← Quay lại trang sách

Chương 501 Loạn Thế (Phần 2)

Thu hồi bùn đất, Lộ Thắng lại lười biếng ngồi trên ghế, nhìn nhóc mập Lộ Ninh đang chơi đùa với mấy đứa nhỏ ở xa, trong lòng chợt suy tư.

"Giờ ta đã nắm giữ nguyên lực, thành tựu Thần Tuệ, hoàn toàn thoát khỏi lồng giam Thánh Chủ tầm thường. Tiếp theo, chính là con đường thành tựu Binh Chủ. Theo ghi chép trong Tứ Quý Băng Thiên Sách, phải không ngừng giáng lâm, tăng cường thần hồn cho đến khi nào đó, đạt đến chất biến tự nhiên như nước chảy thành sông thì mới có thể thành tựu Binh Chủ. Chỉ là rốt cuộc phải thành công giáng lâm mấy thế giới thì bên trên lại không nói rõ.

Dù sao hiện giờ cũng không có việc gì, đi xem một chút cũng không sao."

Tâm tư đã định, Lộ Thắng cũng thả lỏng tinh thần, không nghĩ nhiều nữa, đứng dậy đi qua, dẫn theo tiểu Lộ Ninh tiếp tục du ngoạn.

Chơi đến tối, Lộ Thắng mới dẫn Lộ Ninh về nhà, nhưng bản thân lại không đi ngủ ngay mà sau khi trấn an Trần Vân Hi xong thì liền đến thư phòng.

Mục đích thực sự của hắn, tự nhiên không phải là ngủ, mà là đi xử lý chính sự.

Thế giới thống khổ.

Lộ Thắng mặc một thân áo bào đen, đeo mặt nạ hổ màu trắng che khuất khuôn mặt, chậm rãi bước đi trên lối đi rộng rãi trong tiểu lâu.

Đã lâu rồi Lộ Thắng không trở lại trấn này, một vài nơi dường như có chút thay đổi nho nhỏ. Nhưng nhìn chung, bố cục vẫn như cũ.

Đi thẳng lên lầu ba, Lộ Thắng nhanh chóng đứng trước cửa phòng, cánh cửa lớn màu xám trắng không biết từ lúc nào đã được thay bằng cánh cửa gỗ màu trắng nứt nẻ, một số thứ nhỏ bé giống như giòi bọ, không ngừng bò ra bò vào từ các vết nứt trên cánh cửa.

"Mời vào." Giọng nói khàn khàn của Thập Tự Tinh truyền ra từ trong phòng.

Lộ Thắng sửa sang lại áo bào, đẩy cửa bước vào.

Trong phòng, phía sau bàn đọc sách là một tiểu cô nương xinh đẹp tóc vàng mắt xanh đang ngồi ngay ngắn. Cô bé này nhìn qua chỉ khoảng mười một, mười hai tuổi, dáng người nhỏ nhắn, làn da trắng bệch đến kỳ dị.

Nổi bật nhất là ở cổ bên phải của nàng, có một vết thương dài bằng bàn tay, đỏ tươi máu. Trong vết thương thỉnh thoảng lại có những con giòi trắng nhỏ chui ra chui vào.

Rõ ràng là loại côn trùng mà Lộ Thắng vừa nhìn thấy trên khe cửa.

"Ngươi đến rồi? Xem ra có chút tinh tiến, không tệ, không tệ." Nữ hài mở miệng, giọng nói giống hệt Thập Tự Tinh.

"Thập Tự Tinh đại nhân?" Lộ Thắng nheo mắt hỏi.

"Là ta, gần đây ta đổi thân thể." Cô gái gật đầu. Dường như cảm thấy hơi ngứa, nàng đưa tay lên gãi gãi ở cổ, rất nhiều giòi bọ màu trắng như bột phấn rơi xuống ào ào.

"Chỉ là đi hơi muộn, thi thể đã bị giòi bọ, phải tu bổ lại một chút. Lát nữa còn phải ngâm nước diệt trùng." Thập Tự Tinh cười nói. "Hai năm không gặp, xem ra ngươi thu hoạch được không ít nhỉ?"

"Đều nhờ phúc của ngài." Lộ Thắng nghiêm túc gật đầu, lần này đúng là nhờ có pho tượng quạ đen của Thập Tự Tinh, nếu không lần đầu tiên bị ép giáng lâm, hắn cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

"Có tác dụng là tốt rồi, ngươi trở về cũng vừa lúc, Man Lực Chi Ngưu, hôm qua lúc nói chuyện, ta còn nhắc đến ngươi. Hai lần tế tự liên tiếp ngươi đều không đến." Thập Tự Tinh cười nói.

