← Quay lại trang sách

Chương 1142 Kịp Thời (Phần 1)

Thế giới Thiên Ma.

Trong dải ngân hà vô tận, những vòng xoáy bạc chậm rãi chuyển động, lặng lẽ nhưng đầy sức mạnh.

Một luồng sáng vàng kim từ nơi xa xăm tăm tối bỗng nhiên bay đến gần, thẳng tắp hướng về phía vòng xoáy.

"Chủ tịch Ban Tái, những cống hiến của ngài cho việc thành lập hệ thống nghiên cứu Ban Đức Lan thật sự khiến chúng ta phải khâm phục. Thay mặt toàn thể thành viên hội đồng Liên Bang tinh vực Du Địch, ta xin gửi lời cảm tạ chân thành đến ngài."

Trong luồng sáng dần dần hiện ra một con thuyền khổng lồ màu vàng kim.

Bên trong phi thuyền là một nhóm đại lão Thiên Ma giới đang tiến hành không gian khiêu dược.

Ban Tái cùng hai người đàn ông trung niên có xúc tu màu trắng mọc trên đầu đang nâng chén cụng ly với nhau.

Đã hai trăm năm trôi qua kể từ khi Lộ Thắng rời đi, lúc này Ban Tái cũng đã thực sự trưởng thành, trở thành một Trận Phù đại sư ưu tú. Trong thời gian đảm nhiệm chức vụ hội trưởng hội nghiên cứu quái dị kiêm chủ tịch hội liên hiệp nghiên cứu võ bị Thanh Lam tông, hắn đã đạt được rất nhiều thành tựu to lớn trong nghiên cứu.

Mà rất nhiều thế lực liên minh do Nguyên Ma Tông dẫn đầu lúc này cũng đã sớm thoát khỏi cái hệ hà nhỏ bé trước kia, tiến hành giao lưu rộng rãi với các đại tinh vực bên ngoài.

Cổ thú và Tinh Minh cũng đã đình chiến được trăm năm, cùng nhau liên kết thành một liên minh to lớn.

Đáng tiếc, lực lượng của bọn chúng đã bị tiêu hao nghiêm trọng sau những cuộc chiến lẫn nhau cùng với sự bào mòn của thế lực hư không bên ngoài, sớm đã không còn được như xưa.

Nhân cơ hội này, rất nhiều thế lực khác của Thiên Ma giới cũng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Trong số đó có Ngọc Lam đế quốc với dân số đông đảo, Liên Bang tinh vực Du Địch đến từ tinh vực khác cùng Tạp Thái Thần tộc.

Ba thế lực này cùng với liên minh Cổ thú và Tinh Minh tạo thành thế chân vạc.

Nhưng bởi vì lạc đà gầy chết cũng to hơn ngựa béo, liên minh Cổ thú và Tinh Minh chung quy vẫn là thế lực mạnh nhất. Cho nên ba thế lực còn lại dưới áp lực to lớn, đôi khi vẫn sẽ âm thầm liên kết với nhau để chống lại sự chèn ép của Cổ thú và Tinh Minh.

Ban Tái tóc đã bạc trắng, khóe miệng mang theo nụ cười, trên mặt mơ hồ xuất hiện những nếp nhăn. Hắn đã già rồi.

Cơ thể được cải tạo gen vốn dĩ có thể sống đến ngàn tuổi, nhưng vì phải tiếp xúc với quá nhiều bức xạ độc hại trong quá trình nghiên cứu phù văn lâu dài nên đã lão hóa sớm. Trông hắn không khác gì một lão già năm sáu trăm tuổi.

Nhưng hắn chưa bao giờ hối hận về điều này.

Sau khi đôi co với hai nghị sĩ của Liên Bang Du Địch một hồi, Ban Tái một mình trở về khoang nghỉ ngơi.

"Ông nội, bọn họ đi rồi sao?" Trong khoang, một thiếu nữ da trắng tóc đuôi ngựa đang cúi người, tay chạm vào mũi chân, ngồi trên tấm nệm bông màu nâu dưới đất, luyện tập nhu thuật.

