Chương 1172 Toàn diện (Phần 1)
Ai?!" Huyễn Ảnh Kỵ Sĩ quay đầu lại, cảm ứng khí màu đỏ trong mắt lập tức nhìn chằm chằm Lộ Thắng vừa xuất hiện.
"Người của Tà Thần Giáo?" Hắn mơ hồ cảm nhận được một luồng khí tức đặc thù khó tả từ người nam nhân trước mắt.
Hình như là sương mù, lại hình như là vực sâu, rõ ràng đối phương đang đứng trước mặt hắn, nhưng lại không cảm nhận được sự tồn tại của đối phương, giống như một hố đen không ngừng nuốt chửng xung quanh.
Điều này khiến hắn tạm thời không dám manh động.
Lộ Thắng nhìn Kiệt Nhĩ Mạn, Ái Na và Phạm Nặc Á đang ngơ ngác, còn có vẻ mặt đang nhìn về phía mình.
Biểu cảm của ba người đều ngẩn ra, nhưng khác biệt là, Kiệt Nhĩ Mạn hoàn toàn chấn động. Phạm Nặc Á thì ngơ ngác, còn Ái Na là kích động hưng phấn nhiều hơn.
"Ta ư? Chỉ là người điều đình tình cờ đi ngang qua thôi." Lộ Thắng thản nhiên đáp.
"Người điều đình?" Huyễn Ảnh Kỵ Sĩ nghi ngờ nói: "Thôi được, ngươi là ai cũng vậy. Nếu muốn ra tay thì nhanh lên. Còn nếu không muốn nhúng tay vào thì tốt nhất nên tự rời đi. Mau chóng đưa ra lựa chọn đi."
Lộ Thắng lắc đầu, kẻ này hình như không mạnh như vẻ ngoài, hoàn toàn không giống cấp S. Nhưng hắn cũng chẳng thèm để ý chuyện này.
Thời gian gấp rút, hắn còn phải về xem bóng đá, thiếu hắn, đội tuyển quốc gia có thể không trụ được bao lâu.
Nghĩ đến đây, hắn bỗng có chút lo lắng. Nếu đội tuyển thua, vậy thì công sức hắn bỏ ra chẳng phải uổng phí sao?
"Ra tay, giết hắn đi." Lộ Thắng bình tĩnh nói.
Huyễn Ảnh Kỵ Sĩ sững người, vội vàng nhìn lướt qua quái vật đen phía sau Lộ Thắng. "Năng lượng phản ứng yếu hơn ta một phần ba, ngươi lấy đâu ra tự tin có thể giải quyết... Chết tiệt...!?"
Hắn không nói hết câu.
Nhìn thấy một đám bóng đen lao ra từ phía sau Lộ Thắng, Huyễn Ảnh Kỵ Sĩ lập tức quay đầu bỏ chạy.
Mẹ kiếp, một lúc tới cả đám, chỉ nhìn số lượng cũng phải ba mươi con, còn đánh cái gì nữa!
Đơn lẻ thì bọn chúng không bằng hắn, nhưng biết đâu chúng lấy thịt đè người!
Phía sau hắn phun ra hai luồng lửa màu vàng, cả người bay lên trời, chạy về phía xa.
Phía sau, một đám người khổng lồ màu đen cũng bay lên không, vỗ cánh đen đuổi theo.
"Vậy nên mới nói, vừa nãy còn mạnh miệng muốn đánh?" Lộ Thắng nhìn Huyễn Ảnh Kỵ Sĩ đang chạy trối chết.
Nhưng hắn không lo lắng đối phương chạy thoát, những quái vật đen này đều là quái vật cấp cao nhất của Tinh Thần Điện, hơn nữa đều là quái vật nổi tiếng về tốc độ. Sức bền gần như vô hạn. Sẽ không bỏ cuộc nếu không giết chết đối thủ.
Cho dù chạy quanh hành tinh này mấy chục vòng, Huyễn Ảnh Kỵ Sĩ cũng đừng hòng thoát khỏi đám truy binh.
Thu hồi tầm mắt, những người khổng lồ đen còn lại phía sau Lộ Thắng tản ra, cảnh giác xung quanh.