"Là thuộc hạ sơ suất." Lộ Thắng gật đầu, "Lát nữa, ta sẽ bổ sung. Lần này trở về là muốn thỉnh giáo ngài một chuyện."

"Ồ?" Thập Tự Tinh có chút hứng thú, giáo khu của hắn có Lộ Thắng phụ tá nên phát triển rất nhanh chóng và ổn định, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến hắn cực kỳ coi trọng Lộ Thắng. Bây giờ, Lộ Thắng khó có được chuyện cần thỉnh cầu, ngược lại khiến hắn có chút hứng thú.

"Chuyện gì, ngươi cứ nói." Hắn mỉm cười nói. Theo kế hoạch phát triển mà Lộ Thắng đã vạch ra, nếu kiên trì thêm vài năm nữa, có lẽ hắn có thể trở về giáo khu cũ, để cho những tên Tà thuật sư Kính Linh Sư kia biết, Thập Tự Tinh hắn không phải là người dễ chọc.

Lộ Thắng trầm ngâm một chút rồi chậm rãi nói: "Đại nhân có biết, Binh Chủ và Thánh Chủ, khác biệt lớn nhất ở đâu không?"

"Khác biệt lớn nhất ư? Tà thuật sư, Kính Linh Sư, sinh ra đã yếu hơn Thánh Chủ một bậc, chỉ cần cố gắng một chút là có thể đạt đến Ngọc Tinh, Thần Tuệ, thiên tư tốt một chút thì có thể trở thành đầu mục Hắc Minh như ta.

Câu hỏi của ngươi quá rộng, Binh Chủ là cách gọi của Nhân giới các ngươi, trên thực tế, thực lực trong cảnh giới này chênh lệch rất lớn. Binh Chủ là một cách gọi chung cho một cảnh giới có phạm vi rất lớn. Ở chỗ của chúng ta, những người dưới cảnh giới Binh Chủ đều được gọi là Nguyên Cảnh."

Thập Tự Tinh giới thiệu: "Phải trên Binh Chủ mới được xem là có tư cách nắm giữ một phần vận mệnh của bản thân, chúng ta gọi chung là Nguyên Cảnh."

"Nguyên Cảnh này không phải Nguyên Cảnh kia, sau Binh Chủ chính là không ngừng cường hóa thần hồn, khiến thần hồn biến chất, sau đó lợi dụng thần hồn để khai thác càng nhiều nguyên lực hơn. Quá trình này được gọi là Cử Binh.

Nói đi cũng phải nói lại, phương pháp tu hành của Binh Chủ ở Nhân giới các ngươi cũng là được truyền từ mẫu giới của chúng ta xuống. Thống Khổ Chi Mẫu trên cao, tất cả pháp đều bắt nguồn từ mẫu giới, Nhân giới cũng vậy, Ma giới cũng vậy, đều là như thế." Thập Tự Tinh thản nhiên nói.

"Quá trình Cử Binh rất phức tạp, nhưng tựu chung lại, ý nghĩa chủ yếu là coi bản thân như thần binh mà tôi luyện, đạt đến cảnh giới Hư Minh."

"Hư Minh?" Lần đầu tiên Lộ Thắng nghe nói đến cảnh giới sau Binh Chủ, trong lòng chấn động.

"Sau Binh Chủ là Hư Minh, trong Tam Giới rất ít người đạt đến cảnh giới Hư Minh, vị đại năng Hư Minh gần nhất cũng đã thành tựu từ vạn năm trước rồi. Thôi, nói mấy chuyện vô dụng này làm gì. Ngươi đến vừa lúc, vị kia của Sắt Diệp Cung đã trở về, ban đầu ta cứ nghĩ là nàng ta có thể giúp được ta việc gì, nào ngờ là ta quá lạc quan rồi." Vẻ mặt Thập Tự Tinh buồn rầu.

"Ý của ngài là?" Vẻ mặt Lộ Thắng không chút thay đổi, chờ Thập Tự Tinh phân phó.

"Giáo khu Thập Tự không cần giáo sĩ thứ hai." Thập Tự Tinh gãi đầu, "Bằng cách nào cũng được, ngươi hãy đuổi nàng ta đi cho ta."

Ánh mắt Lộ Thắng lóe lên, gật đầu.

"Thuộc hạ đã hiểu, thuộc hạ xin cáo lui."

"Đi đi, giải quyết sớm một chút, ta nhịn nàng ta đủ rồi." Thập Tự Tinh phẩy tay, đưa tay gãi gãi đầu, một đám côn trùng giống như vôi bột từ trên đầu hắn rơi xuống, rải đầy trên bàn.

