Chương 1158 Truyền giáo và tâm nguyện (Phần 1)
Cuộc sống ở cửa hàng nhỏ thật nhàm chán.
Lộ Thắng ở yên lặng trong cửa hàng ba ngày.
Mỗi sáng sớm thức dậy ăn bánh mì sữa bò, xem tin tức, trên TV thỉnh thoảng đều sẽ xuất hiện siêu anh hùng nào đó cứu vớt thành phố, giải quyết khủng bố tập kích. Nơi nào đó thiên tai bùng nổ, rất nhiều dị năng giả tạo thành tổ điều tra tiến về điều tra.
Mà anh hùng nổi danh nhất thành phố Lại Đặc mà ta đang ở, chính là Laser Tri Tư.
Tỷ lệ lộ diện của gã này cực cao, ta xem TV ba ngày, thì có hai ngày đều đang phát tin tức liên quan đến hắn.
"Có vẻ như, ngoại trừ lực lượng vũ trang mới của chính phủ, chủ yếu là dựa vào những anh hùng dân gian này để duy trì sự cân bằng trong lĩnh vực siêu năng."
Ta buồn chán ngồi trên ghế, cảm nhận chiếc thuyền gỗ Phượng Hoàng Vương mà mình phát ra. Cô nàng Hàn Na kia đã phát hiện ra điểm đặc biệt của chiếc thuyền gỗ. Hôm qua đã chính thức bắt đầu tế bái thuyền gỗ rồi.
"Còn chưa đủ... Ta cần càng nhiều người tới giúp ta thu thập tình báo, làm tai mắt, tập hợp Ký Thần lực..." Ta đứng dậy khỏi ghế nằm, định ra ngoài đi dạo một chút. Cứ ở mãi trong cửa hàng, cũng sẽ không có cơ duyên nào từ trên trời rơi xuống.
Ta cần phải chủ động.
Thay một bộ thường phục, chính là quần jean áo phông trắng bình thường, ta chậm rãi đi ra khỏi cửa hàng nhỏ, cửa cũng lười đóng, nếu có trộm đến, vậy không còn gì tốt hơn. Bọn chúng sẽ trộm đồ bán khắp nơi, nói không chừng còn nhanh hơn so với chính ta ôm cây đợi thỏ.
Ta chậm rãi đi dạo dọc theo con phố, rất nhanh đã ra khỏi con phố trước đó xảy ra sự cố, đi vào một con phố buôn bán đông đúc người.
Hai bên nhà cao tầng san sát, các thành phần tri thức đi làm như nước chảy, bước chân vội vàng, trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ hờ hững cùng thất thần.
Những người này không phải thờ ơ với những thứ xung quanh, mà là vừa đi vừa suy nghĩ những chuyện khác trong công việc. Có lẽ còn có phiền não trong cuộc sống cũng nên.
Ta đi đến bên cạnh một người bán hàng rong lưu động bán mũ, tùy ý mua một cái mũ chóp tròn đội lên, ta vung tay lên, lập tức một cỗ cảm giác mông lung nhàn nhạt che khuất khuôn mặt ta, làm cho người ta thấy không rõ gương mặt ta.
"Như vậy là tốt rồi, giữ được thần bí mới có thể thu được sự không biết và tôn trọng lớn nhất."
Ta đi dọc theo lối vào bãi đỗ xe có chút râm mát, dừng lại ở dưới một bảng thông báo. Chờ ba người đàn ông mặc âu phục phía trước bước nhanh xuyên qua.
"Nhanh nhanh nhanh! Không kịp rồi!" Một người đàn ông mặc âu phục mồ hôi đầy đầu, cơ hồ sắp chạy lên.
Ta nhìn hắn xông vào một tòa nhà văn phòng bên trái, còn mình thì chậm rãi đi dạo về phía trước.
Đi qua trước cửa một siêu thị nhỏ, một thanh niên trẻ tuổi ngồi trên ghế dài bên trái, quần áo hắn nghèo túng, râu ria xồm xoàm, làn da tái nhợt, từ cánh tay và bắp chân lộ ra có thể thấy được hắn có chút dinh dưỡng không tốt, dáng người gầy yếu.