Hắn lại nhìn về phía ba người Ái Na với vẻ mặt mong chờ.
"Được rồi, đang xem bóng đá thì nhận được tin, các ngươi sao lại ra nông nỗi này?"
"Là Hiệp hội Anh hùng đó! Lão... Lão ca, chẳng lẽ lại trách chúng ta sao? Loại quái vật cấp bậc đó, căn bản không phải là một tập đoàn thương nghiệp như chúng ta có thể chống lại. Chúng ta cũng bất lực thôi." Ái Na cãi lại. Sau khi hết bàng hoàng, nàng nhanh chóng thích ứng với tình hình.
Kiệt Nhĩ Mạn nhìn những người khổng lồ đen sau lưng Lộ Thắng, muốn nói lại thôi, muốn hỏi gì đó nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
"Đi thôi, về nhà." Lộ Thắng lười biếng nói. Hắn đi về phía trang viên trước.
"Nhưng bên kia..." Kiệt Nhĩ Mạn định nói gì đó nhưng bị Lộ Thắng giơ tay lên cắt ngang.
"Không sao, ta đưa các ngươi về là được."
Đã xuất hiện rồi thì hắn cũng chẳng muốn che giấu nữa.
"Đi thôi, về nhà."
Hắn chậm rãi bước về phía trang viên, rõ ràng bước chân rất chậm nhưng tốc độ lại cực nhanh.
Kiệt Nhĩ Mạn bị con gái đẩy một cái mới hoàn hồn, vội vàng dẫn vợ đi theo.
Trong bóng tối xung quanh, thỉnh thoảng lại có những con sói đen từ khói đen lao ra. Mỗi con sói đen đều cao hơn một mét, bộ lông tỏa ra ánh bạc nhàn nhạt.
Vô số sói đen đi theo hai bên Lộ Thắng, lao về phía trang viên.
Ầm!
Đột nhiên phía sau bọn họ vang lên một tiếng nổ lớn.
Lộ Thắng quay đầu nhìn lại, từ phản hồi của những người khổng lồ đen, hắn biết là Huyễn Ảnh Kỵ Sĩ đã nổ tung.
Nhưng xem ra, đó chỉ là một cái xác điều khiển từ xa, còn bản thể ở đâu thì chưa biết.
"Thôi, lát nữa rồi xử lý." Lộ Thắng xoay người tiếp tục đi.
Chẳng mấy chốc, hắn đã đưa Kiệt Nhĩ Mạn cùng một vệ sĩ về đến trước trang viên đang bốc cháy.
Trong trang viên vẫn đang đánh nhau dữ dội. Các học giả của Thất Thải Long Vương Giáo vừa mới gia nhập chiến trường, đang chém giết với các anh hùng của Hiệp hội Anh hùng.
Nhưng tục ngữ nói, người càng thông minh càng sợ chết, vậy nên đám học sinh, nghiên cứu sinh này, thế mà không ai chết cả.
Vì quá sợ chết nên bọn chúng đã dung hợp với những quái vật có khả năng phòng ngự mạnh nhất, da thịt cứng đến mức khó tin, ngay cả bản thân chúng cũng không đánh nổi.
Cho nên đánh tới giờ, máu chảy lênh láng trên mặt đất đều là máu của Hiệp hội Anh hùng.
Rầm!
Cửa sắt trước mặt Lộ Thắng tự động nổ tung.
Hắn chậm rãi bước vào bãi cỏ.
Mấy người của Hiệp hội Anh hùng thấy không ổn, định xông lên nhưng vừa tới gần đã bị một bầy sói đen phía sau Lộ Thắng lao ra, đè xuống đất, sẵn sàng cắn đứt cổ họng.
"Đừng căng thẳng, ta chỉ là người điều đình, không phải tới tham gia vào cuộc chiến giữa các ngươi và Thần Giáo." Lộ Thắng ôn hòa nói với hơn mười người đang bị đè dưới đất.
"Ngươi còn dám nói ngươi không phải là người của Tà Giáo, chết tiệt!!%#%¥&@!" Phía sau là một tràng chửi bới ầm ĩ.
Bốp.
Sói đen vung móng vuốt lên đầu hắn, đầu hắn lệch sang một bên, bất tỉnh.