Lộ Thắng đáp một tiếng, hai người lại cẩn thận thảo luận một lúc, sau đó Lộ Thắng mới bình tĩnh rời khỏi phòng, đóng cửa lại. Hắn rất cẩn thận, chú ý không giẫm chết bất kỳ con côn trùng nào.

Sau đó, Lộ Thắng chậm rãi đi xuống lầu, đi thẳng đến cửa ra vào, chậm rãi bước ra đường lớn của Hắc Ngữ trấn.

Sau đó, hắn dựa theo trí nhớ, chậm rãi đi về phía Sắt Diệp Cung.

Lúc này trời đã sáng, ban ngày ở thế giới thống khổ, trên đường không một bóng người, Tà thuật sư và Kính Linh Sư đều không thích ban ngày. Nhưng Lộ Thắng thì không nằm trong số đó.

Trong thế giới trắng đen, với hắn mà nói, hành động vào ban đêm rất bất tiện. Nếu không phải bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối sẽ không tiến vào thế giới thống khổ vào ban đêm.

Sắt Diệp Cung nằm ở phía sau Hắc Ngữ trấn, là một tòa cung điện màu xám trắng không lớn cũng không nhỏ, toàn bộ đều được xây bằng những tảng đá lớn, cột đá trên mặt đất tạo cho người ta cảm giác thô sơ, nguyên thủy.

Lộ Thắng nhanh chóng đứng trước cổng lớn của Sắt Diệp Cung, ánh mắt vượt qua hai hàng cột đá thô to, nhìn thẳng vào hồ nước hình chữ nhật trong cung điện.

Trong hồ là nước đen cuồn cuộn, thỉnh thoảng lại có những thi thể trắng bệch nổi lên, trôi lềnh bềnh. Đôi khi, còn có thể nhìn thấy không ít tóc đen trôi theo dòng nước xoáy.

Bên cạnh hồ nước, một bóng lưng trần tuyệt đẹp đang ngồi quay lưng về phía Lộ Thắng, cánh tay trắng nõn, thon dài chậm rãi múc một ít nước đen từ trong hồ, tưới lên người.

Trong lòng Lộ Thắng biết, đây chính là chủ nhân Sắt Diệp Cung khiến Thập Tự Tinh đau đầu kia. Lần đầu tiên tiến vào Hắc Ngữ trấn, hắn đã vô tình vào Sắt Diệp Cung này.

"Xin hỏi, có phải Hắc Kim nữ sĩ không?" Lộ Thắng tiến lên vài bước, khẽ nhúc nhích môi, âm thanh truyền thẳng vào tai nữ tử.

Động tác của nữ tử đang quay lưng về phía Lộ Thắng khựng lại, nàng chậm rãi xoay người, để lộ khuôn mặt xinh đẹp, thanh thuần, chỉ là trong đó ẩn chứa một tia ưu thương nhàn nhạt.

"Thì ra là Lộ Thắng đại nhân." Nữ tử thản nhiên nói. "Không biết, Thập Tự Tinh đại nhân lại có chỉ thị gì mới?"

"Không có." Lộ Thắng đánh giá nữ tử, "Chỉ là, Hắc Kim đại nhân có hiểu rõ mục đích mình đến Hắc Ngữ trấn hay không?" Hắn trực tiếp vạch trần mục đích đến đây của nàng ta.

"Ngươi đến khuyên nhủ ta?" Nữ tử hơi sững sờ.

"Đại nhân có biết, với quy mô và tốc độ phát triển như hiện nay của Hắc Ngữ trấn, giáo khu sẽ không thể không chú ý đến. Trong tình hình phát triển tốt như vậy, đại nhân đến đây, muốn dựa vào đây để thể hiện năng lực, tạo dựng thành tích, e là rất khó. Cho dù đại nhân có thể dựa vào đây làm bàn đạp, đạt được thành tựu cao hơn nhưng ấn tượng ban đầu rất quan trọng, không phải cứ có bàn đạp là được." Lộ Thắng mỉm cười nói.

Hắc Kim khẽ ngẩn người.

"Ta cũng hiểu đạo lý này, chỉ là..." Nàng ta vốn chẳng biết quản lý, đám Tà thuật sư Kính Linh Sư lại nổi tiếng là vô kỷ luật, hành động tùy hứng. Muốn bọn họ nghiêm túc, yên phận cống hiến cho giáo khu, thật không phải là chuyện dễ dàng.

Lộ Thắng nhìn ra từ trong mắt nàng ta, nàng ta căn bản không thèm để ý đến bối cảnh của Thập Tự Tinh, còn cố tình đến đây hái quả, hiển nhiên là có bối cảnh vững chắc hơn. Trong lòng hắn khẽ động, lập tức nảy ra ý hay.