Ta nhìn thấy trong mắt hắn một sự không cam lòng và thù hận sâu sắc.
Đây chính là thứ ta cần.
Vô thanh vô tức, ta nhẹ nhàng từ trong bàn tay rơi xuống một cái tượng gỗ giống như con khỉ, bức tượng gỗ kia tự mình di chuyển một cách quỷ dị, chậm rãi bò đến trước mắt thanh niên.
Mà người xung quanh dường như đều mù, không ai thấy rõ một màn trước mắt này.
Ánh mắt thanh niên run lên, sắc mặt lập tức có chút hoảng sợ. Nhưng một cỗ xúc động quỷ dị, thúc giục hắn nhanh chóng vươn tay, hung hăng một phát nắm tượng gỗ vào lòng bàn tay.
Chờ hắn ngẩng đầu muốn tìm kiếm chủ nhân của tượng gỗ, trước người lại căn bản không nhìn thấy bất luận kẻ nào.
Mà một cỗ tin tức xa lạ, chậm rãi thẩm thấu tiến vào trong đầu hắn.
"Lại thành một cái. Là quà tặng của Phượng Hoàng Vương..."
Sớm đã đi đến một khu phố khác, khóe miệng ta chậm rãi toát ra một nụ cười quỷ dị.
"Tiếp theo, là Thiên Thủ Lang Thần."
Có một tượng gỗ hình sói từ trong tay ta trượt xuống, nắm trong lòng bàn tay.
Tượng gỗ không phải tùy tiện có thể cho người ta.
Ta cần phải tìm kiếm nhân tài có tiềm chất.
Loại tiềm chất này, nhất định phải là người có dục vọng cực mạnh, người có nghị lực đủ kiên định.
Bằng không ta cho tượng gỗ, đối phương căn bản lười đi tế bái, hoặc là nói kiên trì không được mấy ngày liền cảm giác không có ý nghĩa, không làm nữa.
Đó chính là hoàn toàn lãng phí.
Ta rất nhanh đã đi vào một trạm tàu điện ngầm.
Một người đàn ông trung niên vội vàng đi lại, dưới sự vây quanh của mấy vệ sĩ, đang nhanh chóng đi ra ngoài từ cổng trạm tàu điện ngầm.
Xem ra người này hình như là một nhân vật lớn.
"Ngài Khai Sa, mời đi bên này!" Một vệ sĩ dẫn đường, đi về phía một đoàn xe màu đen đỗ ở ven đường.
Người đàn ông trung niên được gọi là Khai Sa, hai mắt như chim ưng, đầu hói, tóc hoa râm, dáng người cao lớn, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy áp lực mãnh liệt. Hiển nhiên không phải là thương nhân bình thường.
Bộp.
Bỗng nhiên dưới chân hắn vấp một cái, tựa hồ giẫm phải thứ gì.
Hắn cúi đầu nhìn, là một bức tượng gỗ màu nâu giống như sói hoang. Chế tác phi thường tinh tế. Giống như thật vậy.
Khai Sa đã từng chứng kiến rất nhiều nghệ thuật điêu khắc cấp bậc đại sư, nhưng chưa bao giờ có một cái nào có thể cho hắn một cảm giác sống động kỳ lạ giống như tượng gỗ trước mắt này.
"Sao vậy?" Một vệ sĩ nghi hoặc hỏi.
Hắn khom lưng nhặt tượng gỗ lên, cầm trong tay nhìn nhìn.
"Thứ này... ở đâu ra?"
"Cái gì? Cái gì? Ngài đang nói cái gì?" Vệ sĩ không hiểu ra sao.
Khai Sa nhìn xung quanh, phát hiện tầm mắt của mỗi một vệ sĩ xung quanh đều rơi vào tượng gỗ trong lòng bàn tay hắn.