Lộ Thắng hài lòng gật đầu.
Biết điều.
Những con sói đen này đều là quái vật cấp dưới của Tinh Thần Điện, nói ngắn gọn là đám tiểu đệ của hắn, làm tiểu đệ thì tuy hắn không quan tâm tới tài nịnh hót, nhưng thời khắc mấu chốt phải biết thể hiện lòng trung thành. Nếu không thì nuôi chúng lớn làm gì.
Hắn tiếp tục đi về phía trước, những học sinh khoa hóa học đang khiêng ống nghiệm đều dừng lại, cúi chào hắn.
Còn những người của Hiệp hội Anh hùng thì cảnh giác nhìn chằm chằm hắn, hễ ai có ý định phản kháng là sẽ bị một đám sói đen xông lên đè xuống đất.
Vài người nóng tính liều mạng giãy giụa thì bị đánh ngất xỉu tại chỗ.
"Mọi người đừng sợ, ta là người chuyên phụ trách điều đình các vấn đề của Thần Giáo, tuy Hiệp hội Anh hùng không phải Thần Giáo nhưng cũng nằm trong phạm vi điều đình của ta. Nên ta sẽ không làm hại các ngươi. Sẽ không làm hại các ngươi đâu, bây giờ xin mời các vị trong Hiệp hội buông vũ khí xuống, ngồi xổm xuống ôm đầu."
Giọng nói của Lộ Thắng nhanh chóng vang vọng khắp trang viên.
Mẹ kiếp, ngươi còn dám nói không làm hại chúng ta!? Vậy tại sao chỉ bắt chúng ta ngồi xổm xuống!?
Một đám người của Hiệp hội Anh hùng thầm mắng.
Trong căn nhà đang cháy, mấy bóng người lao ra.
Giáo sư khoa Triết học vừa vỗ ngực vừa gào thét đuổi theo, chụp lấy một bóng người trên không trung.
Nhưng chưa kịp bắt được thì một con sói khổng lồ lông bạc từ bên cạnh lao tới, húc văng hai bóng người xuống đất.
Gào!!
Sói bạc dài hơn tám mét, ở trên bãi cỏ không lớn lắm của trang viên, trông nó chẳng khác nào một con quái vật khổng lồ.
Nó dùng một móng vuốt đè một người xuống, cúi đầu há cái miệng đầy răng nanh sắc nhọn. Từng tia sáng bạc không ngừng hội tụ trong miệng nó.
Hai người bị nó đè dưới móng vuốt, chính là Ngân Tinh Kiếm Sĩ và Thứ Hải Tinh Phan Bác.
Lúc này hai người mặt mày xám xịt, bị thương không nhẹ trong vụ nổ hóa học vừa rồi, sau đó lại liều mạng đánh nhau với giáo sư khoa Triết học một hồi lâu. Vất vả lắm mới miễn cưỡng cầm cự được, ai ngờ vừa lao ra đã gặp phải một con sói khổng lồ với sức mạnh và tốc độ kinh người.
"Ngân Hồng trùng kích!" Ngân Tinh Kiếm Sĩ nghiến răng, lưỡi kiếm trong tay bùng lên một luồng sáng bạc, đâm vào mặt sói khổng lồ.
Nhưng luồng sáng bạc vừa xuất hiện đã bị sói khổng lồ há miệng phun ra một luồng sáng khác, triệt tiêu hoàn toàn.
Gào!
Sói khổng lồ không dừng lại, cúi đầu cắn về phía Ngân Tinh Kiếm Sĩ.
"Ngươi dám!! Cha ta là Du Tinh Vương Thái Bá!!" Ngân Tinh Kiếm Sĩ hét lên.
Đánh nhau lâu như vậy, nàng đã kiệt sức, con sói trước mặt rõ ràng là quái vật cấp A, lúc này nàng không còn sức đánh nữa.
Trước nguy cơ cái chết, cho dù kiêu ngạo như nàng cũng phải sử dụng đến lá bài tẩy cuối cùng.
Đáng tiếc là cự lang căn bản chẳng biết Du Tinh Vương là ai.
Nó hung hăng cắn xuống một cái.
Phốc.
Một lớp màng phòng hộ trong suốt ngăn cản răng nanh của nó, khiến nó không thể cắn chặt lại.