"Chuyện đại nhân lo lắng không đáng ngại, tu vi của thuộc hạ tuy không cao nhưng về mặt quản lý cũng có chút kinh nghiệm. Nếu đại nhân có thể xin được một giáo khu nghèo nàn, từ không đến có tạo dựng thành tích, chắc chắn sẽ lọt vào mắt xanh của cấp trên."

Hắc Kim ngẩn người, sau đó đưa tay chống cằm, bắt đầu suy nghĩ tính khả thi.

Lộ Thắng cũng có tính toán riêng, chẳng bao lâu nữa, Thập Tự Tinh sẽ trở về giáo khu thứ chín, hắn không thể đi theo, chuyện này hắn đã xác nhận với Thập Tự Tinh rồi.

Nếu lúc này, Hắc Kim của Sắt Diệp Cung có thể tìm được một giáo khu gần đây, hắn tiếp tục phụ tá, như vậy có thể duy trì hiện trạng.

Hơn nữa, tuy mới tiếp xúc trong thời gian ngắn nhưng Lộ Thắng có thể cảm nhận được, Hắc Kim dễ lừa gạt hơn Thập Tự Tinh nhiều, nàng ta cũng đơn thuần hơn nhiều.

"Ngươi thật sự có thể giúp ta?" Hắc Kim lại hỏi, giọng điệu có phần do dự. Tuy nàng ta mới trở về không lâu nhưng ở Hắc Ngữ trấn cũng có tai mắt riêng, thông qua đó, nàng ta cũng biết, Hắc Ngữ trấn có thể khởi sắc được như ngày hôm nay chủ yếu là nhờ nam nhân trước mặt này.

Đồng thời, nàng ta cũng hiểu rõ tình cảnh của Lộ Thắng, Thập Tự Tinh không thể mang hắn theo, cho nên nếu hắn muốn ở lại thì chỉ có thể chờ vị tân giáo chủ tiếp theo, lỡ như tân giáo chủ không vừa mắt hắn...

"Đại nhân cứ yên tâm, chỉ cần ngài dựng tốt sân khấu." Lộ Thắng mỉm cười.

Hắc Kim nhìn chằm chằm hắn một lúc.

"Nếu ngươi thật sự làm được, vậy thì, những gì Thập Tự Tinh có thể cho ngươi, ta cũng có thể cho, hơn nữa còn nhiều hơn."

Cuối cùng nàng ta cũng động lòng.

Thực tế, nàng ta là nữ nhi của một nhân vật lớn trong giáo khu thứ chín, chỉ là do ngoài ý muốn nên mới đến Hắc Ngữ trấn, thiết lập hành cung. Chỉ vì vấn đề danh phận nên bây giờ nàng ta muốn quay về cũng có chút phiền phức.

"Tam Giới Chi Môn sắp mở, cơ hội lần này ta tuyệt đối không thể bỏ lỡ, cho nên, ta cần ngươi trong vòng mười hai năm, giúp ta tạo dựng thành tích." Hắc Kim giải thích.

"Tại sao lại là mười hai năm?" Lộ Thắng ngạc nhiên.

"Bởi vì... mười hai năm sau chính là lúc Tam Giới Chi Môn mở ra." Hắc Kim thản nhiên nói. "Đến lúc đó, Tà thuật sư Kính Linh Sư của mẫu giới sẽ tràn vào, Nhân giới cũng vậy, Ma giới cũng vậy, đều sẽ trở thành nơi cung cấp nguyên liệu tốt nhất. Nếu không có đủ thành tích, ta không thể thuyết phục tộc nhân ủng hộ ta tranh giành tài nguyên."

Sắc mặt Lộ Thắng không đổi nhưng trong lòng lại chấn động.

Mười hai năm? Hắn biết rõ cái gọi là đại kiếp nạn là gì, chính là thông đạo kết nối thế giới thống khổ với Nhân giới và Ma giới bị mở ra, vô số Tà thuật sư Kính Linh Sư sẽ tràn vào, bắt giữ sinh linh để tế luyện thần binh.

Đây là một trận đại kiếp nạn của thiên địa, cho nên Nhân giới và Ma giới mới bùng nổ chiến tranh quy mô lớn như vậy, chính là vì ngăn cản Cánh Cổng Thống Khổ mở ra. Trong trận đại kiếp nạn này, Nhân tộc và Ma tộc đều là nạn nhân.

Nhưng bây giờ, chỉ còn mười hai năm nữa là đại kiếp nạn sẽ giáng lâm?

(Hết chương)