Hắn cầm lấy tượng gỗ lắc lắc.
"Đây là của ai?"
Không ai trả lời. Mấy người đều lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
Khai Sa nhìn ra có chút không đúng. Dù sao đây cũng là thế giới có siêu năng lực.
"Các ngươi không nhìn thấy?"
"Rất xin lỗi... Thưa ngài, trong tay ngài cái gì cũng không có." Đội trưởng đội bảo vệ trầm giọng trả lời: "Ngài xem chúng ta vẫn nên mau chóng lên xe đi thôi, thời gian sắp không còn kịp nữa rồi."
"Được." Khai Sa híp mắt, thu bức tượng gỗ lại, đặt vào trong túi áo, ngay khi ngón tay hắn vừa rời khỏi bức tượng gỗ, một luồng tin tức khó hiểu từ trong đó chảy vào trong đầu hắn.
Tầm mắt như chim ưng của hắn co rụt lại.
Rất ít người biết, thật ra hắn cũng là dị năng giả, nhưng không phải dị năng hệ vật lý, mà là năng lực chuyên môn nhằm vào phương diện tâm linh.
Năng lực như vậy, để cho hắn đối mặt với ảo giác, độc dược, mê dược, các loại thủ đoạn dược vật cùng tinh thần, đều có được sức chống cự rất mạnh.
Cho nên hắn rất tự tin, không có khả năng có ai có thể ở phương diện tinh thần ảnh hưởng hắn.
Nhưng bức tượng gỗ vừa rồi... Tin tức bên trong...
Mang theo nghi hoặc, hắn nhanh chóng lên xe, quyết định buổi tối tìm thời gian thử một chút.
Ta đứng trong đám người, đưa mắt nhìn đoàn xe rời đi.
Vị này có dã tâm, có nghị lực, dùng làm tín đồ Thiên Thủ Lang Thần là không thể tốt hơn.
"Lại đi tìm một vị..."
"Đúng rồi, còn có thể lợi dụng chuyển phát nhanh để lan truyền trên mạng. Chắc tốc độ sẽ càng nhanh hơn." Ta nghĩ ra ý hay.
Ta đã chuẩn bị tổng cộng bốn thần hệ, làm cơ sở để khai sáng giáo phái, hấp thụ Ký Thần lực.
Phượng Hoàng Vương, Thiên Thủ Lang Thần, Huyết Nhục Tà Thần và Thất Thải Long Vương.
Bốn thần hệ này liên minh với nhau, ủng hộ lẫn nhau, cùng hình thành Tinh Thần Điện, dưới trướng còn có đông đảo thuộc thần và quyến thuộc.
Cung điện Tinh Thần Điện, ta đều xây xong ở trong thế giới tâm tương của mình, sau đó còn tìm tới nhét vào một đống quyến thuộc của mình.
Nhét một ít người của Chu Tước nhất tộc vào, thoạt nhìn giống sói cũng nhét vào, Tà Thần nhất hệ dễ tìm nhất, dù sao chỉ cần đầu óc không rõ ràng, bộ dáng thoạt nhìn đủ xấu, đều có thể nhét. Cuối cùng là huyết mạch cùng Long thú Thất Thải Long nhất tộc, nhét vào đủ loại.
Thậm chí ta còn phân chia đẳng cấp tín đồ và pháp thuật triệu hoán tương ứng.
Chỉ cần tín ngưỡng (Ký thần lực) đạt tới tổng số lượng nhất định, là có thể mở khóa quyền hạn khác nhau, triệu hồi quyến thuộc Thần Cương cường đại cấp bậc khác nhau. Thậm chí mạnh nhất còn có thể triệu hồi hậu duệ thần huyết và thuộc thần.
"Cố gắng cầu nguyện đi, tiền đồ rộng mở. Chỉ cần các ngươi có thể kiên trì." Ta không kén chọn. Đối với người đã cho ta Ký Thần lực, chỉ cần bảo đảm chất lượng, ta căn bản không quan tâm đối phương có tư tâm hay thiện lương tà ác hay không.