Thiếu nữ có gương mặt xinh đẹp, mái tóc dài màu đỏ sẫm, trên người mặc bộ đồ thể thao màu lam đậm cùng chiếc quần tất trắng dài, dáng người thon thả mềm mại như một đóa thủy tiên đang nở rộ, xinh đẹp đến mức khiến người ta không nhịn được muốn ôm nàng vào lòng.

Ban Tái thở dài.

"Cuộc gặp mặt đã kết thúc. Tiếp theo không còn việc của ta nữa, hội nghị trong tông môn sẽ tiếp đón bọn họ. Bài tập hôm nay của con đã làm xong chưa?"

"Dạ, con làm xong lâu rồi ạ, con đến đây để ông kiểm tra." Thiếu nữ hoạt động eo một chút rồi đứng dậy, chỉ vào quyển vở trên bàn.

"Ông nội, hôm qua con lại nghe thấy thúc thúc Ca Á đập bể bình hoa. Hình như bên Cổ thú lại gây ra chuyện gì đó rồi, thúc tức giận đến mức muốn hộc máu."

"Đó không phải là chuyện con nên quan tâm, Mễ Lạp. Được rồi, con về phòng nghỉ ngơi đi." Ban Tái trầm giọng nói.

Mễ Lạp ồ một tiếng rồi tự mình rời khỏi khoang nghỉ ngơi, trở về phòng.

Nguyên Ma Tông cùng hai thế lực liên minh khác vẫn luôn bị Cổ thú và Tinh Minh chèn ép.

Không phải vì bọn chúng là thế lực mạnh nhất, có sức uy hiếp lớn nhất mà chỉ vì trước kia Nguyên Ma Tông từng có xích mích với Cổ thú.

Hiện tại, trong bốn thế lực lớn, tuy rằng Cổ thú và Tinh Minh đã suy yếu nhưng vẫn luôn vênh váo tự đắc là vì bọn chúng vẫn còn sở hữu chiến lực cấp chiến lược, có thể uy hiếp cả hệ hà.

Mặc dù hai đại lão cấp hệ hà của bọn chúng đều bị trọng thương trong cuộc chiến với hư không.

Nhưng cho dù chỉ đang dưỡng thương, lực lượng mà bọn chúng có thể phát huy ra cũng vượt xa những thế lực còn lại.

Đó chính là cây trụ chống trời.

Mễ Lạp không mang giày, đi chân trần xoay một vòng trên đất, làm một động tác múa. Nàng cảm thấy động tác chưa được chuẩn lắm nên bất đắc dĩ ngồi phịch xuống giường.

Nàng nhớ ông nội từng nói, Nguyên Ma Tông cũng có đại lão cấp hệ hà. Nhưng không giống với Cổ thú và Tinh Minh, đại lão của Nguyên Ma Tông không ở lại tông môn mà đã rời đi du ngoạn từ rất sớm, đến nay vẫn chưa trở về.

"Nếu Nguyên Ma Tông chúng ta cũng có một cây trụ chống trời thì con sư tử thối kia còn dám kiêu ngạo như vậy không?" Mễ Lạp căm giận nghĩ.

Đáng tiếc, đại lão của Nguyên Ma Tông vì rời đi quá lâu, hơn hai trăm năm không xuất hiện nên đã không còn ai nhớ đến nữa.

Đa số thành viên hội nghiên cứu chỉ nghe nói Nguyên Ma Tông có một vị đại lão như vậy chứ chưa từng gặp mặt, dần dần cũng coi đó là truyền thuyết.

Mễ Lạp nghỉ ngơi một lát rồi đứng dậy, chuẩn bị đi tắm.

Bỗng nhiên cả con thuyền rung lắc dữ dội.

U... U... U...

Tiếng còi báo động chói tai vang vọng khắp con thuyền. Nhưng rất nhanh sau đó, âm thanh liền biến mất.

Nàng kinh ngạc nhìn bầu trời đầy sao bên ngoài cửa sổ đang biến sắc.