Lộ Thắng đứng ở giữa bãi cỏ, rất nhiều thành viên liên minh anh hùng xung quanh đều đã dừng chiến đấu dưới sự điều động của cự lang.
Còn người của Thất Thải Long Vương giáo cũng nhao nhao dừng động tác lại, hơi hơi hành lễ với hắn từ xa.
Là người điều đình, thân phận và hình tượng của hắn đều được tuyên truyền nghiêm khắc trong Tứ Thần Giáo. Cho nên không ít người nhận ra hắn.
Lúc này, mấy vị giáo sư vừa tham chiến cũng bước nhanh tới trước mặt hắn.
"Thì ra là người điều đình các hạ, chúng ta nhận được thần dụ, ở đây có phần tử nguy hiểm uy hiếp sự an toàn của nhà tài trợ hậu cần chúng ta, cho nên những người ở đây đều đến giúp đỡ bảo vệ nhà tài trợ." Vị giáo sư hệ vật lý dẫn đầu vội vàng thanh minh.
"Không sai, trách nhiệm không phải ở trên người chúng ta, chúng ta chỉ là đến giúp bằng hữu Huyết Giáo bảo hộ khách nhân. Trước đó nhận được tin tức nói, nơi này có người tụ tập cướp bóc, ý đồ lấy lý do an toàn của bản thân, bức bách Kiệt Nhĩ Mạn gia tộc chuyển nhượng sản nghiệp.
Trong xã hội pháp trị như vậy, thế mà lại có ác đồ như vậy xuất hiện. Trước khi tới đây, ta đã báo cảnh sát rồi. Hiện giờ cảnh sát đang trên đường tới đây." Vị giáo sư hệ triết học khôi phục hình thể bình thường, vẻ mặt đầy căm phẫn.
Cảnh sát?
Lộ Thắng không cần nghĩ cũng biết, cảnh sát lập tức tới là loại người gì.
"Chúng ta đều là người dân tốt thấy việc nghĩa hăng hái làm, trên thực tế, bất kỳ một công dân nào có lương tri, khi nhìn thấy hành vi ác độc như thế này, e rằng đều sẽ nhịn không được ra tay tương trợ.
Hơn hai trăm thanh niên phía sau ta chính là như vậy. Lúc đi ngang qua bọn họ cũng nghe thấy động tĩnh ở đây, liền tự mình xin đi chủ động đến giúp đỡ. Thật ra chúng ta chẳng quen biết nhau." Vị giáo sư khoa hóa học vẻ mặt chính khí giải thích.
Cái trang viên quỷ quái gì có thể đi ngang qua hơn hai trăm thanh niên tốt làm việc nghĩa trong vòng hai mươi phút ngắn ngủi chứ?? Còn toàn bộ đều vác theo ống nghiệm giống nhau?
Cố nén dục vọng muốn phun tào, trên mặt Lộ Thắng lộ ra vẻ mỉm cười ôn hòa.
Hắn hạ hai tay xuống, ý bảo mọi người đừng nói chuyện.
"Ta biết, thân là người điều đình, ta biết các ngươi đều là người tốt, gặp phần tử phạm pháp, trượng nghĩa ra tay, không để ý an nguy của bản thân. Hành vi như vậy đáng được tán dương. Nhưng bây giờ xin các ngươi bình tĩnh trước, chúng ta phải chờ cảnh sát đến, sau đó xử lý trình tự liên quan."
Rất nhanh xe cảnh sát cũng tới, bên ngoài tiếng còi cảnh sát liên tiếp vang lên.
Từng con hắc lang nhao nhao hóa thành khói đen biến mất, chỉ để lại trên mặt đất những người hôn mê.
Ngân Tinh kiếm sĩ và Thứ Hải Tinh Phan Bác cũng bị cự lang màu bạc phối hợp với học sinh khoa hóa học, dùng xiềng xích sớm đã chuẩn bị xong trói chặt, không thể động đậy.
Dưới ánh đèn cảnh sát hai màu đỏ lam chớp nháy, từng đội cảnh sát nhanh chóng xông vào. Trước tiên liền khống chế thành viên liên minh anh hùng trên mặt đất.