Rời khỏi trạm tàu điện ngầm, ta mua vé máy bay thời gian gần nhất bằng điện thoại.
Thảnh thơi rời khỏi nội thành, đi tới sân bay.
Trên máy bay ta lại phát triển một kẻ thất bại thoạt nhìn mười phần chán chường uể oải, làm tín đồ của mình.
Chỉ có loại người mất đi hy vọng và nơi ký thác này mới có thể dốc toàn bộ tinh khí thần vào tượng gỗ, hóa thành Ký thần lực truyền lại cho ta.
Máy bay hơn ba giờ trôi qua rất nhanh, chờ lúc ra khỏi sân bay, trời đã tối.
Ta ngồi trên ghế kim loại ở cửa sân bay, nhìn dòng người qua lại.
Bỗng nhiên một đội tiếp viên hàng không dáng người cao gầy, trang điểm tinh xảo, mặc váy ngắn lụa đen bước nhanh qua trước mặt ta.
Tầm mắt ta rơi vào một tiếp viên hàng không trẻ tuổi đi ở phía sau.
Nàng này khuôn mặt tinh xảo, mắt hạnh long lanh, tựa hồ mới khóc không bao lâu, mí mắt đều có chút đỏ lên.
Ta nhìn thấy trên người nàng nồng đậm sự không cam lòng, phẫn nộ, tuyệt vọng cùng áp lực.
"Thật sự là đứa nhỏ đáng thương... Để ta an ủi ngươi nhé..." Ta vươn tay ra, một cái tượng gỗ sơn dương nho nhỏ từ trong lòng bàn tay ta trượt xuống, lăn lông lốc đến trước chân tiếp viên hàng không kia.
Những người còn lại đều không nhìn thấy, chỉ có nàng một chân giẫm lên tượng gỗ, suýt nữa bị vấp ngã.
"Ơ?" Nàng khom lưng ngồi xổm xuống, nhặt tượng gỗ lên.
"Ái Lan, nhanh lên, phải lên máy bay rồi." Đồng nghiệp phía trước thúc giục nói.
Ái Lan cầm tượng gỗ, trong đầu có chút run rẩy chảy vào một tia tin tức quỷ dị.
Nàng còn chưa kịp phản ứng, liền bị tỷ muội phía trước kéo lại, đuổi theo đội ngũ.
"Ngươi làm gì vậy? Nhanh lên, chúng ta sắp không kịp rồi."
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì hết, ngây ngốc cái gì chứ."
Ta ngồi trên ghế dài, mỉm cười nhìn cô gái ngơ ngác bị kéo vào lối đi đặc thù của sân bay.
"Lại được một người."
Ta đứng dậy, phủi quần, nhàn nhã đi ra sân bay, ở bên ngoài lối chờ xe xếp hàng, lẳng lặng chờ bắt taxi.
Xếp hàng phía trước ta là hai mẹ con, đang nhỏ giọng dùng tiếng Khải Lạp Tư trao đổi, người mẹ hỏi con gái học tập thế nào, phí sinh hoạt còn đủ hay không. Con gái thì khúm núm, cúi đầu lộ ra vẻ tự ti.
Không vì cái gì khác, mà là vì cân nặng của con gái ít nhất phải hai trăm cân, mập như quả bóng, chiều cao một mét bảy, mái tóc dài màu nâu trên đỉnh đầu, giống như củ cải trắng mập mạp đội một cái mũ len. Buồn cười.
Ta có thể cảm giác được khát vọng cực độ trong lòng cô gái. Loại dục vọng muốn giảm béo, muốn trở nên xinh đẹp hơn, muốn trở nên càng thêm ưu nhã, tự tin, cường đại kia.
Ta thuận tay cho nàng một bức tượng gỗ Huyết Nhục Tà Thần.
Tin tưởng nàng nhất định có thể đem huyết nhục dư thừa hóa thành năng lượng, cường hóa bản thân, trở nên càng đẹp hơn. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải đủ thành kính.