Đây là đang trong quá trình không gian khiêu dược đấy! Sao lại có thứ gì có thể ảnh hưởng đến không gian khiêu dược của chiến hạm này được?

Bất cứ thứ gì trong thời kỳ không gian khiêu dược đều có gia tốc và trọng lực cực kỳ lớn. Cho dù chỉ đến gần thôi cũng có thể bị không gian vặn vẹo xé nát.

Trong lúc này mà gặp phải phiền phức...

Mễ Lạp còn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy bầu trời sao bên ngoài cửa sổ vặn vẹo, giống như bị đổ thuốc nhuộm bảy màu vào rồi khuấy tung lên vậy.

Một áp lực vô hình cực lớn chậm rãi thẩm thấu vào từ bên ngoài con thuyền.

Mễ Lạp há to miệng, muốn nói chuyện nhưng lại không phát ra tiếng. Sóng âm dường như đã mất đi môi trường truyền dẫn, hoàn toàn không thể truyền đi.

Phụt!

Bỗng nhiên, một tiếng nôn mửa quen thuộc vang lên từ căn phòng bên cạnh.

Vì lo lắng cho cháu gái nên Ban Tái đã cho sửa lại vách tường thành loại không cách âm, lúc này vừa vặn có thể nghe thấy tiếng nôn mửa từ phòng bên cạnh.

"Ông nội!!" Mễ Lạp hét lên một tiếng nhưng âm thanh lại như bị đông cứng lại, rõ ràng đã phát ra từ cổ họng nhưng lại không nghe thấy gì.

Nàng nhận ra đó là tiếng của ông nội mình, Ban Tái.

Ầm một tiếng, Mễ Lạp đẩy cửa ra, nhanh chóng chạy đến phòng bên cạnh rồi xông vào.

Cảnh tượng trước mắt khiến nàng sững sờ.

Ông nội Ban Tái đang quỳ một gối trên mặt đất, miệng không ngừng nôn ra dịch nhầy màu đen. Dịch nhầy rơi xuống sàn nhà, nhanh chóng biến thành sương đen rồi bốc hơi biến mất.

Mà trước mặt ông nội, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ.

Người đàn ông mặc áo choàng trắng, mái tóc dài màu đỏ sẫm xõa tung sau lưng như bờm sư tử, gương mặt cứng rắn như tượng tạc, toát ra khí chất bá đạo và tự tin đến cực điểm.

Người đàn ông dường như đang nói chuyện với ông nội. Nhưng Mễ Lạp không quan tâm nữa, nàng lao vào, đỡ lấy ông nội.

Nàng lo lắng gọi lớn nhưng không khí xung quanh không thể truyền đi sóng âm, chỉ có thể thấy cái miệng nhỏ nhắn của nàng không ngừng đóng mở mà không phát ra tiếng động.

Điều khiến nàng bất ngờ là ông nội Ban Tái và người đàn ông vạm vỡ kia đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn nàng, giống như đang nhìn thấy sinh vật lạ vậy.

"Đây là cháu gái của ngươi?" Người đàn ông cúi đầu, cẩn thận đánh giá Mễ Lạp.

"Vâng, lão đại." Ban Tái âu yếm vuốt ve mái tóc dài của cháu gái: "Nó mới mười lăm tuổi nhưng thiên phú rất toàn diện, rất ưu tú."

"Không tệ." Lộ Thắng cũng nhìn ra điểm kỳ lạ của cô gái này. Đáng lẽ ra khi hắn giáng lâm xuống, hắn đã phong tỏa hoàn toàn không gian xung quanh rồi.

Nhưng Mễ Lạp lại không bị ảnh hưởng chút nào.

Đây chính là phong tỏa thao tác ở cấp độ vũ trụ.

Sau khi Lộ Thắng hấp thu một lượng lớn thông tin và nguyên lực vũ trụ cấp siêu năng, nhận thức của hắn về vũ trụ đã được nâng lên một tầm cao mới.

