ngôi chùa xám đen của Hắc Ấn Tự, có một pho tượng khổng lồ cao hơn ngàn mét.
Pho tượng điêu khắc ba vị tăng nhân đứng quay lưng vào nhau, cả ba đều đội mũ trùm, hai tay chống thiền trượng trước người. Toàn bộ pho tượng màu xám trắng, chỉ là trên tăng bào dính đầy vết bẩn.
Lấy pho tượng làm trung tâm, bốn phía là từng vòng từng vòng kiến trúc chùa chiền màu xám đen lan rộng ra, kéo dài đến tận chân trời.
Lúc này, ở gần dưới chân pho tượng, trên một mảnh gạch vỡ, từ từ sáng lên một điểm trắng, bạch quang bỗng nhiên nổ tung, thân ảnh một người dần dần hiện ra.
Là một nam tử trẻ tuổi cao lớn cường tráng, nam tử mặc trường bào màu đen bó sát người, trên lưng đeo một thanh trường kiếm bình thường màu xám.
"Nơi đây chính là nội tầng Hắc Ấn Tự?" Nam tử chính là Lộ Thắng mới từ ngoại giới được đưa vào, hắn nhìn xung quanh, không phát hiện động tĩnh gì, liền nhanh chóng lấy ra ba khối lệnh bài vừa nhận được.
Thiết bài, mộc bài, kim sắc lệnh bài.
Ba khối lệnh bài đều khắc ba chữ khác nhau, lần lượt là ba chữ Thiên, Phược, U. Ba khối lệnh bài này cho phép hắn tiến vào điểm nghỉ ngơi của ba tông.
"Theo tin tức ta biết được trước khi đến đây. Nơi này có ba khu vực nghỉ ngơi do cao thủ của ba tông đã từng tạo ra, là nơi nghỉ ngơi đặc biệt cho đệ tử ba tông tranh đoạt thứ hạng." Lộ Thắng nhớ lại bộ dạng của Viên Thành Đạo lúc trước.
"Xem ra Phược Linh Tông hẳn là sẽ có người nhắm vào ta." Hắn nhìn sắc trời. "Đi qua đó trước rồi tính."
Chậm rãi rút trường kiếm sau lưng ra, Lộ Thắng dậm chân, cả người phóng lên trời, bay về phía những ngôi nhà ở phía xa.
Nhà cửa không ngừng lướt qua bên cạnh hắn, thỉnh thoảng có cửa phòng mở toang, bên trong trống rỗng.
"Không giống Hắc Ấn Tự, nơi này hình như không có nguy hiểm gì?" Lộ Thắng có chút nghi hoặc.
Ầm!
Vừa mới nghĩ xong, bức tường bên phải hắn đột nhiên bị đánh xuyên qua, một cánh tay đen kịt mọc ra ba lưỡi dao màu bạc sắc bén, xuyên qua bức tường chụp về phía cổ hắn.
Lộ Thắng vung trường kiếm, sau đó vượt lên, nhanh hơn cánh tay kia một bước, đâm vào bức tường bên phải.
Một tiếng hừ trầm vang lên, cánh tay màu đen sắp chạm vào cổ Lộ Thắng, bỗng nhiên rụt về, trong nháy mắt biến mất không thấy bóng dáng.
"Ồ? Ta lại không phát hiện ra?" Hắn xuyên qua lỗ thủng trên tường nhìn vào trong, nhưng không thấy gì cả, rõ ràng một kiếm của hắn đã đâm trúng đối phương, nhưng nhìn qua lỗ hổng có thể thấy, trên mặt đất trong phòng không có gì cả.
Ầm!
Lại một cánh tay từ phía sau phá vỡ tường, chụp vào lưng Lộ Thắng.
"Trục Nhật Kiếm thức thứ nhất, Vân Tán." Cổ tay Lộ Thắng rung lên, trường kiếm trong nháy mắt vẽ ra một luồng sáng trắng, xoay người đỡ lấy sau lưng.
Hắc thủ và bạch quang va chạm tạo ra vô số mảnh vỡ chân khí trong suốt. Rất nhanh hắc thủ như ngọn nến bị nhanh chóng cắt nát.