Cơ thể được tôi luyện trong vũ trụ cấp siêu năng, sau khi trở về Thiên Ma giới đã dung hợp với tất cả lực lượng khác nhờ vào lực lượng hôi dịch, khiến cho cơ thể hắn hiện tại đạt đến trạng thái hỗn nguyên nhất thể.

Thực lực đạt đến một cảnh giới khủng bố chưa từng có.

Cấp Tử tinh đã sớm bị hắn đột phá từ lâu, hiện tại bản thể của hắn đã sắp phát triển thành thế giới tâm tương của một hệ tinh.

Thế giới tâm tương cũng đang vận hành và tiến hóa theo quy luật của vũ trụ cấp siêu năng dưới sự dẫn dắt của ý thức hắn.

Hấp thu một lượng lớn nguyên lực vũ trụ không phải chuyện đùa. Dù sao đó cũng là tinh hoa của một vũ trụ cấp siêu năng, tuy rằng lượng hấp thu được rất ít so với tổng thể nhưng cũng đủ để Lộ Thắng tăng lên một bậc.

Lúc ở mẫu hà, hắn không cảm nhận được gì, nhưng vừa trở về vũ trụ của mình, hắn lập tức cảm thấy không gian xung quanh đang không ngừng chèn ép và bài xích mình.

Đây là xung đột quy tắc tự nhiên xảy ra khi nguyên lực vũ trụ cấp cao tiến vào vũ trụ cấp thấp.

Một số quy tắc của vũ trụ năng lượng cao sẽ không thể phát huy tác dụng do hạn chế về quy tắc, nhưng phần lực lượng bị hạn chế này cũng sẽ được phản hồi lại dưới hình thức khác, thể hiện thành dao động năng lượng mạnh mẽ hơn.

Theo một nghĩa nào đó, Lộ Thắng lúc này giống như một sinh vật cấp cao hơn Thiên Ma giới nửa bậc, hắn có một chút năng lực ảnh hưởng đến không gian.

"Nó rất khá." Lộ Thắng tán thưởng.

"Đúng vậy, lão đại có muốn nhận cháu gái ta làm đồ đệ không?" Ban Tái nhân cơ hội này để tiến cử cháu gái.

"Đồ đệ của ta... Cũng được, thiên phú của nó thiên về phương diện không gian, nếu cứ để nó ở trong tông môn thì thật đáng tiếc. Ngoại trừ ta ra thì không còn ai có thể dạy nó nữa." Lộ Thắng suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.

Mễ Lạp đứng bên cạnh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ ngơ ngác nhìn hai người nói chuyện mà không nghe thấy gì cả.

Lúc này nàng mới nhận ra, ngoại trừ ba người bọn họ, mọi vật xung quanh đều hoàn toàn bất động.

Lũ muỗi đang bay lượn giữa không trung, những giọt nước chậm rãi nhỏ xuống từ vòi nước, chiếc chuông gió ở góc phòng đang đung đưa trong gió...

"Được rồi, nói vào chuyện chính. Ban Tái, ngươi chắc chắn là không phát hiện ra có sinh vật cường đại nào tiến vào Thiên Ma giới chứ?" Lộ Thắng nghiêm mặt hỏi.

Tuy rằng hắn đã hỏi một lần rồi nhưng lúc này hỏi lại lần nữa là để chắc chắn hơn.

"Ta chắc chắn, lão đại." Tuy rằng Ban Tái đã già yếu nhưng vẫn giữ cách xưng hô như trước kia.

"Nhờ vào Ngạc Thức Già, hiện tại ta có thể dễ dàng phát hiện ra dấu vết của cường giả cấp trấn áp hệ hà khi bọn chúng ra vào Thiên Ma giới. Nếu như ngài nói có kẻ địch cực kỳ cường đại xâm nhập thì ta không thể nào không phát hiện ra. Dù sao thì những sinh vật cấp cao hơn khi ra vào sẽ tạo ra ảnh hưởng càng lớn.

Trừ khi kỹ thuật của đối phương có thể che giấu hoàn toàn hệ thống cảm ứng của Ngạc Thức Già. Nhưng ta không cho rằng có ai làm được điều đó." Ban Tái vô cùng tự tin nói.